← Ch.204 | Ch.206 → |
Sau khi Jin Woo rời đi, đội đột kích tinh nhuệ của hội thợ săn đã nhảy vào ngục tối.
"Này, đừng đẩy"
"Cậu có cần phải chạy như vậy không, hầm ngục có chạy đi đâu được đâu"
Ầm ầm-
'Tại sao thợ săn Sung Jin Woo lại mượn hầm ngục để thử nghiệm thứ gì đó của anh ta, trong khi các hầm ngục đang ngày càng khó đột kích hơn?'
Đôi mắt của các Thợ săn tò mò tiếp tục khám phá bên trong Hầm ngục.
Nhưng chẳng mấy chốc, đôi mắt của họ trở nên ngạc nhiên.
Ở đó, họ thấy một con đường đẫm máu!
Cơ thể bị chém giết của quái vật tạo thành một đường máu dài vào bên trong hầm ngục.
Con đường tiếp tục mà không dừng lại, xuyên vào bên trong bóng tối.
Các thợ săn không nói nên lời vì họ thậm chí không dám tiếp tục đi vào.
"Này, nhìn kìa"
Một thợ săn chọc người bên cạnh bằng khuỷu tay.
Người thợ săn quay sang hướng đồng đội mình đang chỉ, ngoác miệng vì anh ta thấy một cảnh tượng nằm ngoài sức tưởng tượng của mình.
'Thợ săn Sung Jin Woo đã làm gì để biến trần của hầm ngục thành một hình dạng như vậy?'
Bình thường hầm ngục rất cứng và chắc, rất khó để thay đổi. Nhưng bây giờ ai đó đã làm được điều đó.
"Tôi không nghĩ mình sẽ ăn tối nổi sau cuộc đột kích này"
Các thợ săn tương đối yếu trở nên tái nhợt khi nhìn vào nơi xảy ra vụ thảm sát.
Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là hầm ngục hạng A đã biến thành như thế này chỉ trong chưa đầy 10 phút.
Một nữ thợ săn sau đó nói với một thợ săn khác với vẻ ngoài run rẩy.
"Thợ săn Sung Jin Woo ... không thực sự có khả năng làm tất cả những thứ này, phải không? Đây chỉ là..."
Bằng chứng về cuộc tấn công phi thường này không thế bị làm giả. Đây là lần đầu tiên trong sự nghiệp năm năm của mình chứng kiến những bức tường bên trong của một hầm ngục bị phá hủy và thay đổi như thế này.
Một người đàn ông nhìn vào bên trong đánh giá và hỏi.
"Cô nói gì? Quái vật nào có thể gây ra điều này? Cô có chắc không?"
Nhưng Cha Hae-in lắc đầu.
Cô biết rằng đây không phải là kết quả cuộc tấn công của Jin Woo.
Cô chắc chắn vì cô đã thấy Jin Woo tự mình chiến đấu rất nhiều ở cự ly gần.
Jin Woo mà cô biết là một thợ săn có thế xử lý kẻ thù gọn gàng hơn bất kỳ ai.
Phong cách chiến đấu của anh ấy giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Khi Cha Hae-in lần đầu tiên nhìn thấy cuộc chiến của anh ấy, cô cũng bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của các động tác. Nếu nói như vậy, thì..
'Có thể là một triệu hồi nào đó của thợ săn Sung đã làm ...'
Bỗng
Cha Hae-in nhìn thấy con kiến đang gồng mình và gầm lên hung dữ.
Con quái vật hiện đang ở trạng thái cực kỳ khát máu!
'Jinwoo đã làm gì?? Chuyện gì đã xảy ra với lính triệu hồi của anh ấy?
Điều gì đã xảy ra với con kiến quái vật này?'
Mặc kệ các đồng đội đang hoảng hồn vì dấu vết trận chiến của Ber, Cha Hae-in vội chạy đi tìm Jin Woo để giải quyết những nghi ngờ của mình.
Nhưng Jin Woo vừa rời cổng đã lập tức biến mất.
"Làm thế nào anh ta có thể nhanh như vậy?"
Cha Hae-in nhìn xung quanh và thở dài vì thất vọng.
Cô có nhiều điều muốn hỏi
'Sẽ có một cơ hội khác'
Cha Haein gật đầu mỉm cười và từ từ quay lại.
———
Jin-Ah đến gần mẹ, bước đi lén lút như một con mèo.
Creak~! Creak-!
Nhưng mẹ cô không quan tâm mặc dù bà nghe thấy tiếng bước chân, bà cố tình không quan tâm đến việc con gái mình đến gần ở phía sau.
Sau đó khoảng cách của họ gần đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của nhau, và Jin-Ah ôm chầm lấy mẹ mình.
"Mẹ"
Jin-Ah làm cho giọng nói nũng nịu mà không chút xấu hổ.
"Cô công chúa của mẹ đang buồn chán sao?"
"Vâng, con chán. Con hiếm khi về nhà mà mẹ không muốn chơi với con"
Khi mẹ cô ngủ thiếp đi tại bệnh viện, Jin Woo đã thay cô chăm sóc bà.
Anh ấy đã làm hết sức mình không chỉ để kiếm tiền mà còn cho các nhiệm vụ khác để Jin-Ah có thể tập trung vào việc học.
Jin Woo là anh trai, là cha, là mẹ và cũng là một người bạn của Jin-ah. Điều tương tự cũng áp dụng với mẹ cô.
Hiện tại, họ thường nhớ đến Jin Woo, người luôn bận rộn gần đây.
Bây giờ mọi người đều biết khuôn mặt và tên của anh ấy, nhưng có ích gì nếu gia đình anh ấy không thể nhìn thấy mặt anh ấy?
Jin-ah cố gắng giải trí với mẹ vì sự trống rỗng mà Jin Woo để lại.
"Con muốn ở với mẹ"
Jin-ah vùi mặt vào lưng mẹ và mỉm cười hạnh phúc. Mẹ cô không nhìn ra sau mà tiếp tục lau chùi chiếc đĩa với biểu cảm giếng như Jin-Ah.
Jin-Ah dính vào lưng mẹ mình giống như keo 502.
"Mẹ, đi mà"
Mẹ cô dừng lại, mỉm cười lần nữa khi bà tiếp tục rửa chén.
"Công chúa của tôi ơi. con thật sự muốn mẹ đi sao?"
"Vâng ạ"
"Tại sao? Mẹ vẫn thích ngôi nhà này"
"Mẹ thích gì ở căn hộ cũ này?"
Mặc dù Jin-Ah hỏi, mẹ cô chỉ mỉm cười và không ngừng chuyển động tay.
Và đối với Jin-Ah, cô đã biết lý do.
Lý do tại sao mẹ cô không muốn rời khỏi căn hộ cũ này?
Tại sao anh ấy vẫn muốn ở đây để trả tiền thuê nhà mặc dù anh ấy đã nhận được số tiền mà người bình thường không thể mơ ước?
Đó là vì mẹ vẫn đang đợi bố trở về. Mặc dù bố có thể không trở lại đây.
Đối với Jin-Ah, điều đó không quan trọng lắm, vì cô chỉ có một chút ký ức về cha mình, nhưng cô cũng không bao giờ đề cập đến việc họ sẽ chuyển nhà lần nữa sau khi nghe lý do của mẹ cô.
'Mẹ vẫn thích ngôi nhà này"
Một lần nữa, mẹ cô lặng lẽ đứng lên, và Jin-Ah phồng má, quay lại.
"Pfffftttt"
"Đừng như vậy ... À"
Mẹ nhìn lại Jin-ah với khuôn mặt như chợt nhớ ra điều gì đó.
"Tối nay trời có thể mưa"
"Cô công chúa xinh đẹp của tôi, mang đồ đi giặt mau!"
"Ahihi, mẹ nói con rất xinh đẹp phải không?"
Có ai không thích được nịnh hót? Jin-Ah sau đó đi đến hiên để giặt đồ trong khi ngân nga.
Cô ấy rất thành thạo trong việc bỏ đồ giặt vào giỏ, như anh ấy thường làm trong thời gian mẹ vắng mặt. Sau đó~
"Tay cô đột nhiên dừng lại khi cô bước trở lại hiên. Và bầu trời bắt đầu tối dần trước khi cô nhận ra nó.
"Hử"
Không có quá nhiều mây ở đây mà?
Jin-Ah vô tình ngẩng đầu lên trời, và mở to mắt.
Giỏ đồ giặt rơi ra từ tay Jin-Ah.
"Mẹ"
————
Bàn tay Woo liên tục đổ mồ hôi.
Woo Jin-cheol, Chủ tịch Hiệp hội nhìn vào lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi của anh ấy và xoa chúng vào quân.
'Đã bao lâu mình không cảm thấy lo lắng như thế này?'
Lần cuối cùng là khi anh ở trong một hầm ngục kép cùng với Jin Woo.
"Đừng lo lắng, Chủ tịch Hiệp hội, Woo Jin-cheol"
Quan chức chính phủ cấp cao, người đã mời Woo Jin-cheol tới Cheong Wa Dae mỉm cười.
Làm thế nào để cuộc trò chuyện diễn ra thoải mái, nếu một người lo lắng ngay cả trước khi cuộc trò chuyện bắt đầu?
Quan chức này hoàn toàn hiểu cảm giác của chàng trai trẻ này, nhưng ông ta hy vọng rằng sẽ không có sai lầm cho những gì anh ta sắp thể hiện.
"Tôi xin lỗi"
Woo Jin-cheol gật đầu với một nụ cười gượng.
Quan chức cao cấp vỗ vào bàn tay của anh ta nhiều lần để khích lệ.
Sau đó, một cánh cửa phòng riêng biệt mở ra và hai người đàn ông họ đang đợi, cuối cùng cũng bước vào phòng.
"Chào Tổng thống"
"Chào Tổng thống"
Chù tịch Woo Jin-cheol và Quan chức Ko Kwan đều đứng dậy từ chỗ ngồi của mình.
"Ô, ngồi tự nhiên. Tôi ổn. Đúng là khách quý đến thăm"
Tổng thống Kim Myung-chul ngồi xuống, xoa dịu bầu không khí căng thẳng bằng một trò đùa nhẹ. Sau khi ông ngồi xuống, Woo Jin-cheol cũng ngồi xuống.
Đôi mắt của tổng thống sau đó dán chặt vào Woo Jin-cheol.
"Gần đây, cậu đường như rất bận rộn với Hiệp hội hả, Tân Chủ tịch"
"Ô không"
Mặc dù anh nói không, những quầng thâm dưới mắt Woo Jin-cheol đã cho thấy những gì đã xảy ra gần đây.
Go Gunhee, cựu Chủ tịch Hiệp hội, đã từng nói:
"Làm thế nào cậu có thể xử lý những nhiệm vụ này với cơ thể ốm yếu đó?"
Woo Jin-cheol, chủ tịch đương nhiệm của hiệp hội càng thêm kính phục ngài Go Gunhee. Dù bệnh tật, ông ấy vẫn xử lý toàn bộ đống giấy tờ đó.
'Mình có nên nói không?'
Có vẻ như mình phải bắt đầu. Và Woo Jin-cheol cũng hy vọng rằng tất cả sự căng thẳng này sẽ kết thúc sớm.
"Tại sao tổng thống muốn gặp tôi?"
"Này, anh kia"
Thư ký cao cấp lườm Woo Jin-cheol, chuẩn bị lên tiếng để thảo luận về vấn đề chính, nhưng tổng thống đã ngăn anh ta lại.
"Không cần phải gắt với Chủ tịch Hiệp hội. Anh ấy rất bận rộn nhưng vẫn dành thời gian cho chúng ta"
Điều này rất dễ hiểu. Ngay cả tổng thống Kim Myung-chul cũng không xem trọng vị chủ tịch trẻ tuổi này.
"Hãy bắt đầu vào vấn đề chính của chúng ta"
'Chắc là không phải chuyện gì tốt đẹp đâu...'
Trong một thời gian ngắn, Woo Jin-cheol nhận ra rằng tổng thống nhìn vào mắt anh với một cảm xúc kỳ lạ. Và anh có linh cảm rằng, người trước mặt anh đang chuẩn bị đưa ra một yêu cầu rất khó khăn.
Tất nhiên, Tổng thống Kim Myung-chul nói với một nụ cười trên khuôn mặt.
"Tôi nghe nói rằng Woo Jin-cheol, Chủ tịch Hiệp hội và Thợ săn Sung Jin Woo rất thân với nhau"
Woo Jin-cheol đính chính ngay lập tức.
"Tôi không biết ai đã cho ông tin tức đó, nhưng chúng tôi không thân lắm"
"Hah. Có phải vậy không?"
"Vâng, tiền nhiệm chủ tịch Go Gunhee, mới là người có mối quan hệ đặc biệt với thợ săn Sung Jin Woo"
Woo Jin-cheol gật đầu với chính mình, nhớ. về cựu Chủ tịch Hiệp hội, Go Gunhee đã muốn uống cùng thợ săn Sung Jin Woo.
Tổng thống Kim suy nghĩ một lúc, rồi tiếp tục.
"Nhưng, cậu vẫn có thể liên lạc với thợ săn Sung phải không?"
"À, vâng"
"Vậy tôi muốn hỏi cậu, Chủ tịch Woo Jin-cheol"
Đúng như dự kiến của Woo Jin-cheol, anh đã nghĩ rằng sẽ có gì đó. Rồi hỏi với giọng run run.
"Ông muốn tôi làm gì?"
"Tôi tự hỏi liệu tôi có thể sử dụng tên anh ấy như một đại sứ quan hệ công chúng, bởi sự nổi tiếng của thợ săn Sung hay không? 'Hàn Quốc an toàn được đảm bảo bởi thợ săn Sung Jinwoo' đại khái như một khẩu hiệu"
Tổng thống cười toe toét sau khi nói như thế.
Thợ săn Hàn Quốc, người đã đánh bại một thợ săn cấp quốc gia và làm rung chuyển Cục thợ săn.
Giới chính trị cũng chú ý đến sự kiện này.
Và Kim Myung-chul dự định sẽ đưa Jin Woo về phe mình nhanh hơn bất kỳ ai khác bằng cách tận dụng vị trí tổng thống của mình.
Ông bắt đầu bằng cách muốn biến Jin Woo trở thành đại sứ. Tất cả là để ông có thể xây dựng một tình bạn với Jin Woo.
Khi danh tiếng của anh ấy, Thợ săn tốt nhất được tăng lên, tình bạn của ông ấy sẽ mạnh mẽ hơn những người khác. Và Chủ tịch Hiệp hội, Woo Jin-cheol là cầu nối cho kế hoạch đó.
'Hừm..."
Woo Jin-cheol bối rối đến nỗi anh không biết Chủ tịch Kim đang nghĩ gì.
'Có phải ông ấy mời mình đến đây chỉ để nói về điều này?
Mạch đập trái tim của anh nao núng.
Và khi anh hiểu lý do, Woo Jin-cheol đã tức giận vì anh phải bị cuốn vào vấn đề này.
'. , . Mình nên làm gì?!
Anh không phải là cựu Chủ tịch của hiệp hội. Mặc dù giới chính trị luôn vây quanh Go Gunhee, cựu Chủ. tịch của Hiệp hội dường như được miễn nhiễm. Điều đó là vô ích với ngài ấy.
Và Woo Jin-cheol đồng thời cũng tức giận vì điều này.
Cựu chủ tịch Hiệp hội, Go Gunhee đã nói về điều này rất nhiều trước đây.
Hiệp hội thợ săn cần tạo ra một môi trường nơi các thợ săn có thể tập trung vào công việc của mình.
Và đó không chỉ dành cho các thợ săn, mà còn cho Hiệp hội thợ săn, bởi vì đó là điều bắt buộc.
Ý nghĩ đó khiến Woo Jin-cheol cảm thấy thoải mái và tự nhiên mỉm cười.
Tổng thống Kim đã hiểu lầm biểu hiện của Woo Jin-cheol, cũng mỉm cười.
"Huh, Chủ tịch Hiệp hội, Woo Jin-cheol khá hiểu chuyện đấy nhỉ. Vâng, tôi hy vọng cậu sẽ làm tốt công việc. Và đó không phải là điều duy nhất tôi muốn"
Không phải là tất cả, yêu cầu này hóa ra chỉ là một sự bắt đầu. Woo Jin-cheol sau đó nghiến răng trong im lặng và nói.
"Cựu chủ tịch hiệp hội, Go Gunhee, là một người đáng kính"
"Vâng, ông ấy là một người đàn ông lịch sự. Nhưng mà, ông ấy ngây thơ như một kẻ ngốc"
"Nhưng tôi khác rất nhiều so với ông ấy"
"Hah. Đúng vậy. Cậu biết điều hơn ông ta nhiều..."
Woo Jin-cheol cười lạnh lùng và nhìn thẳng vào đôi mắt của Tổng thống Kim.
"Ông nghĩ mất bao lâu để tôi giết tất cả mọi người trong tòa nhà này, bao gồm cả lính canh?"
Trans: Trần Lâm
← Ch. 204 | Ch. 206 → |