← Ch.229 | Ch.231 → |
Cục trưởng Cục Thợ săn Mỹ, David Brennan, sắp phát điên vì cơn thất vọng.
"Hiệp hội Thợ săn Hàn Quốc đã nói gì?"
"Lạy Chúa... Họ chưa đưa ra bất kỳ thông báo chính thức nào, thưa ngài."
"Thế thì anh còn ở đây làm cái khỉ mẹ gì?"
"Ơ... Ngài...?"
'Chính sếp đã gọi mình vào văn phòng mà?'
Trưởng phòng Tình báo đứng đó, mắt chớp chớp mồm đớp đớp, tỏ vẻ ngây thơ hết mức có thể.
Cơn tức giận của Cục trưởng bốc lên đỉnh đầu và ông ta gào lên.
"Anh phải moi được câu trả lời của Chủ tịch Hiệp hội Thợ săn Hàn Quốc, kể cả khi anh phải tới bóp cổ ông ta! Còn đứng đây làm cái đ... gì thế hả?"
"Tôi... tôi xin lỗi, thưa ngài!"
"Ra khỏi đây và tìm hiểu xem chuyện chết tiệt gì đang diễn ra! Ngay bây giờ!!"
Cục trưởng đuổi Trưởng phòng Tình báo ra khỏi văn phòng của ông ta, nhưng cơn giận dữ thì vẫn còn nguyên. Ông ta tiếp tục làu bàu thêm một lúc lâu.
Cánh cổng siêu lớn, được đánh giá là lớn hơn nhiều so với cổng xuất hiện trên bầu trời Seoul, đã xuất hiện ở Canada, một quốc gia đồng minh có chung đường biên giới với Hoa Kỳ.
Nghĩa là, ngọn lửa hủy diệt sẽ nhanh chóng lan từ Canada đến Mỹ.
Kịch bản tốt nhất có thể mà ông ta có thể nghĩ ra, là cuộc khủng hoảng này cũng sẽ kết thúc theo kiểu tương tự như trên bầu trời Seoul.
Ông hy vọng rằng cánh cổng đó sẽ mang tới những chiến binh của Thợ săn Sung Jin-Woo.
Tuy nhiên, vấn đề thực sự là, Thợ săn Sung Jinwoo và cả Hiệp hội Thợ săn Hàn Quốc, vẫn không lên tiếng.
Ba giờ trôi qua kể từ khi những cánh cổng siêu lớn xuất hiện ở nhiều nơi trên thế giới. Và chính phủ Mỹ đang chờ đợi câu trả lời từ Cục Thợ săn FBH.
Thật cay đắng khi cơ quan tình báo vĩ đại nhất nước Mỹ chỉ có thể ngồi im và chờ đợi câu trả lời từ Hiệp hội Thợ săn Hàn Quốc.
Ai mà ngờ được chuyện này lại xảy ra cơ chứ?
Thế nên, thật dễ hiểu khi Cục trưởng FBH phát cuồng vì giận dữ.
BÍP
BÍP
Cục trưởng thở dài khi nhận ra điện thoại mình đang reo lên. Ông nhấc máy và hét.
"Chuyện quái quỷ gì nữa đây?!"
"Da... Tổng thống đang tìm ngài."
"Bảo ông ta là tôi không ở đây."
"Nh... nhưng thưa ngài??"
THỊCH!
Cục trưởng dập điện thoại như thể ông sắp ném nó xuống bàn, và nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Không lâu sau, Trưởng phòng Tình báo – kẻ vừa bị đuổi ra, nín thở chạy vào trong văn phòng.
"Sếp!"
"Tên ngốc này, anh còn dám quay lại đây!"
Cục trưởng đưa tay cầm chiếc điện thoại, định ném thẳng vào mặt Trưởng phòng. Nhưng Trưởng phòng nhanh chóng giơ tay lên.
"Hiệp... Hiệp hội Thợ săn Hàn Quốc đã gửi cho chúng ta một thông báo!"
Gần như ngay lập tức, tâm trạng của Cục trưởng đã thay đổi 180 độ và một nụ cười rạng rỡ hiện trên khuôn mặt ông.
"Thấy chưa! Tôi chỉ cần có thế thôi mà!"
Cục trưởng nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống và đến bên Trưởng phòng.
"Tốt rồi, tốt rồi. Họ đã nói gì?"
"...Ah, ừm, cái này... Họ nói rằng, nếu chúng ta muốn tìm hiểu thêm về những cánh cổng siêu lớn, chúng ta phải đến Hàn Quốc ngay lập tức."
"..."
Cả trưởng phòng tình báo và cục trưởng đều im lặng nhìn nhau. Họ cứ đứng như thế một hồi lâu, không nói nên lời.
Cuối cùng, sau khi vắt óc suy nghĩ, Cục trưởng lẩm bẩm.
"Người nào? Ai nên đến Hàn Quốc đây?"
"Ai cũng được, thưa ngài. Bất cứ người nào được chính phủ chỉ định làm đại diện."
"..."
Ngay lúc đó...
BÍP
BÍP
Cục trưởng lại thấy điện thoại của mình sáng lên. Ông cầm điện thoại để nhận cuộc gọi.
"Cục trưởng, Tổng thống lại gọi kìa!"
CẠCH
Ông nhanh chóng đặt điện thoại xuống và nói với Trưởng phòng Tình báo bằng một vẻ mặt kiên quyết.
"Hãy nói với họ rằng tôi sẽ đến đó."
"Dạ?"
Thấy Trưởng phòng tròn mắt ngơ ngác, Cục trưởng gằn giọng và nói từng từ một:
"TÔI. SẼ. ĐẠI DIỆN. CHO. NƯỚC MỸ. ĐI. ĐẾN. HÀN QUỐC".
***
Nhận được thông điệp từ Hiệp hội Thợ săn Hàn Quốc, đại diện của các quốc gia nhanh chóng leo lên các máy bay.
Thật là một sự thay đổi đáng kinh ngạc.
Chưa đầy hai năm trước, sức mạnh tổng thể của Thợ săn Hàn Quốc rất thảm hại, thậm chí họ còn bị Hoa Kỳ chiêu mộ mất một Thợ săn hạng S.
Nhưng bây giờ, họ đang triệu tập lãnh đạo của các quốc gia trên thế giới phải đến đất nước mình.
Thậm chí một năm trước, họ còn không xử lý nổi một hầm ngục bùng nổ trên lãnh thổ của mình ở đảo Jeju, và trở thành trò cười cho người Nhật.
Nhưng sau đó, sự xuất hiện của một Thợ săn siêu việt, người đã vượt xa sức tưởng tượng của nhân loại, đã làm mọi thứ đã thay đổi.
Người đàn ông đó đã thu phục mọi quái vật tuôn ra từ cánh cổng siêu lớn.
Có lẽ anh ta có thể giải thích được danh tính của những cánh cổng siêu khổng lồ đang che phủ bầu trời trên toàn cầu.
Đồng thời, anh ta cũng sẽ giải thích những gì đã xảy ra vài ngày trước.
Mọi câu trả lời đều nằm trong tay anh ta.
Vấn đề ở đây là, họ không thể sử dụng vũ lực hoặc danh lợi để dụ dỗ người đàn ông này.
Ai có thể sử dụng vũ lực để ép anh ta mở miệng?
Người đàn ông đó sở hữu sức mạnh vượt xa các Thợ săn cấp Quốc gia. Thậm chí anh ta còn có hàng trăm ngàn triệu hồi đang chờ lệnh.
KHÔNG AI CẢ.
Nói cách khác, đó là một nhiệm vụ bất khả thi.
Đó là lý do tại sao những vị tai to mặt lớn, những quan chức đại diện cho quốc gia của họ như tổng thống, thủ tướng, thủ tướng, bộ trưởng, giám đốc các cơ quan chính phủ về Hunter, cũng như lãnh đạo các Hiệp hội Thợ săn nổi tiếng nhất, đã ngoan ngoãn tuân theo yêu cầu của Hiệp hội Hàn Quốc.
"Có ai thay đổi ý định của họ không?"
"Không, thưa ngài. Vẫn là 152 quốc gia, như đã báo cáo trong cuộc họp giao ban buổi sáng, thưa ngài."
"Tốt."
Chủ tịch Hiệp hội Woo Jin-Cheol đã trực tiếp xem qua từng báo cáo chi tiết về tình hình hiện tại. Lúc này, Hội trường ứng phó khẩn cấp được trang bị cho cuộc đột kích của Cổng siêu lớn đang trở nên hữu dụng.
"Thưa ngài, đại diện của Hungary vừa hạ cánh xuống sân bay."
"Ai là người đại diện cho Hungary?"
"Đích thân Tổng thống của họ, Yadessi Arnor, thưa ngài."
"Chậc..."
Khi một vị lãnh đạo nước ngoài đến thăm, theo nghi thức ngoại giao, nước chủ nhà sẽ cử quan chức đồng cấp ra chào đón vị lãnh đạo đó.
Đó là quy tắc đã được thống nhất trên toàn thế giới.
Thật không may, thời điểm này Hiệp hội Thợ săn không có thời gian để cử hành nghi thức như vậy. Chủ tịch hiệp hội Woo Jin-Cheol chán nản nói.
"Đưa ông ấy đến một khách sạn phù hợp."
"Vâng thưa ngài."
Nhân viên của Hiệp hội nhanh chóng trả lời và chuẩn bị quay đi để rời đi, nhưng sau đó, anh ta bồn chồn như thể đang do dự về điều gì khác.
Vì vậy, Woo Jin-Cheol ngẩng đầu lên một lần nữa.
"Sao thế? Có chuyện gì khác ư?"
"..."
Người nhân viên nghĩ ngợi một lúc, rồi thu hết can đảm và nói:
"Sếp à, thợ săn Sung Jinwoo đã nói gì với ngài vậy? Chuyện gì kinh khủng lắm sao? Tôi chưa bao giờ thấy ngài tái mặt như thế..."
Đây là lần đầu tiên nhân viên này thấy một người Châu Á có thể trở nên trắng bệch như thế.
Chính là khi anh ta nhìn vào khuôn mặt của Woo Jin-Cheol ngày hôm qua.
Họ đã nói với nhau những gì?
Khuôn mặt của vị Chủ tịch đã ám ảnh người nhân viên suốt đêm. Vì vậy, mặc dù biết rằng đây là điều bất lịch sự, anh ta vẫn phải hỏi để thỏa mãn sự tò mò của mình.
Đáp lại câu hỏi của anh ta, khuôn mặt Woo Jin-Cheol đanh lại như một tảng đá.
"S.. sếp, tha thứ cho tôi. Tôi đã hỏi lung tung rồi.."
"Không, không sao. Không phải lỗi của cậu".
Chỉ là, Woo Jin Cheol đang nhớ lại những cảnh tượng mà thợ săn Sung Jin-Woo cho anh xem ngày hôm qua.
Đội quân của những con rồng điên cuồng lao ra từ bóng tối. Và sau đó, một con Cổ Long khủng khiếp xuất hiện phía sau.
Trên thực tế, nó rất lớn, tới mức nó di chuyển rất chậm như thể thời gian đã dừng lại, mặc dù nó đang bay với tốc độ tương tự so với phần còn lại của quân đội Rồng.
Nó sở hữu bá khí phi thường và áp đảo. Woo Jin Cheol cảm giác rằng, dù toàn bộ Thợ săn khắp thế giới cùng tấn công cùng một lúc cũng không thể làm trầy xước một cái vẩy của nó.
Bá khí của con rồng đó dữ dội đến mức, nó có thể dễ dàng đốt cháy mọi thứ trên thế giới chỉ bằng một hơi thở.
Chỉ nhìn vào nó thôi, trái tim tội nghiệp của anh đã suýt ngừng đập.
Woo Jin Cheol sẵn sàng đánh đổi bất cứ thứ gì trên đời, miễn là không phải đối mặt với nó.
Dù chỉ nhìn thấy hình ảnh của nó, nhưng điều đó cũng làm Woo Jin Cheol sợ đến xanh mặt.
Vì thế, anh ta còn tôn trọng Thợ săn Sung Jin-Woo hơn nữa. Người đàn ông đó hiểu rõ sức mạnh của kẻ thù, nhưng anh không định chạy trốn mà quyết tâm ở lại và chiến đấu với những sinh vật đó.
'Đợi đã, nghĩ lại thì, Thợ săn Jin-Woo đang làm gì nhỉ?'
Vẫn còn một chút thời gian trước khi đại diện của các quốc gia đến đông đủ.
Woo Jin-Cheol đột nhiên trở nên tò mò về việc Jin-Woo sẽ tận hưởng quãng thời gian ngắn ngủi này ra sao. Vì vậy anh ấy đã gọi nhân viên quay lại văn phòng của mình.
"À, nhân tiện. Cậu có biết Thợ săn Sung đang ở đâu không?
"Theo thông tin chúng tôi nhận được thì anh ấy đang nghỉ ngơi trong nhà của mình, thưa ngài."
***
Ta-da!
Jin-Woo đặt nồi kim chi hầm nóng hổi mà anh tự nấu lên trên bàn ăn.
Trans: Moon nhóm Moonsnovel Edit: Linye nhóm Moonsnovel
← Ch. 229 | Ch. 231 → |