Vay nóng Homecredit

Truyện:Thăng Cấp Một Mình - Chương 231

Thăng Cấp Một Mình
Trọn bộ 266 chương
Chương 231: Chủ tịch và Thợ săn
0.00
(0 votes)


Chương (1-266)

Siêu sale Shopee


Jin-Ah ngay lập tức nhào tới với vẻ phấn khích.

"Wow Wow, thơm quá".

Trong khi đó, mẹ Jinwoo tỏ ra ngại ngần khi để con trai mình phải đi nấu ăn cho cả nhà."Mẹ làm cũng được mà..." Jin-Woo cười toe toét và trả lời vui vẻ."À, con muốn cho mẹ thấy kỹ năng nấu ăn của con đã tiến bộ tới mức nào". Jin-Woo đã nài nỉ thuyết phục mẹ, và cuối cùng cũng giành được quyền kiểm soát nhà bếp. Và đây là kết quả cho nỗ lực của anh ấy. Bị con trai liên tục thúc giục, cuối cùng bà cũng mỉm cười và cầm thìa lên. Fuu-. Mẹ Jinwoo cẩn thận thổi một thìa súp nóng hổi rồi đưa vào miệng. Đôi mắt bà nhanh chóng mở to vì ngạc nhiên. Trong khi đó, Jin-Ah bắt đầu huyên náo."Mẹ ơi, thế nào rồi? Ngon lắm phải không?" "Ôi Chúa ơi." Thấy mẹ mình trông có vẻ ngạc nhiên, Jin-Woo chỉ khẽ nhún vai."Con biết mà, oppa có tài nấu ăn đó. Mẹ cũng thử cái này đi. Oppa rất giỏi làm mấy món ăn vặt." Trong khi cô bé không ngừng khen ngợi kỹ năng nấu nướng của Jinwoo đến nỗi quên cả chùi mép, Jin-Woo nhận thấy biểu hiện của mẹ anh ấy đang dần thay đổi vì lý do nào đó. Anh cẩn thận hỏi."Mẹ? Sao thế ạ?" Bà nhẹ nhàng đặt muỗng sang một bên và hỏi lại."Jin-Woo. Có phải con đang lo lắng về điều gì không?" Jin-Woo đã cố hết sức mình để duy trì nét mặt tươi sáng và tỏ ra bình tĩnh."Mẹ có ý gì vậy, mẹ?" "Cha con, mỗi khi tham gia vào các nhiệm vụ nguy hiểm, ông ấy thường chuẩn bị bữa ăn cho mẹ..."

"..." Con trai bà chưa bao giờ làm điều gì tương tự như thế này, ngay cả khi anh chuẩn bị tới Nhật Bản để đối phó với những con quái vật khổng lồ, hoặc ngay cả khi cánh cổng vĩ đại mở ra ở Seoul.

Nhưng bây giờ anh lại làm giống cha. Điều đó khiến mẹ anh bắt đầu lo lắng. Là trực giác của một người phụ nữ? Không, đó là trực giác của người mẹ."Cha cũng làm thế này ư? Huh, mình thậm chí còn không biết điều đó..." Jin-Woo nhanh chóng đánh trống lảng và lắc đầu về phía mẹ mình."Mẹ, không có chuyện đó đâu". Không rõ mẹ Jinwoo đang nghĩ gì. Bà muốn trở nên mạnh mẽ hơn để con mình không phải lo lắng? Hay bà thực sự tin lời anh? Thật khó đoán, nhưng rốt cuộc, bà đã mỉm cười và lại cầm thìa lên. Jin-Ah vừa ngậm thìa vừa quan sát cuộc trò chuyện giữa oppa và mẹ cô ấy. Thấy mẹ bình tâm trở lại, cô bé cười toe toét và tiếp tục bữa ăn. Khi bữa ăn sắp kết thúc [Đức Vua của tôi] Giọng nói trầm lắng của Bellion vang lên. [Theo lệnh ngài, binh lính đã vào vị trí. ] 'Hiểu rồi. ' Như thể đang chờ cơ hội này, Ber cũng cao giọng. [Muôn tâu Hoàng thượng, chỗ ở được chuẩn bị đặc biệt cho ngài cũng đã hoàn thành. ] '... Ờ. Cảm ơn. ' 'Haizz. Mặc dù mình chưa bao giờ yêu cầu nó xây dựng cái thứ đó'. Sau khi nghe báo cáo từ hai vị tướng, Jinwoo từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi."Con no rồi." Nhưng sau đó...

Jinwoo đang đưa tay xuống để nhặt những chiếc đĩa, đột ngột dừng lại sau khi cảm nhận được tiếng động phát ra từ bên ngoài. Tiếng bước chân của bốn người. Anh cũng có thể nghe thấy trái tim của họ đang đập điên cuồng vì quá hồi hộp.

Cả bốn người trong số họ không phải là Thợ săn mà là những người bình thường. 'Là ai nhỉ?' Chắc chắn, không có bất kỳ tên cướp điên rồ nào muốn tấn công ngôi nhà của một Thợ săn hạng S. Ngoài ra, lối vào của tòa nhà chung cư đang được bảo vệ bởi các nhân viên từ Cục Giám sát, theo sự điều động từ Chủ tịch Hiệp hội Woo Jin-Cheol. Tức là, không có phóng viên nào có thể đến đây. Trong lúc Jin-Woo suy nghĩ, tiếng chuông cửa đã vang lên. Ding Dong."Để con mở cửa". Anh nhanh chóng can ngăn mẹ mình và đi ra cửa.

Cạch

Đứng trước mặt anh là ba thanh niên vạm vỡ ăn mặc chỉnh tề, với bộ đồ đen từ đầu đến chân. Như thể họ đến từ một cơ quan tình báo hoặc thứ gì tương tự như thế. Dù vậy, trông họ không giống nhân viên của Hiệp hội Thợ săn Hàn Quốc. Jin-Woo đưa mắt nhìn trang phục của họ một lúc rồi chậm rãi hỏi họ."Tôi có thể giúp gì cho các anh?" Khi anh nói vậy, ba thanh niên vạm vỡ bước sang một bên. Một người đàn ông khác đứng đằng sau họ từ từ di chuyển ra phía trước."Tôi xin lỗi vì đã đến gặp cậu bất ngờ như thế này. Nhưng mà, tôi có thể nói chuyện riêng với cậu một chút không?" Jin-Woo nhanh chóng nhận ra người đó là ai. Anh lên tiếng với vẻ ngạc nhiên: "Chủ tịch Yu Myung-Hwan?"

Khuôn mặt anh trở nên căng thẳng khi nhìn thấy khuôn mặt của Chủ tịch Yu.

Bất kể ông ấy muốn nói gì, đây cũng không phải là địa điểm thích hợp. Jin-Woo nhớ tới mẹ và em gái của mình, và nhìn nhanh về phía bàn ăn, trước khi đưa ánh mắt về Chủ tịch Yu.

"..."

Người đàn ông lớn tuổi đang hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Jin-Woo.

Sau một hồi cân nhắc, đôi môi Jinwoo cuối cùng cũng hé mở.

"Nên tìm nơi nào đó riêng tư để chúng ta nói chuyện thì tốt hơn".

Chủ tịch Yu trở nên tươi tỉnh và một nụ cười chân thành nhanh chóng xuất hiện trên khuôn mặt ông.

"Có một nơi như vậy. Anh sẽ đi cùng chúng tôi chứ?"

Jin-Woo quay lại bên trong căn hộ và nói với mẹ rằng anh ấy sẽ ra ngoài một chút. Sau đó, anh mặc áo khoác và đi xuống sảnh của tòa nhà, cùng với Chủ tịch Yu và đoàn tùy tùng.

Và đúng như dự đoán, lối vào phía trước tòa nhà chật cứng phóng viên. Thậm chí họ đã dựng trại ở đó.

Có lẽ, ba chàng trai trẻ vạm vỡ này là vệ sĩ của Chủ tịch Yu, họ tới đây để giúp ông vượt qua bức tường của các phóng viên.

Những phóng viên nói trên, họ đang mải hò hét giận dữ và đùn đẩy chống lại các nhân viên của Cục Giám sát.

"Cái quái gì thế?? Sao lại vô lý vậy?"

"Tại sao Chủ tịch của Tập đoàn Xây dựng Yujin lại được phép vào bên trong, còn chúng tôi thì không?!"

"Chúng tôi cũng có thể là khách của Thợ săn Sung Jin-Woo mà? Phóng viên cũng có thể là khách"

"Á à. Các anh phân biệt đối xử. Ông ta là nhà tài trợ tài chính lớn nhất của Hiệp hội Thợ săn nên được ưu tiên, nhưng các phóng viên thì không, phải không nào?"

Các phóng viên điên cuồng xô tới và đùn đẩy, như thể họ dự định giẫm đạp lên các nhân viên Cục Giám sát.

"Tránh sang một bên!!"

Mọi thứ tồi tệ đến mức các Thợ săn của Cục giám sát trông khá đáng thương.

"Thợ săn Sung Jin-Woo đã thông báo rằng anh ấy không tham gia bất kỳ cuộc phỏng vấn nào".

"Này, ở đằng kia! Lùi lại!!"

"Nếu bạn muốn đến thăm nơi cư trú ngài Sung Jinwoo, bạn phải xin giấy phép từ Hiệp hội trước!!"

Vì họ đang chống lại những người bình thường, họ không thể sử dụng sức mạnh thực sự của mình. Kết quả là các đặc vụ từ Cục Giám sát chỉ có thể đổ mồ hôi đầm đìa và cố tạo thành một bức tường bao quanh lối ra vào.

Jin-Woo nhìn họ với ánh mắt cảm thông và cuối cùng, anh đưa tay ra.

"Uh Uh, uh-uh??"

Các phóng viên bắt đầu lơ lửng trong không trung.

"C-cứu tôi!"

Lần này, không phải là mười centimet nữa, Jin-Woo nhấc các phóng viên lên độ cao mười mét.

Khi anh bước ra ngoài, các Thợ săn của Cục Giám sát nhanh chóng cúi đầu chào đón anh.

"Xin chào Thợ săn Sung Jin-Woo"

"Xin chào Thợ săn Sung Jin-Woo"

Những Thợ săn này không quá ngạc nhiên với những gì đang xảy ra – như thể họ đã quen thuộc với toàn bộ sự việc này. Trong khi đó, đôi mắt của Chủ tịch Yu và ba vệ sĩ của ông ta trợn tròn trước cú sốc kinh hoàng.

"Ôi trời ơi, trời ơi"

Ánh mắt họ hướng về phía các phóng viên đang bất lực bay lượn trong không trung.

Chủ tịch Yu Anh cũng có thể thấy nước da của họ đang trở nên tái mét. Lần đầu tiên, Chủ tịch Yu cảm thấy thương xót cho những người này, mặc dù ông thường xuyên cảm thấy mệt mỏi vì phải đối phó với họ trong quá khứ.

Người phụ trách nhóm Thợ săn từ Giám sátđã đi đến chỗ Jin-Woo. Với khuôn mặt bối rối, anh ta cố gắng nở một nụ cười.

"Ngài Sung... Nếu ngài tiếp tục làm thế, chúng tôi sẽ gặp rắc rối..."

"Ờ. Sau khi được bay, có vẻ họ cũng bớt ồn ào rồi".

"Hahaha."

Các phóng viên liên tục hét lên điều cái gì đó, nhưng một kết giới tạo ra từ năng lượng ma thuật đã phong tỏa mọi âm thanh do miệng họ tạo ra.

Người quản lý nhìn họ một lúc, trước khi hỏi Jin-Woo.

"Ngài định giữ họ trên đó bao lâu?"

"Có lẽ là khoảng năm phút, để họ nguội bớt đầu đi."

Các thợ săn từ Phòng giám sát đã phá lên cười sau khi nghe tuyên bố của Jinwoo.

"Wahahahah-!"

"Suỵt Suỵt"

Người phụ trách cố hết sức để kìm nén tiếng cười của mình và trao đổi nhanh với cấp dưới, trước khi lịch sự quay về phía với Jin-Woo.

"Hy vọng rằng không có phóng viên nào bị thương..."

"Anh không cần phải lo lắng về điều đó."

Jinwoo đã rèn luyện rất lâu và trở thành bậc thầy về kỹ năng "Sức mạnh của kẻ thóng trị". Dù anh không ở đây, luồng ma lực của anh cũng sẽ hạ các phóng viên xuống đất một cách an toàn.

"Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, đừng đến nhà tôi..."

Jinwoo đã cảnh báo họ, thông qua Hiệp hội thợ săn.

Tuy nhiên, hôm nay họ không chỉ cố gắng lao vào nhà anh ta, mà còn suyt gây ra một vụ ẩu đả lớn. Vì vậy, đây là cái kết đích đáng dành cho họ.

Kétttt.

Chẳng mấy chốc, chiếc xe limousine của Chủ tịch Yu đã dừng lại trước mặt họ. Jinwoo trèo lên ghế sau, ngồi cùng chủ tịch Yu.

Chiếc xe lướt nhẹ về phía trước và đi đến tư gia của Chủ tịch Yu Yu.

*****

***

Chủ tịch Yu dẫn Jin-Woo đến phòng làm việc trong căn biệt thự của ông ta, nơi yên tĩnh nhất để họ có thể nói chuyện. Rồi họ ngồi đối diện nhau.

"Tôi không muốn bị làm phiền trong lúc trò chuyện với Thợ săn Sung".

"Đã hiểu, thưa Chủ tịch."

Sau khi Chủ tịch Yu yêu cầu các nhân viên ra ngoài, Jin-Woo đã lên tiếng.

"Làm sao ông biết?"

Jinwoo chắc chắn rằng anh không để lại bất kỳ bằng chứng nào khi chữa trị cho Chủ tịch Yu.

Vậy, làm sao ông biết?

Thấy Jin-Woo nhìn mình với ánh mắt tò mò, Chủ tịch Yu bắt đầu nói:

"Con gái tôi thấy cậu bước ra khỏi bệnh viện".

À ha...

Jin-Woo nhớ lại khuôn mặt của em gái Jin-Ho, người mà anh gặp trước cửa văn phòng Bang hội của mình.

Thảo nào anh thấy cô ấy trông có vẻ quen thuộc. Jinwoo quên rằng anh đã gặp cô một lần, khi hai người đi ngang qua nhau trước cổng bệnh viện.

Kế hoạch của Jinwoo đã bị phá vỡ chỉ vì một sự trùng hợp đơn giản. Anh bật cười.

Đồng thời, Chủ tịch Yu đang cẩn thận nghiên cứu biểu hiện của Jin-Woo, và sau khi nhìn thấy nụ cười đó, ông cảm thấy rất nhẹ nhõm.

Thực sự nhẹ nhõm.

Dù hành động của Jinwoo là thiện chí, nhưng anh đã cố gắng che giấu nó. Vì vậy, Yu Myung-Hwan cảm thấy e ngại. Ông sợ Thợ săn trẻ tuổi kia sẽ nổi giận vì bị bẽ mặt. Trên đời đày rẫy những thợ săn tai quái và ích kỹ, sẵn sàng trút giận lên đầu người khác.

Rất may, trái với những lo lắng của ông, Jin-Woo chỉ bật cười. Điều đó khiến ông nhẹ cả người.

"Đúng như tôi dự đoán, đó là cậu, Thợ săn Sung".

"Đúng."

Jin-Woo quyết định thừa nhận sự thật.

Khi Yu Myug Hwan nghe thấy câu trả lời của Jinwoo, đôi mắt ông run rẩy.

Từ trước đến nay, rất nhiều người đã tìm đến ông để cầu danh lợi. Nhiều người tìm cách làm thân với ông, với mong muốn kiếm chác được thứ gì đó.

Nhưng còn chàng trai trẻ này?

Anh ấy đã cứu sống một người. Không, anh ấy đã cứu mạng vị Chủ tịch của tập đoàn lớn nhất nước, mà không trông chờ được trả ơn.

Nếu con gái của Chủ tịch Yu không nhìn thấy Jinwoo, bí mật này sẽ bị chôn giấu mãi mãi.

Ông sẽ không bao giờ biết được chuyện gì đã xảy ra.

Yu Myung-Hwan nổi tiếng là "kẻ mặt đơ", nhưng lần này, khuôn mặt ông đang méo mó vì những cảm xúc trào dâng dữ dội.

"Nhưng tại sao.... ?"

Ông cố nói gì đó để kìm nén cảm xúc dâng trào của mình.

"Tại sao cậu lại giúp tôi?"

Trước đó, ông đã trực tiếp cầu xin Jinwoo giúp đỡ, thậm chí còn sẵn sàng bỏ ra hàng đống tiền để mua chuộc anh. Thế nhưng, lúc đó Jin-Woo đã từ chối và bảo rằng anh không thể giúp ông.

Vậy, điều gì đã khiến Jinwoo thay đổi quyết định???

Yu Myung-Hwan đã cố gắng đưa Jin-Woo đến đây, chỉ để tìm ra đáp án cho câu hỏi này.

THỊCH

THỊCH

Tim ông đập càng lúc càng nhanh hơn. Mỗi giây trôi qua đều dài như hàng tiếng đồng hồ.

Cuối cùng, Jin-Woo cũng mở miệng.

"Vì tôi thấy ông là một người đáng tin cậy".

"..."

Trước câu trả lời khá bất ngờ đó, Chủ tịch Yu nhíu mày.

"Nhưng.... Điều đó nghĩa là gì?"

"Nếu ông là kiểu người bất chấp thủ đoạn, tôi sẽ không mạo hiểm để giúp ông."

"Ý cậu là... Cậu giúp tôi, vì tôi đã không lợi dụng Jin-Ho?"

"Đúng vậy."

Jin-Woo gật đầu.

Với trí tuệ của một doanh nhân hàng đầu thế giới, Chủ tịch Yu lập tức hiểu ra ẩn ý của Jin-Woo.

Đúng vậy, Yu Myung-Hwan sở hữu một con át chủ bài, và ông có thể dùng con bài đó để ép buộc Jin-Woo. Đó là con trai ông, Phó chủ tịch của Hội Ah-Jin – Yu Jin-Ho. Ông có thể gây áp lực lê Jin-ho, bắt cậu ta phải lấy được phương thuốc từ Jinwoo.

Nhưng Myung Hwan đã không làm thế.

Sau khi lời đề nghị của ông ta bị từ chối, Yu Myung Hwan đã dừng lại và không làm phiền Jinwoo một lần nào nữa. Ông ấy tin tưởng Jinwoo và tôn trọng lời nói của anh.

Có đi có lại. Đó là nguyên tắc sống của Jinwoo.

Yu Myung-Hwan đã tin tưởng và tử tế với Jinwoo, nên anh đã đáp lại tương ứng. Dù Jinwoo phải mất một chút thời gian để tìm hiểu xem liệu người đàn ông này có xứng đáng với niềm tin của mình hay không. 'Rất may, mình đã không quyết định sai lầm. '

Jin-Woo mỉm cười.

Cùng lúc đó...

Tách

Một giọt nước mắt chảy xuống mặt Yu Myung-Hwan.

"Tôi không biết phải làm thế nào để bày tỏ lòng biết ơn với cậu..."

Ông nhanh chóng lau nước mắt bằng mu bàn tay và nhìn chằm chằm vào chàng Thợ săn trẻ tuổi, với nét mặt kiên quyết.

Xin hãy để tôi trả ơn cậu, dù nó chỉ đáng một nửa, không, một phần nhỏ nhoi của ân tình đó."

Chỉ khi làm thế, trái tim của Yu Myung-Hwan mới có thể dịu lại. Vị Chủ tichj nhanh chóng hỏi tiếp:

"Cậu có thích bất kỳ thứ gì không?"

"Tôi không cần gì cả, nhưng..."

Đôi tai của Yu Myung-Hwan dỏng lên ngay lập tức.

Nếu Thợ săn Sung Jin-Woo muốn có tiền tài danh vọng hoặc thứ gì khác, ông sẵn sàng làm mọi thứ trong khả năng của mình để giúp anh.

Tuy nhiên, câu trả lời của Jin-Woo hơi khác so với những gì Yu Myung-Hwan đã nghĩ đến.

"Nếu có chuyện gì xảy ra với tôi... Ngài có thể chăm sóc mẹ và em gái tôi không?"

Đó là câu trả lời của Jinwoo sau một hồi do dự.

Để chuẩn bị cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra, Jin-Woo đã yêu cầu ông chăm sóc chu đáo cho gia đình anh ấy.

Anh đã tích lũy được khá nhiều tiền, nhưng trên đời, có những lúc tiền cũng không phải là tất cả.

Chắc chắn, nếu chuyện đó xảy ra, Chủ tịch Yu Myung-Hwan sẽ là một người bảo hộ đáng tin cậy.

"... Chỉ thế thôi sao? Có ổn không, Thợ săn Sung?"

"Thế là đủ."

Thật khó để tưởng tượng rằng thợ săn Sung Jinwoo có thể gặp phải chuyện gì đó. Nhưng Chủ tịch Yu đã nói rằng ông sẽ đồng ý với bất cứ yêu cầu nào mà chàng trai trẻ sẽ đưa ra. Vì vậy, ông gật đầu ngay lập tức.

"Tôi xin hứa với cậu."

Cuộc trò chuyện dài đã kết thúc ở đây.

"Vậy nhé".

Jin-Woo đứng dậy và định rời đi.

Yu Myung-Hwan nhìn theo anh, cảm thấy tiếc nuối vì cuộc trò chuyện của họ đã kết thúc. Ông nhận ra mình thích chàng trai trẻ tên Sung Jin-Woo này đến mức nào.

'Nếu Thợ săn Sung Jin-Woo có thể trở thành một phần của gia đình mình thì sao nhỉ.. ?'

Chưa bao giờ Yu Myung-Hwan định sử dụng cô con gái yêu dấu của mình làm công cụ. Nhưng lần này, ông buột miệng hỏi:

"Cậu có đang hẹn hò với ai không?"

Để kết thân với chàng trai trẻ này, ông sẵn sàng gả Jinhee cho anh. Lần đầu tiên, Yu Myung-Hwan khao khát một chàng rể quý đến như vậy.

Mặc chủ tịch Yu đã hạ quyết tâm, nhưng ông nhanh chóng thất vọng.

Jin-Woo cười toe toét và trả lời.

"Thật ra, tôi đang thích một người..."

"Oh...."

Đó là lúc Yu Myung-Hwan nhận ra rằng mình vừa hành xử thô lỗ. Khuôn mặt ông đỏ bừng.

Tuy nhiên, Chủ tịch Yu không phải là loại người ngoan cố. Ông không bao giờ bị ám ảnh về những thứ không thuộc về mình

Ông nhanh chóng ngẩng đầu lên và nở một nụ cười trên khuôn mặt, chào tạm biệt Jinwoo.

"Tôi hy vọng rằng tôi không cần phải thực hiện lời hứa hôm nay".

Jin-Woo mỉm cười trả lời và đứng dậy

"Tôi cũng sẽ cố gắng hết sức vì điều đó."

Trans: Moon nhóm Moonsnovel Edit: Linye nhóm Moonsnovel


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-266)