Vay nóng Tinvay

Truyện:Toàn Chức Cao Thủ - Chương 0051

Toàn Chức Cao Thủ
Trọn bộ 1719 chương
Chương 0051: Săn giết Á Cát
0.00
(0 votes)


Chương (1-1719)

Siêu sale Lazada


Vinh Quang quy định một đội tối đa có mười người, các đội hợp lại tạo thành một đoàn, tối đa cũng là mười đội.

Diệp Tu vào đội rồi nhìn qua, đội ngũ vừa tròn mười người, hắn đều biết qua hầu hết các thành viên như: Lam Hà, Hệ Châu, Đăng Hoa Dạ, Lôi Minh Điện Quang, Tri Nguyệt Khuynh Thành, Vân Quy, lúc này cũng đang ở xung quanh, đều khá quen thuộc với hắn nên bắt đầu đến chào hỏi. Có thêm ba người khác chưa gặp qua: Lưu Vân Xuy, nghề chuyên gia thuốc súng; Toàn Lưu Vạn Trượng, nghề bậc thầy pháo súng. cuối cùng là một cái tên nghe khá tục, Thánh Quang Sờ Mó Cưng, là một mục sư.

Ba người này đã được Lam Hà tiến cử giới thiệu một hồi. Với 20 người trong hai đội còn lại, Lam Hà cũng không dài dòng thêm. Nếu muốn săn giết Huyết Xạ Thủ Á Cát thực ra chỉ cần một đội 10 người, đây lại một lần dẫn theo những 30 người, có thể thấy được nội dung chủ yếu của săn giết BOSS Dã Đồ chính là "cướp đoạt". Có thể nói một trận chiến này thôi Lam Khê Các đã dốc hết nhân tài, 30 người này đều có thể tìm thấy trong bảng xếp hạng hàng đầu ở khu 10.

Diệp Tu nhìn lướt qua nhân số chỉnh tề, thình lình nói ra một câu: "Tui chiếm vị trí của Thiên Thành hả?"

Lam Hà ngẩn ra, không ngờ Diệp Tu lại kỹ tính đến cả việc này cũng nhìn ra. Quả thật, Thiên Thành là do cậu gọi đến để chuẩn bị cùng đi săn giết Huyết Xạ Thủ Á Cát, nhưng bây giờ vô tình gặp Quân Mạc Tiếu... Lam Hà thấy đây cũng vừa hay là lời giải thích thỏa đáng, thẳng thắn khí khái mà nói: "Không cần để ý đến cậu ta, chúng ta cứ làm chuyện cần làm."

"Huyết Xạ Thủ xuất hiện lúc nào?" Diệp Tu hỏi Lam Hà.

"Năm phút trước thì tụi tui nhận được tin, liền vội vàng kêu gọi anh em đang luyện cấp tập trung hết bên này, lát sau sẽ có thêm một đội nữa tới." Lam Hà nói.

"Phải dùng tới nhiều người như vậy sao?" Diệp Tu cười, cứ cho là muốn cướp quái đi thì kỳ thực cũng không cần dùng nhiều người như vậy, đến lúc đó tất cả mọi người đều vây quanh một mục tiêu, rất nhiều người căn bản sẽ không có chỗ để đánh.

"Phòng ngừa biến cố phát sinh thôi!" Lam Hà thở dài.

Diệp Tu biết, đây không phải là phòng ngừa thủ đoạn chiêu trò của BOSS, mà là để đề phòng người khác. Trong game online đáng sợ nhất vĩnh viễn không phải là NPC, mà là người chơi.

"Chúng ta có thể nhận được tin, phỏng chừng người của Trung Thảo Đường và Mưu Đồ Bá Đạo cũng biết rồi." Lam Hà nói. Bọn họ là ba công hội lớn trừ việc đoạt kỷ lục phó bản thì đương nhiên cũng quan tâm đến kỷ lục BOSS Dã Đồ, sáng sớm đã đặc biệt nhắc nhở người chơi lúc luyện cấp phải chú ý đến thời điểm đổi mới của BOSS Dã Đồ rồi.

"Bọn họ đã tới." Diệp Tu chuyển góc nhìn về phía bên trái một chút, phát hiện cách đó không xa cũng có một đống người đang chạy như điên đến, rõ ràng cùng hướng với người của Lam Khê Các.

"Móa!" Lam Hà nhìn sang đã thấy, cẩn trọng phân biệt đống chữ hiển thị mơ hồ kia: "Là người của Trung Thảo Đường."

Diệp Tu cúng bái Lam Hà luôn, hắn đưa mắt nhìn thử đống chữ ID ở trên đầu người chơi chỉ thấy căn bản là một nùi khối màu, Lam Hà thế mà có thể nhận ra từng chữ trong cái nùi ấy, không hổ là địch thủ tranh chấp lâu năm, biết nhau quá rồi.

Lúc Lam Hà nhận ra đối phương, đối phương hiển nhiên cũng nhận ra Lam Khê Các, Lam Hà rất nhanh nhận được tin từ hội trưởng khu 10 của Trung Thảo Đường Xa Tiền Tử gửi tới: "Lão Lam ông có chút tố chất tí đi, ông xem rõ ràng tụi này tới trước mà." Song phương đều biết vị trí của Huyết Xạ Thủ, nhìn vị trí tiến lên của hai nhóm người, quả thực Trung Thảo Đường chạy gần đến BOSS hơn. Đẳng cấp cũng đều không sai biệt lắm, trang bị cũng đều là hàng phó bản giống nhau, hy vọng qua mặt của Lam Khê Các không quá lớn.

"Cút." Lam Hà trả lời. Săn BOSS Dã Đồ từ trước đến giờ làm gì có cái đạo lý trước sau, nhưng cái tên Xa Tiền Tử này lại hay thích lảm nhảm thứ vớ vẩn.

"Ông dẫn theo bao nhiêu người?" Xa Tiền Tử hỏi.

"Như ông thôi." Lam Hà nói.

"Hợp tác đi?" Xa Tiền Tử nói.

"Hợp gì?"

"Tui ông đều đến rồi, phỏng chừng Mưu Đồ Bá Đạo cũng y chang tụi mình, mỗi bên cử ra một vài người để ngăn cản bọn họ, sau đó chúng ta dựa vào thực lực để đi giết BOSS, thấy sao?"

"Được!" Lam Hà thuận miệng liền đáp ứng.

"Cử bao nhiêu người?"

"Phân nửa đi!"

"Ok."

Nửa phút trôi qua...

"Người của ông đâu?" Xa Tiền Tử hỏi.

"Còn người của ông?" Lam Hà vặn lại.

"Sẵn sàng rồi, chờ bên ông thôi đấy!"

"Bên tui cũng chờ bên ông đó!"

Thêm nửa phút im lặng.

"Xem ra ông đéo tin tui. Tui đi tìm Mưu Đồ Bá Đạo hợp tác." Xa Tiền Tử nói.

"Đi đi, kỳ thực tui đã bàn xong chuyện với Mưu Đồ Bá Đạo rồi, đang mai phục chờ ông đấy, cẩn thận nha." Lam Hà gửi tin về.

Xa Tiền Tử cũng không gửi tin nữa.

Hai người đều thật hết cách rồi. Chẳng phải mới biết nhau ngày một ngày hai, ba công hội lớn quen biết nhau nhiều năm, hiểu nhau quá rồi. Thật sự muốn nói chuyện hợp tác, mỗi lần đều phải dằn qua dằn lại, xàm xàm hai ba câu như nãy giờ mà bàn tiếp được là chuyện không thể nào. Ai cũng không dễ dàng tin ai. Mấy năm nay âm mưu dương mưu, ngáng chân giành giật, trận lớn trận nhỏ... không thiếu chuyện nào.

Lam Khê Các hiện tại so với Trung Thảo Đường chậm hơn một chút, nhưng "chút" này cũng không tính là gì, dù Trung Thảo Đường tới trước, cũng chưa chắc vừa đến đã dám đánh ngay, lỡ bị người đâm sau lưng thì sao? Đừng xem hiện tại hai người tin đi thư lại có vẻ thân thiết thế kia, nhưng khi đứng lên xử nhau thì chẳng ai nương tay cả. Trò chơi chính là như vậy, vừa khổ vừa sướng.

Hai đám người cứ như vậy duy trì khoảng cách, từng chút một tiến tới chỗ của Huyết Xạ Thủ. Kết quả khi đến nơi liền nhìn thấy, đã có một đám người ở đấy rồi, người của Mưu Đồ Bá Đạo còn nhanh hơn hai nhà bọn họ. Có điều Mưu Đồ Bá Đạo lại không động thủ, lúc này đang có một đám người chơi chả biết đâu ra đang đánh nhau với Huyết Xạ Thủ, nhưng vừa nhìn là biết ngay bọn họ chỉ đi ngang qua phát hiện BOSS liền tổ chức đại một đội xông lên thử, Lam Hà nhìn vài cái, rồi nói: "Tự tìm đường chết!"

Huyết Xạ Thủ Á Cát cả thân vận giáp da màu trắng, khuôn mặt xám trắng không có bất kỳ biểu lộ gì, hiển nhiên là sinh vật Bất Tử. Tay cầm súng lục ổ xoay, động tác rất nhanh không gì sánh được, chạy đâu bắn đó, đám người chơi tụ đại thành đội kia bị đánh đến khóc thành tiếng, không phản kháng được gì, đến giết BOSS kết quả ngược lại bị BOSS giết.

Người của Mưu Đồ Bá Đạo đến sớm, lại chỉ đứng bên im lặng quan sát cục diện, vững vàng đứng ở ngoài phạm vi công kích của Huyết Xạ Thủ. Người của Trung Thảo Đường và Lam Khê Các tới sau, hành động cũng không khác gì Mưu Đồ Bá Đạo, bọn họ không quan tâm đến sự sống chết của những người nọ, thậm chí còn không thèm nhìn sang Huyết Xạ Thủ, lúc này bọn họ chỉ chú ý đến nhau.

Thấy sự có mặt của đám người hai công hội, một người bước nhanh ra khỏi hàng ngũ của Mưu Đồ Bá Đạo, đi về phía Lam Khê Các.

Muốn đàm phán chăng? Lam Hà thầm nghĩ bụng, không khỏi nhìn thử sang Trung Thảo Đường, bên kia không có động tĩnh gì, nhìn tư thế đứng của nhân vật, hẳn cũng đang chú ý đến cái người đang đi về phía Lam Khê Các này.

Người dần đến trước mặt, Lam Hà đang chuẩn bị bắt chuyện, lại nghe tên vừa đến kia thét to một tiếng: "Quân Mạc Tiếu, sao ông lại ở đây?"

"Đến xem náo nhiệt." Diệp Tu trả lời.

"Vị trí bên này không tốt lắm, đến đây đến đây, qua bên tụi tui đứng xem nào!"

Người có thể hồn nhiên như cô tiên thế này, còn ai ngoài Dạ Vị Ương.

Lam Hà gần như nổi điên, đây quả thực chẳng xem họ ra gì. Vị trí không tốt là thế quái nào? Vị trí cái mông nhà mi, ở đây là một bãi tha ma hoang vu, chỉ có một ít cây khô cỏ dại và mộ bia quan tài vỡ vụn nghiêng ngã, chỗ nào chả giống nhau, phân tốt xấu được sao?

*****

"Ở đâu chả như nhau chứ?" Câu trả lời của Diệp Tu có vẻ có chút trung thực.

"Thế nhưng bên này một hồi có thể sẽ xảy ra gì đó á, vẫn là né tránh một chút mới tốt." Dạ Vị Ương nói.

Trong lòng Lam Hà chợt thấy hồi hộp. Lời này rõ ràng dành cho Lam Khê Các bọn họ. Từ biểu hiện ra rồi phân tích, tựa hồ là ám chỉ Mưu Đồ Bá Đạo và Trung Thảo Đường đã liên thủ, ngày hôm nay người của Lam Khê Các hẳn là không chiếm được BOSS rồi.

"Ủa? Sao tui nghe nói chỗ bên mấy ông mới không được ổn cho lắm?" Hệ Châu của Lam Khê Các đứng ra nói.

Tâm lý chiến.

Phản tâm lý chiến.

Phản phản tâm lý chiến.

Ba công hội lớn bình thường trong lúc cạnh tranh cũng cần phải xoắn nhau như vậy. Lam Hà rất chán chuyện này, bởi vì cậu thích lấy tịnh chế động, lấy bất biến ứng vạn biến, chuyện xoắn nhau liền giao cho người khác đi xử lý.

"Ủa, có chuyện vậy à? Chẳng lẽ là bọn Trung Thảo Đường tính ám toán hai nhà chúng ta? Chi bằng tụi mình liên thủ đi?" Dạ Vị Ương nói.

Liên thủ, hay không liên thủ, đó mới là vấn đề.

Lam Hà chỉ cảm thấy cực kỳ đau trứng, trực tiếp gửi tin cho hội trưởng hai nhà kia: "Muốn làm mẹ gì, lên hết đi."

Hội trưởng Trung Thảo Đường, Xa Tiền Tử trả lời: "Tui chả muốn làm gì hết."

Hội trưởng Mưu Đồ Bá Đạo, Dạ Độ Hàn Đàm trả lời: "Chẳng phải tui đã cử người qua rồi sao?"

Hai người chẳng chịu phối hợp gì cả. Lam Hà đau đầu, kỳ thực cậu rất mong muốn ba nhà cử đại diện, rồi dựa vào kéo búa bao mà phân thắng thua, nhưng cậu biết điều đó là không thể. Dù cho mấy người kia có đồng ý, nhưng sau cùng nhất định cũng sẽ giở trò xấu, việc thắng kia cơ bản cũng là bọ ngựa bắt ve, chờ bị người đâm sau lưng! Chuyện như vậy không biết xảy ra bao nhiêu lần rồi, đến sau cùng người thắng được ước định cũng đều phải cẩn thận một chút, tao chơi mày rồi mày chơi tao như thế tất cả mọi người chợt ngộ ra một điều, hóa ra ước định gì đấy có cũng như không, vậy khi đó còn lãng phí làm gì?

Ba công hội lớn rất chú trọng đến hình tượng bên ngoài, nhất ngôn cửu đỉnh, danh dự là lớn nhất.

Nhưng khi ba nhà cạnh tranh, thì trò đê tiện vô sỉ kiểu gì cũng có, tín nhiệm và cam kết là gì, có ăn được không.

Đơn giản là trong lúc ba nhà cạnh tranh, thứ mọi người thật sự quan tâm chính là lợi ích.

Cho dù mọi người có dựa vào lực sát thương phân thắng bại, biện pháp như vậy Lam Hà cũng không dám tin tưởng, cậu chỉ tin bên nào bị rớt lại phía sau nhất định sẽ giở trò lừa bịp, cậu chỉ biết là mỗi lần săn giết dã đồ BOSS sẽ chết không biết bao nhiêu người.

Trong chớp mắt, Lam Hà chợt nhớ phó bản. So sánh với việc săn giết dã đồ BOSS, dù có là phó bản khó hơn nữa vẫn ấm áp hơn.

Vĩnh viễn không có việc thành tâm hợp tác, chỉ có thăm dò và đề phòng lẫn nhau. Đây mới là quan hệ giữa ba công hội lớn.

Nhìn Dạ Vị Ương còn đang lải nhải, Lam Hà đã chuẩn bị rút kiếm. Thật ra lúc nãy cậu sang bắt chuyện hai hội trưởng, họ cũng chẳng có ý tốt gì. Dù sao ai cũng không sợ mất mặt, hai người bọn họ thật sự dám qua đây, trực tiếp ra tay. Hai người kia không qua, chỉ một tên Dạ Vị Ương ở đây dong dài, Lam Hà cảm thấy giết quách cho xong, dù sao quan hệ giữa mọi người đều quá rõ ràng rồi.

Kết quả đột nhiên nghe được Diệp Tu nói: "Người kia không phải Thiên Thành sao?"

Lam Hà nghe vậy ngẩn ra, đưa mắt nhìn sang, một người dưới chân đạp vòng ma pháp chập chờn, tay cầm chiến côn, xông tới hiện trường không nói không rằng liền đi đập BOSS.

Lam Hà chẳng buồn quản tên ấy nữa, tên này là chuyên gia vô tổ chức vô kỷ luật rồi.

"Tui đi giúp tên đó chút."

Lam Hà không ngờ Quân Mạc Tiếu lại đột nhiên bỏ lại một câu như vậy rồi cũng xông tới, đây cũng là một tên cậu muốn quản cũng không cách nào quản được.

"Ai ai ông sao lại chạy đi thế, tui còn chưa nói hết đâu!" Dạ Vị Ương vẫn còn kêu.

Lam Hà đột nhiên rút kiếm bổ tới đầu tên kia một chiêu Rút Đao Trảm. Không ngờ Dạ Vị Ương dĩ nhiên đã sớm đề phòng cậu, liền nhảy ngược ra phía sau tránh một kiếm này.

"Đường đường hội trưởng lại chơi đánh lén sao!" Dạ Vị Ương cười nhạo.

Lam Hà động thủ, vài người bên cạnh lập tức sẽ xông lên động thủ, nhưng Dạ Vị Ương đã chạy đi, Mưu Đồ Bá Đạo cũng lập tức cũng có người tiến tới, người của Lam Khê Các lập tức quay trở về.

Bọn họ cũng không nghĩ muốn cũng Mưu Đồ Bá Đạo xảy ra xung đột, Trung Thảo Đường còn đứng đó kìa!

Ba công hội lớn kiềm chế lẫn nhau, cùng tranh chấp, nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, đám người chơi đang chiến với BOSS thì chết càng lúc càng nhiều. Nguyên bản một đội chấp vá đủ mười người, lúc này chỉ còn năm người, hết phân nửa đã tạch.

"Sao lại đứng nhìn không thế, nhanh lên một chút tới giết phụ đi!!"

Sau khi Quân Mạc Tiếu tiến đến gần, Diệp Tu liền nghe thấy năm người kia hô lên.

Hiển nhiên bọn họ hoàn toàn không chịu tìm hiểu tình huống, không biết sự rối rắm của ba công hội lớn lúc này.

Nhưng mặc kệ ba công hội lớn có rối rắm ra thành cái dạng gì đi nữa, vận mệnh năm người bọn họ chỉ có một dạng: bi kịch.

Bọn họ không giết nổi Huyết Xạ Thủ, chắc chắn chết; bọn họ giết được Huyết Xạ Thủ, cũng chết chắc. Ba công hội lớn không ra tay với họ, chính bởi vì bọn họ hiện tại đang thuộc trường hợp đầu, là căn bản không có năng lực đối phó Huyết Xạ Thủ.

"Vào đội đi!!" Lúc này một trong năm người đã hô một tiếng với Thiên Thành ở bên kia. Thiên Thành là người thứ sáu trong trận, xông vào giữa trận chiến, đối phương lập tức gửi lời mời nhập đội sang, tên này lại không thèm để ý đến.

"Thêm tui vào đội!!" Sau khi Quân Mạc Tiếu xông tới trước mặt, Diệp Tu hô lên, một bên nhanh nhảu rời khỏi đội ngũ của Lam Hà.

"Hắn muốn làm gì?" Lam Hà có chút không hiểu, Quân Mạc Tiếu xông lên đã khiến cậu không hiểu, đột nhiên rời khỏi đội ngũ, thoạt nhìn là muốn gia nhập cái đội cà tàng kia cũng khiến cậu không hiểu luôn.

"Nếu như Quân Mạc Tiếu đánh với BOSS, vậy chúng ta có cướp BOSS không?" Hệ Châu đột nhiên nói ra một câu như vậy.

Lam Hà ngẩn ra.

Lẽ nào người này muốn lợi dụng tâm lý coi trọng của các công hội lớn dành cho hắn, không giành BOSS với hắn sao?

Cái ý nghĩ này có hơi ấu trĩ một chút. Ba công hội lớn xác thực đều rất coi trọng hắn, rất nhiều chỗ nguyện ý vì hắn mà nhượng bộ, thế nhưng, đây là tình huống mà thế chủ động thuộc về ba công hội lớn. Mà lúc này, hắn chủ động lợi dụng tâm lý của ba nhà này, bức bách ba công hội lớn nhượng bộ, lúc đó là chuyện khác rồi.

Không người nào nguyện ý bị ức hiếp như thế. Huống chi là ba đại gia đó. Ngoài mặt khiêm tốn cẩn thận chiêu hiền đãi sĩ, nhưng như ngươi vậy mà lại đi tính toán với người ta, ai mà ngửi nổi?

Thiên Thành chạy khắp nơi tìm cơ hội.

Năm người chơi kia cơ bản cũng là bị Huyết Xạ Thủ đuổi theo đánh.

Quân Mạc Tiếu vừa gia nhập trận chiến, tình hình lập tức khác hẳn.

Huyết Xạ Thủ di chuyển rất nhanh, vậy mà vẫn có thể bị hắn chuẩn xác nắm bắt được vị trí như trước, ra một chiêu Thiên Kích, Huyết Xạ Thủ đã bị móc ngược lên. Đấy là Thiên Thành gia nhập hết nửa ngày trời cũng không thể công kích thuận lợi.

Đánh ra Lạc Hoa!

Huyết Xạ Thủ lăn tròn trên mặt đất. Đây là BOSS Dã Đồ, so với BOSS ẩn phó bản càng mạnh mẽ hơn. Thiên Kích căn bản là không thể treo quái lên cao như thế, đổi người thao tác, chiêu Lạc Hoa Chưởng này có thể hoàn thành sự truy kích trên không hay không đã là cả một vấn đề.

Dưới tình huống của truy kích ở trên không, hiệu quả quạt bay càng tăng.

Độ cao càng cao, hiệu quả càng tăng, Huyết XạThủ cũng liền có thể bị treo lên độ cao thế này, hiệu quả đánh bay do một chiêu này của Quân Mạc Tiếu cũng coi như cực hạn rồi.

Bóng người nhoáng lên, giữa trận đột nhiên xuất hiện hai Quân Mạc Tiếu, một ở chỗ cũ, một lại vọt đến phía sau Huyết XạThủ.

Ảnh phân thân!

Người vọt đến sau lưng kia đương nhiên là ảnh giả, lúc này nắm Huyết Xạ Thủ ném ra ngoài.

Kỹ năng của nhu đạo: Quăng Ném.

Huyết Xạ Thủ lại bị trực tiếp ném đi một đoạn.

Người của Trung Thảo Đường đột nhiên bắt đầu ồ lên. Sao Huyết Xạ Thủ càng ngày càng gần họ vậy?

*****

Thù hận của Huyết Xạ Thủ đương nhiên không thể chạy sang người chơi của Trung Thảo Đường được, thật ra đến giờ nó vẫn chưa chịu qua đòn công kích hữu lực nào. Lúc này bị Quân Mạc Tiếu đánh cho một mạch ba chiêu Thiên Kích Lạc Hoa lại thêm Quăng Ném, thù hận với Quân Mạc Tiếu đã muốn bùng nổ rồi. Sau khi bị Quăng Ném xuống đất lại không hề té ngã, một cái Lăn Người đã đứng phắt ngay tại chỗ.

Kỹ năng này gọi là Chịu Thân, đều là kỹ năng bị động thông dụng giống Chạy Nhanh và Lăn Người của ngươi chơi, sau khi học tập có thể sử dụng, cách dùng là khi sắp ngã chạm đất thì sử dụng Lăn Người trong nháy mắt, như thế nhân vật sẽ không phải ngã xuống đất mà trực tiếp lăn người đứng lên.

Muốn sử dụng được chiêu này cần kỹ thuật nhất định, phải theo phương hướng ngã sấp xuống, trong khoảnh khắc gần chạm đất tiến hành Lăn Người mới có thể làm ra Chịu Thân. Hơn nữa vẫn có một vài kỹ năng mà Chịu Thân không có tác dụng, ví dụ như Viên Vũ Côn của pháp sư chiến đấu, Quật Ngã của nhu đạo, Đạp Bắn của thiện xạ... đều là những kỹ năng mà Chịu Thân không có hiệu quả.

Huyết Xạ Thủ cũng sẽ Chịu Thân, có điều cũng có tỷ lệ thi triển, lúc này ăn xong ba đòn công kích của Quân Mạc Tiếu, nó Chịu Thân mà trực tiếp lăn vòng trên đất đứng lên, nâng súng chuẩn bị bắn.

Một tiếng súng vang lên, chỉ thấy tay phải cầm súng của Huyết Xạ Thủ vung ra sau, tia lửa theo họng súng bắn ra, tiếng súng thứ hai vang lên.

"Cái đệch!!" Có người trong Trung Thảo Đường kêu lên sợ hãi, vội vàng ngồi xổm xuống, một súng này lướt qua da đầu gã, kết quả liền nghe phía sau gã kêu lên tiếng "cái đệch" thứ hai, người chơi tiếp theo này lại không kịp tránh, súng nọ bắn vào giữa ót hắn, phụt ra một dòng máu liền lùi về sau mấy bước, sinh mệnh rơi thẳng xuống một nửa. Mục sư của Trung Thảo Đường vội vàng bước lên cứu trợ, lúc bấy giờ ai cũng không phản ứng kịp vì sao Huyết Xạ Thủ có thể đột nhiên quay sang bắn họ một phát thế này.

Nhưng theo góc độ của Lam Khê Các thì ai nấy đều thấy rõ mọi chuyện, mới vừa rồi sau khi Quân Mạc Tiếu Quăng Ném Huyết Xạ Thủ, trong tay chẳng biết đào đâu ra một cây súng trường, tiếng súng đầu tiên vang lên ấy không phải của Huyết Xạ Thủ, mà là của Quân Mạc Tiếu. Một súng này bắn trúng tay phải Huyết Xạ Thủ, dẫn đến phát súng của Huyết Xạ Thủ vung về phía sau, đây là trùng hợp? Hay là cố ý? Toàn bộ Lam Khê Các đều không biết. Bọn họ chỉ biết một súng này đã lấy công làm thủ, vừa bắn Huyết Xạ Thủ một phát, vừa phá vỡ khả năng bắn trả của Huyết Xạ Thủ. Về phần phát súng của Huyết Xạ Thủ vung về sau nổ trúng đầu người chơi Trung Thảo Đường, hẳn là do trùng hợp.

Cơ mà sự trùng hợp này khiến đám người Lam Khê Các cực kỳ vui vẻ.

"Rốt cuộc hắn muốn làm gì a?" Khi mọi người đang cười nhạo người của Trung Thảo Đường bị "súng cướp cò" của Huyết Xạ Thủ bắn trúng, Hệ Châu lại vì nhìn không thấu dụng ý của Quân Mạc Tiếu mà nhíu mày.

"Thật sự muốn ở trước mắt chúng ta khống chế Huyết Xạ Thủ trên không mãi thế à?" Hoa Đăng Dạ cũng thì thầm.

Hai người cùng đi về phía Lam Hà.

"Móa, Viên Vũ Côn trên không, quá đặc sắc!!" Hai người vừa đến trước mặt, liền nghe thấy tiếng trầm trồ khen ngợi của Lam Hà.

Hai người đầu đầy vạch đen, đây là thời điểm để chìm đắm trong thao tác của đối phương hả?

Sau khi thức tỉnh Lam Hà, Lam Hà đụng đến vấn đề này, cũng cực kỳ bó tay: "Công hội khác bất động, chúng ta động thế nào?"

Hệ Châu ngẩn ra.

"Chẳng lẽ thứ tên này muốn lợi dụng là sự kiềm chế lẫn nhau giữa ba công hội chúng ta chứ không phải việc chúng ta ngại tranh quái với hắn?" Hệ Châu nói.

Lam Hà nhìn thử Trung Thảo Đường bên trái, lại nhìn thử Mưu Đồ Bá Đạo bên phải, cậu nhìn thấy hai hội trưởng của công hội kia đang cổ quái quay trái quay phải, rõ ràng cũng đang quan sát hành động của hai công hội khác như mình.

Quả nhiên a! Thời điểm này, mà ba công hội lớn lại chẳng ai dám tiến lên.

Bởi vì tiến lên chính là bọ ngựa bắt ve, sau lưng còn có một con chim sẻ lớn vô cùng kìa, không, là hai con mới đúng.

"Này......" Lam Hà phát hiện cục diện bế tắc này thật sự rất đáng ngại.

Cậu vội vã gửi tin cho Trung Thảo Đường và Mưu Đồ Bá Đạo: "Hai ông, chẳng lẽ chúng ta cứ thế mà nhìn BOSS bị đánh rớt?"

"Lão Lam, học được âm hiểm rồi?" Xa Tiền Tử trả lời.

"Không muốn a, không bằng Lam Khê Các của mấy ông mau lên cướp BOSS lại đi, Mưu Đồ Bá Đạo của tụi tui đứng ngoài trận cứu viện cho mấy ông?" Dạ Độ Hàn Đàm của Mưu Đồ Bá Đạo trả lời.

Lam Hà không nói gì, Trung Thảo Đường và Mưu Đồ Bá Đạo rõ ràng không hề tin cậu. Mà nhân tố quan trọng ảnh hưởng đến phán quyết của hai nhà này chính là: họ không hề hiểu biết thực lực của Quân Mạc Tiếu, bọn họ không tin Quân Mạc Tiếu có thể diệt gọn Huyết Xạ Thủ.

Có điều dù là Lam Hà, lúc này bình tĩnh mà suy nghĩ, cũng hiểu được đây là chuyện cực kỳ trắc trở.

Tuy cậu từng cùng Quân Mạc Tiếu càn phá kỷ lục phó bản, chính mắt biết rõ thực lực của Quân Mạc Tiếu; tuy hiện tại Quân Mạc Tiếu dựa vào kỹ thuật xuất sắc xoay vòng vòng Huyết Xạ Thủ, nhưng không ai có thể lấy cấp bậc hiện tại mà solo với Huyết Xạ Thủ được, dù có cao thủ chuyên nghiệp đứng đầu cũng không thể.

Bởi vì mana chắc chắn không theo kịp.

So máu của Huyết Xạ Thủ cùng với khả năng gây sát thương của người chơi với cấp bậc bấy giờ, tuyệt đối không thể dưới tình trạng mana giảm xuống mà đánh bại Huyết Xạ Thủ, thậm chí trên người có mang đầy bình thuốc cũng không được. Nhìn phương thức công kích với tiết tấu cao của Quân Mạc Tiếu lúc này, bình thuốc sơ cấp của thôn tân thủ căn bản không hề tăng kịp.

Không có mana, liền dùng không được kỹ năng, không dùng được kỹ năng, chỉ dựa vào công kích thường tuyệt đối sẽ không làm gì được BOSS. Kỹ năng so với công kích thường, trừ bỏ uy lực mạnh hơn, quan trọng hơn là nhiều chiêu có thể khống chế trận.

Như treo trên không với hiệu suất cao của Thiên Kích, gây đông cứng ngắn ngủi của Long Nha, thổi bay của Lạc Hoa Chưởng, Viên Vũ Côn coi như làm mất tác dụng của Chịu Thân mà vứt người xuống đất. Những hiệu quả đặc biệt này là thứ mà công kích thường không hề có, mà hiệu quả của những thứ này đều mang tác dụng khống chế nhất định với đối thủ.

Nghĩ đến việc này, Lam Hà bỗng nhiên yên lòng, quả nhiên Trung Thảo Đường và Mưu Đồ Bá Đạo mới là đối thủ trọng yếu hơn bấy giờ sao? Cậu nhịn không được lại liếc trái liếc phải.

Năm người chơi bình thường đang bị vây bên trong, tiếp tục bị đối đãi như người chết. Lam Hà thậm chí không hề nghĩ Quân Mạc Tiếu xông lên tụ tập thì có liên quan gì đến đám kia. Khi Quân Mạc Tiếu rời khỏi đội ngũ, khi cậu không cách nào ngăn cản, cậu cũng chỉ kêu Thiên Thành đến gia nhập đội ngũ thôi.

Trong mắt vẫn còn sự tồn tại của năm người này, có lẽ chỉ có Diệp Tu.

Dưới sự tấn công liên tục, làm ra chuyện mà nhóm năm người kia hoàn toàn không làm được, sau khi gây bất ngờ khiến cả đám trợn mắt há mồm xong, Diệp Tu đột nhiên để Quân Mạc Tiếu sử dụng một chiêu Viên Vũ Côn, quăng Huyết Xạ Thủ ngã giữa năm người.

"Còn đứng nhìn nữa? Công kích đi!" Diệp Tu quát.

Năm người tựa như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, lập tức cùng rút vũ khí giáng xuống phía trước.

"Đừng đánh bậy, nghe tui chỉ huy." Diệp Tu hô to, công kích của Quân Mạc vẫn luôn không ngừng.

Năm tên ngây ngô nọ, lúc này rốt cuộc cũng phát hiện ra một chuyện.

"Quân Mạc Tiếu, người này là Quân Mạc Tiếu!!!"

Chú ý tới Quân Mạc Tiếu không chỉ riêng ba công hội lớn, giống như những người chơi ở tiệm net Hưng Hân khi nhìn thấy đại danh của Quân Mạc Tiếu cũng sẽ rất kinh ngạc. Năm người chỉ lo mời Quân Mạc Tiếu nhập đội, sau đó liền đứng xem Quân Mạc Tiếu đánh nhau cùng Huyết Xạ Thủ kia, vậy mà lúc này mới chú ý tới ID trên đầu của Quân Mạc Tiếu.

Là Quân Mạc Tiếu đã hoàn thành ba lần chiếm đầu.

Là Quân Mạc Tiếu đã dẫn theo Lam Khê Các đổi mới kỷ lục phó bản của Rừng Rậm Băng Sương.

"Cuồng chiến Thập Tự Trảm." Khi một chiêu Long Nha của Quân Mạc Tiếu vừa chạm vào người Huyết Xạ Thủ, Diệp Tu hô lên.

Phản ứng của cuồng chiến sĩ không hề chậm, lập tức chém thanh trọng kiếm trong tay ra. Hai nhát "soàn soạt" lên thân, Huyết Xạ Thủ đang trúng đông cứng tạm thời không thể né tránh, bị mũi kiếm khắc lên một dấu thập, một dòng máu hình chữ thập văng ra.

"Lưu manh Ném Cát." Lúc Diệp Tu hét lên câu này, một chiêu Thiên Kích đã treo Huyết Xạ Thủ lên khoảng không nho nhỏ.

*****

Lưu manh là nghề nghiệp thuộc hệ Vật Lộn, kỹ năng phần lớn đều là những thủ đoạn hạ lưu mà mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ hay dùng.

Ví dụ như Ném Cát của hiện tại, chính là chiêu thức đê tiện ném cát làm bẩn đồ người ta.

Lúc này, vị lưu manh kia vừa nghe thấy Diệp Tu triệu hồi, lập tức không chút sơ sẩy lấy cát ra ném lên người Huyết Xạ Thủ.

Diệp Tu đổ mồ hôi, không ngờ người nọ là một người mới chính hiệu, vội vàng nhắc nhở: "Ném Cát đóng băng xong lại ném tiếp, ném ngay vào mặt ấy."

Đấy mới là hàm ý chân chính của Ném Cát!

Hiệu quả ẩn của Ném Cát, là khi ném vào mắt của mục tiêu, có cơ hội khiến đối phương rơi vào trạng thái Mù Lòa. Do là hiệu quả ẩn, tỷ lệ gây mù và thời gian đều không có trị số chính xác, nhưng qua sự đo lường và xác định của người chơi, Ném Các ở cấp thấp nhất đã có tỷ lệ gây mù chiếm 50%, có thể kéo dài 4 giây. Nhưng khi tăng max điểm kỹ năng, tỷ lệ này có thể chiếm 100% cùng thời gian kéo dài 8 giây.

Hiệu quả này quả thực rất khủng bố, vào thời kỳ đầu của Vinh Quang, bọn lưu manh đều dựa vào một nắm cát làm nên thiên hạ, gặp thằng nào không vừa mắt liền ném cát vô mặt. Bị Mù Lòa, màn hình của người chơi sẽ tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả. Bọn lưu manh sẽ nhân cơ hội này mà nhảy vào đánh đấm, cực kỳ đê tiện hạ lưu.

Có điều ở hiện tại, nhiều người chơi cũng đã tìm ra không ít cách đối phó với hàm nghĩa của chiêu Ném Cát này.

Vô cùng đơn giản, khi bị Ném Cát thì di chuyển góc nhìn. Hướng lên, hướng xuống, hướng trái, hướng phải, sao cũng được.

Tuy Ném Cát cũng gây chút thương tổn khi bị bẩn áo, nhưng so với hiệu quả ẩn đầy kinh dị nọ, ai cũng chịu được chút thương tổn kia

Thế nhưng thứ càng vô địch khi đối phó với Ném Cát, chính là một món trang sức: kính mắt.

Công cụ này và mề đay Mithril mà Diệp Tu có được trước mắt đều không hề có thuộc tính gì, là một món trang sức chính hiệu. Nhưng món trang sức như kính mắt, có thể khiến hiệu quả của Ném Cát chỉ là phù du.

Thứ mà người chơi lưu manh ở Vinh Quang căm thù nhất, không gì khác ngoài kính mắt.

May mà lũ NPC cũng không vô sĩ đến mức đeo kiếng giả danh trí thức.

Rơi vào trạng thái Mù Lòa, NPC sẽ mất đi phương hướng, tìm không thấy mục tiêu thù hận ban đầu, bị người chơi khi dễ đến không đường đáp trả. Mục đích của Diệp Tu đương nhiên muốn để người chơi lưu manh nọ thử gây mù, ai ngờ tên nhóc này quá "non nớt", thế nhưng ném lên người Huyết Xạ Thủ, cũng không biết cái cấp bậc 23 kia luyện thế nào lên được nữa, còn cao hơn mình đến 2 cấp.

"Gạch Tập Kích!" Diệp Tu tiếp tục kiên nhẫn chỉ huy lưu manh nọ.

Gạch Tập Kích là tên khoa học của hệ thống, Diệp Tu sợ người chơi mới "non nớt" này không biết tên tục, nên mới gọi tên chuẩn mực của kỹ năng ra. Thật ra giữa người chơi với nhau, kỹ năng này đều bị gọi thành Cục Gạch.

Không sai, chính là thứ trên trời dưới đất không chỗ nào không có, được mọi người xem như vũ khí sắc bén khi quần nhau trên phố – Cục Gạch.

Trong Vinh Quang, Cục Gạch của lưu manh có thể đập người, có thể ném mạnh, uy vũ biết bao. Ngoài ra kỹ năng này cũng có hiệu quả đặc biệt, có tỷ lệ 50% khiến mục tiêu bị choáng trong 3 giây. Có điều nếu muốn gây ra được hiệu quả này, phải đập trúng đầu đối phương, mặt khác Cục Gạch cũng có hiệu quả ẩn, chính là ngay khi gạch đập vào đầu thì công kích phần lưng, tỷ lệ Choáng Váng sẽ là 100%, thời gian kéo dài 4 giây.

Diệp Tu bên này thực sự không kịp giải thích tường tận cho tên lưu manh nọ, có điều may mà cục gạch đập vào đầu sẽ gây choáng, hiệu quả ấy không phải ẩn, trong kỹ năng cũng có ghi rõ, người chơi lưu manh nọ hiển nhiên chú ý điểm này, một gạch kia quả thực đang hướng về phía đầu của Huyết Xạ Thủ.

Thế nhưng tiếc rằng, gạch rời tay cậu ta mà đi, là một cú ném mạnh ra ngoài.

Ném gạch khiến thương tổn giảm một nửa, tỷ lệ Choáng Váng giảm một nửa, hiệu quả Choáng Váng giảm một nửa......

Mà gạch kia còn bay lệch nữa.

"Đồ ngu, cầm gạch đập vào ót nó." Có người khác thay Diệp Tu đưa ra hướng dẫn, hàm ý của Cục Gạch từ trước đến giờ cũng chưa từng là một bí mật.

Ma mới lưu manh vội thành thật đáp "Ừ ừ".

"Liệt Diệm Chấn Động." Diệp Tu triệu hồi pháp sư nguyên tố.

Một cột lửa bùng mạnh lên, Diệp Tu hài lòng gật gật đầu, cuối cùng cũng không "non nớt" như lưu manh kia.

Chẳng qua đối mặt với BOSS Huyết Xạ Thủ, độ lơ lửng của Liệt Diệm Chấn Động thật sự nhỏ bé, thế nhưng Diệp Tu đã điều khiển Quân Mạc Tiếu ra chiêu từ sớm.

"Vỡ Núi Kích!"

"Quỷ kiếm ra Đao Hồn!"

"Ném Cát!!"

"Liệt Diệm!!"

"Quỷ Trảm!!"

Diệp Tu ngắn gọn lưu loát chỉ huy, năm người chơi vốn đang làm xác chết, đột nhiên phát hiện, hóa ra đối phó với Huyết Xạ Thủ đơn giản thế thôi sao?

Huyết Xạ Thủ mà lúc đầu cả bọn trăm phương nghìn kế đánh mãi không trúng, giờ đây quả thực giống như một bao cát, kiếm chém ra, gạch đập đến, phép quăng ra, không chiêu nào là không trúng.

Những người xem như có kinh nghiệm trong năm người đã nhìn ra được, đây toàn bộ đều là kết quả do sự phối hợp ở giữa của Quân Mạc Tiếu. Người này sẽ dùng công kích của mình vừa khéo khống chế Huyết Xạ Thủ nằm trong phạm vi tấn công của họ, mà những kỹ năng phóng ra theo chỉ huy cũng vừa khéo trở thành điểm khống chế cho người công kích tiếp theo, thế là cứ tuần hoàn hỗ trợ nhau, theo tiết tấu hoàn mỹ này mà thoải mái đánh đập Huyết Xạ Thủ.

Huyết Xạ Thủ cũng không phải không hề có sức đánh trả, nhưng mục tiêu đánh trả của nó luôn là Quân Mạc Tiếu, mà Diệp Tu đã xem thấu sáo lộ* của nó, mỗi kích đều tránh được hoàn hảo, còn không hề liên lụy chút nào đến đồng đội.

Một tổ năm người vốn bị xem như xác chết, nháy mắt đã được Diệp Tu ghép lại thành một đội ăn ý nhau. Năm người ra chiêu thật thỏa thê, nhưng Diệp Tu không hề buông lỏng chút nào, hắn biết rõ bất luận thao tác của mình có chút sai lầm nào hoặc chỉ một câu chỉ huy không chuẩn xác, lập tức sẽ là một cục diện khác.

Đám người chơi của ba công hội lớn đứng mỗi nhóm một phương lúc này đều đang ngơ ngác. Từng công hội hùng dũng dẫn theo mội đội hơn mười người, trong hoàn cảnh liên tục có quân tiếp viện, lại chỉ đứng nhìn một đội gom góp tạm 6 người săn giết BOSS mà không dám tiến lên, cả đám bất an dòm ngó xung quanh, nhìn thế nào cũng như lũ bại não.

"Xem đi! Đó mới là chỉ huy mà tao muốn nhìn đấy!" Dạ Vị Ương của Mưu Đồ Bá Đạo kêu lên.

"Giờ là lúc để phấn khích hả?" Hội trưởng Dạ Độ Hàn Đàm chảy vạch đen.

"Quân Mạc Tiếu này, không ngờ lại đáng sợ đến thế......" Trung Thảo Đường trước giờ chỉ có hứng thú, vẫn còn đang xem xét Quân Mạc Tiếu, lúc này bọn họ rốt cuộc đã xem rõ được thực lực của Quân Mạc Tiếu, hội trưởng Xa Tiền Tử trợn mắt há mồm.

"Cứ như thế, Huyết Xạ Thủ thật sự sẽ bị tên kia giết chết." Phía Lam Khê Các, Hoa Đăng Dạ cũng kêu to với Lam Hà.

Vì thế ba vị hội trưởng đại nhân lại bắt đầu xoay qua xoay lại một cách kỳ quái, chuyển bên này một cái, chuyển bên kia một cái, dòm ngó phản ứng của hai nhà còn lại.

Ngầm hiểu mà không nói, tất cả mọi người đều rõ ràng lúc này nên làm gì.

"Xử lý những tên khác, đừng đụng vào Quân Mạc Tiếu, nếu đám kia ra tay với Quân Mạc Tiếu, phải hỗ trợ!" Lam Hà ra lệnh.

"Hỗ trợ ai?" Có người không hiểu hỏi.

"Vớ vẩn, chẳng lẽ hỗ trợ hai công hội chết tiệt kia?" Lam Hà nói.

Mọi người hiểu ý.

"Đội ngũ nào có chỗ trống, lập tức mời Quân Mạc Tiếu vào." Lam Hà nói.

Tất cả mọi người mang theo vẻ mặt bi tráng, chỗ trống đương nhiên bây giờ không có, nhưng một hồi sẽ có, bởi vì tất nhiên sẽ có người tạch. Vừa tạch sẽ quay về thành trấn đã đăng ký hộ khẩu, tự động thoát đội.

Người của ba công hội lớn gần như bắt đầu hành động cùng một lúc.

*****

"Ồ, mấy người kia muốn tới hỗ trợ kìa!" Người chơi lưu manh đột nhiên nói, trong giọng nói còn mang theo sự kinh hỉ.

Diệp Tu thở dài, tên này quả thực hoàn toàn chẳng biết tình huống gì cả! Những công hội này sao có thể đến hỗ trợ chứ, họ đến cướp quái đấy. Trước đấy vẫn đứng im, chẳng qua là nhìn thấy đám ô hợp như họ căn bản không đáng để cướp, Huyết Xạ Thủ cũng có thể tiêu diệt bọn họ thôi.

"Chạy!" Diệp Tu trầm giọng nói.

"Cái gì?" Lưu manh nọ không hiểu.

Kỳ thật bốn người chơi khác cũng là người mới, nếu không phải người mới sẽ biết rõ sự lợi hại của Huyết Xạ Thủ, sẽ không tụ đại một đám đến chịu chết. Chỉ là nhóm người này không gà như lưu manh nọ, ít ra cảm giác được có chuyện không ổn. Mấy tên kia trước đó không hề động đậy, sau đấy cũng không động, thấy bọn họ đánh BOSS thuận lợi, lại đột nhiên động. Hỗ trợ? Giúp người khi hoạn nạn mới kêu là hỗ trợ, hiện tại cục diện này ai biết tới để làm gì.

"Không chạy chờ chết à!" Diệp Tu nói.

"Chúng ta đánh không thế hả?" Cuồng chiến sĩ trong đội nói, hắn ta nhìn ra được xảy ra chuyện không ổn, nhưng lúc này mà chạy thì trước đấy đánh vất vả thế làm gì?

"Còn không biết." Diệp Tu nói.

Năm người đều mờ mịt.

"Không chạy sẽ không kịp nữa." Khi Diệp Tu nói, Quân Mạc Tiếu vẫn không ngừng công kích. Người của ba công hội lớn rất nhanh đã tới gần, những nghề đánh xa như Thiện Xạ cũng đã bắt đầu giơ súng ngắm bắn.

"Chạy!" Trong năm người rốt cuộc cũng có người dẫn đầu, xoay người bỏ chạy. Ba công hội lớn vốn không coi những người này vào mắt, hơn nữa ba nhà vẫn đang đề phòng nhau, nên cũng chẳng vây quanh gì, vừa thấy năm người muốn chạy, không lập tức cho người đuổi giết mà chỉ đánh giá động tĩnh của mấy công hội khác, đấy mới là đối thủ chủ yếu của họ. Ba vị hội trưởng đại nhân gần như chẳng phân biệt được trước sau đành hô "NGỪNG".

Gần trăm người vội vàng phanh lại, mắt to mắt nhỏ nhìn lẫn nhau. Huyết Xạ Thủ cơ hồ ngay trước mắt, nhưng hiện tại xông lên vây BOSS, để công hội khác đánh lén sau lưng thì tính sao đây? Ba hội trưởng hầu như suy nghĩ như nhau.

Bởi vì nội chiến vẫn còn đang diễn ra.

Năm người chơi kia chạy một hồi mới chợt nhận ra Quân Mạc Tiếu không chạy cùng, quay đầu lại nhìn, liền thấy Quân Mạc Tiếu vẫn đang quấn quýt chiến đấu với Huyết Xạ Thủ.

"Tên này có ý gì?" Năm người kia không hiểu, bọn họ không quá thạo game, chứ không phải không có não, tên này kêu họ chạy, còn mình thì ở lại, hành động kỳ lạ, khiến họ không biết là tốt hay xấu. Vì thế cả đám đều dừng lại.

"Chạy xa một chút bên này nguy hiểm" Diệp Tu đột nhiên gửi đến một câu trên kênh đội ngũ.

"Nhưng bọn họ không phải đến giết tụi tui đâu!" Lưu manh gà mờ nọ bảo.

"Tin tui." Diệp Tu lần này chỉ gõ hai chữ.

Những người mới này thật sự không có mắt nhìn, nếu là người chơi cấp bậc như Lam Hà, lúc này chắc chắn sẽ trợn mắt há mồm. Solo Huyết Xạ Thủ với tiết tấu kịch liệt như vậy, mà còn có thời gian đánh chữ, tốc độ tay phải là bao nhiêu đây?

Lưu manh gà mờ nọ không kìm được mà bắt đầu bỏ chạy, còn nói với đồng đội: "Chạy mau."

Bốn người kia có phần chần chờ, có hai người chạy theo tên lưu manh gà mờ kia.

Còn hai người vẫn đứng yên tại chỗ, bọn họ đối với lời Diệp Tu nói vẫn nửa tin nửa ngờ, họ cảm thấy người nọ cố ý muốn loại mình ra.

Diệp Tu thấy được hành động khác nhau của cả năm, chỉ có thể tỏ vẻ tiếc nuối với sự hoài nghi của hai người kia. Hắn không rảnh giải thích, miệng hắn nãy giờ vẫn dùng để chỉ huy, hắn cũng không rảnh đánh chữ, hai câu vừa rồi đều do mạo hiểm bùng nổ tốc độ tay mới gõ ra được, tám chữ đấy suýt nữa làm chậm thao tác.

"Liệu mấy nghề đánh xa có nên thử công kích trước hay không?" Lúc này Lam Hà trưng cầu ý kiến của cấp dưới, bảo người không tiến lên nữa mà để nghề đánh xa cướp đoạt điểm sát thương trước.

"Vậy cũng không thể cam đoan sẽ không ngộ thương tới Quân Mạc Tiếu..." Nhóm nghề đánh xa chảy mồ hôi. Huyết Xạ Thủ mạnh về tốc độ, muốn đánh với nó thì phải di chuyển với tiết tấu nhanh. Lúc này Quân Mạc Tiếu và Huyết Xạ Thủ đều di chuyển vùn vụt, ai biết công kích đánh ra sẽ trúng đứa nào.

"Tên này rốt cuộc đang làm gì!" Lam Hà buồn bực.

Xa Tiền Tử của Trung Thảo Đường cũng bước ra hô to: "Vị hảo hán này, hãy để đội của ông vào đoàn tui đi! Những thứ rơi ra thuộc về mấy ông hết."

"Đờ mờ!" Lam Hà thầm mắng Xa Tiền Tử gian trá, đội ngũ có thể vào đoàn đội, sát thương trước đấy đều tính cả vào đoàn, sao mình không nghĩ ra chứ!

"Ông anh Mạc Tiếu, thêm tui đi! Mấy thứ kia sao cũng được!" Lam Hà vội vàng tiến lên, cậu cảm thấy mình thân thiết với Quân Mạc Tiếu hơn chút, điều kiện giống nhau, Quân Mạc Tiếu không có lí do không gia nhập bọn họ.

"Vào bên tụi tui nè, phần thưởng của mấy ông, còn khuyến mãi luôn 20 cái lông sói trắng." Dạ Vị Ương bên Mưu Đồ Bá Đạo cũng lên tiếng chào hàng, té ra gã luôn cho rằng Diệp Tu có ham mê đặc biệt với lông sói.

"Ông anh Mạc Tiếu đừng tin hắn! Mới đánh phó bản Băng Sương được vài lần sao có thể có được 20 cái lông sói trắng chứ?" Lam Hà la lên.

"20 cái bên này bọn tui cũng có!" Xa Tiền Tử bên này cũng la lên.

Hệ Châu đứng cạnh thì thảo tự hỏi:" Chẳng lẽ đây mới là mục đích thật sự của người này?"

Lam Hà cũng thật đau đầu. Tên này quả thật là, hoàn toàn không bàn cảm tình với ai cả, nhất định phải biến mọi chuyện trở thành mua bán mới được hả?

Quân Mạc Tiếu vẫn thờ ơ đánh quái, vì thế ba công hội đều cảm thấy bảng giá này không đủ, tiếp tục nâng giá lên.

Hai người chơi không bỏ chạy bấy giờ cũng đã trợn tròn mắt. Chỉ riêng "Những thứ rơi ra thuộc về mấy ông hết" thôi cũng đủ khiến tim họ đập nhanh, những gì mà ba công hội hứa hẹn sau đấy, dường như đều là những thứ mà cả nghe bọn họ cũng chưa từng nghe qua, nhưng dám lấy ra chào hàng, hiển nhiên rất đáng giá rồi.

Hai người kia thật sốt ruột! Hận không thể thay Quân Mạc Tiếu đáp ứng.

Nhưng hai người rất nhanh đã nhận ra.

Chuyện này, Quân Mạc Tiếu đáp ứng cũng vô dụng! Bởi vì đội trưởng đội của họ không phải Quân Mạc Tiếu. Chấp nhận nhập đoàn hay xin nhập đoàn, đó là quyền hạn của đội trưởng.

Hai người vội vàng mở danh sách đội ngũ, đội trưởng là tên lưu manh gà mờ kia.

Hai người vội vàng hét trên kênh đội ngũ: "Mau trở lại!"

"Sao hai ông không chạy." Lưu manh gà mờ trả lời.

"Chạy cái lông! Bên này mấy công hội kia đang ra điều kiện kìa, để đội ngũ của chúng ta nhập đoàn, trang bị rớt ra đều cho mình hết, còn khuyến mãi rất nhiều thứ đáng giá, đội trưởng mau trở lại!" Hai người kích động đến nói năng lộn xộn, tranh nhau bắn tin.

"Có chuyện tốt đến vậy!" Lưu manh gà mờ nọ không biết gì, vừa nghe có trang bị hai mắt đã lấp lánh, vội vàng chạy về, hai người bạn khác nhìn thấy tin tức trong đội cũng kích động cả lên.

Chỉ có Quân Mạc Tiếu thờ ơ. Hội trưởng ba công hội lớn đều nhào vào mời hắn nhập đoàn, kết quả nhìn thấy tin tức của hệ thống nhắc nhở mới vỗ đầu kip phản ứng: "Móa, hắn còn chẳng phải đội trưởng!"

Đành chịu, năm người kia thật sự quá vô hình rồi.

"Đội trưởng chạy đâu rồi?" Hội trưởng ba công hội lớn bắt đầu quan tâm tên vốn chẳng lọt vào mắt bọn họ.

Lúc này Quân Mạc Tiếu đột nhiên mở miệng: "Tất cả chú ý."

"Cái gì?" Mọi người mờ mịt.

Chỉ thấy Quân Mạc Tiếu dùng Viên Vũ Côn đánh ngã Huyết Xạ Thủ, quanh thân Huyết Xạ Thủ đột nhiên hiện lên ánh sáng màu máu, dồn sức gầm lên một tiếng thê lương quái dị.

"Đệch? Cuồng bạo rồi?" Ba công hội lớn đều là tay lão làng, có tri thức có hiểu biết.

"Đùa nhau hả? Máu bao nhiêu rồi!!" Trăm người đều khiếp sợ.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1719)