Vay nóng Tinvay

Truyện:Toàn Chức Cao Thủ - Chương 0637

Toàn Chức Cao Thủ
Trọn bộ 1719 chương
Chương 0637: Siêu cấp đấu siêu cấp!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1719)

Siêu sale Shopee


Đề nghị bà con đọc lại chương trước để nắm rõ nội dung. v.

Edit: Dũng Beta Tiếu

"Phụt, phụt."

Trên thực tế, đây gần như là hai tiếng động liền nhau. Từ Cảnh Hi không cần nhìn cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Còn cái vẹo gì nữa, một phát này của Nhất Súng Xuyên Mây đã bắn một xuyên hai luôn.

Ngay chính giữa trán của Linh Hồn Ngữ Giả và Dụ Văn Châu đều có một lỗ máu, may đây chỉ là trò chơi, chứ ngoài đời hẳn đã đi thăm ông bà rồi. Đương nhiên nếu ngoài đời thật thì không đơn giản chỉ là một lỗ máu thôi đâu, loại súng Barrett với đường kính lớn này sẽ đảm bảo cho đầu nở hoa luôn.

Lại có thể như thế!

Từ Cảnh Hy vô cùng ngạc nhiên, hắn thấy skill Cánh Cửa Tử Vong đã bị cắt đứt, những xúc tu màu đen đang cuốn lấy các nhân vật của tuyển thủ bên Luân Hồi lập tức rút về bên trong, tiếp đó cánh cửa cũng xoay tròn giữa không trung rồi biến mất.

Nhân vật đang bị trói đột nhiên được trả tự do đều văng đi theo quán tính, có thể thấy những xúc tu này không chỉ quấn chặt mà còn không ngừng vặn vẹo, quăng quật những người bị nó cuốn. Thế mà Chu Trạch Khải ở trong tình huống như vậy, lại có thể nỗ lực thao tác một đại chiêu vừa chuẩn vừa khó, điều khiển súng bắn tỉa bắn trúng mục tiêu, tạo nên hy vọng cho toàn đội.

Đây chính là át chủ bài, con át chủ bài của Luân Hồi. Bây giờ trong Vinh Quang đang vang lên tiếng hô người đứng đầu: Chu Trạch Khải.

Năm người của chiến đội Luân Hồi bị ném bay ra ngoài lập tức làm thao tác Chịu Thân đứng lên. Thao tác kiểu này không thể làm khó được tuyển thủ nhà nghề. Tiếp đó, chiến đội Luân Hồi bắt đầu phản kích mạnh mẽ. Nhất Súng Xuyên Mây của Chu Trạch Khải vừa đứng mũi chịu sào, vừa chạy vừa thao tác hai súng bắn Loạn Xạ, đánh cho Lam Vũ bên này cỏ hoa tan tác, cả bốn người đều bị công kích bao phủ. Vô Lãng của Giang Ba Đào cũng đã dựng kiếm ngâm xong chiêu Trận Sóng Điện Quang.

Dần dần ngưng tụ thành một quả cầu rực rỡ, cây cỏ trong phạm vi 15 ô vị trí đều đang đu đưa. Tuy phạm vi của Trận Sóng Điện Quang này không đáng sợ bằng Cánh Cửa Tử Vong nhưng tốc độ lại nhanh hơn các xúc tu màu đen kia rất nhiều. Ngoại trừ phải tranh thủ rời khỏi phạm vi bán kính 15 ô ra thì không còn cách nào khác.

Thế nhưng dưới sự áp chế bởi skill Loạn Xạ của Nhất Súng Xuyên Mây Chu Trạch Khải, làm sao có thể né khỏi phạm vi đó dễ dàng được. Bị đạn của thiện xạ bắn trúng, cho dù chỉ là công kích bình thường cũng sẽ sinh ra phản ứng khựng lại, chỉ là trong thời gian rất ngắn. Nhưng dưới thao tác Loạn Xạ nhuần nhuyễn của Chu Trạch Khải, nó đã phát huy hiệu quả áp chế đến cực hạn. Đám người Lam Vũ đều đi đứng rất gian nan, cho tới cuối cùng, bốn người cũng không hề có cơ hội thoát khỏi phạm vi của Trận Sóng Điện Quang, đều đã bị các quả cầu điện đục xuyên.

Trong đó thảm nhất phải kể đến Sách Khắc Tát Nhĩ của Dụ Văn Châu, đương nhiên là do Chu Trạch Khải hiểu rất rõ tầm quan trọng của vị đội trưởng này đối với Lam Vũ nên có chế độ chăm sóc đặc biệt, phần lớn số đạn đều tặng hết lên người Sách Khắc Tát Nhĩ. Vậy nên sau khi 3 người kia bị cầu điện đánh trúng một lần và thoát được khỏi phạm vi ảnh hưởng, thì Sách Khắc Tát Nhĩ còn bị áp chế trong trận, bị điện giật lần 2, rồi lần 3...

Tuyển thủ Lam Vũ sao có thể đứng nhìn đội trưởng bị điện giật như vậy, Vu Phong và Tống Hiểu vừa định lao lên cứu cánh liền bị Ngô Khải và Lữ Bạc Viễn của Luân Hồi chặn lại.

Cục diện thoáng chốc đảo ngược. Lam Vũ đang đánh cho Luân Hồi khốn khổ lao đao, chớp mắt lại bị Luân Hồi phản kích mạnh mẽ, đội trưởng Dụ Văn Châu bị nhốt trong Trận Sóng Điện Quang, không bị giật chết thì cũng khét lẹt.

Khán giả vô cùng hồi hộp, tâm tư đã bị các nhân vật trong trận đấu hút hết, và những lúc thế này luôn quên béng vài việc, ví dụ như Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên im lặng.

Nếu cứ lặng im vậy rồi biến mất, Dạ Vũ Thanh Phiền đã không phải là Kếm Thánh.

Phía trước đang giằng co náo nhiệt, một bóng người đột nhiên từ phía sau chiến đội Luân Hồi vọt tới. Một bóng u lam chém ngang không trung, thanh kiếm Băng Vũ trong tay Dạ Vũ Thanh Phiền đã nhắm thẳng vào mục tiêu: Mục sư của Luân Hồi – Tiếu Ca Tự Nhược.

Phương Minh Hoa đã phát hiện ra, vội vàng thao tác, Tiếu Ca Tự Nhược nhảy qua thoát được một kiếm này, nhưng Dạ Vũ Thanh Phiền đâu dừng công kích, kiếm quang nháy mắt lập tức nở rộ.

Tuy rằng Hoàng Thiếu Thiên có đấu pháp giống thích khách, nhưng cũng không thể thay đổi đặc điểm kỹ năng của một kiếm khách.

Kiếm khách không thể có được những kỹ năng đánh lén hiểm độc, vô sỉ của thích khách. Mỗi một chiêu kiếm dù nhanh hay chậm, dù phiêu dật hay trầm ổn thì đều vô cùng đường đường chính chính.

Còn mục sư, tuy rằng cũng có kỹ năng công kích nhưng không thể nào đấu đôi với kiếm khách nổi. Bị kiếm quang của Dạ Vũ Thanh Phiền không ngừng chém tới, thanh máu tụt liên tiếp. Nhưng dù sao cũng là cao thủ trong giới chuyên nghiệp, mục sư Tiếu Ca Tự Nhược nom vô cùng chật vật, thao tác của Phương Minh Hoa lại không hề rối loạn như nhân vật của hắn. Một mục sư lại bị kiếm khách đột nhiên vây hãm, chắc chắn sẽ chịu thiệt, huống hồ kiếm khách đó còn là Hoàng Thiếu Thiên. Phương Minh Hoa vẫn thao tác vững vàng, tránh né, chống đỡ... Tuy hiệu quả từ xâu thập tự giá của mục sư chẳng là bao nhưng có còn hơn không.

Phương Minh Hoa cứ vậy mà chống đỡ, chiến đội Luân Hồi tất nhiên không thể trơ mắt nhìn mục sư bên mình bị chém chết như vậy.

Cùng với tiếng súng vang lên, Nhất Súng Xuyên Mây của Chu Trạch Khải đã xoay người quay súng, vừa xả đạn vừa chạy về phía Dạ Vũ Thanh Phiền.

Bị Súng Vương công kích, Hoàng Thiếu Thiên không thể phớt lờ, hắn cũng không nghĩ mình sẽ dễ dàng giết được mục sư của đối phương như vậy. Tấn công mục sư buộc đối thủ phải cứu viện, mục tiêu chỉ để vây Ngụy cứu Triệu mà thôi. Sau khi thấy Nhất Súng Xuyên Mây quay về, Hoàng Thiếu Thiên cũng chả dại mà chơi vờn nhau với Chu Trạch Khải, một chiêu Tiên Nhân Chỉ Lộ đánh cho Tiếu Ca Tự Nhược bay về phía Nhất Súng Xuyên Mây.

Lập tức Nhất Súng Xuyên Mây liền Trượt một cái, lướt qua bên dưới Tiếu Ca Tự Nhược đang bay tới, mà súng ở hai tay vẫn bắn liên tục về phía Dạ Vũ Thanh Phiền.

Nhất Súng Xuyên Mây cầm vũ khí bạc, tay trái Toái Sương, tay phải Hoang Hỏa là hai khẩu súng nòng xoay khác nhau. Đối với nghề thiện xạ, đấu pháp của việc dùng súng một tay và hai tay rất khác nhau. Súng đơn thì thao tác đơn giản, tính ổn định cao; còn súng đôi tuy có thể phát ra nhiều công kích hơn, thế nhưng thao tác lại khó đến vô cùng, bởi không phải cả hai khẩu đều nổ cùng lúc, mà phải bắn luân phiên. Muốn phát huy uy lực của hai tay hai súng đến cao nhất, thì không chỉ đơn giản là phức tạp gấp đôi so với bắn đơn thôi đâu. Cho dù là tuyển thủ chuyên nghiệp, cũng khó lòng bảo trì sự phát huy cực hạn như vậy suốt được, bình thường đều là một tay bắn chủ, một tay phụ trợ. Còn nếu chỉ thuần là một tay súng đơn thì hoàn toàn không đủ tiêu chuẩn trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp.

Lúc này Chu Trạch Khải đã phát huy đấu pháp súng đôi đến cực hạn, toàn bộ đạn đều nã thẳng tới chỗ Dạ Vũ Thanh Phiền, lại còn trong tình huống thân thể đang trượt đi nữa.

Hoàng Thiếu Thiên không dám chậm trễ, lập tức thao tác, thân hình Dạ Vũ Thanh Phiền thoáng động, trong nháy mắt khắp nơi đều là bóng của hắn. Hình ảnh truyền hình trực tiếp lập tức lùi xa, mọi người khẽ đếm: một, hai, ba, bốn, năm... chợt nghe MC bình luận trận đấu gào lên thảng thốt: "Bảy, tổng cộng là bảy ảnh, Kiếm Ảnh Bước của Dạ Vũ Thanh Phiền – Hoàng Thiếu Thiên xuất hiện tổng cộng bảy ảnh, mỗi ảnh đều vô cùng hoàn mỹ, là bảy tàn ảnh hoàn chỉnh."

Hoàng Thiếu Thiên cũng đã đáp trả lại Chu Trạch Khải bằng một thao tác cực hạn, lại còn khiến toàn trường khiếp sợ hơn màn nã súng hai tay hoàn mỹ của Chu Trạch Khải. Bởi từ trước đến nay, Kiếm Ảnh Bước của Hoàng Thiếu Thiên chỉ có thể tạo ra được sáu tàn ảnh rưỡi, mà lúc này đây, lại rõ ràng có đến bảy tàn ảnh hoàn chỉnh.

"Chậc chậc, tên này lại tiến bộ nữa rồi." Diệp Tu cảm khái.

"Nói thừa, đây chính là nhân tài kiệt xuất do ông mày phát hiện đó." Ngụy Sâm không quên dát vàng lên mặt.

"Ông vui cái gì, đều là đối thủ cản bước trong tương lai đó." Diệp Tu nói.

"Mày cứ lo kiếm cách loại được đám hậu bối nhà mày rồi hẵng nói." Ngụy Sâm đáp trả. Gã đang ám chỉ đương nhiên là chiến đội Gia Thế, đối với cựu đội trưởng Diệp Tu, người của Gia Thế đều là hậu bối của hắn.

Hai cao thủ chuyên nghiệp lão làng không ngừng cảm thán, Đường Nhu và Bánh Bao chứng kiến một màn này cũng hơi kinh ngạc. Cả hai từng chiến trên đấu trường không ít trận, đương nhiên cũng biết kỹ năng này, Bánh Bao ngơ ngác nói: "Sao lại nhiều vậy được, tối đa không phải chỉ có ba ảnh thôi sao? Tự nhiên sao lại có bảy được? Lẽ nào có hai đứa đang xài skill lận?" Hiển nhiên trên võ đài, Bánh Bao cũng đã gặp kiếm khách, nhưng không phải hạng cao thủ gì. Bởi phần lớn cao thủ trong đám người chơi đều có thể thao tác ra được bốn tàn ảnh. Bánh Bao dù sao cũng xuất thân khu mười, vì là khu mới nên kinh nghiệm thực chiến đích xác có hơi thấp.

"Đây mới đúng là cao thủ, chỉ có cao thủ mới có thể làm được như vậy." Tuy Đường Nhu không rõ thao tác này phức tạp đến nhường nào, nhưng chợt nghe MC rú lên như gặp ma, thì biết chắc đây là chuyện cực kỳ khó.

"Không biết tui có thể tạo ra mấy bóng hen?" Bao có một khát khao.

"Nghề lưu manh của cậu cũng có kỹ năng này à?" Đương Nhu hỏi.

"Hình như không có, không biết có thể học không? Nhìn có vẻ rất lợi hại, có thể dọa cho MC kia chết khiếp luôn kìa." Bánh Bao hào hứng.

"..." Đường Nhu câm nín.

Cuộc chiến vẫn đang tiếp tục, Kiếm Ảnh Bước của Hoàng Thiếu Thiên đã đạt tới trình độ siêu cấp, bảy tàn ảnh khiến người ta khó phân thật giả. Lại nói trong thực chiến, nếu không thể nhìn đoán, thì cũng chẳng đủ thời gian và công sức để phân tích cặn kẽ. Bởi kẻ tạo ra tàn ảnh không phải muốn chơi trốn tìm với bạn, mà hắn ta muốn thừa cơ công kích.

Nếu đã không phân biệt được, chi bằng nhào lên đánh tuốt.

Nhất Súng Xuyên Mây sau khi trượt xong liền bật lên, thực hiện một loạt thao tác tấn công về phía các tàn ảnh như chân đạp, đòn cùi chỏ hay xả súng. Đó là kỹ năng của tay thiện xạ: Võ Thuật Pháo Súng.

Đây là một trong những kỹ năng đặc biệt dung nhập giữa công kích bằng súng và kỹ thuật đánh đấm cận chiến của thiện xạ. Dùng cơ thể công kích trực tiếp kết hợp với bắn lén, cực khó phòng bị.

Thao tác của Chu Trạch Khải đối với kỹ năng này dĩ nhiên khỏi cần phải nói, nháy mắt đã đánh trúng 5 tàn ảnh.

Tàn ảnh của Kiếm Bước Ảnh không giống với phân thân của Ảnh Vũ bên Thích Khách. Phân thân của Ảnh Vũ là thực thể, có lực công kích, có sinh mệnh, lúc bị công kích sẽ mất máu, khi kỹ năng hết thời gian hoặc cạn máu thì tự động biến mất. Còn tàn ảnh của Kiếm Ảnh Bước lại là ảnh ảo, không có thuộc tính, không có khả năng công kích, đương nhiên cũng không bị thương tổn, chỉ biến mất khi kỹ năng kết thúc.

Nhưng bằng cách công kích cũng có thể xác định được đâu là tàn ảnh, Chu Trạch Khải trong nháy mắt thi triển Võ Thuật Pháo Súng công kích 5 mục tiêu, nhằm khiến đối thủ không kịp thao tác để lẫn lộn thật giả. Vậy mà 5 cái đều là tàn ảnh, Chu Trạch Khải vội điều chỉnh góc nhìn, thấy người thật của Dạ Vũ Thanh Phiền bỏ qua hai mục tiêu trước mặt, chạy sang chiến trường bên kia cùng Vu Phong hai mặt giáp công tuyển thủ thích khách Ngô Khải của họ.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1719)