← Ch.0738 | Ch.0740 → |
Edit: Dưa Beta: Hà
Lư Hãn Văn...
Người ngoài giới hay giới truyền thông đều chỉ biết chút ít về thằng nhóc này, chứ thực lực ra sao thì mù tịt. Còn nhóm Diệp Tu đã nhiều lần chứng kiến thực lực của Lư Hãn Văn trong game, nhưng bởi vì liên tục ăn hành trong đoàn chiến nên đám Trần Quả cũng không coi trọng lắm. Diệp Tu ngược lại đánh giá cậu nhóc khá cao, khi nhìn thấy tin tức phía Lam Vũ, hắn chỉ dùng vẻ mặt quả-nhiên-là-thế nói rằng: "Thằng nhóc này sẽ làm tất cả mọi người kinh ngạc."
"Vì Kiếm Ảnh Bước tám ảnh của nó à?" Trần Quả cười nói. Cô chơi cùng Diệp Tu nên cũng được mở mang tầm mắt. Nếu là trước kia, người tạo ra được tám ảnh sẽ khiến cô giật mình, nhưng giờ theo lời Diệp Tu, liền biết ngay tám ảnh này chỉ đủ để hù dọa cô, chứ xét trong giới chuyên nghiệp thì sơ hở trăm chỗ, chỉ tương đương với bốn ảnh mà thôi.
"Đừng thấy nó thường xuyên ăn hành ở đây mà coi thường, đây là game online, khác với thi đấu chuyên nghiệp." Diệp Tu nói. Hắn đã quá quen với Trương Tân Kiệt và Lâm Kính Ngôn, chỉ biết là đối thủ chứ không chú ý mấy. Trong khoảng thời gian này, hắn giành sự chú ý cho Lư Hãn Văn của Lam Vũ nhiều hơn. Diệp Tu có ấn tượng sâu sắc với độ liều của nhóc ta, thậm chí còn từng có ý chèo kéo. Tuy nhiên giờ rõ ràng không còn cơ hội nữa rồi. Chiến đội Lam Vũ cũng quyết đoán thật, cho một thằng bé mười bốn tuổi vào thẳng đội hình chính thức.
Thế nhưng, dù Lam Vũ không ký hợp đồng thì Diệp Tu cũng khó mà ra tay với Lư Hãn Văn, bởi vì mười bốn tuổi vẫn là trẻ vị thành niên. Lam Vũ có thể ký hợp đồng với thằng bé là vì sau khi e-sport dần được công nhận, Liên minh đã quy định bằng văn bản rằng, trường hợp như Lư Hãn Văn được coi là vận động viên, có thể trình lên bộ Lao Động và cơ quan ban ngành có liên quan phê chuẩn. Nhưng phải là câu lạc bộ được đăng ký chính thức trong Liên minh như Lam Vũ mới thuận lợi được chấp thuận, chứ với bên Diệp Tu lại là một vấn đề vô cùng nan giải.
Giờ thì hay rồi, Lam Vũ dứt khoát nâng đỡ Lư Hãn Văn, Diệp Tu cũng đỡ phải suy nghĩ nhiều, hắn khá là coi trọng thằng nhóc có tố chất chuyên nghiệp này.
"Đại thần! BOSS!" Đúng lúc này Bạch Khê Lưu Cảnh gửi tin nhắn tới, Chiêu Hoa công hội phát hiện ra BOSS hoang dã xuất hiện.
"Có những công hội nào tới rồi? Mưu Đồ Bá Đạo tới chưa?" Mọi người vừa vội vàng chạy qua vừa hỏi. Mưu Đồ Bá Đạo đương nhiên là người họ quan tâm nhất. Giờ Trương Tân Kiệt hợp tác với Lâm Kính Ngôn, Mưu Đồ Bá Đạo trở nên khó nhằn, không chuẩn bị cẩn thận thì không xong.
"Tạm thời còn chưa thấy, nhưng người của Trung Thảo Đường và Lam Khê Các tới cả rồi." Bạch Khê Lưu Cảnh gửi tin từ tiền tuyến về.
Đám Diệp Tu nhanh chóng chạy tới chỗ BOSS, liền thấy người của Mưu Đồ Bá Đạo đã đến nơi, nhưng chỉ đứng ở một bên quan sát chứ không vội xông lên, còn Trung Thảo Đường và Lam Khê Các đang đánh nhau túi bụi ở phía BOSS.
"Mưu Đồ Bá Đạo đang bày trò gì thế?" Diệp Tu cẩn thận quan sát, Mưu Đồ Bá Đạo cũng không bố trí thế trận gì mà chỉ đứng đấy nhìn thôi. Đội ngũ bốn công hội vốn đã quen coi Mưu Đồ Bá Đạo là đối thủ cạnh tranh chính, thấy Mưu Đồ Bá Đạo không cục cựa gì cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Chúa Phán Phải Có Ánh Sáng của Diệp Tu bước khỏi đội ngũ, đi vài bước về phía Mưu Đồ Bá Đạo, người chơi của Mưu Đồ Bá Đạo lập tức trở nên căng thẳng, vội vàng chỉnh đốn đội hình chờ lệnh. Phía Diệp Tu coi Mưu Đồ Bá Đạo là đối thủ cạnh tranh chủ yếu, Mưu Đồ Bá Đạo chẳng lẽ không coi bọn họ là đối thủ khó nhằn nhất sao? Dạo gần đây ai cũng biết Diệp Tu dùng pháp sư chiến đấu Chúa Phán Phải Có Ánh Sáng, hơn nữa toàn cầm đầu đi gài bẫy người khác, giờ thấy tên này bước ra, Mưu Đồ Bá Đạo đồng loạt cho rằng đối phương sắp manh động, vội vàng triển khai thế trận sẵn sàng nghênh địch. Nhờ đội phó chiến đội dẫn dắt, khả năng tác chiến đoàn đội của Mưu Đồ Bá Đạo gần đây cũng tiến bộ kha khá.
Ngờ đâu nghe thấy Diệp Tu hô lên: "Làm gì căng thế? Trương Tân Kiệt đâu? Kêu cậu ta ra đây."
Mưu Đồ Bá Đạo xua như xua ruồi, khắp cả Vinh Quang, người của Mưu Đồ Bá Đạo đều không coi hắn là người, đây là thằng cha họ ghét nhất.
Tuy nhiên Trương Tân Kiệt cũng nhận được tin rất nhanh, Vọng Sơn Vân Vụ từ từ đi ra khỏi dòng người.
"Lão Lâm đâu?" Diệp Tu hỏi.
"Ha ha." Trương Tân Kiệt cười không nói. Đánh nhau bao nhiêu ngày nay, nhân vật lưu manh của Lâm Kính Ngôn vẫn lẩn trốn như chạch, Trương Tân Kiệt sao có thể tiết lộ nhân vật Lâm Kính Ngôn dùng cơ chứ.
"Mấy cậu chưa hành động là có âm mưu gì thế?" Diệp Tu hỏi rất thẳng thắn.
"Nhìn rõ rồi tính." Trương Tân Kiệt nói.
"Nhìn cái gì cơ?" Đây mới chính là điều Diệp Tu muốn hỏi. Nếu đối phương thực sự có âm mưu gì, chả lẽ còn trông chờ đối thủ nói cho hắn biết à? Mưu Đồ Bá Đạo cắm chốt ở đây, thoạt nhìn đúng là đang quan sát, Diệp Tu vừa hỏi vừa chuyển góc nhìn nhân vật theo Vọng Sơn Vân Vụ, rất nhanh đã rõ Trương Tân Kiệt đang nhìn cái gì.
Ở hướng kia, giữa cuộc hỗn chiến của Lam Khê Các và Trung Thảo Đường, hai kiếm khách đang quyết chiến kịch liệt, ánh sáng chớp lóe, kiếm khí tung hoành, rõ ràng vượt qua trình độ người chơi bình thường.
"Tên nhóc Lam Vũ kia là Lư Hãn Văn mà hôm nay họ vừa tuyên bố kí hợp đồng chính thức phải không?" Trương Tân Kiệt ám chỉ một trong hai kiếm khách đang quần nhau – Lưu Vân của công hội Lam Khê Các. Xem ra Lư Hãn Văn chưa từng nhảy ra chào hỏi trước mặt Trương Tân Kiệt bao giờ, cho nên mãi đến hôm nay Trương Tân Kiệt mới rõ thân phận của cậu.
"Ừ, một tân binh rất tài năng." Diệp Tu trầm trồ.
Còn người còn lại của Trung Thảo Đường, hai người đều không nói gì, nhìn thao tác nhanh như ngựa hoang thoát cương kia, tất nhiên là Lưu Tiểu Biệt của chiến đội Vi Thảo.
Lư Hãn Văn so đấu với vị tuyển thủ chủ lực đặc biệt này lại không hề kém cạnh. Trong lúc hai người giao chiến, ngoại trừ có trị liệu giúp hồi máu thì không còn ai khác hỗ trợ tấn công.
Diệp Tu và Trương Tân Kiệt đứng nhìn, người chơi hai phe cũng bu lại nhìn. Giờ Trần Quả rốt cuộc cũng tin rằng cô đã đánh giá thấp Lư Hãn Văn. Có thể đánh ngang tay với kiếm khách chủ lực của chiến đội Vi Thảo, trình độ của Lư Hãn Văn cũng không giống một thằng nhóc mười bốn tuổi vừa gia nhập giới chuyên nghiệp. Trình độ như vậy, cộng thêm việc nó vừa mới phá kỉ lục độ tuổi nhỏ nhất, nhất định sẽ mang đến cho giới chuyên nghiệp nhiều điều bất ngờ.
"E là Lưu Tiểu Biệt sắp thua rồi."
Nhân vật của Diệp Tu và Trương Tân Kiệt đang đứng cách nhau một đoạn xem hai kiếm khách quyết đấu, chợt nghe có tiếng nói xen vào giữa. Hai người chuyển góc nhìn, thì nhìn thấy một nhân vật lưu manh đang đứng đó.
"Lão Lâm, ông cuối cùng cũng chịu chui ra rồi à?" Diệp Tu chọc ngoáy.
"Tí nữa đổi tài khoản, ông vẫn chả biết là ai." Lâm Kính Ngôn nói.
"Ông càng ngày càng bỉ ổi." Diệp Tu ngậm ngùi.
"Chiến thuật phải thế." Lâm Kính Ngôn nói.
Trương Tân Kiệt không để ý cuộc trò chuyện của hai người, chỉ đáp lời câu nói vừa nãy của Lâm Kính Ngôn: "Đúng, nếu không có trị liệu, Lưu Tiểu Biệt có thể đã thua rồi."
"Tên nhóc tân binh này lợi hại đấy." Lâm Kính Ngôn nói.
"Tầm vóc chủ lực." Trương Tân Kiệt nói.
"Mới mười bốn tuổi." Diệp Tu nói.
"Chúng ta còn tán dóc đến bao giờ?" Lâm Kính Ngôn hỏi.
"Cũng đến lúc rồi." Diệp Tu vừa dứt lời, mâu của Chúa Phán Phải Có Ánh Sáng đã đâm thẳng về phía lưu manh của Lâm Kính Ngôn. Ai ngờ Lâm Kính Ngôn cũng đã phòng bị từ trước, nhân vật sử dụng Quăng Ném, muốn thừa cơ chộp lấy chiến mâu của Chúa Phán Phải Có Ánh Sáng.
Quăng Ném là kĩ năng loại chống đỡ, so ra còn trên cơ mấy loại kĩ năng bắt lấy như Viên Vũ Côn. Diệp Tu tất nhiên không thể dễ dàng bị áp chế như vậy, liền vội vàng hủy bỏ kĩ năng. Lâm Kính Ngôn cũng lập tức biến chiêu, ném một nắm cát qua. Chúa Phán Phải Có Ánh Sáng của Diệp Tu nhảy lên, xoay 360 độ, vừa vặn né được nắm cát, đồng thời chiến mâu thuận thế tung ra một chiêu Bá Toái. Lâm Kính Ngôn vội vàng nhảy lùi về phía sau, né thành công.
Trong nháy mắt ngắn ngủi, hai nhân vật đã quần nhau mấy hiệp, tiết tấu cực nhanh. Đám kì cựu như họ, ý thức luôn đi trước thao tác, tốc độ tay có thể không nhanh, nhưng biến hóa thì càng nhanh.
Hai người chiến đấu trực diện đều không chiếm được lợi, Lâm Kính Ngôn định cười ha ha nói gì, thì đột nhiên nhìn thấy một đốm sáng trong tầm nhìn. Gã cúi đầu ngó thử, một cái bật lửa đang bừng cháy chả biết rơi bên cạnh chân gã từ lúc nào!
Lâm Kính Ngôn hãi hùng, vội vàng bỏ chạy. Nhưng bật lửa đã rơi tận nơi, tốc độ Nhiệt Cảm Phi Đạn không thể chậm hơn động tác nhân vật. Lâm Kính Ngôn vừa nhảy được một nửa, đạn đã bay tới, nổ tung thành đám mây hình nấm. Lâm Kính Ngôn gắng sức khống chế nhân vật, nhưng vẫn bị quay mấy vòng trên không trung.
Diệp Tu sao có thể chờ gã rơi xuống đất, nắm chắc thời cơ tiếp tục xông lên.
Nhưng Trương Tân Kiệt cũng đã ra tay, vừa hồi máu cho lưu manh của Lâm Kính Ngôn vừa ném Thuật Thôi Miên về phía Chúa Phán Phải Có Ánh Sáng.
Thuật Thôi Miên yêu cầu phải đứng đối diện nhân vật, không có tác dụng sau lưng, có điều chiêu này không có vật hữu hình như Ném Cát, việc né tránh khó hơn nhiều. Nhưng Diệp Tu kinh nghiệm đầy mình, vừa thấy Vọng Sơn Vân Vụ cầm thập tự đung đưa như lắc chuông đã lia góc nhìn qua, trong khi cú rung chuông ấy còn chưa kịp hoàn thành.
Nhưng rõ ràng Trương Tân Kiệt không cho rằng có thể dùng kĩ năng này khống chế Diệp Tu. Bọn họ ra chiêu nhiều lúc chỉ muốn ép đối thủ chuyển góc nhìn trong chớp mắt, sau đó nhân lúc đối phương không nhìn mình nữa thì tung kĩ năng khác. Trương Tân Kiệt lúc này lập tức quăng ra Ngọn Lửa Thần Thánh.
Đáng tiếc muốn dùng thủ đoạn này đối phó với Diệp Thu thì vẫn hơi non. Chúa Phán Phải Có Ánh Sáng di chuyển Zic-zac vòng qua ngọn lửa trắng vừa bùng lên đột ngột, dùng chiến mâu chọt Thiên Kích về phía Lâm Kính Ngôn còn đang bay lơ lửng. Ai ngờ trong chớp mắt Chúa Phán Phải Có Ánh Sáng đến gần, một cục gạch đột nhiên bay từ bên dưới lên.
Đánh lén quá đột ngột, Diệp Tu vội vàng nhảy lùi, đồng thời hất đuôi chiến mâu đánh văng cục gạch, nhưng vì thế nên lưu manh của Lâm Kính Ngôn tạm thời thoát khỏi phạm vi khống chế của hắn. Giờ cũng không phải đang solo, người của Mưu Đồ Bá Đạo đã đến nơi. Nhưng người chơi bốn công hội sau lưng Diệp Tu cũng không chậm chân, bốn hội trưởng đã có mặt.
BOSS vẫn còn trong vòng vây của Trung Thảo Đường và Lam Khê Các, ai dè đám bên này lại xáp lá cà trước.
← Ch. 0738 | Ch. 0740 → |