← Ch.1142 | Ch.1144 → |
Edit & beta: Lá Mùa Thu
Mong mỏi có thể kick ass Quân Mạc Tiếu ra khỏi bản đồ, kết quả cuối cùng lại là quân mình tổn thất đại tướng, Trâu Viễn và Chu Quang Nghĩa đắng hết cả mề. Ai ngờ còn phải gánh chịu thảm họa kép nữa: Avatar Sâm La mới vừa xám đi, pháp sư triệu hồi Phong Khắc của Chu Hiệu Bình cũng tuẫn táng theo luôn.
Một mình kháng cự Tô Mộc Tranh và Kiều Nhất Phàm suốt bấy lâu, Chu Hiệu Bình đã không làm mất mặt nghề pháp sư triệu hồi. Còn nếu muốn 1v2 mà thắng thì gã không đủ khả năng, trong lịch sử Vinh Quang cũng chưa từng xuất hiện đại thần triệu hồi nào bá đến vậy.
Trận đoàn đội, Hưng Hân chưa mất một binh một tốt, Bách Hoa đã hi sinh bốn nhân vật.
Trâu Viễn và Chu Quang Nghĩa đồng loạt ngừng thao tác. Có cần đánh tiếp nữa ư? Trận đấu này họ đã thua một cách toàn diện. Tỉ số 1 - 9 chưa phải càn quét, nhưng có khác gì đâu.
Trâu Viễn và Chu Quang Nghĩa chẳng cần trao đổi thêm nhiều. Việc cùng lúc dừng đánh đã nói lên sự nhất trí trong cách nghĩ của cả hai.
"GG"
"GG"
Mỗi người gõ một chữ "GG", sau đó Hoa Phồn Tự Cẩm và Quý Lãnh lần lượt thoát game. Hưng Hân đã chiến thắng. Những tràng pháo tay, những tiếng hú hét vang lên như sấm dậy khắp nhà thi đấu. Đại thắng! Đại thắng 9 - 1 đó!
Các tuyển thủ đấu đoàn đội của Hưng Hân cùng nhau ra ngoài vẫy tay với khán giả, khiến bầu không khí trong nhà thi đấu dâng trào đến cực điểm.
Tuyển thủ chiến đội Bách Hoa cũng đang rời khỏi phòng thi đấu. Họ là kẻ thất bại, lìa xa sân đấu này càng sớm càng đỡ đau khổ, dù có vài việc không thể tránh khỏi như chào khán giả theo phép lịch sự và giao lưu hai ba câu với đội bạn theo tinh thần thể thao.
"Chúc mừng, đánh hay lắm." Vu Phong chủ động bước tới chúc mừng Hưng Hân, thể hiện phong độ của chiến đội Bách Hoa.
"Ha ha, cố lên." Diệp Tu bắt tay với Vu Phong, thuận miệng nói.
Vu Phong nghe mà nhăn nhó, cố lên là wtf? Sao nói cứ như Bách Hoa mình đặt mục tiêu cần phải vượt mặt Hưng Hân ấy?
"Ha ha, các anh cũng vậy." Vu Phong cười khô khan. Bắt tay xong, hắn dắt đồng đội xuống sân tập họp với các tuyển thủ Bách Hoa ngồi phía dưới, sau đó cả đội nhanh chóng biến mất trong hành lang dành cho tuyển thủ.
Sân khấu của người thắng, để người thắng tận hưởng đi!
Đáng buồn thay, họ vẫn phải tham gia họp báo sau trận đấu như Liên minh quy định. Đối với đội thua trận, đây là một sự giày vò khác. Giới phóng viên toàn khoét sâu vào vết thương chứ đâu chịu nể mặt mũi. Chiến đội Bách Hoa biết rõ kèo họp báo lần này khó, bèn phái thêm lão tướng Trương Vỹ tháp tùng đội trưởng và đội phó ra giải quyết.
"Xin chia buồn với thất bại của Bách Hoa. Xin hỏi anh có cách nhìn thế nào về trận đấu hôm nay?" Mào đầu là một câu hỏi cũ rích.
"Tất cả chúng tôi đã rất nỗ lực, nhưng tiếc rằng đối thủ phát huy xuất sắc hơn." Đội trưởng Vu Phong vì thế cũng đáp lại một câu khuôn sáo.
"Xin hỏi trước đó các anh có ngờ rằng mình sẽ bị Hưng Hân đánh cho tan tác bằng tỉ số này không? Xin lỗi vì tôi đã dùng từ như thế, nhưng quả thật điểm số nghiêng hẳn về một bên ạ." Đây gọi là chọc vào nỗi đau.
"Kết quả cuối cùng quả thật rất bất ngờ. Tôi thừa nhận chúng tôi không hề đoán trước được việc này, nhưng tôi không cho rằng Bách Hoa bị đánh cho tan tác. Solo chúng tôi giành về 1 điểm, lôi đài cũng từng chiếm ưu thế một lần, còn bản đồ đoàn đội có vị trí một hit về làng nên rất dễ dẫn đến tỉ số cách biệt. Nếu không chỉ nhìn vào tỉ số mà xem xét kỹ quá trình, tôi thật sự nhìn không ra Bách Hoa bị đánh tan tác ở đâu." Vu Phong không thể hiện thái độ tức giận, nhưng hắn trả lời khá gắt.
"Xin hỏi Vu đội, anh thấy Đường Nhu của Hưng Hân thế nào?" Thế là có phóng viên ngay lập tức giáng trả bằng câu hỏi gắt không kém. Đường Nhu chắc chắn không phải cái tên Vu Phong muốn nghe hôm nay, hỏi về cô chẳng khác nào rắc muối lên vết thương của hắn.
"Rất xuất sắc. Cô ấy sẽ trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp tài giỏi." Vu Phong nói.
"Anh có thể trình bày chi tiết hơn không? Ví dụ như xuất sắc chỗ nào?" Có người hỏi.
"Có thể một chấp hai trên lôi đài, giúp chiến đội đạt thắng lợi cuối cùng, vậy còn chưa đủ chứng minh cái giỏi của cô ấy?" Vu Phong hiểu rất rõ thâm ý của phóng viên khi nhất quyết truy hỏi chuyện của Đường Nhu. Hắn bại bởi một tân binh, quả thật mất hết mặt mũi. Thế nhưng Vu Phong sẽ không trốn tránh. Hắn có dũng khí đối mặt trực diện với mọi tình huống, vì hắn là đội trưởng Bách Hoa, át chủ bài Bách Hoa. Bất cứ vấn đề gì của Bách Hoa, hắn đều phải gánh vác được.
"Vậy còn tuyển thủ Tằng Tín Nhiên thì sao? Đây là lần đầu tiên vào trận của cậu ấy mùa giải này, nhưng dù xét kết quả hay quá trình đều khó chấp nhận." Có phóng viên mang tân binh Bách Hoa ra so với Hưng Hân. Trong cả trận đấu, ngoài Mạc Phàm của Hưng Hân vì phạm quy mà bị đuổi cổ thẳng thừng, thì biểu hiện của Tằng Tín Nhiên chắc chắn tệ lậu nhất, khỏi phải chối cãi.
"Lần đầu lên sân khó miễn có chút căng thẳng. Muốn thích nghi với giới chuyên nghiệp cần cả một quá trình, rồi đây cậu ấy sẽ thể hiện cho mọi người thấy năng lực của mình." Vu Phong nói.
Vô số câu hỏi vạch lá tìm sâu về trận đấu được đưa ra dồn dập, may sao Bách Hoa đã sớm chuẩn bị tâm lý và đưa toàn người có kinh nghiệm đến đánh kèo họp báo, cuối cùng mới sống qua mùa trăng.
"Xin hỏi mỗi người trong ba anh có thể phát biểu cách nhìn cá nhân về chiến đội Hưng Hân sau trận đấu không?" Sắp hết giờ họp báo, phóng viên Thường Tiên của tòa soạn thành phố H báo Thể Thao Điện Tử được chọn hỏi câu kết.
"Câu hỏi này, tôi nghĩ không cần thiết mỗi người mỗi phát biểu đâu, vì cái nhìn của chúng tôi về Hưng Hân giống nhau hoàn toàn." Bách Hoa để Trương Vỹ trả lời, "Xét đội hình tuyển thủ, ba ngôi sao chắc không cần nói thêm nữa đúng không? Xét nhân vật, ngoài hai nhân vật hạng sao thì các nhân vật còn lại của Hưng Hân cũng có số lượng trang bị bạc đáng ngạc nhiên. Trong giai đoạn quá độ sau bản cập nhật mới, trang bị cam level 75 đã rút ngắn mạnh khoảng cách chênh lệch giữa các chiến đội nhỏ vừa và các ông lớn. Chúng ta đã dừng ở cấp 70 quá lâu, hiện nay cần phải nhìn nhận lại sự khác biệt giữa các đội. Gom những điều kiện đó với nhau, thêm vào tình hình riêng của Hưng Hân, tôi nghĩ, Hưng Hân xứng đáng được gọi là chiến đội mới mạnh nhất lịch sử Liên minh!"
Câu trả lời của Trương Vỹ khiến cánh phóng viên muốn hỏi thêm nhiều vấn đề khác, nhưng bên Bách Hoa dứt khoát quăng bơ cho những cánh tay nhao nhao giơ lên phía dưới, ba tuyển thủ dự họp báo đứng dậy rời khỏi hội trường. Sau đó chiến đội Hưng Hân bước vào với ba gương mặt: Diệp Tu, Phương Duệ, và chắc chắn không thể thiếu Đường Nhu - người đã tỏa sáng rạng ngời trong trận đấu hôm nay.
Cuộc họp báo lại mở đầu với các kiểu chúc mừng chiến thắng và đề nghị phát biểu cách nhìn.
"Bách Hoa rất nỗ lực, nhưng chúng tôi phát huy xuất sắc hơn." Diệp Tu trả lời không khác Vu Phong, ngoại trừ hoán đổi chủ ngữ hai vế. Cánh phóng viên dĩ nhiên không trông mong có thể hỏi ra cái gì hay ho, bởi cặp câu hỏi đáp này gần như đã là một hình thức bắt tay chào nhau trên họp báo rồi.
Bắt tay chào xong, phóng viên tranh nhau tìm đến Đường Nhu. Trận đoàn đội đặc sắc ra sao cũng không làm lu mờ được pha nghịch chuyển một chấp hai trên lôi đài của cô.
"Chiến thắng quá tuyệt vời, một pha nghịch chuyển vĩ đại!" Phóng viên không tiếc lời khen ngợi, "Xin hỏi cô cảm thấy thế nào về biểu hiện xuất sắc của mình? Cô có bình luận gì về bản thân không?"
"Tôi hi vọng mình có thể làm tốt hơn thế nữa." Đường Nhu mỉm cười, nói.
"Tốt hơn... ? Ý cô là... một chấp ba?" Toàn bộ phóng viên trợn mắt.
"Đương nhiên." Đường Nhu vẫn mỉm cười.
Nghe vậy, mọi người mạnh ai nấy phản ứng khác nhau. Có người thích sự gan dạ và lòng tự tin của Đường Nhu, nhưng cũng có kha khá người phản cảm. Một tân binh một chấp hai xong không biết khiêm tốn mà còn vọng tưởng đến một chấp ba, có phải quá kiêu căng tự đại rồi không? Đặt cách nghĩ đó lên Đường Nhu trên bục, không ít người bắt đầu cảm thấy cô giống với mấy cô gái đẹp hay xuất hiện trong phim, luôn tưởng bở rằng mình là nhất vũ trụ.
Đây là giới thể thao Vinh Quang, nơi mà gương mặt đẹp không đáng giá một đồng một cắc nào. Những ánh mắt xem thường đổ về Đường Nhu, thậm chí những người xun xoe tán dương câu trả lời của cô cũng bị gom vô xem thường chung luôn.
"Đại thần Phương Duệ hôm nay cũng biểu hiện rất tốt. Anh có thể phát biểu vài câu với chúng tôi không?" Có phóng viên hỏi.
"Thật ra cũng thường thôi, kém hơn tôi tính nữa kìa." Phương Duệ nói.
"Vậy trước đó anh tính thế nào?"
"Hốt sạch lôi đài?" Phương Duệ nói xong, chưa chờ đám phóng viên khinh bỉ đã lập tức tự sửa lại: "Ha ha, giỡn thôi, có điều trận thứ hai tôi thật sự muốn mài thêm ít máu của Vu Phong, tiếc rằng không làm được."
"Ồ, vậy anh có cái nhìn ra sao về tuyển thủ Mạc Phàm, người xuất chiến thứ hai của Hưng Hân? Có phải cậu ấy quá căng thẳng vì lần đầu tiên lên sân không?" Phóng viên hỏi.
"Tại Diệp Tu hết!" Phương Duệ bỗng phẫn nộ.
"Ý? Sao vậy, sao vậy ạ?" Mọi người phấn chấn hẳn lên, đồng loạt nhìn về phía Diệp Tu.
"Tại tôi thật." Diệp Tu cũng nhăn nhó mặt mày, "Tôi không dặn kỹ cậu ta quy tắc thi đấu."
"Dặn kỹ? Anh có dặn tiếng nào đâu ấy chứ!" Phương Duệ nói.
"Anh thấy cậu ta tự đọc rồi mà!" Diệp Tu nói.
"Tự đọc thì có ích gì? Quy tắc dễ hiểu lắm hả? Lẽ ra anh phải dốc lòng dạy cậu ta làm sao luồn lách kìa." Phương Duệ nói.
"Im đi ba! Cái gì luồn lách? Đó là việc một tuyển thủ chuyên nghiệp có đạo đức nên làm à?" Diệp Tu nói.
"Thể nào chả có một hai tuyển thủ đê tiện sẽ làm? Muốn chiến thắng thủ đoạn đê tiện của họ, phải nắm rõ con đường dẫn đến sự đê tiện!" Phương Duệ nói.
Cánh phóng viên nghe vậy high lật nóc nhà, nháo nhào về phía Phương Duệ.
"Xin hỏi tuyển thủ đê tiện mà anh nói là ai?"
"Tôi chỉ nêu ví dụ thôi, chứ có nói ai đâu." Phương Duệ trả lời.
Phóng viên chán mớ đời. Thế nhưng vẫn có người cảm giác Phương Duệ không phải đang nói bâng quơ, bèn âm thầm rà soát trong đầu những tuyển thủ chuyên nghiệp hay hục hặc với Phương Duệ. Những người còn lại thì tranh thủ thời gian hỏi nốt mấy câu.
"Trận đoàn đội hôm nay chúng tôi phát hiện, tuyển thủ trị liệu của Hưng Hân dường như không đem đến tác dụng lớn lao gì. Có phải là do trình độ hiện nay của cậu ấy chưa đủ chuẩn chuyên nghiệp, nên Hưng Hân mới chọn những chiến thuật không quá dựa dẫm vào trị liệu như vậy?" Có người hỏi.
"Một nhận định vô căn cứ. Cậu ấy không đem đến tác dụng gì? Vậy Lạc Hoa Lang Tạ chết trong một nốt nhạc bằng cách nào? Thời điểm ấy, thiếu bất kỳ một ai cũng không thể làm được điều tương tự." Diệp Tu nói.
"Trương Vỹ của Bách Hoa gọi các anh là chiến đội mới mạnh nhất lịch sử, anh nghĩ sao?"
"Quá khen, Trương Vỹ quả là người thành thật." Diệp Tu nói.
← Ch. 1142 | Ch. 1144 → |