← Ch.1191 | Ch.1193 → |
Edit & beta: Lá Mùa Thu
Phụt!
Một luồng khói tím lan ra che khuất Quân Mạc Tiếu. Để đối phó Ảnh Vũ của Lâm Ám Thảo Kinh, Diệp Tu bất ngờ sử dụng Yên Ngọc, một kỹ năng ninja khác. Khói tím chỉ che khuất chứ không giúp nhân vật biến mất thật nên đám bóng Lâm Ám Thảo Kinh lại đua nhau lao vào màn khói. Góc nhìn của Lý Hoa chuyển đổi càng lúc càng nhanh, Yên Ngọc giảm tầm nhìn chứ không gây mù, hắn chuyển góc nhìn liên tục qua các bóng để tìm kiếm vị trí Quân Mạc Tiếu.
Thấy mục tiêu, Lý Hoa không vội xông lên tấn công ngay mà triệu tập toàn bộ bóng tụ về một chỗ, mới tấn công cùng lúc. Mấy thanh kiếm ninja nhất tề đâm về phía Quân Mạc Tiếu.
Trúng!
Bị bao vây bốn phía, Quân Mạc Tiếu trốn đi đâu được? Một loạt kiếm cắm vào người, hắn lập tức tan thành khói hòa vào Yên Ngọc.
Cũng là bóng!
Yên Ngọc hạn chế tầm nhìn nên Lý Hoa lúc này mới nhận ra. Bằng không, với trình độ đệ nhất ninja, Lý Hoa chỉ cần liếc phát là biết bóng thật hay giả. Nhưng bây giờ hắn đã bị lừa, hơn chục cái bóng của mình tập trung chỉ để đánh nhầm cái bóng của địch.
Quân Mạc Tiếu thật ở đâu?
Một vệt màu tím lóe lên giữa làn khói. Hai màu trùng nhau, muốn phát hiện vệt sáng này phải chú ý thấy làn khói hơi dịch chuyển một chút.
Kỹ năng ma đạo học giả: Áo Choàng Bóng Đêm.
Đám bóng Lâm Ám Thảo Kinh đang chụm đầu vào một chỗ, lập tức bị Áo Choàng Bóng Đêm hốt gọn.
Sóng Kiếm Phá Đất!
Đất đá dưới làn khói rung chấn rần rần, một đường Sóng Kiếm Phá Đất của ma kiếm sĩ cuốn đến. Mấy cái bóng ăn sóng kiếm, đang lảo đảo, đã có thêm một quả lựu đạn lăn qua.
Ầm!
Lựu đạn nổ tung. Ngã trái ngã phải, lại chẳng có bao nhiêu máu, một vài bóng biến mất tăm. Quân Mạc Tiếu giờ mới xuất hiện, Ô Thiên Cơ trong tay giương rộng, đầu ô bẻ ngoặt thành chiến liêm của thầy trừ tà.
Thăng Thiên Trận!
Một vòng ánh sáng màu lam hiện ra trên mặt đất, số bóng còn sống bị nhấc lơ lửng lên không trung. Quân Mạc Tiếu sải bước áp sát, nào là kiếm chém, nào là mâu đâm, từng bóng từng bóng hóa kiếp về với cực lạc, để Lâm Ám Thảo Kinh hàng thiệt giá đúng ở lại nhân gian.
Chém Vỡ Núi!
Thế tấn công không hề gián đoạn, Quân Mạc Tiếu vung kiếm chém tới. Lý Hoa chẳng dám ăn dame, Lâm Ám Thảo Kinh vội kết ấn như gió, phút chốc liền tan biến. Không có người rơm thế thân, cũng không có bóng khác mà chỉ đột nhiên tan biến...
Khi Chém Vỡ Núi đáp đất, Diệp Tu không do dự cho Quân Mạc Tiếu nhảy lùi ngay. Gần như cùng lúc, Lâm Ám Thảo Kinh chui vọt từ dưới đất lên.
Thuật Độn Thổ Chém Đầu!
Quân Mạc Tiếu còn chưa né hết đã giương kiếm lên trước ngực.
Ngân Quang Lạc Nhẫn!
Hắn không trốn mà còn sử dụng kỹ năng ngay trong lúc nhảy lùi, chiêu ra đúng thời điểm va chạm với kiếm ninja Lâm Ám Thảo Kinh vung lên.
Keng!
Lâm Ám Thảo Kinh lăn đi, còn Quân Mạc Tiếu bị hất lên không trung.
Shuriken Gió Táp!
Chưa kịp đứng dậy, Lâm Ám Thảo Kinh đã ném shuriken về phía Quân Mạc Tiếu. Một ánh sáng sắc lạnh chớp lên, Rút Đao Trảm chuẩn xác chém trúng Shuriken Gió Táp đang bay vào mặt. Nhưng đã gọi là Gió Táp, chiếc shuriken này không dễ bị Rút Đao Trảm đè chiêu, nó xoáy cong lưỡi kiếm, tiếp tục đường bay.
Nguyệt Quang Trảm! Mãn Nguyệt Trảm!
Hai vệt đường cong đẹp mắt nối liền nhau tạo nên hai tiếng keng keng liên tục, Quân Mạc Tiếu chém cực nhanh combo hai hit của quỷ kiếm sĩ. Chịu không nổi ba kỹ năng áp đảo, Shuriken Gió Táp bị chém văng. Quân Mạc Tiếu vẫn đang lơ lửng, Lâm Ám Thảo Kinh đã quay về tấn công tiếp.
Thuật Ninja: Loạn Thân Xung!
Bóng người nhòe trong không khí, chưa kịp nhìn rõ đã áp sát Quân Mạc Tiếu. Một hit đánh trúng, Lâm Ám Thảo Kinh biến mất, đảo mắt liền xuất hiện sau lưng, ra hit thứ hai...
Hit thứ ba!
Vũ khí bạc của Lâm Ám Thảo Kinh là kiếm ninja Thập Lục Dạ, từ chuôi tới mũi là một màu đen sì sì, không một tia sáng nào phản chiếu nên khi đâm sẽ rất khó nhận biết. Vậy mà hit thứ ba chưa ra, cổ tay Lâm Ám Thảo Kinh đã bị Quân Mạc Tiếu chụp lấy.
Thao tác bình thường trong game chẳng tỉ mỉ đến vậy, do đó miễn bàn cãi, đây là một kỹ năng.
Quật Ngã!
Lâm Ám Thảo Kinh lập tức cắm đầu xuống đất. Lý Hoa sững sờ. Ninja đang Loạn Thân Xung mà Diệp Tu có thể tóm được trúng chóc? Trình phản ứng gì thế này? Trình thao tác gì thế này?
Lâm Ám Thảo Kinh chưa phơi xong củ cải đã bị Quân Mạc Tiếu đạp thêm một cú vào ngực, dí súng ngay đầu đoàng đoàng mấy phát.
Đạp Bắn!
Chờ Đạp Bắn kết thúc, Lâm Ám Thảo Kinh vội lăn người định đứng dậy, Quân Mạc Tiếu cũng vội nhảy lùi, đồng thời bắn phát súng kế tiếp.
Chiêu bắn xa nếu được xài ở cự ly gần sẽ có tốc độ siêu nhanh, Lâm Ám Thảo Kinh đang lăn, tuổi nào né kịp? Dính đạn, hắn phát hiện sát thương không lớn nhưng debuff đã dán lên người... Hiệu ứng đông cứng đến từ Đạn Đông Cứng của chuyên gia đạn dược! Quân Mạc Tiếu lại vui vẻ nhào vô đè hắn ra nhồi hành.
"Chậc..." Phan Lâm lắc lư cái đầu trên sóng trực tiếp.
"Combo chiêu của tán nhân thật sự quá khó đỡ!" Lý Nghệ Bác nói, "Quân Mạc Tiếu sở hữu quá nhiều kỹ năng cùng loại. Các chiêu hất, đẩy lùi hoặc xung phong, mỗi nghề có thể có, có thể không, nhưng cao lắm là một hai chiêu thôi, ai bao hết toàn bộ như anh ta? Ví dụ như hất lên trời đi, nghề nào cũng có, dù học hết các nghề cùng hệ cũng được bốn chiêu là max. Anh ta ôm luôn 24 chiêu, thích gì xài nấy không phải ngợi. Nếu đánh với người chơi thường, chỉ cần 24 chiêu hất này là đủ phơi nắng tới chết rồi."
"Nhưng hình như anh ấy chưa từng đánh kiểu đó?" Phan Lâm hỏi.
"Rất dễ hiểu, vì đây là đấu trường chuyên nghiệp, trình độ các tuyển thủ không đến mức bị treo lơ lửng rồi liên kích tới chết. Mà tôi cũng chỉ ví dụ thôi chứ không phải trọng điểm đang muốn nói. Tôi muốn nói khi nắm trong tay vô số chiêu để chọn, Quân Mạc Tiếu xem như không còn cooldown chiêu. Gần như mọi thể loại, anh ta đều tìm thấy các chiêu có tác dụng tương tự để thay thế. Chiêu cấp thấp lại cooldown ngắn, chiêu này chờ quay thì chiêu kia đã quay xong." Lý Nghệ Bác trả lời.
"Vâng, chúng tôi đã hiểu cách nói của chỉ đạo Lý. Kỳ thực then chốt không nằm ở nghề tán nhân mà là món vũ khí Quân Mạc Tiếu cầm. Ô Thiên Cơ phá bỏ quy tắc cooldown khi đổi vũ khí, mới dẫn đến anh ấy thích xài chiêu gì là xài, bất kể chiêu của nghề nào." Phan Lâm nói.
"Đúng... Không có Ô Thiên Cơ, sẽ không có đấu pháp anh ta đang dùng." Lý Nghệ Bác nói.
Cuộc trò chuyện giữa hai bình luận viên không thực sự mới mẻ gì, chỉ cần theo dõi chuỗi 10 trận thắng liên tiếp của Diệp Tu là nhìn ra thôi. Chẳng qua không phải trận nào Hưng Hân đánh cũng được chọn phát sóng, nếu không khán giả sẽ nghe nhàm cả tai.
Lý Hoa dính Đạn Đông Cứng, bị đè ra liên kích một trận, mãi mới chụp được một cơ hội dùng Thuật Thế Thân giải thoát Lâm Ám Thảo Kinh. Ngờ đâu mới chuyển góc nhìn, Quân Mạc Tiếu đã vọt tới trước mặt.
"Anh xem đi." Lý Nghệ Bác kêu lên, "Xung Phong, Hồ Quang Thiểm, xong lại Đâm Xung Phong, nghề nào chơi được một tràng chiêu lao lên kiểu đó? Lâm Ám Thảo Kinh dùng Thuật Thế Thân kéo giãn được khoảng cách vô cùng an toàn với mọi nghề, nhưng Quân Mạc Tiếu làm luôn ba chiêu xung phong, đảo mắt là áp sát lại như cũ."
Phập!
Trong lúc Lý Nghệ Bác phán văng nước miếng, Lâm Ám Thảo Kinh đã bị hit Đâm Xung Phong của Quân Mạc Tiếu xiên trên mũi kiếm, xong thả nhẹ một phát, Lâm Ám Thảo Kinh lập tức đập mặt xuống góc nghiêng dốc núi.
"Aiz, xem ra không còn gì gay cấn nữa!"
"Bản đồ này cũng thiếu không gian cho ninja phát huy."
"Diệp Tu quá cáo già, chọn toàn bản đồ buộc đối thủ phải đánh chính diện với mình. Thế là không một ai chịu nổi kiểu tấn công của tán nhân cả."
"Nhưng thật ra Diệp Tu cũng chưa gặp nhiều đại thần cho lắm..."
"Đúng nhỉ, hầu hết đại thần đều đi thủ lôi đài mà..."
Phan Lâm và Lý Nghệ Bác nói chuyện chẳng khác nào tuyên bố Diệp Tu đã thắng trận này. Sự thật cũng diễn tiến giống vậy, Lý Hoa cuối cùng không ngăn nổi chuỗi kỷ lục đi vào lịch sử Liên minh của Diệp Tu.
"11 chiến thắng liên tục..." Phan Lâm nói.
"Phải..."
Trận solo đầu tiên Hưng Hân thắng, Diệp Tu tự phá kỷ lục chính mình. Hắn không ngừng tạo nên kỷ lục rồi lại phá, như Phan Lâm đã thở dài trên tivi vậy: "Rốt cuộc anh ấy muốn thắng đến khi nào?"
Sau Diệp Tu, Mạc Phàm cầm ninja lên sân. Bản đồ solo đổi thành một tấm cực kỳ phức tạp, Hại Người Không Mệt chui bên nọ, núp bên kia, bào mòn đối thủ đến chết. Cậu ta thắng cũng không nhàn cho lắm, hai lần ló mặt ra tập kích đều bị đối thủ khống chế ngược, nhất là lần thứ hai suýt bị giết luôn. May sao cái nghề Mạc Phàm chơi là ninja, một sự lựa chọn quá sáng suốt. Nào là Yên Ngọc, nào là Thuật Thế Thân, nào là Thuật Phân Thân, tha hồ trốn chạy.
Sau Mạc Phàm, Tô Mộc Tranh vác pháo vào trận, hốt thêm 1 điểm về cho Hưng Hân. Rất nhanh rất dứt khoát, Hưng Hân kết thúc phần solo với tỉ số 3 - 0. Chả lẽ cường đội như Yên Vũ cũng không ngăn nổi cái thế hổ báo của Hưng Hân? Nguyễn Thành và hội anti Hưng Hân nghĩ mà buồn bực khôn tả.
"Đánh đẹp lắm, đánh đẹp lắm!" Chị chủ Trần Quả đi đầu vỗ tay, ca ngợi ba tuyển thủ đã thắng solo.
"Ok, giờ coi tới tụi tui nè!" Phương Duệ đứng dậy, lớn tiếng vỗ ngực. Gần đây hắn thường xuất chiến phần lôi đài nên nghiễm nhiên đã tự xem mình là thủ lĩnh cánh quân này.
Dưới sự cầm đầu của Phương Duệ, Hưng Hân lại bỏ túi thêm 2 điểm. Tiếng hoan hô rền vang nhà thi đấu. Hưng Hân rõ ràng đang tiến dần về 10 - 0! Phần đấu đoàn đội rất quan trọng bản đồ, mà bản đồ lại chính là lợi thế sân nhà. Đã vậy, quá trình luyện tập không ngừng nghỉ của Hưng Hân đã đem đến kết quả như ý: Khâu phối hợp đoàn đội càng lúc càng mượt. Một khi hai phần đấu solo đã thắng, fan Hưng Hân không quá lo về trận đoàn đội nữa.
Các tuyển thủ có mặt trong đội hình đấu đoàn đã chuẩn bị lên sân. Người thì ổn định tâm lý, người thì thả lỏng khớp cổ tay, ngón tay.
"Căng thẳng không?" Diệp Tu đột nhiên hỏi người bên cạnh.
"Giỡn hả?" Ngụy Sâm quay đầu nhìn hắn, thái độ như thể nghe thấy chuyện cười lớn nhất thế kỷ.
"Vậy thì tốt." Diệp Tu cười.
"Có thuốc không, cho một điếu." Ngụy Sâm nói.
"Cấm hút thuốc đó..." Diệp Tu nói.
"Aiz, thời xưa tụi mình sướng hơn... Giờ mỗi điếu thuốc cũng không cho hút." Ngụy Sâm ngẩng đầu nhìn không gian rộng lớn xung quanh. Thời hắn còn đánh, làm gì có cả một nhà thi đấu đèn đóm hoành tráng thế này, cũng làm gì có nhiều quy tắc bó buộc vậy chứ?
"Vào trận đi!" Diệp Tu vỗ vai hắn.
"Có lão phu, trận này còn gì để lo?" Ngụy Sâm đứng dậy.
"Rốt cuộc anh ấy muốn thắng đến khi nào?"
11!
← Ch. 1191 | Ch. 1193 → |