← Ch.1244 | Ch.1246 → |
Edit & beta: Hoa Mùa Hạ
Tán nhân hồi máu có bèo đến đâu cũng là máu, qua thời gian vẫn sẽ có lợi, nên dù nói rằng đôi bên đang ghìm nhau trong trạng thái tĩnh thì đội B vẫn chiếm thế chủ động. Vì nếu muốn, họ có thể giữ nguyên trạng thái này để Quân Mạc Tiếu hồi máu từ từ cho cả làng, còn đội A sớm muộn cũng phải hành động.
Ấy vậy mà bên tấn công đầu tiên lại là đội B. Họ dường như không định chiếm lợi thế bằng khả năng trị liệu của Quân Mạc Tiếu. Họ dừng chỉ vì cảm thấy cần dừng mà thôi. Một trận đấu không có trị liệu, tuyển thủ hai bên đều muốn cố gắng tạo sát thương to nhất, khi dùng kỹ năng cũng không quá quan tâm cooldown như bình thường. Thế nên sau một pha đôi công kịch liệt, cây kỹ năng cả hai đội đều đang quay. Nhiệt độ trận đấu trông có vẻ nguội xuống, nhưng thực tế là tướng đôi bên đang chờ bùng nổ.
Trong bối cảnh đó, tán nhân Quân Mạc Tiếu - con người khiến rất nhiều người khác ngứa mắt - đột nhiên trở nên nổi bật.
Xét riêng về sát thương, Quân Mạc Tiếu trang bị đã kém mà kỹ năng lại bèo, lượng sát thương gây ra ắt hẳn xếp cuối cả hội. Nhưng nếu xét về vấn đề cân bằng trạng thái, hắn ít cần quan tâm lắm. Chiêu nhiều, cooldown ngắn, mình thích là mình xài thôi.
Thế nên cả phường đang đứng đấu mắt với nhau, mỗi mình Quân Mạc Tiếu nhảy nhót khắp nơi, lúc thì hồi máu đội B, lúc thì nhích lên giả vờ tấn công đội A, cứ gọi là bận tíu tít.
Người đội A mệt tâm quá, nhất là Tôn Tường. Nhất Diệp Chi Thu đang thấp máu nhất ở đây, nếu không phải lúc nãy Quân Mạc Tiếu và Mộc Vũ Tranh Phong hơi thiếu thốn sát thương, hoặc Dạ Vũ Thanh Phiền không đến cứu kịp, e rằng cậu ta đã sớm lên bảng rồi. Dù đã thoát vòng vây nhưng vì không có trị liệu, cũng không mặc trang bị chuyên dụng nên chẳng tự hồi được bao nhiêu, HP Nhất Diệp Chi Thu đang dừng ở vạch nguy hiểm.
Diệp Tu nhằm thẳng vào cậu ta mà kiếm chuyện, thỉnh thoảng bắn lén một hai hit hoặc vờ di chuyển như sắp đánh thật, làm Tôn Tường căng thẳng không thôi.
Một nhân vật như Nhất Diệp Chi Thu đứng trong trận, nói một cách nào đó, đã chỉ còn là danh nghĩa. Chỉ cần một đợt tiến công, đội B có thể tiễn vong cậu ta ngay. Điều này quá rõ ràng nên đội B ngại gì không lợi dụng? Vốn là tay đấm chính, Nhất Diệp Chi Thu nay bị đẩy xuống tuốt đằng sau đội hình, vậy mà vẫn chẳng thoát khỏi bao nhiêu trò quấy rối của một Quân Mạc Tiếu đách care cooldown chiêu.
Khác nào đang ép đội A ra tay? Mọi người chẳng hiểu nổi. Thế trận càng kéo dài, đội B sẽ càng được lợi cơ mà? Phan Lâm và Lý Nghệ Bác trên tivi một lần mở miệng là bảy lần uốn lưỡi, chỉ sợ phán ngu mang họa.
Đội A không thể tiếp tục thế này. Dù Nhất Diệp Chi Thu có dặt dẹo thì ít nhất vào đánh vẫn còn chút tác dụng, chứ cứ để Quân Mạc Tiếu tỉa máu cậu ta, cả đội phải vướng bận tay chân lo bảo vệ. Không bằng yolo luôn! Tranh thủ lúc hai bên đang ngang cơ nhau, đội A chưa cooldown chiêu xong thì đội B cũng thế thôi!
Đội A đang chuẩn bị nhắm vào kẻ gây phiền toái cho mình là Quân Mạc Tiếu, đội B lại bất ngờ phát động tấn công. Ơ, rõ ràng đội B muốn ép đội A rục rịch ra tay trước, sao giờ giành tấn công rồi? Đùa nhau á?
Khán giả không phải người trong cuộc nên không biết rằng kỳ thực tiết tấu đội A đã bị phá hoại. Sau pha ám sát thành công Đại Mạc Cô Yên của Dạ Vũ Thanh Phiền, hai đội tách nhau ra ổn định đội hình. Đội B có chút ít trị liệu từ Quân Mạc Tiếu, còn đội A chỉ nhận được quấy rầy không ngớt. Họ không cách nào hành động theo đường lối chiến thuật đã định, bị buộc phải phá vỡ thế cân bằng trước, xong lại bị đội B đoạt quyền chủ động.
Pha trừng mắt nhìn nhau ngắn ngủi tuy chẳng sóng gió như khi hành động, nhưng thực tế, nó cũng chứa đựng vô số chi tiết tranh đấu khó thể cảm nhận bởi người đứng ngoài. Nhờ các chi tiết ấy, thế trận như cuồng phong sắp đổ ập xuống.
Tôn Tường không dám chơi ngu xông lên. Ngấp nghé bờ vực cái chết, vai trò ban đầu của Nhất Diệp Chi Thu phải chuyển giao cho Đường Tam Đả, cũng chính là Đường Hạo - đại thần ra mắt cùng năm với Tôn Tường nhưng lại có con đường quật khởi trái ngược cậu ta hoàn toàn.
Tôn Tường mới vào Liên minh đã là tân binh thiên tài thu hút vô vàn quan tâm. Cậu ta giành được rất nhiều cơ hội thể hiện tài năng ở chiến đội nhỏ Việt Vân, rơi vào mắt xanh ông lớn Gia Thế, tiếp nhận Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu do Diệp Tu để lại. Bao nhiêu ưu ái, bao nhiêu hào quang, cả rào cản tân binh cũng không gặp phải, cậu ta trước nay thuận buồm xuôi gió đến khó tin, để rồi không đụng chướng ngại thì thôi, đụng phát trúng luôn đá tảng. Việc Gia Thế K. O chắc chắn là kỳ tích lớn nhất lịch sử Vinh Quang, kỳ tích hơn cả việc Hưng Hân đánh bại họ.
Tôn Tường là trường hợp lên voi xuống chó điển hình. Đáng mừng là cậu ta không nản lòng thoái chí. Gia Thế giải tán, được một chiến đội ông lớn hàng đầu như Luân Hồi chìa tay đón nhận, Tôn Tường vẫn may mắn chán. Như thể trưởng thành vùn vụt từ những gì trải qua ở Gia Thế, Tôn Tường đến Luân Hồi hợp tác với Chu Trạch Khải, tạo thành tổ hợp tấn công mạnh nhất Liên minh.
Còn Đường Hạo? Trái ngược hẳn.
Mùa giải đầu tiên gia nhập Liên minh, hắn không khác bất kỳ tân binh nào. Mọi đắng cay chua xót mà một tân binh phải nếm trải, hắn đều đã vượt qua để đi hết quãng đường năm đầu. Đến năm thứ hai, đội trưởng đại thần Trương Giai Lạc bất ngờ giải nghệ, chiến đội bàng hoàng luống cuống, vội đẩy Đường Hạo và cậu tân binh cùng năm 7 với hắn là Trâu Viễn lên sân, đưa cậu ta luôn cả nhân vật số một Bách Hoa là Bách Hoa Liễu Loạn, con át chủ bài suốt mấy năm qua của đội nhà.
Số Trâu Viễn quá sướng! Biết bao người ước ao được như cậu ta. Nhưng có ai ngờ rằng, kẻ vươn lên nổi bật nhất Bách Hoa mùa giải ấy không phải Trâu Viễn, mà là Đường Hạo.
Lấy hạ khắc thượng!
Đó là tuyên ngôn của Đường Hạo trên sàn đấu Ngôi Sao Tụ Hội năm ấy, cũng là tâm tư chân thật từ đáy lòng hắn. Hắn không được trời thương như Tôn Tường và Trâu Viễn. Trong mắt Đường Hạo, mọi thứ hắn đang sở hữu đều do chính đôi bàn tay mình từng chút từng chút gầy dựng.
Lấy hạ khắc thượng, chẳng lẽ chỉ khắc đệ nhất lưu manh Lâm Kính Ngôn thôi ư? Không! Mùa giải ấy, chiến đội Bách Hoa vẫn gọi át chủ bài nhà mình là Bách Hoa Liễu Loạn, nhưng con át chủ bài chân chính là ai? Là Đường Hạo, là lưu manh Đức Lý La của hắn, một nhân vật vốn chỉ ngồi băng ghế dự bị ở Bách Hoa.
Thế nên Đường Hạo ngẩng cao đầu, bởi những gì hắn làm được rất đáng để kiêu hãnh. Khi chẳng một ai ưu ái hắn, chiến đội cũng chẳng dành cho hắn bất kỳ hỗ trợ nào, ủng hộ động viên nào, Đường Hạo - một tân binh không hề nổi trội - lại tự mình trỗi dậy thành con át chủ bài. Hôm nay đây, hắn đã ở vị thế người đứng đầu Hô Khiếu, cao thủ nổi tiếng hạng 8 All-Stars.
Đường Hạo có thỏa mãn chưa?
Dĩ nhiên chưa!
Hắn muốn trở thành MVP Liên minh, muốn xông thẳng về phía chiếc cúp mà ai ai cũng thèm khát kia. Tất cả những người đang đứng trong trận đều có khả năng là chướng ngại của hắn, đều có khả năng là mục tiêu để hắn lấy hạ khắc thượng.
Thế nhưng vừa nãy, dưới tay Vương Bất Lưu Hành của Vương Kiệt Hi, hắn sml chỉ trong một nốt.
Giây phút đó, hắn thật sự đỡ không nổi cách Vương Bất Lưu Hành đánh mình. Cái gọi là đấu pháp Ma Thuật Sư thật sự siêu việt, phi thường đến vậy ư? Có lần xem replay cách đây chưa lâu, Đường Hạo từng tiếc nuối bản thân mình không được chạm trán. Hắn thậm chí còn vì thế mà khiêu khích Vương Kiệt Hi trên lôi đài khi Hô Khiếu đụng độ Vi Thảo. Vương Kiệt Hi dĩ nhiên đách care. Dần dần, Đường Hạo cũng vứt ý nghĩ về đấu pháp cũ rích kia ra khỏi đầu. Ai ngờ trên sàn đấu Ngôi Sao Tụ Hội với lượng quan tâm đông đảo bậc nhất này, Vương Kiệt Hi đột nhiên sử dụng nó, mà con mồi xui xẻo bị đem ra tế đao lại chính là hắn. Nói đúng hơn thì không phải đao mà là chổi... Ờ, còn tệ hơn đao nữa.
Kinh hoàng, nhục nhã, có cả một chút hoảng sợ, có cả... run bần bật vì phấn khích.
Lấy hạ khắc thượng!
Góc nhìn của Đường Tam Đả khóa chặt vào Vương Bất Lưu Hành. Những khuất nhục mình vừa phải chịu, hắn muốn trả lại cho Vương Kiệt Hi gấp bội. Đấu pháp Ma Thuật Sư phải không? Lúc nãy bất ngờ đỡ không kịp thôi, lần thứ hai chắc chắn sẽ khác.
Đến đây đi!
Đường Hạo rạo rực đón chờ đội B tấn công, mà trong ánh mắt hắn, chỉ còn sót lại bóng dáng Vương Bất Lưu Hành.
Vương Bất Lưu Hành nhảy lên cưỡi chổi, Vương Bất Lưu Hành bắt đầu bay, Vương Bất Lưu Hành sà xuống, Vương Bất Lưu Hành đến!
Ủa? Không đến chỗ mình?
"Chạy đâu đó?" Đường Hạo hét, đồng thời khiển Đường Tam Đả lao ra chặn.
"Anh mới phải hỏi chú chạy đâu nè!" Một giọng nói vang vang bên tai hắn như sấm rền giữa trời quang.
Gần quá! Địch hay bạn?
Dĩ nhiên là địch.
Lúc Quân Mạc Tiếu vọt đến sát bên Đường Tam Đả, Đường Tam Đả lại vứt hắn không thèm ngó, quay lưng chạy về phía khác.
"Bọn trẻ bây giờ thật không coi ai ra gì mà!" Diệp Tu nói.
Quân Mạc Tiếu bắt đầu đè Đường Tam Đả ra đập.
Clgtn?!
Một lần nữa, Đường Hạo bị đập cho rối cả quần. Trong đầu hắn chỉ có Vương Bất Lưu Hành, chỉ có đấu pháp Ma Thuật Sư quái dị của Vương Kiệt Hi, đến mức mờ mắt mà không phát hiện Quân Mạc Tiếu bên đội B lao vào mình. Khi hoàn hồn, hắn đã trong trạng thái lơ lửng, kỹ năng của Quân Mạc Tiếu không ngừng đổ ập xuống người. Đường Tam Đả sml tập hai.
Thấy Đường Hạo tiếp tục cạp đất, cả hai đội đều ngạc nhiên vô kể. Nhưng cơ hội đã đến, đội B ngu gì không chộp lấy? Thế tấn công của đội A xuất phát từ Đường Hạo, ngờ đâu Đường Hạo sml quá nhanh, kết quả thế nào khỏi nói cũng biết.
Hào Long Phá Quân!
Đúng lúc này, Nhất Diệp Chi Thu bất ngờ vung chiến mâu hung hãn xông tới. Máu chỉ còn đếm bằng giọt, cậu ta vẫn lao thẳng vào Quân Mạc Tiếu.
Những gì Tôn Tường có thể làm trong trận đã không còn quá nhiều. Cậu ta không chịu nổi ác chiến nữa. Chờ đợi một cơ hội nhất kích tất sát như Hoàng Thiếu Thiên có lẽ là lựa chọn tốt nhất. Nhưng giờ đây, khi Đường Hạo gặp nguy, Hoàng Thiếu Thiên và Chu Trạch Khải cũng bận tay, khó lòng qua cứu, Tôn Tường hạ quyết tâm, ra tay!
Nếu khả năng không còn nhiều, nếu hi sinh mình có thể cứu được Đường Hạo, vậy đủ lời rồi!
← Ch. 1244 | Ch. 1246 → |