← Ch.1257 | Ch.1259 → |
Edit & beta: Lá Mùa Thu
Thấy dòng chat từ Diệp Tu, Lưu Hạo run cả mắt. Một số fan Gia Thế cũ trong nhà thi đấu cũng có cảm giác quen quen với cảnh đang diễn ra.
Diệp Tu và Lưu Hạo là cặp đồng đội cũ, nay đã mỗi người một phương, nhưng cách họ chat với nhau vẫn cứ hệt như hồi còn ở Gia Thế.
Lưu Hạo sẽ mãi không bao giờ quên những lạnh lùng, hắt hủi mà Diệp Tu từng đáp trả cho những ngợi ca của mình với hắn. Đồng đội có một pha đẹp mắt, khen ngợi cũng như một cách động viên sĩ khí, không đúng sao? Thế nhưng, Diệp Tu lại cho rằng Lưu Hạo làm quá.
Khen ngợi đồng nghĩa với cổ vũ. Có ai chê cổ vũ nhiều? Chưa kể, Lưu Hạo cũng không phải không biết nặng nhẹ, chưa bao giờ phạm sai lầm vì bận gõ chữ mà?
Dù vậy, Diệp Tu vẫn cứ ám chỉ hắn không đủ tập trung. Đó là khuyết điểm Diệp Tu luôn chỉ ra ở hắn. Từ ngày đầu tiên Lưu Hạo bước chân vào Gia Thế, đến tận khi trở thành đội phó.
"Có thời gian làm mấy thứ đó, sao không lo tập trung mà đánh?"
Lưu Hạo hễ thấy câu này sẽ tức giận. Mình hoàn toàn không gây ảnh hưởng thao tác vì gõ chữ, rốt cuộc anh ta còn muốn mình phải làm sao nữa?
Lưu Hạo nổi điên cho Ám Vô Thiên Nhật xông đến Quân Mạc Tiếu. Hắn vốn là người kiểm soát cảm xúc rất tốt, nhưng đã là con người thì sẽ luôn có vảy ngược đâu đó trong lòng. Lời Diệp Tu nói như đâm vào vết sẹo lâu năm của Lưu Hạo. Trước đây hắn chỉ biết ngầm mắng, mà bây giờ đã có thể dùng hành động trên chiến trường để thể hiện thái độ. Hắn muốn nói với Diệp Tu: Tập trung hay không không phải mấu chốt vấn đề!
Sóng Kiếm Phá Đất!
Ám Vô Thiên Nhật quét kiếm một nhát, nát bấy sạp hàng trước mặt, tự mở đường cho chính mình. Hắn đạp trên đống đổ nát, xông lên.
Đường Tam Đả và Quỷ Mê Thần Nghi, hai nhân vật mạnh nhất Hô Khiếu, theo sau Ám Vô Thiên Nhật, giẫm bước trên những tàn dư cũ kỹ, cũng xông lên.
Xưa kia, họ từng được gọi là tổ hợp Tội Phạm, nhưng hôm nay cái tên ấy sắp phải trở thành quá khứ. Trên bảng bình chọn tổ hợp tốt nhất Vinh Quang, hai nhân vật đã kề vai chiến đấu bên nhau nhiều năm này thậm chí còn không đứng cùng chỗ. Cái gọi là hợp tác không phải chỉ cần chung đội là được, chứ nếu không, mỗi đội năm người đều đi ứng tuyển cả rồi?
Thật ra Liên minh cũng không định nghĩa rõ ràng về hai chữ "hợp tác". Chỉ là qua nhiều năm bình chọn, hợp tác thường là cặp đôi đóng vai trò chủ lực nhất, ăn ý với nhau nhất trong một chiến đội. Bởi thế nên cách họ phối hợp mới nổi bật, mới dễ thấy.
Hô Khiếu hiện tại vẫn tôn Đường Tam Đả làm át chủ bài. Hắn vẫn là kẻ nổi bật nhất, nhưng Quỷ Mê Thần Nghi thì đang dần dần mờ nhạt. Lưu manh và đạo tặc đã không còn là trục tâm cho cả chiến đội đánh xoay quanh. Hôm nay, đứng bên cạnh Đường Tam Đả, cánh tay phải của Đường Tam Đả, là ai?
Kiếm Sóng Rực Lửa!
Ám Vô Thiên Nhật lại chém thêm một nhát, quét sạch toàn bộ chướng ngại trước mặt. Ra chiêu liên tục, tốc độ di chuyển của hắn giảm xuống, Đường Tam Đả vượt qua hắn, đạp sóng lửa lao lên.
Pha cover quá đẹp.
Bất kể là ai, cũng không thể không thừa nhận điều đó.
Kiếm Sóng Rực Lửa phối hợp hoàn hảo với cách Đường Tam Đả đột kích địch phương. Sóng lửa vây quanh thành một tấm giáp tạm thời cho Đường Tam Đả, đối thủ muốn tấn công hắn sẽ phải chịu sát thương từ nó.
Cơ mà đấy là nếu tay ngắn thôi...
Ầm! Ầm! Ầm!
Ba tiếng pháo vang, Mộc Vũ Tranh Phong xuất hiện!
Chiếc bật lửa Nhiệt Cảm Phi Đạn vừa rồi đã để lộ vị trí của cô, chẳng qua khoảng cách hơi xa nên Hô Khiếu không chọn cô mà vẫn khóa mục tiêu vào Quân Mạc Tiếu. Tuy nhiên, họ vẫn đề phòng Mộc Vũ Tranh Phong tiếp tục quấy rầy mình. Nghe pháo vang, Thiều Quang Hoán liền chỉ pháp trượng về phía trước, một bức Tường Băng tức thì dựng lên gần sát Kiếm Sóng Rực Lửa.
Băng lửa giao hòa, cover hoàn chỉnh mọi góc cho Đường Tam Đả xung phong. Pháo Chống Tăng đến từ Mộc Vũ Tranh Phong bắn vào Tường Băng, không ngăn được bước tiến của Đường Tam Đả.
Mang theo sóng lửa, Đường Tam Đả phóng đến chỗ Quân Mạc Tiếu. Hắn đã tiến vào khoảng cách đủ cho lưu manh tấn công.
Ném Cát!
Đường Tam Đả hất tay, Quân Mạc Tiếu không chủ quan, giương ô chặn.
Khiên Kị Sĩ Choán Tầm Nhìn!
Chỉ cần Quân Mạc Tiếu giương Ô Thiên Cơ, mọi người sẽ nghĩ ngay đến trick này. Mặt Ô Thiên Cơ có diện tích quá lớn, đừng nói chỉ cover Quân Mạc Tiếu phản công, thậm chí muốn giấu thêm người còn được.
Đường Hạo đã quan sát thấy Quân Mạc Tiếu chỉ đi một mình, nhưng cũng không dám xông thẳng. Hắn di chuyển ngang nhằm mở rộng góc nhìn, nhường hướng chính diện lại cho Lưu Hạo.
Lưu Hạo hiểu ý, khiển Ám Vô Thiên Nhật vung kiếm theo sau. Thấy Khiên Thiên Cơ giương rộng, hắn không nói hai lời, một nhát Kiếm Sóng Băng Sương chém thẳng lên đó. Ám Vô Thiên Nhật có thể tấn công tầm trung lâu dài nên không sợ Diệp Tu giở trò gian sau ô.
Quỷ Mê Thần Nghi của Lâm Phong bật trạng thái Tiềm Hành, vòng ra phía sau đâm lén. Dù là tặc chiến, cậu ta cũng không thể bỏ phế hoàn toàn mọi thủ đoạn tập kích mình có.
Bên kia, Triệu Vũ Triết chọn một đống hàng hóa leo lên quan sát, phát hiện phía sau một đống hàng hóa khác có một quỷ kiếm sĩ đang giơ thái đao, triệu hồi linh hồn quỷ dữ hội tụ.
"Coi chừng, có trận quỷ!" Triệu Vũ Triết vừa kêu to, vừa khiển Thiều Quang Hoán bắn Chuỗi Sấm Sét xuống.
Quá trễ! Quỷ Trận của Một Tấc Tro đã ngâm xướng xong. Kết giới Băng Trận phủ lấp mặt đất, vây quanh bảo vệ Quân Mạc Tiếu. Ba nhân vật Hô Khiếu đứng gần đều rơi vào phạm vi Băng Trận.
Đường Hạo phản ứng nhạy bén, Tập Kích Gối Cường Lực cho Đường Tam Đả nhảy khỏi trận. Lâm Phong thì hơi khó, Quỷ Mê Thần Nghi bật Tiềm Hành nên di chuyển rất chậm, lập tức bị đông thành một que kem.
Một Tấc Tro phóng Băng Trận thành công, nhưng không kịp né Chuỗi Sấm Sét của Thiều Quang Hoán tấn công mình. Sấm sét đánh trúng người, vừa gây sát thương vừa dẫn đường Hô Khiếu tìm đến vị trí chính xác của trận quỷ. Triệu Vũ Triết đang định bồi thêm hit nữa, bỗng thấy đạn pháo từ Mộc Vũ Tranh Phong bắn tới. Tô Mộc Tranh tìm một vị trí đủ cao, nã pháo xuống ngắt chiêu cậu ta.
Đấu đoàn đội là một chuỗi những áp chế lẫn nhau, nên rất khó xảy ra chuyện ai đó liên kích ầm ầm như đấu solo. Triệu Vũ Triết hiển nhiên đã không thể tiếp tục tấn công Một Tấc Tro, bởi pháp sư nguyên tố khá thiệt thòi khi gặp bậc thầy pháo súng. Phép thuật phải ngâm xướng, còn đạn pháo thì đâu cần?
Thiều Quang Hoán bị cản trở, nhưng Đường Tam Đả đã băng qua chỗ Một Tấc Tro ẩn thân. Ám Vô Thiên Nhật không chạy theo. Hắn tiếp tục quét chiêu về phía Quân Mạc Tiếu.
Nếu chỉ xét riêng khoảng cách, Ám Vô Thiên Nhật ở gần Một Tấc Tro hơn Đường Tam Đả. Có điều Quân Mạc Tiếu đang được Băng Trận bảo vệ, lưu manh tuy có chiêu tầm trung, nhưng dưới tình huống không thể áp sát, họ sẽ khống chế con mồi không tốt bằng nghề chuyên đánh tầm trung như ma kiếm sĩ. Vì thế Đường Hạo bỏ mục tiêu gần, vượt đường xa đến chơi với Một Tấc Tro, tạm thời để Quân Mạc Tiếu lại cho Lưu Hạo.
Quỷ Mê Thần Nghi bị đóng băng, Đường Tam Đả đi thu phục trận quỷ, Thiều Quang Hoán bị Mộc Vũ Tranh Phong dồn hỏa lực áp chế, Lưu Hạo bỗng thấp thoáng trong lòng một dự cảm xấu khi nhìn về Quân Mạc Tiếu đứng cách mình không xa. Hắn như ngửi thấy một cơn gió nhẹ trước khi giông bão kéo đến. Và rồi...
Ô Thiên Cơ hơi hạ xuống.
Giông bão đến thật?
Lưu Hạo mở to mắt quan sát. Mặc kệ Quân Mạc Tiếu định làm gì, hắn quét ra trước một chiêu Kiếm Sóng. Nhưng ngay sau đó, một tia máu phun ra từ cổ Ám Vô Thiên Nhật. Ám Vô Thiên Nhật bị xách lên, ném vào giữa Băng Trận.
Quăng Ném là kỹ năng chụp bắt, không thể ngăn cản bằng thao tác Chịu Thân. Ám Vô Thiên Nhật ngã lăn cù, dính debuff giảm tốc độ từ Băng Trận, khi góc nhìn vừa ngẩng cũng là lúc Quân Mạc Tiếu xuất hiện sau lưng.
Thuật Phân Thân?
Thuật Phân Thân cần có hai tay kết ấn, Quân Mạc Tiếu mãi vẫn giương Ô Thiên Cơ, tay đâu kết ấn? Ngờ vực chỉ tồn tại trong tích tắc, bởi Lưu Hạo sực nhớ lúc nãy Ô Thiên Cơ có hơi hạ xuống. Đó không phải động tác kết ấn. Đó là Quân Mạc Tiếu tạm thời buông Ô Thiên Cơ, kết ấn cực nhanh và chụp ô lại vào tay!
Chỉ trong nháy mắt đã hiểu ra vấn đề, phải nói rằng Lưu Hạo rất giỏi. Diệp Tu không khỏi khen ngợi: "Sức nhìn nhận của chú em xuất sắc phi thường, nhưng chú em lại không bao giờ tập trung 100% vào trận đấu. Chú em quan tâm quá nhiều chuyện khác..."
Lại là mấy lời cũ rích!
Lưu Hạo căm phẫn mà không cách nào tranh cãi. Đang gặp nguy hiểm, hắn không rảnh tay gõ chữ. Chỉ số kháng phép của ma kiếm sĩ mạnh hơn đạo tặc, Ám Vô Thiên Nhật tuy chôn chân giữa Băng Trận nhưng chỉ bị giảm tốc độ chứ không đóng băng như Quỷ Mê Thần Nghi. Hắn phải nhanh chóng tìm cách thoát khỏi AoE.
Hắn có thể ư, dưới bàn tay Quân Mạc Tiếu?
Nhưng, Quân Mạc Tiếu đột nhiên quay đầu nhìn hướng khác.
Lưu Hạo ngẩn người.
Chết!
Mục sư! Hô Khiếu quá ham đánh, thấy Hưng Hân mai phục lại càng lao đầu vào. Hưng Hân đâm bên Đông, chọt bên Tây, đội hình Hô Khiếu bị thu hút chú ý mạnh, quên luôn cả bảo vệ mục sư!
Ủa... mục sư đâu?
Lưu Hạo lại ngẩn người tập hai. Người Chữa Linh Hồn của Nguyễn Vĩnh Bân lẽ ra đang ở không xa đằng sau, sao bây giờ đâu mất rồi?
Kiếm chỗ núp hả trời? Quỷ quyệt vãi!
Lưu Hạo thở than. Hô Khiếu quả nhiên không hổ là chiến đội chơi zâm. Phong cách chơi zâm đã ăn sâu vào máu mỗi thành viên trong họ, ngoài các tuyển thủ mới thay gần đây. Nguyễn Vĩnh Bân cầm mục sư mà cũng zâm đãng chẳng kém chi ai. Có điều cái người mang tên thánh zâm, cái người ảnh hưởng lên tất cả bọn họ ấy, giờ đang đứng bên phe địch rồi.
Ủa... Phương Duệ đâu? Hải Vô Lượng đâu?
Lưu Hạo chợt phát hiện, người này đầu game chỉ văng đúng một câu rác rưởi, sau đó chưa từng ló dạng.
"!!!!"
Ý nghĩa vừa lóe qua đầu, kênh đoàn đội Hô Khiếu đã hiện lên tín hiệu cầu cứu từ mục sư.
Chiến đội Hô Khiếu cũ nổi danh chơi zâm, nhưng thành viên toàn quân tử:
Đội trưởng: Kính Ngôn = Ngôn hành, cử chỉ đáng kính
Mục sư: Vĩnh Bân = Nho nhã suốt đời
← Ch. 1257 | Ch. 1259 → |