← Ch.1440 | Ch.1442 → |
Dịch bởi Lá Mùa Thu
Hai bình luận viên Phan Lâm và Lý Nghệ Bác không tiếc lời ca tụng thế tấn công của Lam Vũ. Đợt Loạn Đạn đầu tiên tuy bị Hưng Hân phối hợp đẹp mắt hóa giải, nhưng pha xông xáo của cặp đôi kiếm khách ngay sau đó và thế giáp công hai đầu đã khiến Hưng Hân luống cuống tay chân.
Rối rồi.
Người biết nhìn thế trận sẽ thấy đội hình Hưng Hân đã có rối loạn. Nếu họ đủ sức xử lý riêng Dạ Vũ Thanh Phiền và Lưu Vân, dù hai kiếm khách có phối hợp mượt mà đến mấy cũng khó giãy dụa. Nhưng Lam Vũ nào chỉ vỏn vẹn hai người? Sách Khắc Tát Nhĩ đứng trong tâm bão là thuật sĩ với khả năng khống chế cực mạnh, thêm vào Thương Lâm Đạn Vũ với phạm vi sát thương rộng lớn đủ loại hiệu ứng debuff. Hai nghề này, trị liệu đơn thuần không đỡ nổi. Đứng trong vùng bão, họ tấn công sướng cả tay. Hưng Hân ngược gió nên không dám lao lên, mà các tay dài đánh từ ngoài vào lại bị sức gió cản trở, không uy hiếp được gì. Cứ thế, Sách Khắc Tát Nhĩ và Thương Lâm Đạn Vũ giữ vững cục diện cho cặp kiếm khách xông pha giữa đội hình Hưng Hân bớt áp lực, tha hồ dồn sát thương.
"Sao bên Hưng Hân đánh thiếu kết cấu thế nhỉ?" Lý Nghệ Bác thở dài.
Đây chỉ mới là pha va chạm đầu tiên, Hưng Hân đã có xu hướng trượt dài. Đội hình bị phá rối, tuyển thủ thiếu phối hợp, mạnh ai nấy đánh, khác gì đưa đầu cho địch thồn hành?
Chẳng lẽ sắp có kết quả thắng thua luôn sao?
Vút vút vút vút...
Song kiếm hợp bích, ánh kiếm từ cặp tuyển thủ Lam Vũ liên miên không ngớt, khó lòng cản nổi.
"Sợ chưa hả, sợ chưa hả?" Hoàng Thiếu Thiên gõ chữ liền tay trên kênh chat. Những trào phúng từ Hưng Hân trước khi vào trận không ảnh hưởng đến tinh thần hắn, nhưng không có nghĩa hắn không để bụng. Hoàng Thiếu Thiên để bụng lắm đấy, nhưng càng để bụng, hắn sẽ càng dùng hành động trả đũa. Khi thành công rồi, phun lời rác rưởi chẳng phải hay hơn sao? Trong chớp mắt, kênh chat chung nhảy lên 47 dòng "Sợ chưa hả?"
"Sợ đách."
Lúc này mà vẫn bình tĩnh trả lời, chỉ có thể là Diệp Tu. Hoàng Thiếu Thiên lập tức nhìn về phía Quân Mạc Tiếu, kìm nén nỗi khát khao muốn chém cho hắn một nhát. Cần phải suy xét kỹ, liệu dạy đời hắn có phải là lựa chọn tốt nhất hiện tại?
Hình như cũng không tệ.
Hoàng Thiếu Thiên rảo mắt toàn chiến trường. Năm nhân vật Hưng Hân đã tán loạn đội hình, Hoàng Thiếu Thiên và Lư Hãn Văn không phải ba đầu sáu tay mà có thể đuổi theo tất cả. Họ cần khóa mục tiêu cố định. Quân Mạc Tiếu đang ở biên giới tâm bão, đẩy nhẹ một cú là rơi vào phạm vi ngược gió ngay...
Ủa khoan!
Nghĩ đến đây, Hoàng Thiếu Thiên sực tỉnh.
Nếu rơi vào tâm bão, vị trí của Quân Mạc Tiếu sẽ chỉ ngược gió với Sách Khắc Tát Nhĩ và Thương Lâm Đạn Vũ, nhưng vẫn thuận gió với Dạ Vũ Thanh Phiền và Lưu Vân...
Tưởng lừa được tui?
Hoàng Thiếu Thiên nhận ra mọi việc cực nhanh. Hắn cười lạnh. Diệp Tu là trái tim của Hưng Hân, giết Diệp Tu còn ngon hơn giết trị liệu. Tuy vậy, cơ hội trước mắt không hợp lý. Đổi qua trị liệu thì sao? Hoàng Thiếu Thiên chuyển góc nhìn tìm kiếm Tay Nhỏ Lạnh Giá. Hơi bị xa...
Hưng Hân vẫn biết trị liệu quan trọng nên rất cố gắng che chắn, bảo vệ dù đội hình tán loạn. Tay Nhỏ Lạnh Giá đã co cẳng chạy từ sớm, muốn truy sát sẽ tốn nhiều công sức, mà chưa kể...
Hoàng Thiếu Thiên nhìn tổng thể, phát hiện thêm vài điều.
Hưng Hân rối loạn? Đúng, nhưng rối thì rối, họ vẫn duy trì kết cấu nhất định.
Quân Mạc Tiếu chỉ là một cái bẫy. Nếu Hoàng Thiếu Thiên và Lư Hãn Văn hợp sức đánh hắn, hắn sẽ tiến vào tâm bão và mượn chiều gió đột phá hai người. Bốn tướng còn lại của Hưng Hân sẽ nhân cơ hội tập kết, chiếm giữ vị trí có lợi. Vì vậy, tấn công Quân Mạc Tiếu là lựa chọn tồi.
Còn Tay Nhỏ Lạnh Giá?
Xa hơn tí thật, nhưng nếu Hưng Hân đang rối loạn thì chẳng khó để tiếp cận mục sư. Có điều, đội hình rời rạc không ngăn được ba người kia cover Tay Nhỏ Lạnh Giá. Điều này chứng tỏ rằng Tay Nhỏ Lạnh Giá cũng là một cái bẫy khác. Đâm xộc vào cô nàng, cặp kiếm khách Lam Vũ không những sẽ bị dắt mũi, còn có khả năng ăn luôn focus là khác.
Quả nhiên dối trá!
Liên tiếp bắt bài hai điểm bố trí cầu thắng trong bại của Hưng Hân, Hoàng Thiếu Thiên âm thầm mắng. Hắn biết nhiều người tin rằng Hưng Hân đã tan rã thật sự. Không thể không nói, những người này quá coi thường Hưng Hân.
"Bánh Bao!"
Trên kênh Lam Vũ, đội trưởng Dụ Văn Châu bỗng hạ lệnh tấn công, chỉ rõ luôn mục tiêu cần đánh.
Vị trí đứng xa cho Dụ Văn Châu tầm quan sát toàn diện. Anh có nhận định tương đồng với Hoàng Thiếu Thiên. Hưng Hân trông có vẻ rối đấy, nhưng rối một cách thứ tự và đang bố ráp chờ đột kích ngược. Lại chẳng phải à, nhìn hai cái bẫy mang tên Quân Mạc Tiếu và Tay Nhỏ Lạnh Giá kìa! Đó là hai nhân vật quan trọng của đội hình Hưng Hân, mồi nhử quá thơm cho những ai suy xét thiếu cẩn thận. Tiếc cho Hưng Hân, Hoàng Thiếu Thiên và Dụ Văn Châu đều nhìn thấu cả rồi.
Tạm thời chưa thể tấn công hai mục tiêu trên, Lam Vũ còn ba lựa chọn.
Mộc Vũ Tranh Phong tay dài, vừa thấy phát sinh va chạm là vác pháo chạy mất dạng, rời khỏi tầm bắn của Sách Khắc Tát Nhĩ và Thương Lâm Đạn Vũ. Nếu Dạ Vũ Thanh Phiền và Lưu Vân chọn tấn công cô, họ chắc chắn không thể phối hợp.
Phương Duệ nổi tiếng vì zâm nên không dễ tóm. Hải Vô Lượng cũng chạy xa rồi, Sách Khắc Tát Nhĩ và Thương Lâm Đạn Vũ muốn tấn công phải nhích về phía trước. Càng nhích, cái lợi đạt được từ sức gió càng thấp. Mà nói không chừng, Hải Vô Lượng cũng có thể là cái bẫy thứ ba lắm.
Vậy chỉ còn Bánh Bao Xâm Lấn.
Chắc không phải bẫy đâu nhỉ? Đó là ý nghĩ đầu tiên của Dụ Văn Châu, nhưng khi quan sát kỹ hơn, anh đã tự gạt nó khỏi đầu. Xét vị trí đứng, Bánh Bao Xâm Lấn đang tách biệt nhất, lạc lõng nhất đội hình Hưng Hân.
Dễ hiểu thôi, vì cậu ta là tân binh. Đã vậy, còn là một tân binh với chu kỳ chập mạch thất thường.
Dụ Văn Châu nghĩ.
Người ta thường nói Lam Vũ là nơi chứa chấp mọi thể loại tuyển thủ kỳ lạ nhất, nhưng liệu Lam Vũ có thể nhét một người như Bánh Bao vào hệ thống chiến thuật của mình? Dụ Văn Châu không xem thường Bánh Bao. Anh đã từng nghĩ về điều đó những khi chẳng có gì làm. Đáng buồn là, không phương án nào khả thi cả.
Cũng như Diệp Tu, Dụ Văn Châu không hiểu và không thể dự đoán một số hành động của Bánh Bao. Phong cách của Lam Vũ là bổ khuyết lẫn nhau để tạo thành một thể thống nhất, giữa hai tuyển thủ bất kỳ đều dễ dàng hình thành sợi dây liên kết hỗ trợ. Mà, Bánh Bao chỉ cần lên cơn chập mạch là chẳng ai bắt nổi sóng não, làm sao hỗ trợ, làm sao liên kết thành thể thống nhất?
Có lẽ Bánh Bao không phải kiểu tuyển thủ đoàn đội. Dụ Văn Châu cho là vậy. Nay Hưng Hân bất ngờ phái Bánh Bao lên đánh với Lam Vũ, anh cảm thấy họ đang rất mạo hiểm.
Những pha hành động ngoài dự đoán của Bánh Bao đâu chỉ gây hại cho địch, mà nhiều lúc còn bóp luôn cả người nhà. Ở vòng chung kết, sàn đấu mà một sai lầm nho nhỏ có thể dẫn đến thua cả một hiệp, khó có chiến đội nào dám đùa giỡn với một quả bom hẹn giờ như Bánh Bao.
Hưng Hân dám, trong khi họ không hề thiếu thốn lựa chọn. Cậu tuyển thủ Kiều Nhất Phàm gì đấy, ổn định và đáng tin cậy hơn Bánh Bao nhiều. Ngụy Sâm nữa, chưa chắc không thể bùng cháy thêm một lần. Hoặc La Tập ấy, trình hơi kém nhưng đánh rất cẩn thận, cho vào đoàn đội sẽ yên tâm hơn Bánh Bao chứ nhỉ? Chưa kể đến Mạc Phàm, tuyển thủ này chơi cá nhân hơi nặng nhưng nếu chịu khó nhìn trước nhìn sau, cũng sẽ tạo nên phong cách chiến thuật riêng.
Chỉ có Bánh Bao là không một chiến thuật nào đỡ nổi. Song, Hưng Hân vẫn cho Bánh Bao vào trận đêm nay.
Đến đâu hay đến đó vậy, Dụ Văn Châu thôi nghĩ ngợi. Dù sao cũng chẳng thể dò mạch não Bánh Bao, thôi thì nhắc nhở mọi người tập trung chú ý là được. Chỉ cần tập trung chú ý, bất kể cậu ta diễn vai đối thủ mạnh như thần hay đồng đội ngu như heo, Lam Vũ cũng kịp thời giải quyết.
Tính đến hiện tại thì chưa thấy Bánh Bao lên đồng, chỉ thấy tách rời đội hình, trở thành điểm đột phá ngon nhất cho Lam Vũ. Suy xét hết mọi yếu tố, Dụ Văn Châu dứt khoát hạ lệnh, chỉ định mục tiêu cho toàn quân focus: Bánh Bao Xâm Lấn.
Chém Vỡ Núi!
Xài chiêu ở max khoảng cách, Lư Hãn Văn đánh rất phóng tay. Tuy cách làm này mang đến lực chém mạnh và xa hơn, nhưng đối thủ rất dễ phát hiện, thời gian đông cứng khi thu chiêu cũng lâu nên phần đông tuyển thủ chuyên nghiệp không thích cho lắm. Lư Hãn Văn thì khác. Cậu có Hoàng Thiếu Thiên cover. Hit Chém Vỡ Núi trông có vẻ bất hợp lý, nhưng phía sau nó là Dạ Vũ Thanh Phiền lăm le chờ sẵn.
Tầng tầng lớp lớp suy tính của Lam Vũ, Bánh Bao liệu có nhìn ra? Không ai biết, người ta chỉ biết ku cậu không có ý định đỡ Chém Vỡ Núi chính diện. Nhảy lùi hai bước, Bánh Bao Xâm Lấn rời khỏi phạm vi tấn công. Thấy dàn tướng Lam Vũ hành động, cậu nhanh chóng phát hiện mình đang bị focus.
"Móa, cả đám đánh một mình tui hả?" Trên kênh chung, Bánh Bao tỏ ý ngạc nhiên vô đối với việc này, chẳng màng sự thật hiển nhiên rằng focus là tình huống rất thường gặp khi đấu đoàn đội.
"Solo đi, dám solo không?" Ku cậu hùng hồn thách thức.
Lam Vũ tự động coi như không có. Chẳng ai đoái hoài đến cậu mà chỉ tiếp tục dồn sát thương.
"Cung Sư Tử đâu? Ra solo đê! Hồi đó ông van nài tui solo với ông mà?" Bánh Bao chưa chịu bỏ cuộc.
Mọi người trợn mắt.
Ủa ủa? Cung Sư Tử, ý nói Hoàng Thiếu Thiên đó hả? Át chủ bài Lam Vũ, fan ruột dĩ nhiên biết ngày sinh tháng đẻ của hắn.
Hoàng Thiếu Thiên van nài solo với Bánh Bao?
Có chuyện vậy luôn? Hóng hóng!
"Chú mày gáy nhảm gì đó?" Hoàng Thiếu Thiên lập tức nhảy dựng. Hắn từng đòi solo thật, nhưng đối tượng đâu phải Bánh Bao? Van nài? Nằm mơ à?
"Giờ tui cho ông cơ hội nè." Bánh Bao vẫn tiếp tục.
"Giết nó!!" Hoàng Thiếu Thiên gào lên. Hay rồi, cái đứa cần focus cũng là cái đứa mình đang căm hờn!
Chà, sao trông như giết người diệt khẩu vậy ta?
Ai nấy thầm nghĩ.
← Ch. 1440 | Ch. 1442 → |