← Ch.1569 | Ch.1571 → |
Dịch bởi Lá Mùa Thu
Giao lưu giữa Diệp Tu và Giang Ba Đào khi bắt tay đầu trận không được camera quay cận cảnh hay phóng lớn tiếng, nên ngoài những người trong cuộc thì chẳng ai hiểu đầu cua tai nheo câu chat của Giang Ba Đào. Người ta chỉ cho rằng đó là lời khiêu khích tương đối lịch thiệp mà thôi.
Có điều, HP Quân Mạc Tiếu chỉ còn 4%, một hit Kiếm Sóng của ma kiếm sĩ là đủ quét sạch. Trận đấu này từ phút đầu đã không hề cân bằng.
Fan Hưng Hân tuy vậy vẫn không sờn lòng. Thiếu máu thì thua chắc à? Đi hỏi Lâm Kính Ngôn hồi bán kết thử xem!
Không chỉ fan Hưng Hân, cả Phan Lâm và Lý Nghệ Bác cũng đặc biệt gửi gắm niềm tin vào Diệp Tu.
"Quân Mạc Tiếu còn 4% máu." Phan Lâm nói.
"Vâng, ma kiếm của Giang Ba Đào một hit Kiếm Sóng là đi." Lý Nghệ Bác đáp lời.
Sự thật rành rành, nói ra chắc chắn không bị vả mặt.
"Chúng ta cùng xem Diệp Tu sẽ làm thế nào." Phan Lâm kết luận.
Bơm máu chứ làm thế nào... Lý Nghệ Bác nghĩ mà không dám nói, lỡ mẹ nó không bơm thì tạch!
"Bơm máu, cá chắc luôn, thằng chả bơm máu nữa cho coi!" Hội tuyển thủ chuyên nghiệp đã khẳng định như đinh đóng cột.
"Trăm lần như một, biết chán không?"
"Cái thứ nhân vật này cho lên đánh lôi đài là quá mắc dại, sao Liên minh chưa cấm?"
"A hèm!" Có người hắng giọng. Là Hứa Bân của Vi Thảo.
Khả năng bơm máu của Quân Mạc Tiếu đến từ chiêu cấp thấp của hai nghề mục sư và sứ giả thủ hộ thuộc hệ Thánh Chức, mà chiêu của hai nghề này thì đâu chỉ tán nhân mới được phép học? Cùng hệ khác nhánh, kị sĩ và thầy trừ tà dù chuyên về đánh đấm hơn nhưng vẫn có thể học, và sự thật chứng minh rằng cả kị sĩ lẫn thầy trừ tà trong Liên minh đều rất biết sử dụng tài sản chung. Trong đó, Thuật Trị Liệu Mini của mục sư và Thuật Khôi Phục của sứ giả thủ hộ là hai kỹ năng không thể không mang theo khi ra chiến trường. Chơi bơm máu trong solo không phải trò độc quyền của Quân Mạc Tiếu. Dân chuyên hai nghề kể trên rất thường làm, nhất là vụ lên lôi đài hạ một người, tới người thứ hai thì chui vào góc tối chích máu cho mình. Chẳng qua, chả ai trong Liên minh này át nổi vầng sáng của Diệp Tu và Quân Mạc Tiếu, nên đừng nói hắng giọng, Hứa Bân dù có ho sù sụ cũng đách ai care. Quần chúng nhân dân đang bận tay gươm tay giáo quyết tâm đả đảo chính quyền, mà quên mất rằng Diệp Tu không phải đối tượng duy nhất bị chỉ điểm. Cuộc khởi nghĩa tưởng đơn mục tiêu, ai dè kỳ thực là AoE.
Khó cho Hứa Bân, giờ ngoi lên giành lấy tiếng nói thì khác gì đưa đầu ăn dame? Thôi nín luôn, tôi chỉ là một kẻ qua đường vô danh...
Hứa Bân giả ngu ngó dáo dác xung quanh, vô tình phát hiện một người cũng nhăn nhó mặt mày, giả ngu hệt mình.
Hai người nhìn nhau không nói mà như đã thông thấu trăm câu ngàn lời.
Hứa Bân, cầm kị sĩ.
Điền Sâm, cầm thầy trừ tà.
Đều thuộc hệ Thánh Chức, đều là đối tượng đang bị phỉ nhổ là "đê tiện", "mắc zại", "phạm quy", "dối trá", "đánh lôi đài bơm máu là lũ hèn, lũ nhàm chán"...
"Ổng bơm máu là cái chắc, cần phải hỏi hả? Mấy ông nhìn bản mặt gian trá của ổng đi, rõ là đang kiếm chỗ núp rồi! Định bơm bao nhiêu đây, đầy luôn không?" May sao cuối cùng, luồng sát thương AoE đã tìm lại mục tiêu chính khi Hoàng Thiếu Thiên kịp lúc bẻ cua về trận đấu.
Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu đang di chuyển, nom không giống cắt thẳng ra giữa hay đi vòng, mà như Hoàng Thiếu Thiên nói: Hắn muốn kiếm chỗ kín, bơm khi nào đầy máu mới lộ diện.
"Mấy ông thấy chưa, ổng sắp chích máu rồi đó!"
"Đó đó!"
"Thiệt luôn!"
"Thuật Hồi Máu Mini kìa!"
"Móa, chửi đâu có oan, mắc dại thế cơ mà! Không bơm máu không phải ổng!" Hoàng Thiếu Thiên lải nhải liên miên, bắn rap hơn cả Phan Lâm trên sóng trực tiếp. Phan Lâm cho tiền cũng không dám bình luận về Diệp Tu với giọng điệu giễu cợt thế này!
"Chơi hèn vãi!"
"Quá đúng!"
"Bất công xã hội!"
"Sửa quy tắc thi đấu đê!"
Giữa ngợp trời chê trách, Hứa Bân, Điền Sâm và các tuyển thủ kị sĩ, thầy trừ tà khác đều cúi gằm mặt. Tuy biết rõ mọi người chỉ vì mắng Diệp Tu mà quên mất hội bơm máu nhà mình, nhưng muốn quên nỗi đau rũ bùn đứng dậy thì hơi bị khó.
"Còn láo toét trên kênh chung nữa, không biết nhục mà còn khoe khoang!" Hoàng Thiếu Thiên tiếp tục phát loa, vì Diệp Tu vừa chat thêm một câu:
"Ra tới giữa bản đồ chưa? Đợi anh chút nhé, anh chích máu phát."
Vô Lãng ra giữa bản đồ và không thấy Quân Mạc Tiếu đâu, Giang Ba Đào đang nghĩ đến khả năng Diệp Tu núp lùm bơm máu, quả nhiên tên kia làm thật, đã vậy còn vừa bơm vừa chat lên báo cáo. Nhưng Giang Ba Đào có ngu mới ở yên chờ. Diệp Tu đã tự xác nhận, mình mà chờ là hắn sẽ bơm tới đầy máu hồi sinh luôn ấy chứ!
Giang Ba Đào khiển Vô Lãng đi tiếp về phía điểm spawn của Quân Mạc Tiếu. Dọc đường, hắn đổi lộ trình và điều chỉnh góc nhìn liên tục. Ngồi dưới quan sát trận đầu, Giang Ba Đào đã thấy cách Diệp Tu mượn bản đồ cover tung tích thế nào. May mà tướng Luân Hồi rất thuộc bản đồ này, trick của Diệp Tu chỉ cần để ý là được chứ không thực sự nguy hiểm.
Suốt đoạn đường vừa di chuyển vừa đề phòng Diệp Tu xài trick cũ, Giang Ba Đào vẫn không phát hiện thấy điều gì. Hắn kiểm tra cẩn thận kết cấu bố trí thạch nhũ, chỉ còn một khu vực duy nhất cho Quân Mạc Tiếu ẩn nấp là phía trước mặt: Ba cột thạch nhũ dựng thành hình tam giác, tương đối dày nếu so với kết cấu cả hang động. Quân Mạc Tiếu chắc chắn đang trốn bên trong.
Giang Ba Đào không để Vô Lãng đến gần trinh sát. Căn khoảng cách vừa phải, hắn lặng lẽ nhấc kiếm ngâm chiêu.
Kiếm khí gợn thành sóng vờn quanh đoản kiếm Thiên Liên, một quả cầu ánh sáng ngưng tụ giữa ba cột thạch nhũ. Ánh chớp đột nhiên bắn tới một trong ba cột.
Chính nó rồi!
Không đợi Quân Mạc Tiếu ló dạng, Vô Lãng quét kiếm cho một hit Kiếm Sóng Xoáy lướt đất bay đi, vòng ra phía sau cột thạch nhũ kia.
Nhưng bên ngoài, khán giả đều câm lặng.
Fan Luân Hồi đã khôi phục tinh thần sau trận thua của Chu Trạch Khải, nhưng cơ hội vỗ tay dành cho đội phó đang chinh chiến của họ vẫn chưa đến.
Nhờ góc nhìn Thượng đế, họ thấy rõ phía sau cột thạch nhũ Vô Lãng nhắm vào không có Quân Mạc Tiếu, chỉ có một con Goblin do hắn gọi ra.
"Tiểu Lư em thấy chưa? Ngây thơ khờ khạo thì làm sao đánh nổi Diệp Tu..." Hoàng Thiếu Thiên nhìn diễn biến trận đấu mà thổn thức không thôi, lập tức quay sang dạy hậu bối Lư Hãn Văn ngồi cạnh.
"Ngây thơ? Khờ khạo? Anh nói Giang Ba Đào ấy à?" Lý Hoa bên Yên Vũ nghe thấy, trố mắt hỏi lại.
"Dĩ nhiên không phải, tui ví dụ thôi mà! Ku đó ngây thơ mới lạ!" Hoàng Thiếu Thiên nói.
Giang Ba Đào là tuyển thủ ra mắt mùa giải thứ sáu, bắt đầu nổi tiếng sau khi gia nhập Luân Hồi. Tuy nhiên, sống dưới vầng sáng chói lọi mang tên Chu Trạch Khải, bất cứ người Luân Hồi nào cũng không thể lấp lánh hơn. Chỉ có các tuyển thủ từng giao chiến trên sàn đấu mới biết rõ Giang Ba Đào của chiến đội Luân Hồi không phải kẻ để khinh nhờn. Cụm từ "ngây thơ khờ khạo" trong lời của Hoàng Thiếu Thiên, tuyệt đối không dùng để miêu tả về hắn.
← Ch. 1569 | Ch. 1571 → |