← Ch.1711 | Ch.1713 → |
Dịch bởi Lá Mùa Thu
"Lạc Hoa Lang Tạ lao lên! Bách Hoa Liễu Loạn theo sát phía sau! 2 vs 1! Lam Vũ bất lợi rồi, đội trưởng của họ sẽ xử lý ra sao?!"
Những khung cảnh thay đổi chớp nhoáng, bình luận viên gào thét trong phấn khích, một trận đấu thuộc khuôn khổ giải chuyên nghiệp Liên minh Vinh Quang đang đến hồi quyết liệt. Nhóm thiếu niên ngồi trước tivi vã mồ hôi, căng thẳng muốn nín thở, một trong số đó bật dậy, vung nắm đấm hét vào tivi: "Lên đi lão quỷ! Đừng thua tụi nó! Ông không quá đát tới vậy chứ!! Hai thằng tân binh thôi mà? Hôm qua chính ông đã nói vậy mà? Ông xạo với tụi tui hay gì?"
Thiếu niên lải nhải liên tục không dứt, nhưng tình thế trên sàn đấu không vì đó mà thay đổi.
"Phồn Hoa Huyết Cảnh, Phồn Hoa Huyết Cảnh!" Bình luận viên kêu to khi những mảng sáng bắt đầu phủ kín toàn bộ màn hình. Camera zoom vào, liền thấy từ trong vùng ánh sáng một thanh trọng kiếm ác liệt chém xuống.
Máu văng tứ tán để rồi vùi lấp dưới những vầng sáng rực rỡ như chưa từng tồn tại. Bóng người dưới kiếm nhìn như không cam lòng nhưng chẳng thể ngăn HP của mình tụt dần, cuối cùng ngã gục theo nhát kiếm nọ.
"Chiến thắng rồi! Phồn Hoa Huyết Cảnh! Chiến đội Bách Hoa mùa giải này lại thu hoạch thêm một trận thắng nữa, bọn họ xuất hiện và trở thành con ngựa ô lớn nhất mùa giải năm nay. Ai có thể bắt họ dừng bước? Quét Đất Dâng Hương đã thua, Sách Khắc Tát Nhĩ cũng bại! Sẽ là Đại Mạc Cô Yên? Hay là Nhất Diệp Chi Thu? Ok, chương trình trực tiếp hôm nay tới đây là hết, giải thi đấu Vinh Quang chuyên nghiệp hẹn gặp lại các bạn vào cùng giờ này tuần sau!!"
Bình luận viên tuyên bố người thắng, trận đấu kết thúc. Trên màn hình đang chiếu đi chiếu lại pha cuối game khi bộ đôi Bách Hoa last hit Sách Khắc Tát Nhĩ, các thiếu niên ngồi trước tivi vẻ mặt đều buồn bã, ai cũng không nói gì. Thiếu niên la hét lúc nãy bước tới một bước, giận dữ tắt tivi.
"Lão quỷ vô dụng!" Miệng cậu cứ lẩm bẩm mãi. Những người khác chỉ im lặng, trong cả câu lạc bộ này dám đánh giá, dám xưng hô đội trưởng Lam Vũ Ngụy Sâm của bọn họ như vậy chỉ có một mình cậu, những thiếu niên khác không cách nào phụ họa theo.
"Đây vốn không phải là chuyện một cá nhân có thể làm được." Lúc này bỗng có một cậu trai trong nhóm ngồi trước tivi đứng dậy nói.
Hoàng Thiếu Thiên nhìn người này, vẻ mặt khinh khỉnh: "Vé vớt có gì muốn trình bày cho mọi người cùng nghe?"
Vé vớt... Một biệt danh đáng xấu hổ, nhưng Dụ Văn Châu từ ngày đầu tiên ghi danh vào trại huấn luyện Lam Vũ vẫn luôn xếp chót bảng. Tốc độ tay không mê nổi của cậu làm tất cả mọi người đều cho rằng cậu không có tố chất cơ bản của một tuyển thủ chuyên nghiệp.
Thế nhưng cậu vẫn trụ lại. Khi trại huấn luyện Lam Vũ tổ chức sàng lọc quy mô lớn, ai cũng nghĩ Dụ Văn Châu sẽ rơi rụng chắc rồi, ngờ đâu cậu vẫn sống sót và ngồi vào đội trẻ Lam Vũ, có tư cách được đầu tư bồi dưỡng để lên chuyên. Dù vậy, tốc độ tay của Dụ Văn Châu vẫn không cải thiện sau thời gian dài huấn luyện. Cho nên sau khi đào thải lượng lớn ứng cử viên, trong số các gương mặt xuất sắc còn lại, Dụ Văn Châu vẫn bét bảng như cũ. Được đặt bởi Hoàng Thiếu Thiên, người có tư chất cao nhất, biệt danh kia càng nghe càng thấy đúng.
Thế nhưng Dụ Văn Châu chẳng hờn giận gì điều này, chỉ bình thản nói lên cách nhìn của mình.
"Vinh Quang không phải trò chơi của một người." Cậu nói.
"Ô? Danh ngôn của Diệp Thu à?" Hoàng Thiếu Thiên nói. Diệp Thu là người đoạt cúp vô địch Vinh Quang mùa trước, câu này xuất phát từ miệng của hắn nên rất nhiều người tôn thờ. Thế mà rõ ràng, Hoàng Thiếu Thiên không xem nó ra gì.
"Không phải danh ngôn." Dụ Văn Châu vẫn thản nhiên nói, "Mà là sự thật."
"Ý cậu là, nếu đổi thành cậu đang đánh, tình thế sẽ khác biệt?" Hoàng Thiếu Thiên lập tức châm biếm.
"Không, người cầm chuột nên là cậu." Dụ Văn Châu nói.
Hoàng Thiếu Thiên ngẩn ra, từ trước đến giờ người khác nói một câu cậu phải nói ít nhất ba câu, lúc này lại trầm mặc hiếm thấy. Cậu không khỏi thả hồn tưởng tượng, nếu như mình ngồi trong phòng đấu, kiếm khách Dạ Vũ Thanh Phiền của mình đứng bên cạnh Sách Khắc Tát Nhĩ, mình có thể làm được những gì?
"Ờ, cái đó hả..." Không thể không trả lời, Hoàng Thiếu Thiên mở miệng rồi lại ngậm tăm. Cậu phát hiện Dụ Văn Châu đã biến đâu mất, cửa phòng khép hờ, chưa gì đã bỏ đi rồi?
Vé vớt dám dạy đời mình? Hoàng Thiếu Thiên một lần nữa ngẩn người.
Mùa giải thứ hai Liên minh Vinh Quang chuyên nghiệp đã qua gần phân nửa, chiến đội Bách Hoa mới thành lập và gia nhập Liên minh liền thu hút biết bao ánh nhìn. Bọn họ đánh đâu thắng đó, thậm chí chễm chệ vị trí số một trên bảng tổng sắp. Dùng cuồng kiếm sĩ Lạc Hoa Lang Tạ và chuyên gia đạn dược Bách Hoa Liễu Loạn, họ tạo ra một đấu pháp mới lạ với cặp đôi át chủ bài. Có nhà bình luận mạnh miệng phán rằng, Liên minh Vinh Quang từ đây sẽ bước vào thời đại át chủ bài đôi.
"Thời đại át chủ bài đôi à..." Ngụy Sâm nhìn dòng tít to tướng trên tờ tuần báo Thể Thao Điện Tử mới nhất đặt trên bàn mình, châm một điếu thuốc.
Át chủ bài đôi quả thực là đấu pháp tuyệt vời. Vốn bản thân hắn đã muốn xây dựng một chiến đội như thế từ rất lâu, nhưng thời cơ vẫn chưa chín!
Ngụy Sâm đưa mắt qua cửa sổ về phía phòng huấn luyện Lam Vũ ở hành lang đối diện, nhìn đám thiếu niên háo hức cắm mặt vào Vinh Quang, trong đó có một đứa ngoại trừ hai tay thao tác không ngừng, cái miệng cũng blah blah không dứt, liên tục có âm thanh tuôn ra từ miệng nó.
Hoàng Thiếu Thiên.
Ngụy Sâm đánh giá cực cao tiềm năng của thiếu niên quen được nhờ cướp boss trong game Vinh Quang này, nên nỗ lực mời nó đến chiến đội Lam Vũ.
Nó nhất định sẽ trở thành át chủ bài tương lai của Lam Vũ, Ngụy Sâm từng nói với rất nhiều người.
Kiếm khách Dạ Vũ Thanh Phiền, thuật sĩ Sách Khắc Tát Nhĩ.
Đó chính là bộ đôi át chủ bài Lam Vũ mà hắn muốn bồi đắp. Hắn đâu chỉ một lần tưởng tượng cảnh hai nhân vật kề vai tác chiến trong trận, thế nhưng, liệu hắn có chờ được đến ngày ấy?
Cứ nghĩ đến vấn đề này, Ngụy Sâm sẽ vô cùng phiền não. Hoàng Thiếu Thiên còn xa mới đủ trưởng thành, muốn bước lên sàn đấu chuyên nghiệp còn quá sớm, mà hắn thì sao? Đi qua buổi bình minh của giới Vinh Quang chuyên nghiệp, hắn bắt đầu cảm nhận được sự trượt dốc của mình. Để duy trì phong độ, hắn bỏ tật xấu thức đêm, mỗi điếu thuốc đều chỉ rít vài hơi là vứt, vậy mà vẫn vô ích.
Một năm, hay là hai năm?
Ngụy Sâm có khi không dám nghĩ, hắn sợ mình ngay cả một hai năm này, cũng không thể đảm bảo phong độ đỉnh cao.
Mình... rõ ràng còn rất trẻ mà!
Nhìn bản thân trong gương, mặc dù có chút lôi thôi lếch thếch, thế nhưng 23 tuổi, đi đến bất cứ nơi nào cũng là độ tuổi ngời ngời thanh xuân. Nhưng hắn lại cứ lựa chọn sàn đấu Vinh Quang này, để bị đánh giá là đã vào tuổi xế chiều. Thằng nhóc con lắm mồm kia chẳng phải cứ ra rả gọi hắn "lão quỷ, lão quỷ" đó sao?
Có lão quỷ nào mới 23 tuổi đâu chứ?
Ngụy Sâm tức tối nghĩ. Nhưng hiện thực luôn tàn khốc thế đấy. Một con người 23 tuổi, mỗi ngày chỉ toàn nghĩ đến hậu sự, thứ trải nghiệm mà Ngụy Sâm cảm thấy vừa đáng thương vừa đáng cười.
Thời đại mới vừa bắt đầu, mình đã đi đến hồi kết.
Vậy bộ đôi át chủ bài tương lai của Lam Vũ thì sao? Sẽ từ bọn chúng mà ra chăng? Ngụy Sâm nhìn từng đứa từng đứa bên trong phòng huấn luyện kia, bỗng nhiên phát hiện một đứa ngồi lẻ loi trong góc phải, yên tĩnh đọc bài bình luận về trận đấu mới nhất.
Dụ Văn Châu.
Đối với thiếu niên này, Ngụy Sâm chưa từng có chút kỳ vọng nào. Từ lúc mới bắt đầu hắn đã cố gắng khuyên nó bỏ cuộc, thế nhưng thiếu niên vẫn kiên trì đi tiếp, khiến hắn không đành lòng làm khó nó quá. Dụ Văn Châu cứ thế mà trụ lại, một lần, hai lần, mỗi lần đều thành công trụ lại. Nhưng rồi có thể ra sao nữa chứ? Tốc độ tay không tiến bộ nổi của nó căn bản là vô phương sinh tồn trong cái thế giới sống vì apm này. Mọi người chẳng qua, chỉ đang chờ nó tự mình buông bỏ.
Rốt cuộc, Ngụy Sâm đành tiếp tục trông mong Hoàng Thiếu Thiên mau lớn, để mình vẫn còn đủ sức giúp nó một tay, cái thằng nhóc ồn ào ấy. Và biết đâu, hắn sẽ có thể tự thân cảm thụ viễn cảnh Lam Vũ với bộ đôi át chủ bài mà trong thâm tâm vẫn hằng đau đáu.
Khuấy động mà Bách Hoa mang đến không chỉ ảnh hưởng các chiến đội Lam Vũ, Bá Đồ, Hoàng Phong. Bách Hoa là nỗi đau đầu của tất cả các cường đội, dĩ nhiên bao gồm cả nhà đương kim vô địch, chiến đội Gia Thế.
"Phồn Hoa Huyết Cảnh, giới truyền thông đặt tên cho tụi nó luôn kìa, cậu thấy sao?"
Ở chiến đội Gia Thế, khí công sư Ngô Tuyết Phong và Diệp Thu là hai người bạn thâm giao từ game Vinh Quang, từng cùng nhau nâng chiếc cúp vô địch mùa giải Vinh Quang chuyên nghiệp đầu tiên. Lúc này hắn đang ngồi trước máy tính quan sát trận đấu trước đó của Bách Hoa, bỗng cảm giác phía sau có người, chẳng cần quay đầu nhìn xem là ai đã cất tiếng hỏi.
"Quá mạnh, bọn tân binh này mạnh thật." Diệp Thu nói.
"Mình sẽ đụng độ tụi nó vào..." Ngô Tuyết Phong vừa nói vừa lật quyển lịch có ghi lộ trình thi đấu trên bàn.
"Năm sau lận, năm nay Tết tới sớm." Ngô Tuyết Phong tìm thấy ngày Bách Hoa vs Gia Thế và cả ngày giao thừa gần đó, thuận miệng cảm thán.
"Sắp Tết rồi à?" Diệp Thu cũng nhìn vào quyển lịch.
"Ừ, cũng có lịch nghỉ luôn rồi, cậu có kế hoạch gì chưa?" Ngô Tuyết Phong hỏi.
"Không có kế hoạch đặc biệt nào cả." Diệp Thu nói.
"Vẫn ở lại đây thôi hả?" Ngô Tuyết Phong hỏi.
"Chắc vậy!" Diệp Thu nói.
"Ừ..." Ngô Tuyết Phong đơn giản đáp. Vấn đề làm người khác cảm thấy khó xử, dù có hiếu kỳ hắn cũng sẽ không hỏi.
"Vậy, năm sau gặp lại." Hắn nói.
"Năm sau gặp lại." Diệp Thu gật đầu.
"Năm mới vui vẻ."
"Năm mới vui vẻ."
*****
Dịch bởi Lá Mùa Thu
Ngày 30 Tết.
Giao thừa mỗi năm một lần, là dịp tiễn cái cũ đi, đón cái mới về.
Tiệm net Gia Thế vẫn mở cửa trong ngày này, ông chủ Đào Hiên một mình đầu tắt mặt tối. Ngày 30 Tết hằng năm, Đào Hiên đều cho người làm nghỉ hết, sau đó tự mình dọn dẹp tiệm net từ trong ra ngoài, gom đống đồ không cần thiết tích lũy trong cả năm qua tiễn đi vào đúng cái ngày mà chúng nên đi.
Tuy rằng hiện tại, ai ai cũng biết Đào Hiên đã không còn là ông chủ nho nhỏ của một tiệm net quèn. Chiến đội Gia Thế năm ngoái đoạt chiếc cúp vô địch đầu tiên của Liên minh là do hắn một tay đầu tư thành lập, nay Đào Hiên đã trở thành ông chủ của một chiến đội nổi tiếng.
Có điều, cái danh rất kêu ấy cũng không thay đổi được thói quen của hắn. Cứ đến giao thừa, hắn sẽ tự tay quét dọn tiệm net như bao năm qua.
"Anh Đào." Đang bận rộn bở hơi tai, Đào Hiên chợt nghe có người gọi mình, ló đầu nhìn thì thấy Diệp Thu và Tô Mộc Tranh đứng ngoài cửa tiệm.
"Là mấy đứa à?" Đào Hiên tươi cười ra đón, hai cô cậu này từng là khách quen của tiệm net Gia Thế, nói theo một cách nào đó thì đã góp phần lớn vào kinh tế nuôi sống hắn. Mà bây giờ càng khỏi phải nói, Diệp Thu đang đóng vai trò con át chủ bài quan trọng nhất chiến đội Gia Thế, là đại công thần đưa Gia Thế lên ngôi vô địch.
"Đang bận à? Có cần giúp không?" Diệp Thu xắn tay áo.
"Đừng, tuyệt đối đừng!" Đào Hiên nhào tới ngăn cản Diệp Thu, "Đôi tay của cậu bây giờ quá quý giá, tuyệt đối đừng làm mấy chuyện này, lỡ như kẹp trúng một ngón thôi cũng đủ phiền."
"Không đến nỗi vậy chứ..." Diệp Thu cạn lời.
"Cứ cẩn thận đi thì hơn." Đào Hiên tỏ thái độ kiên quyết, nói sao cũng không cho Diệp Thu giúp đỡ.
"Vậy để em." Tô Mộc Tranh đứng một bên nhìn hai người giằng co, lập tức giơ tay xung phong.
"Ấy ấy, càng không được, làm sao có thể để Tiểu Mộc Tranh vất vả?" Đào Hiên lại vội vàng chạy qua cản, thân thế cô bé này hắn biết rất rõ nên luôn ra sức chiếu cố. Để một cô bé xinh xắn như vậy quét dọn bụi bẩn, hắn cũng không nỡ.
"Chưa kể, đôi tay của em có gien rất lợi hại, phải cố gắng trân trọng mới đúng nè!" Đào Hiên thổn thức, nhưng rồi nói xong thì ngẩn người, phát hiện mình quá mau mồm mau miệng, hình như đã nhắc tới chuyện không nên nhắc.
"Ầy... Thôi anh đi dọn dẹp tiếp, hai đứa đi chơi đi, buổi tối nhớ tới ăn cơm nha!" Đào Hiên giống như trốn, quay đầu chạy vào tiệm.
Tô Mộc Thu.
Hắn sẽ không quên cái tên của người thiếu niên năm đó cùng Diệp Thu đóng quân ở tiệm net của hắn chơi Vinh Quang bất kể đêm ngày.
Trình độ xuất sắc của hai người nhanh chóng thu hút sự chú ý của Đào Hiên. Lúc ấy hắn cũng đang chơi Vinh Quang, kết thân với hai cao thủ siêu cấp này, sau đó là tháng ngày vi vu trong game với muôn vàn danh vọng. Hắn lập công hội Gia Vương Triều, thế lực hùng mạnh chẳng khác nào một vương triều nhờ có hai đại cao thủ bọn họ tọa trấn.
Vì tính đối kháng của Vinh Quang quá cao, càng ngày càng xuất hiện nhiều giải đấu. Giải nào có mặt Diệp Thu và Tô Mộc Thu, giải đó sẽ bị càn quét tơi bời.
Cuối cùng, khi nhà phát hành game Vinh Quang đứng ra tổ chức giải đấu Liên minh Vinh Quang chuyên nghiệp với đẳng cấp thương mại hàng đầu, Đào Hiên liền biết, cơ hội thật sự đã tới. Hắn cấp tốc lập chiến đội Gia Thế báo danh, mà việc cần làm nhất, đương nhiên là rủ rê Diệp Thu và Tô Mộc Thu nhập bọn.
Hai thiếu niên yêu game tha thiết, yêu Vinh Quang cuồng nhiệt rất dễ dàng bị hắn thuyết phục. Đào Hiên ký kết hợp đồng tuyển thủ chuyên nghiệp với họ, nhưng không ngờ rằng chẳng bao lâu sau, Tô Mộc Thu bất hạnh gặp tai nạn xe, ra đi ở tuổi quá trẻ.
Liên minh thành lập, Gia Thế thuận lợi ghi danh, một tương lai tươi đẹp trải rộng trước mắt tất cả.
Nhưng chỉ riêng Diệp Thu lại đã mất đi người hợp tác tốt nhất, mạnh nhất của mình từ những ngày đầu.
Vậy mà hắn vẫn đánh cho Liên minh tan tác.
Thời đại sơ khai của Liên minh Vinh Quang là thuộc về Diệp Thu, thuộc về Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu.
Đến mùa giải thứ hai, chiến đội Bách Hoa vừa mới xuất hiện đã chói lóa hết phần thiên hạ, khái niệm át chủ bài đôi cũng dần dần thuyết phục người xem.
Át chủ bài đôi ư?
Mỗi khi nghe tới cụm từ này, Đào Hiên đều sẽ nghĩ tới Tô Mộc Thu. Nếu không phải vì chuyện ngoài ý muốn kia, hắn tin chắc mọi người đã sớm thấy được cái gì gọi là át chủ bài đôi.
Thật đáng tiếc...
Đào Hiên nghĩ khi đứng bên cửa sổ nhìn Diệp Thu và Tô Mộc Tranh sóng vai đi xa. Hắn luôn cẩn thận không đề cập Tô Mộc Thu trước mặt họ, cố gắng để cả hai không nhớ đến chuyện đau buồn, dù sao hai đứa đều chỉ là trẻ con mới mười mấy tuổi. Thế mà lúc nãy, hắn lại bất cẩn tỏ ý tiếc thương cho Tô Mộc Thu.
Có lẽ do gần đây bị ảnh hưởng bởi cặp át chủ bài Bách Hoa, nên càng ngày càng tiếc nuối chuyện Tô Mộc Thu tạ thế chăng? Đào Hiên thở dài, nghĩ.
Bên ngoài cửa sổ.
"Mình đi đâu đây?" Tô Mộc Tranh hỏi Diệp Thu.
"Ờ... Tết mà hả, có muốn đi mua pháo hoa không?" Diệp Thu đề nghị.
"Hay là thôi đi, lỡ pháo hoa làm bị thương tay của anh thì sao?" Tô Mộc Tranh nói.
"Làm gì phóng đại dữ vậy?" Diệp Thu không cho là đúng.
"Cứ cẩn thận đi thì hơn!" Tô Mộc Tranh giả giọng Đào Hiên.
"Ha ha." Diệp Thu vừa cười vừa nhìn ven đường, có đứa bé bày một cây pháo hoa trên đất, vụng về đánh lửa mà cứ liên tục bị gió thổi tắt, lúng túng chẳng biết làm gì.
Diệp Thu cười cười, móc thuốc lá trong túi ra, nhanh nhẹn đốt một điếu, sau đó ra hiệu với đứa bé kia.
"Con nít không được hút thuốc." Đứa bé ngó Diệp Thu, cau mày như nhìn người xấu.
"Ha ha ha ha." Tô Mộc Tranh cười gập người.
"Cho chú mày chút lửa thôi." Diệp Thu lườm.
"Ồ..." Lúc này đứa bé mới hiểu ra, chạy tới nhận, nói cám ơn.
Pháo hoa được nhen lửa, nhưng vì ban ngày nên tia lửa không quá sáng mà chỉ lờ mờ. Đứa bé vẫn rất vui mừng, hớn hở vỗ tay.
Tô Mộc Tranh nhìn vạt khói pháo nhạt nhòa kia.
"Hồi trước, em với anh hai không có tiền mua pháo hoa, mà vẫn muốn chơi, ảnh không biết lôi ở đâu ra đủ thứ đồ lộn xộn, nói muốn tự làm." Tô Mộc Tranh nói.
"Ừ, cậu ấy giỏi nhất mấy thứ này." Diệp Thu cảm thán.
Bọn họ không hề yếu ớt như Đào Hiên nghĩ, vẫn thường chủ động nhắc tới Tô Mộc Thu, bởi trong lòng họ, Tô Mộc Thu chưa bao giờ ra đi.
"Sau đó ảnh làm được thiệt, có điều... đốt lên cũng giống vậy thôi nè. Mà ban đêm đó." Tô Mộc Tranh nói.
"Quả nhiên tay nghề chưa đạt tới đỉnh cấp, giống như chơi Vinh Quang á, kiểu gì cũng vẫn kém anh một xíu!" Diệp Thu nói.
"Hay là hai đứa mình tự làm đi!" Tô Mộc Tranh bỗng nói.
"Hả? Còn nguy hiểm hơn tự mua tự phóng nữa đó em!" Diệp Thu giật mình.
"Tụi mình không làm pháo hoa thiệt, tụi mình làm pháo hoa giấy." Tô Mộc Tranh nói.
"Pháo hoa giấy?" Diệp Thu hỏi.
Tô Mộc Tranh giơ tay lên giả làm khẩu súng, nhắm ngay đầu Diệp Thu.
"Pằng!" Cô vờ nổ súng, "Bắn ra pháo hoa giấy."
"Rồi hiểu, xuất phát!" Diệp Thu hiểu ý, hai người sóng vai cùng đi.
*****
Dịch bởi Lá Mùa Thu
Màn đêm buông xuống, trăm nhà lên đèn, thoảng có tiếng pháo vang vang.
Đào Hiên cũng không về nhà ăn Tết mà bày cơm tất niên ở tiệm net, hắn cảm thấy nơi này rất tốt, ăn uống no đủ còn có thể cùng Diệp Thu đánh vài ba trận Vinh Quang.
"Mình xài Nhất Diệp Chi Thu, để cậu ta xài cái nào nhỉ?" Đào Hiên đang chọn thẻ tài khoản cho Diệp Thu. Thế nhưng chọn tới chọn lui, rốt cuộc vẫn nhụt chí.
"Lấy cái gì mình cũng không thể thắng nổi..." Đào Hiên phiền muộn, trình độ Vinh Quang của hắn đặt vào game còn chưa thể gọi là cao thủ thì tuổi gì so với Diệp Thu? Nói theo cách khá là thân thiện của Diệp Thu ấy à: Đánh ông, dùng một tay đã là làm ác.
"Sao còn chưa về nhỉ?" Mắt thấy đã sắp bảy giờ, Đào Hiên có chút nóng lòng, không nhịn được mà đi tới trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Hai đứa đều không có điện thoại, khiến hắn muốn liên lạc cũng không thể.
Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Đang lo lắng, cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ.
Đào Hiên vội vã chạy ra mở.
Pằng!
Một tiếng vang nhỏ giống hệt tiếng súng, kèm theo lời chúc năm mới của Tô Mộc Tranh: "Năm mới vui vẻ!"
"Vụ gì đây?" Đào Hiên nhìn ống giấy đen ngòm chỉ vào mặt mình, tròn mắt ngạc nhiên.
"Hiệu ứng âm thanh ổn, nhưng pháo hoa bắn ra thì..." Diệp Thu lắc đầu, ngậm thuốc lá đi vào.
"Hai đứa làm trò gì đó?" Đào Hiên hoang mang vô đối, nhưng khi được giải thích, hắn chẳng thấy vui vẻ hơn chút nào.
Quả đúng là trẻ con mà! Người trưởng thành như hắn không có hứng thú với mấy trò thủ công này.
"Lại đây, ăn cơm đi!" Đào Hiên gọi. Tết năm ngoái hắn cũng cùng hai người đón giao thừa, năm nay không khác.
Ăn cơm, tán gẫu, đề tài đều xoay quanh Vinh Quang.
"Giải đấu này rất có tương lai." Đào Hiên khẳng định chắc nịch.
"Hy vọng là thế đi!" Diệp Thu nói.
"Cho nên tụi mình phải đuổi kịp bước phát triển của giải đấu, vì vậy anh đã nghĩ ra một loạt kế hoạch!" Đào Hiên nói, đứng dậy ôm tới một chồng văn kiện.
"Mấy cái này dành riêng cho cậu!" Hắt rút ra một xấp nhỏ, đặt xuống trước mặt Diệp Thu.
Diệp Thu cầm lấy, thong thả lật xem.
"Một năm qua, nhìn theo góc độ thi đấu, chắc chắn tụi mình là thành công nhất, chức vô địch chính là minh chứng." Đào Hiên nói, "Nhưng ở rất nhiều mặt khác, chúng ta chưa phát triển đúng mức. Bá Đồ hiện đang bàn chuyện hợp tác đầu tư, Lam Vũ và cả chiến đội Vi Thảo kia nữa, nghe nói đều đã có người vừa ý muốn tìm đến hợp tác, mùa giải này lòi ra Bách Hoa nghe đâu cũng nhận đại diện thương hiệu rồi."
"Tụi mình là đương kim vô địch! Cậu là tuyển thủ mạnh nhất Vinh Quang. Có rất nhiều người đề nghị hợp tác với chúng ta, vì vậy anh nghĩ, mình nhất định phải nắm lấy cơ hội này, cậu chỉ cần xem các dự án dành riêng cho cậu thôi, trong đó..."
"Anh Đào." Diệp Thu mở miệng, ngắt ngang bài diễn văn của Đào Hiên. Xấp văn kiện bị hắn toàn bộ đẩy về trước mặt Đào Hiên.
"Những thứ này tôi đều không có hứng thú, tôi chỉ muốn đánh Vinh Quang mà thôi." Diệp Thu nói.
"Mấy cái này... Mấy cái này đều sẽ có ích cho cậu đấy!" Đào Hiên kinh ngạc. Hắn không ngờ Diệp Thu sẽ từ chối tất cả, thậm chí không thèm thương lượng.
"Không cần đâu, từ mùa giải trước đến nay tôi không hề công khai lộ diện, chính là vì không muốn tham dự những hoạt động ngoài lề. Tôi chỉ muốn ngồi tại máy tính, được tập trung đánh Vinh Quang, vậy là đủ rồi." Diệp Thu nói.
"Cậu... Vì sao cơ chứ?" Đào Hiên rối rắm. Nếu không có sự hợp tác của Diệp Thu, rất nhiều kế hoạch của hắn sẽ chẳng thể triển khai. Diệp Thu là linh hồn của chiến đội Gia Thế mà!
"Cứ coi như là có nỗi khổ tâm đi..." Diệp Thu nói.
"Không có cách giải quyết à? Có khổ tâm gì, nói ra cùng nhau tìm cách!" Đào Hiên chưa chịu bỏ cuộc.
"Không cần đâu, riêng cá nhân tôi cũng thật sự không muốn tham dự mấy chuyện này." Diệp Thu nói.
"Được... Được rồi! Anh tôn trọng ý nguyện của cậu, để anh tự nghĩ cách khác vậy!" Trước đó còn mặt mày hớn hở tính chuyện tương lai, Đào Hiên phút chốc trở nên rầu rĩ.
"Xin lỗi, anh Đào." Diệp Thu nói.
"Không sao, nếu như cậu cần giúp gì, cứ việc nói." Đào Hiên cười gượng.
"Được." Diệp Thu chẳng chút dao động.
Bầu không khí vui vẻ thế là vụt tan biến, Đào Hiên cố gắng vãn hồi, nhưng vẻ thất thần trên mặt chẳng giấu được ai.
Chờ mãi, rốt cuộc đồng hồ cũng điểm đến mười hai giờ.
"Năm mới vui vẻ!"
"Năm mới vui vẻ!"
Chúc nhau năm mới, họ cứ thế mà kết thúc bữa cơm tất niên.
Diệp Thu cùng Tô Mộc Tranh đi trên đường.
Pháo hoa đầy trời, đâu đâu cũng có tiếng pháo nổ.
"Anh không dám lộ mặt ra ngoài là sợ người nhà tóm cổ hả?" Tô Mộc Tranh phải hét to lên để hỏi.
"Có khả năng lắm á!" Diệp Thu cũng phải hét trả lời.
"Vậy như bây giờ là tốt rồi." Tô Mộc Tranh tiếp tục hét. Từ nhỏ đã cùng anh trai sống nương tựa lẫn nhau, cô không quá hiểu hai chữ gia đình là gì. Cô chỉ cảm thấy, có một người toàn tâm toàn ý ở bên cạnh mình đã là điều quá tốt đẹp.
"Phải á! Rất tốt." Diệp Thu xoa xoa đầu Tô Mộc Tranh.
"Chờ em lớn lên cũng đi đánh Vinh Quang hả?" Tô Mộc Tranh bỗng nhiên lại hét to.
"Tốt, vô chiến đội Gia Thế luôn." Diệp Thu hét theo.
"Ừm." Tô Mộc Tranh gật gù. Vậy thì có thể bên nhau hoài hoài rồi, cô nghĩ.
*****
Dịch bởi Lá Mùa Thu
Qua Tết.
Tuyển thủ các chiến đội lớn kết thúc kỳ nghỉ trở về, mùa giải thứ hai của Liên minh Vinh Quang tiếp tục tiến hành trong khí thế hừng hực. Chiến đội Bách Hoa, con hắc mã thu hút làn sóng quan tâm của mùa giải, đang chuẩn bị nghênh đón hòn đá thử vàng lớn nhất trên đường chinh phục.
Gia Thế! Đương kim vô địch, kẻ mạnh nhất Liên minh hiện nay. Tuy rằng mùa giải này Gia Thế bị Bách Hoa lấn lướt, nhưng thực tế hai đội trên bảng tổng sắp chỉ chênh lệch 2 điểm. Một trận đối đầu trực tiếp là đủ để hoán đổi thứ hạng, và ngày đó đã đến.
Diệp Thu!
Trong phòng chờ của Bách Hoa, Tôn Triết Bình hít sâu. Mới mùa hè nửa năm trước, hắn còn ngồi ở tiệm net xem đi xem lại cảnh Diệp Thu giành thắng lợi chung cuộc, mà không biết rằng nửa năm sau, mình lại nắm trong tay cơ hội so tài với người nọ.
Nửa năm qua khác nào một giấc mơ! Gặp được một thằng bạn siêu mạnh, hợp ý nhau như cá với nước, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Đến cái ải trông chờ nhất rồi: Diệp Thu!
Ngoại giới gần như nghiêng hẳn về phía Bách Hoa, đánh giá một cộng một chắc chắn lớn hơn một, nhưng Tôn Triết Bình nghe không lọt tai. Lũ người đó chẳng khác nào rất nhiều kẻ hắn từng thấy hồi còn lăn lộn tiệm net, chả biết cái quái gì! Họ không biết Diệp Thu đáng sợ đến mức nào, càng không biết Diệp Thu chưa bao giờ chiến đấu một mình cả.
Ngô Tuyết Phong! Khí Xung Vân Thủy!
Dưới vầng sáng Đấu Thần, có một tuyển thủ cầm một nhân vật không được ai chú ý đến. Người này đã làm những gì cho Diệp Thu, đám vô tri kia làm sao hiểu được.
"Phải chú ý Ngô Tuyết Phong! Khí Xung Vân Thủy!" Tôn Triết Bình nói với Trương Giai Lạc. Rốt cuộc cũng đợi đến ngày này, hắn nhất định sẽ không mắc thứ sai lầm mà rất nhiều người đã phạm phải: bỏ quên Ngô Tuyết Phong.
"Rõ." Trương Giai Lạc gật đầu. Gia Thế và Diệp Thu vẫn luôn bị bọn họ xem là kình địch mà nghiên cứu. Trương Giai Lạc hoàn toàn tán đồng nhận định của Tôn Triết Bình, rằng Ngô Tuyết Phong cần được chăm sóc đặc biệt. Có điều ngoài chuyện đó, còn một vấn đề khác mà cậu vô cùng lưu ý.
"Anh nói xem, cái tên Diệp Thu kia mặt mũi ra sao ha?" Trương Giai Lạc nói.
"Sau ngày hôm nay, cậu có thể không cần gặp ai cũng hỏi chuyện này nữa rồi." Tôn Triết Bình nhăn nhó. Vì chưa giao đấu trực tiếp với Gia Thế, hai chú lính mới của Liên minh đến nay vẫn chưa biết diện mạo vốn được giấu kín của Diệp Thu. Có vài chiến đội tham dự từ mùa giải đầu tiên thì biết, nên suốt cả vòng bảng, Bách Hoa hễ gặp đội nào là Trương Giai Lạc liền hỏi đội đó, Tôn Triết Bình thật tình xấu hổ muốn chết.
"Chuẩn bị ra trận!" Có người đẩy cửa phòng chờ Bách Hoa, thông báo.
"Mình đi!" Tôn Triết Bình đứng dậy. Cuộc chạm trán mong chờ từ lâu sắp đến, mà Trương Giai Lạc thì đã loi nhoi nhảy ra ngoài trước. Cậu nhìn thấy phòng chờ của đội chủ nhà cũng mở cửa, đội viên Gia Thế tuần tự xuất hiện, đi về phía sàn đấu.
"Diệp Thu!" Trương Giai Lạc hô to, chạy vội tới chỗ người đi đầu.
"Đội trưởng bọn anh bình thường đều lên sàn đấu trước rồi." Trong hàng ngũ Gia Thế có một người lên tiếng.
Trương Giai Lạc quay đầu, nhìn thấy Ngô Tuyết Phong. Nhân vật cực kỳ quan trọng của Gia Thế, trong mắt Tôn Triết Bình là đáng chú ý chỉ sau Diệp Thu, lại rất điềm đạm đi lẫn giữa hàng, không quá cao phía trước, không quá tụt phía sau.
Thứ tự ra trận nói một cách nào đó cũng sẽ thể hiện địa vị của một tuyển thủ trong đội, thế nhưng Ngô Tuyết Phong dường như không để tâm chuyện này.
"Vào trận gặp." Hắn thậm chí không dừng bước, cười nhìn Trương Giai Lạc và nói thêm câu nữa, đi lướt qua người cậu, cùng các đồng đội lên sân.
"Thấy được Diệp Thu chưa?" Tôn Triết Bình lúc này mới dẫn các đội viên Bách Hoa khác bước ra từ phòng chờ.
"Chưa, hắn lên sàn đấu trước rồi." Trương Giai Lạc nói.
"Rõ là không muốn bị chú ý mà!" Tôn Triết Bình cảm thán.
"Có điều tui gặp được Ngô Tuyết Phong, ổng còn nói chuyện với tui nữa." Trương Giai Lạc nói.
"Ồ? Nhìn giống kiểu người gì?" Tôn Triết Bình vội hỏi, tuy rằng trên tivi có thấy qua Ngô Tuyết Phong, nhưng đây mới là lần thứ nhất bọn họ có cơ hội tiếp xúc với người thật.
"Ặc... Thì là... một con người vậy thôi." Trương Giai Lạc trả lời rất bó tay. Nhưng cậu thật sự không biết làm sao để miêu tả Ngô Tuyết Phong.
Ngô Tuyết Phong không cho cậu cảm giác quá mãnh liệt, đi ngang và nói với cậu hai câu, tự nhiên như chuyện thường ngày, không thấy có gì quá sâu sắc hay đặc thù.
"Vậy lên đánh là biết!" Tôn Triết Bình nói.
Chiến đội Bách Hoa ra trận.
Họ và Gia Thế không phải hai đội duy nhất lên sân lúc này.
Lam Vũ, Vi Thảo, Hô Khiếu... tổng cộng có tám đội chia nhau bốn đường hầm dẫn tới sàn đấu. Bốn trận trong cùng một lượt sẽ diễn ra đồng thời, mà trong số đó, được quan tâm nhất vẫn là trận Gia Thế vs Bách Hoa, thậm chí không ít thành viên ngồi dưới sân của các chiến đội kể trên cũng dõi mắt theo màn hình điện tử chuyên chiếu trận này. Ai cũng muốn biết liệu Diệp Thu có thể ngăn cản bước chân của cặp tân binh Song Hoa hay không.
Bất ngờ thay, màn so tài mà mọi người đều trông đợi lại không xảy ra cho đến tận hạng mục đoàn đội.
Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc đều chạy đi đánh lôi đài, trong khi Diệp Thu và Ngô Tuyết Phong lại cùng ra đấu đơn, thế là hụt mất màn solo hấp dẫn. Cuối cùng Gia Thế đấu đơn ba trận toàn thắng, giành về 3 điểm; Bách Hoa thì hốt trọn lôi đài, thu hoạch 2 điểm.
Sau đó, cuộc chạm trán át chủ bài vs át chủ bài mới thực sự bắt đầu. Đấu đoàn đội, ba cái tên Diệp Thu, Tôn Triết Bình, Trương Giai Lạc cuối cùng tề tụ trong trận. Còn Ngô Tuyết Phong, phần đông mọi người cho rằng đẳng cấp của hắn chưa tới, chỉ có Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc là đặc biệt để ý.
Một trận ác chiến đã được dự báo.
Ngày thường, Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc thảo luận về trận đấu này không biết bao nhiêu lần. Họ thắng hết cả Liên minh là sự thật, nhưng trước khi chiến thắng Diệp Thu, họ sẽ không bao giờ kiêu ngạo hay thả lỏng bản thân. Và ngày này, rốt cuộc đã đến.
"Lên!"
"Lên!"
Hai người gõ cùng nội dung trên kênh chat, Lạc Hoa Lang Tạ và Bách Hoa Liễu Loạn sải bước lao ra. Dàn tướng Bách Hoa theo sát sau lưng họ.
Chiến đội Gia Thế lại không chọn cách di chuyển tập trung. Năm người vừa vào game đã chia nhau đi các ngả, người bắt camera nhất là Nhất Diệp Chi Thu không tiến thẳng trung lộ mà vòng sang cánh.
"Làm cái gì vậy?" Hoàng Thiếu Thiên có vẻ vô cùng bất mãn. Cậu theo chiến đội Lam Vũ đến nhà thi đấu, mỗi tội chưa phải tuyển thủ chính thức nên chỉ có thể ngồi trên khán đài. Trận mà cậu quan tâm nhất chính là Gia Thế vs Bách Hoa.
"Đó là chiến thuật." Bên cạnh Hoàng Thiếu Thiên, Dụ Văn Châu ôm một cuốn sổ bìa cứng, đang ghi chú gì đó, chữ viết rất ngay hàng thẳng lối.
"Đừng có nói năng như mình hiểu lắm vậy." Hoàng Thiếu Thiên nhìn cậu, khịt mũi xem thường.
Dụ Văn Châu không tranh luận với Hoàng Thiếu Thiên, chỉ chăm chú xem trận đấu. Hai đội chưa xảy ra va chạm, nhưng cậu rất nghiêm túc quan sát.
"Nhất Diệp Chi Thu trốn chui trốn nhủi, còn bảo là Đấu Thần?" Hoàng Thiếu Thiên ngồi một bên liên tục hầm hừ.
Va chạm!
Nhất Diệp Chi Thu đâu? Khí Xung Vân Thủy đâu?
Không chỉ Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc, toàn quân Bách Hoa đều gấp rút truy tìm hai tên tướng địch này. Tôn Triết Bình coi trọng đối thủ, đánh giá cao sức mạnh của Ngô Tuyết Phong và Khí Xung Vân Thủy, đương nhiên sẽ hướng cho cả đội quán triệt cùng tư tưởng với mình chứ không riêng gì Trương Giai Lạc.
Khí Xung Vân Thủy đứng trong đội hình đối diện, chung với pháp sư nguyên tố và ma kiếm sĩ của Gia Thế, mục sư giữ khoảng cách phía sau, nhưng Nhất Diệp Chi Thu thì không thấy tăm hơi.
"Dô dô dô!!" Ngoài trận Hoàng Thiếu Thiên hét lớn, Nhất Diệp Chi Thu mất tiêu đâu rồi hả? Vậy tạch luôn đi! Gia Thế tạch dưới tay Bách Hoa mau đi! Cậu nghĩ.
"Lên!" Bách Hoa cũng không quá do dự, lập tức nhào vào tấn công. Lạc Hoa Lang Tạ của Tôn Triết Bình hổ báo lao lên trước nhất. Súng vang đạn rền, khai hỏa cho cuộc chiến bằng dải ánh sáng đầy màu sắc cover Lạc Hoa Lang Tạ. Hai tay đấm khác của Bách Hoa là ma đạo học giả và lưu manh theo sau, mục sư duy trì vị trí cuối đội hình.
Gia Thế vội vàng đón đỡ thế tấn công của Bách Hoa, mở đầu bằng Kiếm Sóng của ma kiếm sĩ. Sau lưng gã, Khí Xung Vân Thủy và pháp sư nguyên tố cũng gồng chiêu hoặc ngâm xướng với tiết tấu không đồng nhất.
Gia Thế chịu không nổi nhiệt, bị đẩy lùi dần.
"Lên đê!!" Hoàng Thiếu Thiên hào hứng hò hét, cậu rất thích kiểu đánh đấm lăn xả này.
Dụ Văn Châu ngồi cạnh thì lại cau mày, trên mặt có nét nghĩ ngợi. Cậu không ngừng lật xem những gì mình đã viết trước đó, tính toán suy nghĩ. Cậu muốn biết vị trí hiện tại của Nhất Diệp Chi Thu, nhưng camera lại chẳng chịu lia về phía hắn.
"Đập bẹp tụi nó đi!!" Giọng Hoàng Thiếu Thiên cứ văng vẳng bên tai.
Gia Thế liên tục lùi về sau, dẫn tới bóng dáng Nhất Diệp Chi Thu bắt đầu xuất hiện trong khung hình. Hắn đang làm gì? Hắn... chẳng làm gì cả, chỉ đứng yên tại chỗ.
"Thằng đó bị ngu à?" Thấy cảnh này Hoàng Thiếu Thiên buột miệng nói, mà Dụ Văn Châu thì chú ý đến tọa độ hiện tại của Nhất Diệp Chi Thu.
Tọa độ (56, 73) nhanh chóng được cậu chép xuống, tựa như đã nắm được công thức cuối cùng cần có để giải một bài toán, tất cả nghi nan hoàn toàn hé mở.
Dụ Văn Châu gõ gõ mấy cái lên cuốn sổ bìa cứng, khép lại.
Kế tiếp, hãy để trận đấu chứng thực suy đoán của mình.
Bên kia Hoàng Thiếu Thiên vừa xem vừa la hét, trông như rất phấn khích, nhưng kỳ thực vẫn luôn để mắt đến hành động của Dụ Văn Châu.
Cậu ta phát hiện ra điều gì chăng? Nhìn thấy Dụ Văn Châu khép sổ và dõi mắt lên màn hình với vẻ khấp khởi, Hoàng Thiếu Thiên nghĩ trong lòng.
Lúc này, chiến đội Bách Hoa đã đột phá lưới hỏa lực của Gia Thế. Lạc Hoa Lang Tạ vung trọng kiếm trong tay, một chiêu Địa Liệt Trảm bổ thẳng vào giữa đội hình địch.
"Diệp Thu, ra đây!" Trương Giai Lạc hết nhịn nổi, chat lên kênh chung.
"Tới nè." Vậy chứ mà có người trả lời! Nhất Diệp Chi Thu xuất hiện từ bên cánh, vùng ánh sáng tạo nên bởi Bách Hoa Liễu Loạn vẫn còn đó, nhưng hắn xông vào không chút e sợ. Thoắt chốc, hắn đã ở sau lưng Lạc Hoa Lang Tạ.
Tôn Triết Bình kiểu gì cũng không ngờ nổi, hắn và Diệp Thu, Lạc Hoa Lang Tạ và Nhất Diệp Chi Thu, lần đầu tiên chạm trán trong trận, lại có thể là tư thế sóng lưng sóng vai, hướng về hai phía khác biệt chứ không phải mặt đối mặt. Hắn muốn xoay người, nhưng trước mắt là sát thương ngợp trời. Tôn Triết Bình chợt phát hiện mình đang dấn thân vào hiểm địa, tiến không được, lùi cũng chẳng xong.
Ảo Ảnh Long Nha!
Nhất Diệp Chi Thu mở đầu combo bằng đại chiêu cấp 50. Giữa một trời khói lửa rực rỡ muôn màu, những vệt dài đen thẫm đâm xộc ra như loài rắn độc.
Chiến mâu Khước Tà!
Ra đời từ công cụ chế tạo trang bị của Vinh Quang, số lượng trang bị bạc có thuộc tính vượt xa hàng cam chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ấy thế mà từ mùa giải thứ nhất, Diệp Thu đã lắp cho Nhất Diệp Chi Thu của mình một cây chiến mâu chữ bạc ngon nghẻ.
Đội hình mũi nhọn của chiến đội Bách Hoa bị xé toạc trong nháy mắt, tướng lưu manh theo phía sau Lạc Hoa Lang Tạ định ào lên thì bị Ảo Ảnh Long Nha ép lùi về, còn ma đạo học giả dính chiêu và rơi xuống đất trong lúc tìm cách bay vòng.
Tiếp ứng từ đồng đội bị chặn đứng, Địa Liệt Trảm của Lạc Hoa Lang Tạ nhất thời trơ trọi. Ba người Khí Xung Vân Thủy lúc này bật ngược phản công. Kiếm Sóng Phá Đất quất tới, quét ngã Lạc Hoa Lang Tạ. Chưa kịp Chịu Thân đứng dậy, Địa Lôi Chấn của Khí Xung Vân Thủy đã giáng xuống, bồi thêm Chuỗi Sấm Sét xuyên thấu lồng ngực. Cùng lúc đó, Nhất Diệp Chi Thu quay phắt lại với loạt hit đâm từ sau lưng. Vũ khí bạc Khước Tà lực sát thương đã mạnh, đánh sau lưng còn cộng thêm dame, phối hợp với đợt combo từ ba tướng Gia Thế và Ánh Sáng Thánh Giới của mục sư...
Trong vô số lần Tôn Triết Bình tưởng tượng về cảnh mình đụng độ với Diệp Thu, không hề có tình huống này. Hắn thậm chí chưa kịp nhìn rõ Nhất Diệp Chi Thu từ chính diện thì đã ngã xuống, vạt màu cuối cùng còn lại trong góc nhìn là ánh sáng Huyễn Văn ma pháp đủ mọi thuộc tính nổ tung trên người mình.
Chết rồi ư?
Tôn Triết Bình không thể tin được. Lần đầu tiên giao đấu với Diệp Thu, hắn lại gục ngã một cách quá dễ dàng.
Cả nhà thi đấu đều há hốc mồm.
Kèo Bách Hoa vốn chiếm phần đông, chẳng ai ngờ rằng Lạc Hoa Lang Tạ lại chết nhanh gọn đến vậy. Mới mấy giây trước, Bách Hoa còn chọc thủng hàng phòng ngự của Gia Thế và chuẩn bị gặt đầu người, thế rồi Nhất Diệp Chi Thu nhập cuộc, mọi thứ lập tức xoay chuyển.
"Ủa ủa là sao?" Hoàng Thiếu Thiên lẩm bẩm với vẻ mặt hoang mang vô đối.
"Đó là chiến thuật." Dụ Văn Châu lặp lại câu trả lời cũ. Thật ra, cậu cũng không kém phần kinh ngạc. Cậu đoán được cách Gia Thế phản công, chỉ không lường được họ sẽ giết luôn Lạc Hoa Lang Tạ trong đúng một đợt...
Đó là chiến thuật, nhưng phát huy chiến thuật đến mức tối đa như Gia Thế thì vượt quá dự đoán của Dụ Văn Châu.
Dụ Văn Châu mở cuốn sổ ra, Hoàng Thiếu Thiên quay qua nhìn, muốn xem nãy giờ cậu đã ghi chú những gì. Nhưng Dụ Văn Châu nhấc bút chần chừ hồi lâu, cuối cùng viết xuống, vẻn vẹn chỉ có hai cái tên.
Diệp Thu, Nhất Diệp Chi Thu.
Vậy nghĩa là sao? Hoàng Thiếu Thiên đang định hỏi, phía sau bỗng có người cất tiếng.
"Cậu cho rằng chỉ có anh ta mới đủ sức làm điều đó?" Tiếng nói đến từ hàng ghế ngay sau bọn họ.
Hai người quay đầu lại, nhìn thấy một thiếu niên hơi lớn hơn mình một chút, vì chỗ ngồi cao hơn nên cậu ta có thể thấy rõ mồn một nội dung Dụ Văn Châu viết trong sổ. Cậu ta đang quan sát Dụ Văn Châu với một đôi mắt khá ư kỳ dị. Hai con mắt không đối xứng, mắt trái hình như lớn hơn mắt phải một tẹo.
"Ông là ai?" Hoàng Thiếu Thiên lập tức hỏi.
"Vương Kiệt Hi, chiến đội Vi Thảo." Thiếu niên nọ trả lời.
← Ch. 1711 | Ch. 1713 → |