Vay nóng Tinvay

Truyện:Toàn Chức Cao Thủ - Chương 1715

Toàn Chức Cao Thủ
Trọn bộ 1719 chương
Chương 1715: Tiền truyện (9) - Thời khắc quyết chiến (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1719)

Siêu sale Lazada


Dịch bởi Lá Mùa Thu

Đó là trận kết thúc cuối cùng trên sân với kết quả khiến cả khán đài sững sờ trong thinh lặng, chỉ còn tiếng loa báo danh sách bốn đội chiến thắng hiệp hai và chúc mừng họ giành được tấm vé vào bán kết.

Bá Đồ và Bách Hoa lục tục rời phòng đấu. Dàn tuyển thủ Bá Đồ phấn khích như điên, nhào vào định ôm đội trưởng để rồi đứng khựng lại khi bắt gặp ánh mắt hắn. Họ xìu xuống, đập tay nhau, bắt tay nhau và ăn mừng thắng lợi trong trật tự. Hàn Văn Thanh cười cười, không lên tiếng mà chỉ nhìn về phía hai cậu đối thủ hắn mới đánh bại.

Thua à?

Lúc bước ra khỏi phòng đấu, Tôn Triết Bình còn chưa tin nổi. Hắn quay đầu, thấy Trương Giai Lạc còn ngồi trong phòng, tròn xoe mắt ngơ ngác. Đồng đội khác thì ủ ê cúi mặt.

Màn hình lớn treo cao đang chiếu lại pha highlight mà Hàn Văn Thanh một mình dứt điểm cả hai trong nháy mắt. Tôn Triết Bình đứng đờ ra xem đi xem lại, hệt như cách hắn đã xem pha end game của Diệp Thu cái hồi còn chưa lên chuyên. Trương Giai Lạc đến bên cạnh từ khi nào, hắn cũng không phát hiện.

"Móa." Xem tận bốn lần, Tôn Triết Bình bỗng cất tiếng chửi thề.

Màn hình lớn không chỉ chiếu lại cảnh đánh đấm mà gom cả khung chat vào.

"Tiền bối, cám ơn đã nương tay."

"Đánh bại anh, cũng như đánh bại Diệp Thu, đều không dễ dàng."

Hắn tự cho là thắng rồi, hắn tự cho là đã chân thành khen ngợi Hàn Văn Thanh, nhưng bây giờ thì những điều ấy chẳng khác nào hai cú vả ngược, trái một cú, phải một cú.

Nỗi xấu hổ còn lớn hơn niềm đau thua trận.

"Là sai lầm của tôi." Hắn nói với các đồng đội xung quanh.

"Tôi nợ mọi người một trận thắng." Hắn cúi đầu, chẳng còn mặt mũi nhìn ai.

"Ặc..." Các đội viên của hắn nhìn nhau, ngập ngừng.

"Gì chứ?" Rốt cuộc có người mở miệng, "Đội trưởng đừng vậy, tụi mình đều là tân binh, anh nói vậy tụi tui làm sao trả lời?"

"Đúng đúng đúng." Những người khác dồn dập hùa theo.

Tôn Triết Bình ngẩng đầu lên, nhìn mọi người.

"Cứ coi như học được bài học đi!" Trương Giai Lạc nói.

"Cậu còn nói như không liên quan tới mình." Tôn Triết Bình lườm Trương Giai Lạc, "Lúc nãy cũng có một phần của cậu."

"Khặc khặc." Trương Giai Lạc ho sù sụ.

"Vậy đi, năm sau quay lại." Tôn Triết Bình nói với mọi người.

"Năm sau quay lại." Mọi người đồng tâm gật đầu.

Tôn Triết Bình nhìn về bên kia sàn đấu, bắt gặp ánh mắt của đội trưởng Bá Đồ Hàn Văn Thanh. Hàn Văn Thanh vừa chạm mắt với hắn thì khẽ gật đầu một cái, dẫn chiến đội Bá Đồ xuống sân trong tiếng hoan hô của khán giả. Với fan Bá Đồ mà nói, pha cuối game đã mắt miễn bàn, thật không uổng tiền mua vé.

Tứ kết đã hạ màn như thế. Tất cả các chiến đội thẳng tiến vòng sau đều chỉ cần hai hiệp để tiễn chân đối thủ.

Bán kết sẽ đánh với...

Hàn Văn Thanh đứng trước bảng điện tử tại nhà thi đấu, nhìn lộ trình thi đấu đã được cập nhật.

"Hô Khiếu hả?" Một giọng nói từ phía sau cất lên, Hàn Văn Thanh quay đầu lại, thấy Diệp Thu bập điếu thuốc đứng sau lưng mình, cũng đang tra lịch trình.

Chiến đội Hô Khiếu mà Diệp Thu nói tới chính là đối thủ bán kết của Bá Đồ, còn Gia Thế sẽ đụng độ với —— Hàn Văn Thanh rảo mắt sang bảng đấu còn lại, chiến đội sắp tranh tấm vé chung kết với Gia Thế là...

"Vi Thảo." Hắn nói.

"Ờ." Diệp Thu gật gù, "Có ku tân binh chơi trị liệu cũng khá, mà nói chuyện đó tui thấy hình như anh thiếu một trị liệu trình top giống vậy, biết kiểm soát toàn diện. Có tính lôi kéo cậu ta qua Bá Đồ mấy anh không?"

"Còn non lắm." Hàn Văn Thanh đáp. Hắn biết về người mà Diệp Thu đề cập: Phương Sĩ Khiêm, tân binh chiến đội Vi Thảo, một tuyển thủ trị liệu cực mạnh. Từ đầu mùa giải đến nay đã có không ít chiến đội ngắm nghía cậu ta, ông chủ Bá Đồ cũng từng đến hỏi ý kiến Hàn Văn Thanh, hắn chưa cho câu trả lời. Hàn Văn Thanh không phủ nhận tài năng của Phương Sĩ Khiêm, nhưng nhìn vào hiện tại hắn cảm thấy Phương Sĩ Khiêm vẫn chưa đủ chín. Nhất là cái trò đổi nghề qua lại, dùng cả hai nghề trị liệu là mục sư và sứ giả thủ hộ cùng lúc, Hàn Văn Thanh nghĩ kiểu thay đổi xoành xoạch này không phải phong cách của trị liệu Bá Đồ trong lòng mình.

"Ê nè, anh đừng có coi thường tân binh chứ! Nó chơi tới hai nghề, cho mình ôm tim hồi hộp." Diệp Thu nói.

"Vậy cậu ráng đừng thua cậu ta." Hàn Văn Thanh nói, quay lưng bỏ đi.

"Tui sợ anh thua tên lưu manh kia thì có." Diệp Thu nói. Trong chiến đội Hô Khiếu, đối thủ bán kết của Bá Đồ, cũng có một tân binh đáng gờm: Lâm Kính Ngôn, cầm tài khoản lưu manh.

"Chung kết gặp." Hàn Văn Thanh khoát tay, thản nhiên đi mất.

Sau ba ngày, hiệp một vòng bán kết diễn ra. Bốn đội chia làm hai cặp đấu, kết quả chung cuộc nghiêng hẳn về một phía như các dự đoán trước trận. Tuy Vi Thảo và Hô Khiếu đều có tân binh xuất sắc, nhưng vẫn không địch lại sức mạnh và kinh nghiệm của Diệp Thu bên Gia Thế và Hàn Văn Thanh bên Bá Đồ. Sau hai hiệp, Vi Thảo và Hô Khiếu cũng K. O nhanh gọn, một kết quả như lẽ dĩ nhiên, như thể hai đội này sinh ra chỉ để chiến bại.

Phù...

Phương Sĩ Khiêm bước khỏi phòng đấu, thở hắt một hơi, vẻ mỏi mệt hiện rõ trên mặt.

Gia Thế... Quả thật quá mạnh.

Phương Sĩ Khiêm xoa hai bàn tay mỏi nhừ, thở dài. Cậu đã cố gắng hết sức, vậy mà rốt cuộc vẫn không ngăn nổi thắng lợi của Gia Thế. Cậu không muốn đổ lỗi cho bất cứ ai. Trận đấu này đã cho cậu thấy khoảng cách xa xôi giữa Gia Thế và Vi Thảo mình.

"Sĩ Khiêm vất vả rồi." Đội trưởng Vi Thảo là Lâm Kiệt đi tới trước mặt cậu. Nói chuyện với một tân binh như Phương Sĩ Khiêm, Lâm Kiệt lại có thái độ khá nhún nhường.

"Đội trưởng và mọi người cũng đều vất vả ạ." Phương Sĩ Khiêm vội đáp.

"Bọn anh vất vả đến mấy cũng có làm được gì đâu?" Lâm Kiệt cười khổ. Việc anh lễ độ với một tân binh không phải không có nguyên nhân, là vì cậu tân binh Phương Sĩ Khiêm này trình cao hơn các anh nhiều lắm.

Chính nhờ có Phương Sĩ Khiêm đằng sau liều mạng chống đỡ, Vi Thảo mới cầm cự được lâu đến thế. Nhưng cuối cùng, tất cả vẫn là công cốc. Làm tiền bối, họ lại trở thành gánh nặng của hậu bối, lấy mặt mũi đâu nhìn đời?

"Anh đừng nói vậy..." Phương Sĩ Khiêm hoảng hốt. Cậu không hề có ý trách móc trình độ của các tiền bối, nhưng họ lại tự trách mình, khiến cậu cảm thấy nhói lòng. Cậu không biết nên làm gì hay cư xử thế nào thì các tiền bối mới thôi xem nhẹ bản thân.

"Yên tâm đi! Mùa giải sau chắc chắn sẽ khác." Lâm Kiệt nói, đưa mắt nhìn về phía khán đài. Nơi đó có fan Vi Thảo đang ngồi, càng có tương lai của chiến đội Vi Thảo.

Anh tin rằng mình không nhận định sai.

"Ý anh là?"

"Cậu hiểu mà." Lâm Kiệt cười, "Cậu ta đã thực sự đủ mạnh rồi."

"Nhưng đội mình bây giờ đâu có slot trống?" Phương Sĩ Khiêm dè dặt nói. Số lượng tuyển thủ ra trận có hạn, người mới ngồi vào, người cũ sẽ bị chèn ra. Các tiền bối đều quá tốt, bất kể ai bị thay đi Phương Sĩ Khiêm đều không đành lòng.

"Slot ra trận, ai mạnh thì người ấy ngồi." Lâm Kiệt nói, "Thật ra, cái trình của anh đâu có xứng với chức đội trưởng này!"

Ánh mắt anh nhìn về phía các tuyển thủ Gia Thế và Bá Đồ đang ăn mừng thắng lợi, trong khi người mạnh nhất trong hàng ngũ bọn họ lại đã lẳng lặng rời sân. Mỗi khi nghĩ đến trình của người đó, Lâm Kiệt chỉ biết chua chát mà cười, bởi dù anh có nằm mơ cũng không với tới.

"Đội trưởng, anh...!" Phương Sĩ Khiêm kinh ngạc nhìn đội trưởng của cậu. Không thể tưởng tượng nổi, đội trưởng muốn thoái vị nhường ngôi ư? Lấy slot đánh của mình, tấm thẻ tài khoản của mình, trao lại cho tên nhóc kia ư? Cậu thừa nhận tên kia rất mạnh, bản thân cũng không có thành kiến gì với cậu ta, nhưng...

"Đội trưởng, tụi em không thể không có anh!" Phương Sĩ Khiêm kêu lên.

"Nói gì đó." Lâm Kiệt cười, "Trong đội này người yếu nhất chính là anh mà? Acc ngon đến vậy lại rơi vào tay anh, phí hết của trời! Anh chỉ muốn nhìn thấy nó tỏa sáng thôi."

"Anh có thể làm được điều đó!" Phương Sĩ Khiêm vội nói.

"Lời ngốc nghếch." Lâm Kiệt lắc đầu, ánh mắt lại tìm về khán đài Vi Thảo.

"Sau này trông cậy vào các cậu rồi." Anh nói.

"Đội trưởng..." Phương Sĩ Khiêm nhìn anh, hoang mang không nói nên lời.

*****

Lại qua ba ngày.

Giới Vinh Quang nghênh đón trận quyết chiến cuối cùng của mùa giải.

Màn soán vị máu lửa của hắc mã Bách Hoa mà người người mong đợi đã tan thành mây khói, nhưng Bá Đồ cũng là một đối thủ đầy tiềm năng. Ở hiệp hai tứ kết, pha lấy một chấp hai cuối game khi Hàn Văn Thanh tát chết cặp át chủ bài Bách Hoa đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng mọi người. Từ tấm vé hạng bảy bảng tổng sắp giành được từ lượt cuối vòng bảng, chiến đội Bá Đồ bắt đầu chiến thắng liên miên. Quy chế loại trực tiếp của vòng chung kết không hạn chế hay bó buộc họ mà còn khiến họ càng thêm dũng mãnh.

Lúc này người ta mới nhớ lại mùa giải trước, kẻ đã K. O Bá Đồ ở vòng chung kết chẳng phải ai khác mà chính là Gia Thế. Nếu vậy, chung kết năm nay là cơ hội cho Bá Đồ báo thù. Chuyện Diệp Thu và Hàn Văn Thanh đối đầu nhau trong game hồi xửa hồi xưa lập tức được báo chí kể lại. Từ đấy về sau, đề tài Đấu Thần vs Quyền Hoàng không lúc nào thiếu nhiệt.

Có người đặt niềm tin vững chắc vào thực lực Đấu Thần, cũng có kẻ kỳ vọng Quyền Hoàng lật đổ ngôi vương cũ kỹ. Trong bối cảnh đó, cuộc chiến giành cúp vô địch diễn ra.

"Xuất phát." Hàn Văn Thanh đứng dậy, dẫn đội viên Bá Đồ ra khỏi phòng chờ. Ở phía đối diện, đội viên Gia Thế cũng đang rủ nhau lên sân. Hàn Văn Thanh biết rằng sẽ không gặp Diệp Thu tại đây. Hắn luôn thích chơi trò giấu mặt, nhân lúc không ai để ý mà lén lút chui lên phòng thi đấu, chuyện dẫn đội giao hết cho Ngô Tuyết Phong.

Hàn Văn Thanh gật đầu với Ngô Tuyết Phong đi đầu hàng ngũ Gia Thế coi như chào hỏi. Hai người cũng tính là quen nhau từ thời game Vinh Quang mới mở. Nghe Ngô Tuyết Phong kể, lần đầu tiên Hàn Văn Thanh và Diệp Thu PvP, hắn là một trong số những người đứng xem. Lúc đó Hàn Văn Thanh không để ý ai khác thật, chỉ biết về sau hay thấy khí công sư Khí Xung Vân Thủy đi cùng Nhất Diệp Chi Thu, xem ra đã đánh phối hợp và hiểu ý nhau từ tận thời này.

Còn một người khác nữa, không phải dạng người chơi game lương thiện nhưng cái trình đáng sợ không kém. Hàn Văn Thanh nhớ hắn là một thiện xạ, hồi còn trong game gặp hoài, nhưng đến khi Liên minh Vinh Quang thành lập thì chẳng thấy ghi danh vào chiến đội chuyên nghiệp nào như Diệp Thu, Ngô Tuyết Phong, Hàn Văn Thanh hay các cao thủ thành danh khác.

Người này không nổi tiếng như bọn họ, nhưng nếu đã là đồng bọn của Diệp Thu, Hàn Văn Thanh không cho rằng Diệp Thu sẽ không đề cử bạn mình với chiến đội. Có lần Hàn Văn Thanh hỏi Diệp Thu, và...

"Cậu ta chết rồi."

Câu trả lời khiến hắn không bao giờ hỏi lại nữa.

Đi dọc hành lang tuyển thủ ra sân, Hàn Văn Thanh nhớ tới không ít chuyện đã qua. Mấy năm nay, hắn không đếm xuể số lần PvP với Diệp Thu, từ game cho tới giải đấu chuyên nghiệp.

Hắn từng thắng, nhưng thua nhiều hơn.

Đáy lòng hắn đã sớm thừa nhận, so với Diệp Thu, hắn có phần không bằng. Trong đám cao thủ nổi danh cùng thời, hắn chỉ chịu nhận thua kém tên này. Ngoài ra, cho dù là Ngô Tuyết Phong hiện đang dẫn Gia Thế lên sân hay Ngụy Sâm hiện đã tuyên bố giải nghệ và rời khỏi Lam Vũ, Lữ Lương từng tranh ngôi vô địch trong chung kết với Diệp Thu mùa trước hay kể cả vị thiện xạ thiên tài đã tạ thế kia, Hàn Văn Thanh đều không cảm thấy họ có cái trình đàn áp được mình.

Chỉ mỗi Diệp Thu mà thôi.

Thế nên, Diệp Thu thật sự là một đối thủ hiếm có khó tìm.

Đúng, hắn chỉ coi Diệp Thu là đối thủ, chứ không vì mình hơi kém hơn mà đặt bản thân ở vị trí kẻ khiêu chiến.

Bởi vì trong lòng Hàn Văn Thanh nghĩ, thực lực không nói lên thắng bại. Mỗi một trận đấu là một bước khởi đầu hoàn toàn mới trên con đường truy cầu thắng lợi. Ngã xuống thì đứng dậy đi tiếp, chiến thắng cũng vững bước đi tiếp, trước sau như một, trăm lần như một.

Lần này, hắn đứng ở một vị thế bị rất nhiều người đánh giá là điểm kết thúc.

Hắn không nghĩ nhiều như họ.

Như mỗi một trận đã qua, cháy trong lòng hắn chỉ có niềm khao khát chiến thắng. Mà hễ chiến thắng vào tay, hắn lại bắt đầu khát vọng thắng lợi kế tiếp. Chức vô địch cũng vậy. Nó không phải điểm cuối của con đường truy đuổi chiến thắng tối thượng, Hàn Văn Thanh luôn mong muốn mình có thể mặc sức đi mãi, đi mãi trên con đường này.

Tuyển thủ hai đội tuần tự lên sân, vì sự vắng mặt của Diệp Thu nên không xảy ra cảnh kèn cựa nhau trước trận. Ngô Tuyết Phong vốn tốt tính, chẳng bao giờ xung đột với ai. Bắt tay chào hỏi xong, hai đội chia nhau vào phòng đấu.

Thể thức trận tổng chung kết khác với bán kết và tứ kết, không phải ba trận thắng hai mà chỉ một hiệp duy nhất, buộc hai đội đánh với tất cả những gì mình có chứ không được giữ sức hay giấu nghề. Solo 3 điểm, lôi đài 2 điểm, đoàn đội 5 điểm, nếu hòa 5:5 thì thêm hiệp phụ. Tuy nhiên vì hai hạng mục cá nhân chia điểm rất lẻ nên ít khi nào có đội giành trọn 5 điểm, mà nếu không đủ 5 điểm thì chắc chắn sẽ thua chung cuộc nếu tạch đoàn đội. Do đó, thể thức phân phối điểm này khá vô nghĩa cho hạng mục cá nhân. Đã có các kiến nghị về việc cải cách quy chế nhưng Liên minh chưa tìm ra hướng khác hợp lý hơn, đành tiếp tục theo lề lối cũ.

Sự đã vậy, solo và lôi đài biến thành món khai vị để hai phe thăm dò hư thực lẫn nhau. Điểm số là vô nghĩa, nhưng sáu tuyển thủ lên sân cho hai mục này lại đánh rất hăng, vả nhau bôm bốp để rồi kết thúc với tỉ số khá cân sức ngang tài 3:2. Ai hơn ai kém không phải vấn đề, mấu chốt là trong quá trình ai đã để lộ khuyết điểm cho đội bạn có cái bắt thóp.

Cơ mà vì đây đã là trận cuối mùa giải, hai đội nghiên cứu về nhau nát cả rồi, khó thể phát hiện thêm điều gì mới mẻ ở phút chót. Thứ mà họ cần quan sát và đánh giá là phong độ của nhau. Ai thọt trong solo, người đó sẽ trở thành miếng mồi thơm để đội bạn nhắm tới trong đoàn đội. Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, trường hợp diễn sâu dụ tình cũng rất có khả năng xảy ra.

Do vậy, trong hai hạng mục cá nhân, các đội không phải thi thố nhau ở cái trình. Đây là cuộc chơi của trí tuệ và âm mưu.

Có điều, tỉ số 3:2 giữa Gia Thế và Bá Đồ hình như là đánh thật mà ra, vì khán giả soi không thấy ai gài hàng ai. Lôi đài kết thúc, cả nhà thi đấu rạo rực hẳn lên. Kế tiếp mới là màn đặc sắc nhất đêm nay: cuộc chiến quyết định thắng bại thực thụ.

Ngồi trên khán đài không chỉ có fan Vinh Quang, các chiến đội lớn cũng đến xem trực tiếp. Mỗi tội, tự thân chứng kiến cuộc chiến tranh cúp vô địch không còn phần mình, cảm giác mất mát là không thể tránh khỏi.

"Sang năm, chúng ta phải đứng trên đó." Nơi chiến đội Bách Hoa tập trung cùng ngồi, Tôn Triết Bình chỉ tay lên sàn đấu, tuyên bố.

Trải qua mấy ngày, bầu không khí nặng nề của việc bị loại ở tứ kết đã tan đi không ít. Trận đấu cuối cùng diễn ra giữa chiến đội họ muốn đánh bại và chiến đội đã đánh bại họ, dĩ nhiên Bách Hoa phải tới xem tận mắt.

"Sang năm, bất kể là ai, chúng ta cũng phải dốc hết toàn lực đánh bại." Tôn Triết Bình nói. Hắn đã triệt để thay đổi cách nhìn chỉ chú ý vào Diệp Thu và Gia Thế. Trên sàn đấu chuyên nghiệp không có kẻ yếu, tất cả đều là cường địch, cần nghiêm túc đánh và chiến thắng.

"Nói hay lắm." Có người cất tiếng khen ngợi. Tôn Triết Bình nhìn qua, thấy chiến đội Vi Thảo được dẫn dắt bởi đội trưởng Lâm Kiệt, cũng chính là người đã tiếp lời hắn.

Nếu hỏi thật, Tôn Triết Bình cảm thấy trình của vị đội trưởng này rất bình thường, nhưng hắn hôm nay đã không còn xem nhẹ bất kỳ người nào nữa.

"Cám ơn." Hắn gật đầu với Lâm Kiệt.

"Các cậu cũng phải cố gắng lên đó!" Lâm Kiệt nhìn hai thiếu niên bên cạnh mình, nói.

"Vâng." Vương Kiệt Hi gật đầu. Phương Sĩ Khiêm đứng kế cậu tuy cũng gật đầu, nhưng trên mặt lại thấp thoáng vẻ buồn đau.

"Mùa giải sau sẽ cho các cậu lĩnh giáo sự lợi hại của Vi Thảo chúng tôi." Lâm Kiệt nhìn Tôn Triết Bình, cười. Mùa này họ từng đụng độ Bách Hoa hai trận vòng bảng, kết cục đều thê thảm.

"Vậy sao? Thật đáng mong chờ." Tôn Triết Bình cười. Hắn nhìn hai thiếu niên bên cạnh Lâm Kiệt, trông có vẻ rất được chiến đội kỳ vọng. Hắn nhận ra Phương Sĩ Khiêm vì cùng là tân binh mùa hai như mình, trình bá vô cùng, được săn đón tới tấp. Còn cậu kia... Tôn Triết Bình chưa từng gặp, chẳng lẽ là tân binh mùa giải sau?

Trương Giai Lạc ở kế bên nghe thấy bọn họ nói chuyện, cũng nhìn qua phía Vi Thảo và bắt gặp thiếu niên lạ mặt nọ. Trương Giai Lạc lịch sự mỉm cười, không quá để tâm. Cậu làm sao ngờ rằng, thiếu niên không quen biết ấy sẽ trở thành ác mộng lớn nhất cuộc đời đánh giải về sau của mình?

*****

Dịch bởi Lá Mùa Thu

"Bắt đầu đánh rồi."

Không biết ai đó cất tiếng, mọi người bèn ngưng trò chuyện, chú tâm nhìn lên sàn đấu. Ở một nơi khác trên khán đài, hàng ghế tụ tập chiến đội Lam Vũ từ đầu đến cuối đều chìm trong im lặng, Hoàng Thiếu Thiên mọi khi ồn ào mà hôm nay lại ít lời hẳn, vẻ mặt chứa đầy bất cam.

Phương Thế Kính ngồi cạnh thấy vậy chẳng biết nên làm gì cho phải, trong lòng cũng nổi điên với Ngụy Sâm mấy phần. Thằng cha này đánh xong tứ kết thì dẫn cả đội ra ăn bữa cơm, sau đó nói một câu "Tao đi đây", và rồi đi thật, biến mất triệt để luôn. Lúc chiến đội công bố với ngoại giới tin tức đội trưởng Ngụy Sâm giải nghệ, hắn đã không còn ở Lam Vũ.

Điện thoại tắt máy, nhắn online không trả lời, tấm thẻ tài khoản Sách Khắc Tát Nhĩ được hắn cẩn trọng lưu lại chiến đội, còn bản thân thì bốc hơi khỏi thế gian.

Giải nghệ thôi mà, cần phải như vậy không?

Hễ nghĩ tới là Phương Thế Kính muốn đập bàn. Bạn bè nhiều năm, rốt cuộc ra đi không lời từ biệt, chơi trò mất tích thế mà coi được?

Nhưng sâu trong đáy lòng, anh cũng ít nhiều thấu hiểu tâm tư Ngụy Sâm. Anh biết, Ngụy Sâm làm vậy chỉ vì không nỡ lòng buông tay, nên mới tuyệt tình, mới dứt khoát cắt phựt sợi dây liên kết giữa mình và Lam Vũ. Có lẽ Ngụy Sâm sợ rằng nếu cứ do dự, mình sẽ thay đổi quyết định đã rất khó khăn và đau đớn mới đưa ra được chăng?

Đổi thì đổi!

Chơi luôn sợ gì?

Với cái liêm sỉ của ông, làm chuyện đó bộ áp lực lắm hả?

Cảm nhận được sự đau khổ của Ngụy Sâm, nhìn thấy sự ra đi tuyệt tình của Ngụy Sâm, Phương Thế Kính lại chẳng xót xa sao?

Các thành viên khác trong chiến đội phần lớn đều ổn, chỉ có Hoàng Thiếu Thiên là mắng chửi liên tục, mắng hết mấy ngày thì bắt đầu im lặng.

Phương Thế Kính hoảng hồn, nhóc con này sẽ không xảy ra vấn đề tâm lý gì đấy chứ? Anh bó tay toàn tập, càng thêm giận Ngụy Sâm không nói tiếng nào đã đem cả tờ hộ khẩu Lam Vũ giao lại cho mình. Ngụy Sâm chỉ để lại một lá thư cho ban lãnh đạo câu lạc bộ, ban lãnh đạo cũng rất tôn trọng kiến nghị cuối cùng của Ngụy Sâm, kết quả là Phương Thế Kính hiện đã trở thành đội trưởng mới của Lam Vũ. Đội hình chính thức mùa sau thế nào, Ngụy Sâm nói trong thư, cho Phương Thế Kính toàn quyền suy tính.

Suy tính cái gì?

Suy tính xem mùa giải sau có nên cho hai thằng nhóc kia báo danh xuất chiến không đấy mà!

Cái thứ nhà ông, có biết ông vừa dứt áo ra đi là nhóc lắm lời kia liền biến thành người tiếc chữ như vàng không hả?

Phương Thế Kính nhìn Hoàng Thiếu Thiên, lo lắng vô cùng, lại không thể cứ bỏ mặc nó như vậy.

"Thiếu Thiên à!" Anh mở miệng, vừa mới kêu tên Hoàng Thiếu Thiên đã thấy ku cậu đột nhiên nhảy dựng lên. Giữa bối cảnh hai phe trên sân bắt đầu game đoàn đội, Hoàng Thiếu Thiên đứng tại chỗ ngồi hét lớn: "Lão quỷ, ông cứ yên tâm đi chết đi! Tui sẽ báo thù cho ông!"

Khán giả xung quanh trố mắt nhìn, còn Hoàng Thiếu Thiên đã ngồi uỵch xuống.

"Nghiên cứu cho tử tế, coi làm sao hốt chết tụi nó." Cậu quay qua nhìn Dụ Văn Châu kế bên, ra lệnh.

Dụ Văn Châu lắc đầu, "Thực lực không đủ. Vấn đề căn bản chưa giải quyết được, nghiên cứu thứ khác cũng vô ích."

"Cậu nói ai thực lực không đủ?" Hoàng Thiếu Thiên trừng mắt.

"Cậu, tôi." Dụ Văn Châu nói, đồng thời ngước nhìn Phương Thế Kính.

"Ấy, đừng nhìn anh à!" Phương Thế Kính nói, "Tương lai là dựa vào các cậu."

"Đúng ạ! Chờ tương lai mới được." Dụ Văn Châu nói.

"Tương lai..." Hoàng Thiếu Thiên lẩm bẩm một mình. Thật ra cậu đâu phải đứa ngông cuồng tự đại, ở Lam Vũ đánh với Ngụy Sâm vẫn thua nhiều thắng ít, mà Ngụy Sâm lên sân còn bị đám cao thủ này hành cho ra bã, cậu thấy và hiểu hết chứ.

Trình chưa tới.

Sự thật này, cậu chứng kiến bằng chính đôi mắt của mình. Là đứa xuất chúng trong đám tân binh không có nghĩa rằng cậu đủ khả năng đứng trên đấu trường chuyên nghiệp, phân cao thấp với Đấu Thần hay Quyền Hoàng.

"Một năm." Hoàng Thiếu Thiên bỗng nhiên nói.

"Cái gì?" Phương Thế Kính ngồi một bên nghe không rõ. Trận đoàn đội đã bắt đầu, fan Gia Thế và Bá Đồ ra sức dìm nhau trên khán đài, xung quanh vô cùng ồn ào.

"Cho tui thêm thời gian một năm." Hoàng Thiếu Thiên nhìn lên sàn đấu nơi hai đội mạnh nhất đang lao vào nhau, "Sau một năm, tui sẽ ở đó quyết chiến với họ."

"Được, một năm." Phương Thế Kính tin tưởng gật đầu. Anh nhìn Hoàng Thiếu Thiên, lại nhìn Dụ Văn Châu. Một năm sau, hai cậu thiếu niên này sẽ đưa Lam Vũ đi xa bao nhiêu? Bất kể Ngụy Sâm hiện đang ở đâu, anh vẫn hi vọng hắn có thể nhìn thấy. Có phải đây chính là tương lai Lam Vũ mà ông luôn ngóng vọng?

Trong lúc suy nghĩ của Phương Thế Kính bay tới một năm sau, cuộc chiến hiện tại đã đến hồi quyết liệt.

Gia Thế vs Bá Đồ, trận đấu quyết định ngôi vương của toàn mùa giải, gây bất ngờ khi chẳng thấy yếu tố chiến thuật địa hình nào. Một cách thô thiển nhất, họ trực tiếp gặp nhau giữa bản đồ, xáp lá cà 5v5, đánh theo kiểu tùy cơ ứng biến, gặp chuyện phát huy. Nhìn vào chẳng hề giống đẳng cấp chuyên nghiệp mà chỉ như một trận 5v5 trên đấu trường game online, nơi mà mười người ghép đội ngẫu nhiên, không cần đấu pháp, cũng chả cần phối hợp, mạnh ai nấy đánh, mang trình cá nhân ra xin hiến máu.

Ơ, nhưng đây là tổng chung kết cơ mà?

Mọi người kinh ngạc, cho rằng hai đội còn giấu nghề. Chỉ các tướng trong trận mới biết rõ, rằng không, họ không giấu diếm gì cả. Đúng thế, cuộc đấu này không có chiến thuật mà sẽ dùng phương thức thô thiển nhất, thuần game nhất để phân thắng bại.

Bởi vì đó là đấu pháp họ thông thạo nhất, thân thương nhất. Chưa kể, đối thủ trước mắt cũng là những cái tên, những gương mặt đưa họ về với năm tháng ngang dọc ngày xưa trong game.

Chiến đội Gia Thế gồm những ai? Toàn là thành viên nòng cốt của công hội Gia Vương Triều. Tôn Diệp Thu làm thủ lĩnh, loạt cao thủ nổi tiếng dưới cờ Gia Vương Triều cùng nhau đứng vào hàng ngũ Gia Thế.

Chiến đội Bá Đồ gồm những ai? Toàn là thành viên trụ cột của công hội Mưu Đồ Bá Đạo. Dưới trướng Hàn Văn Thanh, hội tay to máu mặt mang tag Mưu Đồ Bá Đạo cùng nhau lập nên dàn tướng Bá Đồ.

Từ buổi đầu lăn lộn trong game, họ đã chẳng xa lạ gì nhau.

Từ buổi đầu lăn lộn trong game, họ đã luôn luôn là địch thủ.

Đánh phó bản, cướp boss, thách đấu, kéo phường đập lộn.

Họ đã đi song song trên suốt con đường, với tư cách đối đầu, nhưng cũng là bè bạn.

Lúc này đây, trên sàn đấu Vinh Quang tối cao của tổng chung kết, họ lại chạm trán lần nữa. Hai hạng mục cá nhân với từng trận solo nối tiếp nhắc họ nhớ về những tháng năm khói lửa, và rồi họ sực nhận ra, rằng cơ hội thỏa sức chém giết như thế đã không còn nhiều.

Hai năm, chỉ mới hai năm, Liên minh Vinh Quang chuyên nghiệp đã lớn mạnh cực nhanh, họ đều nhìn thấy quá rõ. Nuôi trồng nhân tài, ký kết chuyển nhượng, các chế độ đang dần hoàn thiện, các chiến đội cũng ngày một phát triển theo định hướng chuyên nghiệp hóa. Rồi sẽ rất khó để thấy cảnh bạn bè thân thiết rủ nhau lập team thi đấu như xưa.

Thế nên, có khả năng đây là lần cuối họ đối mặt nhau như những ngày đầu. Ngày sau ai trong số họ sẽ đạp đổ nhau trên đường sự nghiệp, và ai sẽ bị vùi chôn giữa cuộc chơi đầy quy tắc này, không ai biết. Ngày sau nữa, ai sẽ đứng đối diện mình, hay thậm chí bên cạnh mình trong những trận chiến sống còn, cũng không ai biết.

Vậy thì, lấy sàn đấu tối cao này mà tưởng nhớ, mà kỷ niệm quá khứ một lần đi!

Chẳng cần giao lưu hay thương lượng, hai đội lao thẳng vào nhau một cách ăn ý bằng tốc độ nhanh nhất, bắt đầu chặt chém lăn xả.

Đó là cách mà họ thường làm trong game: Quý trọng thời gian. Mấy khái niệm "nhanh như gió cuốn, tĩnh như rừng sâu, xâm lược như lửa, bất động như núi" trong chiến thuật chẳng thể áp dụng được đâu, bởi vì sao á? Tiền thẻ đang đốt kìa!

Ác chiến.

Nếu nhìn theo góc độ đánh giải, đây gọi là ác chiến bất chấp đường lối.

Nhưng nó sướng. Và nó đã.

Dĩ nhiên, các vấn đề căn bản vẫn được hai đội chú ý, ví dụ như tốc chiến tốc thắng nhưng vẫn xách theo thùng máu, vì nếu không thì dưới cả trình đấu trường trong game rồi. Khoan bàn về cái đẳng cấp chuyên nghiệp, trông vào không như cao thủ đấu nhau mà như đàn gà mổ nhau thì hỏng!

Thế là hai phe đều mang theo trị liệu, vừa đánh vừa bơm máu hùng hục như một trận hỗn chiến thứ thiệt trong game, còn khẩu chiến trên cả kênh chat. Hồi trước đánh trong game được chat voice, khỏe biết mấy! Giờ đánh giải bị cấm, bắt chat bằng chữ, lý do là phải phô bày toàn bộ chi tiết cho khán giả xem. Rất tốn công, nhưng đập lộn mà, không chửi mất vui!

"Phát Tình mày là đồ XXX, chiêu này hồi xưa mày học của tao chứ gì?" Khẩu chiến bắt đầu với những biệt danh thân thiết cũ, hai chữ "Phát Tình" là rút gọn của Pháp Bất Dung Tình, pháp sư nguyên tố Gia Thế. Chơi game mà, gọi nhau bằng tên game hết, tên thật không biết và cũng chẳng quan tâm.

"XXXX, cái XXX này là lão đại tụi tao phát minh."

"Phát cái XX minh mày, học lóm của ông đây không dám nhận?"

"Nhận cái đầu mày, mày XXX."

"XXX."

"XXXXX."

Kênh chat phủ đầy những XXX do tính năng tự động che đậy của giải đấu xịn hơn trong game. Dàn tướng hai đội chém giết hăng say, quên sạch mọi quy tắc, ném một loạt XXX vào mặt nhau làm khán giả vừa coi vừa chơi trò điền vào chỗ trống, vô cùng hại não.

Cứ thế, trận đấu diễn ra một cách đầy loạn lạc.

Hết người này đến người nọ nối nhau ngã xuống.

Nhưng dù chỉ còn một giọt máu, họ vẫn chửi nhau không ngừng.

Cuối cùng, giữa bao nhiêu bối rối hoang mang của khán giả, cuộc chiến dần lắng xuống. Trên sàn đấu, chỉ còn vài người sống sót.

Bên Bá Đồ là Đại Mạc Cô Yên của Hàn Văn Thanh.

Bên Gia Thế là Nhất Diệp Chi Thu của Diệp Thu và Khí Xung Vân Thủy của Ngô Tuyết Phong.

Tính đến lúc này, game đấu chỉ mới trôi qua năm phút đồng hồ.

Trận quyết định ngôi vương cho cả mùa giải, chỉ kéo dài năm phút đồng hồ từ đầu game đến cuối game.

2 vs 1.

Nhìn thế trận, kết quả đã quá rõ ràng. Song, vì có kinh nghiệm vả mặt từ màn lấy một giết hai của Đại Mạc Cô Yên với cặp bài trùng Song Hoa, người xem không dám phán bừa.

Tướng trong trận dường như không nghĩ giống họ.

"Thấy chưa, đây chính là sự khác biệt." Nhất Diệp Chi Thu phát biểu trên kênh chat. Vất vả cho anh, câu này không thấy XXX.

"Ông anh bị thiếu một trợ thủ đắc lực." Hắn nói tiếp.

Mọi người xôn xao. Hỗn chiến ra được kết quả phe này hơn phe kia một người, lại nghiêm trọng hóa vấn đề thành người ta thiếu trợ thủ đắc lực? Chiến đội Bá Đồ ngoài Hàn Văn Thanh, các tuyển thủ khác có phải yếu kém đâu, đều là cao thủ nổi danh từ game cả đấy.

"Hay chuyển nhượng qua Gia Thế đi nè, tui đỡ đần cho anh!" Nhất Diệp Chi Thu lại nói.

Khán giả tiếp tục xôn xao. Giữa lúc đánh chung kết mà công nhiên lôi kéo người ta vậy đó hả? Ai xử lý dùm cái?

Cơ mà lời mời này hơi bị hấp dẫn à nghen! Đích thân đương kim vô địch chìa cành ô liu đến, nếu sự thành, Nhất Diệp Chi Thu sẽ liên thủ với Đại Mạc Cô Yên? Ồ đệt một cảnh tượng quá hãi hùng, nằm mơ cũng không dám nghĩ!

Khán giả xem chat mà mặc sức tưởng tượng, trong lúc đó Đại Mạc Cô Yên đã đưa ra câu trả lời cực kỳ ngắn gọn.

"Cút!"

"Vậy thì chết đi!" Nhất Diệp Chi Thu hét một tiếng xông lên, Khí Xung Vân Thủy theo sát.

Đại Mạc Cô Yên không lùi, lao lên nghênh chiến.

Kỳ tích một giết hai sẽ tái hiện chăng?

Có người khấp khởi kỳ vọng, nhưng...

Không.

Diệp Tu không phải Tôn Triết Bình, Ngô Tuyết Phong cũng không phải Trương Giai Lạc.

Cách mà hai người phối hợp không rực rỡ như trăm hoa đua nở. Họ theo đuổi đường lối đơn giản, tự nhiên và thực dụng, đến mức người ta nhìn mà không biết đó là phối hợp.

Đại Mạc Cô Yên giải quyết cặp át chủ bài Bách Hoa rất nhanh.

Nhất Diệp Chi Thu và Khí Xung Vân Thủy giải quyết Đại Mạc Cô Yên lại càng nhanh hơn.

Chỉ kịp đảo mắt, Đại Mạc Cô Yên đã ngã gục.

"Thế này mà không thu phục được anh, anh còn coi tui ra gì?" Nhất Diệp Chi Thu chat.

Kết quả xuất hiện khi hai chữ Vinh Quang in đậm nhảy ra trên màn hình, chính là hai chữ Vinh Quang sáng nhất năm nay. Có điều, người xem vẫn chưa thể hoàn hồn với phương thức nó được mang tới. Trận tổng chung kết này, mọi người không biết nên bình luận trên góc độ nào. Nó thô sơ, giản dị, nhưng chất chứa đầy cảm xúc.

Như một lời từ biệt quá khứ.

Từ đây, mỗi con người đứng ở nơi này sẽ chính thức bước lên con đường chuyên nghiệp hóa. Họ sẽ đi mãi, đi mãi trên hành trình tranh ngôi vô địch, tranh phần thắng bại, tranh lấy thời khắc quyết chiến thuộc về riêng mình.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1719)