Vay nóng Tinvay

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0626

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0626: Đấu giá ở quán trà
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Lazada


- Không sai, là ông ta, Lý Dương gật đầu.

Tam Tỉnh Khang thời gian này biểu hiện rất cao ngạo, không chỉ trên báo trên ti vi, nhưng ngọc tỷ truyền quốc trên tay anh lại không hề lộ diện, sẽ xuất hiện trong đại hội thẩm định lần này.

Lý Dương, bọn Liễu Tuấn đã nhìn thấy ảnh trên mạng, ảnh này được xếp thứ nhất.

So sánh người trước mặt và ảnh dường như thấp một chút cũng có vẻ già hơn.

Lý Dương quay người nói:

- Chúng ta đi thôi.

Người này tới là tốt, nhịn anh lâu như vậy không phải là đợi cơ hội tốt nhất để giáo huấn anh ta một bài học.

Bọn Lý Dương vừa quay người đi Tam Tỉnh Khanh cũng phát hiện ra bọn họ, mắt hắn ta sáng lên, một mình chạy lại.

- Thái tiên sinh, không ngờ lần này anh cũng tới, thật ngoài dự liệu của tôi.

Tam Tỉnh Khanh đầy sự "kinh ngạc", chào Thái Quốc Khánh, tiếng trung của Tam Tỉnh Khanh cũng chẳng ra sao nhưng mọi người đều nghe hiểu ý của hắn.

Sắc mặt của Thái Quốc Khánh trông rất khó chịu, những người khác cũng lộ ra sự ngạc nhiên cũng không ngờ Tam Tỉnh Khanh lại quen Thái Quốc Khánh.

- Nhìn thấy cậu tôi cảm thấy càng tồi tệ.

Thái Quốc Khánh lạnh lùng nói một câu.

- Ha ha, không vấn đề gì, sau này anh sẽ thấy tốt hơn, lúc nào tôi để anh thấy cái gì là quốc bảo chân chính.

Tam Tỉnh Khanh ngẩng đầu cười to, bọn Lý Dương cau mày, lúc này mọi người không biết có chuyện gì, cũng biết giáo sư Thái và Tam Tỉnh Khanh không hợp.

- Lâm tiên sinh, không ngờ ngài cũng ở đây.

Tam Tỉnh Khanh lại quay lại chào Lâm Lang, thái độ của anh với Lâm Lang tốt hơn nhiều so với Thái Quốc Khánh.

Lâm Lang cười:

- Tam Tỉnh tiên sinh, hôm nay là đón bạn hẹn khi khác nói chuyện.

Lâm Lang nói một cách khách khí khác với khi nãy nói với bọn Lý Dương, điều này làm bọn Lý Dương có cảm tình với Lâm Lang.

- Được, hẹn khi khác gặp ông.

Tam Tỉnh Khanh và Lâm Lang bắt tay, khi đi lại nhìn Thái Quốc Khánh một cái, còn cười một cách nham hiểm.

Tam Tỉnh Khanh đi Lý Dương liền tới bên Thái Quốc Khánh nói nhỏ:

- Giáo sư Thái, đây là chuyện gì vậy?

Thái Quốc Khánh nhìn những người xung quanh, cười một cách khổ sở:

- Tôi và anh ta mười năm trước có quen nhau, bắt đầu quen ở hội đấu giá tôi với anh ta quan hệ không đến nỗi nhưng sau này giao tiếp nhiều mới biết đây là một tên bỉ ổi cực kỳ tham lam thâm hiểm.

Dừng một lúc, Thái Quốc Khánh tỏ vẻ bực tức nói tiếp:

- Hắn ta thấy ngọc bảo trong nhà tôi liền nghĩ cách để tôi bán rẻ đi, may mà một người bạn thân của tôi phát hiện ra nói cho tôi biết để tôi chuẩn bị để cho hắn không thể thực hiện được hành vi của mình.

- Hóa ra là như vậy, nhìn hắn ta chỉ muốn cho ăn đấm.

Bạch Minh gật đầu đầu tiên, khi nói còn nắm tay, Bạch Minh không thể gây lộn ở sân bay nhưng nếu có thể anh không khách khí.

Lý Dương cười gật đầu lại nói:

- Loại đê tiện này chắc chắn sẽ có báo ứng.

Ân oán giữa giáo sư Thái và Tam Tỉnh Khanh vẫn chưa hỏi rõ, mọi người đã cùng nhau ra ngoài sân bay, ngồi trên máy bay lâu như vậy mọi người đều thấy mỏi mệt, đợi đến khách sạn còn phải nghĩ cách đổi giờ, mấy ngày nữa bắt đầu đại hội thẩm định.

*******

Khách sạn Lâm Thị Lý Dương kéo lại thắt lưng làm lộ ra cánh tay trắng bên cạnh.

- Vợ yêu, ngại quá, làm em thức giấc.

Lý Dương nhẹ nhàng cúi đầu, thơm nhẹ khuôn mặt xinh đẹp của Vương Giai Giai Lý Dương lại nhìn về phía trước.

Bộ dạng đỏ mặt của Vương Giai Giai thật đáng yêu, Lý Dương cũng thích nhất bộ dạng này.

Vương Giai Giai đỏ mắt hỏi:

- Mấy giờ rồi?

- Anh xem xem...

Lý Dương tiện tay cầm điện thoại ngạc nhiên:

- Sắp mười giờ rồi.

- Đã muộn vậy rồi, lười quá còn chưa dậy.

Vương Giai Giai ngồi dậy, Vương Giai Giai quen với việc ngủ sớm dậy sớm, lần này có thể nói là lần đầu tiên cô dậy muộn như vậy, điều này chủ yếu là vì lệch giờ không phải việc gì đáng thú vị.

Nhìn cơ thể đẹp mỹ miều của Vương Giai Giai Lý Dương trợn tròn mắt, chỗ nào cũng có thay đổi.

- Bây giờ không được, buổi tối được không?

Sự thay đổi của Lý Dương không giấu được Vương Giai Giai, Vương Giai Giai tội nghiệp nhìn Lý Dương, tối qua Lý Dương đã gây sức ép rồi, lần này Vương Giai Giai thực sự không còn sức lực.

- Ha, ha, được, vợ yêu, tối nay vậy.

Lý Dương nhảy lên mau mặc quần áo.

Sắp mười giờ rồi, Lý Dương cũng muốn đi xem các thành viên trong đoàn thế nào, anh không còn thời gian đùa giỡn ở trong phòng nếu không anh lại ko làm tốt nhiệm vụ đoàn trưởng.

Ngoài Lý Dương ra, những người chưa dậy không nhiều, các bậc tiền bối tối qua mặc dù rất mệt nhưng năng lực thích ứng vẫn tốt, Liễu lão và Chu lão uống trà ở trong lầu trà.

Vẫn chưa dậy chỉ có Lý Xán và Liễu Tuấn, Lý Dương chạy sang gọi hai người này dậy.

Sau khi ăn trưa, Lý Xán và Liễu Tuấn đều gọi nhau tới phố người Hoa ở Toronto chơi, Lý Dương cũng tâm động.

Canada không giống như Myanma, đây là quốc gia phát triển thực sự, tới Canada không tới đây chơi thì thật có lỗi với bản thân.

Đặc biệt là bây giờ lại có thời gian, tự do sinh hoạt, lúc này không thể lãng phí thời gian ở trong khách sạn được.

Lý Dương gọi điện thoại cho Lâm Bá Văn, đây là hướng dẫn viên du lịch sẵn có không dùng cũng phí.

Biết được ý nghĩ của Lý Dương, Lâm Bá Văn cười cười lập tức sắp xếp xe đến đón, người bọn Lý Dương đi cũng không ít.

- Lý lão đệ, lần này cậu mang bảo bối gì tới? Bát trường Sinh hai bình Tiên Âm hay là chén Dạ Quang?

Trên xe, Bạch Minh nhìn ra ngoài cửa sổ lại quay đầu lại hỏi Lý Dương, thấy bọn Lý Dương đi chơi Bạch Minh và Mao lão cũng đi theo.

Lần này bảo bối mọi người mang tới đều tập trung lại, do viện bảo tàng Cố Cung sắp xếp người chuyên áp giải không có cùng bọn họ vận chuyển.

Mà mỗi người mang bảo bối gì đều là bí mật, Lý Dương mang gì không nói ra ngoài, Bạch Minh trên đường hỏi mấy lần rồi.

- Bạch đại ca, anh mang cái gì? Lý Dương cười cười, không trả lời Bạch Minh mà lại hỏi lại một câu.

- Thứ mà tôi mang chắc chắn không thể so sánh với cậu, cậu cứ nói trước cho tôi biết được không, có phải là chén Dạ Quang, nếu vậy chúng ta lại có thể uống vài chén rượu ngon rồi.

Nói đến chén Dạ Quang Bạch Minh vô cùng hưng phấn, thời gian Bạch Minh đón tết đã đi tìm Lý Dương cuối cùng biết được lai lịch của rượu ngon kia, ở chỗ Lý Dương uống rượu ngon cho đến bây giờ vẫn nhớ.

- Bí mật, đến lúc ấy anh sẽ biết.

Lý Dương hé miệng cười, Bạch Minh lập tức thành bộ dạng ủ rũ, chửi thầm Lý Dương.

Lý Xán, bọn Liễu Tuấn cũng cười, Lưu Cương cũng cười, Bạch Minh tức giận lại không biết Lý Dương mang gì.

Lâm Bá Văn ngạc nhiên nhìn bọn họ, có lời căn dạn của Lâm Lang ngày hôm qua anh sẽ chịu khó quan sát học hỏi những ưu điểm của Lý Dương.

Quan hệ của Lý Dương và Bạch Minh Lâm Bá Văn còn không hiểu rõ, bạn tốt thì chắc không như vậy.

Nghĩ một lát, Lâm Bá Văn lắc đầu, không hiểu đành để sang một bên, anh chủ yếu là phục vụ Lý Dương, quan sát những mặt tốt của người này, dụng ý của Lâm Lang là gì anh rất hiểu, tạo quan hệ tốt với Lý Dương mới là mấu chốt để nắm được công ty Châu Bảo.

Xe lái được hơn nửa tiếng thì dừng ở một con đường mà đối diện với bọn họ lại đều là những kiến trúc cổ điển của Trung Quốc

- Lý tiên sinh, đây là phố người Hoa nổi tiếng nhất ở Toronto con đường này cũng có tên là đường Văn Hóa, bên trong còn có rất nhiều văn hóa Trung Quốc chúng ta.

Xuống xe, Lâm Bá Văn cười giải thích với Lý Dương, Lý Dương nhìn vào trong lập tức gật đầu.

Con đường này thực sự có rất nhiều đặc trưng văn hóa Trung Hoa, những người xa quê hương tới đây cảm thấy thân thiết có những cảm giác không giống nhau, sau khi mấy người xuống xe đều hưng phấn đi vào trong.

- Lý tiên sinh, mời vào bên trong.

Lâm Bá Văn cười thò tay ra, Lý Dương khách khí rồi bước vào trong.

Phố người Hoa ở Toronto không chỉ có một nghiêm túc mà nói phải là một khu vực mà không chỉ phố người Hoa, Lâm Bá Văn dẫn mọi người tới nơi lớn nhất.

Ở đây có rất nhiều thứ dân gian đặc sắc rất hiếm thấy ở trong nước, lúc này bọn Lý Dương đang ngồi trong lầu trà, bên ngoài lầu trà xem ra trông rất bình thường nhưng bên trong trông cổ điển đều là kết cấu gỗ.

Nơi như thế này ở trong nước rất hiếm gặp.

Người ở lầu trà không ít, trong phòng khách có mấy bàn đều ngồi kín, cuối cùng vẫn là Lâm Bá Văn tự mình xuất hiện mới có được một bàn, sau khi mọi người ngồi xuống, bên cạnh lập tức có một người thanh niên ăn mặc theo kiểu người Hoa lến rót trà cho bọn họ.

- Trà ngon.

Uống trà, Mao lão không kìm chế được gật đầu, trà ở đây không thể so với trà trong nước, đương nhiên, trà cũng không hề rẻ, Lâm Bá Văn yêu cầu thứ tốt nhất bình này phải hai nghìn đô Canada, tương đương với hơn một vạn nhân dân tệ.

- Chư vị, thời gian đấu giá hôm nay tới rồi.

Trong lầu trà bước ra một người khoảng hơn sáu mươi tuổi, người này mặc áo dài màu đen, trang trí giống thời nhà Thanh, phía sau ông còn đi theo một người thanh niên, trước mặt người thanh niên lại là một chiếc xe đẩy nhỏ, ben trên phủ một chiếc khăn màu xanh.

Lý Dương vừa uống trà vừa ngẩng đầu lên, Lý Xán, Lý Tuấn cũng đều nhìn về phía trước, trên mặt mấy người này đều lộ sự ngạc nhiên sau đó quay sang nhìn Lâm Bá Văn.

Trong lầu trà có đấu giá, sao không giống như có đấu giá gì cả.

*****

- Lý tiên sinh, đợi một lát.

Lâm Bá Văn lập tức đứng lên vội bước sang một bên, và dặn dò nhỏ nhẹ nhân viên phục vụ lầu trà, Lâm Bá Văn là người tài giỏi, quá trình gian khổ phấn đấu đã bị bọn Lâm Lang cướp mất, lầu trà này giống như tuổi thanh xuân của anh không thể đến lần thứ hai.

Lần này nếu không phải là dẫn Lý Dương đi anh không thể vào, coi như không biết gì việc đấu giá ở đây.

Sau mấy phút, Lâm Bá Văn lại nhẹ nhàng trở lại thời gian anh đi rất ngắn nhưng sự việc đã rõ ràng rồi.

-Lý tiên sinh, là như này, cách đây hơn một năm có người ở đây bán một đồ sứ cổ, người mua đồ sứ này mua với giá rất thấp kết quả tìm chuyên gia xem thì là tinh phẩm thời Khanh Hy, bán cho công ty đấu giá được hơn một trăm vạn, người mua đồ cổ kia là ông chủ ở đây, chuyện này truyền ra, lập tức gây kích động.

Lâm Bá Văn giải thích, hơn một vạn đồng Ca na da, ngày đó tương đương với sáu trăm vạn nhân dân tệ bây giờ, người đó thực sự mua hời.

Khi họ nói chuyện, lão nhân đẩy chiếc xe mở chiếc khăn xanh ra, phía dưới lộ ra cái bình sứ màu xanh, nhìn rất đẹp.

Lâm Bá Văn cũng nhìn thấy chiếc bình nói:

- Ông chủ tiệm này là người thông minh, sau khi biết sự kiện đó lập tức liên hệ với hiệp hội từ thiện, định kỳ tổ chức đấu giá đồ cổ, cứ mười ngày một lần, đồ mỗi lần đấu giá không nhất định là đồ cổ thật, mà toàn bộ đều dựa vào vận may và trình độ của người đấu giá, người trả giá cao sẽ được, tất cả số tiền sẽ chuyển cho quỹ từ thiện.

Lâm Bá Văn nói xong liền uống một ngụm trà, trà trị giá trên vạn nhân dân tệ đã bị anh uống một hụm bằng hết, làm Mao lão khẽ lắc đầu, người thanh niên này cũng là một người không biết thưởng thức trà.

- Ông chủ này thực sự là người thông minh, khó trách thời gian này có nhiều người ở đây.

Lý Dương gật đầu, khi vừa bước vào anh cũng thấy kỳ lạ, lúc này mới hai giờ chiều mà lầu trà rất đông khách, hóa ra là có đấu giá.

Liễu Tuấn cau mày nhẹ nhàng hỏi:

- Tiền thu được toàn bộ đều dùng làm từ thiện, vậy thứ bọn họ mang đến như thế nào?

-Vấn đề này tôi cũng vừa hỏi rồi, ở đây đồ đấu giá đều là ông chủ và hiệp hội từ thiện quyên góp, sau khi đấu giá bất luận số tiền bao nhiều, hiệp hội từ thiện đều cấp giấy chứng nhận. Lâm Bá Văn vội vàng nói.

Liễu Tuấn chỉ là người đi cùng Lý Dương nhưng anh có thể thấy quan hệ giữa Liễu Tuấn và Lý Dương không tồi, bất kỳ người nào bên cạnh Lý Dương anh đều không thể coi thường.

Lúc này, Lâm Bá Văn cũng có chút ngưỡng mộ Liễu Tuấn, nếu anh có được mối quan hệ như thế này với Lý Dương thì việc nắm quyền công ty chắc chắn sẽ ok.

- Đúng thế, ông chủ này thực sự thông minh.

Vương Giai Giai nói một câu, cô nhìn xung quanh, cách này nhìn rất bình thường nhưng người có thể nghĩ tới không nhiều, đặc biệt là đấu giá vì từ thiện có thể thu hút rất nhiều người.

Ở trong nước, có lúc đấu giá từ thiện những thứ rất bình thường nhưng có thể có giá cao chứ không nói ở Canada.

Canada và trong nước có thể không giống nhau, ở đây không có Quach Mỹ Mỹ, Lô Mỹ Mỹ, từ thiện dùng tài khoản là rất ổn.

Hơn nữa ở nước ngoài một số người rất thích làm từ thiện, càng có nhiều tiền thì càng thích, sau khi quyên góp có thể có chứng chỉ từ thiện là việc rất vinh hạnh, chỉ cần người có sự nghiệp một chút nghe thấy việc này thì sẽ không từ chối.

Để họ cầm ra hai đồ rất dễ, đứng nói mười n\gày một lần, mười ngày ba lần đấu giá cũng không vấn đề gì.

Ông chủ này rõ ràng biết làm ăn, biết được đạo lý này mười ngày một lần có thể thu hút người tới đây, một tháng tới lầu trà ba lần, đây chính là địa điểm nghỉ ngơi chủ yếu của họ.

Bọn Lý Dương lúc này cũng đều hiểu điều này, cười nhìn chiếc bình nhỏ màu xanh.

- Khoản này làm sao không có?

Đang cầm đồ sứ lật xem đột nhiên có người kêu lên, những thứ đấu giá ở đây lầu trà không thể giới thiệu bất cứ điều gì, nếu người quyên góp không đồng ý họ còn không thể nói tên người quyên góp, tất cả đều do mọi người đoán.

Có người xem không hiểu nhưng cũng là người trong nghề, lầu trà có đấu giá như vậy để thu hút không ít nhà sưu tầm đồ cổ, không ít việc mua hời cũng xảy ra ở đây nếu không việc làm ăn không thể náo nhiệt như vậy.

Việc mua hời không chỉ xảy ra một lần, cách đây ba tháng ở đây xuất hiện công trình điêu khác từ châu Âu giá ba nghìn đồng Canada, sau khi kiểm nghiệm là tác phẩm nổi tiếng của đại sư nổi tiếng thế kỳ của châu Âu, giá trị ít nhất cũng phải sáu vạn đồng Canada, trong một lúc giá trị đã tăng gấp hai mươi lần.

Sáu vạn nghe thì không nhiều nhưng đồng Canada giá trị hơn so với nhân dân tệ, tương đương với bốn mươi vạn nhân dân tệ cũng là sự mua hời không nhỏ.

- Đồ sứ này hóa ra có đề khoản ở đáy nhưng bị người ta cố ý gọt đi, Thượng Quan tiên sinh, ngài xem.

Có người đàn ông mập nói một câu, lại ngẩng đầu lên nhìn xung quanh một vị gì mặc đồ du lịch, vị này có vẻ như khoảng sáu mươi bẩy tuổi, tóc vẫn đen chắc là nhuộm.

Thượng Quan tiên sinh cầm đồ sứ xem, trong mắt đột nhiên sáng lên, nhẹ nhàng nói:

- Đúng thế, đề khoản này chắc chắn bị người ta cố ý gọt đi.

- Gọt đi rồi, ai có thể gọt đề khoản này?

Người béo ngạc nhiên hỏi, lão nhân mang đồ sứ đến cũng không nói gì chỉ cười cười.

Thượng Quan tiên sinh cũng không nói nữa nhìn cái bình nhỏ màu xanh cũng không biết ông đang nghĩ gì.

- Tôi xem với.

Một giọng tiếng Trung không sõi vang lên, sau khi Lý Dương tới Toronto đã gặp người này, tiếng Hán cũng có thể nói, tiếng Anh cũng có thể nói, nhưng tiếng Hán nói không sõi lắm.

Người này nhìn chưa đến ba mươi, tầm bằng Lâm Bá Văn, Lâm Bá Văn cũng nhìn anh ta cau mày lại.

Lý Xán đúng lúc chú ý tới tinh thần Lâm Bá Văn lập tức hỏi:

- Người này là ai?

- Tam Tỉnh Kết Y, con trai Tam Tỉnh Khanh, anh ta còn đến sớm hơn Tam Tỉnh Khanh, cách đây một tháng đã đến rồi, là một người khoa trương.

Lâm Bá Văn nói nhỏ một câu lại quay đầu dường như không muốn Tam Tỉnh Kết Y nhìn thấy mình.

Lâm Bá Văn có ấn tượng không tốt với Tam Tỉnh Kết Y, gia tộc Tam Tỉnh không nhỏ, mặc dù Tam Tỉnh Khanh không phải là thanh viên trực hệ của tập đoàn Tam Tỉnh những cũng tính là một chi nhánh không tồi, trên tay nắm giữ công ty đầu tư trêm trăm triệu đô la mỹ.

Sau khi Tam Tỉnh Kết Y tới Toronto Lâm Bá Văn đón hắn, Tam Tỉnh Kết Y nhìn thấy em gái Lâm Bá Văn liền theo đuổi, đừng nói Lâm Bá Văn, là Lâm Lang cũng có chút ý kiến.

Cũng không xem bản thân ra gì, một đệ tử ăn chơi trác tang, cóc ghẻ còn đòi thiên nga, lại muốn theo đuổi em gái anh.

Qúa đáng nhất là người này vừa theo đuổi em gái anh vừa tới khách sạn chơi gái, Lâm Bá Võ làm ở khách sạn, nhất cử nhất động của hắn đều được người nhà Lâm gia nắm rõ.

Đối với hạng người này Lâm Bá Văn chỉ có phản cảm, nếu không phải là người nhà gia tộc Tam Tỉnh thì Lâm Bá Văn đã cho ra khỏi Canada rồi.

Những điều này Lâm Bá Văn không nói Lý Xán cũng không hỏi, nghe nói là con của Tam Tỉnh Khang Lý Xán cũng không ưa rồi.

Ở quốc nội Tam Tỉnh Khang bị dân cả nước ghét, con của hắn may mắn là ở Canada nếu ở trong nước chỉ cần có người nói ra thân phận của hắn thì hắn sẽ bị đánh tơi tả.

- Xanh khổng tước, không tồi, đồ đẹp.

Tam Tỉnh Kết Y đột nhiên nói một câu, đồng thời cầm cái bình lên xem kỹ, Lý Xán và Liễu Tuấn đều ngạc nhiên, tên này cũng không tồi chí ít cũng biết được màu sắc chính xác của đồ sứ.

Lý Dương cũng ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Mao lão và Bạch Minh đang nhìn mình, ba người nhìn nhau cười.

*****

- Người trẻ kia từ đâu tới, cũng hiểu biết đấy.

Người già tóc đen họ Thượng Quan kinh ngạc nhìn Tam Tỉnh Kết Y cười hỏi.

Tam Tỉnh Kết Y lập tức cúi đầu cười ha ha nói:

- Tôi đến từ Nhật Bản, thành viên của gia tộc Tam Tỉnh, chào lão tiên sinh.

Hóa ra là bạn của gia tộc Tam Tỉnh Nhật Bản, thất kính thất kính.

Thượng Quan tiên sinh chắp tay không bắt tay Tam Tỉnh Kết Y, ông dùng kính ngữ khi nói chuyện với người trẻ này, nhưng nói là người Nhật Bản thì ngữ khí nhạt đi.

Mọi người xung quanh đều cười, thái độ của Thượng Quan tiên sinh lộ quá, bất kỳ người nào cũng có thể nhìn ra.

Tam Tỉnh Kết Y trên mặt cau có, cười gượng gạo, mắt nhìn nham hiểm.

Người Trung Quốc ở Canada không ít nhưng có rất nhiều người di dân tới mấy năm gần đây còn có một số là ngườiHoa di dân của khu Đông Nam Á, tiền bối của những người này rất nhiều sinh sống ở trong nước.

Thượng Quan tiên sinh di dân tới Canada khoảng hai mươi năm rồi nhưng trước ông lại là người Nam Kinh, tổ tiên có nhiều người già bị sát hại ở Nam Kinh làm Thượng Quan tiên sinh có ác cảm với người Nhật Bản, Tam Tỉnh Kết Y giới thiệu mình là người Nhật Bản mà Thượng Quan tiên sinh không thay đổi thái độ mới là lạ.

- Đến giờ rồi, mời mọi người quay về bàn của mình, chúng ta bắt đầu đấu giá.

Vị người già vào quán trà sớm nhất cười ha ha vẫy tay, quán trà là đơn phương tổ chức đấu giá, thời gian đấu giá không giới hạn nhưng thời gian xem đồ thì có hạn chỉ có năm mươi phút để mọi người xem. Sau đó phải tiến hành việc chính.

Đấu giá ở đây không cần giao nộp gì để bảo đảm, mọi người đều quen nhau cả.

Nhưng quán trà cũng không yên tâm khi người đấu giá không chịu nộp tiền, đây là hoạt động từ thiện là chính phủ khuyến khích có người đấu giá không trả tiền thì tài khoản cá nhân lập tức phải để lại.

Ở Canada tài khoản cá nhân rất quan trọng, có dấu vết không tốt thì vay mượn và việc làm phúc lợi sẽ có ảnh hưởng,

Nếu là người nước ngoài đấu giá không trả tiền cũng bị ghi vào tài khoản cá nhân, tất cả hoạt động ở Canada đều bị hạn chế rất nhiều, còn có thể bị về nước trước thời hạn, ở đây không hoan nghênh những người không có chữ tín như vậy.

Những người xem đồ sứ xung quanh từ từ đi lại, các bàn lập tức ngồi chật, những người ngồi xuống nhỏ nhẹ bàn luận, đoán già đoán non, những người có hứng thú còn dự đoán giá, xem một lúc giá bao nhiêu tiền có thể có chiếc bình này.

- Thượng Quan tiên sinh, đây không phải là màu xanh sao? Chiếc bình nhỏ này tại sao nói là xanh Khổng Tước?

Mấy người ngồi bàn bên cạnh Lý Dương nhỏ nhẹ nói, Thượng Quan tiên sinh và người béo khi nãy ngồi ở bàn kia, người béo hỏi câu này.

Bạch Minh quay đầu lại cười nói:

- Xanh khổng tước cũng gọi là xanh, trong mắt người xưa màu xanh nhất chính là xanh lam nó còn là tượng trưng cho sự cao quý.

Thượng Quan tiên sinh cười gật đầu.

Thượng Quan tiên sinh không quen Bạch Minh, ở đây cũng không ai quen anh, Bạch Minh và Mao lão nổi tiếng ở trong nước nhưng ở đây thì không, những người ở đây rất ít xem truyền hình trong nước, những người biết họ rất ít.

Người béo nghi ngờ nhìn Bạch Minh lại hỏi tiếp:

- màu xanh lá là xanh lam, Thượng Quan tiên sinh, là như vậy sao?

Thượng Quan tiên sinh nhẹ nhàng nói:

-Người cổ đại có cách nói như vậy, trong thơ Bạch Cư Dị có câu "xuân đến nước sông xanh như màu xanh lam, xanh lam tượng trưng cho sự cao quý, từ thời Nguyên Tống cố nhân đã có yêu cầu rất cao đối với màu xanh lam, Thanh Hoa chính là ra đời từ điểm này.

Nói xong Thượng Quan tiên sinh còn quay đầu lại nhìn Bạch Minh, Bạch Minh cười với ông lại quay đầu lại.

Vị quan tiên sinh này hiểu nhưng nói hơi vĩ đại, Bạch Minh lại không nhận thức giống như vậy, Thanh Hoa ra đời như thế nào đến nay vẫn chưa có tranh luận, phải nói Thanh Hoa và yêu cầu xanh lam của người thời xưa có liên quan tới nhau nhưng nói Thanh Hoa ra đời từ điểm này có chút quyết đoán.

- Tôi trả năm trăm.

Bàn bên cạnh bắt đầu có người trả giá rồi, lần này người trả giá là một người Canada bản địa, trong mắt bọn Lý Dương anh chính là người nước ngoài, người này cũng nói tiếng Hán, những người này ở phố người Hoa học tiếng Hán rồi.

- Năm trăm rưỡi.

Người nước ngoài vừa dứt lời thì lại có người trả giá, vị già trong lầu trà cười ha ha nhìn người ra giá, đây cũng là khách quen của lầu trà đã đấu giá qua một hai lần có kiếm được tiền không thì không ai biết.

- Năm trăm tám.

Lại có người ra giá, không khí xung quanh dần sôi động lên, bên ngoài còn có người chạy lại, xem đấu giá bắt đầu tiếc lắc đầu, tới muộn cũng có thể đấu giá nhưng trước không có nhìn kỹ vật đấu giá nên không thể nắm chắc.

- Sáu trăm.

Lần này ra giá là người đàn ông béo bên cạnh Thượng Quan tiên sinh, Lý Dương và Mao lão nhìn nhau, Mao lão cúi đầu tiếp tục thưởng thức trà ngon.

Cái bình xanh khổng tước này thực sự không tồi, nhưng chỉ là đồ phỏng chế của thời Dân Quốc, là đồ cổ nhưng nhỏ quá giá trị không cao.

Bình loại này cũng đáng hai nghìn nhân dân tệ có người đưa ra năm trăm nhân dân tệ đã là cao rồi, trên năm trăm đồng Canada tương đương với hơn ba nghìn nhân dân tệ.

Cũng có thể nói, từ lúc bắt đầu những người này chính là bù tiền để đấu giá.

- Bình xanh khổng tước đẹp như vậy mà chỉ đưa ra giá sáu trăm, ít quá tôi trả một nghìn.

Tam Tỉnh Kết Y đột nhiên nói một câu, ánh mắt tất cả những người xung quanh đều hướng về ông, Thượng Quan tiên sinh cau mày lại.

- Tôi ra giá một nghìn hai.

Bàn Lý Dương đột nhiên có người kêu lên một tiếng, bọn Lý Dương đều ngạc nhiên quay đầu nhìn Lý Xán, lần này ra giá lại là Lý Xán.

- Lão đại, tôi nhìn giống như đồ được nung trong cung, chưa biết chừng là đồ Khang Hy – Càn Long.

Lý Xán nói nhỏ một câu, Liễu Tuấn lại quay đầu nhìn đồ sứ trên xe đẩy, cau mày nhưng không nói gì.

Đồ sứ này Liễu Tuấn lại có cách nhìn khác, chỉ là Lý Xán đã đưa ra giá anh cũng không tiện nhắc nhở.

Lý Dương cười lắc đầu, cũng không nói gì, Lý Xán ngạc nhiên, đối với trình độ của Lý Dương anh vô cùng tin tưởng, Lý Dương thái độ như vậy rõ ràng là không thích đồ sứ này.

Một nghìn hai trăm đồng Canada, vẫn chưa tới một vạn nhân dân tệ, cũng không phải là nhiều không có người ra giá cao hơn, anh cũng coi như một lần học phí.

- Một nghìn rưỡi. Tam Tỉnh Kết Y lại nói một tiếng, Lý Xán lập tức nhẹ cả người, có người ra giá rồi, anh coi như không bị tổn thất gì.

- Là đồ của Dân Quốc.

Liễu Tuấn chạy lại, nói nhỏ vào tai Lý Xán một câu, nói xong lập tức rụt đầu trở về.

Lý Dương cười nhìn Lý Xán, trình độ của Lý Xán thực sự không thể so với Liễu Tuấn, đặc trưng của đồ phỏng chế Dân quốc này không rõ nhưng ở trong nước xuất hiện không ít, người nghiên cứu thực sự đều có thể nhìn ra vấn đề trong đó, chí ít Liễu Tuấn nhìn ra rồi.

- Hiểu rồi.

Lý Xán nói nhỏ một câu, biết là đồ Dân Quốc anh không thể đấu giá ngốc như thế, lúc này Lý Xán cũng hứng thú nhìn Tam Tỉnh Kết Y đang tranh đồ phỏng chế đó.

- Hai nghìn.

Lần này ra giá vẫn là Tam Tỉnh Kết Y, sau một nghìn rưỡi lại có mấy người ra giá, người ra giá càng nhiều cuộc đấu giá càng náo nhiệt.

Sau khi Tam Tỉnh Kết Y ra giá hai nghìn thì không khí yên lặng một chút trên mặt Tam Tỉnh Kết Y lộ chút đắc ý.

- Ba nghìn.

Một âm thanh vọng lại tất cả mọi người lập tức quay lại nhìn kinh ngạc nhìn người ra giá lần này.

Người ra giá lần này là Thượng quan tiên sinh mà lần này ông trực tiếp tăng lên một nghìn đồng Canada cao hơn so với những lần trước.

Thấy Thượng Quan tiên sinh ra giá những người xung quanh bàn tán sôi nổi, những người này không quen Lý Dương nhưng đều quen THượng Quan tiên sinh, ở lầu trà này Thượng Quan tiên sinh cũng là chuyên gia nổi tiếng, nếu không ban nãy người béo kia cũng không hỏi ông.

Thượng Quan tiên sinh tăng giá lên một nghìn chứng tỏ ông rất thích đồ sứ này, tâm tư một số người dao động.

Đương nhiên cũng không bài trừ Thượng Quan tiên sinh cố ý gây áp lực cho người Nhật Bản kia, dù sao ban nãy mọi người đều nhìn thấy Thượng Quan tiên sinh tỏ vẻ không thích người Nhật Bản.

- Năm nghìn.

Tam Tỉnh Kết Y kêu một tiếng, trên mặt có chút tức giận, trình độ của Tam Tỉnh Kết Y không bằng Lý Xán nhưng nói chung cũng không tiếp xúc qua không ít đồ cổ, kiến thức cơ bản cũng biết, lúc này ông rất xem trọng cái bình này.

Năm nghìn Canadian dollar, khi bắt đầu có người trả năm trăm, lúc này đã thành năm nghìn, gấp mười lần.

Ở công ty đấu giá tình huống này không thường gặp, lầu trà nhỏ này mà cũng nhiều kẻ điên cuồng.

Lý Dương uống ngụm trà, lắc lắc đầu, năm nghìn Canadian dollar chính là hơn ba vạn nhân dân tệ, trước thì không nhiều nhưng ai mua người đó trả, thêm bao nhiêu trả bấy nhiêu.

Thượng Quan tiên sinh lúc này sắc mặt không tốt, Tam Tỉnh Kết Y vừa nhìn anh khiêu khích làm Thượng Quan tiên sinh tức giận.

- Sáu nghìn.

Lần này trả giá là người đàn ông béo khi nãy, anh thấy được sự phẫn nộ của Thượng Quan tiên sinh nhưng vẫn muốn trả giá vội vàng kêu lên.

Anh và Thượng Quan tiên sinh là bạn, đã thấy Thượng Quan tiên sinh thích cái bình này rồi.

Thượng Quan tiên sinh nếu hét giá thì không còn mặt mũi nào, lúc này trong lòng người đàn ông béo cũng có sự tính toán.

Nhiều lúc lợi ích trước mắt bạn bè cũng không đáng tin, người đàn ông béo cũng là một ví dụ.

- Tôi trả một vạn.

Lời nói của người đàn ông béo vừa hét lên, Tam Tỉnh Kết Y lại kêu to một tiếng, xung quanh rất nhiều người ngạc nhiên, một vạn Canadian dollar, con số này ở công ty đấu giá có thể không là gì nhưng ở lầu trà chỉ là hành động từ thiện, trên một vạn Canadian dollar là việc không dễ.

Rất nhiều người bắt đầu cúi xuống suy nghĩ, có phải thứ này thực sự là bảo bối cho nên họ mới tranh nhau như vậy?

- Hai vạn.

Một âm thanh vang lên, Mao lão đang uống trà đột nhiên ngây người, đang bưng trà đầy sự ngạc nhiên nhìn Lý Dương.

Lý Xán, Liễu Tuấn còn có cả Bạch Minh cũng quay đầu lại đều không dám tin.

Lần này người đưa giá lại là Lý Dương mà Lý Dương trực tiếp thêm một vạn Canadian dollar, gấp đôi giá cũ luôn.

- Lão đại, anh điên rồi.

Lý Xán vội vàng chạy lại, hỏi nhỏ một câu, Lý Dương ban nãy cũng nói cho anh Lý Dương biết thứ này không phải là bảo bối chân chính.

- Không có việc gì.

Lý Dương lắc đầu, Thượng Quan tiên sinh mặt biến sắc, Tam Tỉnh Kết Y mặt chùng xuống nhìn Lý Dương.

Hai vạn Canadian dollar, gần bằng hai vạn đô la Mỹ, ở bất kỳ nơi nào cũng đều có thể mua được đồ vật vô cùng đẹp.

- Ba vạn.

Chưa đến một phút, Tam Tỉnh Kết Y lại đưa ra giá mới, Thượng quan tiên sinh cau mày lại, nhiều người bỏ cuộc.

Thu nhập ở Canada rất cao, nhưng người bình thường mỗi năm cũng chỉ có ba vạn Canadian dollar, lấy thu nhập của một năm để đi mua thứ này thì bọn họ không ngớ ngẩn như vậy.

Đây chỉ là lầu trà ở phố người Hoa thông thường, những người có thu nhập cao cũng không nhiều.

- Năm vạn.

Lời nói của Tam Tỉnh Kết Y vừa dứt thì Lý Dương lại kêu lên, Tam Tỉnh Kết Y ngây người ra đó, tức giận nhìn Lý Dương.

Bạch Minh, Mao lão đều cau mày, năm vạn đồng Canadian, hơn ba mươi vạn nhân dân tệ, mua một thứ giá chỉ có hai nghìn đồng Lý Dương lại có tiền cũng không thể thua như vậy.

- Năm vạn, ông không mua được thì đừng tranh, cho dù thua rồi tôi cũng coi như làm từ thiện.

Lý Dương nhìn Tam Tỉnh Kết Y lại cười nói một câu, câu nói này rõ ràng là khiêu khích, Tam Tỉnh Kết Y hơi ngạc nhiên, mặt đột nhiên ửng đỏ.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1111)