Vay nóng Tima

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0984

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0984: Quá thần kỳ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Shopee


Nhóm đầu tiên đi vào là những phóng viên cùng với du khách đến đầu tiên, vừa mới đi vào tất cả đều đứng ngây nơi đó.

Mỗi người, đều cảm giác có một cơn gió ấm áp tràn đến trước mặt, còn đối với khuôn mặt đang mỉm cười, quý phụ nhân nhìn bọn họ càng làm cho bọn họ mỗi người đều mất tự nhiên đứng thẳng người, trong đầu không còn chút ý niệm riêng.

Mona Lisa mỉm cười, là bảo bối đầu tiên được triển lãm.

Những người phía trước nhất, tất cả đều ngơ ngác nhìn lên bức tranh này, mọi người dừng lại đó, khiến người phía sau nhịn không được bèn thúc giục, mãi đến khi mặt sau rất là chen chúc, thật sự làm cho bọn họ không thể không di chuyển, những người này mới đi lên phía trước đi, nhưng vẫn lưu luyến nhìn lên bức tranh trên tường.

Trong lòng của mỗi người đều có sự chấn động.

Bọn họ dường như thấy nàng Mona Lisa chân chính trước mắt, thấy được người phụ nữ truyền kỳ này.

Vô luận bọn họ chấn động đến như thế nào, chỉ cần mắt còn có thể nhìn được bức họa, liền có thể cảm giác được vị quý phu nhân đang cười với chính mình. Một nụ cười vô cùng dịu dàng, mang theo cả sự cổ vũ.

Đây cũng là một nụ cười làm cho người ta cảm động, những người từng gặp nàng, hẳn là tất cả đều bị ảnh hưởng rất mạnh.

Đến khi bị chen chúc sắp phải rời khỏi bức họa này, một số phóng viên mới giật mình tỉnh ngộ, cuống quít muốn dùng camera cỡ nhỏ mang trên người chụp lại bức tranh danh họa thế giới này.

Triển lãm quán không cho phép mang cameras và di động, nhưng cũng không quản lý quá nghiêm khắc, những ký giả này đều có biện pháp của mình mang vào thiết bị chụp ảnh.

Lý Dương cũng cần những phóng viên tiếp tục tuyên truyền mấy thứ này cho hắn, hạn chế chính là giả bọ, đương nhiên không thật sự khiến nơi này thành nơi không thể tiết lộ ra ngoài.

Người phía trước nhất rốt cục bị đẩy lên phía trước, cách xa "Mona Lisa".

Bất kể những người nhìn thấy bức tranh này là ai, thân phận gì, lúc này sẽ không chút hoài nghi đối với chuyện bức tranh thực hay giả, có thể sinh ra hiệu quả như vậy, có thể trực tiếp làm chấn động tâm linh bọn họ, cũng chỉ có Mona Lisa chân chính mới có thể làm được.

Những người bị đẩy lên trên thoáng mang theo vẻ tiếc nuối.

Nhưng bọn họ tiếc nuối chỉ lưu lại không đến một phút, trên mặt lại lộ ra vẻ rung động.

Phía trước khu triển lãm, lại xuất hiện bức tranh Thủy Trung Họa, cũng đồng dạng là của một đại tông sư, cũng là tác phẩm thần kỳ vô cùng.

Bức tranh trong nước nhẹ nhàng lay động, mang vẻ uy nghiêm của hoàng đế, khiến người bên ngoài nhìn thấy cũng nhịn không được muốn giơ tay mà chào hỏi, mà tất cả đều triển hiện trong nước, càng giống như là mộng cảnh.

Mọi người còn chưa khôi phục lại sau ảnh hưởng của Mona Lisa, tâm thần lập tức lại bị bức tranh trước mắt này hấp dẫn.

Đây là tác phẩm của tông sư, là bảo bối chân chính, so với tuyên truyền qua truyền hình, có thêm giới truyền thông miêu tả sẽ mạnh gấp trăm lần.

Không tận mắt nhìn thấy, căn bản không thể cảm nhận được sự thần kỳ chân chính của những bảo bối này.

Những ký giả này, một hồi dường như lại quên công việc của bọn họ, còn những người thuần túy đến tham quan, thì không ngừng cảm thán, chuyến này tới thật đáng giá.

Cũng không uổng bọn họ xếp hàng thời gian dài như vậy, có thể sớm vào được triển lãm.

Lúc này mới chỉ có hai món triển lãm, người ở phía sau không ngừng thúc giục, ngũ chậm tham quan chậm rãi tiến về phía trước, đây mới thực là chậm, những người chứng kiến hai món bảo bối được triển lãm, căn bản không muốn đi lên phía trước.

- Liên lạc không được, không phải bảo cậu ta âm thầm mang theo máy bộ đàm sao?

- Không tín hiệu, chết tiệt, tôi sẽ khấu trừ tiền lương của cậu ta, khấu trừ tiền thưởng của cậu ta nữa!

Bên ngoài triển lãm, rất nhiều chủ quản các tòa soạn báo đều nổi trận lôi đình, bọn họ dùng biện pháp công nghệ cao để võ trang cho các phóng viên của họ, nhưng những người này tiến vào triển lãm giống như đều mất tích, không ai truyền tin ra bên ngoài cho bọn họ.

Những người này, có thể đang chờ đợi đem tin mới nhất đăng lên báo, thậm chí có vài tờ báo còn chưa đi in ấn, để lại vị trí, chờ tin từ bên này.

Không nói giới truyền thông bên ngoài lo lắng chờ đợi. Lúc này, những người đã tiến vào đến bên trong, lần đầu chứng kiến triển lãm lần này, cơ hồ đều có biểu hiện giống nhau.

Ánh mắt mỗi người đều trừng thật to, có người khẽ nhếch miệng, ngẫu nhiên có thể chứng kiến cổ họng của người nọ khó khăn nuốt nước miếng.

Đám người di động, cũng có di động, nhưng người phía trước không muốn đi, người phía sau lại muốn đi lên phía trước, mới tạo thành hiện tượng loại này.

Những người đi tuốt ở đàng trước, từng thấy được những bảo bối kia, trong lòng đều hiểu được một chuyện, chính là những bảo bối trước mắt mà bọn hắn chỉ có một chút thời gian như vậy để thưởng thức, xem xong, sau này muốn xem có thể không dễ dàng.

Trong sự xô đẩy từ phía sau, người phía trước cuối cùng đành rời khỏi bức tranh Thủy Trung Họa, tới món triển lãm kế tiếp.

Bát Trường Sinh.

Cái tên này nhiều người cũng không xa lạ gì, từng là bảo vật của hai đại cố cung, còn là ràng buộc của Đài Bắc cùng Bắc Kinh, đáng tiếc hai bảo bối của hai Cố Cung đều là chế phẩm hiện đại, bát Trường Sinh chân chính đến nay mới một lần nữa xuất thế.

Nước trong bát Trường Sinh càng như chứa một cảm giác mờ ảo giống như tiên cảnh.

Ở trước bát Trường Sinh, mỗi người cũng như lúc trước, đều đi vô cùng chậm, cơ hồ đều là mặt sau đẩy mới làm cho bọn họ đi về phía trước, đặc biệt là người hàng trước nhất, không hề thỏa thuận mà cùng có chung cảm nghĩ: kinh người.

Tất cả đều dùng sức kháng cự, tận lực cho mình tranh thủ thêm chút thời gian quan sát bảo bối.

Những bảo bối này, bất luận kẻ nào đều cũng xem mãi không chán.

Người đi vào càng ngày càng nhiều, đội ngũ lại càng ngày càng chậm, người phía sau cũng trở nên nóng ruột, rất nhiều người đều sôi nổi hỏi thăm nghị luận, phía trước rốt cuộc là chuyện gì?

Những người quen với triển lãm này, có một số người còn không ngừng kêu to.

Triển lãm cũng không quá lớn, chỉ triển lãm có mười bảo bối, có rất nhiều chỗ trống cho người tham quan, làm sao có thể đi chậm như vậy, quả thực tựa như ốc sên bò.

- Cuối cùng có tin tức rồi ... cái gì, chỉ một câu, chờ một lát!?

- Làm cái quỷ gì, bắt tôi chờ cái gì mà chờ!

Các vị chủ tòa sọan ở bên ngoài chờ đợi, rốt cục cũng nhận được tin từ thủ hạ của mình từ bên trong truyền ra, nhưng nhận được tin tức rồi bọn họ đều ngây ngẩn cả người.

Phóng viên bên trong truyền tới, nếu không phải là bảo chủ tòa sọan chờ một lát, chính là khẳng định Mona Lisa tuyệt đối là bút tích thực ... còn có một vị phóng viên, yêu cầu cho hắn chút thời gian, để xem hết bảo bối bên trong.

Bên ngoài này, các chủ tòa soạn lại chửi ầm lên.

Đồng thời trong lòng của bọn họ cũng đều có được một sự hiếu kỳ mạnh mẽ, bên trong rốt cuộc là thứ gì, khiến thủ hạ của họ bình thường làm việc rất tốt lại biến thành những kẻ không nghe chỉ huy.

Nước trong bát Trường Sinh, giống như tiên tử đang nhẹ nhàng nhảy múa, những người phía trước bất đắc dĩ bị đẩy đi khỏi món triển lãm này, tất cả đều rất nhanh hướng tới món kế tiếp.

Đi qua mấy nhóm người, có một người nhìn dáng như người Nga đang đứng trong đám người.

Lý Dương đánh bài ở Macao, khiến trong khoảng thời gian này không ít người nước ngoài đến đây, hơn nữa bình thường khách du lịch đến Macao cũng không ít, một người Nga ở trong này cũng không lạ.

Nhìn thấy vẻ đẹp luân thần huyễn hoặc của bát Trường Sinh, trong mắt của hắn không ngừng lóe ra những tia tinh quang, ở đáy tròng mắt, còn có một vẻ tham lam không giấu giếm.

- Tiếng nhạc gì vậy?

Người đi tuốt ở đàng trước thực nghi hoặc liếc nhìn chung quanh, còn những phóng viên đã biết truớc tin tức, thì đều gắt gao nhìn về mười hai cái bình phía trước mặt.

Tiên âm bình, đồ sứ có thể ca hát, đã hiện ra tại trước mặt bọn họ.

Rất nhanh, toàn bộ lực chú ý của mọi người đều tập trung ở những cái bình này, đến khi bọn hắn xác định âm nhạc tao nhã chính là từ trong bình truyền ra, tất cả đều sửng sờ.

Đồ sứ thực sụ có thể ca hát.

Nghe âm nhạc êm tai này, trong lòng của mỗi người chậm rãi bình ổn lại, dưới chân của bọn hắn vẫn thong thả động lên, nhưng đã không còn nôn nóng tiến lên phía trước.

Sau bình tiên âm, xuất hiện một thanh cổ kiếm không có vỏ.

Ngân Bạch Sắc cổ kiếm, thân kiếm sáng ngời, thoạt nhìn tôn quý hào phóng, hiếm có nhất chính là thân kiếm mơ hồ bao phủ một tầng sương mù, càng giống như một thanh thần kiếm.

- Thiên Tùng Vân kiếm, thần khí của Thiên hoàng chúng ta!

Một vị phóng viên nhịn không được kêu lớn lên, món triển lãm phía trước đích thật là Thiên Tùng Vân kiếm, người khác không có kích động giống vị phóng viên này, nhưng đối mặt một bảo kiếm thần kỳ như vậy cũng rất là sợ hãi.

Một số phóng viên Âu Châu còn đang suy nghĩ trong lòng, thì ra là thanh kiếm thế này, khó trách nhiều người luôn luôn cố gắng đoạt nó từ tay Lý Dương, cũng khó trách Lý Dương luôn luôn không buông tay.

Bảo bối như vậy, nếu ở trong tay của bọn họ, cũng sẽ không trả lại cho những người này.

- Tân La bảo kiếm!

Đi đến món triển lãm phía trước, lần này người kích động biến thành phóng viên Hàn Quốc, vị phóng viên kia thì đưa ánh mắt đồng tình đối với vị đồng hành này.

Tân La bảo kiếm là chí bảo của Tân La vương triều, đại biểu cho quốc gia và hoàng thất, cùng Thiên Tùng Vân kiếm có ý nghĩa không khác lắm, có điều thanh kiếm nầy không sánh bằng Thiên Tùng Vân kiếm.

Dù sao Thiên Tùng Vân kiếm có thể nổi danh sánh cùng thập đại thần kiếm Trung Quốc, Tân La bảo kiếm thì thấp hơn một chút.

Sau hai thanh thần kiếm, triển lãm đến một chiếc vòng tay xinh đẹp, ánh sáng xanh biếc.

Nhìn kỹ lại, trong vòng tay còn mơ hồ có một sợi màu đen chậm rãi du động, khi thì đi lên, khi thì xuống dưới, ngẫu nhiên còn có thể bay vùn vụt, chuyển thân mình.

Vòng tay Hắc Long, tương truyền là một tác phẩm mới nhất của đại tông sư Trần Vô Cực, cũng là bằng chứng Trần Vô Cực trở thành tông sư.

So sánh với những bảo bối khác, thì chỉ có một món bảo bối này là thứ mới xuất thế, không thể xem như đồ cổ, nhưng giá trị nghệ thuật của bảo bối này không thua gì những bảo bối khác của Lý Dương.

Trong bàn triển lãm, có những sợi cao su không lớn, bị một thiết bị bằng máy treo lên phía trên.

Khi đám người đi đến xem được một nửa bàn triển lãm, sợi cao su đột nhiên hạ xuống, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái, khi nó trở lại vị trí cũ, một con rồng đen biến ảo trực tiếp từ bên trong nhảy đi ra.

Dường như tất cả mọi người đều bị cảnh tượng đột ngột xuất hiện này làm cho kinh sợ, một vài nữ nhân còn nhịn không được hét lên.

Khi bọn họ phát hiện con rồng đen này là trong suốt, không có thân thể, lại đều tò mò nhìn lại, mãi đến khi con rồng đen ẩn vào vòng tay, một lần nữa biến thành sợi đen, di động trong vòng tay, mọi người mới hiểu được, đây mới là chỗ thần kỳ của vòng tay Hắc Long.

- Thần khí, thật là thần khí, những bảo bối này, tôi nhất định phải viết về nó!

- Tôi vốn nghĩ có người cố ý khuếch đại những bảo bối của Lý Dương này, lúc này mới hiểu được, chúng ta mới là ếch ngồi đáy giếng!

- Nhiều bảo bối như vậy, cậu ấy làm sao lại dám bỏ ra làm thứ đặt cược được!

Xem qua vòng tay Hắc Long, trong lòng rất nhiều phóng viên bắt đầu cảm thán, bọn họ không để ý bên ngoài thúc giục, còn đang nghĩ tiếp tục đi lên phía trước xem, sau khi xem xong toàn bộ bảo bối, sẽ dùng cán bút biểu đạt tình cảm của mình.

Có được những ký giả từ toàn thế giới hỗ trợ tuyên truyền, tin tưởng chuyện về vòng tay Hắc Long không bao lâu sẽ truyền khắp toàn bộ thế giới.

Danh tiếng một đại tông sư như Trần Vô Cực, cũng sẽ được truyền khắp cửu châu đại địa.

- Này, là cái gì vậy?

Đội ngũ được đẩy tới phía trước, mọi người đều nhìn phía hai chén rượu trước mặt, trong chén rượu còn có một chút rượu, bàn triển lãm này toát ra mùi rượu rất thơm.

Cho dù có người không uống rượu, lúc này sẽ cũng chút ngứa trong cổ họng.

Trong chén rượu, lại có 9 con rồng càng như ẩn như hiện, không ngừng vờn múa ở bên trong, mang đến một sắc thái mê hồn.

- Chén Dạ Quang đựng rượu!

Một phóng viên người Anh dùng Hán ngữ không tiêu chuẩn thì thào một câu, lúc này hắn đã sớm tìm ra trong nguồn tin tức, chén có thể tự làm cho rượu trở thành tuyệt thế, đã hiện ra tại trước mặt bọn họ.

Có thể chế ra rượu ngon hay không bọn hắn thật không dám khẳng định, nhưng mùi rượu này, lại là thứ bọn hắn và mọi người chưa bao giờ gặp.

Đáng tiếc đây là triển lãm, không thể cho mỗi người bọn họ thử một ngụm, nếu không những người này uống được rồi không biết lại sẽ có thêm cảm tưởng gì.

Đội ngũ tiếp tục đi về phía trước, ánh mắt người Nga kia lại càng lúc càng sáng, lòng tham trong mắt cũng càng ngày càng lớn.

- Ngọc bài Tử Cương Huyễn, chạm vào là kinh thiên!

Người đi phía trước nhất, đã thấy được cái bàn chải tự động chải lên ngọc bài Tử Cương Huyễn, thấy trên ngọc bài hình thành những hình vẽ mờ ảo như trên mặt nước, rất nhiều người đều há to miệng.

Vô số người, đối Trung Quốc văn hóa lại có kính ngưỡng.

Vô luận là ngọc bài Tử Cương Huyễn trước mặt, hay là vòng tay Hắc Long mới thấy, đều là tác phẩm chân chính của tông sư, đây cũng là những tác phẩm vĩ đại bọn họ lưu lại cho thế nhân.

Cũng chỉ có Trung Quốc, quốc gia có được năm nghìn năm văn minh lịch sử mới có thể có được những tông sư được nhiều người kính ngưỡng như vậy.

Người phía sau vẫn đẩy lên như cũ, khiến những người phía trước thực không vui, cơ hồ đều lắc lắc đầu mà rời khỏi bàn triển lãm ngọc bài Tử Cương Huyễn.

Thời gian có hạn, không ai có thể thưởng thức tỉ mỉ hết chín biến hóa của ngọc bài Tử Cương Huyễn, nếu măy mắn, có thể chứng kiến ba hình ảnh cũng đã rất không tồi.

Điều này cũng làm cho một số người trong lòng lên kế hoạch lên, một lát sau còn muốn quay lại nhìn một lần, nhìn một lần cho thật kỹ.

Người phía trước nhất, quanh quẩn một vòng tròn, cuối cùng đã tới trước mặt bàn triển lãm cuối cùng, qua bàn triển lãm này, cũng chính là lối ra, bọn họ phải rời khỏi khu triển lãm.

Bàn triển lãm cuối cùng lại là một bức họa, một bức tranh treo trên tường.

Trong bức họa này không chỉ một người. Rất nhiều người đều muốn dừng lại, cẩn thận nhìn bức họa này, nhưng khi bọn họ dừng lại, lại phát hiện nhân vật trong bức tranh giống như động đậy, những người không bị bọn hắn chú ý, đều động đậy.

Bữa tiệc cuối cùng - Jêsu và 12 môn đồ, chúa Jesus cùng mười hai môn đồ đang cùng dùng cơm.

Loại thần kỳ này còn chưa cảm thụ được bao lâu, bị áp lực từ mặt sau mỗi người lại phải đi thẳng về phía trước, từng người đi, tròng mắt cũng đều nhìn lại phía bức tranh trên tường, cảm nhận cho hết bức tranh.

Cổ của bọn họ có dài nữa cũng vô dụng, không bao lâu, bọn họ vẫn bị người phía sau đẩy đi ra, cuối cùng bất đắc dĩ đi ra khỏi khu triển lãm.

Mười món đồ triển lãm, những người trong nhóm người đầu tiên cuối cùng đã xem xong toàn bộ rồi, tuy rằng thời gian lâu một chút, nhưng cũng may không có gì bất ngờ.

Bọn họ đi ra rồi, bắt đầu nói với những người ở phía ngoài về những bảo bối thần kỳ bên trong, điều này làm cho người bên ngoài đang xếp hàng chờ đợi càng thêm lo lắng, đồng thời bọn họ cũng hối hận, vì cái gì không đến sớm một chút, như vậy có thể thưởng thức được bảo bối bên trong trước tiên.

Còn có một vài người, chạy đến phía sau đội ngũ những người đang xếp hàng, bọn họ còn muốn xem lại một lần.

Đáng tiếc bọn họ đều bị nhân viên công tác cấp ngăn cản, mặc dù triển lãm là miễn phí, nhưng không phải không hạn chế người xem, những người hôm nay đã đi vào, khẳng định không thể tiếp tục vào lại, muốn vào lại, cũng chỉ có thể đợi ngày mai lại đến.

Những chủ tòa sọan sớm đã chờ đến sứt đầu mẻ trán, hận không thể trực tiếp vào triển lãm, rốt cục cũng thấy thủ hạ của mình.

Lúc này trong bọn họ có một vài người còn có chút hối hận, nếu không phải không muốn chen chúc xếp hàng, không muốn chờ thời gian dài như vậy. Bọn họ chắc chắn đã ở trong khu triển lãm, ít nhất có thể hiểu được rốt cuộc chuyện gì xảy ra.

- Yalman, có phải anh không muốn làm nữa hay không?

Một vị chủ tòa soạn nước Đức phẫn nộ gầm rú lên.

Vị phóng viên tên là Yalman không thềm quan tâm chút nào, chỉ khoát tay áo, trên mặt còn mang theo một vẻ mặt thoả ước mong nguyện:

- Thần kỳ, quá thần kỳ, ông chủ, đừng quấy rầy tôi, Computer đâu, Computer ở đâu, tôi muốn lập tức viết bản thảo!

Thái độ của Yalman làm cho vị chủ tòa sọan này thoáng sửng sốt, do dự một chút, cuối cùng vẫn đem máy tính cho Yalman.

Tình huống tương tự còn xảy ra ở những hãng truyền thông khác.

Các phóng viên các quốc gia như: nước Anh, nước Pháp, Mĩ, Canada ... đều mải miết bắt đầu viết bản thảo, mỗi người cũng đều nhanh chóng đến bên bàn phím, đem những cảm nhận của bọn họ phía trước dùng lời văn của mình viết ra.

Nhìn thấy bản thảo của bọn họ, những vị chủ tòa sọan cũng cũng bắt đầu há to miệng.

Một số người, trên mặt còn có chút không tin, bọn họ viết quá thần kỳ, đem những bảo bối bên trong viết thành đệ nhất thiên hạ, thậm chí là độc nhất vô nhị.

Những miêu tả này, so với những tài liệu mà trước đó Lý Dương tung ra còn mạnh hơn.

Những ký giả này, lại còn không chút nào tiết kiệm những lời ca ngợi của mình, có thể dùng bao nhiêu thì dùng bấy nhiêu viết vào bên trong, cho dù những người phóng viên kia bình thường rất thực tế, lúc này cũng giống như tín đồ, dùng hết sức của chính mình đi ca ngợi bảo bối bên trong.

Có người, còn đem bảo bối bên trong so với bảo bối trong bảo tàng, thậm chí là bảo tàng lớn, mười món bảo bối được so với mười nhà bảo tàng.

- Ông chủ à, những bảo bối đó tôi đều xem qua rồi, quá thần kỳ, thật sự quá thần kỳ, nên đến, nhất định phải đến xem!

Vị phóng viên người Nga phía trước ở bên trong không ngừng thưởng thức ca ngợi các bảo bối, đi ra liền gọi điện thoại, trong thanh âm mang theo kích động vô hạn.

- Thực sự tốt như vậy sao?

Điện thoại bên kia, truyền đến giọng nghi hoặc.

- Thật chứ! Tôi thề, tôi lấy tất cả ra thề. Bất luận kẻ nào chứng kiến những bảo bối này sẽ say mê chúng. Đúng rồi, đừng đồng ỳ với Abu kia, tôi và ông hợp tác, hai chúng ta hợp tác, cùng nhau thắng những bảo bối này trở về, cần mang toàn bộ, tôi lập tức chuẩn bị, phải nhanh chóng trở lại đây!

Người Nga đó có chút hưng phấn quơ quơ tay, sau đó cúp điện thoại.

Hắn rời khỏi khu triển lãm, trong mắt còn chứa một sự tham lam rất mạnh.

Người Nga này tên là Victor, là phú thương nổi tiếng Moscow, tài sản của hắn không thể so sánh với Abu, nhưng lại là một trong những đại gia hiếm có ở Nga.

Mà người cùng hắn nói chuyện điện thoại kia, chính là Đổ Vương người Nga - Yvan Nặc Phu.

Đổ Vương người Nga còn chưa đồng ý lời mời đến Macao, nhưng hắn đã biết các Đổ Vương trên thế giới đang sôi nổi hành động, điều này khiến cho hắn vô cùng hiếu kỳ.

*****

Hắn kiên quyết mời người bạn tốt của mình, đồng thời cũng là người có hiểu biết đối với sưu tầm là Victor tới Macao trước, xem xét một chút, xem mười bảo bối được khắp thế giới tuyên truyền rốt cuộc là như thế nào.

Nhưng hắn thật không ngờ, Victor vốn luôn rất trầm ổn, sau khi đi thăm quan về sẽ phản ứng mạnh như vậy.

Kỳ thật phản ứng mạnh không chỉ một mình Victor, những bảo bối này bất luận kẻ nào nhìn thấy khó mà có thể thờ ơ, đặc biệt là những người chưa từng gặp qua, lần đầu tiên chứng kiến điều này.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Buổi sáng qua rất nhanh, những người tham quan xong, đều không ngừng ca thán lần này tới là đáng giá, tới xem rồi, thì những bảo bối được triển lãm cũng nhanh chóng được truyền bá ra ngoài.

Nghiễm Châu, Hồng Kông ... các địa phương gần Macao, lại có không ít người bắt đầu hướng tới nơi này.

Trong đám người xem xong đi ra, cũng có không ít người giống như Victor, phản ứng của những người này cũng không khác gì Victor, không ai nói những lời không tốt.

Mười bảo bối này, thông qua triển lãm đã được mọi người chấp nhận.

Buổi chiều, Lý Dương không có ra khỏi phòng, nhưng trong phòng của hắn lại có rất nhiều người, Trịnh Khải Đạt, Tư Mã Lâm cùng với Trương Vĩ, ba người từ Minh Dương tới ủng hộ Lý Dương.

Đồng thời, bọn hắn cũng muốn xem ván bài kinh động thế giới này.

Ngày hôm sau, khi triển lãm càng nhiều người hơn, khiến cho Macao tạm thời thay đổi chính sách, mỗi người dùng dãy số trên giấy căn cước để làm giấy tạm nhập, mỗi người, chỉ có thể vào một ngày.

Giấy này phải trả ngày hôm sau. Buổi sáng, những người đến xem xong, nhịn không được, buổi chiều lại xếp hàng vào xem, nhân viên công tác có thể ngăn cản mấy người, nhưng ngăn không nổi toàn bộ, đặc biệt có những người chỉ quanh quẩn một vòng lại quay lại, khiến không ít người còn chưa xem được triển lãm, rất là bất mãn.

Sử dụng giấy chứng minh có thể được giấy phép vào xem, nhưng muốn vào lại để xem thì lại không được.

Đương nhiên, vào xem vẫn là miễn phí, triển lãm ở Macao lần này, từ lúc mới bắt đầu đã không tính toán chuyện thu phí, nhưng bất kể với chính phủ Macao hay người dân thường, đều được Lý Dương ủng hộ không ít, vậy cũng là Lý Dương hồi báo đối với bọn họ.

Cùng trong một ngày, những đồ nhập cảnh càng nhiều, rất nhiều thứ quý giá, thậm chí bảo bối có thể đạt tới cấp bậc quốc bảo cũng đều đã tới, những người lúc trước đã thưởng thức qua những bảo bối này, không ai phải do dự.

Chu Văn, Lý Bồi bọn họ ngủ chung phòng, cũng đều sang phòng Lý Dương.

Năm người, không thiếu một người, tất cả đều đến nơi này, vốn dĩ công việc của Lưu Chấn Hoa có chút căng thẳng. Lúc này lại là thời kì quan trọng, nhưng sau khi biết chuyện Lý Dương, hắn không chút do dự liền chạy đến.

Cùng Lý Dương qua lại nhiều lần, hắn đã sớm biết năng lượng đằng sau Lý Dương, về công hay tư đều rất mạnh.

Về tư, bạn bè đều đến đây, thiếu hắn cũng không thích hợp. Về công, hắn càng nên đến, thân thế của Lý Dương ở Bắc Kinh hắn cũng đã hiểu biết một chút. Có điều hiểu biết những điều này, đối với chuyện thăng cấp của hắn cũng có trợ giúp rất lớn.

Lúc chiều, Sang Dala từ Myanmar tới Macao, nếu không phải trong gia tộc có còn những chuyện khác, tướng quân Sang Dun cúng chuẩn bị đích thân lại đây.

Cũng gần như đồng thời, Khổng lão, Lương lão ... các phú hào Đông Nam Á cũng đua nhau đến Macao, các phú hào từ Âu Châu, cũng đều mang theo cao thủ mà chính mình mời đến, đồng thời mang theo bảo bối của mình, chuẩn bị đến Macao.

Ngày thứ ba triển lãm, những bảo bối nhập cảnh vào Macao cũng đã lên tới hơn bốn vạn, đây là một con số vô cùng kinh người.

- Thật không ngờ, thì ra ở nước ngoài có nhiều bảo bối của chúng ta như vậy?!

Ở trong phòng Lý Dương, Trần Lỗi nhìn thấy số liệu Lý Dương vừa mới cầm lại, rất cảm thán nói một câu.

- Thế này có gọi là nhiều không? Tôi thấy một chút cũng không nhiều. Anh có biết năm đó liên minh 8 nước vào Bắc Kinh, đoạt đi bao nhiêu bảo bối không?

Lý Xán lập tức ngẩng đầu, phản bác Trần Lỗi một câu, hai người hiện tại này rất hay tranh luận, gặp nhau được một lúc là thích tranh hơn mấy câu.

Nhưng lần này Lý Xán nói đúng, hơn bốn vạn đồ cổ không tính là nhiều, huống chi hơn bốn vạn này cũng không phải tất cả đều là đồ cổ của Trung Quốc, còn có rất nhiều thứ là của nước ngoài.

- Liên minh 8 nước? Chuyện này tôi không biết!

Trần Lỗi có chút mờ mịt, thấy vẻ căm giận của Lý Xán liền trả lời ngay một câu.

- Cụ thể là bao nhiêu, hiện tại không ai biết rõ, nhưng Viên Minh Viên chí ít có một trăm năm mươi vạn đồ cổ bị cướp đi sạch, bên trong mấy vạn đồ cổ này, đồ cổ của Viên Minh Viên nhiều nhất chỉ có mấy ngàn món!

Lý Xán bĩu môi, chậm rãi nói một câu.

- Một trăm năm mươi vạn!

Trần Lỗi há to miệng, bên cạnh, Lưu Chấn Hoa cũng đầy vẻ kinh ngạc, còn Chu Văn và Lý Bồi thì hiện tại đã làm ở công ty đấu giá, đối với những việc này đã có hiểu biết nhất định, nên không có gì kinh ngạc.

- Đúng rồi, một trăm năm mươi vạn, năm đó đã mất rất nhiều, toàn bộ nhà bảo tàng nước Pháp cộng lại, cũng không nhiều hơn so với Viên Minh Viên của chúng ta!

Lý Xán lại gật đầu.

- Lý Xán nói đúng!

Lý Dương khẽ thở dài, Viên Minh Viên là một nỗi đau trong lòng mọi người ở quốc nội, một nỗi đau không thể quên.

- Viên Minh Viên chính là bảo tàng hoàng gia, từ đầu thời Khang Hi được dựng lên, hơn một trăm năm mới hoàn thành, có tâm huyết của vô số người, tôi không khoa trương, nếu Viên Minh Viên không có việc gì, bảo tàng hàng đầu thế giới căn bản không thuộc về cung Louvre!

Trần Lỗi chậm rãi gật đầu, trong mắt còn mang theo kinh ngạc.

Hắn biết có rất nhiều bảo bối Trung Quốc truyền lưu bên ngoài, nhưng chưa bao giờ biết rõ số lượng, lúc này nghe được Lý Dương bọn họ nhắc đến, trong lòng còn thật sự có chút rung động.

Chỉ là một Viên Minh Viên liền hơn một trăm năm mươi vạn đồ, vậy gần trăm năm xâm lược, Trung Quốc bị người ngoại quốc cướp đi số lượng bảo bối rốt cuộc có bao nhiêu?

Hai trăm vạn, ba trăm vạn? Thậm chí có thể là hơn một ngàn vạn, mấy con số này, hắn hiện tại cũng chỉ dám nghĩ đến đó.

- Lão Đại, không nên khách khí, có bao nhiêu thì thắng bọn họ bấy nhiêu, chúng tôi ủng hộ!

Chu Văn đột nhiên nói một câu, hắn ở nước ngoài sinh sống đã nhiều năm, biết được nỗi khổ khi ở nước ngoài, đối với hành động lần này của Lý Dương, hắn rất ủng hộ Lý Dương.

- Được rồi, lão Đại, đều thắng hết của bọn họ đi, tất cả chúng tôi đều ủng hộ!

Lý Xán cũng nói theo một tiếng, đối với hắn, Lý Dương có thể thắng được bảo bối càng nhiều càng tốt, huống chi lúc này đây Lý Dương đã lấy ra bảo bối tốt nhất của bản thân, để cá cược cùng người khác.

- Mọi người yên tâm, chỉ cần bọn họ đến, một cái tôi cũng không buông tha!

Lý Dương mỉm cười gật gật đầu, không cần nói, chính hắn cũng sẽ làm như vậy, mất sức lực lớn như vậy tổ chức vụ đánh cuộc này, không phải là vì hấp dẫn những bảo bối này sao.

- Lý ca, lão gia tìm!

Lưu Cương bước nhanh đến, nhẹ giọng nói với Lý Dương một câu.

- Tôi biết, tôi lập tức qua!

Lý Dương nhẹ nhàng gật đầu, sau khi cáo biệt cùng mấy người bằng hữu, liền đi sang phòng lão gia.

Khi đi ra ngoài, Lý Dương còn nhìn một chút, gần đây, những ký giả kia càng ngày càng điên cuồng, có một lần bọn họ đã chui vào tầng trệt, nếu không phải đúng lúc cảnh vệ viên của Lão gia phát hiện, phỏng chừng bọn họ đã gây chuyện.

Lúc này, tự nhiên cần cẩn thận một chút.

- Thanh Minh Thượng Hà Đồ đã nhập cảnh rồi!

Bên trong thư phòng, Lão gia nhìn thấy Lý Dương liền trực tiếp nói một câu, một câu không hề thừa!

***

Bên trong hội triển lãm vẫn tấp nập như cũ.

Sử dụng chứng minh thư để khống chế sự chồng chéo số người tham gia, nhưng cũng không tránh khỏi nhiều du khách mới đến mang theo sự kỳ vọng và tò mò, mấy ngày hôm nay có hàng vạn người từ các nơi như Hông Kong, Quảng Châu... tràn vào Ma Cao, gây không ít áp lực cho cuộc triển lãm.

-Thần kiếm, là Thần Kiếm của chúng ta.

Mười mấy người Nhật Bản đang đứng trước khán đài của Thiên Tùng Vân Kiếm, tất cả đều nóng ruột nhìn lên bảo kiếm trên khán đài của hội triển lãm.

Nếu không phải xung quanh có nhiều bảo vệ, đây không phải là nơi có thể tùy tiện xung đột thì e rằng có người muốn đập nát khán đài phía trước mặt, trực tiếp mang thanh Thần Kiếm đi.

- Các vị, đây là bảo vật bị thất lạc bên ngoài của đế quốc Nhật Bản chúng tôi, là tượng trưng cho đất nước Nhật Bản, lần này chúng tôi nhất định sẽ đem nó quay trở về, hiến tặng cho Thiên Hoàng bệ hạ!

Thanh Mộc Vị Ương ở trong đó, không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Tùng Vân kiếm nhưng mỗi lần nhìn thấy tâm trạng đều khó có thể cưỡng lại được.

- Tướng quân Thanh Mộc nói không sai, lần này chúng ta nhất định phải thắng trở về, vì thần kiếm của chúng ta, tôi nguyện hiến tặng ra toàn bộ số đồ sưu tập trong viện bảo tàng của tôi.

Người Nhật Bản mặc áo màu trắng đứng bên cạnh Thanh Mộc Vị Ương nói một câu khiến cho mọi người đều nhìn về phía ông ta.

- Tướng quân Cung Bổn, tôi đại diện cho Thiên Hoàng bệ hạ cảm tạ ông, nếu như có thể mang thần kiếm trở về thì ông chính là anh hùng của Nhật Bản.

Dưới tình hình chen chúc như vậy mà Thanh Mộc Vị Ương vẫn khom người cúi đầu với người Nhật Bản mặc áo màu trắng kia.

Cung Bổn tên đầy đủ là Cung Bổn Lương Nhất, là một người sưu tầm nổi tiếng của Nhật Bản, ông ta mở một viện bảo tang tư ở Kanagawa, và có trưng bày rất nhiều đồ sưu tầm của mình.

- Tướng quân Thanh Mộc, tôi nguyện đưa ra 300 đồ sưu tầm để ủng hộ ván bài này!

Một người khác bên cạnh Cung Bổn cũng nói một câu, Thanh Mộc Vị Ương lại một lần nữa thể hiện sự cảm ơn.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1111)