← Ch.0767 | Ch.0769 → |
Liệt Thiên hơi vui lòng, ôn nhu lên tiếng:
- Nếu nàng đã không thể bỏ được, sao lại phải bỏ đi. Nàng muốn trở về thì để ta đi cùng nàng, cho dù thế nào ta luôn ở bên cạnh nàng.
Bạch Như Sương nhìn Liệt Thiên, chầm chậm lắc đầu nói:
- Chàng là bá chủ của Yêu vực, sinh mệnh của chàng tuyệt đối không thuộc hoàn toàn về thiếp. Đợi đến một ngày nào đó chàng có thể vì thiếp mà từ bỏ tất cả, thì lúc đó chúng ta ở cùng nhau.
Liệt Thiên cau mày, nghi vấn:
- Nàng còn muốn bỏ đi thật sao?
Bạch Như Sương giọng thất vọng nói:
- Đúng vậy, thiếp còn một số chuyện không thể bỏ qua được, ít nhất hiện tại có thể nói, chàng còn chưa phải là tất cả của thiếp.
Liệt Thiên trầm mặc, có không thể đồng ý, cưỡng bách nàng lưu lại, nhưng như vậy chỉ lưu con người của nàng, không lưu lại được tấm lòng nàng, thì có tác dụng gì đây? Gương mặt Liệt Thiên lộ vẻ mất mát, lúc này ông thật không cam tâm, toàn thân lộ ra lửa khí kinh người, hệt như một con thú to lớn bao trùm lên cả thiên hạ.
Ánh mắt Bạch Như Sương hơi ưu tư thương cảm, biểu hiện của Liệt Thiên đã làm cho nàng rất đau lòng, phảng phất lời nói của bản thân nàng đã làm tổn thương đến Liệt Thiên. Tại sao lại đau lòng, trong lòng nàng biết, chỉ có điều bởi vì vậy mà nàng mới có ý tưởng trốn tránh, nhưng hình dáng Liệt Thiên như vậy, liệu nàng có đủ nhẫn tâm rời khỏi không? Đưa tay ra, Bạch Như Sương vuốt ve khuôn mặt Liệt Thiên, miệng thì thầm tự nói, chính bản thân cũng không biết đã nói những gì.
Liệt Thiên nhìn nàng, khí thế sắc bén quanh thân chầm chậm tan đi, thanh âm yếu ớt nói:
- Nàng đi đi, hãy nhớ bảo trọng thân thể, khi mệt mỏi thì trở về bên cạnh ta.
Bạch Như Sương thân thể run lên, vô cùng kinh ngạc nhìn Liệt Thiên, tựa hồ không nghĩ rằng Liệt Thiên lại đột nhiên đồng ý, điều này để lại trong tâm nàng niềm cảm thương không diễn tả được.
Bốn mắt nhìn nhau, Bạch Như Sương nhìn thấy vẻ không bỏ được trong nhãn thần của Liệt Thiên, lòng chợt cảm động vô cùng, không kiềm được tiếng thổn thức:
- Không, thiếp không đi, thiếp muốn ở lại bên cạnh chàng.
Liệt Thiên lộ vẻ chấn động, hơi bất an hỏi:
- Thật sao, nàng không đi ư?
Bạch Như Sương lao mình vào lòng Liệt Thiên, vừa khóc òa lên, vừa lên tiếng:
- Thiếp nếu đi rồi, từ nay về sau khi chàng nổi giận, ai là người ngăn trở chàng được chứ?
Liệt Thiên hơi thất vọng hỏi:
- Chỉ vì lý do này sao?
Bạch Như Sương chợt thôi khóc, sau đó gắt lên:
- Khờ khạo, ngu ngốc, chàng rõ ràng đã biết không phải vậy, còn cố ý ép thiếp nữa.
Liệt Thiên giật mình, sau đó tỉnh ngộ, giọng quan hoài:
- Té ra là chỉ nói trớ, vậy thì ta yên tâm rồi.
Bạch Như Sương hừ một tiếng, vừa thổn thức vừa trách móc, phát tiết mọi sự bất mãn trong tâm ra ngoài.
Một lúc lâu sau, Bạch Như Sương không còn khóc nữa, Liệt Thiên ôm nàng vào lòng, cùng nàng nhìn áng mây rực ánh hồng quanh đó. Qua một hồi náo nhiệt, khoảng cách hai người như gần gũi hơn không ít, mọi thứ lạnh nhạt trước đây đều bay xa theo gió, Bạch Như Sương nở nụ cười trên gương mặt xinh đẹp, khuôn mặt uy nghiêm của Liệt Thiên cũng đôi lúc điểm nụ cười.
Nhìn ra xa xa, Bạch Như Sương đung đưa trong lòng Liệt Thiên, giọng mơ màng:
- Liệt Thiên, nếu như chúng ta có thể quên đi tất cả, gởi tâm tư vào cảnh sơn thủy này, thì cuộc sống chúng ta không còn khuấy động nữa.
Liệt Thiên điềm nhiên đáp:
- Có thể có một ngày đó, nàng yên tâm. Khi đến lúc ta sẽ giao tất cả cho Huyền Dạ, rồi sau đó cùng nàng ngao du tứ hải, bay vút lên chín tầng mây.
Bạch Như Sương lộ vẻ khát vọng, nhẹ giọng nói:
- Hy vọng ngày đó đến sớm. Đúng rồi, Hổ Vương ra sao rồi?
Liệt Thiên trầm hẳn, hừ lạnh lên tiếng:
- Hắn tạm thời không chết được, bất quá bị thương rất nặng, cần có thời gian điều dưỡng.
Bạch Như Sương thấy Liệt Thiên không vui, liền chuyển đề tài:
- Còn Huyền Dạ, có tin tức không?
Liệt Thiên đáp:
- Tạm thời còn chưa có, khả năng cần... ồ, không ngờ Huyền Dạ đã trở về.
Nói xong đưa mắt nhìn xuống chân núi, quả nhiên có một hình bóng đang nhanh chóng bay tới.
Bạch Như Sương vẻ mặt đỏ hồng, vội vàng rời khỏi lòng Liệt Thiên, bước sang bên ba bước nhìn Huyền Dạ đang đến gần, nói đùa:
- Vừa nhắc Tào Tháo, thì Tào Tháo đến liền.
Nói vừa xong, Huyền Dạ đã xuất hiện trước mặt hai người.
- Bạch cô nương đang nói về ta ư?
Bạch Như Sương nhè nhẹ gật đầu, không lên tiếng. Liệt Thiên mỉm cười nhẹ nhàng nói:
- Chúng ta đang nói về ngươi, thì ngươi đã về đến. Sao rồi, có thu hoạch gì không?
Huyền Dạ gật đầu đáp:
- Vật chủ nhân bảo thuộc hạ đi tìm đã có chút tung tích, bất quá cần có ngài và Bạch cô nương đích thân xuất hiện mới có hy vọng thành công.
Nói vừa xong liền đem tất cả mọi thứ diễn ra trong sơn cốc thần bí lược qua một lượt, để hai người hiểu rõ ràng nguyên nhân bên trong.
Liệt Thiên hơi suy nghĩ, gật đầu nói:
- Thế cũng tốt, ta phải tự mình đi một chuyến, bất quá mọi chuyện ở đây ngươi phải gia tăng đề phòng.
Huyền Dạ đáp:
- Chủ nhân yên tâm, sau khi người rời khỏi thuộc hạ sẽ gia tăng đề phòng nghiêm cẩn, nếu gặp phải loại địch nhân siêu việt như Địa Âm Thiên Sát, thuộc hạ tạm thời lẩn tránh trước.
Liệt Thiên cảm thấy an tâm, phân phó:
- Tốt lắm, lần này ta đến địa phương mà ngươi đã nói, ngươi nên lưu ý đến Hổ Vương, hơn nữa tin tức Tam Nhãn Long Lang truyền về, nói đã phát hiện người của Ma vực, ta đã hạ lệnh cho hắn thấy cơ hội thì hành sự, ngươi nhớ nên phối hợp thích đáng.
Huyền Dạ giọng cung kính đáp:
- Thuộc hạ hiểu rõ, chủ nhân an tâm đi, trên đường đi bảo trọng.
Liệt Thiên mỉm cười, kéo Bạch Như Sương lóe lên, biến mất vào trong biển mây.
***********
Trong bóng tối bao la yên tĩnh không một âm thanh, hàn khí lạnh lùng âm u xâm chiếm nơi này đã lâu. Trong không gian quỷ bí này, một điểm sáng yếu ớt đang nhẹ nhàng dao động, hệt như lá rơi trong gió, lại như dập dờn trên sóng, lập lòe lung linh di động không ngừng.
Nhìn xa xa, đó chính là một hạt bụi trong bóng tối, nhìn gần hơn, đang bao phủ bên trong một nam một nữ. Đang ngủ say sưa, hay đang hôn mê? Có phải đã mất đi sinh mạng, hay là đang tỉnh táo dần? Họ là ai? Đây là nơi đâu?
Trong bóng tối, chung quanh toàn bộ yên tĩnh, duy chỉ có một điểm sáng đang chầm chậm di động, hướng về khu vực tối tăm nhất. Tình huống này thật quỷ dị, vì toàn thể không gian ngoại trừ đêm đen thì là bóng tối, chỉ có một thứ đáng nói là khí lưu vô hình tồn tại, đang điều khiển mọi thứ trong không gian chung quanh. Với mắt thường tất không thể thấy được rõ ràng khí lưu này, bất quá nó đích thực tồn tại, từng bước từng bước thúc động điểm sáng đó đang tiến về phía trước.
Quả cầu ánh sáng đối với toàn thể không gian chỉ như một hạt bụi, nhưng thực tế bán kính của nó khoảng sáu xích, bên trong đang chứa hai người. Hai người này không phải là ai khác, chính là Dịch viên Lâm Vân Phong và Phượng Hoàng thư viện Hứa Khiết. Đây cũng không phải là nơi nào khác, mà là trong ngọn núi đơn độc, một nơi mà chưa từng có ai bước chân tới.
Trước đó, Lâm Vân Phong và Hứa Khiết bị vây khốn trong vùng đất Tứ Tượng Cực Sát, hai người miễn cưỡng xông thẳng vào vùng cấm địa, kết quả sắp sửa thành công lại thất bại, bị không gian thần bí hút lấy mang đi, cũng chính là nơi trước mắt.
Tiến vào chốn này, hai người đang hôn mê vốn dĩ nguy hiểm trùng trùng, chỉ cần thêm một lúc có khả năng thể xác nguyên thần đều bị hủy diệt. Nhưng vận khí hai người tính ra cũng tốt, không gian nơi đây tương đối cố định, ngoại trừ bóng tối u ám lạnh lẽo ra, tuyệt đối không có một dấu hiệu của sức mạnh hủy diệt nào tồn tại, vì vậy Lâm Vân Phong và Hứa Khiết mới có cơ hội thở. Trong tình trạng vô ý thức, thân thể phát ra sức mạnh cuối cùng, hình thành một kết giới yếu ớt, bao trùm cả hai bên trong.
Không gian ở đây không cảm giác được thời gian trôi qua, Hứa Khiết đang hôn mê chợt tỉnh lại, không biết là đã trải qua bao lâu rồi.
Quay đầu lại, Hứa Khiết cố nhìn cảnh sắc trước mắt, ngữ khí thương cảm tự nói với mình: "Đây là đâu, có phải là địa ngục? Phải chăng người chết ở tại nơi này? Tại sao ta còn có cảm giác đau đớn, lẽ nào tất cả mọi thứ trước khi chết đều theo cùng xuống đây chăng? Vân Phong, sao huynh không lên tiếng, có phải là không muốn nói, hay là huynh đang nhớ lại dĩ vãng?" Nhẹ nhàng, yếu ớt, Hứa Khiết dường như đang nói mê sảng.
Tựa hồ nghe được lời nói của nàng, Lâm Vân Phong đang hôn mê chợt thoáng cau mày, từ từ tỉnh lại, ánh mắt vô thần nhìn phía trước, thần trí còn hơi si ngốc.
Hứa Khiết nhìn thấy tình trạng của gã, không khỏi nhẹ hô lên:
- Vân Phong, muội là Hứa Khiết, huynh nhìn muội xem.
Lâm Vân Phong ý thức còn rất mơ hồ, nghe thấy tiếng hô hoán liền quay đầu nhìn lại, gương mặt đập vào mắt có vẻ quen thuộc, nàng ta là ai? Nghĩ ngợi, Lâm Vân Phong đột nhiên tỉnh táo lại, thấy Hứa Khiết đang ở cạnh mình, không kiềm được sung sướng lên tiếng:
- Khiết, muội không sao cả chứ?
Hứa Khiết nở nụ cười sầu não lên tiếng:
- Muội không sao, chỉ cần có huynh ở bên cạnh, dù cho ở địa ngục cũng hệt như trên thiên đường. -
Lâm Vân Phong giật mình, không hiểu hỏi lại:
- Muội thế nào rồi, sao nói lạ lùng vậy?
Hứa Khiết giọng đau khổ nói:
- Có lẽ con người sau khi chết, tính cách sẽ thay đổi.
Lâm Vân Phong nhướng chân mày:
- Chết? Chúng ta không phải đang sống sao, muội nói năng hồ đồ quá.
Hứa Khiết ngớ người, thì thầm:
- Chúng ta chưa chết sao? Tốt quá, muội nghĩ chúng ta đã chết rồi, nên có chút thương tâm.
Ngữ khí thay đổi, Hứa Khiết chợt cao hứng, hai tay nắm lấy Lâm Vân Phong, khóc òa lên sung sướng.
Cười khổ, Lâm Vân Phong trong lòng thầm nghĩ: "Nữ nhân thật là nhút nhát, ngoài ra còn có trí tưởng tượng nữa."
Vừa nghĩ vậy, Lâm Vân Phong vừa dùng lời lẽ ôn nhu an ủi Hứa Khiết. Sau khi Hứa Khiết bình tĩnh, Lâm Vân Phong lên tiếng:
- Khiết, hiện tại tuy chúng ta còn sống, nhưng huynh đã tự khảo sát trạng thái thân thể, thấy cũng không cách cái chết bao xa.
Hứa Khiết kinh hãi, lập tức ý thức được hoàn cảnh hiện tại, giọng bất an hỏi:
- Vân Phong, huynh nói chúng ta hiện giờ phải làm thế nào? Trong người muội không còn một chút chân nguyên nào cả, đừng nói đến trị thương, ngay cả muốn di động hầu như cũng không thể.
Lâm Vân Phong trong lòng khổ não, bất quá để cho Hứa Khiết an tâm, trên gương mặt lại tỏ vẻ cười nhẹ nhàng, giọng khích lệ:
- Không cần sợ hãi, dù chỉ còn một hơi thở, chúng ta vẫn còn hy vọng. Hiện tại trước tiên chúng ta phải tìm hiểu đang ở đâu, tình huống xung quanh ra sao. Chỉ khi nào nắm được điều này, chúng ta mới hành động tốt hơn.
Hứa Khiết nhìn thần sắc bình thản của gã, cảm giác bất an trong tâm lập tức không còn nữa, chỉ vào không gian tối mịt phía trước rồi nói:
- Ngoại trừ một màu đen tối ở đây ra, làm thế nào chúng ta suy đoán ra đang ở nơi nào?
Lâm Vân Phong nhìn chung quanh, trầm ngâm lên tiếng:
- Điều này quả thực phán đoán khó rõ ràng được, bất quá chúng ta có thể phân tích từ tình huống trước đó. Có nhớ trước khi hôn mê, tại sơn động chúng ta lôi cuốn vào dòng xoáy không gian và thời gian, chúng ta ở trong đó đã phát sinh chuyện gì? Nếu đó là một cánh cửa, hiện tại chúng ta đã xuyên qua nó vào đây, như vậy hẳn vị trí hiện giờ của chúng ta, có phải là chốn thần bí nhất trong ngọn núi đơn, cũng là chỗ chúng ta trước đây đã suy đoán không?
← Ch. 0767 | Ch. 0769 → |