← Ch.0572 | Ch.0574 → |
Huyền Âm chân nhân vẫn rất bình tĩnh, không hề kinh ngạc chút nào. Chỉ có Lý Hoành Phi và Tất Thiên kinh ngạc biến sắc, không hiểu hỏi lại:
- Sao lại như thế được, vì sao Vân Phong lại muốn giết chết Cửu Dã, có thể nào đệ ấy lại không muốn sư muội tỉnh lại sao?
Thương Nguyệt đau buồn nhìn hai người, bình tĩnh nói:
- Vân Phong giết chết Cửu Dã bởi vì Cửu Dã muốn hại Ngạo Tuyết. Nguyên nhân chính là Cửu Dã hầu như chắc chắn xuất thân từ Vu tộc.
- Vậy sao! Có thể nào lại là như vậy? Liễu Tinh Hồn không ngờ lại có ý muốn hại chúng ta à?
Lý Hoành Phi mặt đầy tức giận, vừa nóng vừa sợ, toàn thân cũng run lên nhè nhẹ.
Kế bên, Tất Thiên giữ hắn đang kích động lại, lên tiếng khuyên bảo:
- Đừng nóng nảy, trước hết phải nghe Thương Nguyệt nói đã, sau đó chúng ta hãy từ từ thương lượng. Hôm nay Cửu Dã cũng đã chết rồi, còn Vân Phong đang ở nơi đâu không biết, làm sao giải thích được chuyện này?
Thương Nguyệt lắc đầu nói:
- Điều đó ta cũng thật tình không hiểu rõ. Thật ra ta đoán Vân Phong có thể giao chiến với Cửu Dã mà bị thương, nhưng có hai điểm thật là kỳ quái. Thứ nhất, hiện trường không có dấu vết giao chiến rõ ràng. Thứ hai, ngay cả Vân Phong bị thương muốn tạm thời lánh nạn cũng cần lưu lại điều gì báo tin cho chúng ta, không thể rời đi không tin không tức như thế được. Điều này thật là không hợp với lẽ thường, trừ phi đệ ấy gặp phải chuyện bất ngờ.
- Chuyện bất ngờ!
Lý Hoành Phi và Tất Thiên cùng kêu lên kinh hãi, Lâm Vân Phong gặp phải chuyện gì bất ngờ đây?
Đang suy nghĩ, Tất Thiên đột nhiên nói:
- Dù là chuyện đúng như thế đi nữa, tại sao Hứa Khiết cũng mất tích không lý do, có thể vì cứu Vân Phong rồi theo đệ ấy rời khỏi nơi đây?
Thương Nguyệt nhè nhẹ lắc đầu, trong lòng cũng không giải thích được, ánh mắt nhìn Huyền Âm chân nhân.
- Sư thúc, con biết gì đã nói ra rồi, bây giờ người cũng nên nói đi.
Huyền Âm chân nhân nhìn ba người một cái, biểu tình thật kỳ quặc, cả ba người không nhìn ra được sự phức tạp bên trong.
- Cửu Dã chính là bị Vân Phong giết, nhưng Vân Phong phải ẩn trốn một người, người này có thể đưa hắn ta vào chỗ chết.
Thanh âm thật nhẹ, nhưng đến tai ba người thì như tiếng sấm, trong lòng liền có cảm giác bất an vô cùng.
Lý Hoành Phi nắm lấy tay lão hỏi gấp:
- Người đó là ai, Vân Phong cuối cùng như thế nào?
Huyền Âm chân nhân cười cười, cười mà mặt thật thê lương.
- Người đó hẳn là Kiếm Vô Trần, hắn lúc đó chắc chắn cũng ở trong phòng. Chỉ có điều chuyện thật sự như thế nào, ta cũng không biết. Ta chỉ biết có một điểm, Vân Phong chưa chết, nhưng nó đã chạy đi rồi. Còn về Hứa Khiết, có thể nó phát hiện thấy Vân Phong bị trọng thương liền mang Vân Phong chạy trốn liền.
Thương Nguyệt run lên, khuôn mặt mỹ lệ trở nên ảm đạm rồi trong chớp mắt biến thành trắng bệch. Tất Thiên nghi hoặc hỏi lại:
- Cho là như thế đi, cũng còn một số thứ con chưa hiểu rõ. Thứ nhất, tại sao Kiếm Vô Trần ở trong phòng, hắn vì sao muốn giết Vân Phong. Thứ hai, Vân Phong nếu may mắn thoát được tại sao lại không báo cho chúng ta biết mà lại chọn cách âm thầm chạy trốn. Điều này rõ ràng bất hợp lý.
Thương Nguyệt nhìn hắn một cái, giọng lạnh băng nói:
- Về điểm thứ nhất thì thật đơn giản, đó chính là Kiếm Vô Trần có khả năng biết được ý đồ của Cửu Dã, mà Vân Phong lại tìm cách ngăn trở nên trong lòng có ý muốn giết đệ ấy. Còn tại sao hắn lại như thế, nguyên nhân rất đơn giản, hắn hy vọng Cửu Dã có thể khống chế được tâm trí của Ngạo Tuyết, như thế hắn lại có khả năng chiếm được Ngạo Tuyết.
Tất Thiên nghe được bán tín bán nghi nói:
- Những điều này người ta nghe được khó mà tin. Theo quan sát của ta, hành vi lời nói của Kiếm Vô Trần vẫn như thường, không hề xuất hiện chút gì âm hiểm tà ác, sợ là ... -
Nghe lời kiến giải của hắn, Lý Hoành Phi nói:
- Lời của Thương Nguyệt cũng chỉ là đoán thôi, trong lòng chúng ta hiểu rõ để hành động, không cần quá lo đúng sai thế nào. Cho dù gì đi nữa, Kiếm Vô Trần cũng không phải là người tốt. Quay lại nghi vấn thứ hai, Vân Phong vì sao không tố cáo chân tướng với chúng ta, lại nghĩ đến việc bất ngờ rời đi vậy?
Huyền Âm chân nhân nghe được, do dự nói:
- Điều đó có hai khả năng, thứ nhất, lúc đó Vân Phong bị Kiếm Vô Trần truy đuổi quá khẩn cấp cho nên không có cách nào lưu lại. Thứ hai, Vân Phong không muốn liên lụy đến chúng ta, nó sợ một khi sự tình đã rõ trắng đen, với tính cách của Kiếm Vô Trần, chúng ta đều bị ảnh hưởng.
Suy nghĩ tới lui cẩn thận, lời nói của Huyền Âm chân nhân đúng là có mấy phần đạo lý, Tất Thiên và Lý Hoành Phi cũng không hỏi thêm chuyện đó nữa. Ngược lại, Thương Nguyệt nghĩ đến một chuyện mở miệng nói:
- Nếu chuyện đúng là như vậy, Kiếm Vô Trần chắc chắn biết được chuyện đó. Nếu vậy trước mắt chúng ta phải đối phó thế nào, cũng như có cách nào phòng bị hắn không cho tiếp xúc với Ngạo Tuyết?
Huyền Âm chân nhân thở dài nhè nhẹ, thần sắc hối hận nhìn ba người vừa đi vừa nói:
- Có một số chuyện không thể tránh được, chúng ta cần phải đối diện thôi. Thời gian cũng không còn nhiều, mọi người phải tự làm hết sức mình thôi.
Nói rồi ra khỏi cửa, đi về phía phòng của mình.
Thương Nguyệt nhìn theo ông mất hút rồi mới quay lại Lý, Tất hai người nói:
- Chuyện vừa nói nên để trong lòng, ngay cả biết là chuyện lạ cũng hoàn toàn không nên vọng động. Bây giờ ta đi các nơi xem có thể tìm được Hứa Khiết không. Các vị quay về bảo vệ Ngạo Tuyết, một khi Kiếm Vô Trần tìm cách tiếp cận mà không có cách nào ngăn trở cũng không được để cho hắn có cơ hội gặp riêng Ngạo Tuyết.
- Được, yên tâm, chúng ta quyết không cho hắn có cơ hội.
Thế rồi ba người lần lượt rời đi khỏi phòng của Lâm Vân Phong.
***** ********
Đứng yên giữa quảng trường, Thương Nguyệt nhìn về phương xa, khuôn mặt mỹ lệ lại xuất hiện nét cười chút chút. Ngạo Tuyết mất đi ký ức, Vân Phong đã chạy trốn, những chuyện này làm cho Hoa Sơn hôm nay thật là khó mà lường được, nàng cũng không đoán chắc được chuyện gì sẽ xảy ra nữa đây. Nhớ đến Ngạo Tuyết, nàng liền nhớ đến Lục Vân, lúc này chàng có biết không, trên Hoa Sơn đã hoàn toàn biến đổi, mưa mù đang đến rất nhanh rồi.
Thu hồi mục quang, Thương Nguyệt từ từ di chuyển chợt phát hiện Thiên Túc đạo trưởng lại đứng yên lặng ở ngoài mười trượng nhìn mình. Ánh mắt đó có vẻ kỳ quái, có mấy phần ưu thương, lại có mấy phần bất lực, có mấy phần hối hận, lại có mấy phần trù trừ.
Thương Nguyệt nhìn thật lâu, trong lòng hoàn toàn không hiểu rõ, trong ánh mắt Thiên Túc đạo trưởng thật ra là gì, muốn biểu hiện chuyện gì?
Phát hiện tâm tư của Thương Nguyệt, Thiên Túc đạo trưởng cười cười, chỉ còn mấy phần tiếc thương, phảng phất như không phải hướng vào nàng.
Khuôn mặt Thương Nguyệt xuất hiện chút nghi ngờ, một lúc sau cũng không hề đợi nàng mở miệng, Thiên Túc đạo trưởng liền chuyển mình rời đi mất.
Loại bỏ tạp niệm, Thương Nguyệt suy nghĩ thật nhanh trong giây lát rồi phi thân bay đi hướng về lưng núi. Trên đường đi, Thương Nguyệt thi triển công dụng thần kỳ của áo choàng làm cho khí tức toàn thân không còn nữa, dễ dàng tránh được tuyến phòng thủ của liên minh đệ tử nhanh chóng đến chân ngọn Tây sơn.
Đến đỉnh núi, Thương Nguyệt liền thu lại áo choàng hiện thân. Thiên Mục Phong lập tức phát hiện liền nghênh đón nàng.
- Thế nào, có chuyện gì đây?
Thương Nguyệt thở dài có phần bất an nói:
- Ngạo Tuyết tỉnh rồi nhưng lại bị mất trí nhớ, cũng không có thể nhớ lại gì. Cửu Dã bị Vân Phong sát hại bởi vì Cửu Dã có khả năng là người của Vu Tộc mà lão lại muốn khống chế tâm trí của Ngạo Tuyết. Cuối cùng thì Vân Phong cũng biến mất, đệ ấy có khả năng bị Kiếm Vô Trần đánh trọng thương rồi cùng sư muội của ta lập tức rời khỏi Hoa Sơn, không biết đi đâu.
Thiên Mục Phong biến sắc mặt lo lắng nói:
- Ngạo Tuyết cô nương mất trí nhớ, thật là phiền phức rồi. Còn Lâm Vân Phong nữa, hắn gặp phải Kiếm Vô Trần mà còn chạy thoát được thì thật là may mắn lắm rồi. Bây giờ cô nương tính toán thế nào?
Thương Nguyệt hơi bối rối nói:
- Lòng ta bây giờ rất loạn, chỉ toàn bất an không thôi. Ta nghĩ chắc chắn còn có chuyện phát sinh. Tới tìm huynh lúc này thật ra là hy vọng huynh đem chuyện Ngạo Tuyết mất trí nhớ, Lâm Vân Phong bị trọng thương trốn thoát đem phát tán ra ngoài. Chỉ cần Lục Vân biết được tin này, ta tin chắc chàng dù ở nơi đâu cũng muốn đến liền. Tất cả chỉ còn trông chờ vào chàng mà thôi.
Thiên Mục Phong biến sắc một chút, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ than:
- Được, cô nương yên tâm, ta lập tức mang tin tức đó truyền ra ngoài. Cô nương cần lưu ý nhiều chuyện ở Hoa Sơn, có gì lập tức báo cho ta biết, tuyệt đối không được liều mạng với Kiếm Vô Trần.
Thương Nguyệt cảm xúc nói:
- Đa tạ huynh, trong cuộc đời của mình mà Ngạo Tuyết có được bằng hữu như huynh thì đó thật là phúc của nàng.
Thiên Mục Phong gượng cười, lắc đầu nhè nhẹ rồi đi ngay lập tức.
***** ************
Chuẩn bị mọi chuyện ổn thỏa, Kiếm Vô Trần tự mình chuẩn bị đồ bồi bổ mang đến phòng của Trương Ngạo Tuyết. Tiến vào cửa đã thấy Lý Hoành Phi và Tất Thiên đang nói chuyện với Trương Ngạo Tuyết, Tĩnh Nguyệt đại sư thì ngồi yên tĩnh một bên, trong mắt đầy vẻ ưu tư đau buồn.
Kiếm Vô Trần cười nhạt nhẽo nói:
- Ngạo Tuyết sư muội, ta đã chuẩn bị một ít đồ ăn cho muội, muội cũng nên ăn đi.
Đặt đồ ăn trên bàn, Kiếm Vô Trần không thèm quan tâm đến ánh mắt không tốt của hai người Lý, Tất, cười nụ nhìn Trương Ngạo Tuyết rồi vẫy tay gọi.
Trương Ngạo Tuyết đứng dậy cười nói:
- Ngươi là Kiếm Vô Trần? Ta đã nghe họ nói qua.
Kiếm Vô Trần quét ánh mắt qua ba người rồi cười nói với Trương Ngạo Tuyết:
- Họ nói thế nào, họ có nói ta là con sói đầu bự sắc tro hay không đó?
Lúc này, Kiếm Vô Trần đã đổi tính, không ngờ cũng có giọng nhẹ nhàng tình cảm.
Trương Ngạo Tuyết nghe những lời đó thì nhếch miệng cười kiều mỵ rung động lòng người nói:
- Lại không phải sao?
Ánh mắt Kiếm Vô Trần như si như ngốc, hắn thế nào cũng không ngờ sau khi bị mất đi trí nhớ Trương Ngạo Tuyết lại bất ngờ trở nên mỹ lệ như vậy, đơn giản mà làm mọi người kinh ngạc. Trước kia, Trương Ngạo Tuyết lạnh lẽo như băng sương, khuôn mặt tuyệt mỹ nhưng lại ít khi cười, toàn thân tựa như một đóa hoa sen băng giá phát ra sự thánh khiết. Bây giờ, nàng cười rạng rỡ, kiều mỵ tuyệt thế giống như gió xuân thổi qua ấm áp lòng người.
Ngây ngốc nhìn nàng, Kiếm Vô Trần cố gắng trấn tĩnh tinh thần, lúng túng cười cười rồi hỏi tiếp:
- Cái gì là cái gì đây?
Trương Ngạo Tuyết đảo mắt cười nhẹ nói:
- Không nói với ngươi, họ nói đó là bí mật, không được nói với người khác.
Nàng quay đầu cười làm cho Lý Hoành Phi và Tất Thiên cả hai ngây ngất nhìn nàng đến xuất thần.
Tĩnh Nguyệt đại sư nhìn thấy đồ đệ mỹ lệ như vậy trong lòng không biết là cao hứng hay lại giận dữ liền quát lên:
- Ngạo Tuyết không được ủy mị như thế, nữ nhi sao lại không có quy củ.
Trương Ngạo Tuyết dạ lên một tiếng, không còn cười nữa, có chút buồn buồn đi đến bên bàn. Kiếm Vô Trần thấy khó có cơ hội, cười phủ lấp nói:
- Sư muội đừng buồn, đến ăn đồ ăn ngon đi, nếu muội thích ta mỗi ngày sẽ phái người mang đến cho muội.
Lúc đó, Lý Hoành Phi đã biết trước liền đến bên bàn nhẹ giọng rủ rê:
- Sư muội, sư huynh tiếp muội ăn, thế có được không?
Trương Ngạo Tuyết nhìn nhìn hắn, cũng nghiêng đầu nhìn nhìn Kiếm Vô Trần rồi lại quay đầu nhìn nhìn Tất Thiên, cuối cùng mới cười nói:
- Được đó, mọi người bắt đầu ăn đi.
Cười khổ một tiếng, Tất Thiên nhìn qua Lý Hoành Phi rồi đến ngồi bên cạnh Trương Ngạo Tuyết, một trái một phải bảo hộ nàng, Kiếm Vô Trần chỉ còn ngồi đối diện, ba nam tử bắt đầu gầm gừ nhau nhìn Trương Ngạo Tuyết ăn cơm.
Tĩnh Nguyệt đại sư nhìn thấy như vậy, thần tình có chút kỳ quái. Nhiều năm trước đây tại Tây Thục Dịch viên cũng đã từng xuất hiện một tình huống giống như vậy. Nhưng mấy người bây giờ còn có ai nghĩ đến đâu ...
← Ch. 0572 | Ch. 0574 → |