Vay nóng Homecredit

Truyện:Thất Giới Truyền Thuyết - Chương 0580

Thất Giới Truyền Thuyết
Trọn bộ 1114 chương
Chương 0580: Kinh thiên tiêu tức (Tin tức động trời)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1114)

Siêu sale Shopee


Thương Nguyệt đau khổ than:

- Kiếm Vô Trần nghĩ trăm phương nghìn kế như vậy, đến Phong Lôi chân quân còn bị thuyết phục, sư thúc cho rằng hắn không nghĩ đến Diệp Tâm Nghi sao? Tuy con không biết hắn nói với Diệp Tâm Nghi thế nào, nhưng con nghĩ chắc chắn hắn đã nghĩ ra được kế sách gì đấy rồi, nếu không hắn cũng không đến nỗi vì Trương Ngạo Tuyết mà mất đi Diệp Tâm Nghi. Hắn như thế nào chúng ta đều biết rõ, lòng hắn chắc hẳn ôm mộng một mũi tên bắn hai chim, vì thế chúng ta cần phải chuẩn bị sớm.

Tĩnh Nguyệt đại sư chỉ biết lắc đầu thở dài, thất vọng nói:

- Đã như vậy thì cứ theo lời con, đành đánh cuộc với số mệnh của Ngạo Tuyết.

Nói xong quay người và đi thẳng về phòng như người mất hồn.

Thương Nguyệt lặng lẽ đứng nhìn theo bóng dáng của bà, chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng đuổi theo đến tận phòng, nhẹ nhàng nói với bà:

- Sư thúc nhớ đừng cho Lý Hoành Phi và Tất Thiên biết chuyện này, để tránh khỏi chuyện họ kích động quá mức mà hỏng chuyện.

Tĩnh Nguyệt đại sư nhìn nàng, gật đầu một cách vô thức.

***** ***

Rời khỏi biệt viện của Lục viện, Kiếm Vô Trần phải nói là hưng phấn khác thường, cuối cùng cũng đã đi được một bước vô cùng quan trọng. Tiếp theo chỉ cần cẩn thận một chút, sẽ rất nhanh đạt được mục tiêu của mình, có được Trương Ngạo Tuyết. Tuy Trương Ngạo Tuyết đã mất đi trí nhớ, mất chút ít cái khí chất lạnh lùng kiêu ngạo thuở trước, nhưng thế này cũng có hương vị đặc biệt có thể thu hút bất kì người đàn ông nào trong thiên hạ.

Nghĩ đến điều này, hắn thấy đắc ý đến nỗi không giấu được lộ hết ra mặt. Nhưng hắn lại bỏ qua một chuyện, đó là Liễu Tinh Hồn đang đứng bên cạnh hắn cười nắc cười nẻ, trong ánh mắt để lộ ra một vẻ thần bí.

Đi qua cửa ngoài đại điện, Kiếm Vô Trần vốn muốn đưa Trương Ngạo Tuyết vòng qua chỗ này rồi trực tiếp đi đến phòng của hắn, tán hươu tán vượn với nàng để thêm phần thân mật. Nhưng linh thức nhanh nhạy giúp hắn cảm nhận trong đại điện có khí tức rất quen thuộc, điều này làm cho hắn giật mình, lập tức tỉnh táo trở lại.

Xem xét kĩ càng, Kiếm Vô Trần bỗng nhiên biến sắc, còn chưa kịp mở miệng ra nói câu nào thì Phong Lôi chân quân đã cướp lời:

- Diệp minh chủ đã trở lại, còn có sư tổ của ngươi nữa.

Kiếm Vô Trần sắc mặt kinh ngạc hoảng sợ, có chút bất an nói:

- Ta đã biết rồi, ông vào trước đi, ta sẽ đến ngay.

Phong Lôi chân quân đi rồi, Kiếm Vô Trần lập tức đưa mắt ra hiệu cho Liễu Tinh Hồn, lại quay sang cười rồi nói với Trương Ngạo Tuyết:

- Nàng trước hết đi cùng sư thúc đến chỗ của ta nghỉ ngơi nhé, một lúc sau ta sẽ đến ngay.

Trương Ngạo Tuyết ngoan ngoãn gật đầu, cùng với Liễu Tinh Hồn đi qua cửa hông, biến mất ở cửa vào của biệt viện ba phái.

Trên đại điện, Diệp Tâm Nghi và Thiên Kiếm Khách đang ngồi nói chuyện với Phong Lôi chân quân. Hai người vừa nhìn thấy Kiếm Vô Trần bước vào, vẻ mặt bỗng trầm xuống, rõ ràng có chút không vui. Thiên Kiếm Khách vẫy tay ra hiệu cho Kiếm Vô Trần tiến lên phía trước, cất tiếng hỏi:

- Nghe nói sau khi Trương Ngạo Tuyết tỉnh lại thì bị mất đi trí nhớ, ngươi còn đánh trọng thương Lâm Vân Phong không biết bây giờ ở đâu, có những chuyện này không hả?

Kiếm Vô Trần giật mình, nhanh chóng hỏi:

- Sư tổ, người nghe những lời này ở đâu vậy?

Thiên Kiếm Khách trầm mặt xuống, quát lên:

- Ngươi đừng có hòng mà giảo biện với ta, khắp cái chốn nhân gian này mọi người đều đang đồn ầm lên kia kìa, ngươi còn muốn giấu ta nữa hả?

Kiếm Vô Trần vẻ mặt nghi ngờ, hoang mang nói:

- Việc của Trương Ngạo Tuyết là thật. Lâm Vân Phong cũng đúng là bị con đánh trọng thương bởi vì hắn giết chết Cửu Dã. Nhưng việc này được giấu kín, không thể truyền ra ngoài được. Vậy các vị tại sao lại biết được chứ?

Diệp Tâm Nghi không hài lòng nói:

- Không thể ư? Có cái gì mà không thể chứ? Bọn ta khi đến đây còn phát hiện thấy Quy Vô đạo trưởng của Trừ Ma liên minh. Rõ ràng bọn họ bắt đầu để ý đến việc này, huynh làm như vậy có từng nghĩ đến hậu quả sau này không?

Kiếm Vô Trần gặng cười lên vài tiếng rồi hạ giọng nói:

- Ta cũng do nhất thời tức giận nên mới ra tay cảnh cáo tên Lâm Vân Phong đó, ai ngờ hắn lại chạy mất. Ta....

- Được rồi, việc đã xảy ra thì cũng đừng nói lại nữa. Việc xây dựng cần thiết ở bên tổng đàn đã hoàn thành, có thể bắt đầu việc di dời đại cục. Ngoài ra, ta trở về rồi còn nghe các đệ tử liên minh nói đến một chuyện, ngươi phải trả lời thật cho ta. Nếu có chút nào đó là dối trá, ta quyết không tha thứ cho ngươi, nghe rõ rồi chứ?

Thiên Kiếm Khách nhìn chằm chằm vào hắn, vẻ mặt tỏ ra rất nghiêm túc.

Kiếm Vô Trần sắc mặt biến hẳn, có chút sợ hãi nói:

- Sư tổ đã hỏi, Vô Trần không dám nói dối.

Thiên Kiếm Khách nghe xong vẻ mặt hòa hoãn một chút, liếc nhìn Diệp Tâm Nghi, trầm giọng nói:

- Về việc của ngươi với Trương Ngạo Tuyết có đúng là sự thật, ngươi nên thật thà trả lời ta, cho Tâm Nghi một câu trả lời rõ ràng!

Kiếm Vô Trần mặc dù đã đoán trước, nhưng bị ông ta hỏi đến thì trong lòng vẫn có chút sợ sệt. Tu vi của hắn lúc này vốn không hề thua kém Thiên Kiếm Khách bao nhiêu, nhưng thứ nhất là do trong lòng hắn có chút xấu hổ, thứ hai là trong tiềm thức của hắn vẫn còn e sợ sự uy nghiêm của Thiên Kiếm Khách, vì thế mới có tình hình như thế này.

Hít vào một hợi thật sâu, Kiếm Vô Trần bình tĩnh lấy lại tinh thần, nhẹ giọng nói:

- Việc này đúng là thật. Mà Vô Trần cũng đang định nói rõ chuyện này cho sư tổ và Tâm Nghi nghe. Để tránh cho người khác biết rõ nội tình, bây giờ xin mời sư tổ và Tâm Nghi vào trong nói chuyện, con sẽ nói rõ tất cả cho hai người nghe.

Thiên Kiếm Khách trừng hắn một cái, đứng lên cùng Diệp Tâm Nghi rời khỏi đại điện. Phong Lôi chân quân thấy hết mọi chuyện nhưng không hề nói câu nào cả mà chỉ có lắc đầu thở dài. -

Khoảng sau một tuần hương, Kiếm Vô Trần, Diệp Tâm Nghi và Thiên Kiếm Khách cùng bước ra ngoài, thần tình người nào cũng đều tỏ ra không vui, rõ ràng ba người vừa trải qua tranh luận vô cùng kịch liệt. Còn về kết quả, từ vẻ mặt bình tĩnh của Kiếm Vô Trần và thái độ không cam chịu của Diệp Tâm Nghi cũng có thể đoán ra vài phần, hắn đã nói rõ mọi việc cho hai người kia thông suốt. Điều này khiến cho Phong Lôi chân quân vừa ngạc nhiên lại vừa khâm phục.

Ngồi lại vị trí cũ, Thiên Kiếm Khách cho Phong Lôi chân quân đi gọi Thiên Túc đạo trưởng đến. Đợi sau khi năm người đều có mặt đầy đủ rồi, Thiên Kiếm Khách mới nói:

- Về việc của Kiếm Vô Trần và Trương Ngạo Tuyết, đã đến nước này rồi thì đành phải để cho Tâm Nghi chịu thiệt rồi...

Lời vừa nói ra, Phong Lôi chân quân vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, Thiên Túc đạo trưởng tỏ ra ngạc nhiên vô cùng. Còn về Kiếm Vô Trần, hắn lại không nói không cười, Diệp Tâm Nghi vẻ mặt đầy tức giận.

Nhìn thấy biểu hiện của bốn người như vậy, Thiên Kiếm Khách tiếp tục nói:

- Trước mắt, phía tổng đàn cơ bản xử lý tốt rồi. Còn chuyện Thái Âm Tế Nhật trong truyền thuyết cũng sắp xuất hiện. Để hành sự cẩn thận, bảo toàn thực lực của liên minh, ta đã dự định là chuyển đổi nhân thủ nơi đây trước. Những việc cụ thể thì ta cũng đã tính đến rồi, lát nữa sẽ nói với các ngươi sau. Hiện tại, do sự việc của Kiếm Vô Trần và Trương Ngạo Tuyết xuất hiện bất ngờ, cũng có ảnh hưởng ít nhiều đến kế hoạch của chúng ta. Để có thể tận lực tránh tối đa những việc phát sinh bất ngờ, ta quyết định ngày mai sẽ tổ chức hôn lễ cho bọn họ, địa điểm chính là ở tổng đàn. Đồng thời sẽ mượn chuyện này để thông báo khắp thiên hạ, Chánh Đạo liên minh đã di chuyển tổng đàn. Mọi người với việc này có ý kiến như thế nào?

Phong Lôi chân quân không nói gì, Thiên Túc đạo trưởng cũng không để ý. Như vậy không khí rơi vào tĩnh lặng, không có ý kiến nào khác.

Đang lúc trầm mặc, Diệp Tâm Nghi bỗng nhiên kích động đứng lên to tiếng nói:

- Ta phản đối!

Không có sự giải thích nào cả, chỉ vỏn vẹn ba chữ, nhưng ý trong đó thì có lẽ mọi người cũng đã hiểu. Ngoài việc chỉ biết cười trừ thì mọi người không ai nói câu gì cả.

Thiên Kiếm Khách thở dài nhè nhẹ, an ủi nói:

- Tâm Nghi, việc này vừa rồi cũng đã phân tích tỉ mỉ rồi. Con tuy phải chịu một chút uất ức, nhưng đó là ....

Diệp Tâm Nghi vẻ mặt vô cùng đau khổ, càng nghe càng cảm thấy kích động, cuối cùng khóc nói:

- Ta không nghe, ta về đây, ta hận các người!

Nói xong Diệp Tâm Nghi liền phi thân rời khỏi nơi đây trong bộ dạng đau khổ. Kiếm Vô Trần đứng dậy gọi với theo nhưng không thể thay đổi tấm lòng chỉ muốn rời đi khỏi đó được.

Vẻ mặt Thiên Kiếm Khách tối lại, đứng dậy nói:

- Xem ra, ta phải đi coi Tâm Nghi thế nào, tránh việc nó làm chuyện dại dột. Còn Vô Trần, sáng sớm ngày mai con hãy đưa Trương Ngạo Tuyết cùng với những người khác đi đến tổng đàn, ta sẽ cử người ra đón mấy người. Việc của bên đó, ta quay về phân công người đi chuẩn bị, con không phải lo. Chỉ cần mang chuyện hôn sự của hai con tuyên bố khắp thiên hạ, mượn dịp lập uy, lấy khuôn mặt mới nghênh đón thiên hạ.

Nói rồi quanh thân hào quang lóe lên rồi biến mất, chỉ còn lại Kiếm Vô Trần, Phong Lôi chân quân, Thiên Túc đạo trưởng đứng đó nhìn lẫn nhau.

Im lặng một lúc rất lâu, Kiếm Vô Trần lấy lại tinh thần, nói với hai người còn lại:

- Bây giờ phải làm phiền hai vị một chuyến, đưa tin tức này truyền đi khắp thiên hạ, đồng thời phải thông báo cho Dịch viên môn hạ một tiếng.

Phong Lôi chân quân gật đầu nói:

- Được, ta sẽ đi cho người mang tin tức này đi truyền khắp thiên hạ. Còn bên Dịch viên sẽ do Thiên Túc đạo hữu đảm nhiệm.

Nói xong không đợi trả lời loáng thân lên liền biến mất.

Thiên Túc đạo trưởng cười khổ một tiếng, than thở:

- Những việc phiền phức không bao giờ thoát khỏi ta.

Rời khỏi đại điện, Thiên Túc đạo trưởng liếc nhìn lên bầu trời rồi tự nhủ thầm: "Đã thay đổi rồi, không biết mặt trời có thể duy trì được bao lâu nữa đây?". Một lúc sau, Thiên Túc đạo trưởng đã đến bên cửa phòng của Tĩnh Nguyệt đại sư.

Thiên Túc đạo trưởng không nói câu nào, cứ lặng lẽ đứng như vậy, cho đến khi người trong phòng phát hiện ra khí tức của ông ta, mới từ từ đi vào, ánh mắt lướt qua mọi người. Trong phòng lúc này chỉ có Huyền Âm chân nhân là vắng mặt, còn lại Tĩnh Nguyệt đại sư, Thương Nguyệt, Lý Hoành Phi và Tất Thiên đang ngồi quây quần, vẻ mắt của mỗi người đều tỏ ra rất ảm đạm, tựa như đang hoài niệm những chuyện đã qua. Nhìn thấy Thiên Túc đạo trưởng đi vào, bốn người đều nhìn ông ta với ánh mắt lạnh lùng, không ai hỏi câu nào cả.

Đứng trong phòng, Thiên Túc đạo trưởng nhìn một lượt khắp phòng, trầm giọng nói:

- Ta đến là để nói cho mọi người biết chuyện này. Vừa rồi, Thiên Kiếm Khách và Diệp minh chủ đã trở về, họ đã biết chuyện giữa Trương Ngạo Tuyết và Kiếm minh chủ, cho nên đã quyết định ngày mai sẽ tổ chức hôn lễ cho họ tại tổng đàn. Đến lúc đó thì tất cả mọi người đều sẽ có mặt.

Căn phòng đang yên tĩnh bỗng nổi lên một cơn phong ba, Lý Hoành Phi và Tất Thiên đột nhiên đứng dậy, xung quang thân thể hai người tỏa ra ngọn lửa nhảy múa, rõ ràng trong lòng tức giận vô cùng. Tĩnh Nguyệt đại sư thân thể chấn động, khuôn mặt già nua tái nhợt vô hồn, cả cơ thể giống như đã mất đi linh hồn, không có một chút sức sống nào cả.

Chỉ có mỗi Thương Nguyệt bình tĩnh lạnh lùng đến lạ thường, chỉ lạnh nhạt liếc nhìn Thiên Túc đạo trưởng rồi lại nhìn lên mặt bàn, một mình tính chuyện gì đó.

Thiên Túc đạo trưởng nở một nụ cười khổ sở, liếc nhìn Tất Thiên xong thản nhiên bỏ đi. Lý Hoành Phi cùng Tất Thiên đuổi theo ra ngoài cửa, nhìn lên bầu trời hét lên điên cuồng, con tim đau khổ của hai người có thể làm cảm động cả trời đất.

Tất cả những sự thay đổi này đến nhanh như vậy, nhanh đến nỗi làm cho người ta trở tay không kịp. Bốn người vốn đang ngồi thảo luận làm cách nào để đưa thông tin truyền ra ngoài cho Diệp Tâm Nghi có thể biết được, nhằm kịp thời ra mặt ngăn cản. Nhưng chưa đến nửa canh giờ, một sự bất ngờ đến kinh người đã phá tan mọi niềm hi vọng, làm cho bốn người yêu thương và quan tâm Trương Ngạo Tuyết phải chịu một sự đả kích nặng nề.

Lúc này, ánh mặt trời chiếu thẳng lên đầu, một tin tức động trời từ Hoa Sơn đã được truyền khắp thiên hạ. Sự xuất hiện của nó sẽ mang đến cho nhân gian một sự kích động như thế nào?

Lục Vân, Kiếm Vô Trần, Trương Ngạo Tuyết, mối quan hệ rắc rối của ba người này sẽ như thế nào, kết cục của họ sẽ ra sao?

Tam gian thất giới, chánh tà tề tựu, Thái Âm tế nhật bắt đầu như thế nào? Vào lúc nay tất cả vẫn là một câu đố.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1114)