Độc giả của web truyenkiemhiep.com.vn hay truyenkiemhiep.org lưu ý!!! Trên PC hãy đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, còn trên điện thoại hãy tải app 1.1.1.1 rồi bật Warp lên để không bị chặn.

Truyện:Linh Vũ Thiên Hạ - Chương 0016

Linh Vũ Thiên Hạ
Trọn bộ 3468 chương
Chương 0016: Gặp lại Độc Cô Băng Lan
0.00
(0 votes)


Chương (1-3468)

Siêu sale Lazada


Sau đi xuyên qua mấy con đường, tiến vào một ngõ nhỏ đi tiếp đến một lối ra khác, đây chính là nơi mà Linh giả và Vũ giả tụ tập. Nếu cẩn thận quan sát, chỉ cần ánh mắt thật tốt có thể nhìn thấy một vài Linh giả trà trộn bên trong.

Đây là một con đường rộng lớn, trên đường kẻ qua người lại hối hả, nhưng cũng náo nhiệt vô cùng, qua sát cửa hàng hai bên đường có thể dễ dàng nhận thấy đây đều là những của hàng bán dược liệu, binh khí và đan dược.

Những cửa hàng trên con đường này xa hoa hơn rất nhiều so với của hàng ở con phố bên cạnh, ra vào con đường này chủ yếu là Linh giả và Vũ giả, người bình thường rất hiếm khi xuất hiện ởđây.

Trong những của hàng này, chỉ cần tùy tiện lấy ra một loại dược liệu cũng có giá trị bằng lương thực một gia đình bình thường năm miệng ăn dùng trong nửa năm.

Trên đường, Lục Thiếu Du đứng từ xa nhìn đã có thể thấy một cửa hàng bán dược liệu của Lục gia. Cửa hàng được bài trí vô cùng xa hoa, tại cửa ra vào còn có hai tộc nhân cấp bậc Vũ Đồ đứng canh gác.

Cửa hàng này của Lục gia chắc chắn cũng có những dược liệu hắn cần nhưng Lục Thiếu Du sẽ không vào đó, hắn chăm chú quan sát hai bên đường.

- Thiên Bảo Môn.

Lục Thiếu Du nhìn thấy tấm biển Thiên Bảo Môn, trong trí nhớ của hắn, đây dường như là hiệu buôn của Độc Cô gia, cũng là một trong số những hiệu buôn lớn nhất Trấn Thanh Vân.

Không hề do dự, Lục Thiếu Du trực tiếp đi vào Thiên Bảo Môn, hiệu buôn này lớn như vậy, những thứ mình cần mua chắc chắn sẽ có đủ.

- Công tử, người đang làm gì vậy? Chúng ta vào Thiên Bảo Môn làm gì?

Lục Tiểu Bạch rụt rè đứng sau lưng Lục Thiếu Du. Người tiến vào Thiên Bảo Môn không phải Vũ giả thì cũng là Linh giả, một người hầu cấp thấp như hắn còn chưa từng được đi vào nơi xa hoa như thế này.

- Vị thiếu gia này, ngài muốn mua thứ gì sao?

Ngay lúc Lục Thiếu Du đi qua cửa lớn Thiên Bảo Môn thì một giọng nói từ phía sau truyền đến.

Nghe âm thanh Lục Thiếu Du quay lại thì thấy hai đại hán ăn mặc giống nhau, mà người vừa nói dường như là đại hán bên trái.

Hai đại hán này nhìn Lục Thiếu Du, ánh mắt vô cùng tôn kính, thật ra là do hôm nay ra ngoài Lục Thiếu Du mặc vào bộ y phục mà Lục Vô Song cho hắn, hơn nữa còn có Lục Tiểu Bạch đi theo, vậy nên khi người ngoài nhìn vào thì vừa vặn thấy một chủ một tớ, Lục Thiếu Du cũng vô tình trở thành thiếu gia.

- Ta muốn mua một số dược liệu luyện đan.

Lục Thiếu Du nói.

- Bên này, xin mời.

Một đại hán lập tức cung kính dẫn Lục Thiếu Du và Lục Tiểu Bạch đi về phía trước. Lục Tiểu Bạch ngơ ngác theo sau, nhìn kiến trúc xa hoa trong Thiên Bảo Môn mà nói không ra lời.

Lục Thiếu Du bình tĩnh đánh giá Thiên Bảo Môn, diện tích của cửa hàng này đúng là không nhỏ, chỉ sợ phải lên đến hơn ngàn thước vuông, đồ vật trưng bày bên trong muôn màu muôn sắc, nhìn bên trên, Lục Thiếu Du có thể nhận ra một số binh khí, áo giáp, .. đều là đồ vật mà Vũ giả, Linh giả sở hữu.

Hôm nay trong Thiên Bảo Môn cũng có khoảng chục Vũ giả đang lựa chọn vật phẩm.

- Chính là chỗ này, Vũ chấp sự, vị thiếu gia này muốn chế đan dược dược liệu, ngươi đón tiếp đi.

Đi qua mấy quầy hàng thật dài, người dẫn đường để Lục Thiếu Du với một lão già khoảng năm mươi tuổi, sau đó lui xuống.

- Vị thiếu gia này, cần mua dược liệu phải không?

Vũ chấp sự là một lão giả mặc trường bào, trong mắt lóe ra vài phần khôn khéo, chăm chú nhìn Lục Thiếu Du hỏi.

- Lấy như trên đơn, đưa cho ta hai phần như nhau.

Lục Thiếu Du nói, vốn là muốn mua một phần, nhưng là bây giờ có năm mươi kim tệ, thừa để mua hai phần, trong lòng Lục Thiếu Du cũng có một số những thứ ý tưởng khác.

- Được, xin thiếu gia chờ chút, ta đi đưa cho dược sĩ.

Vũ chấp sự nói, chăm chú nhìn Lục Thiếu Du cũng có chút ít ngạc nhiên, mua chế đan dược liệu, có lẽ thiếu niên này là Linh giả, không khỏi làm hắn càng thêm khách khí.

- Được.

Lục Thiếu Du đáp nhẹ một tiếng, sau đó tựa vào quầy hàng, chú ý nhìn vào tấm cửa hiệu.

- Công tử, ngươi mua luyện chế đan dược liệu để làm gì, ngươi lấy ở đâu ra kim tệ, nghe nói những dược liệu này cũng rất đắt tiền.

Lục Tiểu Bạch nhỏ giọng căng thẳng nhìn Lục Thiếu Du nói.

- Ngươi lo cái gì, ta có bắt ngươi phải trả kim tệ đâu.

Lục Thiếu Du nói, ánh mắt chăm chú nhìn hơi chếch về phía cửa, một hình dáng quen thuộc xuất hiện, không phải là ai khác, chính là Độc Cô Băng Lan tiểu thư đi cùng nha hoàn Thúy Ngọc.

- Xin chào tiểu thư.

Hai thiếu nữ chậm rãi đi vào Thiên Bảo môn, tất cả nhân viên đều xếp hàng tôn kính hành lễ, sau đó hai thiếu nữ đưa ánh mắt hướng về phía Lục Thiếu Du.

Gặp lại Độc Cô tiểu thư, trong lòng Lục Thiếu Du cũng là nhìn thoáng qua Độc Cô tiểu thư, dung mạo cũng không tệ, vẻ mặt cũng có nét thông minh, Lục Thiếu Du khẽ gật đầu chào hỏi sau đó dời ánh mắt nhìn nơi khác, nhưng thực ra hắn lại đang chăm chú nhìn nha hoàn Thúy Ngọc.

Hai nữ thần sắc tựa như cũng có chút ngoài ý muốn, sau đó hai thiếu nữ cúi đầu nhẹ rồi nói.

- Lục thiếu gia, không nghĩ ngươi cũng tới Thiên Bảo môn.

Một lát sau, Độc Cô Băng Lan tiến tới gần Lục Thiếu Du, một luồng khí nhẹ nhàng như u hương truyền đến, người của Thiên Bảo môn nhìn Lục Thiếu Du cùng Độc Cô tiểu thư cũng có vẻ quen biết, cũng có chút ngạc nhiên.

Lúc này ở sau lưng Lục Thiếu Du là Lục Tiểu Bạch, nhìn thấy Độc Cô tiểu thư đi vào, đột nhiên toàn thân run rẩy. Nghe lời nói của Độc Cô tiểu thư, hắn thấy tiểu thư cũng quen biết với Lục Thiếu Du, tại sao lại thế, nhưng hắn không biết có chuyện gì xảy ra, thầm nghĩ trong lòng, khó trách hôm qua gọi công tử đi xem Độc Cô tiểu thư, công tử không có hứng thú xem đây, hóa ra sớm đã quen biets nhau rồi.

- Gặp Độc Cô tiểu thư thật là trùng hợp, ta cũng đang mua một ít luyện chế đan dược liệu, không nghĩ tới còn có thể gặp Độc Cô tiểu thư, thật là vinh hạnh.

Lục Thiếu Du nói.

- Thật kì quái, vì sao Lục thiếu gia không đến tiệm buôn của nhà mình để mua dược liệu.

Độc Cô tiểu thư hơi chút mỉm cười, nhẹ nhàng nói với nụ cười nhưng càng thêm tăng thêm vài phần mỹ mạo.

- Chẳng lẽ ta muốn mua dược liệu, Độc Cô tiểu thư cũng không bán cho sao. Ha ha ha.

Lục Thiếu Du hơi chút mỉm cười.

- Tất nhiên là không phải vậy, rất hoan nghênh thiếu gia đến a!

Độc Cô tiểu thư cười làm lành một tiếng, lần nữa nói:

- Lục thiếu gia mua luyện chế đan dược dược liệu, chẳng lẽ Lục thiếu gia là Linh giả?

- Cái này...

- Vị thiếu gia này, dược liệu của ngài cần có rồi đây.

Đúng lúc này, Vũ chấp sự mang theo hai bao nhỏ đựng vật giao cho Lục Thiếu Du.

*****

Xin chào tiểu thư.

Vũ chấp sự gặp Độc Cô Băng Lan, lập tức hành lễ nói.

- Thanh toán.

Lục Thiếu Du nhận dược liệu rồi giao cho Lục Tiểu Bạch.

- Thiếu gia, tổng cộng là 38 kim tệ.

Vũ chấp sự nói.

- Vũ chấp sự, chỉ lấy của Lục thiếu gia 80%, về sau Lục thiếu gia chính là khách quý ở đây, ngươi nên tiếp đãi cẩn thận.

Độc Cô Băng Lan nhẹ nói.

- Dạ, thưa tiểu thư.

Vũ chấp sự tôn kính đáp, sau đó hướng Lục Thiếu Du nói:

- Hóa ra Lục thiếu gia và tiểu thư là bằng hữu, vậy 30 kim tệ được rồi.

- Đa tạ Độc Cô tiểu thư.

Lục Thiếu Du nhìn hướng Độc Cô Băng Lan gật đầu cười, sau đó móc trong túi ra 30 kim tệ giao cho Vũ chấp sự, tiết kiệm được tám kim tệ, đỡ tốn tiền của mình, Lục Thiếu Du tất nhiên là sẽ không khách khí.

- Lục thiếu gia, đây là lệnh bài khách quý của Thiên Bảo môn, hãy cầm lấy, lần sau mà ngài cần mua dược liệu gì chỉ cần đưa lệnh bài này ra thì nhất định sẽ ưu đãi cho ngài, hơn nữa nếu thiếu gia có dược liệu gì muốn bán thì Thiên Bảo môn sẽ lấy với giá cao nhất.

Độc Cô Băng Lan tiểu thư từ trong tay lấy ra một cái ngọc bài, mặt trên có ghi ba chữ Thiên Bảo môn, đưa cho Lục Thiếu Du.

- Xin đa tạ lần nữa.

Lục Thiếu Du không khách khí, nhận lấy lệnh bài, đây cũng không phải là tính cách của mình. Về phần Độc Cô Băng Lan, tại sao lại đối với mình như vậy, mặc dù Lục Thiếu Du trong lòng có một chút hoài nghi, nhưng cũng không có để ý tới.

Có câu châm ngôn rất hay, cái gọi là vô sự ân cần, không phải loại gian sảo, thì cũng là đạo chích. Bây giờ trên thân mình không có cái gì là đáng giá để Độc Cô tiểu thư ăn trộm, vấn đề này, đối với Lục Thiếu Du cũng không quan trọng, trong lòng nghĩ vậy, hắn liền nở một nụ cười tà.

- Cáo từ trước.

Sau đó Lục Thiếu Du khẽ gật đầu, đi ra ngoài, đi qua nha hoàn Thúy Ngọc, cũng khẽ gật đầu thi lễ, sau đó liền rời đi.

- Công tử, ngươi lấy ở đâu ra kim tệ thế, làm sao người lại quen biết với Độc Cô tiểu thư nữa?

Đi ra khỏi Thiên Bảo môn, Lục Tiểu Bạch hướng Lục Thiếu Du truy hỏi.

- Ngươi hỏi nhiều như vậy để làm gì, mau trở về thôi, đừng nói cho bất kì kẻ nào rằng ta mua dược tài.

Lục Thiếu Du nói.

- Tiểu thư, người kia là ai, tựa như là không có chỗ gì đặc biệt, có phải là đã quá coi trọng không.

Khi Lục Thiếu Du đi rồi, trong đôi mắt Vũ chấp sự lộ ra vài tia sáng lấp lánh hướng tới Độc Cô Băng Lan nói.

- Người này không đơn giản, ngươi phái người đi điều tra kỹ càng lai lịch người này một chút.

Độc Cô Băng Lan nói xong liền cùng nha hoàn Thúy Ngọc rời khỏi Thiên Bảo môn.

Đi qua vài con đường, Lục Thiếu Du cùng Lục Tiểu Bạch đi thẳng về nhà, lặng lẽ theo cửa sau Lục gia mà vào, ra ngoài cho tới trưa, cũng không người nào biết, dù sao, một nô bộc cấp thấp cùng một củi mục thiếu gia, cũng không ai muốn để ý tới hai người này.

- Tiểu tử này, đúng là có chút bổn sự.

Ở cửa sau, cách Lục Thiếu Du một khoảng, lão bộc nhìn hai bao vật trong tay Lục Tiểu Bạch, thần sắc nhẹ nói thầm.

Buổi chiều, Lục Thiếu Du cùng Lục Tiểu Bạch cùng có mặt ở Lục gia, sau đó ngay lập tức trở về, mùa đông lạnh như này cũng không có nhiều việc để làm.

Màn đêm buông xuống, Lục Thiếu Du cũng đã sớm chuẩn bị, ngay lập tức đến mật thất của phòng chứa củi Nam thúc cũng đã sớm đến mật thất.

- Nam thúc, dược liệu ngươi muốn, con đã mua đủ rồi.

Nhìn thấy Nam thúc, Lục Thiếu Du đắc ý cười.

- Ngươi mua hai phần để làm gì?

Mở ra dược liệu, lão bộc Nam thúc hướng Lục Thiếu Du hỏi.

- Con sợ lần đầu luyện chế thất bại, nên mua hơn một phần, nếu thành công, cũng còn một phần dược liệu nữa để luyện chế thêm một khoả đan dược.

Lục Thiếu Du nói, đan dược này hẳn đắt tiền hơn so với dược liệu nhiều lần, đến lúc đó mình đem đi bán, cũng có thể lợi nhuận một chút.

- Có ta ở đây, nếu ngươi luyện chế đan dược nhất phẩm thất bại như lời ngươi nói, vậy thì ngươi cũng thuộc loại bỏ đi rồi.

Người lão bộc Nam thúc chăm chú nhìn Lục Thiếu Du nói:

- Ngươi cũng luyện tập Khai Sơn chưởng được mấy ngày, thi triển một chút, để ta xem thế nào.

- Vâng

Lục Thiếu Du ngưng nụ cười, Khai Sơn chưởng mình cũng tu luyện mấy ngày, tự nhận là coi như có một chút thành tựu, hắn liền phân phối công lực, vận chuyển khẩu quyết, hai tay biến hóa một đường có chút huyền ảo của thủ ấn, lập tức song chưởng, một đạo khí mơ hồ xuất hiện cuộn sóng, lay động.

- Xuy...

Một tiếng động nhẹ vang lên, Lục Thiếu Du tung một chưởng bổ vào tường đá trong mật thất, đột nhiên tường đá run lên, một mảng bụi bặm rơi xuống.

Lục Thiếu Du thấy chính mình còn có chút ít ngạc nhiên, không nghĩ tới chưởng của mình đánh ra lại có uy lực lớn đến vậy, nếu chưởng này đánh vào một con trâu, phỏng chừng mình có thể đánh bay nó ra ngoài.

- Coi như miễn cưỡng đạt yêu cầu nhưng vẫn chưa đạt đến lực lượng mà Khai Sơn Chưởng có. Nhớ kỹ, Khải Sơn Chưởng có thể phá núi, càng đánh lực càng lớn, chân cùng hông phối hợp, vận dụng chân khí trong Đan Điền toàn lực đánh ra, như vậy mới có thể đạt được uy lực lớn nhất.

Nam thúc nói.

- Vâng, Nam thúc.

Lục Thiếu Du gật đầu.

- Tốt rồi, bây giờ dạy ngươi luyện đan dược.

Nam thúc nói xong, ống tay áo nhẹ nhàng hất lên, đột nhiên một đại đỉnh ba chân cao gần một thước bay ra.

Phía trên đại đỉnh này tràn ngập màu xanh hồng, mang theo khí tức linh dược nồng đậm, xung quanh khắc vô số đồ án, đặc biệt nhất chính là đồ án một đầu hỏa long đang uốn mình xoay quanh đỉnh.

Trên miệng Hỏa Long có một lỗ hổng lớn chừng miệng bát, trên đại đỉnh còn có một cái nắp hình tròn. Đại đỉnh mang theo khí tức rất cổ xưa.

- Đây gọi là Hỏa Long Đỉnh, từ nay về sau tặng cho ngươi, hãy nhớ không thể để người ngoài nhìn thấy nó, bằng không Linh Tướng, Linh Soái cũng không tha cho ngươi. Hỏa Long Đỉnh này có chút ảo diệu, đối với một người mới học luyện chế đan dược như ngươi sẽ giúp ích rất nhiều.

Nam thúc nói.

- Đa tạ Nam thúc.

Lục Thiếu Du mừng rỡ không thôi, bất kể thứ gì Nam thúc bỏ ra đều là bảo bối. Thậm chí Lục Thiếu Du còn có một ý nghĩ, mình cố thu thập thật nhiều bảo bối trên người Nam thúc, sau này hẳn sẽ rất có ích, cho dù cầm đi bán cũng có thể kiếm được bội tiền.

Tất nhiên suy nghĩ này Lục Thiếu Du không thể để Nam thúc biết, bằng không Nam thúc sẽ lột da hắn.

- Nam thúc, người có cho ta thì ta cũng không mang theo được a, vừa rồi người lấy nó ra như thế nào vậy?

Lục Thiếu Du bất đắc dĩ nói với Nam thúc. Hắn có chút nóng lòng đi đến bên cạnh Hỏa Long Đỉnh, xoay người ôm thử một cái, đỉnh này nặng ít nhất 200 cân a.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-3468)