← Ch.0210 | Ch.0212 → |
Năng lượng cuồn cuộn tràn ra thân thể Lục Thiếu Du, trận pháp bị lôi kéo, lực lượng cuồng bạo tụ tập trước mặt hắn. Năng lượng thuộc tính không ngừng vọt tới, tụ tập, năng lượng bàng bạc vặn vẹo dòng không khí xoay tròn.
Năng lượng hùng hồn xoay tít, không ngừng áp súc, năng lượng khủng bố vô hình lặng lẽ khuếch tán.
- Có chuyện gì? Chuyện gì thế này?
Cảm nhận hơi thở tràn ra từ Tam Hệ Ngũ Hợp trận, các cường giả trên khán đài biến sắc mặt. Hơi thở này làm bọn họ thấy rợn tóc gáy, lực lượng đã vượt qua đẳng cấp Vũ Sư.
Trưởng lão họ Lưu cười to nói với Lữ Tiểu Linh:
- Tiểu tử giỏi, hắn thật sự chịu đựng được. Nghị lực, tâm trí như thế thật hiếm thấy. Tiểu thư, ta thích tiểu tử này, về sau sẽ không giết hắn.
Gò má Lữ Tiểu Linh hây hồng dỗi nói:
- Lưu trưởng lão nói bậy bạ cái gì!
Nhưng đôi mắt Lữ Tiểu Linh ngại ngùng chứa ý cười.
Lực lượng cuồng bạo rít gào tàn phá quảng trường, khí lạnh làm ngàn đệ tử Quỷ Vũ tông run sợ bao phủ trên bầu trời.
Một thanh âm trầm thấp, vô cùng bá đạo vang rõ to trong trận pháp:
- Tam Hệ Ngũ Hợp trận, thổ khắc thủy, thủy khắc hỏa, nhưng thiếu hai hệ, chỉ là trận pháp cấp thấp. Cộng với các ngươi đứng vị trí khác biệt nhiều, Tam Hệ Ngũ Hợp trận hoàn mỹ bị các ngươi bố trí không chịu nổi một kích. Phá!
Trên quảng trường, năng lượng bàng bạc không ngừng áp súc lại đã đến cực hạn. Không gian bắt đầu vặn vẹo, tiếp theo không gian vặn vẹo đó run rẩy, phình ra. Khí thế khủng bố khuếch tán.
Răng rắc!
Quanh không gian vặn vẹo kêu răng rắc, sóng năng lượng đáng sợ tràn ra. Không gian quảng trường sụp đổ từng tấc lộ ra các khe nứt nhỏ xíu, không gian sắp bị tiêu diệt.
Mọi người kinh thán nhìn, mấy cường giả Vũ Suất cũng há hốc mồm. Có lẽ loại thực lực này không đáng lọt vào mắt bọn họ, nhưng thiếu niên áo xanh lấy một chọi mười lăm, khí thế vô cùng bá đạo trong Tam Hệ Ngũ Hợp trận khiến bọn họ rung động. Nếu cho thời gian, thiếu niên sớm muộn gì sẽ sóng vai ngang ngửa họ.
Bùm bùm bùm!
Không gian không thể chịu nổi lực lượng khổng lồ này, thể năng lượng nổ tung, năng lượng khủng bố khuếch tán hóa thành kình khí vô cùng cuồng bạo. Năng lượng như gió lốc thổi quét, quảng trường rạn vỡ, nền đá bị xới tung hóa thành đá vụn đầy trời. Kình khí cuồng bạo bao phủ cả quảng trường, tiếng nổ đinh tai nhức óc như tiếng sấm vang vọng chân trời.
Lực lượng cường đại hùng hồn khuếch tán, hóa thành cơn bão thổi quét. Trên quảng trường, trung tâm lực lượng, mười lăm Vũ Sư bị đánh bay, miệng hộc máu, mặt trắng bệch té bay ra vài trăm thước.
Bùm bùm bùm!
Bốn người Đới Trường An, Đới Trường Vân ở gần đó cảm giác lực lượng nổ tung, bọn họ vội vàng trốn đi nhưng vẫn bị dư âm gợn sóng đánh trúng. Bốn người rên rỉ, khóe môi tràn ra máu tươi, hơi thở rối loạn.
Tam Hệ Ngũ Hợp trận nổ không chỉ đánh bay bọn họ còn tạo thành tổn thương lớn cho thân thể. Nhất là một Vũ Sư tứ trọng xếp cuối trong tốp năm, gã bị thương nặng nhất.
Trên khán đài cũng bị kình khí cuồng bạo ập đến. Đới Đường biến sắc mặt, đứng bật dậy, vung ống tay áo. Kình khí vô hình khuếch tán va chạm với kình khí ập đến. Hai lực lượng cùng tan biến trong không trung.
Đới Đường ra tay rất đẹp, vừa đúng đánh tan năng lượng chứ không làm ra dao động dư thừa khác. Để làm được điều này cần phát ra lực lượng mức độ giống với kình khí ập đến, nếu không thì chẳng thể âm thầm đánh tan như vậy. Nắm bắt và khống chế lực lượng đến trình độ tinh diệu vô cùng, từ đó thấy được thực lực của Đới Đường.
Khi mọi thứ lắng xuống, bóng áo xanh xuất hiện trên quảng trường. Sương mù mịt nhưng không thổi bay vạt áo của thiếu niên, khóe môi cong nụ cười lười biếng, sát khí vô hình lan tỏa.
Mọi cặp mắt cùng nhìn Lục Thiếu Du. Mọi người không ngờ rằng trong Tam Hệ Ngũ Hợp trận do mười lăm Vũ Sư ngũ trọng tổ hợp lại bị Lục Thiếu Du phá trận bằng cách mạnh mẽ bẻ gãy nghiền nát. Người tu vi thấp một chút ánh mắt hãi hùng nhìn Lục Thiếu Du. Mười lăm Vũ Sư ngũ trọng phối hợp trận pháp nhưng thua hoàn toàn trong tay thiếu niên này. Thiếu niên chỉ mới có thực lực Vũ Sư tứ trọng, quá rung động.
Trưởng lão, chưởng môn các môn các phái không thể tin:
- Là thật sao?
Đột phá trong trận, trực tiếp phá hủy Tam Hệ Ngũ Hợp trận của Quỷ Vũ tông, nói thẳng là trận pháp không chịu nổi một kích. Thực lực như thế, thái độ kiêu ngạo vô cùng, làm mọi người kinh thán.
Lữ Tiểu Linh cười nói:
- Ha ha ha, lừa đ... Lục Thiếu Du, ta biết ngay ngươi sẽ thắng. Bản tiểu thư xem trọng ngươi!
Lữ Tiểu Linh mặc kệ mọi người có biểu tình gì, nàng chạy đến bên cạnh Lục Thiếu Du trong quảng trường vui vẻ líu ríu.
Trưởng lão họ Lưu thì thào:
- Tiểu tử giỏi, làm ta toát mồ hôi lạnh.
Trưởng lão họ Vương khẽ thở dài:
- Lưu Dịch Hoành, chẳng lẽ ngươi không nhận ra tiểu tử này cũng biết trận pháp sao?
Lục Thiếu Du nhìn Lữ Tiểu Linh chằm chằm, hỏi:
- Có thể đưa trả đồ của ta được chưa?
Phá trận ra ngoài, Lục Thiếu Du không có gì bất ngờ. Tam Hệ Ngũ Hợp trận này có nhiều sơ hở, nếu không có những sơ hở đó Lục Thiếu Du không có nhiều cơ may phá trận được, càng không thể hấp thu lực lượng thuộc tính để đột phá. Tất cả điều này chỉ vì Tam Hệ Ngũ Hợp trận của Quỷ Vũ tông có nhiều sơ hở.
Lục Thiếu Du cưỡng ép phá trận là vì lực lượng bên ngoài. Năng lượng thuộc tính tụ tập lại sinh ra lực lượng cuồng bạo cộng với thực lực cá nhân Lục Thiếu Du mới đủ sức phá trận. Nếu thật sự một chọi mười lăm thì Lục Thiếu Du cũng làm được, nhưng hắn sẽ phải liều mạng.
Đối mặt mười lăm Vũ Sư ngũ trọng, dù Lục Thiếu Du ngay mặt đối đầu cũng không sợ. Lục Thiếu Du có quân bài chưa lật đủ sức giết Vũ Phách, mười lăm Vũ Sư ngũ trọng thì lại càng dễ như chơi. Nhưng nói đi phải nói lại, uy lực Tam Hệ Ngũ Hợp trận khá mạnh, nếu hắn không truyền thừa y bát của sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn mà muốn phá trận ra ngoài, đột phá trong trận thì là nằm mơ.
Lục Thiếu Du cảm giác thực lực Vũ Sư ngũ trọng hậu kỳ đỉnh phong trong người, hắn vô cùng vừa lòng. Lục Thiếu Du định đột phá tiếp nhưng cố nén dục vọng, áp chế ở Vũ Sư ngũ trọng hậu kỳ đỉnh phong, cách đột phá Vũ Sư lục trọng chỉ có một bước. Tu vi ban đầu của Lục Thiếu Du là Vũ Sư tứ trọng trung kỳ, hiện tại là hậu kỳ Vũ Sư ngũ trọng đỉnh phong, tu vi trực tiếp đột phá một tầng rưỡi.
Tính từ thực lực thì Lục Thiếu Du mạnh hơn gấp mấy lần, hắn rất bất ngờ vì được lợi lớn như thế trong Quỷ Vũ tông.
Lữ Tiểu Linh cười tủm tỉm hỏi lại:
- Ta trả cái gì cho ngươi?
Lục Thiếu Du gượng cười nói:
- Chẳng phải nàng nói ai được đệ nhất thì đưa túi không gian cho người đó sao?
Hiện giờ không thể chọc giận đại tiểu thư này.
- Ngươi cười còn xấu hơn khóc.
Lữ Tiểu Linh liếc Lục Thiếu Du:
- Ta nói ai thắng sẽ cho một báu vật, có giá trị bảy, tám trăm vạn kim tệ nhưng không hề nói là túi không gian của ngươi.
Lục Thiếu Du tức tối nói:
- Vậy nàng lấy túi không gian của ta ra làm gì?
*****
- Ai quy định ta cầm túi không gian của ngươi nói chuyện thì phần thưởng đó ý chỉ túi không gian của ngươi?
Lữ Tiểu Linh khiêu khích Lục Thiếu Du:
- Ngươi nghĩ kỹ đi, ta có nói rõ phần thưởng là túi không gian của ngươi không?
Lục Thiếu Du sửng sốt sau đó ủ rũ như trái bóng xì hơi. Đúng là Lữ Tiểu Linh chưa từng nói sẽ lấy túi không gian của Lục Thiếu Du làm phần thưởng, nàng chỉ lắc lắc túi không gian chơi. Lục Thiếu Du khẳng định không phải hắn hiểu sai mà là bị Lữ Tiểu Linh dắt mũi.
Lúc này quảng trường nền đất gồ ghề, sẽ tốn nhiều công sức để sửa chữa. Trong góc quảng trường, đám người Đới Trường An, Đới Trường Vân bị đánh bay lại bước tới chính giữa quảng trường, chen lến đứng cạnh Lữ Tiểu Linh.
- Cái này không tính, phải làm lại. Chúng ta không có mặt trong trận, Lục Thiếu Du phá trận không tính là thắng!
Đới Trường An oán hận lườm Lục Thiếu Du, khóe môi còn treo vết máu:
- Biểu muội, cái này không tính. Ta vốn có thể thắng, chúng ta so tài lần nữa!
- Không tính!
Đám người trên khán đài đều nhìn ra, nếu không tính Lục Thiếu Du thắng vậy chờ xem da mặt Quỷ Vũ tông dày đến mức độ nào, có thể làm điều không biết thẹn hay không.
Lục Thiếu Du mặc kệ Đới Trường An.
Đới Đường nhìn Lục Thiếu Du, mỉm cười nói:
- Hai ngươi lui xuống đi.
Đới Đường tiếp tục bảo:
- Tiểu huynh đệ rất mạnh, Vũ Giả song hệ, đột phá trong trận, trực tiếp phá trận, thật là bất phàm. Đại hội tông môn Quỷ Vũ tông lần này đương nhiên là tiểu huynh đệ thắng, hạng nhất thuộc về tiểu huynh đệ.
Lục Thiếu Du hành lễ, bình tĩnh nói:
- Tiểu tử đã đắc tội nhiều, lỡ tay không ngừng được nhưng buộc lòng phải dốc hết sức ra, xin Đới tông chủ thứ lỗi cho.
Lục Thiếu Du thầm đoán người Quỷ Vũ tông chỉ hận không thể giết hắn ngay, nếu bọn họ không e ngại mặt mũi.
Đới Đường vẫn cười tủm tỉm như thể không để bụng:
- Làm gì có, đây vốn là bất luạn sinh tử, không dốc hết sức thì sao thử ra thực lực thật sự?
Đới Trường An không phục nói:
- Phụ thân, cái này không tính, chúng ta muốn so lại... !
Đới Đường trừng nhi tử của mình:
- Khốn kiếp, lui xuống! Chính mình thực lực không đủ còn dám mất mặt!
Nhi tử lớn hơn Lục Thiếu Du mấy tuổi nhưng so sánh thì thấy ngay ai hơn ai. Trước kia Đới Đường cảm thấy về thiên phú, thực lực thì nhi tử nổi trội trong thế hệ trẻ, giờ so sánh với Lục Thiếu Du thì không bằn một móng út của người ta, khí độ, khí thế, khí chất thua xa. Đới Đường chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Bị phụ thân nghiêm khắc quát nạt, Đới Trường An không dám phàn nàn nữa. Đới Trường An hung tợn trừng mắt lườm Lục Thiếu Du, bực tức lui xuống.
Đới Đường giao một túi trữ vật cho Lục Thiếu Du:
- Tiểu huynh đệ thắng, theo quy định bên trong có một quyển vũ kỹ hoàng cấp cấp sơ hỏa hệ, một viên đan dược tam phẩm sơ giai, một thanh trường kiếm do Linh Giả Linh Phách luyện chế. Tất cả thuộc về tiểu huynh đệ.
Lục Thiếu Du kiểm tra cái túi rồi vui vẻ cất đi:
- Đa tạ Đới tông chủ.
Tuy Lục Thiếu Du tin tưởng Quỷ Vũ tông nhưng phải nghiệm hàng tại chỗ, thứ này giống như lấy tiền từ ngân hàng ra, sau khi ra khỏi cửa thì ngân hàng sẽ không chịu trách nhiệm. Cửa hàng lớn không cần khách, chuyện rất thường thấy.
Đới Đường nói với Lữ Tiểu Linh:
- Tiểu Linh cũng có phần thưởng riêng đúng không?
Lữ Tiểu Linh mỉm cười nói:
- Đúng rồi!
Lữ Tiểu Linh đưa một ngọc giản cho Lục Thiếu Du:
- Đây là ta hứa với ngươi, một quyển linh kỹ hoàng cấp cao giai, tên là Hư Linh Huyễn Ấn, tặng ngươi.
- Hư Linh Huyễn Ấn? Linh kỹ hoàng cấp cao giai?
Mọi người hút ngụm khí lạnh, rất ngạc nhiên, so với Lục Thiếu Du một chọi mười lăm còn đáng ngạc nhiên hơn. Đới Đường đứng gần bên cũng lộ vẻ mặt giật mình.
Linh kỹ hoàng cấp cao giai đâu chỉ đáng giá bảy, tám trăm vạn kim tệ? Giá trị của vũ kỹ hoàng cấp sơ giai đã trên trăm vạn, đây chỉ là giá cả, sợ là muốn mua cũng không được.
Võ kỹ hoàng cấp trung giai nếu muốn tính bằng tiền thì trên ngàn vạn kim tệ, bán được hai, ba ngàn vạn là bình thường. Báu vật đến đẳng cấp này thường sẽ dùng kiểu trao đổi vật với vật. Vũ Giả đến đẳng cấp nhất định không còn thiếu kim tệ, chỉ thiếu báu vật, đan dược, vũ kỹ.
Về vũ kỹ hoàng cấp cao giai tính bằng tiền thì khoảng ức kim tệ. Mọi người đều biết linh kỹ có giá cao hơn vũ kỹ nhiều, linh kỹ hoàng cấp cao giai có giá mười ức kim tệ là phỏng đoán bảo thủ. Quan trọng hơn báu vật đẳng cấp cỡ này dù là đại môn đại phái cũng đều xem như báu vật, làm sao chịu lấy ra bán?
Trưởng lão họ Vương, trưởng lão họ Lưu biến sắc mặt chạy đến bên cạnh Lữ Tiểu Linh khuyên nhủ:
- Tiểu thư, không thể truyền Hư Linh Huyễn Ấn ra ngoài, đó là báu vật trong môn!
Hư Linh Huyễn Ấn là báu vật trong môn, linh kỹ hoàng cấp cao giai, gần như giá trị tương đương với vũ kỹ huyền cấp sơ giai, trong môn phái cấm truyền ra ngoài.
Lữ Tiểu Linh hỏi ngược lại hai trưởng lão:
- Các người muốn ta rút lại lời đã nói?
Trưởng lão họ Lưu ngăn cản:
- Tiểu thư, đưa vũ kỹ khác cho tiểu tử này cũng được. Tiểu tử này là Vũ Giả, không thể tu luyện linh kỹ.
Lục Thiếu Du không khách sáo nói:
- Phi Linh Môn ta có Linh Giả, có thể tu luyện, đa tạ.
Lục Thiếu Du vội giật lấy ngọc giản trong tay Lữ Tiểu Linh. Linh kỹ hoàng cấp cao giai là thứ Lục Thiếu Du đang cần, hắn chỉ có linh kỹ là Đao Hồn kỹ, giờ có thêm linh kỹ hoàng cấp cao giai này thì vừa vặn tu luyện để dùng. Trong mật thất Phi Linh Môn để lại cao nhất là linh kỹ hoàng cấp trung giai, có vài bộ vũ kỹ hoàng cấp cao giai.
Trưởng lão họ Lưu nói nhanh với Lục Thiếu Du:
- Tiểu tử, ngươi không thể lấy linh kỹ này, ta cho ngươi bộ vũ kỹ hoàng cấp cao giai chịu không?
Lục Thiếu Du cười từ chối:
- Lưu trưởng lão, rất xin lỗi, tiểu tử thích linh kỹ này.
Dùng vũ kỹ hoàng cấp cao giai đổi linh kỹ hoàng cấp cao giai? Tưởng hắn ngu sao?
Lữ Tiểu Linh cười nói:
- Được rồi hai vị trưởng lão, đây là ta tặng người, có chuyện gì cứ kêu phụ thân đến tìm ta. Quyết định vậy đi, ngày mai chúng ta trở lại.
Lữ Tiểu Linh bí hiểm nhìn Lục Thiếu Du.
Thấy Lục Thiếu Du bỗng dưng được một bộ linh kỹ hoàng cấp cao giai, mọi người hâm mộ ghen ghét, hận mình không phải là Lục Thiếu Du. Đới Đường cũng động tâm. Linh kỹ hoàng cấp cao giai, cả Quỷ Vũ tông chỉ có hai bộ.
Tuy đại hội tông môn Quỷ Vũ tông đã kết thúc, mọi người rớt tròng mắt, chưởng môn các môn cái phái ghen tỵ Phi Linh Môn nhưng thông qua Lục Thiếu Du hơi hiểu biết về Phi Linh Môn.
Trong lòng trưởng lão, môn chủ các môn phái đều cười nhạo Quỷ Vũ tông. Chuyến này Quỷ Vũ tông lỗ to, mười lăm đánh một, thua luôn trận pháp. Sau này trong đại hội tông môn bọn họ cũng phải chú ý cẩn thận, dù sao sẽ không lấy được hạng nhất, cần gì cho đệ tử trong môn đi chịu chết? Rõ ràng Quỷ Vũ tông hại người.
Đại hội tông môn tan, người các môn phái ủ rũ rời khỏi Quỷ Vũ tông. Lục Thiếu Du cùng Lữ Tiểu Linh đi đến đại điện trên sườn núi trong ánh mắt ghen ghét của Đới Trường An, Đới Trường Vân.
← Ch. 0210 | Ch. 0212 → |