Độc giả của web truyenkiemhiep.com.vn hay truyenkiemhiep.org lưu ý!!! Trên PC hãy đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, còn trên điện thoại hãy tải app 1.1.1.1 rồi bật Warp lên để không bị chặn.

Truyện:Linh Vũ Thiên Hạ - Chương 0260

Linh Vũ Thiên Hạ
Trọn bộ 3468 chương
Chương 0260: Vũ suất hôm qua
0.00
(0 votes)


Chương (1-3468)

Siêu sale Lazada


Một ít đệ tử thu thập tay chân bị đứt của thành viên Tứ Hải đoàn lúc này không nhịn được mà nôn ra, cảnh tượng giết chóc máu tanh bực này đã tới cực hạn mà bọn hắn chịu được. Lúc này, thân ảnh của Lục Thiếu Du đã khắc một dấu ấn thật sâu trong lòng bọn họ, trong đầu bọn họ đều tự nhắc nhở mình, sau này trêu chọc ai cũng được nhưng không thể trêu vào Lục Thiếu Du.

Một đường trở lại đình viện số tám lẻ sáu, khóe miệng Lục Thiếu Du khẽ nhếch lên, trước đây đối với Triệu gia hắn hoàn toàn không có thực lực hoàn thủ, thế nhưng hiện tại ít nhiều cũng có chút lực lượng, vậy thì không ngại chơi cùng Triệu gia một lát.

Cảnh tượng máu tanh phía sau núi không đến một canh giờ đã truyền tới tai tất cả các đệ tử bình thường trong tông, mọi người nghe kể lại mà không nhịn được lông tóc dựng đứng. Năm mươi ba người, không ngờ lại bị đánh chết toàn bộ, dường như không có sức hoàn thủ, quá kinh khủng.

Đặc biệt là Hồ Tứ Hải này chính là cường giả top năm Hổ Bảng, loại thực lực này cũng bị đánh chết một cách đơn giản. Trong Tứ Hải Đoàn cũng có một số cường giả trong Hổ Bảng, thế nhưng không còn ai có thể sống sót. Thực lực như vậy khiến cho không ít đệ tử không ngừng suy đoán, thực lực Lục Thiếu Du kia có phải đã đạt tới Vũ Phách rồi không? Bằng không làm sao trong nháy mắt có thể đánh chết hơn năm mươi Vũ Sư. Cho dù là Vũ Phách cũng có chút khó khăn.

Ngay khi các đệ tử đang nghị luận thì đồng thời Bạch Mi cũng đi lên núi, chuyện lớn như vậy hắn phải lập tức bẩm báo. Năm mươi ba đệ tử bị đánh chết, mặc kệ là nguyên nhân gì, đều phải bẩm báo lên trên. Trong Vân Dương Tông từ trước tới nay chưa xuất hiện điều này bao giờ.

Lúc chạng vạng, trong đình viện số tám lẻ sáu, Nhạc Bất Quần, Dương Vĩ, Dược Tĩnh, Bành Truyện hùng vừa về tới đình viện đã chạy ào ào tới phòng Lục Thiếu Du.

- Thiếu Du huynh đệ, có phải ngươi đã diệt toàn bộ Tứ Hải đoàn không?

Bốn người chạy vào phòng Lục Thiếu Du, lúc này hắn đang ngồi khoanh chân tu luyện ở trên giường.

- Đúng vậy, bọn hắn muốn giết ta cho nên ta xuất thủ diệt bọn họ.

Lục Thiếu Du nhàn nhạt nói.

- Ngươi...

Bốn người Nhạc Bất Quần hít sâu một hơi, sau khi bọn họ nghe được tin này thì lập tức quay lại, trong lòng cũng có chút ngờ vực. Thế nhưng khi nghe được chính miệng Lục Thiếu Du xác nhận thì bọn họ tức thì ngẩn người, một lúc lâu sau Nhạc Bất Quần mới nói một câu:

- Ta kháo, thực lực của ngươi quá biến thái.

Trên Vân Dương Tông, màn đêm bao phủ núi non, tại một đình viện lúc này có ba người ngồi ở trong đại sảnh. Đó chính là Tam hộ pháp, một thanh niên mặc hoa phục và Lục Thiếu Hổ.

- Không nghĩ tới Hồ Tứ Hải kia không phải là đối thủ của tiểu tử kia. Năm mươi ba người đều bị hắn đánh chết, một đám phế vật.

Trong đại sảnh, thanh niên mặc hoa phục kia cả giận nói, vẻ mặt vô cùng âm lãnh.

- Kình Thiên, may là ta đi sớm một chút, thiếu chút nữa Hồ Tứ Hải kia khai ra ngươi.

Tam hộ pháp nói với thanh niên mặc hoa phục kia.

- Tên Hồ Tứ Hải phế vật này, cái gì mà top năm Hổ Bảng, quả thực là phế vật.

Thanh niên mặc hoa phục lạnh nhạt nói.

- Không phải là Hồ Tứ Hải yếu mà bởi vì thực lực của tiểu tử kia quá mạnh mẽ. Năm mươi ba người toàn bộ đều bị đánh chết, hiện tại ta có chút hoài nghi tiểu tử kia đã đạt tới Vũ Phách rồi hay không.

Tam hộ pháp nói.

- Không có khả năng, phế vật này tại thời điểm rời Trấn Thanh Vân chỉ có tu vi Vũ Sĩ tứ trọng.

Lục Thiếu Hổ lạnh nhạt nói.

- Thiếu Hổ, lẽ nào ngươi cho rằng tiểu tử kia vân là một phế vật sao? Một phế vật sao có thể đánh chết năm mươi ba người được?

Tam hộ pháp nhìn Lục Thiếu Hổ nói.

- Lẽ nào chúng ta phải nhìn tiểu tử kia kiêu ngạo sao?

Thanh niên mặc hoa phục kia lại nói.

- Kình Thiên, Lục Thiếu Du hiện tại chỉ là một tên đệ tử bình thường, đánh chết năm mươi ba đệ tử khác là một chuyện lớn, hắn sẽ không tự do tự tại như bây giờ được nữa. Dựa theo quy củ trong tông cũng đủ để hắn chết mấy lần.

Tam hộ pháp cười lạnh, trong mắt bắn ra hàn ý.

- Ý tứ của Tam hộ pháp là... Chỉ là, tiểu tử này là Vũ giả tam hệ, muốn giết hắn cũng không dễ dàng. Nếu như để những trưởng lão khác biết được, khi đó cho dù muốn động thủ cũng khó.

Ánh mắt thanh niên mặc hoa phục hiện lên vẻ âm tàn, sát ý bắn ra. Trong lòng hắn rõ ràng hơn ai hết, một Vũ giả tam hệ, nếu như để bất luận một trưởng lão nào biết được cũng sẽ thu vào làm môn hạ, đến lúc đó, đồ đệ của một trưởng lão a, muốn giết khó khăn biết bao nhiêu.

- Không sai. Sáng mai ta sẽ dẫn người vào, đến lúc đó trực tiếp đánh chết hắn. Chuyện này nháo lớn như vậy chúng ta phải động thủ sớm một chút, bằng không giấy không gói được lửa, sớm muộn gì cũng có ngày bị các trưởng lão biết. Hôm nay Bạch Mi lên núi gặp trưởng lão, may thay ta nhìn thấy, hiện tại hắn đã bị ta giữ chân. Tới ngày mai, ta trực tiếp đi vào, quang minh chính đại kết thúc tính mạng Lục Thiếu Du kia.

Tam hộ pháp cười lạnh một tiếng nói.

- Như vậy rất tốt. Nhất định phải khiến cho tiểu tử kia chết.

Lục Thiếu Hổ lạnh nhạt nói một câu, sát khí hiện lên.

Dưới màn đêm, trời cao có vẻ vô cùng yên bình, ánh trăng chiếu vào núi non giống như là phủ thêm một tầng lụa mỏng, lại giống như là một tầng sương vậy.

- Vô Song tỷ, không tốt, xảy ra chuyện lớn rồi.

Tại một ngọn núi, bên ngoài đình viện có hai thân ảnh xinh đẹp chạy vào bên trong, từ bóng lưng có thể phán đoán hai người này là Độc Cô Băng Lan và Thúy Ngọc.

- Băng Lan, có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?

Trong đình viện, Lục Vô Song dừng tu luyện, nhanh chóng đi ra ngoài.

- Thúy Ngọc, ngươi nói đi.

Độc Cô Băng Lan nói với nha hoàn Thúy Ngọc.

- Vô Song tỷ, hôm nay ta nghe được một chuyện lớn, Thiếu Du bị người ta ám sát.

- Cái gì, Thiếu Du có bị làm sao không? Là ai làm?

Trong nháy mắt sắc mặt Lục Vô Song đại biến, khuôn mặt trắng bệch, thân thể không tự chủ được mà lảo đảo lui về phía sau vài bước.

- Vô Song tỷ, ngươi hãy nghe ta nói hết đã.

Thúy Ngọc vội vã nói:

- Thiếu Du không có việc gì, năm mươi ba người ám sát hắn đều bị hắn giết chết. Hiện tại có không ít đệ tử đang bàn luận về chuyện này. Một mình Thiếu Du đánh chết năm mươi ba Vũ Sư, trong đó còn có vài người trên Hổ Bảng, người mạnh nhất chính là Hồ Tứ Hải bài danh thứ năm.

Thúy Ngọc nói.

- Cái gì? Thiếu Du một mình đánh chết?

Lục Vô Song có chút ngạc nhiên, tức thì hỏi lại.

- Đúng vậy.

Thúy Ngọc gật đầu nói:

- Hiện tại những đệ tử dưới chân núi đang bàn luận không ngớt, không ít người tận mắt nhìn thấy.

- Vậy Thiếu Du có bị thương không? Hắn thế nào rồi?

Lục Vô Song hít sâu một hơi, lại hỏi.

- Không, Thiếu Du không bị làm sao cả.

Thúy Ngọc lắc đầu, lại nói:

- Hôm ta vô tình gặp Bạch Mi trưởng lão lên núi, chỉ là trưởng lão lại bị Tam hộ pháp ngăn cản, cuối cùng bị dẫn xuống phía dưới, dường như Tam trưởng lão muốn ngăn cản Bạch trưởng lão lên núi.

*****

- Tam hộ pháp sao?

Lục Vô Song lẩm bẩm, dường như nhớ ra được cái gì đó, nàng lập tức nói:

- Tam hộ pháp là đệ tử của Triệu trưởng lão. Hôm nay Thiếu Du giết năm mươi ba người, mặc kệ là ai đúng ai sai đều là tội lớn, nếu như có người muốn nhằm vào Thiếu Du thì quả thực vô cùng phiền phức rồi.

Nói xong sắc mặt Lục Vô Song tái nhợt, một ít quan hệ trong đó nàng tự nhiên là người hiểu rõ nhất.

- Vô Song tỷ, lúc Bạch Mi trưởng lão bị dẫn đi từng truyền âm nói cho ta biết, có người muốn đối phó Thiếu Du, người bảo chúng ta lập tức báo cho chư vị trưởng lão, nghĩ biện pháp cứu Thiếu Du.

Thúy Ngọc nói.

- Bây giờ ta hạ sơn, đi cứu Thiếu Du.

Lục Vô Song nói xong, lập tức lao ra khỏi phòng.

- Vô Song tỷ, ngươi bình tĩnh một chút.

Độc Cô Băng Lan kéo Vô Song lại rồi nói:

- Tông chủ quy định thân truyền đệ tử chúng ta không được hạ sơn, cho dù hạ sơn cũng không có bao nhiêu tác dụng.

- Vậy làm sao bây giờ? Thiếu Du gặp nguy hiểm, ta không thế mặc kệ hắn.

Lục Vô Song vội la lên.

- Vô Song tỷ, ngươi quên rồi sao, Thiếu Du là Vũ giả tam hệ. Bạch Mi trưởng lão bảo chúng ta thông tri cho các trưởng lão khác chính là cho các trưởng lão biết Thiếu Du là Vũ giả tam hệ. Một Vũ giả tam hệ muốn thành đệ tử thân truyền rất dễ. Đến lúc đó, coi như là có người nhằm vào hắn cũng không dễ dàng.

Nha hoàn Thúy Ngọc nói.

- Đúng, ta thiếu chút nữa đã quên, ta đi tìm sư phụ.

Lục Vô Song phục hồi tinh thần lại rồi nói.

- Ta vừa mới thông tri chi sư phụ ta. Chỉ là có chút kỳ quái, người bảo ta không nên nói chuyện này cho những trưởng lão khác, người bảo đảm Thiếu Du sẽ bình an vô sự a.

Độc Cô Băng Lan nghi hoặc nói:

- Ta vẫn có chút lo lắng cho nên mới len lén chạy đến nói cho ngươi nghe.

- Hai người các ngươi về trước đi, ta đi tìm sư phụ ta.

Lục Vô Song nói xong lập tức chạy ra khỏi đình viện.

Đêm khuya tĩnh lặng, bên ngoài phòng của Lục Thiếu Du cũng là một mảnh tĩnh lặng. Thỉnh thoảng có vài cơn gió ngoài cửa sổ khẽ thổi làm cho cây cối chung quanh xào xạc vài cái. Lục Thiếu Du đang tu luyện trong nháy mắt mở mắt ra, vẻ mặt biến đổi, cảnh giác nhìn về phía cửa sổ.

Sưu...

Tiểu Long trong phòng lúc này cũng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn về phía cửa sổ.

- Ngươi chính là Lục Thiếu Du, Vũ giả tam hệ sao?

Nhưng vào lúc này có một thân ảnh đột nhiên xuất hiện trước người Lục Thiếu Du không có dự báo trước, cửa phòng mở lúc nào hắn cũng không biết.

Thân ảnh này quả thực xứng với chữ vô thanh vô tức, toàn thân thu liễm không có khí tức ba động, màu da như màu đồng, ánh mắt thâm thúy, niên kỷ chừng lục tuần. Đương niên, tuổi thực sự thì không biết được, quanh thân tuy rằng không có khí tức ba động, thế nhưng vô hình trung cũng tạo ra áp lực, dường như linh hồn bị áp chế vậy.

- Cường giả Vũ suất, khí tức so với Quỷ tiên tử Bạch Oánh không kém là bao. Phỏng chừng là cường giả Vũ suất Bát trọng.

Lục Thiếu Du nhìn chằm chằm vào thân ảnh trước mặt này, cảnh giác qua đi, trong lòng hắn hiện tại vô cùng kinh hãi. Từ khí tức hắn có thể phán đoán được tu vi của người này. Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên Lục Thiêu Du chạm mặt cường giả Vũ suất, khí tức của hắn Lục Thiếu Du có thể cảm nhận được.

- Không sai, đệ tử chính là Lục Thiếu Du.

Lục Thiếu Du nói một câu, đồng thời cũng thả lỏng bản thân một chút. Từ khí tức của người này hắn cũng có thể cảm giác được bản thân người này không có sát ý với hắn. Thực lực của người này mạnh như vậy, Lục Thiếu Du không cần suy đoán cũng biết người này tuyệt đối là một trong số những trưởng lão của Vân Dương Tông. Một Vũ suất bên ngoài muốn đi vào Vân Dương Tông chỉ sợ cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

- Sáng hôm nay một mình ngươi đánh chết năm mươi ba đệ tử trong tông đúng không?

Lão giả này nói xong tức thì có một cỗ khí tức áp chế tràn ngập căn phòng, khiến cho nó lắc lư.

- Không sai, thế nhưng đệ tử chỉ phòng vệ mà thôi. Là năm mươi ba người kia chặn giết đệ tử trước.

Dưới khí tức vô hình áp chế, Lục Thiếu Du cảm thấy có một cỗ áp lực vô cùng lớn đang đè ép mình. Hắn biết người này đang thử hắn, trong nháy mắt chân khí di chuyển toàn bộ cơ thể chống lại cỗ áp lực vô hình này, không kiêu ngạo, không xiểm nịnh mà trả lời.

Lúc này, sắc mặt lão giả tức thì biến đổi, lúc này cỗ lực lường vô hình được tăng lên, lúc này nhìn kỹ quanh thân lão giả có một cỗ khí lưu đang di chuyển.

Lục Thiếu Du im lặng, hắn có thể cảm giác được, áp lực lão giả này tạo cho mình đã đạt tới thất trọng của Vũ Sư cho nên hắn điều động chân khí trong cơ thể, tiếp tục chống đỡ áp lực.

- Di...

Lão giả có ánh mắt thâm thúy kia có chút kinh ngạc khẽ ồ lên một tiếng.

- Tống trưởng lão, khi dễ một tiểu bối không phải là chuyện vẻ vang gì đâu.

Đúng lúc này, có một thanh âm nữ nhân như có như không truyền đến, vừa mới dứt lời thì có một thân ảnh đột nhiên xuất hiện bên trong căn phòng của Lục Thiếu Du.

Người mới tới là một phụ nhân gầy gò, tuổi tác chừng lục tuần, thế nhưng làn da lại bảo dưỡng vô cùng tốt, trên mặt không có chút nếp nhăn nào, hai mắt sáng ngời, mặc cung trang màu xanh, khí chất bất phàm, quanh thân cũng có một cỗ khí tức vô hình ba động.

- Lại là một cường giả Vũ suất.

Lục Thiếu Du cả kinh, từ khí tức có thế phán đoán tu vi của lão phụ nhân này tuyệt không dưới lão giả kia. Quả thực không hắn nghĩ tới trong một ngày có thể gặp được hai cường giả Vũ suất. Dường như cũng là trưởng lão của Vân Dương Tông.

- Tạ trưởng lão, ta sao có thể khi dễ hắn chứ. Ta chỉ muốn thử xem thực lực của hắn mà thôi. Không nghĩ ra tin tức của Tạ trưởng lão lại nhanh đến như vậy.

Lão giả nhìn thấy lão phụ nhân xuất hiện khẽ mỉm cười, trong mắt hiện lên chút dị sắc.

- Thật không. Vậy sao khi ngươi biết tin tức lại dặn Băng Lan không để cho đám người chúng ta biết, chẳng lẽ có ý tứ muốn độc chiếm nhân tài?

Tạ trưởng lão trừng mắt nhìn lão giả, ánh mắt chuyển về phía Lục Thiếu Du nói:

- Ngươi hẳn là Thiếu Du?

- Chính là đệ tử.

Lục Thiếu Du trả lời, trong lòng có chút nghi hoặc. Như thế nào nửa đem nửa hôm lại có hai vị trưởng lão chạy tới phòng hắn, rốt cuộc là muốn làm gì.

- Ta là sư phụ Vô Song, ngươi có thể gọi là Tạ trưởng lão. Vô Song muốn gặp ngươi, đi cùng ta lên núi.

Tạ trưởng lão nhìn về phía Lục Thiếu Du nói.

- Tạ trưởng lão, sao ngươi có thể làm như vậy được?

Tống trưởng lão tức thì biến sắc nói:

- Ngươi cũng thể mạnh mẽ đoạt như vậy a, hắn tới núi của ngươi phỏng chừng sẽ không được tha a.

- Tống trưởng lão, lời của ngươi quả thực khó nghe muốn chết. Cái gì là mạnh mẽ đoạt tới, đồ nhi Vô Song ta chính là tỷ tỷ của hắn. Tông chủ có phân phó đệ tử thân truyền không được hạ sơn kẻo ảnh hưởng tới việc tu luyện, ta đưa hắn lên núi gặp tỷ tỷ mình có gì là không được?


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-3468)