← Ch.0294 | Ch.0296 → |
Chỉ có Triệu Vô Cực là trong mắt xuất hiện tiếu ý, tuyệt đối là tiếu ý, không cần hắn động thủ tiểu tử này cũng đã chết. Lúc này hắn quả thực có ý nghĩ muốn tiến lên cảm tạ Vũ trưởng lão môt phen.
Vân Khiếu Thiên nhìn vào cung điện màu vàng, ánh mắt thâm thúy khẽ thở dài nói:
- Chúng ta vào trong nhìn một chút.
Chúng trưởng lão khẽ gật đầu lập tức tiến về phía cung điện.
Sưu.
Ngay khi mọi người muốn tiến vào bên trong cung điện thì lập tức có một con rắn nhỏ màu vàng chắn trước cửa, lưỡi không ngừng phun ra nuốt vào, dường như nó không muốn mọi người vào trong cung điện.
- Tránh ra.
Tống trưởng lão nói một câu rồi phẩy tay về phía con rắn.
Sưu..
Ngay lúc này trong miệng con rắn nhỏ đột nhiên xuất hiện một đạo hỏa diễm màu vàng, khí tức nóng bỏng đột nhiên tuôn ra.
- Yêu thú thật mạnh mẽ.
Mọi người nhanh chóng thối lui, lúc này sắc mặt của Tống trưởng lão cũng đại biến, khí tức trên người của con rắn nhỏ này khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi, đặc biệt là hỏa diễm màu vàng này khiến cho hắn kiêng kị.
Phì...
Trong nháy con rắn nhỏ không ngừng rít gào, thân thể nhanh chóng phình to ra, lân phiến trên người không ngừng có hỏa diễm lập lòe, khí tức bạo ngược xuất hiện, uy áp tỏa ra khiến cho ngay cả những trưởng lão Vân Dương Tông ở đây cũng phải kiêng kỵ.
Thân thể to lớn của con rắn này vừa vặn quay quanh quang điểm màu vàng một vòng, cái lưỡi không ngừng phun ra nuốt vào, ánh mắt hiện lên vẻ hung ác, răng nanh sắc nhọn bắn ra hàn mang.
- Yêu thú thực mạnh.
Sắc mặt mọi người đại biến trong nháy mắt lui về phía sau. Sau khi nhìn kỹ con rắn trước mặt mọi người mới biết được hóa ra nó chính là con rắn nhỏ vẫn luôn đi theo tiểu tử Lục Thiếu Du kia, không ngờ nó lại kinh khủng như vậy.
- Yêu thú tứ giai sao? Nhưng mà tứ giai cũng không kinh khủng như vậy a.
Mọi người không ngừng suy đoán, chỉ có yêu thú tứ giai mới có thể tự do biến hóa thân thể, thế nhưng có chút kỳ quái là đầu yêu thú trước mắt này khí tức trên người cũng không phải là tứ giai dường như còn kinh khủng hơn tứ giai một chút. Không thể phủ nhận, đầu yêu thú này có huyết mạch cực cao.
Rống.
Cũng vào lúc này trên không trung có một tiếng gầm lớn, trong chớp mặt thân ảnh Thiên Sí Tuyết Sư không chút xa lạ với chúng trưởng lão hiện ra, hai cánh trực tiếp đánh ra một đạo khí lưu.
Sưu...
Lúc này có một đạo huyết quang từ trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư nhảy xuống trong nháy mắt hóa thành một đầu yêu thú có thể tích không lồ toàn thân tràn ngập huyết quang, dáng vẻ dữ tợn, chính là Huyết Tích Dịch vừa mới đột phá yêu thú trung kỳ trở về.
- Yêu thú tứ giai Huyết Tích Dịch.
Sắc mặt mọi người tức thì trầm xuống.
- Chủ nhân đang bế quan đột phá, các ngươi không được quấy rầy người.
Huyết Tích Dịch mở miệng nói.
- Ngươi chính là Huyết Tích Dịch trong Sơn mạch Vụ Đô?
Trong đám trưởng lão lúc này có một trưởng lão mặc áo bào trắng hỏi.
- Không sai, hiện tại ta chỉ là một yêu thú hộ thân của chủ nhân mà thôi.
Huyết Tích Dịch nói, trước mặt cường giả, nếu như là trong Sơn mạch Vụ Đô Huyết Tích Dịch đã sớm chạy trốn thế nhưng hiện tại nó phải bảo vệ chủ nhân bế quan.
- Tiểu tử này rốt cuộc có kỳ ngộ gì mà không ngờ có nhiều yêu thú như vậy.
Không ít trưởng lão cũng âm thầm kinh ngạc. Lúc này ánh mắt những trưởng lão kia lại nhìn về phía con rắn màu vàng trước mặt.
- Nghiệt súc, mau tránh ra để ta đến xem đồ đệ của ta.
Vũ Ngọc Tiền tiến lên phía trước nói.
Phì...
Con rắn thè lưỡi tạo ra tiếng phì phì dường như nó đang nói với Huyết Tích Dịch cái gì đó.
- Chủ nhân đang bế quan, các ngươi không thể tiến vào, mặc kệ là ai cũng không được.
Huyết Tích Dịch nói.
- Huyết Tích Dịch, chủ nhân ngươi đột phá thất bại chúng ta vào xem còn cứu được hắn hay không. Ngươi mau tránh ra bằng không ta sẽ không khách khí với ngươi.
Vân Khiếu Thiên nhướng mày một cỗ khí thế chậm rãi khuếch tán, tức thí áp chế Huyết Tích Dịch.
Dưới cỗ khí thế này Huyết Tích Dịch ngay cả đôi cánh cũng không động đậy được.
Phì...
Khí tức của con rắn lần thứ hai tăng vọt trực tiếp chống lại khí thế của Vân Khiếu Thiên. Lúc này Huyết Tích Dịch mới có thể mở miệng nói:
- Chủ nhân nhà ta không phải đột phá thất bại, Tiểu long và chủ nhân có huyết khế trong người nếu như chủ nhân thất bại Tiểu Long sẽ biết. Hiện tại chủ nhân đang ở trong giai đoạn quan trọng, các ngươi không thể tiến vào.
- Một yêu thú tứ giai nho nhỏ không ngờ lại dám làm càn tại Vân Dương Tông ta, đúng là chán sống rồi.
Triệu Vô Cực lạnh lẽo quát một tiếng dường như muốn xuất thủ với Huyết Tích Dịch.
- Triệu chưởng lão, dừng tay.
Vân Khiếu Thiên tức thì quát lên, sau đó hắn lại nhìn về phía Tiểu Long một cái rồi quay đầu lại nói:
- Toàn bộ rời đi, không nên cản trở Lục Thiếu Du đột phá.
Mà lúc này trong lòng Vân Khiếu Thiên cũng đang kinh ngạc về khí tức của Tiểu Long. Vừa rồi hắn có cảm giác thực lực của con rắn này tuy rằng không mạnh, thế nhưng cường độ khí tức cũng khiến cho hắn phải lưu ý, yêu thú này địa vị tuyệt đối không thấp.
- Tông chủ, lẽ nào chúng ta tin lời một đầu yêu thú nhỏ nhỏ nói sao?
Sắc mặt Triệu Vô Cực trầm xuống nói.
- Triệu trưởng lão hôm nay quả thực vô cùng quan tâm tới Lục Thiếu Du nha. Chỉ là yêu thú của Lục Thiếu Du có huyết khế với hắn tự nhiên sẽ biết tình trạng của hắn hiện tại, chúng ta không nên đi vào làm kinh động tới hắn.
Tạ trưởng lão nói.
- Đúng, các ngươi đi đi. Nếu ai quấy rối đồ nhi ta đột phá, ta thề sẽ không để yên cho kẻ đó.
Vũ Ngọc Tiền trừng mắt nhìn Triệu Vô Cực nói.
Mọi người lùi về phía sau, Tiểu Long, Huyết Tích Dịch, Thiên Sí Tuyết Sư, ba thân thể to lớn thủ hộ trước đại điện.
Mà giờ phút này thời gian chậm rãi trôi qua, trong cung điện màu vàng Lục Thiếu Du đã lâm vào trạng thái chết giả, trên người có vô số vết thương, máu lúc này cũng đã ngừng chảy. Tất cả tiến vào trạng thái yên tĩnh, quanh thân hắn không biết từ khi nào xuất hiện một cỗ quang mang ngũ sắc. Đồng thời còn có một cỗ quang mang bạch sắc đan xen lẫn nhau, tổng cộng có sáu đạo quang mang cuốn quanh thân thể hắn.
Hai ngày sau, mọi người đứng chờ ở đỉnh núi nhưng cũng không có động tĩnh gì liền lục tục rời đi. Vân Khiếu Thiên nhướng mày, trong tông cũng có sự tình cần hắn xử lý cho nên sau khi dặn dò Vũ trưởng lão một tiếng liền lập tức rời đi.
Trong cơ thể Lục Thiếu Du lúc này Lục Thiếu Du cũng không biết được đang xảy ra những chuyện gì. Trong đan điền khí hải dưới vòng xoáy mang theo năng lượng kinh khủng kia lúc này đã hình thành một quang cầu ngũ sắc, năng lượng cuồng bạo phát ra, khí thế không ngừng áp xúc.
Mà lúc này trên quang cầu ngũ sắc có một cỗ khí tức từ đan điền khí hải khuếch tán ra. Cỗ khí tức này đi qua lục phủ ngũ tạng đã bị tổn thương nghiêm trọng của hắn chậm rãi ôn nhuận thân thể đã bị phá hủy nghiêm trọng. Dưới sự bao bọc của cỗ khí tức ngũ sắc này, khí tức không ngừng đi qua kinh mạch, huyết nhục, vết thương một lượt rồi trở lại bên trong quang cầu.
*****
Dưới sự chữa trị của khí tức ngũ sắc, kinh mạch, xương cốt, máu thịt vốn bị nghiền nát của Lục Thiếu Du nhanh chóng sáng bóng, dường như lại tiếp tục có sinh mệnh.
Tất cả các vết thương trên người đều được chữa trị một cách chậm rãi. Mà lần chữa trị này lại làm cho kinh mạch, cốt cách đã bị tổn hại của hắn sau khi phục hồi lại sẽ cường hãn gấp mấy lần.
Dưới sự bao bọc của ngũ sắc quang mang thân thể của Lục Thiếu Du đang chậm rãi tăng cường, có thể nói là thoát thai hoán cốt đang tiến hành một lần lột xác.
Từ Vũ Sư đến Vũ Phách bản thân nó chính là một lần lột xác. Thế nhưng lúc này quá trình lột xác của Lục Thiếu Du cực kỳ chậm rãi, đồng thời hình thức lột xác cũng không giống với mọi người.
Trong đầu Lục Thiếu Du lúc này viên Hồn đan kia vẫn tiếp tục xoay tròn, khiến cho linh hồn của Lục Thiếu Du lấy lại sinh mệnh. Cho tới lúc này linh hồn của hắn kỳ thực đã không bị ảnh hưởng nữa. Bằng không nếu như linh hồn bị ảnh hưởng mất đi sinh mệnh cho dù tất cả thay đổi cũng chỉ phí công mà thôi. Có thể nói đây là vận khí của Lục Thiếu Du. Thân thể bị hao tổn thế nhưng linh hồn lực lại tự động ngưng tụ cũng không bị ngoại lực trùng kích.
Khung xương cùng với lục phủ ngũ tạng trong cơ thể Lục Thiếu Du đều tham lam thôn phệ khí tức ngũ sắc này bằng vào tốc độ mà mắt thường không thấy được chữa trị lại những hao tổn và lột xác.
Trong đan điền, năm loại thuộc tính năng lượng vô cùng cuồng bạo kia từ ban đầu đều vây bên ngoài quang cầu ngũ sắc. Mà lúc này quang cầu ngũ sắc càng lúc càng lớn, lực xoay tròn cũng càng lúc càng lớn. Lúc này thế cục đã biến hóa hoàn toàn. Trên quang cầu ngũ sắc phát ra một lực hút vô cùng lớn, không ngừng thôn phệ năng lượng thuộc tính trong đan điền.
Giờ phút này, khí tức trên người Lục Thiếu Du chính thức kéo lên.
Vào ngày chúng trưởng lão rời khỏi, buổi chiều hôm đó ba người Lục Vô Song, Thúy Ngọc, Độc Cô Băng Lan cũng đã tới ngọn núi. Lục Vô Song buồn bã lòng nóng như lửa đốt, thế nhưng nàng cũng không giúp được gì. Từ trong miệng sư phụ nàng mới biết được Lục Thiếu Du trong lúc đột phá xảy ra biến cố.
Mà tam nữ sau khi biết được hình dáng thật sự của Tiểu Long cũng kinh ngạc không ngớt. Thế nhưng ánh mắt của các nàng lại lập tức rơi vào cánh cửa trên đại điện kia.
Ngày thứ ba. Vân Hồng Lăng cũng tới ngọn núi này, một lần nàng muốn xông vào đại điện thế nhưng lại bị Vũ Ngọc Tiền cùng Lục Vô Song, Độc Cô Băng Lan kéo lại.
- Vô Song tỷ, tiểu tặc kia không có việc gì chứ?
Trên một tảng đá chúng nữ chăm chú nhìn vào đại điện, Vân Hồng Lăng nhẹ giọng hỏi.
- Thiếu Du không có việc gì, rớt xuống vực sâu vạn trượng cũng không chết được, bây giờ nhất định cũng không có chuyện gì.
Lục Vô Song nói, trong lòng nàng hiện tại cũng vô cùng lo lắng nhưng cũng chỉ có thể nói vậy để an ủi chính mình mà thôi.
- Tiểu tặc này ngàn vạn lần không thể chết nha. Hắn còn chưa có lấy ta sao có thể chết được. Hắn còn chưa phụ trách với ta nữa mà.
Vân Hồng Lăng lớn tiếng nói.
- Cái gì?
Những lời này của Vân Hồng Lăng khiến cho đám người Lục Vô Song, Thúy Ngọc, Độc Cô Băng Lan, còn có Vũ Ngọc Tiền, Mã Phương cách đó không xa đều há hốc mồm.
- Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Tiểu tặc kia đã đồng ý chịu trách nhiệm với ta rồi.
Vân Hồng Lăng sửng sốt, nhìn thấy tất cả mọi người đều há hốc mồm nhìn mình tức thì nàng chu miệng nói.
- Hồng Lăng, lẽ nào ngươi và Thiếu Du đã có...
Sắc mặt Lục Vô Song đại biến nhanh chóng hỏi Vân Hồng Lăng.
- Vô Song tỷ, không giống như trong tưởng tượng của các ngươi đâu, chỉ là cũng gần giống như vậy.
Gương mặt Vân Hồng Lăng đỏ lên. Dù sao cũng đã lỡ miệng rồi, bằng vào tính cách của nàng cũng không phải là một nữ nhân e thẹn hay xấu hổ, lập tức thừa nhận.
Nghe Vân Hồng Lăng nói vậy, trong mắt hai người Lục Vô Song, Thúy Ngọc tức thì có chút dị dạng. Sau đó cả hai đều nhíu mày nhìn về phía đại điện.
Thời gian chậm rãi trôi qua, lúc này toàn bộ đệ tử thân truyền Vân Dương Tông đều biết chuyện Lục Thiếu Du trong lúc đột phá Vũ Phách xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, điều này khiến cho không ít người vui vẻ, có người thở dài có người hả giận, còn có một ít tiếc hận. Một Vũ giả đột phá Vũ Phách thất bại tuy rằng đối với bọn họ không có bất kỳ chỗ tốt nào thế nhưng nếu như có một Vũ giả tam hệ lại có tu vi Vũ Phách suốt ngày xuất hiện trước mặt bọn họ mà bọn họ cũng chỉ có thể ước ao đố kỵ. Hiện tại biết được tin tức Lục Thiếu Du trong lúc đột phá xảy ra sự cố đương nhiên là tìm cách truyền bá tin tức.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mười ngày, hai mươi ngày, trong đại điện hoàng kim này vẫn không có phản ứng.
Lục Thiếu Du bế quan tổng cộng đã mất bốn mươi tám ngày, hầu như tất cả mọi người trong Vân Dương Tông đều cho rằng Lục Thiếu Du đã không còn hy vọng gì nữa, lâu như vậy còn không đột phá thì sao có hy vọng gì nữa.
Ngày thứ bốn mươi tám, quanh thân Lục Thiếu Du có sáu đạo quang mang quấn quanh, thân thể máu chảy đầm đìa vô cùng thê thảm kia lúc này đã được chữa trị toàn bộ, toàn thân tỏa ra lực lượng bạo tạc mạnh mẽ.
- Ta không chết, hay là đã chết?
Lúc Lục Thiếu Du khôi phục được một chút ý thức thì việc trước tiên hắn làm là nhìn vào cơ thể mình rồi lẩm bẩm nói:
- Không chết, rốt cuộc còn chưa chết.
Lục Thiếu Du đột nhiên mở hai mắt, lại khoanh chân ngồi xuống, sau khi kiểm tra thân thể một lượt thì không ngờ thân thể hắn lúc này không có lấy một vết thương, đồng thời cường hãn tới một trình độ mà hắn không thể tưởng tượng được. Mà trong cơ thể hắn hiện tại không ngờ đã ngưng tụ ra một viên Vũ đan.
- Đây là hình dạng của Vũ đan sao?
Lục Thiếu Du sửng sốt, bản thân hắn là Vũ giả ngũ hệ, vốn phải ngưng tụ ra năm khỏa Vũ đan mới đúng, thế nhưng cuối cùng hắn rơi vào bước đường cùng không ngờ lại đem năm cỗ năng lượng thuộc tính này ngưng tụ thành một viên Vũ đan, mà viên Vũ đan này không ngờ lại ngưng tụ thành công.
Cái này có hậu quả gì Lục Thiếu Du hiện tại cũng không biết, hắn chỉ biết mình không chết là do vận khí vô cùng tốt.
Trong đầu lúc này Lục Thiếu Du cũng cảm giác được hồn đan trong đầu đang dần được ngưng tụ thành hình.
- Đột phá.
Lục Thiếu Du thầm quát lên một tiếng, thủ ấn trong tay một lần nữa biến hóa.
Trên đỉnh núi, Lục Vô Song ngồi trên một tảng đá ánh mắt nhìn về phía cung điện màu vàng, một lúc lâu sau nàng khẽ thở dài lẩm bẩm nói.
- Đã lâu như vậy rồi sao đệ còn chưa ra? Coi như là vì Tam a di, vì Hồng Lăng, đệ nhanh ra đây đi.
Thấp giọng nói xong khuôn mặt Lục Vô Song hiện lên vẻ lo lắng. Sau khi nghe Vân Hồng Lăng nói chuyện trong lòng nàng không khỏi có chút tức giận và thất vọng. Thế nhưng Lục Thiếu Du lúc này sinh tử không rõ làm nàng có chút lo lắng, về phần tức giận và thất vọng, nếu như hắn có thể bình an đột phá, sau này nàng không gặp hắn cũng được.
← Ch. 0294 | Ch. 0296 → |