← Ch.0333 | Ch.0335 → |
Phanh Phanh.
Năng lượng kinh khủng sau khi tiêu tán, hai đạo năng lượng bàng bạc phân biệt đánh vào hai người, Thúy Ngọc và Triệu Kình Hải lập tức bị đánh bay.
- Thúy Ngọc.
Lục Thiếu Du cả kinh, vòng xoáy dưới chân chợt lóe, thân ảnh nhanh chóng biến mất rồi xuất hiện bên cạnh Thúy Ngọc. Hai tay đỡ lấy thắt lưng nàng, trong nháy mắt ôm thân thể mềm mại của nàng vào lòng.
Khục Khục.
Lúc này, Triệu Kình Hải lảo đảo lùi về phía sau, sắc mặt tái nhợt.
- Kình Thiên, Sở Hùng, nhanh chóng động thủ, không cho bọn chúng cơ hội thở dốc.
Triệu Kình Hải đáp xuống đất, nhanh chóng phân phó Triệu Kình Thiên và Tằng Sở Hùng công kích.
- Thiếu Du, ta không còn lực nữa, nhanh chạy đi.
Thúy Ngọc mở miệng nói. Sắc mặt nàng lúc này trắng bệch, toàn thân suy yếu.
- Tiểu Long, chúng ta đi.
Lúc này Lục Thiếu Du nhanh chóng quyết định, vòng xoáy dưới chân xuất hiện, sau lưng xuất hiện hai cánh, thân thể trong nháy mắt biến mất.
Thân thể cao lớn của Tiểu Long nhanh chóng thu nhỏ lại, tốc độ không kém Lục Thiếu Du một chút nào, nhanh chóng chạy ra khỏi hạp cốc.
- Đuổi theo.
Triệu Kình Thiên hét lớn một tiếng, chân khí bùng lên, trực tiếp đánh về phía đám người Lục Thiếu Du.
Năm đệ tử Vân Dương Tông bên ngoài hạp cốc lúc này cũng không dám ngăn trở Lục Thiếu Du, đám người tức thì tránh ra tạo một con đường, Triệu Kình Thiên trong nháy mắt cũng đuổi theo.
Sưu Sưu.
Hai người Triệu Kình Hải và Tằng Sở Hùng cũng nhanh chóng đuổi theo. Chỉ là tốc độ của Triệu Kình Hải lúc này đã suy giảm lớn, có lẽ do một đạo công kích cuối cùng của Thúy Ngọc cũng khiến cho hắn bị trọng thương.
Thi triển Phong chi dực phối hợp với Phù Quang Lược Ảnh, tốc độ Lục Thiếu Du vốn vô cùng nhanh chóng, thế nhưng lúc này lại ôm Thúy Ngọc trong lòng cho nên tốc độ suy giảm.
Trên mặt đất, Triệu Kình Thiên dẫn đầu đuổi theo. Tốc độ vô cùng nhanh chóng. Có điều hắn là Vũ giả hỏa hệ cho nên không thể bay lên không đuổi theo Lục Thiếu Du.
Tiểu Long lúc này cũng đã trở về vai của Lục Thiếu Du, nó quay đầu lại nhìn về phía sau nói:
- Lão đại, huynh nhanh một chút, chúng đang đuổi theo.
Chân khí trên người Lục Thiếu Du bạo phát, sắc mặt tái nhợt. Phong chi dực sau lưng không ngừng vỗ, tốc độ lại được đẩy cao, để lại một đạo tàn ảnh trên không trung.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của nam tử trước mặt, Thúy Ngọc nhìn vô cùng mê say, hai tay không biết từ lúc nào đã ôm lấy thắt lưng Lục Thiếu Du.
Cũng không biết đã qua bao lâu, thanh âm của Tiểu Long lại vang lên:
- Lão đại, bọn chúng không đuổi kịp được nữa rồi.
Lục Thiếu Du liều mạng chạy nửa canh giờ nữa, rốt cuộc mới dừng lại trên một đỉnh núi.
Phù...
Thu hồi Phong chi dực phía sau lưng, Lục Thiếu Du lúc này có chút hối hận tại sao lại không mang theo Thiên Sí Tuyết Sư. Nếu có Thiên Sí Tuyết Sư ở đây, hắn muốn chạy cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Thở dốc vài cái, Lục Thiếu Du nhìn về phía sau. Lúc này cũng không thấy hình bóng đám người Triệu Kình Hải đuổi theo nữa.
Thúy Ngọc từ trong lòng Lục Thiếu Du đứng lên. Khuôn mặt không biết vì sao lại đỏ ửng, nàng buộc mái tóc có chút rối loạn lại, khuôn mặt lúc này vẫn tái nhợt.
- Thúy Ngọc, nàng thế nào rồi?
Lục THiếu Du lo lắng hỏi.
- Không sao, chỉ tiêu hao quá nhiều mà thôi. Không nghĩ tới linh hồn lực của Triệu Kình Hải này cũng cường hãn như vậy. Thế nhưng tin rằng so với ta hắn cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Thúy Ngọc nói xong rồi nhét một viên đan dược vào miệng.
- Không sao là tốt rồi. Bây giờ cả nàng lẫn ta đều bị trọng thương, cần phải điều tức.
Lục Thiếu Du nói, hắn lau vết máu trên khóe miệng rồi móc từ trong lòng ra một viên đan dược chữa thương nhét vào trong miệng.
- Lão đại, có yêu thú tới, là yêu thú ngũ giai sơ kỳ.
Lúc này, Tiểu Long nhìn chăm chú vào rừng cây, quang mang trong mắt lóe lên.
Rống.... Rống....
Một tiếng hô vang vọn sơn cốc. Rừng cây phía trước rung động. Tiếng rống vừa dứt thì có đột đầu yêu thú cực lớn chừng bốn trăm thước xuất hiện bên ngoài cánh rừng.
Yêu thú này là một đầu cự mãng, trên thân có vô số lân phiến bao trùm, cao chừng bốn trăm thước, rộng chừng mấy chục thước. Điều quá dị nhất chính là, trên người nó có hai cái đầu vô cùng lớn, bốn mắt bắn ra hung quang, nhìn về phía hai người Lục Thiếu Du và Thúy Ngọc.
- Là Thủy Hỏa Yêu Giao hai đầu.
Vẻ mặt Thúy Ngọc lúc này có chút kinh ngạc, cảm nhận khí tức trên người của đầu cự mãng này đã tới trình tự ngũ giai sơ kỳ.
- Không nghĩ tới lại là loại yêu thú này. Loại yêu thú này rất khó gặp.
Lục Thiếu Du kinh ngạc nói. Đầu Thủy Hỏa Yêu Giao này không giống như những yêu thú bình thường. Nhân loại có vũ giả song hệ, đầu Thủy Hỏa Yêu Giao này trong yêu thú cũng chính là yêu thú song hệ. Thực lực vô cùng cường hãn. Yêu thú ngũ giai sơ kỳ thế nhưng thực lực có thể tương đương với Vũ Suất tứ trọng, mà có khi còn hơn.
- Đây chính là một khối lục địa thượng cổ, có thể nhìn thấy một ít yêu thú khó gặp cũng là chuyện bình thường.
Thúy Ngọc, trong ánh mắt hiện lên vẻ ngưng trọng.
- Không xong.
Lục Thiếu Du thầm nghĩ. Triệu Kình Thiên kia chỉ có thực lực Vũ Suất nhị trọng mà hắn còn khó có thể chống lại. Đầu Thủy Hỏa Yêu Giao này càng khó chống lại hơn.
- Ba năm lại qua, lại có nhân loại tới đây a.
Nhìn vào hai người Lục Thiếu Du, đầu Thủy Hỏa Yêu Giao mở miệng nói. Vẻ mặt cũng có chút hưng phấn, ánh mắt chăm chú nhìn vào hai người Lục Thiếu Du và Thúy Ngọc.
- Làm sao bây giờ?
Thúy Ngọc nói với Lục Thiếu Du.
- Chạy.
Lục Thiếu Du nói. Lúc này bằng vào tình trạng của hai người căn bản không còn lực tái chiến. Huống chi còn phải chiến đấu với một đầu yêu thú song hệ ngũ giai. Hai người bọn họ tuyệt đối không có thực lực này.
Sưu.
Tiểu Long không ngừng phun ra nuốt vào. Ánh mắt nhìn chăm chú vào đầu Thủy Hỏa Yêu Giao trước mặt, nó nói:
- Lão đại, đầu Thủy Hỏa Yêu Giao này rất lợi hại, hai người chạy đi, đệ ngăn cản nó một chút.
- Không, đệ cũng không phải là đối thủ của nó, chúng ta cùng nhau chạy.
Lục Thiếu Du nói. Tiểu Long như thân huynh đệ của hắn, đương nhiên Lục Thiếu Du sẽ không để cho TIểu Long mạo hiểm ở lại cản đường.
- Lão đại, huynh cứ yên tâm đi. Đầu Thủy Hỏa Yêu Giao này tuy rằng rất mạnh, thế nhưng đệ có thể chống lại nó một lát. Nó cũng không thể gây tổn thương tới đệ. Hai người bọn huynh đi đi, đến lúc đó ta tự nhiên có thể tìm được huynh.
Thanh âm của TIểu Long vang lên trong đầu Lục THiếu Du.
- Tiểu Long, vậy đệ cẩn thận một chút. Ngàn vạn lần không được mạo hiểm.
Lục Thiếu Du do dự một chút rồi căn dặn Tiểu Long, lại nói với Thúy Ngọc bên cạnh:
- Chúng ta đi mau.
Nói xong, hai người nhanh chóng chạy về phía trước.
- Còn muốn chạy sao?
Đầu Thủy Hỏa Yêu Giao hét lên một tiếng, thân thể to lớn nhanh chóng di chuyển.
Phì Phì....
Lúc này, thân thể nhỏ bé của Tiểu Long đột nhiên phình to ra. Thân thể vốn có của nó tuy rằng không thể nào so sánh với Thủy Hỏa Yêu Giao, thế nhưng lúc này có một cỗ khí tức hung hãn khuếch tán, mơ hồ cũng không dưới đầu Thủy Hỏa Yêu Giao này.
- Yêu Hoàng khí, không phải.... Linh hoàng khí, cũng không phải...
*****
Mà lúc này, cảm giác được khí tức của Tiểu Long, đầu Thủy Hỏa Yêu Giao trong nháy mắt kinh hãi, dừng lại tại chỗ không đuổi theo hai người Lục Thiếu Du và Thúy Ngọc nữa.
Phì Phì....
Thủy Hỏa Yêu Giao rít gào vài tiếng, dường như đang nói gì với Tiểu Long vậy.
- Chạy mau.
Hai người Lục Thiếu Du và Thúy Ngọc một đường chạy đi, không dám dừng lại một chút nào. Tuy rằng lo lắng cho Tiểu Long, thế nhưng Lục Thiếu Du cũng biết Tiểu Long bất phàm, chí ít là lực phòng ngự của nó vô cùng kinh khủng.
- Phía trước có một cánh rừng rậm, hai chúng ta chạy vào trong đó.
Một cánh rừng rậm xuất hiện trước mặt hai người. Rừng rậm là một nơi ẩn thân vô cùng tốt, hai người nhanh chóng chạy vào trong cánh rừng, lúc này phía sau có yêu thú ngũ giai cho nên bọn họ không dám dừng lại.
Lúc này hai người bọn họ đều cố gắng chạy trối chết, căn bản không nhìn thấy bên ngoài rừng rậm, trên một cây đại thụ che trời có hai chữ cấm địa.
Hai người trực tiếp đi vào trong rừng rậm, lúc này mới phát hiện ra điều khác thường.
- Hình như có chút không thích hợp, vì sao bầu trời lại chuyển thành màu đen rồi.
Một lát sau, sắc mặt Lục Thiếu Du đột nhiên biến đổi, hắn dừng lại, nhìn vào chung quanh. Trong mật địa vốn không có ban đêm, mà hiện tại sắc trời có chút u ám khiến cho Lục Thiếu Du nhanh chóng nhận ra điều bất thương.
Thúy Ngọc ngồi nghỉ trên mặt đất, đôi mắt xinh đẹp quan sát bốn phía rồi kinh hãi nói:
- Không xong, có khả năng chúng ta xông vào một cái đại trận thượng cổ nào đó.
- Đại trận thượng cổ?
Sắc mặt Lục Thiếu Du biến đổi, từ trong miệng sư phụ Vũ Ngọc Tiền hắn đã biết trong mật địa này còn có trận pháp từ thời thượng cổ, ngay cả cường giả trong Vân Dương Tông cũng không dám tùy tiện xông loạn, cho nên tình cảnh của bọn họ hiện giờ rất không xong.
- Mật địa này vốn là một mảnh của lục địa thượng cổ, có trận pháp cũng không kỳ quái chút nào. Chỉ là trận pháp thượng cổ này dường như không phải hoàn chỉnh, chúng ta thử xem có thể đi ra ngoài hay không.
Thúy Ngọc đánh giá bốn phía rồi nói.
Vẻ mặt Lục Thiếu Du ngưng trọng đánh giá chung qua. Lúc này trong rừng rậm xung quanh đều là đại thụ che trời, bốn phía có mấy tảng đá, sắc trời tối đen, dường như toàn bộ bầu trời bị một mảnh hắc vụ bao phủ.
- Thúy Ngọc, nàng đối với trận pháp hiểu được bao nhiêu??
Lục Thiếu Du xem xét chung quanh rồi hỏi.
- Ta chỉ hiểu một chút mà thôi, có thể còn chưa được tính là hiểu.
Thúy Ngọc cười khổ nói.
Lục Thiếu Du lập tức đem những tri thức ghi chép về trận pháp của sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn nhớ lại một lần.
Nhớ lại xong, cảm nhận khí tức chung quanh một lần rồi Lục Thiếu Du nói:
- Chúng ta đi về phía bên trái xem một chút.
Hai người lập tức đi về một tấm bia đá bên trái. Chung quanh lúc này vô cùng tĩnh lặng, ngay cả một cơn gió thổi cũng không có, toàn bộ không gian vô cùng tĩnh lặng, bất động giống như vật trong tranh vậy.
Dưới loại tình huống này cũng khiến cho trong lòng hai người không khỏi nhảy lên vài cái.
- Quá yên tĩnh, đây rốt cuộc là trận pháp gì?
Hai canh giờ sau Lục Thiếu Du thầm nói một câu. Đi hai canh giờ rồi mà hai người vẫn chỉ quanh quẩn cạnh đường đá, trong không gian này dường như là vô hạn vậy.
- Ta nghe nói có một ít đại trận thượng cổ ngay cả Vũ Vương, thậm chí là cường giả Vũ Tôn đi vào cũng lành ít dữ nhiều, chỉ mong trận pháp này không phải là sát trận.
Thúy Ngọc nói.
- Cẩn thận.
Thúy Ngọc vừa mới nói xong, dưới chân hai người trong nháy mắt xuất hiện một vòng xoáy.
Dưới chân hai người đột nhiên xuất hiện một mảnh chân không, giống như là một hắc động thật lớn trong không gian, hút hai người xuống đó.
- Không xong.
Phong chi dực phía sau lưng Lục Thiếu Du nhanh chóng hiện ra, trong lúc nguy cấp hắn vươn tay kéo lấy Thúy Ngọc lên trên.
Sưu...
Trong không gian đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy, vòng xoáy không ngừng xoay tròn khiến cho Lục Thiếu Du đang muốn huy động Phong chi dực nhảy lên khỏi hắc động thì bị một cỗ lực hút khiến cho hắn không thể nào nhảy ra khỏi hắc động.
- Chết tiệt.
Lục Thiếu Du thầm mắng một tiếng, chân khí bạo phát. Phong chi dực được thi triển tới cực hạn, thân thể chậm rãi bay lên phía trên, thế nhưng vòng xoáy càng ngày càng mạnh, tiếp tục hút hắn vào trong hắc động.
- Thiếu Du, mặc kệ ta, ngươi vẫn còn cơ hội đi ra mà.
Lúc này, Thúy Ngọc ở trong lòng Lục Thiếu Du đột nhiên nói.
- Không được. Nàng đã đi theo ta cho nên ta không thể bỏ lại nàng. Huống chi ở trong hạp cốc nàng cũng không bỏ rơi ta.
Lục Thiếu Du nói, chân khí trong kinh mạch bạo phát, không ngừng rót vào Phong chi dực, thế nhưng không thể thoát khỏi vòng xoáy trong chân không này, hấp lực càng lúc càng lớn.
- Thế nhưng nếu ngươi mang theo ta không chừng cả hai chúng ta sẽ phải chết.
Thúy Ngọc nói.
- Dù vậy cũng không thể bỏ nàng lại được. Nếu như vận khí của ta tới đây đã tận, cả hai ta cùng chết thì cũng không sao cả.
Lục Thiếu Du cắn răng nói. Tuy rằng hắn không phải là người tốt gì, thế nhưng loại chuyện bỏ đồng bạn hắn lại không làm được.
Sưu Sưu...
Vòng xoáy trong chân không càng lúc càng mạnh phát ra tiếng đinh tai nhức óc. Hấp lực vô cùng lớn khiến cho Lục Thiếu Du càng ngày càng khó khăn. Dưới cỗ hấp lực kinh khủng này, thân thể của hắn đang dần dần bị kéo xuống dưới hắc động.
- Tên ngu ngốc này, hiện tại cho dù ngươi ném ta cũng không thể chạy thoát nữa rồi.
Đương nhiên Thúy Ngọc có thể cảm nhận được bên trong cỗ hấp lực này có lực lượng cuồng bạo, ngoài miệng tuy rằng trách cứ Lục Thiếu Du nhưng trong lòng không khỏi rung động.
- Cẩn thận, trong vòng xoáy này hình như có linh hồn công kích.
Lục THiếu Du ngưng trọng nói. Trong vòng xoáy cuồng bạo này còn có một lực lượng vô hình có lực khắc chế tuyệt đối với linh hồn.
- Không tốt, nhanh bảo vệ linh hồn.
Thúy Ngọc cả kinh nói. Lúc này Thúy Ngọc có cảm giác một cỗ năng lượng vô hình đang tiến vào trong linh hồn của nàng.
Lục Thiếu Du đã sớm điều động linh lực bàng bạc tới bảo vệ hồn đan của bản thân. Chỉ là lực lượng cuồng bạo này càng lúc càng lớn, năng lượng tiến vào trong đầu hắn cũng vậy, khiến cho trong đầu hắn hiện tại vô cùng hỗn loạn.
Sưu...
Thân thể hai người lúc này đã hoàn toàn bị hút vào trong vòng xoáy, lực lượng cuồng bạo chung quanh càng lúc càng lớn.
- Thanh Linh Khải Giáp.
Dưới lực lượng cuồng bạo như muốn xé nát bản thân này Lục Thiếu Du có cảm giác dường như lục phủ ngũ tạng của hắn cũng bị xé nát.
- Nhanh nghĩ biện pháp nào đó đi. chúng ta đã rơi vào trong trận pháp thượng cổ rồi, có lẽ chúng ta khó tránh khỏi cái chết.
Thúy Ngọc nói với Lục Thiếu Du, nhanh chóng bố trí một quang quyển quanh người.
- Ta cũng không nghĩ ra được biện pháp nào.
Lục Thiếu Du nói. Bốn phía hiện tại tối đen, chỉ có quang mang yếu ớt thi thoảng lóe lên, giống như là đang ở trong một cái động tối đen vậy.
Sưu.
Trong dòng xoáy, lúc này có một cỗ lực lượng bàng bạo bạo phát, trong nháy mắt bao phủ lấy hai người.
← Ch. 0333 | Ch. 0335 → |