← Ch.0424 | Ch.0426 → |
Lục Thiếu Du không có chút do dự nói, thân phận đệ tử thân truyền của Vân Dương Tông hắn còn không đặt ở trong mắt nữa là tộc trưởng. Chức vị tộc trưởng Lục gia nói thật dễ nghe, trên thực tế bọn họ đang hy vọng hắn che chở cho Lục gia mà thôi. Khi trước Lục gia đối với Lục Thiếu Du như thế nào, sau khi chứng kiến thực lực của hắn đã lập tức muốn lấy lòng, Lục Thiếu Du vô cùng kinh thường những chuyện như thế này.
Lục Thiếu Du trực tiếp cự tuyệt khiến cho những trưởng lão Lục gia đều biến sắc, nhưng Lục Đông dường như đã sớm đoán được sẽ xảy ra chuyện này, hắn liền nói:
- Thiếu Du, con không nên cự tuyệt nhanh như vậy, suy nghĩ mấy ngày rồi hãy quyết định.
- Đại bá, con không cần suy nghĩ nữa. Con kính trọng người, không muốn làm khó người, thân phận đệ tử thân truyền Vân Dương Tông con còn không quan tâm, người nghĩ chức vị tộc trưởng này con sẽ quan tâm sao?
Lục Thiếu Du nói.
Lục Đông khẽ thở dài, không nghĩ tới Lục Thiếu Du lại kiên quyết như vậy.
- Đại ca, Thiếu Du đã không muốn làm tộc trưởng thì thôi, huynh đừng làm khó nó.
Lục Nam nói, lúc này nàng mặc một bộ cẩm bào, dáng vẻ vô cùng phú quý, mái tóc dài được buộc đằng sau, sắc mặt lúc này có chút mất tự nhiên. Nàng không hy vọng Lục Thiếu Du trở thành tộc trưởng Lục gia, đối với nàng vô cùng bất lợi. Vạn nhất nếu Lục Thiếu Du nên làm tộc trưởng sau này hắn sẽ đối phó với nàng càng thêm dễ dàng. Nhớ tới trước đây đối xử với Lục Thiếu Du, hiện tại trong lòng nàng vô cùng lo lắng Lục Thiếu Du sẽ đối phó với nàng.
Ánh mắt Lục Thiếu Du lạnh lùng nhìn qua Lục Nam, sau đó là Chu Lập Hưng, Triệu Hải Minh, nói:
- Lục Nam, nữ nhi Lục gia gả ra ngoài, ngươi còn ở lại Lục gia ăn uống thật không biết xấu hổ, lát nữa thu thập một chút, trở lại Chu gia của ngươi đi.
Đối với Lục Nam, Lục Thiếu Du gọi thẳng tên, cũng là vì xả giận cho Lục Thiếu Du trước đây.
Sắc mặt Lục Nam đại biến. Trong đại biện, mọi người cũng lập tức nhìn về phía ba người Lục Nam, đối với ba người Lục Nam ăn mặc không phải trả tiền ở Lục gia, thế nhưng lại không xuất lực vì Lục gia, trong lòng chúng trưởng lão sớm đã biết, lúc này đều đứng bên xem náo nhiệt.
- Thiếu Du, sao con lại nói với cô cô con như vậy?
La Lan thị kéo tay Lục THiếu Du, vội vã nói với Lục Nam rằng:
- Nhị cô cô, Thiếu Du còn trẻ ăn nói không suy nghĩ, muội đừng chấp nhặt với hắn.
- Mẫu thân, bà ta rốt cuộc là nhị cô cô của con sao? Người không nhớ khi trước kẻ nhục mạ mẫu thân nhiều nhất chính là bà ta sao? Loại cô cô như thế này không xứng.
Lục Thiếu Du nói.
- Thiếu Du, sự tình trước kia đã qua không cần nhắc lại nữa.
La Lan thị nói với Lục Thiếu Du.
- Lục Thiếu Du, ngươi không cần phải kiêu ngạo. Chúng ta ở lại Lục gia thì làm sao? Tốt xấu gì chúng ta cũng coi như nửa tộc nhân của Lục gia. Ngươi thì tính là cái gì? Đừng tưởng có chút thực lực là có thể diễu võ dương oai tại Lục gia.
Chu Lập Hưng vỗ ghế đứng lên. Ánh mắt nhìn về phía Lục Thiếu Du tràn ngập hàn ý, chỉ là hàn ý này dường như quá nhỏ, một đại nam nhân bị người khác nói như vậy, tuy rằng trong lòng hắn không dám trêu chọc Lục Thiếu Du, thế nhưng lúc này cũng phải đứng lên nói vài câu.
- Ha ha, ngươi nói ta là cái gì sao? Ta kiêu ngạo thì thế nào?
Lục Thiếu Du cười nhạt một tiếng, lập tức đứng dậy đi về phía ba người Chu Lập Hưng, trong mắt mang theo hàn ý. Khiến cho ba người Lục Nam tức giận cũng là do Lục Thiếu Du cố ý, thù Triệu Tuệ này, sau này báo cũng được. Thù đám Lục Nam này, hôm nay hắn phải báo trước.
- Thiếu Du....
Lục Đông biến sắc, thế nhưng hắn còn chưa nói xong, Lục Thiếu Du đã quay đầu lại nói với hắn:
- Đại bá, con kính trọng người, thế nhưng người cũng đừng làm khó con, con tự có chừng mực.
- Cha.
Lục Vô Song kéo Lục Đông ngồi xuống, nàng biết tính tình của Lục Thiếu Du. Nếu như thực sự chọc tới Lục Thiếu Du, chỉ sợ lúc đó ngay cả Lục gia cũng không còn bình an nữa.
- Lục Thiếu Du, ngươi muốn sao? Chẳng lẽ ngươi còn muốn động thủ?
Chu Lập Hưng quát lên, trong mắt rõ ràng có chút hoảng sợ.
- Động thủ thì sao?
Trong mắt Lục Thiếu Du bắn ra sát khí, đồng thời chân khí dưới chân chợt lóe, một chân trực tiếp bắn về phía Chu Lập hưng.
Sắc mặt Chu Lập Hưng lập tức đại biến, đang muốn bày ra phòng ngự. Thế nhưng hắn chỉ có tu vi Vũ Phách nhất trọng, sao lại là đối thủ của Lục Thiếu Du được. Tốc độ cũng không cùng một đẳng cấp, ngay khi Chu Lập Hưng thầm hô không tốt thì chân của Lục Thiếu Du cũng đá vào tiểu phúc của Chu Lập Hưng.
Phanh.
Chân khí trút xuống, thân thể Chu Lập Hưng trong nháy mắt bị đánh bay, hung hăng đập vào trên vách tường đại điện, khiến cho vách tường nứt nẻ.
Khục Khục.
Một ngụm máu phun ra, một cước này Lục Thiếu Du không dùng toàn lực, thế nhưng cũng đủ để phá hủy đan điền trong cơ thể Chu Lập hưng, nếu thêm một chút lực nữa, đủ để lấy mạng hắn.
Mạnh mẽ xuất thủ như thiểm điện, lúc này trong đại điện chỉ sợ cũng chỉ có Vân Hồng Lăng mới miễn cưỡng thấy rõ động tác của Lục Thiếu Du. Thực lực những người khác cho dù là ba vị trưởng lão ngoại môn, thực lực của chỉ là Vũ Phách thất trọng, bát trọng mà thôi, căn bản không thấy rõ động tác của Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du xuất thủ khiến cho mọi người chấn động, trong giây lát mọi người kinh ngạc rồi sắc mặt đám người Lục Đông, Lục Tây đại biến.
- Chu Lập Hưng, trước đây ngươi đối với ta thế nào, ta đối với ngươi như vậy, một cước này quả thực tiện nghi cho ngươi rồi.
Lục Thiếu Du không nhìn về phía Chu Lập Hưng đang nằm trên mặt đất mà ánh mắt nhìn về phía Chu Hải Minh đang kinh hãi, lạnh nhạt nói:
- Chu Hải Minh, khoản sổ sách từ nhỏ tới lớn hôm nay cũng nên tính toán rồi.
- Thiếu Du, không thể động thủ.
Lục Đông lớn tiếng nói, lập tức đứng lên.
Sưu.
Lời Lục Đông nói Lục Thiếu Du căn bản không nghe, bàn tay như thiểm điện đánh ra một chưởng. Chân khí bùng ra khiến cho không gian gợn sóng. Chu Hải Minh này chỉ có tu vi Vũ Sư mà thôi, loại thực lực này so với Lục Thiếu Du, căn bản không thể so sánh.
- Thiếu Du.
Sắc mặt Lục Đông đại biến, thân ảnh đang muốn tiến về phía Lục Thiếu Du, thế nhưng lúc này có một thân ảnh khác nhanh như thiểm điện đứng trước mặt Lục Đông.
- Đại bá, người là phụ thân của Vô Song tỷ, ta không muốn động thủ với người, người ngồi xuống đi.
Thân ảnh của Vân Hồng Lăng nhanh như thiểm điện ngăn trở trước người Lục Đông.
- Cha, Thiếu Du sẽ có chừng mực.
Lục Vô Song trong nháy mắt cũng đi tới trước người Lục Đông.
Khi một đạo chưởng ấn rơi vào trên người Chu Hải Minh, thân thể Chu Hải Minh cũng hung hăng rơi vào vách tường nơi Chu Lập Hưng vừa đập vào.
Khục khục.
Miệng cũng phun ra một ngụm máu tươi, sinh tử không rõ.
- Từ nhỏ tới lớn, ta chỉ trả lại ngươi một chưởng, cũng đã tiện nghi cho ngươi rồi.
Lục Thiếu Du thu tay lại rồi chắp tay đứng trong đại điện, hàn ý tràn ngập quanh thân.
*****
Lúc này, trong đại điện vô cùng tĩnh lặng, không ai nghĩ tới Lục Thiếu Du lại xuất thủ với Chu Lập Hưng, tốt xấu gì cũng là dượng hắn mà. Ba vị trưởng lão ngoại môn và các chấp sự cũng chỉ có thể ngậm miệng. Cảm nhận được khí tức trên người Lục Thiếu Du lúc này, trong lòng bọn họ vô cùng kinh ngạc. Thực lực của bọn họ căn bản không thể so sánh được với Lục Thiếu Du. Thực lực của đệ tử thân truyền trong tông môn, so ra bọn họ vẫn kém hơn nhiều.
- Lục Thiếu Du, tạp chủng nhà ngươi, ta liều mạng với ngươi.
Lục Nam thất thần một lát, lúc này nhìn thấy hai người Chu Lập Hưng và Chu Hải Minh đang nằm trên mặt đất, nàng như phát điên đánh về phía Lục Thiếu Du.
- Ha ha, tạp chủng sao? Hôm nay tạp chủng là ta sẽ lấy mạng của ngươi.
Hàn ý quanh người Lục Thiếu Du tràn ngập, nhiệt độ trong đại điện lập tức giảm xuống.
Sưu.
Một đạo chưởng ấn trong nháy mắt từ trong tay Lục Thiếu Du được đẩy đi, chân khí tràn ngập đại điện, không gian gợn sóng.
- Được rồi, nàng dù thế nào cũng là thân cô cô của ngươi.
Một tiếng than nhỏ đột nhiên vang lên, lập tức một đạo thân ảnh hóa thành lưu quang trong nháy mắt đứng chắn trước người Lục Thiếu Du.
- Hừ, ta muốn nhìn xem hôm nay ai có thể bảo hộ được bà ta?
Một tiếng quát lạnh từ trong miệng Lục Thiếu Du truyền ra, chân khí ba động, khí thế đột nhiên tăng cường, hô hấp của mọi người trong đại điện trong lúc vô hình đột nhiên bị kìm hãm.
- Ta biết con đối với Lục gia có oán hận, là do một tay ta tạo thành, một chưởng này ta nhận.
Một tiếng thở dài vang lên, một thân ảnh màu trắng trong nháy mắt đáp xuống trước người Lục Nam.
Phanh.
Chưởng ấn của Lục Thiếu Du trực tiếp đánh vào trên người thân ảnh này. Người này thậm chí ngay cả hộ thân cương khí cũng không tạo ra, tiếp nhận một chưởng của Lục Thiếu Du.
Khục khục.
Thân thể người này nháy mắt lảo đảo lui về phía sau, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt.
Lục Thiếu Du nhìn vào người trước mắt, người đó mặc một bộ áo bào màu trắng, mày kiếm mắt sáng, vô hình trung tỏa ra một cỗ anh khí, nhìn dáng dấp người này trong lòng Lục Thiếu Du tức thì trầm xuống. Người này chính là phụ thân trong thế giới này của hắn, lão tam của Lục gia, Lục Trung.
Lục Thiếu Du vô cùng ngạc nhiên, cũng có thể là do trong cơ thể chảy dòng máu của Lục gia, một đạo chưởng ấn bổ vào Lục Trung, Lục Trung lại không phòng ngự một chút nào, điều này làm cho Lục Thiếu Du thất thần.
- Thực lực của con so với trong tưởng tượng của ta còn mạnh hơn, con trưởng thành rồi.
Nhìn chằm chằm vào Lục Thiếu Du, Lục Trung mở miệng nói, khóe miệng xuất hiện máu tươi.
- Lão Tam.
- Tam ca.
Sắc mặt Lục Đông, Lục Tây đại biến, nhanh chóng tiến đến.
Sắc mặt La Lan thị lúc này vô cùng hoảng hốt, ánh mắt nhìn vào thân ảnh màu trắng đứng giữa đại điện kia thất thần.
- Tam đệ, đệ nhìn xem nhi tử của đệ, quả thực vô pháp vô thiên.
Lục Nam rít gào.
- Nhị tỷ, Thiếu Du dù sao cũng là cháu trai của tỷ. Từ nhỏ tới lớn tỷ làm những gì với nó ta không nói nữa. Một chưởng này ta cũng giúp tỷ ngăn lại. Sau này tỷ phải chú ý một chút, trong mắt tỷ chưa từng có người cháu trai này, cho nên ngày mai tỷ cũng trở về Chu gia đi.
Lục Trung nhàn nhạt nói với Lục Nam bên cạnh đang rít gào.
Vẻ mặt Lục Nam sửng sốt, tức thì á khẩu không nói được gì.
Lúc này hai người Lục Đông, Lục Tây cũng đã tới bên người Lục Trung, ánh mắt vô cùng bất đắc dĩ.
- Tất cả mọi người đi ra ngoài đi, ta và Thiếu Du nói chuyện một chút.
- Lục Trung, rốt cuộc ngươi cũng xuất hiện, tốt nhất ngươi nên cho ta một cái công đạo.
Ánh mắt Triệu Tuệ trầm xuống, oán hận đi ra khỏi đại điện.
Những trưởng lão Lục gia trong đại điện, còn có đám người Vân Dương Tông cũng rời khỏi. La Lan thị dưới sự nâng đỡ của Lục Vô Song cũng chậm rãi rời khỏi đại điện, ánh mắt vẫn nhìn về phía Lục Trung.
- Tiểu tặc, chàng cẩn thận một chút.
Vân Hồng Lăng nhìn Lục Trung một cái, rồi lập tức nói với Lục Thiếu Du.
- Con là Hồng Lăng sao? Cha con có khỏe không?
Lục Trung nở nụ cười nhợt nhạt với Vân Hồng Lăng rồi hỏi.
- Cha con khỏe.
Vân Hồng Lăng nói.
- Giúp ta hỏi thăm cha con một tiếng. Sau này có cơ hội ta sẽ đi tới Vân Dương Tông tìm hắn uống rượu.
Lục Trung nói.
- Con cũng ra ngoài đi, ta muốn nói chuyện với Thiếu Du một chút.
Vân Hồng Lăng liếc mắt nhìn hai người rồi lập tức rời khỏi đại điện. Hai người Chu Lập Hưng và Chu Hải Minh trong đại điện cũng bị dẫn theo ra ngoài.
Trong đại điện lúc này cũng chỉ có hai người, đại điện lập tức chìm vào im lặng.
Lục Thiếu Du cũng phục hồi tinh thần lại, nhìn Lục Trung trước mặt, trong lòng cũng có một ít xao động, không biết làm sao trong lòng hắn hiện giờ sóng gió đang nổi lên.
- Vũ trưởng lão có khỏe không?
Nhìn Lục Thiếu Du, Lục Trung hỏi.
- Lão nhân gia vẫn khỏe.
Lục Thiếu Du đáp, Lục Trung trước đây cũng là đệ tử của sư phụ Vũ Ngọc Tiền, từ lâu Lục Thiếu Du cũng đã biết chuyện này.
- Vậy là tốt, người tuy rằng không phải là sư phụ giỏi, thế nhưng lại là một sư phụ tốt nhất.
Lục Trung nói.
- Người quả thực là một người sư phụ tốt.
Lục Thiếu Du chắp tay ra sau lưng nói:
- Có chuyện gì thì nói nhanh đi.
- Nếu như con đối với Lục gia có oán hận, đối với ta còn oán hận, vậy thì lại đánh ta một chưởng đi. Cho đến khi nào con không còn oán hận nữa thì thôi.
Nhìn Lục Thiếu Du trước mặt, sắc mặt Lục Trung vô cùng bình tĩnh, thế nhưng trong lòng hắn đang nổi sóng lại không ai biết được.
- Ngươi đáng để ta hận sao? Đáng sao? Ha ha.
Lục Thiếu Du lập tức cười lớn.
- Ta chỉ muốn nói, tất cả mọi thứ không phải là do ta mong muốn. Lục gia có lỗi với mẫu tử hai người, ta càng xin lỗi mẫu tử hai người. Nếu như hiện tại con có giết ta, ta cũng không có lấy một câu oán hận. Đây là thứ ta thiếu mẫu tử hai con.
Lục Trung nhìn Lục Thiếu Du, vẻ mặt rất bình tĩnh, thế nhưng trong ánh mắt lại hiện lên sự bất đắc dĩ.
- Giết ngươi cũng không thể nào bù đắp được thương tổn hai mươi năm qua mẫu tử chúng ta phải chịu.
Lục Thiếu Du đáp, những lời này Lục Thiếu Du trước đây khi còn sống đã từng nói qua với mẫu thân hắn.
- Ta biết, khi ta trở thành tộc trưởng Lục gia, cũng đã biết được có một số việc thân bất do kỷ, đây cũng là số mệnh của mỗi tộc trưởng Lục gia.
Lục Trung khẽ thở dài nói.
- Không cần phải đem Lục gia ra làm cái cớ, ngươi thiếu chúng ta nhiều lắm.
Lục Thiếu Du hừ lạnh nói.
- Con thực sự hận ta như vậy sao?
Lục Trung nhìn Lục Thiếu Du, ánh mắt có chút run rẩy.
- Hận? Ngươi không xứng. Trước đây ta không biết, thế nhưng hiện tại, ngươi ngay cả tư cách để cho ta hận cũng không có.
Lục Thiếu Du nói xong chậm rãi rời khỏi đại điện.
- Thiếu Du, ta biết, ta rất thất bại. Thế nhưng con phải tin ta, trong lòng ta vẫn còn có mẫu tử hai con. Tất cả những chuyện đó cũng không thể tránh được, ta chỉ có thể tận lực bảo vệ mẫu tử hai con mà thôi.
Nhìn bóng lưng Lục Thiếu Du, Lục Trung nói.
← Ch. 0424 | Ch. 0426 → |