← Ch.0477 | Ch.0479 → |
Vì vậy những dong binh có tu vi Vũ Tướng cực nhỏ. Đều là nằm trong một ít dong binh đoàn lớn. Dong binh đoàn như vậy, nhân số thường vào khoảng bốn tới năm trăm, so với một môn phái nhỏ cũng không kém là bao.
Trực tiếp đánh chết một dong binh khiến cho đám dong binh còn lại lập tức yên tĩnh. Thế nhưng cả đám vô cùng tức giận. Đám dong binh này đều kiếm ăn ở trong sơn mạch Vụ Đô, bây giờ Phi Linh môn phong tỏa sơn mạch Vụ Đô khiến cho bọn họ vô cùng tức tối.
Nhìn thấy Phi Linh môn dám xuất thủ thật, đám dong binh này cũng không dám nhiều lời, cũng không có tản đi, mà nhân số còn đang không ngừng gia tăng.
Ngày thứ tư trong sơn mạch Vụ Đô, trong một khe sâu lúc này có một đám yêu thú đang chờ ở trước lối vào. Trong khe sâu có một đạo thân ảnh màu xanh đang khoanh chân ngồi đó, quanh thân được bao phủ bởi một tầng quang tráo, khí tức không ngừng kéo lên.
Vũ đan trong đan điền Lục Thiếu Du hiện tại đang không ngừng xoay tròn, chân khí trong đan điền đã đạt tới trạng thái no đủ.
Mà lúc này đám năng lượng bị thôn phệ vào trong cơ thể Lục Thiếu Du đang liên tục bị Âm Dương Linh Vũ Quyết luyện hóa, cuối cùng hóa thành chân khí tinh thuần từ trong kinh mạch mạnh mẽ tiến vào trong đan điền.
Khí tức trên người Lục Thiếu Du kéo lên không ngừng, nửa canh giờ sau dường như đã gặp phải bình cảnh rốt cuộc bắt đầu yếu bớt, mà vòng xoáy quanh người Lục Thiếu Du lúc này ngày càng đậm đặc.
Trong cơ thể Lục Thiếu Du, chân khí được luyện hóa xuyên qua kinh mạch, chạy trong kinh mạch đủ một vòng rồi tiến vào trong đan điền.
Lúc này toàn thân chân khí ngập tràn, bên người cơ thể Lục Thiếu Du, chân khí tiết ra ngoài, từ lỗ chân lông tràn ra, khiến cho bên ngoài cơ thể Lục Thiếu Du tản ra quang mang. Chân khí tiết ra ngoài ngày càng dày đặc. Quang mang quanh thân càng ngày càng thịnh, toàn bộ thân thể hắn đã được bao phủ bởi một tầng quang tráo màu vàng to chừng mấy chục thước.
Mà ở trong cảm giác kỳ diệu này, Lục Thiếu Du thậm chí còn không có thể cảm giác rõ ràng được, kinh mạch, xương cốt, cơ thể, lục phủ ngũ tạng đều có cảm giác vô cùng sảng khoái, thân thể của hắn lại được ôn dưỡng.
Tu vi không giống bình thường, độ cường hãn của cơ thể cũng không giống bình thường, chính là bởi vì mỗi một lần đột phá đều thu được chỗ tốt rất lớn, chỗ tốt này chính là có thể trực tiếp rèn dũa thân thể.
Trong cơ thể Lục Thiếu Du, cỗ chân khí được thôn phệ kia vẫn đang liên tục bị luyện hóa, chân khí trong kinh mạch ngày càng đầy đủ, hầu như là tới trạng thái bành trướng, chân khí không ngừng tiến vào vũ đan, khiến cho thân thể Lục Thiếu Du khẽ run rẩy.
Không biết từ khi nào, thủ ấn trong tay Lục Thiếu Du biến hóa, chân khí hùng hậu trong cơ thể bắt đầu khởi động, cuối cùng giống như một vòng xoáy màu vàng, trong nháy mắt hút vào trong cơ thể, chân khí vẫn không ngừng lưu chuyển trong kinh mạch.
Sưu Sưu.
Khí tức Lục Thiếu Du đột nhiên kéo lên, hầu như là cùng lúc đó, một tiếng trầm muộn vang lên, khí tức đột phá bình cảnh rồi không ngừng kéo lên.
Trên một tảng đá, hai đạo thân ảnh nhìn vào trong khe sâu, chính là Âu Dương Lãnh Tật và Tương Viễn.
- Hóa ra tu vi của chưởng môn chỉ là Vũ Tướng tam trọng, hiện tại cũng chỉ mới đột phá Vũ Tướng tứ trọng mà thôi.
Khí tức âm lệ quanh người Tương Viễn có chút run run, bây giờ hắn mới biết được vị chưởng môn này chỉ có tu vi Vũ Tướng tam trọng, vừa mới đột phá Vũ Tướng tứ trọng.
- Thực lực và tu vi không giống nhau, chưởng môn này không đơn giản.
Âu Dương Lãnh Tật lạnh nhạt nói, khí tức quanh người vô cùng lạnh lẽo.
Một lát sau, quang mang quanh thân thể Lục Thiếu Du đều được thu vào cơ thể, hai mắt hắn mở ra trong mắt bắn ra tinh quang, chân khí trong cơ thể lúc này vô cùng dồi dào.
- Vũ Tướng tứ trọng.
Cảm nhận chân khí trong cơ thể mình, khóe miệng Lục Thiếu Du không khỏi mỉm cười. Tâm thần tỏa ra, vũ đan ngũ sắc trong đan điền ngày càng ngưng thực. Sau khi đột phá, thể tích đan điền so với khi trước là Vũ Tướng tam trọng hầu như lớn hơn gấp đôi. Chân khí trong đan điền không ngừng vận chuyển.
Lục Thiếu Du cũng cảm giác được Huyết Lục trong đan điền đang không ngừng hấp thu chân khí trong đo. Huyết Lục dường như đang chậm rãi trở nên hòa hợp với hắn, giống như là hòa thành một bộ phận cơ thể của hắn vậy.
Đột phá Vũ Tướng tứ trọng, Lục Thiếu Du không khỏi thở dài một hơi. Vốn là Vũ Tướng tam trọng đỉnh phong, đột phá chỉ là chuyện tình nước chảy thành sông mà thôi. Mà theo đột phá, chân khí thôn phệ đã tiêu hao hơn phân nửa, còn non nửa chưa kịp luyện hóa. Kế tiếp hắn lại có thể tiếp tục thôn phệ, hiện tại cũng không có thời gian luyện hóa, chờ sau này luyện hóa cũng không muộn.
Trong hai ngày này, Lục Thiếu Du đều nhân cơ hội mà tu luyện. Vừa tìm kiếm các dong binh đoàn vừa tu luyện, tu rằng có chút gián đoạn thế nhưng vẫn đột phá được. Dù sao trực tiếp luyện hóa chân khí, loại tốc độ tăng trưởng chân khí này đã tới một mức độ vô cùng kinh khủng.
Phù.
Lục Thiếu Du thở ra một ngụm trọc khí, hai tròng mắt đen kịt lúc này lại càng thêm thâm thúy, khiến cho người nhìn vào cảm giác như đang nhìn một ngôi sao trên bầu trời.
Cảm nhận chân khí trong cơ thể lúc này, Lục Thiếu Du phỏng đoán, thực lực của hắn hiện tại có lẽ cũng đã tăng không ít. Dựa vào bản thể và thực lực bình thường hắn cũng có thể đánh lại Vũ Tướng lục trọng, nếu như thi triển một chút thủ đoạn có lẽ sẽ khác.
Tiến vào sơn mạch Vụ Đô đã bốn ngày, hai ngày đầu Lục Thiếu Du chỉ xuất thủ với hai dong binh đoàn, hai ngày tiếp theo Lục Thiếu Du đã giết hơn mười một dong binh đoàn, số người bị giết lên tới hơn nghìn, đều là do đám yêu thú đánh chết.
Trong hơn một nghìn người này cũng có không ít túi trữ vật cho nên thu hoạch không tệ, ngoài dược liệu ra thì những vật có giá trị bên trong cũng vô cùng kinh người.
Về phần đánh chết hơn một nghìn người, trong lòng Lục Thiếu Du tuy rằng không nỡ thế nhưng hắn hiểu rõ, nam nhi là phải như vậy. Nếu như không quyết đoán, hành sự tàn nhẫn khi cần, lòng dạ đàn bà thì người chết sẽ là hắn.
Những dong binh đoàn này tuy rằng vô tội, thế nhưng nếu như đã lựa chọn làm dong binh cũng là chuyện vô cùng nguy hiểm, vì vậy có chết cũng là chuyện bình thường. Nếu như hắn muốn phát triển Phi Linh môn vậy thì tuyệt đối không thể mềm lòng, từ xưa tới nay, thiên thu bá nghiệp đều phải giết người, nhân nghĩa, đạo đức chỉ là lời nói suông mà thôi.
Dát.
Trong bầu trời, vô số yêu thú phi hành kêu lên.
Rống.
Thạch Vượn Yêu Vương ngẩng đầu kêu lên, dường như đang phân phó với mấy đầu yêu thú phi hành.
- Chủ nhân, phía trước lại xuất hiện hai dong binh đoàn lớn hình như đang tranh chấp, tổng cộng có bốn trăm người.
Thạch Vượn Yêu Vương bẩm báo với Lục Thiếu Du.
- Xuất phát.
Lục Thiếu Du nói.
Cánh Thiên Sí Tuyết Sư dựng lên, mọi người nhảy lên lưng Thiên Sí Tuyết Sư. Lúc này đã có hơn năm người, trong thời gian hai ngày vừa rồi, vốn chỉ có một Linh Sư cửu trọng và bát trọng Lục Thiếu Du lại nhận thêm một Linh Sư cửu trọng, một thất trọng và một Linh Phách khác.
*****
Năm linh giả này dọc đường đi cũng không dám có chút cao ngạo nào. Cũng không dám chạy trốn, trước tiên không nói mấy đầu yêu thú kinh khủng kia, hai người có khí tức âm lệ bên cạnh họ đã cảnh cáo bọn họ, nếu như chạy trốn thì sẽ biến hy vọng cầu sinh đó thành bọt nước, bằng vào thực lực của bọn họ, bọn họ tự biết không thể chống lại đám yêu thú và hai người này.
Trên một bờ sông, chu vi chung quanh có không ít cây cối, lúc này trong bầu trời không biết từ khi nào đã có mấy đầu yêu thú phi hành xoay quanh.
Mà lúc này, bên cạnh bờ sông có mấy trăm đạo thân ảnh xuất hiện, từ y phục trên người và đội hình có thể thấy mấy trăm người này dường như đến từ hai cỗ thế lực khác nhau. Từ khí thế hiện tại cũng có thể cảm giác được không khí giương cung bạt kiếm giữa hai bên.
Trong hai đoàn người, một bên có ba trăm năm mươi sáu người, trang phục vừa nhìn đã biết là dong binh đoàn.
Bên còn lại đều mặc trường sam, trường bào, còn có mấy nữ tử, nhân số cực ít, chỉ có sáu mươi mấy người. Thế nhưng sáu mươi người này lại đang đem ba trăm năm mươi sáu người kia vây vào giữa.
Bị mấy trăm người vây quanh, sắc mặt mấy tên đại hán đứng đầu vô cùng ngưng trọng, cả đám móc binh khí của bản thân ra, ánh mắt nhìn về bốn phía.
- Các hạ, các hạ rốt cuộc là ai.
Trong dong binh đoàn, một người trung niên chừng hơn bốn mươi tuổi bước lên nhìn hơn sáu mươi người này hỏi, vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng. Mà từ khí tức trên người hắn không ngờ đã tới Vũ Tướng lục trọng, quả thực không tồi.
- Đừng hỏi chúng ta là ai, đem toàn bộ dược liệu trên người các ngươi giao ra đây, chúng ta sẽ thu mua, bằng không các ngươi cũng chỉ có thể chết mà thôi.
Trong đám người kia lúc này có một lão giả chừng năm mươi tuổi chậm rãi nói. Khí tức của lão giả này hoàn toàn áp chế Vũ Tướng lục trọng kia, khí tức của lão giả đã tới Vũ Tướng bát trọng.
- Các hạ, thu mua cũng được. Thế nhưng các ngươi lại ra giá so với Phi Linh môn bên ngoài không bằng một phần ba. Đám người chúng ta cũng phải sống, còn gia đình, không thể bán cho các ngươi với cái giá đó được.
Cơ mặt đại hán đứng đầu dong binh đoàn kia co quắp vài cái rồi nói. Hơn ba trăm người bọn họ khổ cực trong sơn mạch Vụ Đô mấy tháng, cũng vì muốn kiếm một vố lớn. Thế nhưng lại bị đám người này chặn đường mua dược liệu. Thực lực chỉnh thể của đối phương vô cùng mạnh, bọn họ căn bản không thể chống lại. Nếu như giao ra dược liệu thì thiệt thòi lớn. Hơn ba trăm người mấy tháng cực khổ thu thập, giá trị đám dược liệu cũng hơn một nghìn vạn kim tệ thế mà số tiền thu được lại thiếu tới sáu bảy trăm vạn, đây chính là con số vô cùng khổng lồ nha.
- Hừ, bằng vào các ngươi sao? Nếu như không giao ra vậy thì chỉ có chết.
Trong sáu mươi người kia lúc này lại có thêm một đại hán chừng hơn bốn mươi tuổi hừ lạnh một tiếng, chân khí quanh người bùng ra, thực lực không ngờ cũng tới Vũ Tướng thất trọng.
Nhân số đám người này tuy rằng cực ít, đều dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn dong binh đoàn hơn ba trăm người, dường như bọn họ căn bản không để đám người dong binh đoàn này vào trong mắt.
- Các ngươi rốt cuộc là ai. Đừng có quá đáng, nếu như chúng ta hợp lại các ngươi cũng phải tổn thất thảm trọng. Chúng ta cũng không phải là người dễ chọc.
Đại hán đầu lĩnh Vũ Tướng lục trọng của dong binh đoàn lạnh nhạt nói. Lúc này ánh mắt đám dong binh cũng trở nên lạnh lùng. Đám người lăn lộn trong sơn mạch Vụ Đô cũng không phải là người dễ chọc. Cả đám đều kiếm sống trên lưỡi đao, sát khí được ma luyện ra cũng vô cùng sắc bén, cho dù chết cũng phải liều mạng.
- Hà tất phải như vậy, thế này đi, giá ta sẽ tăng lên cho ngươi thành nửa thành, giao ra túi trữ vật ta sẽ không động thủ với các ngươi, bằng không ngươi cũng biết hậu quả đấy.
Lão giả Vũ Tướng bát trọng kia nói với đầu linh dong binh đoàn. Lúc này hắn cũng cảm giác được khí tức của đám dong binh, nếu như mạnh mẽ lao vào bọn họ đương nhiên không sợ, thế nhưng người của hắn có lẽ sẽ thương vong khá lớn.
- Đó mới chỉ là nửa giá của Phi Linh môn mà thôi, nếu như các ngươi có thể tăng giá bằng chín thành của Phi Linh môn chúng ta cũng không làm khó ngươi nữa, cái giá hiện tại chúng ta không tiếp nhận được.
Đại hán đầu lĩnh của dong binh đoàn ngẩng đầu nói, con số chênh lệch quá lớn, hắn phải liều mạng một chút.
- Hừ, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Muốn chết.
Lão giả Vũ Tướng bát trọng kia rốt cuộc đã không nhịn được nữa, hừ lạnh một tiếng. Chân khí màu lam vô cùng âm trầm từ trong cơ thể bạo phát ra, ánh mắt dữ tợn nhìn Vũ Tướng lục trọng của dong binh đoàn đông người, tay trực tiếp đánh ra một đạo chưởng ấn, một cỗ lực lượng cuồng bạo lập tức tuôn ra.
- Các huynh đệ, liều mạng.
Trường kiếm trên tay Vũ Tướng lục trọng kia run lên, sắc mặt ngưng trọng. Bây giờ hắn chỉ có thể liều mạng, chân khí hoàng sắc từ trong cơ thể tuôn ra. Hắn gầm lên một tiếng, thân hình tạo thành một đạo tàn ảnh trực tiếp đánh về phía Vũ Tướng bát trọng kia, quả thực tu vi Vũ Tướng lục trọng của hắn cũng không thấp.
- Liều mạng.
Đám dong binh phía sau đầu lĩnh dong binh đoàn này cũng đồng thanh hét lên một tiếng, chân khí từ trong cơ thể tràn ra. Tuy rằng đại bộ phận thực lực của bọn họ cũng không quá mạnh mẽ. Thế nhưng lúc này tụ tập cùng một cỗ cũng tạo thành thanh thế không nhỏ.
- Hắc hắc, muốn liều mạng sao?
Hơn sáu mươi người kia lúc này có một Vũ Tướng nhất trọng quát lên một tiếng, nói với đám người chung quanh:
- Các đệ tử, động thủ, giết hết không tha.
Tiếng quát vang lên, đám người đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đám dong binh đều phóng lên, tay cầm binh khí nhảy về phía đám dong binh đang xung phong liều chết.
Mà lúc này, Vũ Tướng thất trọng kia đang dẫn đầu lao thẳng tới. Thủ ấn trong tay được kết, một đạo chưởng ấn hung hăng bổ ra, một đạo quang mang mấy chục thước này khiến cho mấy Vũ Sư dẫn đầu trong dong binh đoàn đông người trực tiếp bị đánh bay mấy chục thước, miệng phun máu bất tỉnh nhân sự.
- Giết.
Thấy mấy người trong đội bị giết, máu tươi phun ra cũng không làm cho đám dong binh sợ hãi, ngược lại càng thêm hưng phấn. Đám dong binh lăn lộn trong sơn mạch Vụ Đô đều hiểu rõ, nếu như gặp phải tình huống này, nhu nhược sẽ bị người khác giết mà thôi.
Đám người trong đội ngũ sáu mươi người kia bắn ra, nhanh chóng bao quanh đám người dong binh đoàn, binh khí nắm chặt, trực tiếp giết vào trong đoàn người. Tuy rằng nhân số ít hơn rất nhiều, thế nhưng khí thế cũng mạnh hơn không ít. Thực lực chỉnh thể cũng cao hơn. Trong sáu mươi người này có hơn mười người đều là Vũ Phách từ ngũ trọng tới lục trọng. Thực lực thấp nhất cũng đã là Vũ Sư bát trọng.
Mà trong đám dong binh đoàn kia, đội ngũ hơn ba trăm người, Vũ Sư nhất nhị trọng chiếm đa số, cũng không ít người vẫn còn là Vũ Sĩ bát trọng.
Hai đoàn người lao vào nhau, chân khí sắc bén tức thì bạo phát. Song phương giết đến đã ghiền. Tuy nói đám người dong binh thực lực yếu hơn thế nhưng kinh nghiệm chiến đấu cũng mạnh hơn không ít, phối hợp cực kỳ ăn ý.
← Ch. 0477 | Ch. 0479 → |