Độc giả của web truyenkiemhiep.com.vn hay truyenkiemhiep.org lưu ý!!! Trên PC hãy đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, còn trên điện thoại hãy tải app 1.1.1.1 rồi bật Warp lên để không bị chặn.

Truyện:Linh Vũ Thiên Hạ - Chương 0539

Linh Vũ Thiên Hạ
Trọn bộ 3468 chương
Chương 0539: Gặp lại Lữ Tiểu Linh
0.00
(0 votes)


Chương (1-3468)

Siêu sale Lazada


- Hừ.

Hắc Bạch Vô Thường hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lại nhìn về không trung.

- Chư vị tới thật sớm nha.

Trong không trung lúc này có sáu đạo thân ảnh nhanh chóng tiến tới, phía sau cũng có một đầu yêu thú phi hành.

Sưu Sưu.

Sáu đạo thân ảnh hạ xuống, đối với sáu người này, Lục Thiếu Du cũng không xa lạ gì, chính là Hà Dược Đông của Hóa Vũ tông và hai Vũ Suất khác. Còn có Đới Cương Tử của Quỷ Vũ Tông, Vương Xán Nhiên của Bảo Đài môn và Trần Ngọc Đông của Nam Hải môn.

Sáu người hạ xuống, sáu cỗ khí tức cường hãn lập tức khuếch tán. Trong đó đương nhiên khí tức của Hà Dược Đông là cường hãn nhất.

- Hà Dược Đông, Hóa Vũ Tông các ngươi cũng tới giúp vui sao?

Nhìn thấy Hà Dược Đông, sắc mặt Phí Lan trưởng lão của Lan Lăng sơn trang có chút biến hóa.

- Nực cười, các ngươi đều tới tại sao Hóa Vũ tông ta lại không thế tới đây?

Hà Dược Đông mỉm cười, ánh mắt đảo qua toàn trường cuối cùng rơi vào trên người Hắc Bạch vô thường và huynh muội Hoa gia.

- Hai vị cốc chủ, đã lâu không gặp.

Hà Dược Đông nói với huynh muội Hoa gia.

- Hòa ra là Hà trưởng lão của Hóa Vũ Tông, nhờ phúc của ngươi, huynh muội chúng ta vẫn chưa chết.

Hoa Mãn Ngọc ngẩng đầu nhìn vào đám người Hóa Vũ Tông rồi nói.

- Lục chưởng môn, ngươi cũng tới sớm vậy.

Trong đám người Hóa Vũ tông, Đới Cương Tử đã sớm nhìn thấy Lục Thiếu Du ở giữa, vẻ mặt có vẻ ngoài ý muốn.

- Ta vừa mới tới mà thôi, không nghĩ tới mọi người đã tới hết rồi.

Lục Thiếu Du mở miệng cười, trong lòng cũng hiểu rõ, chỉ sợ sắp tới sẽ có một hồi long tranh hổ đấu.

Nhìn thấy Đới Cương Tử và Lục Thiếu Du nói chuyện, huynh muội Hoa gia còn có người của Lan Lăng sơn trang đều nhìn về phía Lục Thiếu Du một chút. Cảm nhận khí tức trên người Lục Thiếu Du dường như cũng không có gì, cho nên mọi người cũng không để ý nhiều. Thế nhưng ánh mắt không khỏi liếc nhìn về phía Bạch Linh cùng với Tiểu Long trên vai Lục Thiếu Du.

- Hắc Bạch vô thường, không nghĩ tới các ngươi cũng tới.

Nghe Hoa Mãn Ngọc nói vậy, Hà Dược Đông đương nhiên cũng không để ý, hắn cũng không biết nói gì cho nên ánh mắt nhanh chóng đảo qua hai người Hắc Bạch vô thường.

- Hà Dược Đông, chúng ta cũng không có liên quan tới các ngươi, hà tất phải phỏi thăm. Đám người Nhất tông Nhất giáo Nhất trang các ngươi tới đây không phải là vì bảo vật của Bách Thú Cốc sao? Mọi người cùng đi thẳng vào vấn đề, hà tất phải hỏi thăm. Khặc KHặc.

Hắc vô thường cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua mọi người. Thế nhưng trong ánh mắt có một chút ngưng trọng người thường khó có thể nhìn thấy.

- Hắc Bạch vô thường, ở đây là Cổ Vực, không tới phiên các ngươi dương oai.

Ánh mắt Phí Lan trưởng lão nhìn về phía Hắc Bạch vô thường khẽ giật mình rồi nói với hai huynh muội Hoa Mãn Lâu, Hoa Mãn Ngọc:

- Hai vị cốc chủ, Bách Thú Cốc và Lan Lăng sơn trang ta đồng khí liên chi, người Bách Thú Cốc gặp nạn chính là chuyện của Lan Lăng sơn trang ta, hai vị qua đây, để ta xem ngày hôm nay ai có Lan Lăng sơn trang ta ở đây ai dám động tới hai vị.

- Phí trưởng lão, Nhất tông Nhất môn Nhất trang đều là một thể. Chuyện Bách Thú Cốc chính là chuyện của chúng ta. Mọi người đương nhiên phải cùng nhau bảo vệ an nguy của hai vị cốc chủ.

Ngũ Đàn Phàm trưởng lão của Hắc Sát giáo nhíu mày nói. Đương nhiên hắn sẽ không để cho huynh muội Hoa gia đi vào trong đám người Lan Lăng sơn trang. Đến lúc đó khác gì đưa bảo vật cho đám người Lan Lăng sơn trang kia.

Lục Thiếu Du vẫn lẳng lặng quan sát, đợi sự tình phát triển. Nghe mọi người nói chuyện đương nhiên Lục Thiếu Du cũng nhìn ra suy nghĩ trong lòng mọi người.

- Không nghĩ tới chư vị đều tới sớm như vậy, dường như chúng ta đã tới chậm một bước.

Lúc này từ phía xa đột nhiên có một đầu yêu thú phi hành khổng lồ bay tới mang theo khí lưu rít gào.

Nghe vậy Lục Thiếu Du nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía trước. Ánh mắt khẽ nhíu mày. Lúc này có ba đầu yêu thú phi hành bay tới. Có một đầu yêu thú ngũ giai đi trước. Ít nhất cũng có ba cường giả. Mà khi Lục Thiếu Du nhìn thấy thân ảnh xinh đẹp màu xanh bên người ba cường giả kia, sắc mặt không khỏi đại biến. Hắn đang muốn trốn vào đoàn người thế nhưng dường như đã chậm. Một thanh âm nũng nịu truyền tới.

- Tiểu lừa gạt, rốt cuộc ngươi cũng bị bản tiểu thư gặp được.

Thanh âm nũng nịu vang lên khiến cho mọi người nhìn lên. Lúc này trên lưng yêu thú phi hành khổng lồ có một thân ảnh xinh đẹp nhảy xuống, tốc độ nhanh như thiểm điện.

Thân ảnh xinh đẹp này chính là một nữ tử tuyệt mỹ, y phục bao quanh thân thể gợi cảm, linh lung, mê hoặc, đôi chân dài trắng phía dưới lộ ra một nửa.

- Không xong.

Sắc mặt Lục Thiếu Du đại biến, vẻ mặt như biến thành trái mướp đắng vậy. Không nghĩ tới lúc này Lục Thiếu Du hắn lại gặp phải Lữ Tiểu Linh, người mà hắn sợ nhất.

Sưu.

Thân ảnh Lữ Tiểu Linh lao thẳng về phía Lục Thiếu Du, thân ảnh như quỷ mị, ánh mắt mang thoe hận ý và oán khí ngập tràn.

- Bạch Linh, Tiểu Long không thể xuất thủ.

Lục Thiếu Du truyền âm thông tri cho Bạch Linh và Tiểu Long. Cảm nhận khí tức người tới bất thiện, Bạch Linh và Tiểu Long vốn chuẩn bị xuất thủ thế nhưng lại bị Lục Thiếu Du vội vã ngăn cản.

Tiểu Long, Bạch Linh lập tức đáp xuống vai Diệp Mỹ. Ánh mắt Bạch Linh không khỏi hiếu kỳ quan sát Lữ Tiểu Linh.

Lục Thiếu Du muốn chạy trốn, hắn biết bản thân mình muốn chạy trốn thì vô cùng dễ dàng. Thế nhưng hiện tại huynh muội Hoa gia ở đây, việc liên quan tới bảo vật của Bách Thú Cốc Lục Thiếu Du cũng không muốn chạy trốn, hắn cũng không muốn bỏ qua một cơ hội như vậy.

- Tiểu Linh, ta đã tìm nàng lâu rồi, không nghĩ tới ở chỗ này cũng gặp được nàng.

Lục Thiếu Du nhìn Lữ Tiểu Linh đang lao tới, thân ảnh không trốn mà lập tức đi về phía Lữ Tiểu Lĩnh.

- Đứng lại, ta không tin lời ngươi nói nữa.

Ánh mắt Lữ Tiểu Linh trầm xuống, nghiến răng, tay phải vung lên lập tức rút đoản kiếm ra khỏi vỏ. Một đạo kiếm quang nhanh chóng đâm về phía Lục Thiếu Du, linh lực được rót vào khiến cho không gian vang lên tiếng gió rít gào.

- Tiểu Linh, thực sự ta đã tìm nàng rất lâu rồi mà.

Ánh mắt Lục Thiếu Du dấu diếm sự cả kinh đứng bất động tại chỗ rồi nói.

- Ta phải chém ngươi thành tám khối mới có thể hả được cơn giận trong lòng.

Lữ Tiểu Linh căn bản không tin lời Lục Thiếu Du nói. Đoản kiếm trong tay mang theo kình phong sắc bén trong nháy mắt đâm tới trước người Lục Thiếu Du.

- Không ngờ nàng lại không tin lời ta nói. Vậy thì nàng giết ta đi, chết ở trong tay nàng ta cũng nguyện ý.

Ánh mắt Lục Thiếu Du trầm xuống, hai mắt nhắm chặt, lúc này hắn đã âm thầm tùy thời vận chuyển Thanh Linh Khải Giáp.

- Chưởng môn.

Diệp Mỹ biến sắc. Thế nhưng nhìn thấy Bạch Linh và Tiểu Long không xuất thủ, tuy rằng trong lòng lo lắng thế nhưng cũng không có động tác gì. Khí Vương Úc Khánh cũng vậy, tuy rằng trong lòng kinh ngạc thế nhưng nhìn thấy chưởng môn không phân phó, Tiểu Long và Bạch Linh cũng không xuất thủ cho nên hắn cũng chỉ đứng ở bên cạnh cảnh giới mà thôi.

*****

Sưu.

Kình phong sắc bén đảo qua cổ, trong lòng Lục Thiếu Du ngẩn ra, lúc này hắn có thể cảm giác được sự đau rát từ trên cổ mình.

- Vì sao ngươi không né tránh?

Lữ Tiểu Linh kinh ngạc nhìn về phía Lục Thiếu Du. Đoản kiếm trong tay gần tới cổ Lục Thiếu Du thì thủ ấn thu lại, đoản kiếm lập tức dừng lại sát cổ Lục Thiếu Du không tiến thêm một phân.

Lục Thiếu Du cảm giác có một mùi hương nhàn nhạt chui vào trong mũi mình. Hắn mở hai mắt ra nhìn chăm chú vào Lữ Tiểu Linh trước mặt, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ kia. Ba năm không gặp nàng vẫn ngây ngô như trước, lại thêm vài phần quyến rũ.

- Nàng muốn giết ta ta sao có thể trốn. Chết ở trong tay nàng ta cũng không oán hận.

Lục Thiếu Du nhìn nữ tử tuyệt mỹ trước mắt rồi nói. Ánh mắt không biết từ khi nào đã chuyển sang chế độ thâm tình.

Nhìn ánh mắt của Lục Thiếu Du, Lữ Tiểu Linh không khỏi run lên. Lập tức chu miệng, đoản kiếm trong tay lại kề sát vào cổ Lục Thiếu Du. Lục Thiếu Du có thể cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo từ trên cổ truyền tới. Đoản kiếm này tuyệt đối không phải phàm vật.

- Lẽ nào ngươi nghĩ ta không dám giết người thật sao? Ngươi lại dám gạt ta rồi tự mình chạy trốn. Hôm nay ta phải cho ngươi biết hậu quả của việc lừa bản tiểu thư.

Lữ Tiểu Linh cắn răng, ánh mắt nhìn thẳng về phía Lục Thiếu Du. Trong ánh mắt có một chút u oán. Đoản kiếm trong tay lại càng gần cổ Lục Thiếu Du hơn một chút.

Nhìn ánh mắt u oán này đột nhiên trong lòng Lục Thiếu Du có chút xúc động. Lập tức thu hồi sự xúc động này.

Lúc này, hai người hấp dẫn vô số ánh mắt nghi hoặc của mọi người chung quanh.

Vương trưởng lão đi theo phía sau Lữ Tiểu Linh cùng với Lưu trưởng lão không biết từ khi nào một trước một sau bao vây lấy Lục Thiếu Du.

Lục Thiếu Du cũng thấy được tất cả những chuyện này, ánh mắt khẽ biến đổi.

- Trước khi nàng giết ta, nàng có thể để cho ta nói một câu không? Nói xong ta chết cũng không tiếc.

Lục Thiếu Du nhìn thẳng vào mắt Lữ Tiểu Linh, ánh mắt càng thêm thâm tình.

Nhìn vào ánh mắt của Lục Thiếu Du, Lữ Tiểu Linh đột nhiên cảm thấy hận ý trong người giảm bớt một chút, ánh mắt kia khiến cho lòng nàng tê dại, giống như là điện giật vậy.

- Được rồi, để cho ngươi nói một câu, sau đó bản tiểu thư giết ngươi cũng không muộn.

Lữ Tiểu Linh giận dữ nói, trong ánh mắt vẫn mang theo sự oán hận.

Nhìn nữ tử tuyệt mỹ trước mắt, còn có mấy cường giả hộ tống Lữ Tiểu Linh, Lục Thiếu Du cắn răng, ánh mắt nhìn Lữ Tiểu Linh nói:

- Đã từng có cơ hội ở chung một chỗ với nàng, thế nhưng ta lại không quý trọng. Lúc này ta mới cảm thấy hối hận, sự thống khổ nhất trong đời ta cũng chỉ có chuyện này mà thôi. Mấy năm nay ta một mực tìm kiếm thế nhưng lại không tìm được nàng. Ta thường xuyên nghĩ nếu như ông trời có thể cho ta một cơ hội nữa. Để ta trở lại thời gian khi trước nhất định ta sẽ không chút do dự ở bên cạnh nàng. Ta biết ta không xứng với nàng, thế nhưng ta muốn ở bên cạnh nàng, cho dù đứng từ xa nhìn nàng cũng được. Chỉ cần ở bên cạnh nàng là tốt rồi. Nếu như con người có một kỳ hạn nào đó, ta hi vọng có thể ở bên cạnh nàng một vạn năm.

Nhìn Lục Thiếu Du, Lữ Tiểu Linh run rẩy, đoản kiếm dán vào trên cổ Lục Thiếu Du lúc này cũng run rẩy theo.

Mấy trăm người chung quanh lúc này nghe thấy Lục Thiếu Du nói vậy vô cùng ngạc nhiên. Ngay cả Diệp Mỹ, Hoa Mãn Ngọc cũng nhìn nhau, mà đám người hộ tống Lữ Tiểu Linh càng thêm há hốc mồm. Vốn những người này còn tưởng rằng tiểu thư và thanh niên áo xanh này có cừu oán, hóa ra không phải là thù, dường như giữa hai người này còn có chút gì đó.

Phanh.

Phanh một tiếng, đoản kiếm trong tay Lữ TIểu Linh rơi xuống đất, toàn thân đờ ra.

- Ngươi nói thật sao?

Lữ Tiểu Linh nhìn chăm chú vào Lục Thiếu Du, một lát sau mới mở miệng nói ra một câu.

- Thật hay không đã không còn quan trọng, có thể gặp lại nàng ta cũng đã hài lòng. Hiện giờ nàng có thể giết ta. Ta chết cũng không oán, thế nhưng ta muốn nhìn thấy nàng tận mắt giết ta. Chí ít cũng để ta biết là ta chết ở trong tay nàng.

Lục Thiếu Du nói.

- Ta...

Cả người Lữ Tiểu Linh run lên, tâm loạn như ma. Lúc này đâu còn hạ thủ được nữa.

- Hai oa nhi chưa ráo máu đầu, nói chuyện tình yêu thì đi nơi khác, nơi này không phải địa phương đàm tình nói ái của các ngươi.

Sắc mặt Bạch Vô Thường trầm xuống.

- Chuyện của ta mắc mớ gì tới ngươi.

Lữ Tiểu Linh đang không biết làm sao, tâm loạn như ma, nghe được lời của Bạch Vô Thường nhất thời liền tức giận.

- Tiểu nữ oa nhi lớn mật, ngươi muốn chết!

Sắc mặt Bạch Vô Thường nhất thời đại biến, bị một tiểu nữ oa trách mắng, đây là lần đầu đâu.

- Bạch Vô Thường, chuyện của tiểu thư nhà ta quan hệ gì tới ngươi, ngươi còn chưa có tư cách quản.

Trong đám người, một lão giả chừng năm mươi tuổi mặc trường bào màu lam lạnh nhạt nói một tiếng, quanh thân hắn tản ra Linh lực quấn quanh, nhìn khí tức vào khoảng trình tự Linh soái thất trọng.

- Quách Văn Tinh, khặc khặc, nguyên lai là đại tiểu thư Linh Thiên môn các ngươi, thì tính sao, đừng đem Linh Thiên môn áp ta.

Bạch Vô Thường thản nhiên nói, nhưng sắc mặt cũng thoáng co rút lại.

- Tên lừa gạt, hôm nay ta không giết ngươi, nhưng ngươi phải đáp ứng ta, lần này theo ta trở về.

Lữ Tiểu Linh nhìn chăm chú vào Lục Thiếu Du, vẻ tức giận đã giảm đi rất nhiều, thậm chí còn có chút ửng đỏ.

- Hừ, động thủ!

Trong nháy mắt hai đạo thân ảnh bỗng dưng lao thẳng tới chỗ Hoa gia huynh muội. Hai thân ảnh một đen một trắng, chính là hai người Hắc Bạch Vô Thường, giờ phút này một tông một môn một giáo một trang đều đã tới, hai người đã quyết định chủ ý phải ra tay trước.

- Hắc Bạch Vô Thường, nơi này còn chưa tới lượt các ngươi hung hăng càn quấy.

Vài thanh âm trách mắng đồng thời truyền tới, mấy thân ảnh cơ hồ cùng lúc lao về hướng Hắc Bạch Vô Thường.

Trên người họ đều mang theo khí tức cường hãn cùng Linh lực ba động, cả phiến không gian đột nhiên vặn vẹo.

- Phanh phanh!

Vài đạo công kích hung hăng đánh về phía Hắc Bạch Vô Thường, mấy đạo quyền ấn cùng chưởng ấn áp xuống nhanh như chớp bao phủ hai người.

Sắc mặt hai người đại biến, đều phát ra hộ thân cương quyển bao phủ thân thể, khoảnh khắc đẩy văng chưởng ấn quyền ấn, khí tức cường hãn làm cả không gian đều run rẩy.

- Oanh oanh...

Lực lượng va chạm, ngay lập tức nứt toác, nếu thực lực thấp căn bản không thể thấy rõ quá trình giao thủ.

Không gian nổ tung, lực lượng cuồng bạo nhất thời tràn ngập, kình phong quét ngang bám theo đá vụn, không gian sóng gợn nhộn nhạo tán ra.

- Thình thịch...

Trong kình khí cuồng bạo, giờ phút này chỉ thấy Hắc Bạch Vô Thường chật vật thối lui ra sau, theo kình khí tiêu tán, bốn thân ảnh lộ ra, chính là Hóa Vũ tông Hà Dược Đông, Hắc Sát giáo Ngũ Quần Phàm, Lan Lăng sơn trang Phí trưởng lão, còn có Linh Thiên môn Quách Văn Tinh.

Trong bốn người Quách Văn Tinh tu vi Linh soái thất trọng, Ngũ Quần Phàm Vũ soái thất trọng, Phí trưởng lão cùng Hà Dược Đông Vũ soái bát trọng, bốn người hợp lực mạnh hơn Hắc Bạch Vô Thường một ít, thực lực hai người chỉ tới trình tự Vũ soái bát trọng.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-3468)