← Ch.1003 | Ch.1005 → |
Dưới quang mang chói mắt, đao mang đột nhiên hóa thành một đạo đao mang hơn nghìn trượng giống như thực chất. Khí phách mạnh mẽ. Khí thế trên người Phách Đao Long Tam lúc này đã tới đỉnh. Cánh tay giơ lên, đao mang cường hãn cuồng bạo xé rách không gian đánh về phía Lục Thiếu Du. Thực lực như vậy, tuy rằng là Vũ Suất lục trọng, thế nhưng tuyệt đối không yếu hơn Vũ Suất bát trọng.
- Chiến Đao thức thứ hai, Tuyệt Diệu Ảnh Đao.
Ánh mắt Khuất Đao Tuyệt trầm xuống, lần thứ hai huy vũ chiến đao trong tay. Khí tức khuếch tán ra chung qunah, giống như là không gian đọng lại. Dưới đao mang, không gian bị chém ra từng vết. Trên toàn bộ sân rộng lúc này chỉ có lưu quang từ đao mang lóe lên.
- Ha ha, tới tốt.
Lục Thiếu Du mỉm cười. Thực lực mấy người này quả thực không kém. Nếu không phải hắn đã đột phá Vũ Vương, thì quả thực rất khó đối phó với ba người này.
- Hàn Băng Ấn.
- Ảm Nhiên Tiêu Linh Chưởng.
- Thử Thôi Phong Chưởng của ta.
- Chiến Đao thứ thứ ba, Thiên La Địa Võng Đao.
- Thiên Thủ Liệt Cương Ấn.
- Đại Địa Cương Thuẫn.
- Lục Thiếu Du, ăn Phong Quyển Tàn Vân của ta.
- Phong Quyển Tàn Vân ta cũng có.
Trong lúc gió nổi mây phun, từng tiếng quát vang lên. Mấy đạo thân ảnh xuyên qua không gian hỗn loạn. Từng đạo khí tức cuồng bạo cùng với thanh âm bạo liệt vang lên không ngớt trên sân rộng.
Phanh Phanh Phanh.
Long Tam, Lăng Phong, Khuất Đao Tuyệt lần lượt bị đánh bay rồi lại đứng dậy công kích. Lục Thiếu Du lưu thủ cho nên mỗi lần chỉ đánh bay ba người, cũng không tạo thành thương thế quá lớn.
Phanh Phanh.
Đá vụn bắn tứ tung, ba người lần thứ hai bị đánh bay, tuy rằng không có thương thế quá nặng, thế nhưng mặt mũi cũng bị bầm dập, nhìn qua chật vật không ngớt.
- Ha ha, ta đã nói rồi. Ba người các ngươi liên thủ ta cũng có thể chà đạp các ngươi.
Lục Thiếu Du cười hắc hắc rồi nói. Có thể chà đạp ba người này như vậy quả thực không dễ dàng.
- Hừ, tiếp tục.
Ba người lại lần nữa lao tới, thế nhưng trong nháy mắt lại bị đánh bay xuống.
Trên sân rộng, chúng trưởng lão và hộ pháp đều cười khổ. Thực lực ba người Khuất Đao Tuyệt đã rất mạnh rồi, thế nhưng thực lực Lục Thiếu Du lại vô cùng biến thái, cường hãn. Ba người kia cũng chỉ có thể bị chà đạp mà thôi.
Lục Trung nhìn xuống giữa sân, thấy thực lực Lục Thiếu Du hiện tại, trong mắt không khỏi hiện lên tiếu ý. Thực lực như vậy đã vượt quá tưởng tượng của hắn.
Vũ Ngọc Tiền khẽ mỉm cười. Đệ tử của hắn đã hoàn toàn có thể chà đạp đệ tử của những trưởng lão khác khiến cho hắn vô cùng mát mặt.
- Nhị đệ, đệ bắt nạt mấy người bọn họ quá rồi.
Đúng lúc này, Dương Quá trên khán đài nhìn thấy một màn kia, cũng không nhịn mà hét lớn một tiếng:
- Ba người các ngươi, ta đến giúp một tay.
Thanh âm trầm thấp vang lên. Một đạo thân ảnh màu xám lóe lên, trong lúc mọi người còn chưa nhìn thấy rõ ràng đã đáp xuống sân rộng, một cỗ khí thế bắt đầu lan tràn ra chung quanh.
- Dương Quá.
Trên đài, chúng trưởng lão tức thì nhíu mày. Lúc này trong Vân Dương Tông, tất cả các đệ tử cũng không nhận ra Dương Quá, thế nhưng cảm nhận cỗ khí thế trên người Dương Quá, đám đệ tử cũng không khó nhìn ra thực lực người này rất mạnh. Chỉ có Lục Vô Song, Vân Hồng Lăng, Lục Tâm Đồng là cười khổ, có Dương Quá gia nhập, sợ rằng càng thêm náo nhiệt.
Khuất Đao Tuyệt, Lăng Phong, Long Tam dường như còn chưa biết thân phận của Dương Quá, cũng chỉ mới gặp Dương Quá ngày hôm qua mà thôi. Ánh mắt ba người đảo qua trên người Dương Quá, thực lực người này không ngờ ba người bọn họ lại nhìn không thấu, trong lúc mơ hồ, ba người đều có thể cảm giác được. Thực lực Dương Quá tuyệt đối cường hãn, khiến cho trong lòng bọn họ vô hình trung có cảm giác run sợ.
- Ha ha, tới đây đi.
Lục Thiếu Du mỉm cười. Có Dương Quá gia nhập, chiến ý trong mắt hắn càng tăng lên, lúc này mới có thể tận hứng.
- Đệ cũng nên cẩn thận.
Dương Quá nhíu mày, chiến ý trong mắt bắn ra. Một cỗ chân khí thổ hệ từ trong cơ thể tràn ra. Cánh tay vung lên, một cỗ kình phong mạnh mẽ khuếch tán, thổ bay bụi trên mặt đất. Một cỗ khí tức sắc bén lan tràn ra chung quanh.
- Thật mạnh mẽ.
Khí thế của Dương Quá khiến cho sắc mặt ba người Khuất Đao Tuyệt kinh hãi, khí thế như vậy bọn họ còn xa mới có thể chống lại. Không ít đệ tử cũ chung quanh lúc này cũng cả kinh.
- Người này là ai, thật mạnh mẽ a.
Trong đoàn người, Quỷ Thủ Đỗ Tử Thuần kinh ngạc nói.
- Thật mạnh, không phải là người bình thường a.
Dương Diệu nhíu mày, cỗ khí tức trên người nam tử áo xám kia khiến cho nàng có cảm giác run sợ.
- Muội muội, muội có biết người nọ là ai không? Quả thực rất tuấn tú, rất có vị đạo.
Nhìn Dương Quá, ánh mắt Dương Mạn sáng ngời, hai mắt nhìn chăm chú vào trên người Dương Quá.
- Hài tử này, vì sao cũng lên rồi.
La Lan thị bất đắc dĩ than thở, nhìn thấy Dương Quá cũng lên đài khiến cho nàng vô cùng sốt ruột.
- Mẫu thân, yên tâm đi. Hai ca ca đều không có việc gì đâu.
Lục Tâm Đồng mỉm cười, thực lực của ca ca và Dương Quá nàng cũng biết.
Sưu Sưu.
Giờ phút này, giữa sân đã tràn ngập khí thế hung hãn. Chiến ý trên người Dương Quá tràn ra. Chân khí thuộc tính thổ từ trong cơ thể bạo phát, cuối cùng giống như quang tráo bao phủ không gian quanh người. Trên người trong nháy mắt có một chiếc áo giáo bằng chân khí. Chiếc áo giáp này giống như nham thạch tạo thành. Năng lượng thuộc tính thổ chung quanh lúc này vô cùng trầm ổn, một cỗ khí thế ngất trời từ trên đó bạo phát ra.
- Khí tức của Vũ Vương, người này là Vũ Vương.
Không ít đệ tử cũ là người biết hàng lập tức kinh ngạc, toàn trường ồ lên.
- Thanh Linh Khải Giáp.
Lục Thiếu Du biết thực lực của Dương Quá cho nên lập tức bố trí Thanh Linh Khải Giáp. Khí tức trên người hắn giờ phút này cũng thả ra. Thực lực Vũ Vương nhị trọng nhanh chóng xuất hiện trong mắt mọi người.
Hai cỗ năng lượng mạnh mẽ sinh ra uy áp lan tràn ra chung quanh. Tức thì khiến cho những người thực lực hơi yếu hô hấp có chút khó khăn.
- Trời a, mới qua bao lâu mà tiểu tử này đã là Vũ Vương nhị trọng rồi.
Trên khán đài, Dương trưởng lão há hốc mồm. Khi trước trên thành Cự Giang, Lục Thiếu Du mới là Vũ Vương nhất trọng mà thôi, lúc này đã là Vũ Vương nhị trọng.
- Thực lực thật mạnh mẽ.
Đám người chung quanh sợ hãi than. Cảm nhận từng cỗ chiến ý phóng lên trời trong sân rộng khiến cho trong lòng mọi người chấn động.
- Vũ Vương, không ngờ lại là Vũ Vương. Còn không phải là Vũ Vương bình thường.
Khuất Đao Tuyệt cảm nhận khí tức trên người Dương Quá khiến cho hắn vô cùng sợ hãi. Trong mắt hắn, người hắn bội phục nhất vẫn chỉ có một mình Lục Thiếu Du. Mà lúc này cảm nhận được khí tức của Dương Quá hắn mới biết được. Ở bên ngoài, cường giả trẻ tuổi quả thực không ít. Hắn chỉ ở trong Vân Dương Tông sợ rằng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.
- Bắt đầu.
Sóng gợn trong không gian bị đánh văng ra. Bầu không khí trầm ổn rốt cuộc bị phá tan.
*****
Sưu Sưu.
Thân ảnh Lục Thiếu Du, Dương Quá lập tức thả người nhảy lên, tốc độ cực nhanh. Người có thể nhìn thấy rõ ràng thân ảnh của hai người sợ rằng cũng không nhiều. Tuyệt đại bộ phận người chỉ có thể nhìn thấy hai cái bóng không rõ mà thôi.
Phanh Phanh.
Hai người giống như lưu tinh trực tiếp va chạm vào nhau mang theo lực lượng mạnh mẽ. Sóng gợn trong không gian nhộn nhạo. Trong nháy mắt chấn động. Tiếng trầm muộn kinh thiên vang lên. Toàn bộ không gian lúc này giống như bị nghiền nát vậy.
Thực lực thật mạnh mẽ.
Chúng đệ tử há hốc mồm. Thực lực như vậy cách bọn họ quá xa, căn bản không cùng một đẳng cấp.
- Lên.
Khuất Đao Tuyệt, Long Tam, Lăng Phong nhìn nhau, có thể tham dự trận chiến như vậy, đối với bọn họ mà nói chính là cơ hội khó cầu. Thân ảnh ba người lập tức nhảy lên.
- Lục Thiếu Du, bốn người vây công ngươi cũng đừng nói chúng ta bắt nạt ngươi.
Phi Ưng Lăng Phong hét lớn một tiếng, quanh thân xuất hiện một vòng xoáy thật lớn. Trong vòng xoáy vang lên tiếng gió thổi ô ô, dòng xoáy điên cuồng xoay tròn, giống như một cơn lốc khổng lồ. Cơn lốc khổng lồ này đột nhiên co rút lại còn trăm thước giống như một đạo quang trụ chọc trời. Sóng gợn trong không gian bị bài xích, cả không gian gấp khúc.
Bàn chân Long Tam đạp mạnh hư không một cái, thân ảnh bắn về phía trước mang theo một mảnh đao mang ngập trời đánh về phía Lục Thiếu Du.
Khuất Đao Tuyệt cũng không cam lòng yếu thế, khí thế bàng bạc tuôn ra, lao thẳng về phía Lục Thiếu Du.
- Ha ha, tới tốt.
Lục Thiếu Du cười ha ha. Lúc này mới có thể tận hứng. Ánh mắt hắn nhíu lại, chân khí bàng bạc phô thiên cái địa từ trong cơ thể tuôn ra. Chân khí dưới chân chợt lóe, thân thể Lục Thiếu Du đột nhiên xuất hiện trên sân rộng. Bàn tay trong nháy mắt vươn ra, trong không trung nhất thời có một cỗ năng lượng thuộc tính thổ phô thiên cái địa bạo phát tới. Cả không gian trực tiếp gấp khúc. Trong không gian, ngoại trừ Lục Thiếu Du ra, áp lực trên người mọi người tăng lên. Công kích kinh khủng của ba người Long Tam, Lăng Phong, Khuất Đao Tuyệt tức thì ảm đạm giống như ba người bị cấm chế vậy.
- Phá.
Dương Quá hét lớn một tiếng. Năng lượng thuộc tính thổ quang người giống như thủy triều hội tụ vào trong chưởng ấn trong tay. Uy thế trong nháy mắt đại tăng. Trên bàn tay có một đạo chưởng ấn màu vàng mang theo tàn ảnh phóng lên cao, lập tức đánh vào trong không gian của Lục Thiếu Du.
Phanh Phanh.
Không gian của Lục Thiếu Du tạo ra dường như bị chấn động, áp lực trên người ba người lăng Phong, Khuất Đao Tuyệt mới giảm đi. Thân thể nhân cơ hội chạy ra.
Phanh Phanh.
Năm người như thuấn di, tiếp tục đánh với nhau. Có Dương Quá gia nhập, áp lực của ba người Khuất Đao Tuyệt giảm đi không ít.
Lục Thiếu Du không thể dùng toàn lực, toàn lực của hắn đều là sát chiêu. Một khi vận dụng sẽ không còn là thi đấu bình thường. Do có Thanh Linh Khải Giáp và Bất Diệt huyền thể, hắn cũng không lo lắng quá. Thế nhưng uy hiếp Dương Quá tạo ra quá lớn, nếu như hắn không dùng toàn lực, muốn đối phó với Dương Quá sẽ không phải là chuyện dễ dàng. Mà Dương Quá trên phương diện lĩnh ngộ thuộc tính cũng rất mạnh.
Trong lúc đấu Lục Thiếu Du cũng phát hiện ra, khi chống lại Dương Quá, dưới năng lượng thuộc tính thổ của Dương Quá, lực áp chế của không gian thuộc tính thổ của hắn sẽ giảm đi. Trước mặt Dương Quá không còn tạo ra tác dụng quá lớn.
Nguyên nhân trong đó chỉ cần suy nghĩ một lát là Lục Thiếu Du cũng hiểu rõ. Trong không gian năng lượng thuộc tính, hoàn toàn là dùng năng lượng thuộc tính của bản thân áp chế đối thủ. Nếu như đối thủ lĩnh ngộ năng lượng thuộc tính cũng rất mạnh mẽ thì lực áp chế sẽ yếu đi rất nhiều. Nếu như đối thủ lĩnh ngộ năng lượng thuộc tính không kém bản thân là mấy, vậy thì cỗ lực áp chế này sẽ trực tiếp biến mất. Mà nếu như đối phương mạnh hơn bản thân mà nói, vậy thì bản thân sẽ bị năng lượng thuộc tính của đối phương áp chế lại.
Phanh Phanh.
Dưới ánh mắt của bao người, từng đạo công kích va chạm vào một chỗ. Từng tiếng nổ mạnh kinh thiên ầm ầm vang lên trong sân rộng.
Phanh Phanh.
Một cỗ kình khí cuồng bạo ầm ầm khuếch tán trên không trung. Kình phong cường hãn giống như một cơn lốc cuồng bạo thổi qua Địa Long Đỉnh.
Chiến đấu kịch liệt như vậy cũng khiến cho mọi người mở rộng tầm mắt, đặc biệt là đám đệ tử mới, rốt cuộc mới biết được cái gì gọi là cường giả. Trong lòng mỗi người lúc này đều khắc sâu hình ảnh này, thầm nghĩ đây mới chính là mục tiêu mà sau này bọn hắn truy cầu.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, La Lan thị trợn mắt líu lưỡi. Đây là công kích do hai nhi tử của nàng tạo ra sao? Quá kinh khủng a. Lúc này Lục Trung cũng bị chấn động thật sâu.
- Thực lực như vậy, ngày có thể đăng đỉnh Vũ Tôn sợ rằng cũng không lâu.
Chúng trưởng lão Vân Dương Tông trên khán đài than thở.
- Lão đại, đệ tới giúp huynh.
Trên khán đài, thanh âm của Tiểu Long vang lên, thân ảnh trong nháy mắt bước lên trên không trung, giống như là một đạo quang mang ầm ầm phá không mà tới. Luận tốc độ, tốc độ của Tiểu Long ngay cả Lục Thiếu Du ở thời điểm toàn lực thôi động Huyễn Ảnh Thanh Vũ cũng không dám nói có thể nhanh hơn Tiểu Long.
- Ăn một quyền của ta.
Tiểu Long nói xong, thân ảnh đã tới trước người Phách Đao Long Tam. Thân thể nho nhỏ lăng không mà đứng, nắm tay nhỏ như ngọc trực tiếp đánh ra một quyền về phía Long Tam. Khí thế kinh người khiến cho không gian gấp khúc.
Long Tam sửng sốt, dáng dấp của Tiểu Long khiến cho hắn kinh ngạc. Mà nhìn thấy cỗ khí thế trên người Tiểu Long, Long Tam lập tức đánh ra một đám đao mang ngăn trở trước mặt.
Tiểu Long nhíu mày, quyền ấn trực tiếp đánh ra, hung hăng va chạm vào đao mang. Đao mang sắc bén của Long Tam tức thì giống như nước ba động, bị một đạo quyền ấn đánh vào làm cho gợn sóng rồi phân thành mấy phần. Tiếp theo, quyền ấn của Tiểu Long phá tan sự ngăn trở của đao mang, hung hăng đánh vào trên người Long Tam.
Phanh Phanh.
Dưới một quyền nho nhỏ này, thân thể to lớn của Long Tam giống như diều đứt dây rơi xuống mặt đất. Mặt đất phía dưới nứt nẻ, sắc mặt Long Tam trắng bệch.
- Còn ngươi nữa.
Tiểu Long không chút do dự, thân ảnh nhanh như thiểm điện bắn tới trước người Phi Ưng Lăng Phong.
Lăng Phong lúc này còn đang kinh hãi, kết cục của Long Tam hắn tận mắt nhìn thấy. Thật sự hắn khó có thể tượng tượng ra đó là việc mà một tiểu đồng có thể làm được. Nhìn thấy Tiểu Long đánh tới, cánh tay hắn đánh ra một đạo chưởng ấn bàng bạc, tuyệt đối không dám coi thường Tiểu Long.
Chỉ là Phi ưng Lăng Phong vẫn coi thường thực lực của Tiểu Long, nắm tay Tiểu Long nắm chặt, không gian chung quanh vô hình trung gấp khúc. Ầm ầm va chạm với một chưởng của Phi ưng Lăng Phong.
Phanh Phanh.
Tiếng nổ quanh quẩn trong không trung giống như tiếng sấm. Kình khí bành trướng, vô số phong nhận hỗn loạn bắn ra bốn phía. Dưới kình khí kinh khủng này vô số ánh mắt nhìn kỹ về trên sân rộng, cảnh tượng này khiến cho mọi người sợ hãi than, đồng thời cũng hít sâu một hơi.
Phanh.
Tiếp theo một thân ảnh lớn từ trong kình khí cuồng bạo trực tiếp bị đánh bay ra rồi ngã xuống mặt đất. Mặt đất nứt nẻ, đá vụn bắn tứ tung.
← Ch. 1003 | Ch. 1005 → |