← Ch.1032 | Ch.1034 → |
Vũ kỹ đạt tới cấp bậc Địa cấp, hai chữ vô giá đã không đủ để hình dung được nữa. Nếu như ném ra bên ngoài, đủ để khiến cho mọi người tranh đoạt tới đầu rơi máu chảy.
Nhìn khối ngọc giản này, Lục Thiếu Du mỉm cười. Lấy được vũ kỹ Địa cấp trên người nhạc phụ Vân Khiếu Thiên quả thực không phải là một chuyện dễ dàng.
Lục Thiếu Du cũng nhớ rõ Nam thúc đã từng nói qua. Học có chọn lọc thì dễ tinh thông hơn. Câu này Lục Thiếu Du cũng đã sớm suy nghĩ qua. Lời nói của Nam thúc đương nhiên là đúng. Thế nhưng Lục Thiếu Du cũng có quyết định của mình. Tu luyện vũ kỹ các loại thuộc tính vô hình trung cũng làm tăng cường việc lĩnh ngộ thuộc tính cho hắn. Tốc độ tu luyện vũ kỹ và lĩnh ngộ thuộc tính của hắn vẫn luôn vượt quá dự đoán của Nam thúc. Hơn nữa chuyện này Lục Thiếu Du cũng có chừng mực, cũng không tham nhiều mà không tinh.
Lấy ra bộ vũ kỹ thuộc tính phong này Lục Thiếu Du cũng đã từng suy nghĩ kỹ. Hiện tại lĩnh ngộ thuộc tính thổ của hắn đã vô cùng mạnh. Xếp thứ hai chính là thuộc tính hỏa. Hiện tại vũ kỹ Địa cấp sơ giai Tề Thiên Liệt Địa trảo đã tu luyện có chút thành tựu, cho nên tu luyện vũ kỹ Địa cấp sơ giai thuộc tính phong có lẽ không thành vấn đề nữa.
Vốn Lục Thiếu Du dự định trước tiên sẽ tu luyện vũ kỹ Địa cấp sơ giai thuộc tính thổ trong Huyền Thiên bí cảnh, thế nhưng trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, tu luyện vũ kỹ thuộc tính phong là thích hợp nhất.
Toàn bộ người Thiên Sí Tuyết Sư lúc này đều được bao phủ bởi một đám qunag mang chói mắt. Trong quang mang có một cỗ khí tức thuộc tính phong phiêu dật lan tràn. Bên trong cỗ khí tức thuộc tính phong này không ngờ lại có năng lượng thiên địa nhàn nhạt bị dẫn dắt tới. Một lát sau, quang mang mới được thu liễm lại, bầu trời cũng khôi phục lại bình thường.
Loại động tĩnh này cũng kinh động Dương Quá đang tu luyện kiếm pháp thuộc tính thổ bên cạnh. Thế nhưng hắn cũng chỉ nhìn thoáng qua một chút rồi mang theo sự kinh ngạc mà tiếp tục tu luyện kiếm pháp của mình.
Trên phương diện tu luyện Dương Quá cực kỳ khắc khổ, chuyên tâm, điểm này Lục Thiếu Du cũng đã sớm nhận ra. Quả thực rất hiếm thấy ai có thể tu luyện chăm chỉ như vậy. Lúc còn ở Vân Dương Tông, ngoại trừ thời gian ở cùng mẫu thân ra, Dương Quá đều đi tới hậu sơn mà tu luyện, tiến bộ cũng cực kỳ kinh người.
Một lát sau, Lục Thiếu Du mở hai mắt ra. Trong mắt hiện lên sự kinh ngạc không ngớt. Từ tin tức trong ngọc giản Lục Thiếu Du mới biết được. Vũ kỹ Địa cấp sơ giai thuộc tính phong này gọi là Tử Vong Phong bạo. Uy lực của Tử Vong PHong Bạo này vô cùng bất phàm. Tu luyện tới đại thành đủ để bao phủ không gian, bộc phát ra uy lực cường hãn. Cho dù xé rách không gian cũng là chuyện bình thường. Vũ kỹ này cực kỳ bá đạo, đặc biệt có lực sát thương quy mô lớn.
- Bắt đầu tu luyện.
Nhìn mảnh núi non phía dưới, khóe miệng Lục Thiếu Du nhếch lên mang theo chút tiếu ý. Trên phương diện thuộc tính phong, lĩnh ngộ của hắn so với thuộc tính hỏa mạnh hơn không ít. Hiện tại Tề Thiên Liệt Địa trảo đã tu luyện thành công, Tử Vong Phong Bạo này có lẽ cũng có thể tu luyện thành công.
Khẽ mỉm cười, đôi mắt nhắm lại, tâm thần chậm rãi lướt qua cỗ tin tức trong ngọc giản. Bắt đầu tỉ mỉ nghiên cứu phương pháp tu luyện Tử vong Phong Bạo.
Một lát sau, sau khi tỉ mỉ nghiên cứu phương pháp tu luyện, Lục Thiếu Du mới mở hai mắt ra. Từ Vong Phong Bạo này không hổ là vũ kỹ Địa cấp sơ giai, độ khó khi tu luyện không kém Tề Thiên Liệt Địa trảo một chút nào. Cũng cần sự hiểu rõ năng lượng thuộc tính tới trình độ nhất định thì mới thôi động được vũ kỹ. Mà trước khi tu luyện còn cần đả thông không ít kinh mạch riêng trên cơ thể.
Đối với chuyện này trong lòng Lục Thiếu Du vô cùng rõ ràng. Tu luyện Tề Thiên Liệt Địa trảo cũng như vậy, tu luyện Tử Vong Phong Bạo sẽ không dễ dàng hơn chút nào. Vũ kỹ đạt tới cấp bậc như thế này, chỉ có hiểu rõ năng lượng thuộc tính tới trình độ nhất định thì mới có thể thôi động được vũ kỹ. Chân khí đơn thuần đã không đủ để thôi động vũ kỹ Địa cấp.
- Tu luyện.
Lục Thiếu Du thì thào nói. Vũ kỹ Địa cấp nếu như dễ dàng tu luyện như vậy cũng không gọi là vũ kỹ Địa cấp nữa. Mà cho dù khó hơn nữa, hắn cũng không tin mình không thể tu luyện thành công. Hơn nữa dù sao hắn cũng đã tu luyện thành công Tề Thiên Liệt Địa trảo.
Ngưng thần tĩnh khí, một lát sau Lục Thiếu Du tiến vào trạng thái tu luyện. Sau khi tiến vào trạng thái tu luyện, tâm thần Lục Thiếu Du cũng nhanh chóng khống chế chân khí đi đả thông một ít kinh mạch đặc thù trên cơ thể.
Ngay khi một đám chân khí tiến vào trong một kinh mạch nhỏ, cảm giác bế tắc trong kinh mạch dùng tốc độ vô cùng thong thả biến mất. Chỉ sau một canh giờ trực tiếp bị đả thông, căn bản không có một chút khó khăn nào. Thậm chí còn không có bao nhiêu cảm giác.
Đối với chuyện này Lục Thiếu Du cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Người khác muốn đả thông kinh mạch đặc thù chính là một việc vô cùng khó khăn. Cũng không phải người nào cũng có thể đả thông được. Mà đả thông kinh mạch, loại cảm giác đau đớn này rất mạnh, đủ để khiến cho người bình thường không thể thừa nhận được. Thậm chí rất nhiều người cũng vì nó mà dừng lại, coi như có vũ kỹ Địa cấp cũng không thể tu luyện.
Nghi hoặc một lát, Lục Thiếu Du cũng chỉ có thể quy kết cho việc mình có Bất Diệt Huyền thể. Thân thể hắn hiện tại đã cường hãn tới mức biến thái cho nên đả thông kinh mạch đối với hắn mà nói, có lẽ không có một chút khó khăn nào. Muốn chỗ nào thông thì trực tiếp có thể đả thông được.
Chân khí lập tức vận chuyển, Lục Thiếu Du tiếp tục đả thông những kinh mạch đặc thù khác trong cơ thể. Kết quả cũng như vậy, trực tiếp bị đả thông, căn bản không có một chút khó khăn nào.
- Chính thức tu luyện.
Sau khi đả thông tất cả kinh mạch cần thiết, Lục Thiếu Du mở hai mắt ra, tinh quang trong mắt bắn ra. Cánh tay đánh ra một đạo thủ ấn huyền ảo. Trước thủ ấn, lúc này có một cỗ năng lượng thuộc tính phogn trong không gian rung động.
Lúc thủ ấn được kết, trong không trung có một cỗ năng lượng hội tụ tạo thành vòng xoáy. Vòng xoáy này chỉ vừa mới bắt đầu thì lập tức tán loạn, không thể ngưng tụ thành hình. Mà sắc mặt Lục Thiếu Du cũng tái nhợt.
Tu luyện vũ kỹ cấp độ này Lục Thiếu Du cũng đoán sẽ tốn một khoảng thời gian không ngắn. Từng đạo thủ ấn được kết, cứ như vậy một lần lại một lần. Lục Thiếu Du chìm đắm trong tu luyện trên bầu trời.
Trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, thân thể nho nhỏ của Tiểu Long được một vòng quang tráo màu vàng bao phủ. Mà trên thân thể của Lục Tâm Đồng được một vòng quang tráo nửa trắng nửa đen bao phủ, vô cùng quỷ dị. Tất cả đều đang trong trạng thái tu luyện, khí tức chậm rãi được tăng cường.
Dương Quá vẫn tu luyện kiếm pháp. Loại kiếm pháp này vô cùng quỷ dị. Mỗi một đạo kiếm quang được đánh ra, động tác không hề phức tạp một chút nào mà cực kỳ đơn giản. Thế nhưng nhìn vào lại khiến cho tim người khác đập nhanh, có cảm giác Dương Quá đã đạt tới cảnh giới từ phức tạp biến thành đơn giản.
*****
Thời gian chậm rãi trôi qua, cũng không biết đã trôi qua bao lâu, Thiên Sí Tuyết Sư dựa theo phương hướng từ trước phi hành tới một hải vực vô biên. Trên bầu trời xanh thẳm có một đạo lưu quang màu trắng nhanh như thiểm điện xẹt qua.
Trong một quần sơn liên miên, có không ít kiến trúc mênh mông không thấy điểm dừng. Trên quần sơn tràn ngập một màu xanh ngát, toát ra sinh cơ bừng bửng.
Một sân rộng nguy nga hiện lên trên quần sơn. Mà trước sân rộng có một thanh trường kiếm bằng đá dựng đó, ước chừng cao nghìn thước. Rộng vài trăm thước, từ xa nhìn lại giống như một cự nhân to lớn trong thiên địa, khiến cho người ta có cảm giác nguy nga, đồ sộ.
Thanh trường kiếm bằng đá này chỉ thẳng trời cao. Trên thân kiếm có khắc mấy chữ như rồng bay phượng múa - "Thiên Kiếm môn". Chữ cứng cáp có lực mang theo khí tức cổ xưa, cùng với khí phách sắc bén.
Trong phạm vi của Thiên Kiếm môn, trong chỗ sâu trong quần sơn có một ngọn núi khổng lồ. Ngọn núi này cao vút trong mây. Cây cối chung quanh um tùm, vách núi cao vời vợi. Mà chung quanh chỉ có ngọn núi này cô độc sừng sững, nhìn qua vô cùng bất thường.
Nhìn ngọn núi này, chung quanh có không ít cây cối bao phủ, trên núi còn có một thác nước từ trên chảy xuống. Mây mù lượn lờ chung quanh, giống như tiên cảnh vậy.
Ngọn núi này mây mù lượn lờ, bề mặt nhấp nhô, mà quan trọng nhất là trên ngọn núi này có không ít lợi kiếm. Từ chân núi tới đỉnh núi. Trong khe đá cắm vô số kiếm. Kiếm quang bắn ra bốn phía, khí thế sắc bén tràn ngập chung quanh. Thế cho nên chu vi chung quanh không có một cành cây ngọn cỏ nào. Vạn vật không có, cũng chỉ có ngọn núi này đột ngột hiện lên mà thôi.
Ngọn núi khổng lồ cùng với lợi kiếm như hòa thành một thể. Giống như một con rồng bằng kiếm xoay quanh ngọn núi, khí thế tràn ngập không gian khiến cho người tới gần trong lòng không khỏi run lên. Tim đập cũng nhanh hơn vài phần.
Lúc này trước ngọn núi này có mấy đạo thân ảnh đang đứng. Người đứng đầu khí thế bất phàm, chính là chưởng môn Thiên Kiếm môn Cổ Kiếm Phong. Chu vi chung quanh còn có Cổ Phong trưởng lão và mấy cường giả khác của Thiên Kiếm môn.
Mà lúc này trước mặt Cổ Kiếm Phong cũng có một nữ nhân. Nữ tử này mặc một bộ y phục rộng thùng thình, dùng dây lưng thắt thành một bông hoa. Nhìn qua vô cùng thanh nhã, vóc người cao gầy, mang theo một chút cảm giác lạnh lùng. Đây chính là đệ tử Nguyên Nhược Lan mà Cổ Kiếm Phong vô cùng đắc ý.
- Nhược Lan, con cần phải nghĩ kỹ. Mấy nghìn năm qua trong Thiên Kiếm môn chưa từng có ai có thể tu luyện thành Ma kiếm. Mấy nghìn năm qua cũng có không ít người thiên tư trác tuyệt muốn luyện thành Ma kiếm. Thế nhưng chưa từng có ai thành công. Con rất định phải hiểu rõ điều này.
Lúc này vết nhăn trên khuôn mặt già nua của Cổ Kiếm Phong nhúc nhích, mở miệng hỏi Nguyên Nhược Lan.
- Cổ Phong trưởng lão. Con đã quyết định rồi.
Nguyên Nhược Lan nói. Đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía trước có chút lạnh lẽo. Mấy tháng qua nàng đã suy nghĩ kỹ càng. Thiên phú nàng cao tới đâu thì làm sao, cũng không có thiên phú như vũ giả ngũ hệ, linh vũ song tu. Nàng chỉ có một lựa chọn đó chính là tu luyện thành công Ma Kiếm của lão tổ mới có thể so sánh với hắn.
- Nhược Lan, con cần suy nghĩ cho kỹ. Tuy rằng vi sư cũng hy vọng con luyện thành Ma kiếm. Đến lúc đó Thiên Kiếm môn chúng ta sẽ nở mày nở mặt. Vi sư cũng phải nhắc nhở con một việc. Muốn tu luyện thành Ma Kiếm trước tiên phải lấy thân nhập ma thì mới có thể tu luyện được. Thế nhưng vạn nhất thất bại, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma. Nặng thì trực tiếp chết đi. Mấy nghìn năm qua không ít đệ tử thiên tư trác tuyệt cuối cùng hơn phân nửa đều biến thành một bãi máu trong Ma Kiếm trì ở Kiếm chủng. Những người còn lại đều thành người điên. Thần chí thất thường, cho nên muốn thành ma tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.
Cổ Kiếm Phong nghiêm túc nói với Nguyên Nhược Lan.
- Sư phụ. Đệ tử đã quyết, người mở kiếm chủng ra đi. Con muốn lấy thân thành ma, gọi ra Ma Kiếm.
Nguyên Nhược Lan nhíu mày rồi nói.
- Được rồi.
Cổ Kiếm Phong khẽ thở dài, lập tức mở miệng nói:
- Mở ra kiếm chủng đi.
Ầm ầm.
Toàn bộ ngọn núi tức thì run lên. Mặt đất rung chuyển, đồng thời lợi kiếm trên ngọn núi cũng rung động, tạo thành tiếng kiếm minh đinh tai nhức óc quanh quẩn trên không trung. Đám yêu thú ở những ngọn núi chung quanh liên tục phát ra những tiếng kêu kinh hoảng.
Khí thế sắc bén tràn ra bên ngoài. Đột nhiên cả ngọn núi vạn kiếm tề phi, kiếm ảnh rậm rạp lao ra khỏi ngọn núi rồi tạo thành vòng xoáy xoay tròn chung quanh ngọn núi. Kiếm khí bàng bạc xé rách không gian. Cả không gian run rẩy.
Trong vạn kiếm tề phi có một thông đạo lớn xuất hiện trên ngọn núi, khí thế kinh người tràn ngập thiên địa.
- Lục Thiếu Du ta nhất định sẽ không thua ngươi. Lấy thân nhập ma, chờ sau khi ta gọi ra Ma kiếm chính là lúc không còn thua kém ngươi. Một ngày nào đó ngươi sẽ phải nhìn ta.
Nhìn thông đạo trước mắt, ánh mắt Nguyên Nhược Lan trầm xuống, lập tức thả người nhảy vào. Trong nháy mắt thân thể biến mất trong thông đạo.
Sưu Sưu.
Vạn kiếm quay về, tiếng ông ông rung động lại lần nữa vang lên. Tất cả bình tĩnh trở lại. Nhìn kiếm phong khổng lồ, Cổ Kiếm Phong khẽ thở dài rồi nói:
- Chúng ta trở về đi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sự hỗn loạn trong Cổ Vực rốt cuộc cũng bình lặng lại. Thế nhưng sóng ngầm ba động thì không ngừng diễn ra.
Sau khi hành động như sấm sét của Phi Linh môn chấm dứt thì toàn bộ địa bàn vốn là của các thế lực nhất lưu trong Cổ Vực hiện tại đều trở thành vật trong tay Phi Linh môn.
Tục ngữ nói giang sơn rộng khó thủ. Hiện tại tất cả những người đứng đầu trong Phi Linh môn đều bận tới mức không thở nổi. Chuyện to chuyện nhỏ cũng không ít. Bận tới mức đầu óc choáng váng. Đương nhiên, đám người Thanh Hỏa lão quỷ, Lộc Sơn lão nhân, Khoái Kiếm Vương, Linh Vũ song quái, Tả Thiên Khung đã sớm bế quan tu luyện vũ kỹ và linh kỹ. Hơn nữa lại thêm bồi dưỡng của Phi Linh môn hiện tại. Tu vi của bọn họ so với trước đây tiến bộ vô cùng nhanh, hoàn toàn không thể so sánh được với nhau.
Mà người bận nhất đại bộ phận đều là người của lục đường. Tất cả những người lục đường không chỉ bận bịu mà còn cần phải phân thời gian ra tu luyện vũ kỹ, dung hợp Vũ linh khí.
Thế nhưng theo thời gian trôi qua, tất cả đã bắt đầu đi vào quỹ đạo. Dù sao hiện tại danh tiếng và thực lực của Phi Linh còn đó. Cũng không có bao nhiêu phiền phức.
Trong Kim đường, việc ngược lại vô cùng nhiều. Kim đường nắm giữ mạch máu kinh tế của Phi Linh môn. Còn có đan dược tiêu thụ. Trong những thành trấn lớn nhỏ đều đặt phân điếm. Đây đều là sắp xếp của Lục Thiếu Du và Lưu Nhất Thủ khi trước, hiện tại đã bắt đầu có tác dụng.
Mà dưới sự gia nhập của Hoàng Đan, ngay từ đầu hai người Lưu Nhất Thủ và Lục Tiểu Bạch chỉ coi Hoàng Đan cho có lệ mà thôi. Tuy rằng lễ phép có thừa, thế nhưng cũng không nghĩ Hoàng Đan có thể giúp bọn hắn thứ gì cho nên chỉ tìm một ít chuyện đơn giản cho Hoàng Đan làm.
← Ch. 1032 | Ch. 1034 → |