Độc giả của web truyenkiemhiep.com.vn hay truyenkiemhiep.org lưu ý!!! Trên PC hãy đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, còn trên điện thoại hãy tải app 1.1.1.1 rồi bật Warp lên để không bị chặn.

Truyện:Linh Vũ Thiên Hạ - Chương 1103

Linh Vũ Thiên Hạ
Trọn bộ 3468 chương
Chương 1103: Bị dằn vặn thảm hại
0.00
(0 votes)


Chương (1-3468)

Siêu sale Shopee


Huống chi trình độ nắm không gian trong tay của Nộ Vô Thường này ngay cả lúc hắn toàn thịnh cũng không thể thoát khỏi, huống chi lúc này Lục Thiếu Du lại tiêu hao quá nhiều, dưới trạng thái này làm sao có thể chạy trốn khỏi công kích của nàng ta.

Sưu Sưu.

Tất cả chỉ trong nháy mắt, trảo ấn đánh xuống, Lục Thiếu Du trực tiếp bị bao phủ vào bên trong. Thân thể đình trệ, căn bản không thể nhúc nhích. Trình độ nắm không gian trong tay của cường giả Vũ Tôn quả thực quá mạnh mẽ.

- Tiểu tử, lần này ngươi trốn không thoát đâu.

Thân ảnh Nộ Vô Thường chợt lóe lên, tiếp đó nhanh chóng đánh mấy đạo cấm chế vào người Lục Thiếu Du. Lục Thiếu Du lập tức bị cấm chế.

- Lần này xong rồi.

Ánh mắt Lục Thiếu Du trầm xuống, rơi vào trong tay nữ nhân Lăng Thanh Tuyền này, kết cục của hắn không cần nghĩ cũng biết. Sợ rằng không bị ngũ mã phanh thây thì cũng phải chết không toàn thây.

- Nộ hộ pháp, tên vô sỉ này có thủ đoạn cởi bỏ cấm chế, để cho ta tới.

Lăng Thanh Tuyền Lạng lùng đi tới trước mặt Lục Thiếu Du. Trong tay xuất hiện một khỏa đan dược tỏa mùi hương thơm ngát. Nàng không để ý tới Lục Thiếu Du mà trực tiếp mở miệng Lục Thiếu Du, đem khỏa đan dược kia nhét vào trong miệng hắn.

Phanh.

Ngay sau đó, Lăng Thanh Tuyền không chút do dự hung hăng đập một quyền vào ngực Lục Thiếu Du. Khỏa đan dược trong yết hầu Lục Thiếu Du lập tức trôi xuống bên dưới. Một cỗ dược dịch kỳ dị khuếch tán, tiến vào trong tứ chi, đan điền của Lục Thiếu Du.

Trong nháy mắt Lục Thiếu Du có cảm giác toàn thân bị dược dịch bao phủ, một cảm giác tê dại xuất hiện, ngay cả xương cốt toàn thân dường như cũng nhũn đi.

GIờ phút này Lục Thiếu Du có cảm giác vô lực, toàn thân mềm nhũn giống như một cục bông. Giống như thân thể của hắn không tồn tại.

- Tên vô sỉ, vì đối phó với ngươi, ta cố ý lấy Nhuyễn Cốt đan trong Linh Vũ giới, sau khi dùng toàn thân tê dại, kinh mạch, xương cốt mềm đi. Cho dù là Vũ Tôn cao giai ăn vào không có giải dược cũng đừng mong khôi phục. Ta xem lần này ngươi còn có thể cởi bỏ cấm chế được không.

Lăng Thanh Tuyền nhìn Lục Thiếu Du rồi hung hăng đá một cước. Thân hình Lục Thiếu Du lập tức bay về phía sau mấy thước, va vào tường đá trong hang.

- Tiện tỳ, nếu như lần này ta thoát khỏi đây, tuyệt đối ta sẽ không cho ngươi một chút cơ hội nào.

Lục Thiếu Du hung hăng đập vào mặt đất, trong lòng thầm mắng một tiếng. Thế nhưng đồng thời hắn cũng mắng bản thân mình, lần trước sao lại không đem nữ nhân này đánh chết thì lần này cũng sẽ không rơi vào trên tay nữ nhân này.

- Thiếu chủ, để cho ta giết tiểu tử này. Ta muốn báo thù.

Nộ Vô Thường giận dữ nhìn Lục Thiếu Du, sát ý ngập trời tràn ra.

- Nộ trưởng lão, người này là người mà Giới chủ muốn, còn có chút công dụng.

Lăng Thanh Tuyền nói với Nộ Vô Thường xong, lập tức nói với Không Linh Vương:

- Không Linh Vương, mang theo tên này, chúng ta đi.

Lăng Thanh Tuyền nói.

Một lát sau, dưới đảo nhỏ có một đầu yêu thú phi hành lục giai khổng lồ bay lên trời rồi lập tức biến mất trên không trung. Trên lưng yêu thú phi hành, thân thể Lục Thiếu Du mềm nhũn bị Không Linh Vương ném lên trên.

Sắc mặt Lục Thiếu Du vô cùng xấu xí, lúc này bị người khác cấm chế, lại thêm Nhuyễn Cốt đan kia, toàn thân hắn hiện tại không còn một chút sức lực nào. Sau khi âm thầm vận chuyển Âm Dương Linh Vũ quyết thì Lục Thiếu Du tuyệt vọng phát hiện ra, hắn lại không thể thôi động Âm Dương Linh Vũ quyết, kinh mạch toàn thân mềm nhũn, đan điền bị cấm chế.

- Xong đời rồi.

Trong lòng Lục Thiếu Du lập tức cảm thấy lạnh lẽo, Lăng Thanh Tuyền này vì đối phó với hắn đã chuẩn bị vô cùng tốt. Sao có thể cho hắn cơ hội được chứ.

- Tên vô sỉ kia, ngươi cứ chậm rãi chờ xem. Chờ sau khi trở về ta sẽ thu thập ngươi thật tốt.

Lăng Thanh Tuyền nhìn Lục Thiếu Du, hàn ý trên khuôn mặt lạnh lùng kia ngày càng đậm.

- Đi đêm lắm có ngày gặp ma.

Lục Thiếu Du vô cùng bất đắc dĩ. Bản thân hắn luôn cho rằng mình có năng lực tự bảo vệ, thế nhưng hiện tại vẫn rơi vào trong tay Lăng Thanh Tuyền này.

Thời gian chậm rãi trôi qua. Lục Thiếu Du âm thầm vận chuyển Âm Dương Linh Vũ quyết không dưới một ngàn lần, thế nhưng đều thất bại. Dưới tác dụng của Nhuyễn Cốt đan kia, hắn không có một chút biện pháp nào, Lục Thiếu Du cuối cùng cũng chỉ có thể tuyệt vọng. Lần này dường như kết cục của hắn đã định.

Thế nhưng thấy Nộ Vô Thường ở đây, Lục Thiếu Du không khỏi thở dài một hơi. Chí ít điều này cũng đại biểu cho việc đám người Lục Tâm Đồng và Tiểu Long bình yên chạy đi. Bằng không Nộ Vô Thường cũng không xuất hiện ở đây.

Bảy ngày sau, trong hải vực rộng lớn đột nhiên xuất hiện vô số quần đảo liên miên. Yêu thú phi hành lập tức đáp xuống một hải đảo trong đó.

Ầm ầm.

Trên một tòa hải đảo, tiếng ầm ầm không ngừng vang vọng. Mặt nước ở giữa những hải đảo đột nhiên cuồn cuộn, một cái thông đạo trong nước hiện ra.

Lục Thiếu Du bị Không Linh Vương nắm trong tay, lập tức tiến vào trong thông đạo. Lúc này tới gần Lục Thiếu Du mới phát hiện ra, đây chính là một bãi đá dài, mọi người tiến vào trong thông đạo, sóng nước hai bên rẽ ra. Phía trước mặt mọi người có vô số hòn đảo xuất hiện, thoạt nhìn có chút huyền ảo. Thế nhưng Lục Thiếu Du chỉ suy nghĩ một lát rồi lập tức cảm thấy bình thường. Bởi vì nơi này chỉ bố trí một cái trận pháp thuộc tính thủy, ẩn tàng không gian bên trong mà thôi.

- Bái kiến thiếu chủ.

- Ra mắt Nộ trưởng lão, Không hộ pháp.

Khi màn nước phía sau khôi phục, trong hòn đảo nhỏ phía trước có hơn mười đạo thân ảnh xuất hiện, cả đám đều mặc trường bào màu đen, khí tức không kém chút nào.

- Vũ Tướng, Linh Tướng.

Lục Thiếu Du cảm nhận khí tức lập tức nhận ra tu vi của đám người này đều là Vũ Tướng, Linh Tướng. Còn có mấy Vũ Suất và Linh Suất. Trong lòng hắn không khỏi suy đoán, có lẽ đây là một phân đà của Linh Vũ giới, thảo nào không có một ai biết được nơi hạ lạc của Linh Vũ giới, hóa ra mỗi một phân đà của Linh Vũ giới đều được bố trí một trận pháp che mắt, người bình thường muốn phát hiện ra sợ rằng rất khó.

Trên đảo nhỏ có không ít kiến trúc liên miên, dọc đường đi có những thân ảnh xuất hiện liên tục. Tất cả đều mặc y phục màu đen. Trong đó Lục Thiếu Du còn gặp được hai Vũ Vương cấp thấp và một Linh Vương cấp thấp. Trong một phân đà của Linh Vũ giới không ngờ lại có thực lực cường hãn như vậy.

Một lúc sau Lục Thiếu Du bị ném vào trong một mật thất, hàn ý trong mắt Lăng Thanh Tuyền lần nữa tăng thêm không ít.

- Nộ trưởng lão, Không hộ pháp, các ngươi lui trước đi.

Lăng Thanh Tuyền quay đầu nói với Không Linh Vương và Nộ Vô Thường.

- Thiếu chủ, chúng ta không trực tiếp đem người này về trong giới sao?

Nộ Vô Thường do dự một chút rồi nói.

- Ta đã thông tri cho người trong giới, sẽ có người tới đây dẫn hắn đi.

Lăng Thanh Tuyền nói.

- Vâng.

Nộ Vô Thường không nói gì, ánh mắt nhìn về phía Lục Thiếu Du đang nằm trên mặt đất rồi lập tức cùng Không Linh Vương rời khỏi mật thất.

*****

Mật thất lần nữa yên tĩnh lại. Lục Thiếu Du bị ném vào trên mặt đất, ánh mắt nhìn vào người Lăng Thanh Tuyền, một cỗ cảm giác không tốt lập tức lan tràn trong lòng hắn.

- Tên vô sỉ, sao ngươi không kiêu ngạo nữa đi?

Lăng Thanh Tuyền nhìn Lục Thiếu Du, hàn ý trong mắt tới cực hạn.

- Có bản lĩnh thì quang minh chính đại đấu một phen. Ngoại trừ nửa đường đánh lén ra thì ngươi còn có bản lĩnh nào khác không? Quang minh chính đại đấu ngươi không phải là đối thủ của ta.

Lục Thiếu Du hừ lạnh một tiếng.

- Ngươi cho rằng ngươi nói những lời này sẽ có tác dụng sao? Chí ít hiện tại ngươi đã ở trên tay ta mà không phải là ta ở trên tay ngươi.

Lăng Thanh TUyền lạnh nhạt nói, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh lẽo. Nụ cười này giống như một bông tuyết liên, tuy rằng lạnh lẽo thế nhưng cực kỳ động lòng người.

- Nếu như ngươi ở trong tay ta, ta tuyệt đối sẽ bán ngươi vào trong kỹ viện. Loại nữ nhân lấy oán trả ơn như ngươi cũng chỉ có thể để cho ngàn vạn người cưỡi. Có lẽ, bằng vào tư sắc của ngươi, sinh ý có lẽ cũng không tồi.

Lục Thiếu Du mắng to. Dù sao đi nữa nữ nhân này cũng không bỏ qua cho hắn, hắn có mắng thêm vài câu cũng không sao, coi như xả giận.

- Ta nói rồi, lần sau gặp ngươi ta nhất định sẽ giết ngươi. Chỉ là hiện tại ngươi có chút tác dụng trong giới cho nên ta mới cho ngươi sống lâu thêm vài ngày. Ngươi lăng nhục ta, ngày hôm nay ta nhất định sẽ trả lại gấp bội.

Ánh mắt Lăng Thanh Tuyền trầm xuống, ánh mắt mang theo sự oán hận nhìn vào trên người Lục Thiếu Du. Nhớ tới trong Cổ Vực, bản thân bị tên vô sỉ này lăng nhục, trong mắt có chút bất lực và ủy khuất. Thế nhưng sự bất lực và ủy khuất này nhanh chóng biến mất, thay vào đó là hận ý và ánh mắt kiên nghị.

Hận ý chợt lóe, một thanh trường kiêm xuất hiện trong tay Lăng Thanh Tuyền. Kiếm quang hiện lên, từng đạo kiếm quang đánh vào trên người Lục Thiếu Du.

- A.

Lục Thiếu Du lập tức kêu lên thảm thiết. Dưới kiếm quang này toàn thân Lục Thiếu Du, trên dưới đều bị cắt hơn mười vết. Cảm giác vô lực, trên người bị cấm chế cho nên Bất Diệt Huyền Thể căn bản không phát huy được tác dụng. Thân thể bị từng đạo kiếm quang cắt vào da thịt.

Lăng Thanh Tuyền khống chế lực đạo vô cùng tinh diệu, từng vết kiếm chỉ cắt vỡ da thịt Lục Thiếu Du, không làm tổn thương tới gân cốt. Thế nhưng loại đau đớn này cũng khiến cho Lục Thiếu Du kêu thảm thiết liên tục.

- Đau đớn không? Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.

Nghe Lục Thiếu Du kêu thảm thiết, Lăng Thanh Tuyền cười nhạt, trường kiếm vung lên, mũi kiếm trực tiếp rơi vào trên gương mặt Lục Thiếu Du. Mũi kiếm lạnh lẽo trượt trên mặt Lục Thiếu Du, Lăng Thanh Tuyền lạnh nhạt nói:

- Đồ vô sỉ nhà ngươi, thứ ta ghét nhất chính là khuôn mặt này của ngươi.

Sưu.

Thanh âm của Lăng Thanh Tuyền vừa dứt, mũi kiếm run lên, trên khuôn mặt Lục Thiếu Du lập tức có cảm giác bỏng rát. Trên mặt xuất hiện một vết kiếm dài, máu tươi chảy ròng ròng.

- Nữ nhân đê tiện, chờ sau khi ngươi rơi vào trong tay bản công tử, ta sẽ khiến cho ngươi chết không được, sống không xong.

Lục Thiếu Du mắng to nói.

- Ta cho ngươi mắng.

[ truye n cua tui đốt net 】 Ánh mắt Lăng Thanh Tuyền trầm xuống, một vết kiếm lần nữa hiện lên trên khuôn mặt Lục Thiếu Du.

- Nữ nhân đê tiện nhà ngươi...

Lục Thiếu Du còn chưa nói xong, lại một đạo kiếm quang đánh xuống thân thể hắn.

- Ta chỉ xoa bóp ngươi...

- A...

- Ta sẽ để ngươi cho ngàn vạn người cưỡi...

- Ngươi là đứa con rơi của người tuyết.

- Ngươi là hậu duệ của dân Châu Phi với Góa Phụ Đen (Black Window), đồ tiện tỳ mất cân đối âm dương.

- Ngươi còn biết làm gì ngoài đánh không? Nữ nhân độc ác như ngươi quả thực chính là một con độc xà trong lốt người mà. Ngươi chính là một tạp chủng.

- Suốt đời này sẽ chẳng có ai ngó ngàng tới ngươi đâu.

- A...

- Ngươi @$@#%$...

...

Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên. Từng thanh âm mắng mỏ cũng từ trong miệng Lục Thiếu Du truyền ra. Tổ tông Lăng Thanh Tuyền đã bị Lục Thiếu Du đào tới mười tám đời.

Lục Thiếu Du mắng nửa canh giờ, không có một câu cầu xin nào khiến cho Lăng Thanh Tuyền tức giận tới mức nghiên răng nghiến lợi. Kiếm quang run lên, Lục Thiếu Du thương tích đầy mình, máu tươi đầm đìa thế nhưng vẫn còn không ngừng mắng. Thậm chí càng mắng càng hưng phấn, thanh âm càng lúc càng lớn.

- Ngươi mà nói nữa ta sẽ giết ngươi.

Tròn nửa canh giờ lăng Thanh Tuyền cũng có chút mệt mỏi. Nhìn toàn thân Lục Thiếu Du dường như đã không có chỗ nào là không có vết kiếm, nghe tiếng mắng độc địa của Lục Thiếu Du nàng tức giận tới nỗi trắng mắt, trên khuôn mặt vốn đã lạnh lẽo kia lúc này càng lên lạnh lẽo.

- Có bản lĩnh thì ngươi cứ chém thêm mấy kiếm. Dù sao đi nữa ngươi cũng đã gắn với chữ tiện, ngày hôm nay nếu như bản công tử không chết thì ngày khác nhất định sẽ bán ngươi vào trong kỹ viện. Không, bản công tử phải đem ngươi cho mấy đầu hắc tinh tinh mới được.

Lục Thiếu Du cười lớn, trên mặt tràn ngập máu tươi, vô cùng đáng sợ. Có lẽ hiện tại ngay cả La Lan thị cũng không nhận ra được hắn nữa. La Lan thị nếu thấy dáng vẻ đầm đìa máu tươi của Lục Thiếu Du lúc này phỏng chừng sẽ bị đau lòng tới chết.

- Đồ vô sỉ, ngươi nghĩ rằng ta không dám giết ngươi sao?

Lăng Thanh Tuyền giận dữ nhìn Lục Thiếu Du, ánh mắt bốc hỏa.

- Có bản lĩnh thì cứ giết ta. Bằng không lần sau nếu như ngươi rơi vào trong tay ta thì sẽ không có kết cục tốt đâu.

Lục Thiếu Du cả giận nói.

Lăng Thanh Tuyền lạnh lùng nhìn Lục Thiếu Du, tức giận càng lúc càng lớn. Thế nhưng nàng đột nhiên lại cười nhạt, cơn tức giận trong mắt biến mất, nói:

- Hừ, ngươi muốn được chết sớm, giải thoát sớm sao? Ta sẽ không mắc mưu của ngươi. Để ngươi chết bây giờ là quá tiện nghi cho ngươi. Bản tiểu thư còn chưa hả hận, ngươi cứ chậm rãi mắng đi. Ngày mai ta lại tới thu thập ngươi. Ngươi muốn chết sao? Nằm mơ đi.

Nói xong Lăng Thanh Tuyền cũng không để ý tới Lục Thiếu Du mà nghênh ngang rời đi. Phía sau nàng không ngừng vang lên tiếng chửi bới của Lục Thiếu Du.

Ngoài mật thất, Lăng Thanh Tuyền đóng cửa đá, ánh mắt nhìn về phía sau.

- Các ngươi trông chừng người trong mật thất. Nếu như để hắn chạy thoát thì các ngươi biết hậu quả rồi đấy.

Lăng Thanh Tuyền nói với hai đại hán Vũ Tướng mặc hắc bào bên ngoài cửa đá.

- Vâng, thiếu chủ.

Hai người cung kính đáp, không dám ngẩng đầu lên.

Lăng Thanh Tuyền liếc nhìn mật thất một cái nữa rồi mới chậm rãi rời đi.

Trong mật thất, có lẽ đoán được Lăng Thanh Tuyền đã đi xa, lúc này Lục Thiếu Du mới ngừng mắng. Ánh mắt trầm xuống. Cảm nhận sự đau đớn toàn thân lúc này hắn không khỏi mỉm cười.

Lục Thiếu Du cũng không phải là kẻ biến thái, không phải muốn Lăng Thanh Tuyền đánh thêm vào trên người hắn mấy kiếm. Mà là khi kiếm đầu tiên của Lăng Thanh Tuyền đánh xuống Lục Thiếu Du lập tức cảm giác được, trong sự đau đớn này, kinh mạch chung quanh vết thương lập tức có phản ứng, không tê dại như trước nữa.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-3468)