← Ch.1128 | Ch.1130 → |
- Lạc các chủ khách khí rồi, ta cũng chỉ tạm thời ổn định một chút tình huống trong cơ thể Lạc cô nương mà thôi. Có lẽ trong vòng ba tháng sẽ không có lần phát tác thứ hai nữa. Thế nhưng sau ba tháng quả thực rất khó nói.
Lục Thiếu Du nói.
- Lục chưởng môn, ngươi nhất định phải nghĩ biện pháp gì đó.
Nhìn thấy biểu hiện vừa rồi của Lục Thiếu Du, Lạc Kiến Hồng hiện tại đã cực kỳ tin tưởng Lục Thiếu Du. Trong mắt hiện lên sự khẩn cầu, có thể khiến cho hắn làm như vậy sợ rằng cũng chỉ có nữ nhi của hắn mà thôi.
- Lạc các chủ, nếu muốn ta giảm bớt thống khổ cho Lạc cô nương thì được, thế nhưng muốn Lạc cô nương sống lâu thêm mấy năm, sợ rằng không khó. Còn nếu như ngươi muốn ta chữa khỏi cho Lạc cô nương mà nói, quả thực là bất lực.
Lục Thiếu Du cũng không từ chối, nhìn thấy ánh mắt Lạc Kiến Hồng lúc này, coi như là người hiểu rõ một chút về tính cách của Lạc Kiến Hồng cũng có thể nói, Lạc Kiến Hồng này tuyệt đối là một người cha tốt.
- Nếu như có thể kéo dài tính mạng của Dĩnh nhi vài chục năm đối với ta mà nói đã là đại ân rồi. Lục chưởng môn đã có thể kéo dài vài năm, có thể khiến cho Dĩnh nhi của ta giảm bớt thống khổ, thì sao không thể kéo dài thêm được một chút cơ chứ? Đến lúc đó ta nhất định sẽ cảm tạ Lục chuởng môn. Thế nhưng thứ cho ta mạo muội hỏi một câu, lẽ nào Lục chưởng môn không có cách nào khiến cho Dĩnh nhi khôi phục hoàn toàn sao? Mong Lục chưởng môn nói thật cho ta biết.
Lạc Kiến Hồng cực kỳ chân thành nhìn Lục Thiếu Du nói. Ánh mắt kia hoàn toàn là ánh mắt lấy thân phận của một người cha hỏi Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du nhíu mày, nhìn Lạc Kiến Hồng, hơi do dự một lát rồi nói:
- Biện pháp thì quả thực có một, nhưng mà ta cũng có năm thành, hơn nữa thời gian cần quá dài, ta còn một số việc muốn làm cho nên...
- Lục chưởng môn, ngươi thực sự có biện pháp sao?
Nghe Lục Thiếu Du nói vậy, Lạc Kiến Hồng run rẩy. Bởi vì nhiều năm trôi qua như vậy đây là lần đầu tiên có người nói có biện pháp.
- Biện pháp chỉ có một, thế nhưng cơ hội cũng không lớn. Năm thành cơ hội, chỉ có phân nửa mà thôi.
Lục Thiếu Du do dự một lát rồi nói. Hắn quả thực có một biện pháp, tuy rằng có chút nắm chắc, thế nhưng Lục Thiếu Du cũng không dám quá chắc chắn.
Nghe Lục Thiếu Du nói vậy, trong lòng Lạc Kiến Hồng lập tức run lên, chưa từng ai có biện pháp với chuyện này. Ngay cả Linh Tôn cũng phải bó tay. Ngay cả vị siêu cấp cường giả kia trong các của bọn hắn cũng không có cách nào. Mà hiện tại có người nói có biện pháp, lại còn có năm thành cơ hội, đây đã là cực cao rồi, hắn sao có thể bỏ qua được cơ chứ.
- Lục chưởng môn, Lạc Kiến Hồng ta cả đời chưa từng cầu một ai. Hôm nay ta cầu xin Lục chưởng môn xuất thủ một lần, đương nhiên chỉ cần Lục chưởng môn xuất thủ thì ta hậu tạ Lục chưởng môn bảo vật Khởi Tử Hồi Xuân Đan của Nhật Sát các. Mấy nghìn năm qua trong Nhật Sác các chúng ta cũng chỉ luyện chế ra tám khỏa mà thôi. Tác dụng của Khởi Tử Hồi Xuân Đan này có lẽ Lục chưởng môn còn chưa biết. Người có tu vi dưới Vũ Tôn và Linh Tôn ngũ trọng, dưới tình huống tiêu hao cạn kiệt sau khi ăn vào Khởi Tử Hồi Xuân Đan này, mặc kệ là tiêu hao tới đâu, chỉ còn một hơi thở trong nháy mắt có thể khôi phục trạng thái đỉnh phong.
Lạc Kiến Hồng nói.
- Khởi Tử Hồi Xuân Đan, trong nháy mắt khôi phục đỉnh phong sao?
Lục Thiếu Du lập tức sửng sốt. Trên ngọc giản của Nam thúc cấp cho hắn cũng không có ghi qua loại đan dược này. Dưới Vũ Tôn ngũ trọng có thể trong nháy mắt khôi phục trạng thái đỉnh phong, đây quả thực là có thêm một cái mạng. Nếu như hắn biết có loại đan dược này sợ rằng bản thân đã sớm tìm cách luyện chế rồi.
- Nếu như Lục chưởng môn có thể chữa khỏi cho Dĩnh nhi, ta sẽ trọng tạ Lục chưởng môn hai khỏa Khởi Tử Hồi Xuân Đan.
Lạc Kiến Hồng nhìn chăm chú vào Lục Thiếu Du rồi nói:
- Mặt khác, ta thấy huyết đao trong tay Lục chưởng môn không phải là phàm vật. Sợ rằng còn chưa có một bộ vũ kỹ đao phá tốt. Trong Nhật Sát các chúng ta cũng có một bộ vũ kỹ đao pháp tên là Hoàn Vũ Thất Toàn trảm, uy lực bá đạo vô cùng. Mấy nghìn năm qua, người có thể tu luyện thành đao pháp này vô cùng ít ỏi.
Nói xong, Lạc Kiến Hồng nhìn Lục Thiếu Du rồi nói:
- Mà Hoàn Vũ Thất Toàn Trảm này là vũ kỹ Địa cấp trung giai. Cũng là bí mật bất truyền của Nhật Sát các chúng ta. Nếu như Lục chưởng môn có thể chữa tốt cho Dĩnh nhi, Hoàn Vũ Thất Toàn Trảm này ta cũng có thể giao cho Lục chưởng môn.
- Đao pháp Địa cấp trung giai, hai khỏa Khởi Tử Hồi Xuân Đan.
Lúc này Lục Thiếu Du tuyệt đối đã bị mê hoặc. Vũ kỹ đạt tới Địa giai thì giá trị không cần nói tới. Những đại môn đại phái này, ngay cả vũ kỹ Huyền cấp sơ giai trở lên cũng không bao giờ truyền ra bên ngoài. Vũ kỹ trên Địa cấp thì càng khống chế nghiêm ngặt. Coi như là đệ tử thân truyền cũng không có tư cách tu luyện. Mà vũ kỹ Địa cấp trung giai thì càng không phải nói.
Hoàn Vũ Thất Toàn Trảm, vũ kỹ Địa cấp trung giai, uy lực của nó Lục Thiếu Du căn bản không cần tưởng tượng, cũng không biết uy lực của nó mạnh bao nhiêu. Thế nhưng nếu tính giá trị mà nói, sợ rằng toàn bộ thế lực nhất lưu cũng không thể so sánh được.
Hai khỏa Khởi Tử Hồi Xuân Đan, bằng hai cái mạng của mình. Trong nháy mắt khôi phục tới trạng thái đỉnh phong, nếu như gặp phải vây công và cường giả trước mặt quả thực sẽ có thêm chỗ dựa vào. Còn có Hoàn Vũ Thất Toàn trảm này cho nên lúc này Lục Thiếu Du vô cùng động tâm.
đọc❤truyện tại truyencuatui. net
Nghe Lạc Kiếm Hồng nói, sắc mặt mười trưởng lão kia lập tức biến đổi. Vũ kỹ Địa cấp trung giai Hoàn Vũ Thất Toàn Trảm, đây chính là vật bất truyền trong các, tuyệt đối không thể truyền ra bên ngoài, thế nhưng loại tình huống như hiện tại bọn họ cũng không biết làm thế nào cho tốt.
- Lạc các chủ, ta sẽ cố gắng. Thế nhưng trước khi ra tay, ta có chuyện cần nói riêng với Lạc các chủ và Lạc cô nương.
Lục Thiếu Du không có cách nào thoát khỏi mê hoặc. Chỗ tốt Lạc Kiến Hồng đưa ra đối với hắn có lực mê hoặc cực kỳ lớn. Mà vừa vặn hắn cũng có một biện pháp cho nên thử một lần cũng không sao. Có thể nhận được bảo vật như vậy, cũng coi như là thu hoạch ngoài ý muốn.
Chỉ là tới bây giờ Lục Thiếu Du còn không biết, điều kiện Lạc Kiến Hồng vừa đưa ra kỳ thực cũng không phải giới hạn cao nhất trong lòng Lạc Kiến Hồng. Nữ nhi ở trong lòng hắn chính là vô giá, cho dù Lục Thiếu Du dùng công phu sư tử ngoạm chỉ sợ hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp đáp ứng. Vì nữ nhi của mình chuyện gì hắn cũng đáp ứng.
Một lát sau, trong một căn phòng yên tĩnh, lúc này chỉ có Lục Thiếu Du, Lạc Kiến Hồng, còn có Lạc Dĩnh thanh tú kia. Ba người ngồi vào chỗ của mình, Lục Thiếu Du lập tức mở miệng:
- Lạc các chủ, giúp Lạc cô nương khôi phục ta chỉ có thể nói trước, ta chỉ có năm thành nắm chắc. Đồng thời bởi vì kinh mạch toàn thân Lạc cô nương không đầy đủ cho nên lúc trị liệu cần phải...
*****
Nói tới đây, khuôn mặt Lục Thiếu Du đỏ lên, ánh mắt liếc về phía Lạc Dĩnh, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ.
- Cần phải cởi hết y phục sao?
Lạc Kiến Hồng nhìn Lục Thiếu Du rồi nói. Bằng vào kiến thức và nhãn lực của hắn chỉ cần nghĩ một chút là có thể suy đoán ra ý tứ của Lục Thiếu Du. Kinh mạch toàn thân không được đầy đủ, muốn khôi phục đương nhiên phải cởi bỏ hết y phục.
- Không sai. Lạc các chủ có lẽ cũng hiểu được.
Ánh mắt Lục Thiếu Du khẽ đổi, hắn phải đả thông kinh mạch toàn thân cho Lạc Dĩnh, đương nhiên phải chạm toàn thân của nàng, bằng không sao có thể hạ thủ được.
- Chuyện này, sao có thể, ta...
Lạc Kiến Hồng có thể hiểu được thế nhưng Lạc Dĩnh lại e thẹn, khuôn mặt ửng đỏ, xích lõa trước mặt một nam nhân xa lạ, đây tuyệt đối là một chuyện vô cùng thẹn thùng.
- Dĩnh nhi, có câu nói có bệnh phải nhờ y sư, có lẽ con cũng hiểu.
Lạc Kiến Hồng nhìn nữ nhi. Sự thuần khiết của nữ nhân đương nhiên cực kỳ quan tọng. Thế nhưng chuyện này lại không giống như bình thương, chỉ cần nữ nhi có thể khôi phục thì hắn cũng không còn lựa chọn nào khác. Hắn biết, nếu muốn trị liệu thì nhất định phải như vậy. Khong có lựa chọn nào.
Lục Thiếu Du nhìn Lạc Dĩnh rồi nói:
- Đương nhiên, vì sự thuần khiết của Lạc cô nương, ta có thể che mắt.
- Dĩnh nhi, vì cha, con nhất định phải cố gắng.
Lạc Kiến Hồng nhìn Lạc Dĩnh nói.
- Được rồi.
Nhìn phụ thân, Lạc Dĩnh chậm rãi gật đầu.
Trong núi non tràn ngập sương mù, trong này có một mùi máu tanh từ từ phát tán ra. Nơi này sát khí ngập tràn, dưới sự bao phủ của sương mù dày đặt, hơn nữa lại thêm sát khí từ bốn phía, quả thực là một nơi tôi luyện vô cùng tốt.
Trong rừng rậm, một bóng đen phủ phục ẩn nấp bên trong vô cùng bí ẩn, khí tức toàn thân thu liễm, không tiết ra ngoài một chút nào. Tâm thần tỏa ra, chờ đợi con mồi tới cửa.
Liên tục ba mươi năm qua, mỗi lần Linh trì trên Thiên đảo mở ra hắn đều tới. Lần đầu tiên hắn cũng dự đoán được Chân Linh thánh quả kia, thế nhung kết quả lại không phải như vậy. Chân Linh thánh quả đều bị đệ tử Nhật Sát các lấy được. Người ngoài làm sao có thể đơn giản thu bảo vật. Vì vậy dọc đường đi dựa vào thủ đoạn ẩn nấp của bản thân, hắn tiến hành đánh lén không ít người, thu hoạch vô cùng tốt lên tới một con số khá lớn.
Mà mười năm trước, thứ hắn đoạt được càng thêm kinh khủng. Lần này hắn lại tới, nửa ngày trước, tại một nơi khác hắn đã đánh chết một Linh Suất tứ trọng, thu hoạch không tệ.
Hắn không bao giờ ở cùng một chỗ đợi con mồi, vì vậy sau khi đánh chết Linh Suất tứ trọng kia lập tức tới đây. Trong tâm thần của hắn lúc này xuất hiện bốn đạo thân ảnh.
Hắn lập tức nhíu mày, bởi vì bốn người này hắn không cảm nhận được khí tức. Hắn đang do dự có nên xuất thủ hay không, có nên mạo hiểm hay không. Nhìn y phục trên người bốn người này cũng không giống như người bình thường. Nếu có thể đánh chết có lẽ thu hoạch không tồi. Từ tuổi tác của bốn người này có thể thấy được. Một thanh niên, một thiếu nữ, một tiểu thiếu niên có lẽ thực lực cũng không cao. Người duy nhất hắn để ý là nữ nhân xấu xí kia, nàng ta hẳn là uy hiếp lớn nhất với hắn.
Mà lúc này bốn người Tiểu Long, Lục Tâm Đồng, Dương Quá, Như Hoa đã đi tới. Dọc đường đi bốn người gặp không ít nguy hiểm, thế nhưng bằng vào thực lực và thủ đoạn của bốn người mà nói, nguy hiểm trong này đối với bọn họ không tạo thành một chút uy hiếp nào.
Sưu.
Bốn người cẩn thận đi về phía trước. Ở bên trong, bằng vào thực lực của bốn người cũng không dám sơ ý. Đúng lúc này có một tiếng nổ vang vọng, một bóng đen không rõ lập tức lao thẳng về phía Như Hoa.
- Muốn chết.
Như Hoa cười nhạt, bàn tay nắm chặt, nắm tay to lớn đánh về phía trước. Yêu nguyên trên bàn tay nhanh chóng ngưng tụ. Cuối cùng nắm tay hung hăng đánh về phía bóng đen kia. Nắm tay ẩn chứa kình phong trực tiếp xé rách không khí, một cỗ kình khí vô hình trực tiếp đem sương mù dày đặc chung quanh đánh cho tan nát.
- Yêu thú thất giai.
Cảm nhận cỗ khí tức này, sắc mặt hắc y nhân đánh lén lập tức đại biến. Hắn thật không ngờ, đây mới chỉ là lần xuất thủ thứ hai của hắn lại đụng phải yêu thú thất giai. Không gian chung quanh hắn lúc này trực tiếp vặn vẹo. Ngay cả trốn cũng không được.
Phanh Phanh.
Một tiếng trầm muộn vang lên trong tầng trời thấp. Kình khí mạnh mẽ trên nắm tay Như Hoa trực tiếp mang theo xu thế sấm sét đánh vào trên người bóng đen kia, kình khí vô hình phô thiên cái địa bạo phát ra.
Khục khục.
Bóng đen này lập tức phun ra một ngụm máu tươi, thân thể đập xuống mặt đất trở thành một thi thể. Có thể người này ngay cả trước khi chết cũng không biết được, vốn vận khí của hắn cũng không tệ lắm, vốn người hắn tưởng rằng có thực lực mạnh nhất trong đám người lại là người có thực lực yếu nhất, thế nhưng Như Hoa yếu nhất trong bốn người cũng không phải là người hắn có thể chống lại.
- Vũ Suất lục trọng mà thôi, không ngờ lại dám đánh lén.
Sau khi lấy mấy chiếc nhẫn trữ vật trên người hắc y nhân Vũ Suất lục trọng, Như Hoa lập tức khinh thường nói.
Bên trong Nhật Sát các, Lạc Kiến Hồng đích thân hộ pháp, bên trong một gian phòng tràn ngập hương hoa, nhìn phong cách bố trí hẳn là phòng của Lạc Dĩnh.
Lục Thiếu Du đánh giá gian phòng, cũng giúp Lạc Dĩnh trầm tĩnh hơn một chút, nói:
- Lục chưởng môn, những chậu hoa này thế nào, những năm gần đây ta không thể tu luyện, rảnh rỗi chỉ có thể trồng hoa làm niềm vui.
- Thật xấu hổ, ta chỉ cảm thấy hoa rất đẹp, mà tên hoa thì ta không biết.
Lục Thiếu Du cười khổ nói.
- Lục chưởng môn còn trẻ tuổi đã trở thành người đứng đầu mười đại cường giả, phỏng chừng luôn tập trung tu luyện, sao có thời gian hiểu biết những chuyện này.
Lạc Dĩnh nói.
Lục Thiếu Du mỉm cười, nói:
- Lạc cô nương, chúng ta bắt đầu đi, chỉ mong có thể thành công!
- Hi vọng thôi, vất vả Lục chưởng môn!
Lạc Dĩnh nói, vẻ mặt chợt đỏ ửng, nàng tự nhiên hiểu được kế tiếp mình phải làm gì.
Lục Thiếu Du nhìn Lạc Dĩnh, dung mạo của nàng không tính là tuyệt mỹ, nhưng vẫn rất đẹp, khí chất thanh tú, thân hình vô cùng hấp dẫn.
- Nói thật, ta thật sự rất bội phục Lạc cô nương, có thể dùng thân thể người thường chống đỡ tới bây giờ, dù là người có tu vi Vũ Suất cũng chưa chắc có thể làm được, thậm chí là Vũ Vương cũng không phải ai có thể làm.
Lục Thiếu Du nói.
- Nếu không phải bởi vì cha, ta sợ ta đã sớm bỏ cuộc, mỗi lần nhìn thấy cha lo lắng, ta lại đau lòng, hai mươi mấy năm nay cha đặt hết tâm tư trên người của ta, nếu ta không chịu đựng nổi buông tay, cha nhất định sẽ thật thương tâm, ta không muốn làm cho cha tuyệt vọng, cho nên ta phải sống sót, chỉ vì cha ta.
Trong ánh mắt dịu dàng của Lạc Dĩnh hiện lên vẻ kiên nghị mà người thường không thể có được.
Lục Thiếu Du cực kỳ cảm thán, một nữ tử yếu đuối từ ba tuổi chống đỡ được tới bây giờ, thật sự là kỳ tích, mà kỳ tích kia tới từ thân tình.
← Ch. 1128 | Ch. 1130 → |