← Ch.1215 | Ch.1217 → |
- Ha ha, Thiên Ưng công tử, lão gia hỏa ngươi cũng tới sao? Không ngây ngốc ở Thiên Ưng lâu của ngươi mà chạy tới đây làm gì?
Quân Lâm Hàn nhíu mày lập tức mỉm cười, dường như hai người quen biết nhau vậy.
- Nếu ngươi đến thì sao ta không thể đến chứ? Nhìn dáng vẻ này nhất định sẽ có trọng bảo xuất thế. Ta càng phải tới a.
Nam tử bốn mươi này nhíu mày, ánh mắt không tự chủ mà nhìn về phía đám người Lục Thiếu Du.
- Không ngờ đường đường là Lục chưởng môn cũng tới đây. Từ Cổ Vực tới đây cũng không gần a. Lẽ nào Chưởng môn đã sớm không còn ở Cổ Vực?
Nhìn Lục Thiếu Du, sắc mặt nam tử trung niên này cực kỳ nghi hoặc.
- Lục chưởng môn, ta giới thiệu với ngươi một chút...
Tiêu Dao Vương Quân Lâm Hàn tức thì nói.
- Quân bang chủ, Thiên Ưng công tử của Thiên Ưng lâu ta đã từng được nghe nói qua.
Lục Thiếu Du mỉm cười nhìn chăm chú vào nam tử trung niên trước mặt rồi nói. Người này Lục Thiếu Du đương nhiên là còn nhớ. Khi trước trên Địa Nham đảo người này cũng xuất hiện qua. Sau khi Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh và Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh giới thiệu thì hắn mới biết được người này là lâu chủ Thiên Ưng lâu - Hàn Tử Khiêm, người đời gọi là Thiên Ưng công tử. Thiên Ưng lâu cũng là một sơn môn cực kỳ khiêm tốn, kỳ thực thực lực cũng thâm bất khả trắc. Chỉ dưới mấy quái vật lớn như Tam tông Tứ môn, Tứ các Tứ đảo mà thôi.
Giờ phút này Lục Thiếu Du cũng nhìn vào trên người Thiên Ưng công tử này. Thiên Ưng công tử Hàn Tử Khiêm này nhìn qua như bốn mươi tuổi, thế nhưng tuổi tác hẳn không chỉ có bốn mươi, có lẽ là do bảo dưỡng cực tốt. Khí tức trên người thu liễm, không tràn ra một chút nào, sợ rằng đã tới Linh Vương cửu trọng. Phía sau còn có đông đảo cường giả Vương cấp, còn có một lão phụ nhân dáng vẻ già nua, ánh mắt như sao.
- Cường giả Linh Tôn.
Ánh mắt Lục Thiếu Du biến đổi, lại thêm một cường giả Linh Tôn, từ khí tức có thể thấy được tu vi người này không kém Viên Tự Thành là bao. Cho dù kém cũng không nhiều. Nếu như hắn suy đoán không sai thì lão phụ nhân này hẳn là Linh Tôn nhị trọng.
Nhìn thấy người Thiên Ưng lâu, trong lòng Lục Thiếu Du không khỏi sợ hãi than, trước đây hắn quả thực không chú ý tới khắp nơi đều có cường giả tồn tại.
- Ha ha, không ngờ tới ngay cả tên thật của ta mà Lục chưởng môn cũng biết. Tên của ta không vang dội như hai vị nhạc phụ Ngọc Linh Vương và Bôn Dật Vương của Lục chưởng môn a.
Thiên Ưng công tử mỉm cười nói.
- Thiên Ưng công tử ngươi đương nhiên không thể so sánh với Ngọc Linh Vương và Bôn Dật Vương. Người biết tới Thiên Ưng lâu của ngươi cũng không có bao nhiêu.
Một đạo thanh âm trầm thấp truyền đến, dường như không chút khách khí với Thiên Ưng công tử.
Lục Thiếu Du nhíu mày nhìn về phía phát ra thanh âm. Lúc này phía trước có hơn chục thân ảnh đáp xuống. Một cỗ khí tức vô hình lan tràn. Người dẫn đầu là một thanh niên, trên người mặc một bộ trường bào màu trắng giống như tuyết, tuổi chừng hai bảy hai mươi tám, ngũ quan tinh xảo giống như điêu khắc. Khuôn mặt trắng nõn, hai mắt giống như hồ nước sâu. Trong tay cầm một cái quạt màu trắng. Nam tử tuấn lãng như vậy quả thực không thấy nhiều lắm.
Lục Thiếu Du nhìn thấy người này không khỏi nhớ tới Phi Ưng Lăng Phong và Lam Thập Tam. Lăng Phong phong độ, Lam Thập Tam thì tiêu sái tuấn lãng, Tuyết Sư thì uy vũ cao ngất. Người này tuy rằng tuấn lãng, thế nhưng Lục Thiếu Du nhìn một chút lập tức có cảm giác trên người thanh niên này có một cỗ khí tức âm nhu.
- Âm Dương Vương, ngươi cũng bò được tới đây sao?
Thiên Ưng công tử quay đầu lại, nhìn thấy người mới xuất hiện cũng không tức giận mà mỉm cười nói.
- Thánh Linh cốc ở ngay gần đây, sợ rằng Âm Dương Vương đã sớm tới rồi a.
Tiêu Dao Vương Quân Lâm Hàn tiến lên một bước rồi cười nói.
- Tiêu Dao Vương cũng tới rồi sao? Lần này thực sự náo nhiệt a.
Nam tử mặc áo bào trắng mỉm cười nói, ba người dường như đều quen biết nhau.
- Hai lão gia hỏa các ngươi còn chưa chết sao?
Lão phụ nhân Linh Tôn trong Thiên Ưng lâu nhìn vào lão giả trong Tiêu Dao bang và lão giả phía sau thanh niên mặc áo bào trắng, lạnh nhạt nói.
- Ta phi, ngươi chưa chết ta chết làm sao được? Ta còn chưa sống đủ đây.
Lão giả già nua phía sau thanh niên mặc áo bào trắng lên tiếng. Lời nói không có chút văn nhã nào, đã vậy còn phun ra một ngụm nước bọt rồi nhìn lão phụ nhân của Thiên Ưng lâu nói.
- Vậy ngươi cẩn thận một chút, không ít lão gia hỏa đều tới, cẩn thận lại ngã xuống a.
Lão phụ nhân của Thiên Ưng lâu lạnh nhạt nhìn lão giả này rồi nói.
- Ồ, vị này là ai?
Thanh niên tuấn mỹ kia đảo qua người của Thiên Ưng lâu, Tiêu Dao bang rồi nhìn về phía đám người Lục Thiếu Du. Nhìn thấy Lục Thiếu Du đứng ở bên người Thiên Ưng công tử và Quân Lâm Hàn cho nên có chút nghi hoặc hỏi. Nhìn cỗ khí tức thượng vị giả bất phàm trên người Lục Thiếu Du khiến cho ánh mắt thanh niên tuấn mỹ này khẽ giật mình. Bằng vào ánh mắt nhìn người của hắn đương nhiên không khó nhận ra người trước mặt này có chút bất phàm.
- Đến đây, ta giới thiệu cho ngươi một chút, vị này chính là chưởng môn Lục Thiếu Du của Phi Linh môn, ngoài ra còn có muội muội Lục Tâm Đồng và huynh trưởng Dương Quá.
Nhìn thấy người này nhìn đám người Lục Thiếu Du, Quân Lâm Hàn lập tức giới thiệu. Sau khi biết quan hệ của Dương Quá và Lục Thiếu Du khiến cho hắn kinh ngạc không ngớt. Chuyện Lục Thiếu Du và Lục Tâm Đồng là huynh muội hắn đã sớm biết, thế nhưng không ngờ Dương Quá này cũng vậy. Trong lòng hắn lúc này không khỏi cảm thán, Lục gia này quả thực quá nghịch thiên. Ba huynh muội đều là một trong thập đại cường giả, quá kinh khủng.
- Ha ha, hóa ra ngươi chính là Lục Thiếu Du của Phi Linh môn gần đây danh tiếng đại thịnh sao? Cường giả đứng đầu thập đại cường giả, Linh Vũ song tu, vũ giả ngũ hệ, lại là một tiểu suất ca a, quả thực khiến cho ta ngoài ý muốn. Còn có Lục Tâm Đồng bài danh thứ ba, Dương Quá bài danh thứ năm cũng có mặt, đều là nhân tài kiệt xuất trong đám người trẻ tuổi.
Nghe Quân Lâm Hàn giới thiệu, thanh niên tuấn mỹ kia tức thì ngẩn ra rồi lập tức cười nói. Tiếng cường này không ngờ lại giống như chuông bạc, thanh thúy động lòng người.
- Nữ nhân, nữ giả trang nam?
Lục Thiếu Du dưa mắt nhìn kỹ, thanh niên tuấn mỹ này từ đầu luôn khiến cho hắn có cảm giác âm nhu, hóa ra là nữ giả trang nam.
- Lục chưởng môn, ta giới thiệu với ngươi một chút, vị này chính là cốc chủ Thánh Linh giáo, Âm Dương Vương Dạ Vị Ương.
Tiêu Dao Vương Quân Lâm Hàn nhìn thấy Lục Thiếu Du nghi hoặc lập tức giới thiệu với Lục Thiếu Du.
- Thánh Linh cốc.
Lục Thiếu Du sửng sốt, quả thực hắn chưa từng nghe nói qua sự tồn tại của thế lực này, có lẽ cũng là một sơn môn cực khiêm tốn a.
- Thiếu chủ, Thánh Linh cốc chính là một thế lực không kém trong Đông Hải, vẫn luôn khiêm tốn, cường giả trong môn cũng không ít, ta nhớ trong Thánh Linh cốc còn có một cường giả khi trước có giao tình không tệ với chủ nhân.
Hắc Vũ truyền âm nói với Lục Thiếu Du.
*****
- Hóa ra là Dạ cốc chủ, ta có lễ.
Nghe Hắc Vũ nói trong Thánh Linh cốc có cường giả có giao tình với sư phụ, Lục Thiếu Du không khỏi cảm thấy thân cận vài phần. Nhìn người này sợ rằng không chỉ hai bảy hai mươi tám, chắc hẳn bảo dưỡng không tồi cho nên mới như vậy. Mà khí tức người này cũng không kém, Lục Thiếu Du nhướng mày, sợ rằng đã tới Vũ Vương cửu trọng.
- Lục chưởng môn khách khí rồi, lần trước Thiên Địa các mời Thánh Linh cốc chúng ta tham dự thi đấu Thập đại cường giả, ta cho rằng không có gì hay, thế nhưng không ngờ sau này lại nghe nói Lục chưởng môn một mình đấu chín cường giả cùng lứa. Linh Vũ song tu, vũ giả ngũ hệ khiến cho người ta khiếp sợ a. Sớm biết như vậy ta đã đi góp mặt rồi.
Dạ Vị Ương mỉm cười, cái quạt trong tay thu lại, khẽ đáp lễ.
- Dạ cốc chủ quá khen rồi.
Lục Thiếu Du nói, chung quy hắn vẫn có cảm giác vị Dạ cốc chủ này có chút quái dị.
- Tiêu Dao Vương, chúng ta không ngờ lại gặp nhau, vậy thì cứ quy củ cũ đi. Bằng không làm sao chúng ta có thể tranh với Tứ các Tứ đảo.
Thiên Ưng công tử Hàn Tử Khiêm nói.
- Ta thì không có vấn đề, dù sao đi nữa đây cũng không phải lần đầu chúng ta hợp tác.
Dạ Vị Ương quay đầu lại nói.
- Âm Dương Vương, Thiên Ưng công tử, Lục chưởng môn đã ở cùng Tiêu Dao bang chúng ta, thêm Lục chưởng môn nữa chắc hẳn không có vấn đề gì chứ?
Tiêu Dao Vương Quân Lâm Hàn nói.
Nghe thấy Tiêu Dao Vương Quân Lâm Hàn nói vậy, Thiên Ưng công tử và Âm Dương Vương lập tức nhìn về phía đám người Lục Thiếu Du. Cường giả Vũ Tôn, Linh Tôn trong sơn môn cũng đảo qua đám người Lục Thiếu Du, cuối cùng nhìn về phía Hắc Vũ, mấy cường giả này khẽ giật mình.
- Thiên Ưng lâu ta đồng ý, nghe nói Phi Linh môn của Lục chưởng môn cũng bất phàm a.
Thiên Ưng công tử lập tức nhẹ giọng nói.
- Hoan nghênh Lục chưởng môn gia nhập.
Dạ Vị Ương mỉm cười, tuy rằng là nữ giả trang nam thế nhưng cũng tuyệt không xấu xí. Sợ rằng một khi khôi phục thân phận nữ nhân tuyệt đối là một mỹ nữ.
Lục Thiếu Du mỉm cười, Thiên Ưng lâu và THánh Linh cốc do dự chắc hẳn là vì suy nghĩ xem thực lực của hắn có tư cách gia nhập hay không. Liên thủ với ba sơn môn này Lục Thiếu Du cũng không phản đối. Thực lực của ba sơn môn này tuyệt đối không kém. Trong đông đảo cường giả và các thế lực như vậy, liên minh với người khác là lựa chọn tốt nhất.
- Ha ha, Lục Thiếu Du, tiểu tử ngươi quả thực ở chỗ này a.
Ngay khi Lục Thiếu Du suy nghĩ thì có một tiếng cười sang sảng truyền tới. Lục Thiếu Du sửng sốt lập tức nhìn về phía phát ra âm thanh. Chỉ thấy trước mặt có hơn chục thân ảnh thả người nhảy tới, vô hình trung có một cỗ uy áp mạnh mẽ tràn ra không trung khiến cho trong không trung vang lên âm hưởng rất nhỏ. Mà hơn chục người này cũng xuất hiện rõ ràng trước mặt mọi người.
Trước mấy người chính là Lam Thập Tam, bên cạnh còn có Tử Yên, trong đó còn có một lão giả bất phàm, trong khí tức bình thản kia vô hình trung khiến cho người ta cực kỳ áp lực.
Lục Thiếu Du đưa mắt nhìn vào, người vừa nói chính là một thanh niên mặc áo bào màu lam, tuấn lãng bất phàm, trên mặt mang theo tiếu ý đủ để bất luận nữ nhân nào động tâm, mà người này không phải Lam Thập Tam thì còn có thể là ai.
Bên người Lam Thập Tam còn có một nữ tử tuyệt mỹ, trong đôi mắt như bảo thạch giống như hồ nước kia bắn ra vẻ quyến rũ nhè nhẹ. Lục Thiếu Du liếc mắt nhìn lại, vô hình trung trên người nàng đã nhiều thêm khí chất thành thục.
- Lam Thập Tam, Tử Yên cô nương, các ngươi không phải cũng tới sao?
Nhìn thấy hai người Lục Thiếu Du tức thì mỉm cười rồi nhìn về phía Kình Linh Vương khẽ gật đầu. Mà ánh mắt hắn cũng lập tức nhìn về phía ba lão giả phía sau. Lập tức Lục Thiếu Du ngẩn ra.
- Hai Vũ Tôn, một Linh Tôn.
Lục Thiếu Du không khó cảm giác ra thực lực của ba người. Cường giả Tôn cấp ba người, phía sau còn có không ít cường giả Vương cấp. Thực lực Thiên Địa các phái tới đây quả thực cực kỳ cường hãn.
- Lục chưởng môn, ngươi tới thật sớm a.
Tử Yên mỉm cười, ánh mắt nhìn vao thân ảnh màu xanh quen thuộc kia. Nhìn nam tử trên mặt luôn mang theo chút tà khí này, trong lòng nàng có một cỗ cảm giác khác thường xuất hiện. Trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên sự vui vẻ. Cỗ cảm giác khác thường này khiến cho ngay cả bản thân nàng cũng vô cùng kỳ quái, vì sao bản thân nàng lại có cảm giác như vậy đối với hắn.
- Hóa ra là Thánh Tử Thánh Nữ Thiên Địa các, còn có Kình Linh Vương.
Nhìn thấy người Thiên Địa các tới, Tiêu Dao Vương, Thiên Ưng công tử lập tức tiến lên bắt chuyện. Mà Dạ Vị Ương lúc này đang dùng ánh mắt cực kỳ kinh ngạc nhìn về phía Tử Yên:
- Mỗi một vị Thánh Nữ Thiên Địa các đều tuyệt mỹ không gì sánh được. Đẹp a, thực sự là đẹp.
- Âm Dương Vương, hai mươi năm không gặp thế nhưng ngươi càng ngày càng trẻ a.
Nhìn Âm Dương Vương, Kình Linh Vương nói.
- Nữ nhân khó mà giữ được tuổi xuân của mình, đương nhiên sẽ già đi. Ta mất không ít công phu mới lấy được một viên trú nhan đan từ Tứ Tuyệt Yêu Cơ a. Lão gia hỏa nhà ngươi đã già đi không ít.
Nhìn Kình Linh Vương, Dạ Vị Ương khẽ nói.
- Hỏa Vân tôn giả, Phục Yêu Tôn giả, Diệu Linh Tôn giả, đã lâu không gặp.
Trong Thiên Ưng lâu, lão phụ nhân kia nhìn ba cường giả Tôn cấp của Thiên Địa các lập tức thi lễ.
- Không ngờ Quy Ngọc Tôn giả cũng tới. Trên trăm năm rồi đúng không. Sợ rằng thực lực của Quy Ngọc Tôn giả lại có đột phá a.
Trong Thiên Địa các, cường giả Tôn cấp ở giữa lên tiếng.
- Cho dù vậy cũng vẫn kém các ngươi, thực lực các ngươi sợ rằng cũng tinh tiến không ít.
Lão phụ nhân của Thiên Ưng lâu được gọi là Quy Ngọc Tôn giả tức mỉm cười nói.
- Lục Thiếu Du, ta còn tưởng rằng ngươi còn không quan tâm tới việc trọng đại bực này a. Sau khi chấm dứt việc này chúng ta lại đánh một trận nữa.
Trong khi mọi người nói chuyện với nhau, Lam Thập Tam chỉ có hứng thú với một mình Lục Thiếu Du.
- Lam Thập Tam, hay là ngươi cùng ta đánh một trận? Ta cũng đang chờ cùng ngươi đánh một trận đây.
[ truyen cua tui đốt net 】 Dương Quá tiến lên một bước nói. Nhìn thấy Lam Thập Tam, chiến ý trong mắt nổi lên. Khi trước trên Bình Nham đảo hai người đại chiến mấy trăm hiệp, cuối cùng ngang sức ngang tài. Nói thật tuy rằng khi trước hai người đều buông tay đánh một trận, thế nhưng trong lòng ít nhiều cũng có chút cố kỵ. Vạn nhất tiêu hao hầu hết chân khí, hậu quả vô cùng nghiêm trọng cho nên hai người cũng không thực sự thoải mái, đây cũng là tiếc nuối trong lòng hai người.
- Cũng được, dù sao hai ngươi đều là người mà ta muốn đánh một trận.
Lam Thập Tam nói, trong đám người trẻ tuổi khi trước hắn không đặt vào trong mắt. Thế nhưng từ sau khi trở về từ Bình Nham đảo, hắn đã không suy nghĩ như vậy nữa. Ba người trước mắt này đều là đối thủ của hắn.
- Lam Thập Tam, ta thấy chúng ta cũng nên đánh một trận a.
Lục Tâm Đồng mỉm cười nhìn về phía Lam Thập Tam nói.
← Ch. 1215 | Ch. 1217 → |