← Ch.1244 | Ch.1246 → |
Nhân số càng lúc càng nhiều, tiếng nghị luận trên sân rộng càng lúc càng lớn, bắt đầu có chút náo nhiệt. Từng đạo ánh mắt nhìn chăm chú vào trong hạp cốc, tất cả đều chờ mong có một người nào đó xung phong đi đầu. Dường như lúc này mọi người đang thi lực nhẫn nại vậy.
Một lúc sau, có một ít người không nhịn được nữa mà bắt đầu đứng lên.
Sưu Sưu.
Lúc này phía trước rốt cuộc có bóng người đứng lên, mọi người ngẩng đầu nhìn về phía trước. Không biết là người của sơn môn nào lúc này đã không nhịn được mà đi vào bên trong, mà những người này đi vào, lập tức có không ít người đi theo. Mọi người đều như thế. Bọn họ sợ đi đầu sẽ để cho kẻ khác chiếm tiện nghi, thế nhưng nhìn thấy người khác đi vào thì lại sợ người khác chiếm được chỗ tốt.
Lục Thiếu Du vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, cảm nhận động tĩnh phía trước, sau khi vặn lưng một cái Lục Thiếu Du chậm rãi đứng lên. Khóe miệng nhếch lên mang theo nụ cười, rốt cuộc đã có người không nhịn được nữa.
- Lục chưởng môn, ngươi cũng chuẩn bị tiến vào sao?
Tử Yên mở miệng nói. Dung nhan tuyệt mỹ, quyến rũ động lòng người, sợ rằng đủ để khiến cho bất luận kẻ nào nhìn vào cũng khó mà dời mắt được.
Ánh mắt đảo qua người Tử Yên, Lục Thiếu Du nở nụ cười nhợt nhạt. Tử Yên này quả thực là nữ tử tuyệt mỹ. Người có thể so sánh với nàng ở đây cũng chỉ có Đạm Đài Tuyết Vi mà thôi. Về phần Lục Tâm Đồng, tiểu ny tử này tuy rằng có dung nhan không kém hai người còn lại. Thế nhưng trên người lại có vẻ ngây ngô, không cùng một loại khí chất.
- Chúng ta cũng đi vào thôi, vạn nhất bảo vật bên trong bị người ta nhanh chân đến trước thì thảm rồi.
Lục Thiếu Du cười nói với đám người Lục Tâm Đồng, Tiểu Long phía sau rồi chậm rãi đi về phía trước.
- Không sai, không thể để cho kẻ khác nhanh chân tới trước được.
Lạc Kiến Hồng cười ha hả cũng đứng dậy đi theo.
Chúng cường giả Thiên Địa các, Thiên Ưng lâu, Tiêu Dao bang, Thánh Linh cốc cùng hau đi. Trước mặt mọi người lúc này đã có không ít người tiến vào hạp cốc.
Bên trong hạp cốc là một mảnh mông lung, Lục Thiếu Du vừa tiến vào trong hạp cốc lập tức cảm nhận được một cỗ uy áp khiến cho tim hắn đập nhanh hơn.
- Uy áp thật mạnh mẽ.
Trên mặt Lục Thiếu Du trong nháy mắt có chút ngưng trọng, trong lòng không ngừng suy đoán, sợ rằng cho dù gặp phải cường giả Vũ Tôn bình thường cũng không có loại uy áp đáng sợ như thế này. Dưới cỗ uy áp này, Lục Thiếu Du có cảm giác giống như thời gian hắn còn ở Vân Dương Tông. Khi đó hắn chỉ có thực lực Vũ Sư, lần đầu tiên nhìn thấy Vân Khiếu Thiên và chúng cường giả cũng có loại cảm giác như hiện tại. Loại uy áp này trực tiếp khiến cho linh hồn hắn run rẩy.
- Lão đại, nơi này quá kinh khủng, linh hồn của đệ trực tiếp bị áp chế.
Tiểu Long quay đầu về phía Lục Thiếu Du rồi nói:
- Cỗ uy áp này quá mạnh mẽ, đệ nhìn không được bao xa.
- Linh hồn uy áp, tất cả mọi người cẩn thận một chút.
Sắc mặt Lục Thiếu Du lập tức đại biến, Tiểu Long nhắc nhở thì hắn mới biết được, ở trong tâm thần của hắn lúc này bị uy áp ảnh hưởng. Thậm chí trong vòng một trăm trượng chung quanh khó có thể cảm nhận được. Điều này khiến cho Lục Thiếu Du kinh ngạc không ngớt, nơi này quả thực quá kỳ quái.
Chúng cường giả phía sau Lục Thiếu Du lúc này cũng cẩn thận tiến tới. Bọn họ cũng cảm giác được linh hồn mình bị uy áp cho nên không dám tiến lên quá nhanh, cả đám tỉ mỉ quan sát cảnh vật cuhng quanh. Dưới khí tức nguy hiểm như vậy, bọn họ làm sao có thể sơ ý được.
- Nơi này quá kỳ lạ, ngay cả lực phi hành cũng bị ảnh hưởng, trọng lực bên dưới mặt đất càng lúc càng lớn.
Sắc mặt Tử Yên ngưng trọng, hai hàng lông mi nhíu lại. Quang mang dưới chân chợt lóe, thế nhưng tốc độ của nàng lúc này đã bị ảnh hưởng không ít.
- Giống như không gian thuộc tính thổ.
Lục Thiếu Du nghe vậy cũng lập tức cảm nhận biến hóa chung quanh hạp cốc. Trong hạp cốc này mỗi một bước đi so với bình thường nặng hơn không ít. Giống như là ở dưới mặt đất có hấp lực mạnh hơn bên ngoài mấy trăm lần, điều này khiến cho Lục Thiếu Du nghĩ tới không gian thuộc tính thổ. Không gian thuộc tính thổ của hắn cũng như vậy. Lúc này linh quang trong đầu Lục Thiếu Du chợt hiện, dường như trong nháy mắt xuất hiện không ít linh cảm.
Trong hạp cốc, mọi người chậm rãi đi vào. Ai cũng không dám sơ ý, một khi sơ ý chỉ có chết mà thôi. Toàn bộ hạp cốc càng đi sâu vào bên trong càng mông lung.
- Mọi người cẩn thận, đi sát vào nhau.
Lục Thiếu Du truyền âm nói với mọi người.
- Được.
Mọi người cùng đáp.
- Thiếu chủ, nơi này sợ rằng không bình thường. Người cũng phải cẩn thận một chút.
Hắc Vũ truyền âm nói với Lục Thiếu Du.
- Ta biết rồi Hắc Vũ thúc.
Lục Thiếu Du đáp rồi cẩn thận đi về phía trước.
Một lát sau, mọi người chậm rãi tiến về phía trước, cũng không có nguy hiểm nào xảy ra trong dự đoán của mọi người. Thế nhưng lúc này mọi người đã dừng lại, trong mắt hiện lên sự nghi hoặc. Bởi vì cách đó không xa xuất hiện không ít hạp cốc nhỏ.
- Lão đại, chúng ta nên đi bên nào?
Tiểu Long nhìn bốn phía, trong lúc nhất thời cũng không biết chọn nơi nào.
- Phiền phức tới rồi a.
Lam Thập Tam dừng lại, sắc mặt không ngừng biến đổi.
- Lục lão đệ, chúng ta đi vào từ phía nào đây?
Lạc Kiến Hồng suy nghĩ một chút rồi lập tức nhìn Lục Thiếu Du hỏi. Nhất thời hắn cũng không biết đi như thế nào.
- Nơi này quá quỷ dị.
Lục Thiếu Du cũng phát sầu, bốn phía mông lung, tầm nhìn của hắn chỉ có mấy chục thước mà thôi. Tâm thần tỏa ra cũng chỉ dò xét được không đủ trăm mét.
Lục Thiếu Du đánh giá, trong đầu hồi tưởng tới lộ tuyến trên địa đồ. Thế nhưng hồi tưởng hồi lâu thế nhưng lại không tìm thấy gì, dường như địa đồ không đánh dấu nơi này.
Cúi đầu suy nghĩ một chút, Lục Thiếu Du nói:
- Chư vị, chúng ta tản ra thôi. Cơ hội cũng lớn hơn một chút. Mọi người xem thế nào? Hoặc là chúng ta cùng nhau đi, có thể nguy hiểm sẽ nhỏ đi một chút.
Lục Thiếu Du nói.
- Ta thấy nên tản ra thì hơn, cơ hội cũng lớn hơn một chút. Có câu nói không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con.
Lạc Kiến Hồng là người thứ nhất đồng ý biện pháp này.
- Cũng tốt, phân ra vậy.
Lam Thập Tam nói.
Lập tức mọi người tán thành biện pháp này, sau đó cả đám phân tán ra.
Lục Thiếu Du lựa chọn một con đường bên trái rồi cẩn thận bước vào. Phía sau có đám người Thánh Linh Thiên Tôn, Thánh Võ Thiên Tôn đi sau phía xa. Không ai nói lời nào, dường như không muốn làm bại lộ quan hệ của hai người.
- Chúng ta cũng đi bên này.
Trước chỗ phân nhánh, Đạm Đài Tuyết Vi sau khi quan sát một phen lập tức lựa chọn hạp cốc bên trái. Nhìn thân ảnh màu xanh cao ngất phía xa trong lòng nàng đột nhiên có chút khác lạ, ngay cả bản thân nàng cũng không biết vì sao mình lại đi tới bên trái.
- Lão đại, hình như phía trước là người của Linh Vũ giới.
Đám người Lục Thiếu Du tiến vào trong hạp cốc bên trái được một lúc thì Tiểu Long truyền âm nói.
*****
Đám người Lục Thiếu Du và Tiểu Long lập tức dừng lại. Lúc này trước mặt mọi người, trong không gian mông lung phía trước có chín đạo thân ảnh. Chính là người Linh Vũ giới. Chín người Linh Vũ giới dường như cũng cảm nhận được đám người Lục Thiếu Du. Nhân mã song phương nhìn nhau, người Linh Vũ giới hừ lạnh một tiếng rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
- Cẩn thận người của Linh Vũ giới một chút.
Lục Thiếu Du truyền âm nói với mọi người. Đối với Linh Vũ giới này đương nhiên Lục Thiếu Du lúc nào cũng phải đề phòng.
- Chưởng môn, người xem.
Thanh âm Bàn Hủy vang lên. Hai bên của hạp cốc lúc này xuất hiện không ít hài cốt yêu thú, linh thú. Có hài cốt cực kỳ khổng lồ, toàn thân tỏa ra quang mang.
- Những yêu thú này chết như thế nào.
Lục Thiếu Du nhíu mày, hài cốt của những yêu thú, linh thú này thoạt nhìn đã tới lục giai hậu kỳ, còn có thất giai. Thế nhưng không ngờ lại bị đánh chết ở bên trong. Sợ rằng nơi này có nguy hiểm. Hơn nữa số hài cốt yêu thú, linh thú cũng không ít, thảo nào nơi này ngay cả yêu thú và linh thú không dám tiến vào.
Cạch Cạch.
Lúc này một tiếng cạch cạch truyền đến. Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, vô số hài cốt yêu thú, linh thú rung động, trong nháy mắt đứng lên.
- Cẩn thận, thú cốt khôi lỗi.
Ánh mắt Lục Thiếu Du cả kinh, quanh thân lập tức xuất hiện Thanh Linh Khải Giáp.
Đồng thời, đám người Linh Vũ giới trước mặt đã giao thủ với thú cốt khôi lỗi. Vô số cỗ khôi lỗi trong nháy mắt lao thẳng tới.
- Phá.
Một trong Nam Thiên Nhị Tôn quát lên một tiếng, trong tay đột nhiên ngưng tụ công kích. Một đạo chưởng ấn bay thẳng về một cỗ thú cốt khôi lỗi trước mặt. Quanh chưởng ấn tràn ngập năng lượng thiên địa, cỗ khí thế này cực kỳ kinh người.
Phanh Phanh.
Chưởng ấn đánh xuống, thú cốt khôi lỗi kia lập tức phân liệt, hóa thành một đống xương cốt.
- Lùi lại cho ta.
Vô số thú cốt khôi lỗi đánh tới, Tiểu Long quát lớn một tiếng. Khí tức quanh người tràn ra. Vô số thú cốt khôi lỗi kia giống như vật còn sống, cảm nhận khí tức trên người Tiểu Long không ngờ lại có chút sợ hãi, chậm rãi lùi lại mấy bước. Vô số thú cốt khôi lỗi liên tục tránh khỏi đám người Lục Thiếu Du rồi công kích đám người phía sau Lục Thiếu Du.
- Thú cốt khôi lỗi, cẩn thận.
Lục Thiếu Du quay đầu nhìn về phía sau. Lúc này phía sau vang lên không ít tiếng quát kinh hãi, từng đạo công kích bắt đầu bắn ra.
Phanh Phanh Phanh.
Thanh âm bạo liệt vang lên, càng ngày càng có nhiều thú cốt khôi lỗi xuất hiện. Toàn bộ hạp cốc vang lên tràn ngập thanh âm trầm thấp vang vọng.
- Lão đại, đám thú cốt khôi lỗi này không dám xuất thủ với chúng ta. Đi thôi.
Tiểu Long đắc ý nói.
- Được.
Lục Thiếu Du đáp, trong thú cốt khôi lỗi ít nhiều cũng có tàn hồn yêu thú và tàn hồn linh thú. Trên người Tiểu Long có khí tức yêu hoàng cùng linh hoàng, đối với đám thú cốt khôi lỗi này mà nói, tuyệt đối có tác dụng khắc chế mạnh mẽ.
Mọi người lần lượt tụ lại một chỗ, trực tiếp đi qua hạp cốc. Chung quanh có không ít người nhìn thấy đám khôi lỗi không dám công kích đám người Lục Thiếu Du lập tức cảm thấy kỳ quái. Thế nhưng bọn họ cũng không kỳ quái được bao lâu, cả đám đều nhanh chóng phải ứng phó với ngày càng nhiều thú cốt khôi lỗi. Ánh mắt nhìn đám người Lục Thiếu Du mang theo sự ước ao, đố kị.
Khoảng chừng nửa canh giờ sau, thanh âm giao thủ trầm thấp phía sau ngày càng nhỏ. Đám người Lục Thiếu Du cũng đi qua khu vực thú cốt khôi lỗi. Phía trước dần dần trống trải, thế nhưng áp lực vô hình trong không gian này càng lúc càng lớn.
- Chúng ta đi ra rồi sao?
Tiểu Long nói.
Ngay khi thanh âm của Tiểu Long vừa dứt, đột nhiên có một tiếng xé gió vang lên.
Sưu.
Một đạo hỏa ảnh nóng bỏng từ phía trước đột nhiên phụt ra, tốc độ cực nhanh lưu lại một huyễn ảnh màu đỏ trên không trung. Gợn sóng trong không gian khuếch tán, giống như là xuyên thủng không gian vậy. Khi huyễn ảnh này tới gần, mọi người mới phát hiện ra đây là một đầu hỏa mãng chừng một thước mang theo năng lượng thuộc tính hỏa kinh người.
Tốc độ quá nhanh, khi đầu hỏa mãng này tới gần, mọi người muốn trốn cũng không còn kịp.
- Cẩn thận.
Lục Thiếu Du đánh ra một đạo trảo ấn, thủ ấn trong tay được kết, trảo ấn mang theo không gian vặn vẹo bao phủ hỏa mãng.
Sưu.
Lúc này đầu hỏa mãng kia đột nhiên vặn vẹo vô cùng quỷ dị, sau đó trực tiếp từ trong không gian vặn vẹo nơi trảo ấn bao phủ chui ra. Lập tức há miệng cắn về phía Tiểu Long bên người Lục Thiếu Du. Trong nháy mắt cắn vào trên cổ Tiểu Long.
Cạch.
Một tiếng vang thanh thúy truyền ra. Hỏa mãng này cắn thành công thế nhưng lại phát hiện ra bản thân căn bản không thể cắn xuyên qua da Tiểu Long, cái đầu nhấc lên, trong nháy mắt hóa thành hỏa diễm nóng bỏng chui vào trong cổ Tiểu Long.
- Phá.
Một tiếng quát khẽ vang lên, Hắc Vũ đã xuất thủ. Một đạo trảo ấn đánh vào trên hỏa mang, không gian trực tiếp bị phong tỏa.
Phanh.
Hỏa mãng bị trảo ấn chụp lấy, thanh âm trầm thấp vang lên, đầu hỏa mãng này lập tức tán loạn trong trảo ấn rồi biến mất không còn tung tích.
- Đầu hỏa mãng này chính là do năng lượng thuộc tính hỏa ngưng tụ, mọi người cẩn thận một chút.
Vẻ mặt Hắc Vũ ngưng trọng nói với mọi người.
- Thật là khủng khiếp, may mà lực phòng ngự của ta mạnh.
Tiểu Long càng hoảng sợ, nhíu mày nói:
- Nhân lúc ta không chú ý đánh lén, nếu lại xảy ra lần nữa thì ta sẽ diệt nó.
- Được rồi, chúng ta tiếp tục đi thôi, cẩn thận một chút.
Ánh mắt Lục Thiếu Du biến ảo bất định, đầu hỏa mãng quỷ dị kia không ngờ lại có thể thoát khỏi trảo ấn của hắn. Đủ để thấy thực lực của đầu hỏa mãng này ra sao. Mà Lục Thiếu Du cũng bất ngờ về lực phòng ngự của Tiểu Long, không ngờ bị đầu hỏa mãng kia cắn một ngụm thế nhưng hỏa mãng không thể phá vỡ lớp da của nó.
Mọi người lần nữa cẩn thận đi về phía trước. Chung quanh hạp cốc vô cùng haong vắng, cảnh tượng trước mặt ngày càng mông lung.
- Lão đại, cẩn thận.
Thanh âm Tiểu Long vang lên. Lúc này giữa không trung đột nhiên xuất hiện mấy đầu hỏa mãng trực tiếp xuyên thủng không gian bắn xuống phía dưới, tốc độ cực kỳ nhanh.
Sưu.
Mục tiêu của một đầu hỏa mãng trong số đó chính là Lục Thiếu Du. Tiểu Long vừa mới mở miệng, tốc độ của hỏa mãng quá nhanh, chỉ là Lục Thiếu Du luôn luôn cảnh giác, sau khi phát hiện đầu hỏa mãng kia đánh tới, quang mang dưới chân chợt lóe, không chút do dự nào nhảy sang một bên.
Sưu.
Một kích của hỏa mãng không trúng, lập tức xoay người lần nữa đánh tới. Tốc độ so với Lục Thiếu Du còn nhanh hơn.
- Phá.
Ánh mắt Lục Thiếu Du lạnh lùng, Liệt Thiên xuất hiện trong tay. Cùng lúc đó Liệt Thiên xé rách gợn sóng trong không gian, một đạo trảo ấn khiến cho không gian vặn vẹo trực tiếp bao vây đầu hỏa mãng kia, đầu hỏa mãng này trực tiếp hóa thành từng mảnh nhỏ.
Sưu.
Cùng lúc đó, mấy đầu hỏa mãng nóng bỏng cũng bị đám người Bàn Hủy, Bàn Vân Thiên Thủ Quỷ Tôn và Hắc Vũ trực tiếp phá hủy. Ngoại trừ Hắc Vũ triệt để hủy diệt hỏa mãng ra, đám hỏa mãng bị Bàn Vân, Bàn Hủy, Thiên Thủ Quỷ Tôn hủy diệt trong nháy mắt ngưng tụ lại lần nữa đánh tới.
← Ch. 1244 | Ch. 1246 → |