← Ch.1316 | Ch.1318 → |
Lục Thiếu Du đứng dậy đi tới cạnh bàn, nhìn chăm chú vào bản đồ, ngón tay chậm rãi lướt trên những địa hình trên bản đồ, các đại tiểu thế lực trong Cổ Vực đều rõ ràng đánh dấu bên trên.
Nhóm người Đông Vô Mệnh đều vây quanh bản đồ, mà nhóm người Bàn Hủy vẫn ngồi yên tại chỗ, dù sao họ xem cũng không hiểu được.
Nhìn địa bàn của Phi Linh môn, Lục Thiếu Du nhíu mày, địa bàn Phi Linh môn đa số là lấy được từ trong tay các môn các phái, cực kỳ phân tán, mặc dù địa bàn không nhỏ nhưng quá rời rạc, thậm chí còn nằm trong địa bàn của ba đại sơn môn kia.
– Chưởng môn, hiện tại không ít thành trấn của chúng ta đã rơi vào trong tay bọn hắn, những chỗ đánh dấu màu đỏ đã bị bọn hắn chiếm đoạt.
Diệp Mỹ nói.
Lục Thiếu Du nhìn chăm chú, chỉ sợ phải có hai mươi mấy thành trấn bị chiếm lĩnh, đây xem như là một phần tư địa bàn của Phi Linh môn, trong mắt Lục Thiếu Du liền lộ ra hàn ý.
– Đây là đâu vậy?
Lục Thiếu Du dừng lại ở địa hình như một khe sâu, trước khe sâu có không ít địa bàn là của Phi Linh môn.
– Đây là Thiên Môn cốc, là một khe sâu lớn, trước khe sâu còn có vài đại thành đều là địa bàn của bổn môn, mà trước kia vốn là địa bàn của Thương Sơn môn.
Bạch Oánh nói.
– Truyền lệnh xuống, dùng tốc độ nhanh nhất thông tri mọi người cùng yêu thú linh thú Yêu đường thối lui vào Thiên Môn cốc!
Lục Thiếu Du gõ nhẹ hai cái lên bản đồ, lập tức phân phó.
– Chưởng môn, chẳng lẽ bỏ qua mấy đại thành trước Thiên Môn cốc sao?
Khấu Phi Yến biến sắc, lập tức đưa tay vẽ lên địa đồ, nói:
– Chưởng môn hãy xem, địa bàn bổn môn cực kỳ rải rác, vài tòa đại thành này liên tiếp cùng mấy đại thành gần bên, nếu bị mất đi, mấy đại thành khác không thể độc lập tồn tại, tới lúc đó chúng ta sẽ tổn thất lớn, địa bàn giảm thêm một phần tư!
Vừa nghe lời nói của Khấu Phi Yến, nhóm người Đông Vô Mệnh lập tức nhìn qua Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du mỉm cười, nói:
– Khấu phó chưởng môn nói rất đúng, nhưng chẳng lẽ ngươi có biện pháp bảo vệ những địa bàn này sao?
Nghe vậy Khấu Phi Yến lắc đầu:
– Dù Phi Linh môn dốc hết thực lực, chỉ sợ bọn hắn cũng đã chuẩn bị kỹ càng, chúng ta không thể đối kháng.
– Theo ta phỏng chừng, bọn hắn đang đợi cơ hội này, nói không chừng có thể nuốt trọn Phi Linh môn chúng ta.
Bạch Oánh nói.
– Ha ha...
Lục Thiếu Du chỉ cười không nói.
– Chưởng môn, ngươi còn cười được sao, chẳng lẽ ngươi có biện pháp?
Đông Vô Mệnh hỏi.
– Đông lão, Oánh tỷ, Khấu phó chưởng môn, chúng ta tạm thời mất một chút địa bàn cũng không phải đại sự, sau này thu hồi gấp đôi là tốt rồi, hơn nữa với thực lực của bổn môn bây giờ, dù bọn hắn muốn nuốt trọn cũng nuốt không nổi!
Ánh mắt hắn trở nên nghiêm túc:
– Truyền lệnh xuống, toàn bộ đệ tử Phi Linh môn cùng yêu thú linh thú đều rút trở về, gặp phải người của ba sơn môn kia, không cần dây dưa đánh bừa, mang đi hết tài liệu dược vật, lưu lại thành trống cho bọn hắn!
– Dạ!
Diệp Phi cùng Diệp Mỹ liền đáp, truyền tin tức là nhiệm vụ của Ám đường.
– Chưởng môn, cho dù chúng ta thối lui tới Thiên Môn cốc, bọn hắn cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.
Khấu Phi Yến thoáng do dự, lại hỏi:
– Chẳng lẽ chưởng môn đã có phương pháp ứng đối sao?
Ánh mắt Lục Thiếu Du đảo qua bản đồ, trầm xuống nói:
– Bây giờ không phải bọn hắn không bỏ qua cho chúng ta, mà là chúng ta tuyệt không bỏ qua cho bọn hắn, bọn hắn phải trả giá thật nhiều!
Ánh mắt mọi người chợt lóe, trong lời nói của chưởng môn rõ ràng mang theo hàn ý, các đệ tử hạch tâm đều rõ tính tình của hắn, chỉ sợ kế tiếp hắn sẽ có động tác lớn.
– Bàn Vân tẩu, Bàn Hủy huynh, Thiên Thủ tiền bối, Long Linh cô nương, kế tiếp cần làm phiền bốn vị đi xa một chuyến!
Sau đó hắn nhìn qua Xích Viêm:
– Xích Viêm, ngươi cũng đi một chuyến!
– Chưởng môn, ngươi phân phó đi!
Bốn người bước tới gần.
– Chưởng môn, chẳng lẽ cần chúng ta đánh chết người của ba sơn môn kia sao, vậy cho bọn hắn chút giáo huấn cũng tốt!
Trong mắt Thiên Thủ Quỷ Tôn đầy sát khí, nếu là ngày trước hắn không dám động vào ba sơn môn kia, nhưng hiện tại thì khác, hắn rõ ràng thực lực Phi Linh môn, còn có Thánh Linh giáo, Nhật Sát các, các thế lực như Thiên Địa các, Linh Thiên môn, Vân Dương tông, ở dưới Thiên đảo chưởng môn còn dám đánh chết Thiên Dương vương bọn hắn, bây giờ muốn đối phó ba sơn môn kia cũng không kỳ quái.
– Không cần đánh chết toàn bộ!
Lục Thiếu Du mỉm cười nói:
– Thiên Thủ tiền bối, ngươi hẳn rất tinh tường địa hình Cổ Vực đi?
– Xem như là quen thuộc.
Thiên Thủy Quỷ Tôn nói.
Ánh mắt Lục Thiếu Du híp lại, một cỗ sát khí cùng chân khí thượng vị giả lan tràn, khiến sắc mặt mọi người đều ngưng trọng, lạnh lùng nói:
– Vậy mời Thiên Thủ tiền bối cùng Long Linh cô nương đi địa bàn Hắc Sát giáo một chuyến, đem phân đà trong mười đại thành gần Hắc Sát giáo nhất san thành bình địa là tốt rồi!
Nói xong hắn lại xoay người:
– Bàn Hủy huynh, Bàn Vân tẩu, các ngươi đi địa bàn Lan Lăng sơn trang, hai vị không quen đường, để Lưu Nhất Thủ dẫn đường đi.
– Xích Viêm, ngươi đi địa bàn Hóa Vũ tông, tới lúc đó ta phái thêm người cho ngươi, hãy để...
Ánh mắt hắn đảo qua, nói:
– Hãy để Hoàng Đan trưởng lão dẫn đường cho ngươi, khoảng cách Hóa Vũ tông không xa, đi nhanh về nhanh, mọi người nhớ kỹ, chỉ cần phá hủy mười phân đà mười nơi là tốt rồi, phá hủy một nơi liền lưu lại dấu hiệu của Phi Linh môn chúng ta.
– Hiểu được!
Mọi người cùng đáp.
– Hoa đường chủ, Ngoại đường còn có thể dùng bao nhiêu người?
Lục Thiếu Du hỏi.
– Hồi chưởng môn, đại bộ phận đều điều đi biên cảnh, mặc dù đã ẩn tàng một ít nhưng chỉ có thể điều động nhiều nhất là hai vạn người, vì đã điều đi biên cảnh bốn vạn, khi chúng ta nhận được tin tức thông tri đã rơi xuống hơn vạn!
Hoa Mãn Lâu nói.
– Hoàng Phủ đường chủ, Vũ đường thì sao?
Lục Thiếu Du hỏi.
– Đệ tử Vũ đường chỉ điều động được năm vạn, đã điều đi biên cảnh mười vạn, vẫn lạc hơn vạn.
Hoàng Phủ Kỳ Tùng nói.
– Người của Vũ đường cùng Ngoại đường xuất phát đi Thiên Môn cốc, tụ họp với đệ tử lui về, có thể làm ra chút động tĩnh, làm trinh thám của bọn hắn biết chúng ta gặp mặt trong Thiên Môn cốc.
Lục Thiếu Du nói.
– Rõ.
Mặc dù mọi người không biết ý đồ của Lục Thiếu Du, nhưng không hề hoài nghi chút nào.
– Chư vị còn chuyện gì không?
Lục Thiếu Du hỏi.
– Chưởng môn, còn có một việc, có quan hệ với chưởng môn, không biết ngài có nghe nói qua hay không.
Diệp Mỹ nói.
– Ồ, mời nói!
Lục Thiếu Du nghi hoặc hỏi.
– Gần đây trong Cổ Vực có lưu truyền danh hào mười đại cao thủ, danh hào của chưởng môn đã truyền khắp cả Cổ Vực cùng Đại lục Linh Vũ.
Diệp Mỹ nói.
– Là gì vậy?
Lục Thiếu Du tò mò.
– Theo thứ tự là Lãnh Nhan Yêu Cơ Lăng Thanh Tuyền, Vân Dương tiên tử Vân Hồng Lăng, Bích Ba Thần Nữ Lục Vô Song, Thiên Phong Thánh Tử Lam Thập Tam, Thiên La Kiếm Vương Nguyên Nhược Lan, Huyễn Linh Mị Cơ Đạm Thai Tuyết Vi, Trọng Kiếm Vô Phong Dương Quá.
Diệp Mỹ nói.
– Còn ba người khác đâu?
Lục Thiếu Du hứng thú hỏi.
← Ch. 1316 | Ch. 1318 → |