← Ch.1368 | Ch.1370 → |
- A...
Chúng thú phủ phục khiến cho đoàn người rối loạn, đệ tử ba sơn môn trực tiếp từ trên lưng yêu thú té xuống, nhất thời tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục.
Sắc mặt ba người Âm Nguyệt Tôn giả, Thanh Sát Tôn giả, Phá Vũ Tôn giả tức thì trầm xuống, đều phất tay đánh ra một đạo quang mang bao phủ trước trăm vạn đại quân, ngăn cản uy áp của Bàn Hủy, Bàn Vân, Xích Viêm, Long Linh, lúc này đông đảo đám yêu thú, tọa kỵ mới bình tĩnh lại.
- Hừ, chỉ bằng các ngươi cũng chống đỡ được sao?
Nhìn thấy ba người ngăn cản khí tức của đám người Long Linh, tinh quang trong đôi mắt nhỏ của Tiểu Long bắn ra, trong nháy mắt quang mang quanh người tràn ra, lập tức hóa thành bản thể khổng lồ, một cỗ uy áp tuyệt đối tràn ngập không trung.
Ngao.
Khôi phục bản thể, Tiểu Long rống lên một tiếng xuyên thấu không gian, lân phiến trên người tràn ngập hỏa diễm màu vàng. Gợn sóng trong không gian giống như đọng lại. Cỗ uy thế kinh người chấn động nhân tâm, bên trong còn có một cỗ khí tức khiến cho linh hồn vạn thú rung động.
- Uy áp thật mạnh mẽ.
Trong chớp mắt này toàn bộ cường giả Tôn cấp có mặt tức thì kinh hãi, cả đám dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn vào bản thể Tiểu Long. Khí tức trên người Tiểu Long khiến cho linh hồn bọn họ trực tiếp run rẩy. Cỗ khí tức này rõ ràng so với chúng thú Hoàng Kim Yêu Long viễn cổ, Long linh mãng viễn cổ, Xích Viêm Kim Nghê thú còn mạnh hơn nhiều.
Lúc này vạn thú trong không gian bỗng nhiên cảm nhận được khí tức trên người Tiểu Long, máu tươi trong cơ thể vạn thú giờ phút này bắt đầu sôi trào, mặt kệ là có cấp bậc cao tới đâu, cho dù là thất giai hậu kỳ đỉnh phong cũng không thể chống lại. Dưới cảm giác sôi trào này tất cả yêu thú đều run rẩy, vạn thú bắt đầu phủ phục dưới mặt đất.
- Bái kiến Yêu Hoàng.
- Bái kiến Linh Hoàng.
Từng tiếng rít gào giống như sấm sét vang vọng trong phiến không gian, cuối cùng truyền đi rất xa. Khắp Thiên Môn cốc như trở thành địa bàn của Tiểu Long.
Lúc này khí tức của Tiểu Long xuyên thấu không gian, ngay cả đám người Âm Nguyệt Tôn giả cũng không thể ngăn cản cỗ khí tức kia. Tiểu Long đã đột phá bát giai, cỗ uy áp này cho dù bằng vào tu vi của bọn họ cũng không thể chống lại. Cảm nhận khí tức trên người Tiểu Long lúc này tất cả yêu thú, tọa kỵ của Lan Lăng sơn trang, Hóa Vũ tông, Hắc Sát giáo đều không thể chống lại được nữa, từng đầu yêu thú phủ phục trên mặt đất. Uy áp tới từ huyết mạch của Tiểu Long, yêu thú cao giai cũng không thể chống lại, huống chi chỉ là đám yêu thú tọa kỵ như bọn chúng. Bọn nó bị áp chế tuyệt đối, loại áp chế này tới từ sâu trong huyết mạch và linh hồn khiến cho chúng không thể phản kháng.
- Bái kiến Yêu Hoàng.
- Bái kiến Linh Vương.
Trong ba sơn môn, tất cả yêu thú và linh thú ngoại trừ mấy đầu yêu thú lục giai tọa kỵ bị khí tức của đám người Âm Nguyệt Tôn giả bao phủ ra, tất cả yêu thú, linh thú tọa kỵ khac đều phủ phục trên mặt đất, thanh âm vô cùng cung kính. Uy áp tới từ huyết mạch tràn ngập thiên địa khiến cho bọn nó run rẩy, không thể phản kháng.
- A...
Chúng thú phủ phục, người của ba sơn môn hơn phân nửa bị rơi từ trên lưng yêu thú, tọa kỵ và yêu thú phi hành xuống. Trên tọa kỵ phi hành, người có tu vi Suất cấp còn đỡ, thế nhưng dưới Suất cấp thì không xong. Tuy rằng được cường giả trong môn cứu, thế nhưng cũng có một chút người không kịp cứu, trực tiếp rơi từ trên không trung té xuống. Tuy rằng không phải quá cao, hơn nữa đều là người tu luyện, thực lực cũng không thấp cho nên ngã xuống chỉ bị thương không nhẹ, miệng phun ra máu tươi, hơn trăm vạn người tức thì hỗn loạn, cực kỳ chật vật.
- Yêu Hoàng, Linh Hoàng?
Mọi người nhìn thấy cảnh này triệt để chấn động.
- Yêu Hoàng, sao lại là Yêu Hoàng bộ tộc?
Đông đảo cường giả kinh hãi, yêu thú này không ngờ lại là người của Yêu Hoàng, Linh Hoàng tộc.
- Có bổn hoàng ở đây các ngươi còn không mau cút cho ta.
Tiểu Long rít gào, thân thể cuồn cuộn, uy áp tràn ngập không gian. Cả không trung như gió nổi mây phun, không trung rung động như sắp vỡ nát. Cái miệng dữ tợn mở ra, ánh mắt nhìn về phía trước mang theo sự kiêu ngạo, bá đạo vô hạn.
Rống Rống.
Ô ô.
Đông đảo yêu thú nhìn nhau, uy áp tới từ huyết mạch và sâu trong linh hồn khiến cho chúng nó không thể phản kháng. Cả đám lập tức rời đi, không dám dừng lại, căn bản không thèm để ý tới tiếng la hét, khống chế của người ba sơn mon.
Cảnh này khiến cho hơn hai trăm vạn người có mặt nghẹn họng.
- Đầu yêu thú kinh khủng này không ngờ lại trưởng thành nhanh như vậy.
Trong Vân Dương Tông, Thiên Phong Tôn giả, Thiên Thủy Tôn giả cùng chúng cường giả nhìn nhau. Bọn họ đã sớm biết bên người Lục Thiếu Du có đầu yêu thú kinh khủng này, đầu yêu thú này là do Thanh Long Linh Hoàng tộc và Huyền Vũ Yêu Hoàng tộc sinh ra. Tuy rằng không được coi là thành viên trong hai tộc, thế nhưng người ngoài dám động vào người nó, nếu như bị Thanh Long Linh Hoàng tộc và Huyền Vũ Yêu Hoàng tộc biến được, sợ rằng sẽ gặp phải công kích của hai đại hoàng tộc.
Vân Khiếu Thiên tán thán, khi trước cường giả trong tông không cho hắn trêu vào đầu yêu thú này, không ngờ tốc độ trưởng thành của nó cũng kinh người như vậy, đã đạt tới bát giai.
Hít.
Trong Linh Thiên môn, chúng cường giả nhìn nhau, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc. Số yêu thú, linh thú tụ tập bên người sợ rằng ngay cả Vạn Thú Tông cũng không thể so sánh, chí ít Vạn Thú Tông còn không có Yêu Hoàng và Linh Hoàng.
- Đáng chết.
Đám người Âm Nguyệt Tôn giả, Thanh Sát Tôn giả, Phá Vũ Tôn giả thầm mắng một câu. Bằng vào tu vi cùng lịch duyệt của bọn họ chỉ cần liếc mắt nhìn vài lần là có thể nhìn ra hơn phân nửa. Đầu yêu thú kinh khủng trước mặt bọn họ là tạp giao của Thanh Long Linh Hoàng tộc và Huyền Vũ Yêu Hoàng tộc, thứ này căn bản không thể tồn tại, không ngờ bên người Lục Thiếu Du lại còn có vật này. Yêu thú này không được Thanh Long Linh Hoàng tộc và Huyễn Vũ Yêu Hoàng Tộc chấp nhận, thế nhưng người ngoài động vào nó, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Sưu.
Băng Mộc Tôn giả Sát Phá Quân, Thiên Thủ Quỷ Tôn lúc này cũng đi tới bên người Lục Thiếu Du, khí tức kinh người tràn ra.
Lục Thiếu Du lăng không đứng, bên người là bản thể dữ tợn của Tiểu Long, sau đó là Thiên Thủ Quỷ Tôn và Sát Phá Quân, sau đó nữa là Bàn Hủy, Bàn Vân, Long Linh, Xích Viêm, Hắc Hùng, Thiên Độc Yêu Long, Như Hoa, Thiên Sí Tuyết Sư.
Tổ ong của Huyết Mị ở trên không xoay tròn, trước người Lục Thiếu Du chính là Thị Huyết Linh Phong phô thiên cái địa.
Bảy đầu yêu thú bát giai, hơn nữa lại thêm Thiên Thủ Quỷ Tôn và Sát Phá Quân, bên người Lục Thiếu Du tương đương với chín Tôn giả, còn có ba trăm yêu thú thất giai, năm mươi đầu Thị Huyết Linh Phong thất giai. Một trăm ba mươi đầu khôi lỗi cấp bảy, mấy nghìn yêu thú lục giai.
Thực lực như vậy khiến cho ngay cả đám người Linh Thiên môn lúc này cũng không khỏi lắc đầu, thực lực của Phi Linh môn đã đủ để chống lại Nhất tông Nhất giáo Nhất môn Nhất trang.
*****
Thực lực mà Lục Thiếu Du biểu hiện ra lúc này không còn ai dám xem thường hắn nữa. Trong lòng đám người Vân Khiếu Thiên, Lữ Chính Cường âm thầm khiếp sợ, tiểu tử Lục Thiếu Du này ở trước mặt bọn họ ẩn giấu quá sâu, sâu đến mức không ai đoán nổi.
Áo bào xanh trên người Lục Thiếu Du tung bay, sát khí ngập trời trong người tràn ra, ánh mắt lạnh lẽo quét về phía người của ba sơn môn.
- Ai vừa nói diệt Phi Linh môn ta thì cứ việc bước lên, để xem Phi Linh môn ta có phải là Huyền Thiên môn năm đó hay không.
Thanh âm lạnh lẽo quanh quẩn trong không trung. Trước mặt đám Tôn giả, Lục Thiếu Du vẫn kiêu ngạo như cũ.
- Hừ, không phải chỉ dựa vào mấy đầu nghiệt súc sao? Chỉ bằng vào chúng thực lực Phi Linh môn các ngươi còn chưa đủ.
Phía xa xa, ánh mắt Công Tôn Hóa Nhai trầm xuống, lạnh nhạt nói một tiếng.
- Công Tôn Hóa Nhai, ngươi còn chưa có tư cách kiêu ngạo trước mặt bản vương.
Lục Thiếu Du đưa mắt nhìn lại, hàn ý trong mắt bắn ra, trong thanh âm tràn ngập sự kiêu ngạo cùng bá đạo.
- Hừ, tiểu tử kiêu ngạo, đơn đả độc đấu ngươi làm sao có thể là đối thủ của bản tông?
Sắc mặt Công Tôn Hóa Nhai khẽ đổi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Lục Thiếu Du. Một tiểu tử hậu bối trong khoảng thời gian ngắn đã có thành tựu như vậy. Nếu sớm biết có ngày hôm nay thì hắn không nên cố kỵ hậu quả, bằng bất cứ giá nào cũng phải giết tiểu tử này. Mà hiện tại có hối hận cũng không kịp, cánh chim của tiểu tử này đã cứng, muốn đối phó rất khó khăn.
- Đơn đả độc đấu sao?
Lục Thiếu Du nhíu mày.
- Hừ, Lục Thiếu Du, không phải ngươi không dám đơn đả độc đấu đó chứ?
Hắc bào trên người Đồng Quy Tinh rung lên, lạnh nhạt nói một tiếng.
- Ta thấy tiểu tử này không dám rồi.
Ánh mắt Gia Cát Tây Phong khẽ đảo, nhìn về phía Đồng Quy Tinh, Công Tôn Hóa Nhai, ba người hiểu ý. Gia Cát Tây Phong khẽ phe phẩy cái quạt nhìn về phía Lục Thiếu Du nói:
- Tiểu tử, ngươi chỉ biết dựa vào quan hệ với Vân Dương Tông và Linh Thiên môn mà thôi. Cũng chỉ biết dựa vào nữ nhân, nếu như có bản lĩnh thì đơn đả độc đấu, nếu như không dám tiến lên thì tốt nhất nên lui lại trốn sau lưng nữ nhân, tốt nhất là trốn vào trong chăn là được rồi.
Nói xong Gia Cát Tây Phong cười lạnh nhìn chằm chằm vào Lục Thiếu Du. Thực lực của Phi Linh môn đã khiến cho ba sơn môn kinh hãi. Nếu như ngạnh kháng sợ rằng Lan Lăng sơn trang, Hóa Vũ tông, Hắc Sát giáo không chiếm được một chút tiện nghi nào mà còn rơi vào thế hạ phong. Mà nếu có thể bắt giữ Lục Thiếu Du mà nói thì không còn gì tốt hơn. Vô hình trung sẽ giải quyết không ít phiền toái.
- Gia Cát Tây Phong, ngươi thật không biết xấu hổ, ngươi cũng coi như là người thành danh đã vài chục năm, có bản lĩnh thì đơn đả độc đấu với ta.
Vẻ mặt Lữ Chính Cường trầm xuống, thân ảnh lăng không nhảy lên, thế nhưng lại bị Vân Khiếu Thiên giữ lại:
- Lữ Chính Cường, con rể ta đang muốn đơn đả độc đấu, ngươi qua đó làm gì?
- Vân Khiếu Thiên, hiện tại ta không rảnh quan tâm tới ngươi.
Lữ Chính Cường quát lên một tiếng, nhìn thấy ánh mắt Vân Khiếu Thiên lập tức giật mình, dường như bên trong có thâm ý cho nên thân thể lập tức đứng lại, không nhúc nhích nữa.
- Gia Cát Tây Phong, Công Tôn Hóa Nhai, Đồng Quy Tinh, các ngươi muốn đơn đả độc đấu thì ta sẽ phụng bồi, để cho ta nhìn xem thực lực của các ngươi trong ba mươi năm qua tiến bộ tới mức nào mà dám lớn tiếng như vậy.
Băng Mộc Tôn giả Sát Phá Quân lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn vào ba người Công Tôn Hóa Nhai, Gia Cát Tây Phong, Đồng Quy Tinh.
Đối mặt với Sát Phá Quân, ba người này không dám tự cao, bằng vào thực lực của Sát Phá Quân này ba người đơn đả độc đấu sợ rằng còn chưa đủ.
- Sư huynh, để đệ tới.
Lục Thiếu Du đứng bên cạnh Sát Phá Quân lên tiếng, ánh mắt lóe lên, nhìn về phía trước lạnh nhạt nói:
- Công Tôn Hóa Nhai, Đồng Quy Tinh, Gia Cát Tây Phong, ba người các ngươi cùng lên đi, đối phó với ba người các ngươi thì làm sao? Nếu như ba lão thất phu các ngươi không dám thì chạy về ổ đi. Sau này nhìn thấy người của Phi Linh môn chúng ta tốt nhất nên đi đường vòng.
Thanh âm chói tai mang theo chân khí quanh quẩn trong tai mọi người. Khí thế bá đạo kiêu ngạo vô cùng khiến cho mọi người động dung, cũng có người khinh thường.
- Muốn một đấu ba sao?
Nghe vậy, chúng cường giả trong Linh Thiên môn, Phi Linh môn nghi hoặc.
- Ha ha.
Ngay khi Lục Thiếu Du vưa mới nói xong, ba người Công Tôn Hóa Nhai, Đồng Quy Tinh, Gia Cát Tây Phong tức thì cười rộ lên, Lục Thiếu Du một câu lão thất phu, hai câu lão thất phu. Bằng vào thân phận ba người làm sao có thể nhịn được, hơn nữa ba người đã sớm có ý định động thủ với Lục Thiếu Du, nhân cơ hội bắt lấy tiểu tử này cho nên lúc này Lục Thiếu Du muốn một mình đấu ba người, bọn họ sao có thể buông tha được cơ chứ.
Ba người đều nhìn về phía cường giả Tôn cấp trong môn, trong mắt hiện lên sự hiểu ý, dường như mấy cường giả Tôn cấp kia cũng có ý này. Ba người vây công một người, ba đạo thân ảnh tức thì nhảy lên không trung.
- Tiểu tử, thực sự đủ kiêu ngạo, chúng ta không ngại thành toàn cho ngươi, đừng nói chúng ta lấy nhiều bắt nạt ít, cho ngươi ra trước ba chiêu.
Gia Cát Tây Phong thu quạt lại, thân ảnh đi tới vị trí cách Lục Thiếu Du vài trăm thước.
- Già mà không biết xấu hổ, lấy nhiều bắt nạt ít, còn nói đẹp như vậy. Ta phi.
Bên trái Vân Khiếu Thiên, Vân Hồng Lăng phun ra một ngụm nước bọt, lớn tiếng quát.
- Không chỉ nhiều bắt nạt ít mà còn lấy lớn bắt nạt nhỏ, đâu chỉ là không biết xấu hổ, quả thực là vô sỉ tới cực điểm.
Lữ Tiểu Linh cũng quát lớn một tiếng, trong mắt hiện lên sự lo lắng.
Nghe hai nàng nói không ít cường giả âm thầm cười trong lòng. Ba người này quả thực không biết xấu hổ, ba người vô luận là tuổi tác hay là thực lực đều hơn Lục Thiếu Du, thế nhưng ba người lại liên thủ còn nói hay như vậy quả thực vô sỉ tới cực điểm.
- Hừ.
Nghe Vân Hồng Lăng và Lữ Tiểu Linh nói, sắc mặt ba người Gia Cát Tây Phong đỏ lên rồi khẽ hừ lạnh một tiếng.
- Hừ, không biết trời cao đất rộng. Tiểu tử, ngươi muốn chết.
Phía xa xa trong đội hình của Lan Lăng sơn trang, Gia Cát Tử Vân nhìn thực lực Phi Linh môn của Lục Thiếu Du lúc này trong lòng lại càng thêm đố kỵ, hận không thể nhìn thấy Lục Thiếu Du sớm biến mất trong mắt hắn một chút.
- Ba lão thất phu, không ngờ các ngươi lại dám đi lên a.
Lục Thiếu Du nhìn ba người trước mắt, hàn ý trong mắt bắn ra, ba người này muốn khiến hắn tức giận để giao chiến, mục đích rất rõ ràng, ba người này sợ rằng e ngại thực lực của Phi Linh môn cho nên mới khích tướng như vậy. Thế nhưng bọn họ cho rằng biện pháp kích tướng rõ ràng như vậy hắn không nhìn ra sao? Vậy thì hắn phải tương kế tựu kế một chút.
- Đáng chết, ta cho ngươi xuất khẩu cuồng ngôn, đợi lát nữa ta sẽ giáo huấn ngươi thật tốt.
← Ch. 1368 | Ch. 1370 → |