← Ch.1391 | Ch.1393 → |
Nhát đao đáng sợ của Yết Sát Tôn Giả bùng nổ trong Họa Địa Vi Lao của Hắc Vũ, kình đạo hủy diệt dốc hết sức đụng mạnh vào bình chướng không gian, phát ra hỏa hao chói lòa. Họa Địa Vi Lao bao phủ không gian cũng bị chấn động rung bần bật, có khe nứt mỏng manh lan tràn.
Bùm bùm bùm!
Hai lực lượng quấn lấy nhau rồi lại tan vỡ. Cơ thể to lớn của Hắc Vũ bị đẩy lùi, thân hình Yết Sát Tôn Giả cũng bị dư âm kình khí đụng mạnh.
- Ngươi muốn liều mạng? Vậy làm đi, để xem ngươi có tư cách này không?
- Gru!
Khi thân hình Cửu Thiên Côn Bằng khổng lồ của Hắc Vũ bị đẩy lùi thì đôi cánh vỗ ổn định thế lui. Đôi cánh xoay trón nhanh như tia chớp xé rách không gian đụng vào Yết Sát Tôn Giả, thân hình khổng lồ xuất hiện, hai cánh cắt vỡ không gian. Không gian quanh Yết Sát Tôn Giả đột nhiên xuất hiện một vật sáng màu đen.
Yết Sát Tôn Giả cảm giác được điều gì, bối rối lùi nhanh nhưng không cách nào thoát khỏi lực lượng vô hình.
Liễm Linh Tôn Giả hét to một tiếng:
- Yết Sát cẩn thận, Cửu Thiên Côn Bằng sắp thi triển công kích thiên phú!
Liễm Linh Tôn Giả hoàn toàn biến sắc mặt, định lao vào Hắc Vũ, Phong Vũ Tôn Giả cũng xông lên theo. Nếu Yết Sát Tôn Giả bị thương vốn không ảnh hưởng gì hai người khác, ngược lại là chuyện tốt. Nhưng bây giờ thì khác, nếu Yết Sát Tôn Giả bị thương, Liễm Linh Tôn Giả và Phong Vũ Tôn Giả vừa phải đối kháng Mang Linh Tôn Giả, Thiên Dương Tôn Giả, cộng thêm Cửu Thiên Côn Bằng, sẽ rất vất vả. Cho nên Yết Sát Tôn Giả tuyệt đối không thể bị thương.
Liễm Linh Tôn Giả biết đạo lý này, Mang Linh Tôn Giả, Thiên Dương Tôn Giả Vân Phi Hồng cũng rõ ràng. Hắc Vũ thi triển công kích thiên phú, không thể để xảy ra chuyện gì.
- Phong Vũ, Liễm Linh, đối thủ của các ngươi là chúng ta!
Hai người nhảy vọt lên ngăn chặn Phong Vũ Tôn Giả, Liễm Linh Tôn Giả.
Khi Thiên Dương Tôn Giả, Mang Linh Tôn Giả nhảy lên lao ra thì trên bầu trời Thiên Môn cốc, không gian đột nhiên bị xé rách một lỗ hổng, thanh âm già nua truyền đến:
- Kịch hay đã xem đủ, ba Tôn cấp bát trọng nho nhỏ mà dám càn rỡ trước Thánh Linh giáo ta? Ta thấy ba ngươi chán sống rồi, lão tử giết các ngươi không khác gì giẫm chết một con kiến!
Tiếng nói dứt, sóng âm cuồn cuộn xen lẫn ý bá đạo cực kỳ kiêu căng quanh quẩn trong không gian.
Cùng với thanh âm kiêu ngạo bá đạo, trong khe hở không gian bị xé rách, bốn thân hình già nua hùng dũng bước ra. Bốn người mặc trường bào màu trắng, lúc xuất hiện thì mọi người đều biến sắc mặt. Bốn người đó khiến cả đám hết hồn, mỗi người cưỡi một vật khổng lồ.
Bốn tiếng long phượng sư tử hổ báo thú gầm vang lên:
- Grao!
- Hú... !
Thanh âm như sấm sét quét qua thiên địa này. Người thứ nhất cưỡi trên con bạch long khổng lồ. Bạch long uy vũ dữ tợn, toàn thân trải đầy long lân màu trắng, dưới bụng có năm long trảo sinh vân. Người thứ hai cưỡi trên con sói to màu vàng, vảy vàng phủ khắp người, răng nanh lóe sắc vàng, đôi mắt đỏ ngầu, lưng mọc hai cánh vàng. Đôi cánh tựa như loan đao, nhìn kỹ thì trên cánh mỗi bên có hai lỗ hõm tròn giống như thêm vào sáu đôi cánh, thânhình vàng kim phát ra uy hiếp vương giả tuyệt đối.
Người thứ ba cưỡi con chim to tỏa bảy sắc ánh sáng, chim giống phượng hoàng, cực kỳ huyễn lệ, uy thế phát ra không kém hơn bạch long, kim lang.
Người cuối cùng cưỡi trên con yêu thú vừa dữ tợn vừa uy vũ đến cực độ. Đây là một con quái thú hung trợn bề ngoài giống cọp giống trâu lại như rồng như sói. Có đôi cánh to, bộ dạng dị thú hung ác, lông toàn thân như nhím, người đỏ rực tựa máu chảy.
Bốn người cưỡi bốn con yêu thú khủng bố vượt qua không gian đi ra. Bốn người xuất hiện, lại có tám khítứcuy hiếp tuôn ra. Bốn luồnguy hiếp cực mạnh đột nhiên giáng xuống, thiên địa bỗng chốc run rẩy, không gian nặng nề. Uy hiếp kinh khủng làm mọi người biến sắc mặt. Phong Vũ Tôn Giả, Liễm Linh Tôn Giả mặt không còn chút máu, trong bốn khí thế đã có một người trực tiếp tỏa định vào vào hai người.
Phong Vũ Tôn Giả, Liễm Linh Tôn Giả vốn lao hướng Hắc Vũ nhưng bỗng chốc phát hiện không gian quanh thân mình bị kiểm soát. Thế lao tới của hai người chợt khựng lại. Trên mặt Phong Vũ Tôn Giả, Liễm Linh Tôn Giả lan nhanh nỗi kinh hoàng.
- Hắc Vũ, giao hai tạp mao này cho ta!
Trong bốn người có một người thô kệch hơn Hoa Mãn Lâu nhảy lên từ lưng con sói to màu vàng dữ trợn:
- Chỉ bằng vào hai tên tạp mao các ngươi? Đám tạp mao các ngươi sao dám dao động Thánh Linh giáo ta?
Tiếng quát như sấm sét, thanh âm chất chứa uy hiếp hùng mạnh làm người nghe bị nghẹn linh lực chân khí trong cơ thể. Uy hiếp quét qua chân trời, khiến người lòng tràn đầy sợ hãi.
Phong Vũ Tôn Giả, Liễm Linh Tôn Giả cảm nhận khí thế từ người vạm vỡ kia, bàng hoàng. Linh lực chân khí tuôn ra khỏi người Phong Vũ Tôn Giả, Liễm Linh Tôn Giả, hai người muốn cưỡng ép vùng thoát khỏi không gian trói buộc để trốn thoát.
Phong Vũ Tôn Giả, Liễm Linh Tôn Giả mới định dốc sức chạy trốn thì lực lượng không gian kéo gần khoảng cách, hai người bị trói cùng nhau.
Lão nhân cao lớn xuất hiện trước mặt hai người:
- Bà nội nó, nếu để các ngươi trốn khỏi tay bản tôn thì bản tôn còn mặt mũi gì gặp người?
Bốp!
Bốp!
Thân hình già nua vạm vỡ bước ra một bước, vỗ hai cái vào không gian nơi Phong Vũ Tôn Giả, Liễm Linh Tôn Giả ở. Các cường giả rung động tâm hồn nhìn, trên mặt Phong Vũ Tôn Giả, Liễm Linh Tôn Giả phát ra hai tiếng chan chát, gò má phải hiện ra dấu tay đỏ rực.
Một cái tát không có đường né, hai người hộc máu:
- Phụt!
Phong Vũ Tôn Giả, Liễm Linh Tôn Giả như bị trúng đòn nặng từ trên cao rớt xuống ngọn núi cái bịch trước bao cặp mắt khó tin.
Bùm bùm bùm!
Núi sụp đất nứt, tiếng nổ đinh tai vang lên. Ngọn núi to lớn bị đập sập, nguyên ngọn núi khổng lồ bị xung lực làm mép núi nứt rạn rồi sụp đổ hết.
Phong Vũ Tôn Giả, Liễm Linh Tôn Giả, một người là Vũ Tôn tam hệ bát trọng, một người là Linh Tôn bát trọng lúc này bị người lạ một bàn tay đánh bay. Cảnh tượng quá sức rung động.
Đám người chứng kiến đều hút ngụm khí lạnh:
- Phù!
Nhiều cường giả toát mồ hôi lạnh ròng ròng, mọi người lộ biểu tình rung động. Siêu cấp cường giả như Phong Vũ Tôn Giả, Liễm Linh Tôn Giả thế mà không đỡ nổi một cái tát, thực lực của người đến rốt cuộc tới mức độ nào?
Trong không trung phía xa, đám người Lục Thiếu Du, Tiểu Long, Lục Tâm Đồng, Dương Quá, Sát Phá Quân, Đông Vô Mệnh, Quỷ Tiên Tử trợn mắt há hốc mồm nhìn. Lục Thiếu Du và Tiểu Long ngó nhau. Tiểu Long không sợ trời không sợ đất nay rung động thè lưỡi.
Cùng lúc đó, thiên phú công kích của Hắc Vũ đã bao phủ lên không gian quanh Yết Sát Tôn Giả.
Yết Sát Tôn Giả biến sắc mặt kêu lên:
- Nguy rồi!
Yết Sát Tôn Giả không có thời gian rung động về bốn cường giả tiến đến. Trong không gian giam cầm của Hắc Vũ, Yết Sát Tôn Giả dốc sức chém một nhát đao nữa, sức mạnh đáng sợ va chạm vào vách tường không gian nhưng không thể xé rách không gian.
Hắc Vũ hét to một tiếng:
- Không gian hủy diệt.
*****
Đôi cách vỗ từ xa, không gian giam cầm nổ tung.
Ầm ầm ầm!
Trong khoảnh khắc này, cùng với Hắc Vũ đập cánh, không gian giam cầm đằng trước nổ tung lộ ra lỗ hổng không gian to lớn sâu thẳm đen thui.
Phập xoẹt!
Không gian nổ, kình khí khủng bố hóa thành hình cung khuếch tán rồi tự động tan biến.
Khi kình khí khủng bố tan biến, Yết Sát Tôn Giả hộc ngụm máu:
- Phụt!
Yết Sát Tôn Giả bị đẩy lùi lảo đảo, đôi mắt tràn ngập kinh sợ. Tuy Yết Sát Tôn Giả không bị Hắc Vũ đánh chết, nhưng chắc chắn lão đã bị tổn thương nặng.
Uy thế kinh khủng của Hắc Vũ không hấp dẫn mọi người ngoái đầu lại, lúc này cả đám còn đang giật mình vì người vạm vỡ kia.
Lục Thiếu Du cũng nhìn tọa kỵ mà bốn người ngồi. Bốn con yêu thú đáng sợ, xem khí thế phát ra thì đều trên bát giai, khí thế yếu hơn Hắc Vũ một chút, chắc cỡ trung kỳ hoặc đỉnh trung kỳ bát giai.
- Hàn Băng Yêu Long Viễn Cổ, Kim Dực Thiên Lang, Nghịch Vân Khổng Tước Thú, Thôn Thiên Cùng Kỳ.
Mắt Lục Thiếu Du sáng rực, càng rung động nhiều hơn. Bốn con yêu thú đáng sợ đều là yêu thú, linh thú khủng bố bên ngoài hiếm khi thấy được. Con bạch long thứ nhất là Hàn Băng Yêu Long Viễn Cổ, kim lang thứ hai là Kim Dực Thiên Lang, khổng tước bảy sắc thứ ba là Nghịch Vân Khổng Tước Thú, yêu thú đỏ máu khủng bố dữ trợn thứ bốn chính là Thôn Thiên Cùng Kỳ. Bốn con yêu thú bàn về huyết mạch tuy không thể sánh bằng Hắc Vũ nhưng cũng không kém Bàn Vân, Long Linh, thậm chí mạnh hơn một chút.
Hàn Băng Yêu Long Viễn Cổ, yêu thú long tộc chính tông, tuy rằng không phải chính thống nhưng chắc chắn là một thành viên yêu thú long tộc. Kim Dực Thiên Lang, vương giả số một trong yêu thú lang tộc, đồn rằng thời kỳ viễn cổ thế lực tộc Kim Dực Thiên Lang không kém hơn long tộc. Nhưng sau này Kim Dực Thiên Lang suy tàn, không ai biết nguyên nhân.
Nghịch Vân Khổng Tước Thú, linh thú, đồn rằng tộc khổng tước sớm tuyệt chủng, thời kỳ viễn cổ cùng tộc phượng hoàng là vua muôn chim. Bàn về trình độ huyết mạch thì Nghịch Vân Khổng Tước Thú cao hơn Hàn Băng Yêu Long Viễn Cổ một chút.
Thôn Thiên Cùng Kỳ, con yêu thú hung tàn tuyệt đối, là vua mãnh thú. Nghe đồn khí thế hung ác trên người Thôn Thiên Cùng Kỳ thậm chí chống cự được khí yêu hoàng một chút, huyết mạch trước thời viễn cổ.
Lúc này đám người Mang Linh Tôn Giả, Thiên Dương Tôn Giả, Phi Đao Tôn Giả đều nhìn chăm chú vào bốn con yêu thú đáng sợ.
- Trời ạ, là Hàn Băng Yêu Long Viễn Cổ!
- Còn có Kim Dực Thiên Lang và Nghịch Vân Khổng Tước Thú!
- Hình như đó là Thôn Thiên Cùng Kỳ, mãnh thú khủng bố này cũng tồn tại trên đời sao?
Với ánh mắt của bọn họ dù chưa từng thấy hình dạng nhưng phán đoán bề ngoài cũng nhận ra được. Bốn con yêu thú đáng sợ như thế toàn là tồn tại khủng bố, mỗi con dường như là đỉnh trung kỳ bát giai.
Trong không trung, lão nhân vạm vỡ mới rồi một bàn tay đánh bay Phong Vũ Tôn Giả, Liễm Linh Tôn Giả nhìn Hắc Vũ, mỉm cười nói:
- Hắc Vũ, thực lực của ngươi tiến bộ hơi chậm, chỉ là Tôn cấp bát trọng mà cũng chỉ đánhbị thương, không thể giết chết.
Xem bề ngoài lão nhân vạm vỡ còn rất trẻ, khoảng năm mươi mấy tuổi, toát ra khí thế kiêu căng bá đạo không gì sánh bằng.
Ngay lúc này Hắc Vũ thu về bản thể, thân hình đen như mực nhìn chằm chằm bốn người bốn thú tiến đến, trong ánh mắt hờ hững lóe ý cười:
- Bốn người kia, ta cứ tưởng các ngươi đã chết. Đã mấy ngàn năm, các ngươi không chết thì tốt rồi, chắc chắn chủ nhân sẽ rất vui mừng.
Lão nhân già nua lẩm bẩm:
- Ừm ừm! Tìm được đại ca là tốt rồi.
Thánh Linh Thiên Tôn, Thánh Pháp Thiên Tôn, Thánh Vũ Thiên Tôn giật mình qua đi quay sang nhìn nhau.
- Hàn Băng Yêu Long Viễn Cổ, Kim Dực Thiên Lang, Nghịch Vân Khổng Tước Thú, Thôn Thiên Cùng Kỳ, những tọa kỵ này là bốn vị Tôn Tổ... Đây là bốn vị Tôn Tổ của chúng ta!
Bọn họ chưa từng gặp bốn người này nhưng có nghe Thiên Tôn đời thứ hai kể sự tích của Thiên Tôn đời thứ nhất, trong đó có nhắc bốn con tọa kỵ của Thiên Tôn đời thứ nhất Thánh Linh giáo.
- Thánh Linh Thiên Tôn Tập Hạo Nhiên đời thứ ba Thánh Linh giáo, bái kiến bốn vị Tôn Tổ.
- Thánh Pháp Thiên Tôn Tiết Linh Phượng đời thứ ba Thánh Linh giáo, bái kiến bốn vị Tôn Tổ.
- Thánh Vũ Thiên Tôn Nguyễn Thượng Hành đời thứ ba Thánh Linh giáo, bái kiến bốn vị Tôn Tổ.
- Thánh Thú Thiên Tôn Hạ Hầu Khải đời thứ tư Thánh Linh giáo, bái kiến bốn vị Tôn Tổ."
Nhìn bốn người bốn thú đến, ba năm một nữ già nua, bốn Thiên Tôn của Thánh Linh giáo người run rẩy, bay lên cao hành lễ.
Nhiều cường giả Thánh Linh giáo chúng nghe bốn Thiên Tôn nói đã biết bốn người này là ai, bọn họ run rẩy hành lễ:
- Đệ tử Thánh Linh giáo bái kiến bốn vị Tôn Tổ!
Tất cả cường giả Thánh Linh giáo máu nóng sôi sục. Đây là bốn Thiên Tôn đời thứ nhất của Thánh Linh giáo. Mới rồi một vị Tôn Tổ đã thể hiện thực lực khủng bố.
Khi Lục Thiếu Du nhìn bốn con yêu thú đáng sợ liền suy đoán ra thân phận của bốn người.
- Thiên Tôn đời thứ nhất của Thánh Linh giáo!
Bốn người này tự xưng là người của Thánh Linh giáo, cưỡi bốn con yêu thú đáng sợ, thực lực khủng bố, trừ bốn Thiên Tôn Thánh Linh giáo đời thứ nhất ra còn ai nữa?
Một thân hình già nua trên lưng Hàn Băng Yêu Long Viễn Cổ vung tay lên ra hiệu mọi người miễn lễ:
- Đứng lên hết đi.
Người này bề ngoài sáu mươi tuổi, tóc mai trắng bệch, không gian sau lưng lưng tràn ngập hơi nước nhạt, kéo theo năng lượng thiên địa biến đổi, thực lực đáng sợ khỏi nói rõ cũng biết.
Lục Thiếu Du nhanh chóng bước ra, hành lễ hướng bốn vị Thiên Tôn đời thứ nhất Thánh Linh giáo:
- Giáo chủ đời thứ hai của Thánh Linh giáo, Lục Thiếu Du tham kiến bốn vị Thiên Tôn!
Lão nhân cưỡi trên Kim Dực Thiên Lang nhìn Lục Thiếu Du, nhẹ nhàng nói:
- Ngươi là giáo chủ của Thánh Linh giáo thì không cần đa lễ.
Người này bề ngoài năm mươi mấy tuổi, trán rông mắt to, trường bào màu vàng toát ra uy nghiêm, khí thế thu lại không lộ ra ngoài chút gì. Nhưng vô hình trung khiến người cảm giác ngực có tảng đá to đè nặng.
Hắc Vũ nói nhỏ với Lục Thiếu Du:
- Thiếu chủ, bốn vị Thiên Tôn đời thứ nhất là huynh muội kết bái của chủ nhân, cũng là sư thúc của người.
Lục Thiếu Du sửng sốt:
- Tham kiến bốn vị sư thúc.
Sư phụ không cho Lục Thiếu Du biết, thì ra bốn người này là huynh muội kết nghĩa của sư phụ.
Một tiếng nói nũng nịu truyền ra:
- Tiểu tử, đứng lên đi. Đại ca thu ngươi làm đệ tử không nhìn lầm, không uổng là đệ tử của đại ca.
Lục Thiếu Du cảm giác mới định hành lễ đã bị lực lượng dịu dàng nâng dậy, không thể khom xuống chút nào. Người hành động là một phụ nhân cưỡi Nghịch Vân Khổng Tước Thú, bề ngoài trẻ trung nhất, khoảng bốn mươi mấy tuổi, áo gấm, ung dung cao quý, khuôn mặt ửng đỏ, hai mắt như đại dương mênh mông.
Lão nhân vạm vỡ mới rồi một bàn tay đánh bay Thánh Pháp Bộ, Liễm Linh Tôn Giả nay nhìn Lục Thiếu Du, nói:
- Tiểu tử không tệ, đại ca thu được một đệ tử tốt. Ngày mai ngũ sư thúc ta đây sẽ cho ngươi thứ tốt, sau này ai dám chọc ngươi thì ngũ sư thúc tuyệt đối sẽ khiến kẻ đó không chịu nổi!
← Ch. 1391 | Ch. 1393 → |