← Ch.1417 | Ch.1419 → |
Lục Thiếu Du chỉ thuận miệng nói mấy vấn đề đó. Có Quỷ Tiên Tử, Diệp Mỹ, Diệp Phi, hình đường thì không cần Lục Thiếu Du lo làm gì.
Tiếp theo Lục Thiếu Du nói chuyện Địa Tâm Linh Mạch cho đám người Đám người Quỷ Tiên Tử, An Cat Tú Na biết. Mọi người nghe mà hết hồn.
Lục Thiếu Du cười tủm tỉm, nói đại khái kế hoạch bồi dưỡng đệ tử mới, cũng cần mọi người bắt tay vào làm. Trong Địa Tâm Linh Mạch cần bài bố lại mới được. Nghe nói gần đây có nhiều Vương cấp tham gia Phi Linh môn, về việc này Lục Thiếu Du đành nhờ Quỷ Tiên Tử lo sắp xếp.
Quỷ Tiên Tử bất đắc dĩ nhìn Lục Thiếu Du:
- Ngươi lại muốn làm phủi chưởng quầy?
Nghe giọng điệu của Quỷ Tiên Tử như thể Lục Thiếu Du ham chơi lười biếng.
Lục Thiếu Du nói:
- Ta cần bế quan một đoạn thời gian.
Mọi chuyện đã tạm xong xuôi, Lục Thiếu Du nên bắt đầu đột phá đẳng cấp Tôn cấp, thực lực của mình tăng mạnh mới là quan trọng nhất.
Quỷ Tiên Tử nói:
- Ừm! Yên tâm bế quan đi, chuyện bình thường có ta và lão già ứng đối được.
Phi Linh môn bây giờ có mấy tôn sứ tọa trấn, đủ sức ứng đối việc bình thường.
Linh Quái nhướng mày nói:
- Chưởng môn, gần đây dường như có mấy người trong Linh Thiên môn, Vân Dương tông hay chạy tới Phi Linh môn.
Lục Thiếu Du kinh ngạc hỏi:
- A? Là tới tìm ta sao?
Lục Thiếu Du hơi bất ngờ, người của Vân Dương tông, Linh Thiên môn đã sớm trở về, chẳng lẽ nhạc phụ phái người đến tìm hắn có việc?
Lục Thiếu Du hỏi xong Quỷ Ảnh La Sát Diệp Phi, Diệp Mỹ, Hoa Mãn Ngọc xấu hổ cúi đầu, An Cát Tú Na cũng có vẻ ngại ngùng.
Tà Thiên Khung trừng Linh Quái:
- Linh Quái chết bầm... !
Tà Thiên Khung cười nói với Lục Thiếu Du:
- Chưởng môn, theo ta được biết thì nhiều đệ tử Linh Thiên môn, Vân Dương tông chạy tới Phi Linh môn ta là do từ khi gặp nhóm Diệp đường chủ, An Cát trưởng lão đã mê mẩn, mới trở lại liền vòng về nữa.
Vũ Quái cười gian nói:
- Hì hì, ai kêu bây giờ Phi Linh môn chúng ta mỹ nữ như mây? Ta nghe nói Nhật Sát các, Thiên Vân đảo, Tinh Ngục các, Kiền Hiên đảo cũng có nhiều người không muốn đi.
Quỷ Ảnh La Sát trừng mắt lườm Vũ Quái, vội vàng phân bua:
- Hai ngươi đừng nói bậy bạ, chúng ta không để ý tới bọn họ, chỉ là họ tự đa tình!
Quỷ Tiên Tử mỉm cười nói:
- Chưởng môn, không có chuyện gì đâu, đơn giản là mấy cái đuôi của bọn họ.
Lục Thiếu Du gãi mũi cười cười:
- Ra là vậy.
Lục Thiếu Du còn tưởng có chuyện kiếm hắn.
Lục Thiếu Du nhìn các nàng Diệp Mỹ, Diệp Phi, An Cát Tú Na:
- Diệp đường chủ, An Cát trưởng lão có vừa mắt ai không?
Diệp Mỹ liếc xéo Lục Thiếu Du:
- Chưởng môn, sao người cũng đùa nữa?
Diệp Mỹ nói:
- Ta đi làm việc đây!
Diệp Mỹ nói xong vội chạy ra đại điện.
- Mấy người đó còn lâu mới lọt vào mắt của tỷ muội chúng ta!
- Đúng rồi, có muốn tìm cũng phải tìm giống Lục Thiếu Du.
Quỷ Ảnh La Sát, Hoa Mãn Ngọc nói xong ánh mắt kiêu ngạo nâng cao, đi theo ba nữ nhân An Cát Tú Na ra đại điện.
Lục Thiếu Du lẩm bẩm:
- Này, chào cái rồi đi được không? Ta là chưởng môn, thật không nể mặt ta mà.
Lục Thiếu Du cười khổ, nhìn mấy kỳ nữ này thì người bình thường khó thể chinh phục nổi.
Quỷ Tiên Tử nói:
- Chưởng môn, ta cũng đi đây, ta đi xem những Vương cấp tham gia gần đây.
Quỷ Tiên Tử ra khỏi đại điện.
Lục Thiếu Du nói:
- Mọi người đều lui ra đi.
Lục Thiếu Du nhìn Tả Thiên Khung, Linh Vũ Song Quái, nói:
- Các ngươi đó, người ta khiêu khích tới cửa còn bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ Phi Linh môn ta không có nam nhân sao? Lỡ như Diệp đường chủ, An Cát trưởng lão, Hoa đường chủ bị người ngoài bắt cóc thì các ngươi còn mặt mũi gì? Có biết là nước phù sa không để người ngoài hưởng hiểu không?
Linh Quái sửng sốt, hoàn toàn không hiểu:
- Chưởng môn, là sao?
Tà Thiên Khung lại lườm Linh Quái:
- Ngốc!
Tà Thiên Khung nghẹn ngào nói với Lục Thiếu Du:
- Chưởng môn, chúng ta cũng muốn lắm nhưng bọn họ không vừa mắt chúng ta thì biết làm sao đây?
- Cái này...
Lục Thiếu Du bất đắc dĩ, hắn đành bó tay.
Tà Thiên Khung chớp mắt lia, mỉm cười nói:
- Chưởng môn chắc chắn có cách, hay tiết lộ một chút đi?
Vật Quái cười gian nói:
- Hì hì, chưởng môn chắc chắn là có kinh nghiệm, truyền một chút đi.
Bọn họ đều biết mấy vị phu nhân của chưởng môn không đơn giản.
Lục Thiếu Du gãi mũi:
- Cái này...
Lục Thiếu Du nhìn Tả Thiên Khung, Linh Vũ Song Quái, và mấy trưởng lão.
Lục Thiếu Du nói:
- Ta có mười hai từ chân ngôn, các ngươi có muốn nghe không?
Tả Thiên Khung nói ngay:
- Đương nhiên muốn!
Mọi người nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm.
- Gan to bằng trời, lòng tỉ mỉ như hạt bụi, mặt dày vô sỉ.
Lục Thiếu Du cười tủm tỉm:
- Các ngươi tự lĩnh ngộ đi.
Lục Thiếu Du nói xong rời khỏi đại điện, về chuyện này hắn cũng không giỏi giang gì, không dạy được ai.
Nhìn bóng lưng chưởng môn, Hoàng Bác Nhiên đã lĩnh ngộ, vẻ mặt sùng bái nói:
- Chưởng môn không uổng là chưởng môn, thụ giáo.
Tà Thiên Khủng cũng hiểu:
- Sâu sắc thật, chưởng môn có khác.
Linh Quái chưa nghĩ thông, hỏi Hoàng Bác Nhiên:
- Hoàng Bác Nhiên, mau giải thích cho ta, mười hai từ chân ngôn của chưởng môn có ý gì?
Hoàng Bác Nhiên vỗ đầu trọc của mình, mếu nói:
- Linh trưởng lão, cái này chỉ có thể hiểu chứ không nói ra được, ta không cách nào giải thích.
Mười hai từ chân ngôn này rất khó giải thích.
Trong đại điện, mọi người nhìn Linh Quái, cười phá lên:
- Ha ha ha!
***
Lục Thiếu Du rời khỏi đại điện, đang định đi đình viện sau lưng chợt nghe thanh âm cất lên:
- Tham kiến chưởng môn!
Lục Thiếu Du ngoái đầu nhìn. Một nam nhân râu quai nón, vóc dáng thô kệch đang quỳ dưới đất. Bộ dáng lưu manh, trước mặt đặt cái bao tải màu đen. Nhìn nam nhân râu quai nón, Lục Thiếu Du nhớ ra. Đây là chấp sự từng đánh cuộc với Lục Thiếu Du lúc trong Thiên Môn cốc, hắn có kêu gã về làm hộ pháp nội môn.
Lục Thiếu Du gật đầu:
- Miễn lễ, đứng lên đi.
Nam nhân râu quai nón vốn có tu vi Vũ Tướng tam trọng bây giờ đã là tứ trọng, xem ra sau trận đại chiến thì thực lực tu vi có tiến bộ lớn.
Nam nhân râu quai nón nghe vậy đứng dậy, đôi mắt tràn đầy cung kính. Hiện tại toàn Phi Linh môn xem chưởng môn như vị thần. Trong Thiên Môn cốc, nam nhân râu quai nón chính mắt thấy cảnh tượng chưởng môn đại khai sát giới.
Nam nhân râu quai nón chỉ cái bao tải đen trước mặt:
- Chưởng môn, trong này có hai mươi mốt đầu đệ tử ba sơn môn, Hóa Vũ tông, Hắc Sát giáo, đều là là ta tự tay giết, xin chưởng môn xem qua.
Lục Thiếu Du cười khen:
- Giỏi!
Dùng tâm thần quan sát mới biết trong bao tải đen đựng hai mươi mốt cái đầu đệ tử ba sơn môn, lúc trước Lục Thiếu Du từng nói nếu nam nhân râu quai nón tự tay giết hai mươi người Lan Lăng sơn trang, Hóa Vũ tông, Hắc Sát giáo thì sẽ cho chức trưởng lão nội môn Phi Linh môn, tặng thêm một món vũ linh khí hoàng giai.
Trên quảng trường có nhiều đệ tử Phi Linh môn đững xem.
Lục Thiếu Du nhìn người này, quét mắt qua hỏi:
- Tên ngươi là gì?
*****
Nam nhân râu quai nón ngẩng đầu lên đáp:
- Lưu Kha!
Lục Thiếu Du nói:
- Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là trưởng lão nội môn của Phi Linh môn, ban cho một món vũ linh khí hoàng giai. Ngươi có thể đi chỗ Bạch cung phụng lĩnh.
Thực lực của Lưu Kha bình thường nhưng gã là nhân tài, tướng thổ phỉ, dũng mãnh hơn người.
Nam nhân râu quai nón ngây người rồi quỳ dưới đất, kích động người run rẩy:
- Đa tạ chưởng môn!
Lục Thiếu Du đã biến mất tại chỗ. Nhiều đệ tử thấy cảnh này thì rất hâm mộ. Hộ pháp này có tương lai sáng lạn, trưởng lão nội môn là địa vị cao thượng.
Quay về đình viện sau núi, Lục Thiếu Du nghe ba nữ nhân Bạch Sa Sa, Nhan Kỳ, Tân Hiểu Kỳ báo cáo mới biết Vân Hồng Lăng, Lữ Tiểu Linh cùng Lục Tâm Đồng đi chơi mấy ngày. Dường như gần đây trong thành Phi Linh môn tiếp quản có vài việc vặt cần giải quyết. Có đại ca Dương Quá, hai yêu thú Phi Thiên Ngô Công, Huyết Tích Dịch đồng hành.
Trong Cổ vực này Lục Thiếu Du không quá lo, huống chi thực lực của Lục Tâm Đồng, Dương Quá không tầm thường.
Lục Thiếu Du nói:
- Tiểu Long, Tuyết Sư, chúng ta bế quan!
Lục Thiếu Du dặn dò ba nữ nhân Bạch Sa Sa, Nhan Kỳ, Tân Hiểu Kỳ mấy câu, bày một cấm chế cộng thêm trong Phi Linh môn nên hắn yên tâm bế quan.
Lát sau trong không gian Thiên Trụ giới, Tiểu Long, Tuyết Sư tìm chỗ tự ngồi xếp bằng, tiến vào trạng thái tu luyện.
Trong một không gian, Lục Thiếu Du ngồi xếp bằng, chậm rãi tĩnh tâm lại. Đã tới lúc hắn thử đột phá đẳng cấp Tôn cấp.
Xoẹt!
Trong tay Lục Thiếu Du cầm áo choàng màu xanh, là tứ sư thúc Khổng Tước Tôn giả tặng cho. Thứ tứ sư thúc Khổng Tước Tôn giả tặng chắc chắn là báu vật.
Lục Thiếu Du nhớ Khổng Tước Tôn giả từng nói sau khi luyện chế áo choàng này tuy không phải trọng bảo quý báu gì nhưng có nhiều diệu dụng. Sắc mặt Lục Thiếu Du hơi thay đổi, hắn đánh giá áo choàng màu xanh, dường như không phải linh khí, không biết do tài liệu gì luyện chế ra. Sờ vải vóc không khác gì quần áo bình thường.
Lục Thiếu Du hơi tò mò áo choàng màu xanh sẽ có diệu dụng gì:
- Luyện hóa thử xem!
Nếu là tứ sư thúc kêu hắn luyện hóa vậy Lục Thiếu Du sẽ nghe theo.
Lục Thiếu Du kết thủ ấn, áo choàng màu xanh run run. Một giọt máu của Lục Thiếu Du nhỏ lên áo choàng màu xanh, khi giọt máu thấm vào thì áo choàng màu xanh tỏa ánh sáng nhạt.
Xoẹt!
Áo choàng màu xanh phồng lên, lơ lửng trong không trung. Ánh sáng chói lòa lan tràn. Áo choàng màu xanh mở rông ra xuất hiện vô số bí văn, bí văn chạy xuôi, ánh sáng bắn ra bốn phía. Khí tức quái dị lan tràn toát ra không khí cổ kính.
- Chuyện gì đây?
Lục Thiếu Du nhìn áo choàng màu xanh biến đổi thì rất khó hiểu, ngạc nhiên đánh một linh hồn lực vào trong.
Linh hồn lực rơi vào áo choàng màu xanh, trên áo choàng màu xanh cổ xưa tỏa ánh sáng chói lòa bắn vào trán Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du nhắm mắt lại ngay, ánh sáng trên trán biến thành luồng tin tức khổng lồ chui vào não hắn.
Áo choàng màu xanh tỏa sáng rực rỡ, không gian bốn phía bị bao phủ trong ánh sáng, rất thần dị. Chốc lát sau ánh sáng thu về, không gian phục hồi lại bình thường.
Lục Thiếu Du mở mắt ra, trong mắt tràn ngập ngạc nhiên. Mới rồi áo choàng màu xanh truyền đến tin tức nằm ngoài dự đoán của Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du lẩm bẩm:
- Thì ra có tác dụng như vậy, kỳ lạ thật.
Trong mắt Lục Thiếu Du cực kỳ ngạc nhiên, không biết tứ sư thúc lấy báu vật này từ đâu ra.
Lục Thiếu Du từ tin tức trong đầu biết áo choàng màu xanh tên là Ám Ảnh Mật Bào, có thể xem như một linh khí nhưng khá đặc biệt. Ám Ảnh Mật Bào giống như Khải giáp Thanh Linh, Tứ Thần Quyết, trong vũ kỹ là sự tồn tại đặc biệt.
Ám Ảnh Mật Bào là tồn tại đặc biệt trong linh khí, không biết là ai luyện chế ra nó nhưng có nhiều diệu dụng thật.
Lục Thiếu Du từ trong tin tức biết luyện hóa rồi mặc Ám Ảnh Mật Bào vào thì khí tức quanh thân sẽ giấu đi, hoàn toàn không còn khí tức, che giấu hết dao động, gần như giống người bình thường. Trừ phi người thực lực quá mạnh không thì chẳng thể nhận ra.
Loại che giấu này khác với ẩn núp khí tức. Ẩn khí tức là để người ta không nhìn thấu, không thể hoàn toàn giấu đi. Còn thu giấu khí tức lại khác, hoàn toàn giấu mất, người khác không nhìn ra bất cứ khí tức nào.
Đương nhiên cái này còn tùy tình huống, gặp phải thực lực hoàn toàn khủng bố thì không cách nào che giấu.
Ngoài ra Ám Ảnh Mật Bào có tác dụng phòng ngự tập kích, tương đương với bộ giáp phòng ngự. Cùng đẳng cấp dốc hết sức ra đánh lén thì Ám Ảnh Mật Bào sẽ tự động chặn lại.
Lục Thiếu Du nhếch môi cười nói:
- Đúng là có diệu dụng.
Ám Ảnh Mật Bào thật sự có diệu dụng, nào là tác dụng thu giấu khí tức, công dụng rất lớn. Giấu đi khí tức có thể giả heo ăn cọp, rất tuyệt vời. Ngoài ra dùng để chạy trốn có tác dụng lớn, lỡ như gặp cường giả che giấu khí tức là khó bị bọn họ tìm ra. Các diệu dụng nhỏ này đã là tác dụng lớn.
Về phòng ngự tập kích, nếu có thể đối kháng trên đẳng cấp dốc sức ra một kích thì càng tuyệt vời. Tóm lại Ám Ảnh Mật Bào có ích rất lớn, không thua gì linh khí địa giai.
Lục Thiếu Du đổi thủ ấn, Ám Ảnh Mật Bào lại rơi xuống lưng hắn. Lục Thiếu Du mặc Ám Ảnh Mật Bào vào người, đây là báu vật tốt, đám người tứ sư thúc toàn tặng cho thứ tốt.
Xoẹt!
Trong tay Lục Thiếu Du xuất hiện một bình ngọc, là Bạch Long Tôn giả cho hắn. Trong bình ngọc lan tràn năng lượng hùng hồn, năng lượng hùng hậu khiến tim Lục Thiếu Du đập nhanh.
- Địa Tâm linh dịch!
Lục Thiếu Du cảm nhận năng lượng hùng hồn, lòng thấp thỏm mong chờ. Lục Thiếu Du không biết sau khi nuốt Địa Tâm linh dịch vào có thể đột phá được không? Về liều lượng năng lượng thì Địa Tâm linh dịch không khắt khe, Bạch Long Tôn giả góp nhặt trăm năm trong mật địa mới được chút ít. Đẳng cấp Địa Tâm linh dịch mạnh hơn Tuyết Phách linh dịch của Vân Dương tông.
Nhưng bây giờ điều Lục Thiếu Du lo là đột phá Tôn cấp không phải đủ chân khí, đủ linh lực liền có thể. Bao nhiêu cường giả tuổi thọ mấy trăm năm, ngàn năm, trên ngàn năm, tu luyện chậm mấy cũng đủ để chân khí tăng trưởng.
Nhưng đẳng cấp tu vi càng lên cao thì chân khí không còn quá quan trọng. Điều quan trọng nhất là sử dụng. Đẳng cấp Tôn cấp không phải dựa vào chân khí cưỡng ép nâng cao là đột phá được.
Lục Thiếu Du không biết hắn đã lĩnh ngộ đủ chưa, hắn nhìn ngọc bình, năng lượng hùng hồn khuếch tán. Trong không gian tràn ngập năng lượng hùng hậu này.
Lục Thiếu Du thở dài, uống Địa Tâm linh dịch. Gác chuyện có đột phá được không sang bên, hiện tại Lục Thiếu Du tiếp xúc cường giả ngày càng mạnh, hắn phải nhanh chóng nâng cao thực lực cho mình. Tuy hiện tại có bốn Tôn Tổ chấn nhiếp đối thủ, nhưng đây không phải thực lực của hắn. Thực lực của mình mới là quan trọng nhất.
Tuy bây giờ Phi Linh môn đã giải quyết xong một rắc rối lớn nhưng Lục Thiếu Du biết đó chỉ là tạm thời. Ba sơn môn bị tổn hại nặng, hai các hai đảo Nguyệt Long các sẽ không chịu cho qua. Chắc đã âm thầm tích súc, khi nào có cơ hội chắc chắn không tha cho Lục Thiếu Du.
← Ch. 1417 | Ch. 1419 → |