← Ch.1442 | Ch.1444 → |
Đông Vô Mệnh nghi ngờ hỏi, hắn thật sự nhìn không ra tiểu tử khờ khạo kia có chỗ nào hơn người, ngoại trừ thành thật một chút cũng chỉ có thân hình rắn chắc mà thôi.
- Vậy thì không nhất định, thiên phú chẳng phải tuyệt đối, Đông lão, ngươi cũng có lúc nhìn lầm người rồi.
Lục Thiếu Du cười bí hiểm.
Trời chiều, thôn trang, đình viện, hết thảy cực kỳ mộc mạc.
- Lan muội tử, ngươi có ở nhà không?
Một phụ nhân dáng vẻ chân chất đứng ngoài đình viện hô to.
- Mai đại tỷ, vào đi!
Một âm thanh yêu kiều truyền ra.
- Ta biết ngươi đang ở nhà, ta qua thăm ngươi sinh hay chưa, thuận tiện đi mua một ít quần áo, lần trước ta tới đây nhìn thấy ngươi còn chưa chuẩn bị quần áo hài nhi, tới lúc đó tiểu gia hỏa sinh ra phải làm sao bây giờ, ngươi lần đầu tiên làm mẹ, chuyện gì cũng không hiểu!
Phụ nhân đi vào trong đình viện, đình viện không lớn lắm, phụ nhân trực tiếp vào phòng.
- Đa tạ Mai đại tỷ!
Một thân ảnh đang ngồi trong phòng, mặc quần áo đơn giản, nhưng cũng không thể che giấu khí chất cao quý cùng dung nhan tuyệt sắc, mắt phượng ưu sầu, thoạt nhìn chừng ba mươi lăm tuổi, da thịt như tuyết, mái tóc đen bới cao, chính là Mộ Dung Lan Lan.
- Lan muội tử, sao ngươi còn ngồi đây, mau đứng lên đi lại một chút, tới ngày sinh sẽ thoải mái hơn.
Thôn phụ kéo tay Mộ Dung Lan Lan.
Mộ Dung Lan Lan chậm rãi đứng lên, vùng bụng nhô cao, mỉm cười nói:
- Mai đại tỷ, không có chuyện gì!
- Sao lại không có việc gì, ngươi sinh lần đầu tiên, rất đau, ban đầu khi ta sinh đại Đản, đau chết đi sống lại, thật sự đau không muốn sống, đáng tiếc nam nhân bọn hắn không biết cảm giác đau này.
Mai đại tỷ nói xong, thở dài nói:
- Lan muội tử, ngươi cũng mạng khổ, gặp phải kẻ phụ lòng, đã sắp sinh con mà nam nhân kia còn bỏ chạy, kẻ phụ lòng như vậy nên giáo huấn hắn!
- Đều là ta tự chuốc lấy, cho nên không trách bất luận kẻ nào.
Mộ Dung Lan Lan nói.
- Xem ngươi đi, tâm địa thật tốt, tên kia thật sự không ánh mắt, không ngờ lại có thể vứt bỏ thê tử thiên tiên như ngươi, mù mắt chó của hắn!
Mai đại tỷ mắng, trong tay cầm quần áo đưa qua, nói:
- Lan muội tử, ngươi xem đẹp không?
- Thật là xinh đẹp, đa tạ Mai đại tỷ!
Mộ Dung Lan Lan nhìn quần áo, trong mắt lộ mỉm cười.
- Mai đại tỷ, ngươi cầm đi, quần áo nhất định phí không ít tiền!
Mộ Dung Lan Lan đưa qua một số kim tệ cho Mai đại tỷ.
- Muội tử, ngươi đúng là không biết sinh hoạt, quần áo này cần bao nhiêu tiền chứ, lần trước ngươi cho ta đều đủ mua vài mảnh đất, giữ lại tiền cho mẹ con ngươi dùng ngày sau đi.
Mai đại tỷ không chịu cầm lấy.
- Vậy đa tạ Mai đại tỷ!
Mộ Dung Lan Lan nói.
- Có gì mà đa tạ, lần trước nếu không có ngươi, cha của đại Đản nhị Đản đã bị dã thú ăn thịt, mà ngươi cũng giết cả mãnh hổ trong núi, người trong thôn còn phải cảm tạ ngươi đấy.
Mai đại tỷ nói.
- Ta cũng phải cảm tạ mọi người mới phải, cho ta một chỗ đặt chân.
Mộ Dung Lan Lan nói, thôn xóm này chân chất mộc mạc, ở lại nơi này nàng cảm giác mình thật sự yên lặng.
- Ngươi có đại bản lĩnh, đi đâu cũng có thể ở lại thôi.
Mai đại tỷ nói:
- Chờ ngươi sinh xong, với bản lĩnh của ngươi có lẽ có thể vào Phi Linh môn tìm việc làm, vào được nơi đó tốt lắm, đều là người có bản lĩnh.
- Phi Linh môn!
Mộ Dung Lan Lan vuốt ve vùng bụng nhô cao, chính nàng cũng không biết vì sao mình lại đi tới nơi đây.
- Chưởng môn, hết thảy đã dàn xếp xong xuôi, đại nương không chịu tới Phi Linh môn, nói chỉ sợ gây thêm phiền toái cho bổn môn, ta đành lưu đại nương trong thôn, mà yêu thú trong phạm vi ngàn dặm đã bị kinh sợ bỏ đi, đã dặn dò đệ tử bổn môn thường xuyên ghé thăm, hẳn sẽ không còn yêu thú ẩn hiện.
Hoàng Bác Nhiên nói.
- Được.
Lục Thiếu Du gật đầu, nói:
- Hiện tại trong lòng ngươi còn có chuyện gì không bỏ xuống được?
- Đã không có, đệ tử muốn theo sư phụ chuyên tâm học tập bổn sự.
Niếp Phong ngẩng đầu nói.
- Nhớ kỹ, ngoại trừ học bổn sự, còn cần chính mình cố gắng!
Lục Thiếu Du cười nói.
- Đệ tử nhất định sẽ nỗ lực, nhất định trở thành cường giả như sư phụ.
Niếp Phong trả lời.
- Cường giả vĩnh viễn không cảnh giới, sư phụ còn chưa đủ, chờ sau này ngươi sẽ biết.
Lục Thiếu Du nói.
- Cường giả vĩnh viễn không cảnh giới...
Niếp Phong thì thào nói, tựa hồ hiểu được điều gì, nhưng lại giống như nghe không hiểu.
- Ta đã cho người chuẩn bị chỗ ở cho ngươi ở sau núi, sau này ngươi ở lại đó.
Lục Thiếu Du nói, lại quay sang Hoàng Bác Nhiên:
- Ngươi an bài việc tu luyện của Niếp Phong, cũng như đệ tử bình thường, cần đối xử bình đẳng!
- Dạ!
Hoàng Bác Nhiên gật đầu đáp, lại cực kỳ nghi hoặc, đệ tử chưởng môn cũng đãi ngộ như đệ tử bình thường, hơn nữa Niếp Phong không phải Vũ giả, muốn tu luyện như đệ tử bình thường chỉ sợ càng khó khăn không ít, đầu tiên chưa thể tu luyện tâm pháp, lại không luyện được chân khí, những đệ tử khác còn phải chẻ củi nấu nước, quét dọn vệ sinh, mỗi ngày có không ít công việc cần phải làm.
- Niếp Phong, cầm nó, trước khi đi ngủ hãy ăn đồ vật bên trong.
Lục Thiếu Du đưa một hộp ngọc cho Niếp Phong, bên trong chính là Diễn Linh thiên quả.
- Dạ!
Niếp Phong cầm hộp ngọc, hắn không biết Diễn Linh thiên quả mà Tôn cấp tranh nhau đầu rơi máu chảy lại bị hắn ăn hết, thậm chí còn cảm giác không có hương vị gì.
- Lão đại, Niếp Phong không phải Vũ giả, làm sao tu luyện?
Tiểu Long hỏi.
- Thể chất của hắn có chút đặc thù, muốn trở thành Vũ giả không dễ dàng, nhưng hiện tại cũng không vội vã, để cho hắn tôi luyện thêm một ít.
Lục Thiếu Du đáp.
- Ca ca, thể chất của Niếp Phong tựa hồ có chút đặc biệt.
Lục Tâm Đồng nói.
- Không sai!
Lục Thiếu Du gật đầu.
Hiện tại cần tôi luyện thân thể của Niếp Phong, hiện tại Phi Linh môn bồi dưỡng đệ tử bình thường cũng không kém, sẽ có linh dược rèn thể, chỉ là các đệ tử ở trong phúc mà không biết phúc.
Ngoài ra làm việc tạp dịch cũng rèn luyện căn cơ, Niếp Phong là đệ tử chưởng môn, nếu được đối xử đặc biệt lâu ngày sẽ có cảm giác ưu việt, Lục Thiếu Du chỉ sợ tâm tính đó xuất hiện, cho nên mới ném hắn vào hàng ngũ đệ tử bình thường tôi luyện tâm tính, mà bản thân Niếp Phong lại không thể tu luyện ra chân khí, như vậy chênh lệch cùng các đệ tử sẽ ngày càng xa.
Dưới loại tình huống này, Niếp Phong sẽ không còn cảm giác ưu việt, đồng thời sẽ liều mạng rèn luyện thân thể, đem thân thể tăng cường tới cực mạnh, đánh tốt căn cơ mới có thể người sau vượt người trước.
- Ta nhìn mãi cũng không thấy có gì đặc biệt, ngươi đừng nhìn nhầm người đi!
Đông Vô Mệnh nói.
- Ha ha, sau này Đông lão sẽ biết!
Lục Thiếu Du cười nói.
- Ca ca, huynh đi xem đại ca đi, huynh ấy đã ở sau núi hơn nửa tháng.
Lục Tâm Đồng nói.
Dương Quá khoanh chân ngồi, mái tóc có chút hỗn độn, nhìn thấy thác nước tuôn chảy ầm vang, đôi mắt uể oải, loại trạng thái này kéo dài đã hơn nửa tháng.
*****
Thân ảnh Lục Thiếu Du đột nhiên xuất hiện, liếc mắt nhìn Dương Quá, lại khoanh chân ngồi xuống bên cạnh, không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn thác nước trước mặt.
Thật lâu sau, Dương Quá quay đầu nhìn lại, nói:
- Nhị đệ, ngươi hẳn là tới khuyên ta đi, sao lại không nói lời nào.
- Đại ca lại không làm sai chuyện gì, có gì mà khuyên, ta cũng không phải tới khuyên ngươi.
Lục Thiếu Du cười nói.
- Vậy ngươi tới làm gì?
Dương Quá nghi hoặc hỏi.
- Đại ca, đã lâu chúng ta không đối chiến, có hứng thú thử một lần không?
Lục Thiếu Du cười hỏi.
- Hiện tại ta đã không phải đối thủ của ngươi!
Dương Quá trực tiếp cự tuyệt, hiện tại động thủ là tự tìm tai vạ.
- Chúng ta không dùng chân khí, nơi này không chịu nổi lực lượng của chúng ta.
Lục Thiếu Du nói.
- Không cần chân khí?
Đôi mắt Dương Quá xoay chuyển, liền nổi lên hứng thú, nói:
- Cũng không cho phép dùng linh lực, hiện tại bắt đầu, ta không sợ ngươi!
Dứt lời, Dương Quá đột nhiên nhảy lên vung ra một quyền.
- Tới hay lắm!
Lục Thiếu Du bay lên nhanh như chớp, nghiêng người tránh né, một chưởng lướt qua đánh về phía Dương Quá, mặc dù không dùng chân khí linh lực nhưng chưởng ấn vẫn mang theo kình khí nhè nhẹ, tới cấp bậc như hai người dù dựa vào kình đạo trong cơ thể cũng tuyệt đối không thể khinh thường.
Chân phải Dương Quá lướt ngang, thân hình hoành qua, một đạo quyền ấn đánh tới, kình phóng rít gió.
Chỉ trong chớp mắt hai người đã giao thủ mấy chiêu.
- Nếm ta một quyền!
Lục Thiếu Du tìm được cơ hội, quyền ấn đánh tới.
- Tới hay lắm!
Dương Quá lớn tiếng quát, thân hình đột nhiên quay ngược, bàn tay siết chặt trực tiếp nghênh đón.
- Phanh!
Hai quyền va chạm, vang lên âm thanh trầm đục, kình phong tung tóe, sau đó đều bị đẩy lui, nhưng Dương Quá lui xa hơn vài bước, bàn tay đau nhức.
- Đại ca, ngươi xác định ngươi không nhận lầm người sao?
Lục Thiếu Du ổn định thân hình, lại vung ra một chưởng.
- Không có khả năng nhận sai, ngay cả ngươi cũng không tin ta sao?
Dương Quá nghiêng người tránh né, lại một quyền đánh tới.
- Nàng chính là nhị công chúa Thanh Long hoàng tộc, chẳng lẽ ngươi đã sớm biết thân phận của nàng, ngươi cũng không phải long thú trong Thanh Long hoàng tộc, ngươi chính là nhân loại!
Lục Thiếu Du hỏi, lời vừa dứt hai người tiếp tục va chạm, lại ầm ầm tách ra, việc này Lục Thiếu Du vẫn luôn hoài nghi, chưa có dịp hỏi.
- Ta cũng không biết, hiện tại ta cũng nghĩ không thông, từ nhỏ ta ở chung một chỗ với tỷ tỷ, ta cũng không biết nàng là người Thanh Long hoàng tộc, nàng chưa từng nói qua với ta.
Thân hình Dương Quá vừa đứng vững lại lao tới.
- Chẳng lẽ các ngươi không phải thân tỷ đệ?
Lục Thiếu Du nhướng mày, vừa thoáng ngây người một quyền của Dương Quá đã lao tới, Lục Thiếu Du thối lui, cũng không khách khí vỗ ra một chưởng, chiêu thức của hai người như lưu manh, cuối cùng ôm lấy nhau đấm đá túi bụi.
Hai người đánh nhau lại giống như đang phát tiết, càng đánh trong lòng càng thống khoái.
- Không phải, tỷ tỷ gặp ta trong núi, năm đó ta tám tuổi, từ nhỏ sống trong núi cũng không biết cha mẹ là ai, sau đó ở chung cùng tỷ tỷ. Nhưng ta chỉ biết tỷ tỷ tên Tiểu Long Nữ, ta nghĩ cả đời chúng ta sẽ sống cùng nhau, không nghĩ tới nàng không nói tiếng nào đã rời đi, bây giờ còn không nhận ta.
Hai người ôm nhau quay cuồng vật lộn trên mặt đất.
- Lúc trước vì sao lại rời đi, chẳng lẽ ngươi trêu chọc nàng tức giận hay sao?
Lục Thiếu Du thoáng trầm mặc, lại lớn tiếng nói.
- Ta cũng không biết, buổi tối hôm đó nàng đang ngủ, ta nhìn nàng, không biết vì sao lại hôn nàng, nàng tỉnh, sang hôm sau đã không còn bóng dáng.
Dương Quá lớn tiếng đáp.
Phanh!
Hai người ầm ầm rơi xuống mặt hồ bên dưới không xa.
Phanh phanh!
Ở trong nước cả hai vẫn chưa dừng đánh nhau.
- Đại ca, nếu ngươi không nhận sai, nàng không tiếp thu ngươi, có lẽ có nỗi khổ, ngươi hẳn nên tìm nàng hỏi rõ ràng, nếu ngươi thật sự nhận sai, vậy nên tiếp tục tìm, mỗi ngày ngươi cứ ngẩn người như vậy, không có chút tác dụng gì.
Lục Thiếu Du đánh ra một quyền, mặt nước trực tiếp bị xốc lên.
- Tại sao ta lại không nghĩ tới, tỷ tỷ nhất định có nỗi khổ, ta hẳn nên tìm nàng hỏi rõ ràng!
Dương Quá đột nhiên ngẩn ra.
Phanh!
Lục Thiếu Du đánh ra một quyền đánh văng Dương Quá lên bờ, rơi xuống đất, hắn nằm ngửa dưới đất nhìn lên bầu trời, không ngừng thở hổn hển.
Hoa lạp!
Lục Thiếu Du cũng lảo đảo bò lên bờ, ngã xuống bên người Dương Quá, nhìn lên trời cao mở mang, nói:
- Đại ca, tâm tình thấy khá hơn chút nào không?
- Nhị đệ, đa tạ!
Dương Quá vỗ vai Lục Thiếu Du nói.
Lục Thiếu Du vươn tay:
- Chúng ta là huynh đệ!
- Đúng rồi, chúng ta là huynh đệ!
Dương Quá chụp tay hắn.
Ba!
Hai người nằm dưới đất bắt tay nhau, không nói thêm lời nào.
- Ha ha...
Hai tiếng cười to vang xa.
- Thật sự là...
Xa xa, Lục Tâm Đồng cảm thấy yên lòng.
- Lão đại, các ngươi không sao chứ, sớm biết vui vẻ như vậy, ta cũng tham gia.
Tiểu Long cười to chạy tới.
- Nhìn cái xác khổng lồ của ngươi, ta không đánh với ngươi!
Dương Quá mỉm cười nói.
- Cái gì mà xác khổng lồ, đó là Huyền Vũ thần xác, chính là bảo vật đấy!
Tiểu Long khinh bỉ nói.
- Vẫn là đại xác thôi!
Dương Quá cười đáp.
- Hừ!
Tiểu Long thở phì phì trừng Dương Quá, nói:
- Lão đại, đệ muốn vào Thiên Trụ giới tu luyện, muốn nhanh chóng đột phá, tới lúc đó có thể đi Linh Hoàng nhai!
- Ân!
Lục Thiếu Du đứng dậy, vỗ vai Tiểu Long nói:
- Khó có được lúc đệ chủ động muốn tu luyện!
Tiểu Long siết chặt tay:
- Thực lực Thanh Long hoàng tộc rất mạnh, thực lực của đệ còn chưa đủ!
- Ta cũng vào Thiên Trụ giới tu luyện, thực lực của ngươi đã cao hơn ta, ta phải nỗ lực mới được.
Dương Quá nhìn chăm chú vào viễn không, nói:
- Có lẽ ta cũng phải đi Thanh Long hoàng tộc một chuyến mới được.
Vào đêm, màn đêm bao phủ mặt đất, ánh trăng chiếu sáng đại địa.
Ở sau núi, nhóm người Dương Quá cùng nhóm yêu thú Tiểu Long cùng nhau tiến vào trong Thiên Trụ giới.
Sau khi Lục Thiếu Du an bài mọi người vào Thiên Trụ giới, hắn nằm trên sườn núi nhìn lên vầng trăng sáng trên bầu trời, bên tai chỉ còn lại âm thanh thác nước tuôn ầm ầm không dứt.
Trong đầu hắn nghĩ tới cuộc đối chiến hoàn toàn không dựa vào vũ kỹ hồi sáng, bản thân như nghĩ tới điều gì, nhưng hết thảy lại thật mông lung, khó thể nắm bắt.
- Không dùng vũ kỹ, chiêu thức trong vô thức mới thích hợp mình nhất, không nhất định phải phức tạp, đơn giản là tốt rồi.
Lục Thiếu Du lẩm bẩm, cẩn thận trầm tư, tựa hồ nghĩ tới điều gì, thì thầm nói:
- Nếu chính mình tự sáng lập vũ kỹ, hẳn là thích hợp với bản thân mình nhất.
- Sáng tạo vũ kỹ, đúng rồi, sáng tạo vũ kỹ!
Lục Thiếu Du đột nhiên hiện lên một ý niệm, chính là sáng tạo vũ kỹ, trước kia Hắc Vũ thúc đã từng nhắc qua việc này.
- Không cần phức tạp, đơn giản là tốt rồi!
Lục Thiếu Du lẩm bẩm, vũ kỹ cấp độ càng cao sẽ càng đơn giản, đơn giản mới là hữu hiệu nhất, chỉ phân chia trong việc khống chế năng lượng thuộc tính.
← Ch. 1442 | Ch. 1444 → |