← Ch.1471 | Ch.1473 → |
Chương 2076: Tung tích đứa bé trai. (1)
- Kính Hoa sư tỷ, muội sẽ nói với sư phụ sau. Cho muội thời gian vài ngày, muội sẽ sắp xếp cho đứa bé này.
Mộ Dung Lan Lan nhìn đứa bé trong lòng rồi nói.
- Sư muội, cả muội và hài tử đều phải trở về, lẽ nào ngay cả mệnh lệnh của sư phụ mà muội cũng không muốn tuân theo?
Nữ tử mặc cung trang nhướng mày nói:
- Sư muội, muội cần phải hiểu rõ, không nên để sư phụ thương tâm nữa.
- Sư tỷ, muội sẽ tự mình thỉnh tội với sư phụ.
Mộ Dung Lan Lan nói.
- Sư muội, nếu đã như vậy thì đừng trách sư tỷ xuất thủ.
Nữ tử mặc cung trang màu trắng khẽ thở dài nói.
Mộ Dung Lan Lan cười khổ, một kiện sa y lập tức xuất hiện trong tay, sau đó nàng cuốn quanh đứa bé trong lòng, nói:
- Muội hiểu, hai vị cũng đừng trách ta, sau này Lan Lan sẽ tạ tội với hai người.
- Sư muội, không nên làm như vậy. Sư phụ từng nói qua, hài tử này Thiên Vân đảo sẽ sắp sếp cho nó, để cho nó lớn lên mà không phải lo cơm áo gạo tiền, sao muội phải làm như vậy?
Phụ nhân có dải lụa trắng nói.
- Tránh ra cho ta. Kiếp này sợ rằng ta còn không biết nơi nó ở nữa. Hai vị sư tỷ, các ngươi không hiểu được tâm tình của một người mẫu thân đâu.
Mộ Dung Lan Lan nói.
- Sư muội, mệnh lệnh sư phụ khó cãi. Phải nhìn xem muội có thể thoát khỏi tay chúng ta mà đi hay không.
Nữ tử mặc cung trang màu trắng cắn môi, trong giây lát có một cỗ linh lực ba động tuôn ra. Cỗ ba động hùng hồn nhanh chóng khuếch tán, gợn sóng trong không gian cuồn cuộn. Trong nháy mắt bao phủ về phía Mộ Dung Lan Lan. Chỉ bằng vào cỗ khí tức này cũng đủ biết được tu vi nữ tử này cũng đã đạt tới Linh Vương cửu trọng, sợ rằng đã tới đỉnh phong.
Sưu Sưu.
Mộ Dung Lan Lan nhíu mày, thủ ấn trong tay được kết, thân hình chuyển động, một đạo quang tráo bằng linh lực lập tức bao phủ thân thể nàng. Kể cả đứa bé ở bên trong, thân thể trực tiếp hóa thành một đạo lưu quang quay về phía trước bắn đi.
- Sư muội, mệnh lệnh của sư phụ khó cãi. Muội chú ý.
Nói xong, lập tức có một thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện, linh lực trong cơ thể bạo phát, trực tiếp chắn trước người Mộ Dung Lan Lan, cỗ khí tức của người này cũng không dưới mỹ phụ mặc cung trang màu trắng kia bao nhiêu. Sợ rằng cũng đã tới Linh Vương cửu trọng.
Thủ ấn trong tay Mộ Dung Lan Lan bỗng nhiên biến đổi, linh lực ba động bỗng nhiên được đánh ra.
Phanh Phanh.
Hai người giao thủ, linh lực va chạm, thanh âm trầm muộn vang vọng trên bầu trời. Kình khí đáng sợ giống nhưu thủy triều nhanh chóng lan tràn ra chung quanh, khiến cho cả phiến không gian này có cảm giác vặn vẹo.
- Trời.
Trong sơn trang yên tĩnh này tức thì có không ít thân ảnh nhìn lên bầu trời, cả đám nhìn trân trối.
- Đó không phải là Lan muội tử sao?
- Không ngờ Lan muội tử lại bay được, hóa ra Lan muội tử lại mạnh mẽ như vậy.
- Lan muội tử, cẩn thận.
Trong sơn trang, thôn dân mộc mạc lên tiếng cổ vũ, thế nhưng cũng không giúp được gì.
Khục Khục.
Hai người Mộ Dung Lan Lan và Thủy Nguyệt đánh ra công kích, thân thể bị đánh lui về phía sau. Mộ Dung Lan Lan dựa thế lần nữa chạy trốn, nhưng thân ảnh xinh đẹp vừa mới di động, phía trước lại có một đạo chưởng ấn đánh tới.
Mộ Dung Lan Lan nhíu mày, chưởng ấn trong tay lập tức bổ ra. Trước chưởng ấn, trong không gian xuất hiện từng vết lún giống như cái ao nhỏ. Linh lực bàng bạc từ trong cơ thể bạo phát.
Phanh.
Hai đạo chưởng ấn lần nữa va chạm, cũng không tạo thành động tĩnh lớn. Hai đạo công kích lặng lẽo tiêu tán trong không gian.
Sưu.
Tấm lụa trắng trên cổ Thủy Nguyệt tung bay, linh lực bạo phát. Ánh mắt nhìn Mộ Dung Lan Lan tràn ngập sự bất đắc dĩ, bàn chân hung hăng đạp mạnh hư không, thân hình hóa thành một đạo tàn ảnh không rõ, trong chớp mắt bắn về phía Mộ Dung Lan Lan. Thủ ấn trong tay biến hóa, nhanh chóng ngưng tụ ra mấy đạo chỉ ấn mang theo xu thế sấm sét cấp tốc đánh về phía Mộ Dung Lan Lan.
- Thực lực của Thủy Nguyệt sư tỷ gần đây tiến bộ không ít a.
Thân ảnh xinh đẹp của Mộ Dung Lan Lan khẽ đổi, cũng nhanh chóng ngưng tụ ra mấy đạo chỉ ấn. Đều là tỷ muội đồng môn cho nên linh kỹ mà các nàng tu luyện cũng không khác là bao.
Chỉ ấn đem theo không gian vặn vẹo va chạm vào nhai.
Sưu Sưu.
Lực lượng mạnh mẽ ầm ầm va chạm, kình phong đáng sợ trực tiếp tạo thành một mảnh hỗn loạn trong không trung.
Sưu.
Mà trong nháy mát này Mộ Dung Lan Lan không có dừng lại một chút nào, thân ảnh xinh đẹp giống như một chú chim đột nhiên tăng tốc, thân ảnh nhanh chóng lao về phía sau.
- Sư muội, muội trốn không thoát đâu.
Âm thanh của Kính Hoa vang lên, thân ảnh xinh đẹp trong nháy mắt xuất hiện trước người Mộ Dung Lan Lan, một cỗ linh lực dẫn theo năng lượng thiên địa phô thiên cái địa hội tụ. Kình phong cường hãn trực tiếp xé rách không khí. Trong chớp mắt thân thể trực tiếp xẹt qua không gian mang theo một đạo quyền ấn bàng bạc, cách không đánh một quyền về phía Mộ Dung Lan Lan.
Quyền ấn khiến cho không gian vặn vẹo, thanh âm bạo liệt đáng sợ vang vọng trong không gian mang theo linh hồn công kích bàng bạc cùng với kình khí sắc bén khiến cho gợn sóng giống như vẫn thạch từ trên trời rơi xuống.
- Sư tỷ, xin lỗi.
Nhìn quyền ấn phía xa, ánh mắt Mộ Dung Lan Lan khẽ đổi, cánh tay khẽ vỗ môt cái. Khí tức bạo phát tới cực hạn, một cỗ năng lượng vô hình đột nhiên bao phủ về phía quyền ấn kia.
Sưu Sưu...
Năng lượng vô hình trong nháy mắt bao phủ quyền ấn màu trắng. Dưới năng lượng vô hình này, quyền ấn kia lập tức dừng lại. Bên ngoài quyền ấn nhất thời bị một tầng năng lượng bao phủ. Năng lượng vô hình lan tràn ra chung quanh, tràn ngập trên không trung.
Phanh Phanh.
Cũng chỉ trong nháy mắt, quyền ấn bị đánh nát rồi tán loạn trên không trung. Trong gợn sóng không ngừng truyền ra thanh âm răng rắc, từng cái khe như mạng nhện nhanh chóng lan tràn, sau đó lại biến mất không thấy.
Khục Khục.
Kình phong vô hình đánh xuống khiến cho thân thể Kính Hoa trực tiếp bị đẩy lùi, sắc mặt tái nhợt.
Tiếp đó, Mộ Dung Lan Lan nheo mắt, trong nháy mắt đánh ra một đạo thủ ấn quỷ dị. Đồng thời thân ảnh không ngờ lại phân thành hai đạo thân ảnh, hai đạo thân ảnh này đồng thời hướng về phía ngoài bỏ chạy.
Sưu Sưu.
Hai đạo thân ảnh đều mang theo một mảnh tàn ảnh. Trong hai đạo thân ảnh chỉ có một đạo thân ảnh là chân thân của Mị Linh Vương Mộ Dung Lan Lan. Kính Hoa, Thủy Nguyệt nhìn nhau lập tức đuổi theo thân ảnh phía bên trái.
- Sư muội, muội không trốn thoát được đâu.
Kính Hoa kêu lên, đuổi theo Mộ Dung Lan Lan.
Sưu Sưu, .
Ba đạo thân ảnh một trước hai sau truy đuổi nhau trên không trung. Trong nháy mắt biến mất tại chỗ, thân ảnh lướt qua một tòa sơn mạch rồi biến mất ở phía trước.
....
Trên Vân Dương Tông, quang mang trên một khối ngọc giản trong tay Vân Khiếu Thiên tiêu tán, lúc này Vân Khiếu Thiên cũng há hốc mồm.
- Linh Vũ Đại Đế, Thiên Linh Đan Tôn hóa ra là người ở sau lưng Lục Thiếu Du. Không ngờ sau lưng tiểu tử kia lại có cường giả như vậy.
*****
Chương 2077: Tung tích đứa bé trai. (2)
Mãi một lúc lâu sau Vân Khiếu Thiên mới phục hồi tinh thần lại. Tin tức này khiến cho trong lòng hắn chấn động. Từ trước tới nay hắn luôn suy đoán sau lưng Lục Thiếu Du rốt cuộc còn có ai, thế nhưng mãi không thể biết được. Hiện tại rốt cuộc hắn cũng biết. Thiên Linh Đan Tôn hắn cũng từng nghe nói qua một ít, đây là một cường giả mà các sơn môn lớn tuyệt đối phải kiêng kỵ.
- Phi Linh môn này không đơn giản a.
Lúc này Đại hộ pháp cũng nhíu mày, hiển nhiên hắn cũng biết được tin tức bên trong ngọc giản.
- Là Lục Thiếu Du không đơn giản mới đúng. Linh Vũ song tu, vũ giả toàn hệ, xem ra sư phụ của Lục Thiếu Du, Thánh Thủ Linh Tôn chỉ là một trong số đó mà thôi. Người thứ nhất mới chính là Thiên Linh Đan Tôn này.
- Là Linh vũ song tu lại đột phá lên Đế giả, nhân vật như vậy quả thực kinh diễm tuyệt luân.
Đại hộ pháp nói.
- Xảy ra chuyện lớn như vậy ta phải đi nói với mấy vị thái thượng trưởng lão.
Vân Khiếu Thiên khẽ thở dài.
Trong không trung yên tĩnh, gió xuân nhè nhẹ thổi. Một đầu yêu thú phi hành xuât hiện, đây chính là một đầu Thiểm Điện Phi Báo ngũ giai hậu kỳ, trên lưng Thiểm Điện Phi Báo có hơn chục thân ảnh.
Trước có hai thân ảnh xinh đẹp, khí chất bất phàm, chính là Lữ Tiểu Linh và Vân Hồng Lăng, bên người hai nàng còn có La Lan thị, Tạ trưởng lão và Vũ Ngọc Tiền trưởng lão.
Lục Trung mặc áo bào trắng, chắp tay đứng thẳng, mày kiếm mắt sáng, trên người vô hình trung có một cỗ anh khí. Ánh mắt hắn lúc này chăm chú nhìn về phía trước.
- Sư phụ, chúng ta sắp tới Phi Linh môn chưa?
Trên lưng Thiểm Điện Phi Báo lúc này còn có mấy đệ tử của Vũ Ngọc Tiền trưởng lão, chính là mấy người đệ tử mà Vũ Ngọc Tiền cố ý mang tới.
- Sắp tới rồi, lần này mang theo các ngươi là muốn để cho các ngươi nhìn thấy Phi Linh môn của sư huynh các ngươi. Sư huynh của các ngươi đã là nhất môn chi chủ rồi. Các ngươi phải cố gắng tu luyện cho ta. Ta cũng không trông cậy các ngươi có thể vượt qua được sư huynh các ngươi. Thế nhưng chỉ cần bằng một phần mười ta cũng đã thỏa mãn rồi. Tối thiểu cũng đừng để cho ta mất mặt.
Vũ Ngọc Tiền quay về phía sau nói với mấy người đồ đệ của mình.
- Đệ tử nhất định sẽ cố gắng tu luyện.
Mấy đệ tử nói.
- Chàng nha, đừng có yêu cầu cao với đệ tử như vậy. Toàn bộ Vân Dương Tông cũng không có người nào có thể so sánh được với Thiếu Du. Chàng không phải muốn làm khó bọn chúng đó chứ?
Tạ trưởng lão mỉm cười nói đỡ cho mấy đệ tử.
- Nàng chỉ biết che chở cho bọn chúng.
Vũ trưởng lão nói nhỏ.
- Mẫu thân, chúng ta sắp tới Phi Linh môn rồi.
Vân Hồng Lăng nói với La Lan thị.
- Sắp tới rồi sao?
La Lan thị mở miệng cười, rốt cuộc nàng cũng có thể tới Phi Linh môn gặp nhi tử của mình. Nghĩ tới việc gặp ba hài tử, trong lòng nàng không khỏi vui mừng.
Sưu Sưu.
Trong không trung, một đạo thân ảnh cấp tốc xẹt qua phía chân trời, vẻ mặt lo lắng, vội vã, người này chính là Mộ Dung Lan Lan.
- Người của Vân Dương Tông sao?
Thân ảnh Mộ Dung Lna Lan chợt lóe, nàng nhướng mày đem đứa bén trên lưng đặt ở trên một ngọn cây. Đứa bé này nhìn Mộ Dung Lan Lan, ánh mắt lóe lên bất định.
- Con ta.
Mộ Dung Lan Lan hôn lên trán đứa bé, trong mắt có chút ướt át, lập tức đánh vào mông đứa bé này một cái, thân ảnh chợt lóe lên rồi biến mất tại chỗ.
Oa Oa.
Bị đánh, đứa bé này lập tức khóc lớn lên, thanh âm vô cùng to.
- Ồ? Có tiếng khóc.
Trên phía chân trời, trên lưng Thiểm Điện Phi Báo, ánh mắt Vân Hồng Lăng khẽ đổi.
- Là tiếng khóc của trẻ con.
Lữ Tiểu Linh cũng nghe thấy tiếng khóc này.
- Chúng ta đi nhìn xem một chút, sao nơi này lại có tiếng trẻ con khóc a.
Vân Hồng Lăng có chút nghi hoặc, thân ảnh xinh đẹp chợt lóe lên rồi biến mất tại chỗ.
- Di.
Sau mấy cái lắc mình, thân ảnh Vân Hồng Lăng đã đi tới nơi phát ra tiếng khóc. Trên một cây đại thụ lúc này có một bé trai nằm trong một tấm vải đang khóc lớn, thanh âm cao vút.
- Vì sao lại có trẻ con ở nơi này? Khả ái quá.
Thân ảnh xinh đẹp của Lữ Tiểu Linh chợt lóe, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt bé trai này, sau đó ôm đứa bé này vào trong lòng. Nhưng mà đứa bé này vẫn khóc liên tục không ngừng.
- Là ai để đứa bé này ở đây?
Vân Hồng Lăng đưa mắt nhìn quanh bốn phía thế nhưng cũng không phát hiện ra cái gì.
- Hồng Lăng tỷ, hài tử này khả ái quá.
Lữ Tiểu Linh đem bé trai ôm vào trong ngực.
- Vì sao lại có trẻ con ở nơi này, nhanh đưa cho ta xem.
Thiểm Điện Phi Báo cũng đi tới bên người hai nàng. Nhìn thấy đứa bé trong lòng Lữ Tiểu Linh đang khóc nỉ non, La Lan thị vội bảo Lữ Tiểu Linh đưa cho mình. Loại chuyện như thế này La Lan thị không tin Lữ Tiểu Linh và Vân Hồng Lăng, dù sao hai người cũng chưa có kinh nghiệm.
- Mẫu thân, người nhìn xem, đứa bé này khả ái quá.
Lữ Tiểu Linh nhảy lên lưng Thiểm Điện Phi Báo, giao đứa bé cho La Lan thị.
- Là ai lại để tiểu gia hỏa này ở đây, tiểu gia hỏa này đáng yêu quá, là con trai a.
La Lan thị tiếp nhận đứa bé, lập tức trách mắng người để đứa bé lại đây. Nhìn đứa bé trong lòng, nàng càng nhìn càng cảm thấy thích.
Nói đến cũng lạ, La Lan thị ôm đứa trẻ này, đứa trẻ này lập tức ngừng khóc, đôi mắt đen lúng liếng nhìn vào La Lan thị, dừng như cảm thấy thân thiết dị thường. Thế nhưng nhìn khóe mắt có nước mắt khiến cho mọi người thoạt nhìn vô cùng đau lòng.
- Mẫu thân, vì sao người vừa ôm tiểu gia hỏa này lại dừng khóc vậy?
Lữ Tiểu Linh có vẻ vô cùng nghi hoặc.
- Quả thực có duyên với ta.
La Lan thị mỉm cười, Tạ trưởng lão, Vũ trưởng lão cùng với đám người xúm lại. Lục Trung và Vân Hồng Lăng thì nhìn chung quanh tìm kiếm.
- Gần đây không có người, nhanh tìm xem, nếu như có người đánh rơi hài tử này thì sẽ rất sốt ruột.
La Lan thị lập tức nói.
- Mẫu thân, gần đây không có ai, đây cũng không giống như là đánh rơi. Hài tử này phải làm sao bây giờ?
Vân Hồng Lăng nói.
- Thật là? Không biết là ai vậy? Hài tử dễ thương như vậy mà.
La Lan thị khẽ thở dài, nhìn đứa bé trong lòng nói:
- Hài tử, bằng không con đi cùng ta, có được không?
Khanh Khách.
Đứa bé này không biết có phải hiểu hay không mà lập tức nở nụ cười khanh khách.
- Tiểu gia hỏa này khi cười quả thực có chút tương tự với Thiếu Du khi còn bé.
Lục Trung cũng đi tới, hai hàng lông mày giãn ra rồi mỉm cười. Tiểu gia hỏa khải ái này quả thực khiến cho người khác nhìn vào lập tức cảm thấy thích.
- Chàng nói như vậy thiếp lại thấy quả thực có chút tương tự.
La Lan thị nhíu mày, nhìn đứa bé trong lòng, càng nhìn càng thấy giống giống, nàng nói:
- Nếu như hài tử này đã có duyên với ta như vậy, vậy thì cũng không thể để nó ở đây. Chúng ta mang nó theo đi.
- Mẫu thân quyết định là được rồi, chúng ta đi.
Vân Hồng Lăng liếc mắt nhìn bốn phía, lúc này mới phân phó Thiểm Điện Phi Báo rời đi. Thân ảnh mọi người trong nháy mắt biến mất phía chân trời.
← Ch. 1471 | Ch. 1473 → |