Độc giả của web truyenkiemhiep.com.vn hay truyenkiemhiep.org lưu ý!!! Trên PC hãy đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, còn trên điện thoại hãy tải app 1.1.1.1 rồi bật Warp lên để không bị chặn.

Truyện:Linh Vũ Thiên Hạ - Chương 1476

Linh Vũ Thiên Hạ
Trọn bộ 3468 chương
Chương 1476: Nửa năm trôi qua
0.00
(0 votes)


Chương (1-3468)

Siêu sale Shopee


Chương 2082: Nửa năm trôi qua. (1)

- Hừ.

Lưu Chí Triêu này cũng không sợ, mọi người đều biết Niếp Phong là người không thể tu luyện chân khí, trong mắt lén lút hiện lên sự khinh thường, một đạo quyền ấn không chút khách khí trực tiếp đánh về phía Niếp Phong.

Phanh.

Một chưởng một quyền trực tiếp va chạm, tiếng trầm muộn vang lên, nơi chưởng quyền va chạm, gợn sóng trong không gian hơi lắc lư một chút.

Khục khục.

Tiếp đó Lưu Chí Triêu chỉ cảm thấy có một cỗ lực lượng mạnh mẽ trực tiếp vọt tới, cỗ lực lượng này thậm chí còn không kém hắn. Dưới cỗ lực lượng này, khí huyết trong cơ thể hắn cuồn cuộn, nhịn không được mà phun ra một ngụm máu.

Phanh.

Đồng thời, thân thể Lưu Chí Triêu bị đánh bay, đập vào mặt đất cách đó mấy thước. Mà lúc này kết cục của Niếp Phong cũng như vậy, miệng cũng phun ra máu, bị đánh bay đi. Thế nhưng bởi vì có liên quan tới thể trọng cho nên khoảng cách bị đánh bay đi gần hơn Lưu Chí Triêu không ít, còn ở trong vòng đấu.

Mà Lưu Chí Triêu kia có lẽ là bởi vì thể trọng thân thể cho nên bị đánh bay ra khỏi vòng đấu.

- Niếp Phong thắng.

Không ít chấp sự kinh hãi. Điều này quả thực rất giật mình, Niếp Phong rõ ràng là người thường, không ngờ lại có thể đánh bại Lưu Chí Triêu, quả thực quá không bình thường chút nào.

- Sư phụ, đệ tử cuối cùng cũng không để cho người mất mặt.

Niếp Phong giãy dụa, khóe miệng mang theo tia máu, nghe thấy âm thanh tuyên bố mình thắng lợi không ngờ lại khóc như đứa trẻ.

- Tĩnh Dao sư muội, có gì đáng xem đâu? Đây chỉ là thi đấu của những đệ tử bình thường mà thôi.

Trên góc sân rộng lúc này có mấy đạo thân ảnh nam nữ ở đó, trong đó có Trịnh Thánh Kiệt, Hoàng Tĩnh Dao và Dương Linh Hạo.

- Thật không?

Đối với lời nói của Trịnh Thánh Kiệt, Hoàng Tĩnh Dao chỉ nhàn nhạt nói một câu, ánh mắt nhìn kỹ về phía Niếp Phong.

- Niếp Phong này là đệ tử của chưởng môn, có người nói hắn chỉ là người thường, lực lượng có chút mạnh mẽ mà thôi. Thế nhưng vừa rồi lại đánh bại Lưu Chí Triêu kia quả thực có chút bất ngờ.

Dương Linh Hạo nói.

- Có gì là bất ngờ đâu? Chỉ trùng hợp một chút mà thôi. Chưởng môn nhận hắn làm đệ tử lại ném hắn lẫn lộn với đám đệ tử bình thường này, có lẽ cũng không xem trọng hắn.

Trịnh Thánh Kiệt nhìn phía trước, trong mắt hiện lên sự khinh thường. Trong khinh thường này lại có ước ao đố kỵ, dựa vào cái gì mà một phế vật lại được chưởng môn thu làm đệ tử mà hắn lại không có cơ hội này? Tuy rằng hiện tại hắn chính là đệ tử của Tôn sứ hộ môn, địa vị cao thượng, thế nhưng bốn chữ đệ tử chưởng môn quả thực còn trên cả hắn a.

- Tiểu thư.

Niếp Phong gian nan đứng lên, trong lúc vui vẻ vì thắng lợi đột nhiên nhìn thấy thân ảnh màu hồng ở góc sân. Ánh mắt không biết vì sao lại không dám nhìn thẳng, dường như nhớ tới cái gì đó lập tức bước thấp bước cao đi tới bên người Hoàng Tĩnh Dao.

- Có chuyện gì sao?

Nhìn thấy Niếp Phong này, Hoàng Tĩnh Dao có chút hơi ngạc nhiên, ánh mắt nhìn kỹ Niếp Phong hỏi.

Niếp Phong nhìn thiếu nữ giống như tiên nữ trước mặt, đặc biệt ánh mắt trong suốt quyến rũ kia, trong mắt dường như có một loại ma lực khiến cho hắn có chút ngại ngùng, căn bản không dám nhìn thẳng. Tay hắn lập tức móc ra một vật được bao bọc bên trong hai tầng vải, đây chính là một chiếc túi tinh xảo mà nữ tử này khi trước giao cho hắn hai mươi mấy vạn kim tệ để hắn đi về.

- Thứ này trả lại cho ngươi.

Niếp Phong móc chiếc túi ra, lập tức đưa cho Hoàng Tĩnh Dao, hiện tại hắn không quay về nữa cho nên nhiều tiền như vậy hắn cũng phải trả lại.

Hoàng Tĩnh Dao nhìn túi tiền trước mặt cũng nhớ ra đây là đồ của mình. Nghe Nhiếp Phong nói sắc mặt nàng lập tức khó coi, lời nói này giống như bị người ta khinh thường. Từ nhỏ tới lớn còn chưa có ai cự tuyệt nàng như vậy, trong lúc nhất thời cũng không biết làm thế nào, chỉ sửng sốt mà thôi.

- Trả lại cho ngươi, ta không cần tới nó nữa.

Niếp Phong nói rồi nở nụ cười ngốc nghếch.

Chỉ là những lời này rơi vào trong tai Hoàng Tĩnh Dao lại không giống như chỉ đơn giản là trả lại cái túi, nàng cắn môi một cái, nhìn Niếp Phong rồi nói:

- Ngươi không cần thì ta cũng không cần.

Nói xong, nàng tiếp lấy chiếc túi đựng tiền trong tay Niếp Phong, sau đó ném vào trong một cái ao cách đó không xa.

Phốc.

Túi tiền ném vào trong ao, có kim tệ ở bên trong cho nên trong nháy mắt lập tức chìm xuống dưới.

- Ngươi làm gì vậy?

Sắc mặt Niếp Phong đại biến, không suy nghĩ nhiều lập tức hô lên. Túi kia đối với hắn mà nói tuyệt đối là một bút tài phú cho nên vội vàng chạy tới rồi nhảy vào cái ao.

- Chuyện gì xảy ra?

- Hình như là Tĩnh Dao sư tỷ ném thứ gì đó của Niếp Phong.

- Tĩnh Dao sư tỷ vì sao lại làm như vậy?

Động tĩnh bên này lập tức khiến cho không ít đệ tử chú ý, không ít tiếng nghị luận vang lên.

- Hừ.

Nghe những tiếng nghị luận này, Hoàng Tĩnh Dao dậm chân, cũng không biết tức giận hay là làm sao mà nhanh chóng rời đi.

- Tên ngu si.

Trịnh Thánh Kiệt liếc mắt nhìn về phía cái ao, khinh thường nói nhỏ một câu rồi lập tức đuổi theo Hoàng Tĩnh Dao.

.... .

Dường như bản lĩnh dưới nước của Niếp Phong cũng không tồi cho nên không bao lâu lập tức nhặt lên được chiếc túi tiền kia. Thế nhưng sau khi nhảy lên mặt nước thì Hoàng Tĩnh Dao đã không thấy đâu, xung quanh lại có không ít người, dường như đang chỉ trỏ nghị luận cái gì đó.

- Vì sao nàng ta lại tức giận như vậy?

Niếp Phong nghi hoặc, hắn căn bản còn không biết tại sao mình lại khiến cho Hoàng Tĩnh Dao nổi giận, càng nghĩ càng không rõ.

- Được rồi, không có việc gì rồi. Tất cả tản đi đi.

Chúng đệ tử xúm lại, mấy chấp sự cũng đi qua. Nhưng mà đám người Hoàng Tĩnh Dao thì mấy người chấp sự như bọn họ cũng không tiện quản, đệ tử Tôn sứ hộ môn, lại là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Phi Linh môn, cũng không quản được. Dù sao cũng không phải là chuyện lớn, bọn họ chỉ cần mắt nhắm mắt mở là được rồi.

Về phần Niếp Phong, những chấp sự này cũng không quản được. Có bốn chữ đệ tử chưởng môn trên đầu, có lẽ trong Phi Linh môn này người không nể tình cũng không nhiều lắm. Ít nhiều cũng phải nể mặt chưởng môn mà cho tiểu tử này một chút mặt mũi.

....

Thời gian tiếp tục trôi qua, Lục Thiếu Du vẫn còn hôn mê bất tỉnh, ngoại trừ tim vẫn đập ra thì vẫn không có phản ứng gì khác.

Trong đầu Lục Thiếu Du lúc này cũng không có ai có thể dò xét, trong đó kim quang trên kim đao màu vàng hiện tại đang bao phủ chung quanh tiểu hồn anh.

Lúc này tiểu hồn anh cực kỳ suy yếu, đột phá Tôn cấp, năng lượng đang hội tụ lại đột nhiên tán loạn cho nên tiểu hồn anh đã bị ảnh hưởng. Mà linh hồn cũng bị dính dáng vào, thiếu chút nữa linh hồn của Lục Thiếu Du đã sụp đổ. May mà có kim đao màu vàng một mực che chở cho nên mới có thể kiên trì cho tới hiện tại.

Kim đao màu vàng này từ trước tới nay chỉ thủ hộ hồn anh, ngăn cản công kích bên ngoài. Về phần năng lượng thì kim đao màu vàng này hoàn toàn không quan tâm. Nhưng mà khi hồn anh sắp tán loạn thì kim đao màu vàng này mới bảo vệ vào bên trong cho nên tiểu hồn anh mới không sụp đổ.

*****

Chương 2083: Nửa năm trôi qua. (2)

Lúc này hồn anh không chỉ có trống rỗng mà bên ngoài thậm chí còn có vết rách nhỏ nhỏ, thế nhưng dựa vào sự bảo vệ của kim đao màu vàng này, giống như là đang áp chế nó vỡ tan, bằng không sợ rằng tiểu hồn anh sẽ hoàn toàn nổ tung.

Hồn anh lúc này hoàn toàn nằm trong trạng thái hôn mê thế cho nên tất cả cơ thể Lục Thiếu Du lúc này đều giống như ở trạng thái hôn mê, không có một chút phản ứng nào.

Ý thức của Lục Thiếu Du bây giờ giống như đang phiêu lưu trong nơi hỗn độn, mơ mơ hồ hồ, như là ngủ say lúc lại như thanh tỉnh, cố gắng nhớ tới cái gì đó thế nhưng lại trống rỗng, muốn bắt thứ gì đó thế nhưng lại không có sức.

Thời gian chậm rãi trôi qua, dưới sự bảo vệ của kim đao màu vàng, tiểu hồn anh được che chở, cũng không bị nghiền nát, biểu hiện thoạt nhìn vô cùng bình thường. Thế nhưng nếu nhìn kỹ cũng có thể thấy được bên trong quang mang của kim đao màu vàng này có một tia năng lượng nhàn nhạt quanh quẩn, giống như một sợi tóc vàng nhỏ tới mức không thể phát hiện ra từ trong kim đao màu vàng chậm rãi tuôn ra rồi quanh quẩn trên tiểu hồn anh.

Dưới năng lượng màu vàng này, hồn anh vô hình trung ngưng thực hơn không ít, vết rách nho nhỏ trên hồn anh lúc này đang dùng tốc độ khó có thể nhìn thấy mà khôi phục. Nhưng mà loại tốc độ này vô cùng chậm rãi, sợ rằng muốn khôi phục lại như lúc ban đầu tuyệt đối là một quá trình dài.

Lần tẩu hỏa nhập ma này của Lục Thiếu Du tuyệt đối nghiêm trọng. Về phần tẩu hỏa nhập ma chỉ là một cách nói không rõ ràng mà thôi. Người tu luyện tẩu hỏa nhập ma cũng là chuyện bình thường. Tẩu hỏa nhập ma cũng có không ít loại, Băng Mộc Tôn giả Sát Phá Quân mạnh mẽ đột phá Tôn cấp cũng bị tẩu hỏa nhập ma, cuối cùng được Nam thúc chữa trị.

Đối với phạm trù tẩu hỏa nhập ma này có thể nói là rất rộng. Lúc tu luyện giả tu luyện sẽ không ngừng cảm nhận được hiệu ứng của khí công, nếu như có sư phụ dạy dỗ, một khi phát hiện ra có điều sai sót lập tức sẽ điều chỉnh thích hợp. Nếu như có sai sót mà không sửa, cứ liên tục duy trì con đường như vậy, tích tiểu thành đại, khiến cho khí huyết không thuận, chân khí, linh lực bế tắc, kinh mạch vặn vẹo, cũng có thể gọi là tẩu hỏa nhập ma.

Loại tình huống này nếu như kéo dài sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới linh hồn, đến lúc đó vấn đề sẽ càng thêm nghiêm trọng. Mà Lục Thiếu Du lúc đột phá bị ảnh hưởng, đột phá Tôn cấp, dưới sự ảnh hưởng của năng lượng khổng lồ, linh hồn bị tổn thương, khí tức đảo ngược, sau đó dưới tình huống bị thương nặng lại dựa vào thôn phệ mà mạnh mẽ đột phá, khí tức bất ổn, lại tiêu hao cạn kiệt.

Dựa theo cách nói của Thánh Thủ Linh Tôn, nếu như là người bình thường sợ rằng đã chết không biết bao nhiêu lần, cũng may Lục Thiếu Du có một loạt cơ duyên cho nên hiện tại mới được bình yên vô sự.

Nhưng mà coi như Lục Thiếu Du mạng lớn, lần này bị thương nặng tuyệt đối nghiêm trọng, thân thể thì không sao, có bất diệt huyền thể, sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì quá lớn với thân thể hắn. Thế nhưng linh hồn và vũ đan lúc này không tránh khỏi bị thương tổn.

Ý thức Lục Thiếu Du vẫn không ngừng đi tới đi lui, thời gian lần nữa giống như cát chảy. Thoáng chốc lại ba tháng trôi qua.

Lúc này cách thời điểm Linh Vũ giới bao vây Phi Linh môn và Địa Viêm đảo trên Đông Hải bị diệt đã là bảy tháng. Trong thời gian bảy tháng này tin tức Lục Thiếu Du hôn mê vẫn là cơ mật lớn nhất của Phi Linh môn, chỉ có một vài người biết. Tôn sứ hộ môn cũng có không ít người không biết.

Mà trong bảy tháng này, La Lan thị, Lục Trung, Vân Hồng Lăng, Lữ Tiểu Linh đều ở Phi Linh môn. Còn có Vũ Ngọc Tiền cũng ở lại, đồ đệ của hắn còn chưa có tin tức, hắn có trở về cũng không an tâm cho nên quyết không về.

Thời gian bảy tháng này, bé trai mà La Lan thị mang về cũng lớn lên, trong miệng thi thoảng bì bõm nói vài tiếng. Trong lúc lo lắng về nhi tử, có tiểu tử bập bõm nói vài tiếng bên người mới khiến cho tâm trạng của La Lan thị tốt hơn không ít.

Tiểu gia hỏa này hiện tại càng lớn càng thông minh, con ngươi đen láy trong đôi mắt to nhìn qua giống như lúc nào cũng cười. Đặc biệt là khi được ai đó ôm thì lập tức cười lớn, nhìn đôi mắt to tròn kia, không có ai nhịn được mà không khỏi ôm nó một chút.

Mà tiểu gia hỏa này cũng biết bắt nạt người khác, lần trước Thiên Độc Yêu Long ôm nó, không biết nó lấy đâu khí lực lớn như vậy thiếu chút nữa nhổ mất râu rồng của Thiên Độc Yêu Long. Khiến Thiên Độc Yêu Long phải trừng mắt nhìn tiểu gia hỏa này, cảnh cáo tiểu gia hỏa sau này không được làm như vậy.

Kết quả tiểu gia hỏa này khóc rống lên, kinh động mọi người. Tỏ vẻ đáng thương nhìn về phía Thiên Độc Yêu Long, bộ dáng ủy khuất vạn phần khiến cho người khác không khỏi thương tâm. Kết quả toàn bộ mọi người trong hậu viện, bao gồm là La Lan thị, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, Tân HIểu Kỳ, Nhan Kỳ, Bạch Toa Toa, Lục Tâm Đồng, Hoa Mãn Ngọc, Diệp Mỹ đều quở trách Thiên Độc Yêu Long, ngay cả Như Hoa cũng không ngoại lệ, hung hăng đạp Thiên Độc Yêu Long một cước.

Nhìn thấy Thiên Độc Yêu Long bị mắng, tiểu tử kia trốn trong lòng La Lan thị lau khô nước mắt, trong mắt hiện lên sự vui vẻ và đắc ý nhìn Thiên Độc Yêu Long. Khóe miệng khẽ nhếch lên nở nụ cười tà dị, dường như đang nói với Thiên Độc Yêu Long, để xem ngươi còn dám bắt nạt ta hay không vậy.

- Các người mau nhìn xem, tiểu gia hỏa này đang cười kìa, ta bị oan uổng a.

Thiên Độc Yêu Long lập tức lớn tiếng nói.

- Ngươi lại còn nói, lẽ nào tiểu hài tử này vu oan cho ngươi sao?

Như Hoa lần nữa đạp Thiên Độc Yêu Long mấy đạp. Như Hoa vốn rất thích Thiên Độc Yêu Long thế nhưng lần này không để cho hắn mặt mũi. Ai bảo tiểu gia hỏa này mỗi lần nàng ôm nó, nó đều hôn nàng một cái khiến cho nàng có thể vui vẻ vài ngày.

Mặt khác, lại nói, tiểu gia hỏa này còn có một chuyện khiến cho người ta không nói nên lời. Tiểu gia hỏa này thích nữ nhân xinh đẹp ôm. Thấy nữ nhân xinh đẹp sẽ chủ động bò qua. Nếu thấy Khấu Phi Yến thì lập tức vội vã trốn sau lưng La Lan thị, không để cho Khấu Phi Yến ôm, cho dù là bị ôm thì cái mặt cũng nhăn nhó giống như là ủy khuất vậy.

Mà được những người đẹp ôm thì sẽ lập tức mỉm cười, cái miệng nhỏ nhắn liên tục hôn lên má mỹ nữ. Nếu như là mỹ nữ chưa từng gặp bao giờ thì còn cọ sát trong lòng người ta.

Đương nhiên, tiểu gia hỏa này tuy rằng háo sắc như vậy thế nhưng lại thân La Lan thị nhất, buổi tối cũng để La Lan thị mang theo, ai cũng không muốn theo. Một khi bị khó chịu thì người thứ nhất nó tìm là La Lan thị, La Lan thị cũng cực kỳ yêu thương tiểu gia hỏa này. Năm đó không có điều kiện chăm sóc Lục Thiếu Du cho tốt, cho nên hiện tại vô cùng yêu thích tiểu gia hỏa này.

Bởi vì Lục Thiếu Du hôn mê, tâm tình của mọi người cực kỳ ngưng trọng. Thế nhưng có tiểu gia hỏa này mọi người cũng cảm thấy thoải mái hơn không ít, bình thường bồng tiểu gia hỏa này cũng là một thú vui. Tiểu gia hỏa này cũng biết chọc người khác cười.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-3468)