Độc giả của web truyenkiemhiep.com.vn hay truyenkiemhiep.org lưu ý!!! Trên PC hãy đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, còn trên điện thoại hãy tải app 1.1.1.1 rồi bật Warp lên để không bị chặn.

Truyện:Linh Vũ Thiên Hạ - Chương 1486

Linh Vũ Thiên Hạ
Trọn bộ 3468 chương
Chương 1486: Trả lại hai năm
0.00
(0 votes)


Chương (1-3468)

Siêu sale Lazada


Nam thúc nhìn qua Lục Thiếu Du, nghiêm túc nói.

- Bọn chúng tới một người ta sẽ giết một người, ta muốn nhìn xem bọn chúng có bao nhiêu người không sợ chết.

Sát ý trong mắt Lục Thiếu Du tràn ra. Linh Vũ giới không tìm tới hắn thì hắn cũng sẽ đi tìm bọn chúng. Phi Linh môn chết không ít đệ tử, thù này hắn há có thể không báo.

- Thực lực của ngươi hiện tại tuy rằng không kém, thế nhưng cũng không được chủ quan. Trên đời này không thiếu cường giả, ngàn vạn lần không thể xem thường bọn họ.

Nam thúc nói với Lục Thiếu Du.

Lục Thiếu Du khẽ gật đầu, trên điểm này Lục Thiếu Du vô cùng rõ ràng. Mượn cường giả Tôn cấp mà nói, trên mặt ngoài thì trên đại lục không có bao nhiêu cường giả Tôn cấp, thậm chí là bình thường còn khó nhìn thấy được một người. Thế nhưng trên thực tế lại không giống như thế.

Tất cả các sơn môn lớn đều có nội tình trên vạn năm, thân là tu luyện giả, sống mấy trăm năm hoặc hơn một nghìn năm. Một khi đột phá Tôn cấp thậm chí còn sống trên mấy ngàn năm, những người này không nhất định mỗi một người đều có thể tiếp tục đột phá, thế nhưng có nội tình trên vạn năm cộng lại, tuyệt đối không ít.

Tiếp đó trong tán tu bình thường tuyệt đối cũng có không ít cường giả tán tu lánh đời. Phích Lịch Tôn giả, Phong Linh Tôn giả vừa mới gia nhập Phi Linh môn không lâu chính là ví dụ. Những người này bình thường lười xuất hiện, tu luyện tới cấp bậc như thế này cả đám đều muốn đột phá lên cảnh giới tiếp theo. Tục sự bình thường căn bản không thể lay động tới bọn họ.

- Về sau đi ra ngoài nhất định phải cẩn thận. Linh Vũ giới sẽ không dễ dàng buông tha ngươi, bởi vì trên tay ngươi có thứ mà bọn họ cần.

Nam thúc nói.

- Nam thúc, ý người là Vô Tự Thiên Thư sao?

Lục Thiếu Du nói.

- Thu thập đủ chín bản Vô Tự Thiên Thư là có thể biết được bí mật phá toái hư không, không chỉ có Linh Vũ giới, bất luận một thế lực nào đều muốn ra tay. Chỉ vì bọn họ vẫn có điều cố kỵ mà thôi. Lúc trước Độc Cô gia ở trấn Thanh Vân cũng sắp xếp người, huống chi là thế lực khác.

Nam thúc nói.

Lục Thiếu Du khẽ gật đầu, trong lúc vô tình hắn đã đi vào trong vòng xoáy này. Thế nhưng dùng tính cách của hắn mà nói, hiện tại hắn còn vẫn mơ tưởng tới bảy bản Vô Tự Thiên Thư còn lại. Vô Tự Thiên Thư tuyệt đối là trọng bảo, Lục Thiếu Du có cảm giác, Vô Tự Thiên Thư so với thần khí còn mạnh hơn không ít.

- Lần này Linh Vũ giới vì đối phó với Phi Linh môn đã chuẩn bị vô cùng kỹ. Mặc kệ trả giá đắt, mà ngay cả nguyên lực của Đế giả cũng xuất ra. Có thể thấy được tầm quan trọng của ngươi đối với bọn chúng.

Vẻ mặt Nam thúc ngưng trọng, bởi vì Đế giả chi nguyên mới khiến cho hắn nghĩ không thông.

- Nguyên lực Đế giả là vật gì?

Lục Thiếu Du hỏi.

- Nói đơn giản một chút thì chính là Đế giả chi lực, là năng lượng đến từ trên người Đế giả, vận dụng nguyên lực Đế giả là có thể thúc dụng ra lực lượng của Đế giả trong thời gian cực ngắn.

Thánh Thủ Linh Tôn nói.

- Còn có vật giống như vậy sao?

Ánh mắt Lục Thiếu Du ngưng trọng, trong lòng bắt đầu có chút cảnh giác.

- Nguyên lực Đế giả tương đương với trọng bảo. Thậm chí có thể nói giá trị mỗi một đạo nguyên lực Đế giả không dưới thần khí bao nhiêu, tuyệt đối có thể so sánh với thần khí. Nhưng nguyên lực Đế giả một khi được dùng sẽ mất đi, không thể phục hồi lại.

Nam thúc nói.

- Nam thúc, nguyên lực Đế giả này làm sao đạt được?

Lục Thiếu Du hiếu kỳ hỏi, vận dụng nguyên lực Đế giả là có thể thúc giục ra lực lượng vô địch dưới Đế giả. Thứ này nếu như hắn thu được một ít mà nói thì phát tài rồi, đương nhiên, Lục Thiếu Du cũng biết bảo vật có thể so với thần khí không dễ tìm như vậy.

- Nguyên lực Đế giả chính là máu huyết, hồn lực lưu lại nơi Đế giả vẫn lạc. Đồn rằng một Đế giả vẫn lạc tối đa chỉ lưu lại mười đạo nguyên lực Đế giả, lần trước Linh Vũ giới ở trong Phi Linh môn đã dùng hai đạo nguyên lực đế giả. Có thể nói đối với bọn chúng, bắt ngươi là tình huống bắt buộc. Nếu không phải có lực lượng tới cấp độ Chuẩn Đế thì tuyệt đối không có cách nào chống lại.

Nam thúc nói.

Hít.

Lục Thiếu Du hít sâu một hơi, hắn không ngờ Linh Vũ giới lại coi trọng mình như vậy.

Một lát sau, Lục Thiếu Du từ trong miệng sư phụ cũng biết được một ít chuyện hiện tại trong Thánh Linh giáo, lúc này hắn mới rời khỏi đình viện.

...

Hoàng hôn, trời chiều bao phủ Phi Linh môn, phía chân trời xa xa bị nhuộm thành màu đỏ.

Phanh.

Dưới trời chiều, trong rừng cây, Niếp Phong vẫn còn tiếp tục luyện tập động tác mà hắn đã làm ngàn lần kia.

Thời gian hai năm, Niếp Phong đã cao hơn không ít, không còn bộ dáng ngây ngốc như năm đó, bây giờ nhìn qua có chút nội liễm, ánh mắt tràn ngập kiên nghị mà người thường khó có thể có được.

Lục Thiếu Du giống như vô thanh vô tức xuất hiện phía sau Niếp Phong rồi chắp tay đứng. Thời gian hai năm đã tôi luyện Niếp Phong rất nhiều. Từ trong miệng Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh cùng mọi người, Niếp Phong cũng không để cho hắn thất vọng.

Đối với việc Niếp Phong tu luyện, Lục Thiếu Du chỉ muốn để hắn rèn luyện thân thể, căn cơ của hắn. Đặt hắn tu luyện cùng với đệ tử bình thường, là bởi vì đối với việc bồi dưỡng đệ tử bình thường của Phi Linh môn hiện tại cũng không yếu, tiến vào Phi Linh môn sẽ có linh dược rèn thể. Chỉ là đệ tử bình thường đang sống ở trong phúc lại không biết mà thôi.

Mà quan trọng nhất, ý định ban đầu của Lục Thiếu Du chính là tôi luyện tâm tính của Niếp Phong, Niếp Phong là đệ tử của hắn, trong Phi Linh môn dần dà sợ rằng sẽ có cảm giác ưu việt, chuyện này đối với tu luyện mà nói, ảnh hưởng cực lớn.

Lục Thiếu Du sợ vạn nhất có một ngày như vậy cho nên mới đem hắn ném vào trong hàng ngũ đệ tử bình thường mà tôi luyện. Bởi vì thể chất của Niếp Phong là Tam hoa tụ đỉnh, tuy rằng là tình trạng mà vô số vũ giả muốn đạt tới. Thế nhưng Tam Hoa tụ đỉnh trời sinh lại không thể nào tu luyện ra chân khí, thời gian càng lâu chênh lệch của hắn và đệ tử bình thường càng lớn.

Dưới loại tình huống này, Lục Thiếu Du muốn Niếp Phong không còn cảm giác ưu việt vì là đệ tử của chưởng môn. Đồng thời Lục Thiếu Du cũng muốn khảo nghiệm lần cuối cùng với Niếp Phong, nhìn xem rốt cuộc có thể giáo dục hay không. Chuyện này đối với thiếu niên bình thường mà nói, nếu như chênh lệch càng lúc càng lớn, sẽ cam chịu, cũng sẽ không cố gắng nữa. Loại tính cách này, cho dù thiên phú cao tới đâu tiền đồ tuyệt đối sẽ có hạn. Mặc dù nói thiên phú cực kỳ quan trọng, thế nhưng bản tính mới là nhân tố quyết định cuối cùng.

Theo thời gian, trên con đường tu luyện hắn cũng chứng kiến không ít người có thiên phú tuyệt luân, ngay từ đầu danh tiếng đại thịnh, thế nhưng tới cuối cùng không thể nào đạt tới độ cao kia, số người này tuyệt đối không nhỏ.

Từ trong miệng Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, Lục Thiếu Du cũng biết được một ít tình huống của Niếp Phong trong hai năm qua. Trừ lần thứ nhất Niếp Phong thắng ra, từ sau hắn liên tiếp bị thua. Thế nhưng tâm tình lại không bị ảnh hưởng một chút nào, hai năm qua vẫn luôn cố gắng rèn luyện thể phách, man lực càng lúc càng lớn.

*****

- Niếp Phong.

Nhìn qua Niếp Phong, Lục Thiếu Du mỉm cười, tên đệ tử này không khiến cho hắn thất vọng. Chủ yếu là tâm cảnh cùng bản tính, hai năm qua, chênh lệch so với đệ tử cùng thế hệ càng xa, thế nhưng Niếp Phong cũng không vì vậy mà chán chường, vẫn cố gắng rèn luyện.

Niếp Phong đang tu luyện, trong giây lát nghe được thanh âm sau lưng, lập tức quay đầu kinh hỉ nói:

- Sư phụ, sao người tới đây?

- Sư phụ tới thăm con một chút, xem hai năm qua con tu luyện thế nào.

Lục Thiếu Du khẽ mỉm cười nói.

Nghe vậy NIếp Phong vừa mới vui mừng vì sư phụ tới lập tức cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Lục Thiếu Du nói:

- Sư phụ, đệ tử ngu dốt, làm cho người mất mặt, xin sư phụ trách phạt.

- Trách phạt con cái gì?

Lục Thiếu Du khẽ mỉm cười nói.

- Đệ tử toàn thất bại, khiến cho sư phụ mất mặt.

Niếp Phong nói.

- Thắng bại cũng không quan trọng, mấy lần thắng bại cũng không nói lên được điều gì, dù sao cũng không phải là thi đấu sinh tử. Sinh tử chỉ có một lần cũng không có quan hệ với những lần thắng bại khác. Cường giả vĩnh viễn không có giới hạn, thắng bại nhất thời cũng không đại biểu được điều gì. Khi sư phụ bằng tuổi con, ta cũng chỉ là người bình thường, thậm chí còn bị người khác gọi là phế nhân mà thôi.

Lục Thiếu Du nói.

- Đệ tử hiểu rõ.

Niếp Phong cái hiểu cái không, lập tức nghiêm túc gật đầu nói với Lục Thiếu Du.

- Con hiểu cái gì?

Lục Thiếu Du cười nói:

- Sư phụ đang tôi luyện đệ tử, là đệ tử ngu dốt, lại không hiểu rõ. Có đôi khi thậm chí còn tin tưởng lời nói của các sư huynh đệ, nói rằng sư phụ tùy tiện nhận đệ tử làm đồ đệ. Đệ tử cũng từng nghĩ tới, có khi đệ tử không phải người có thể tu luyện, đệ tử thẹn với sư phụ, đa tạ sư phụ đề tỉnh.

Niếp Phong nói.

Lục Thiếu Du nhìn qua Niếp Phong, lập tức cười ha ha. Tên tiểu tử này ngây ngốc thế nhưng tuyệt đối là đại trí giả ngu. Chỉ bằng những lời vừa rồi, người bình thường sao có thể nói ra được.

- Sư phụ cười cái gì? Chẳng lẽ đệ tử nói sai sao?

Niếp Phong nhìn thấy sư phụ bật cười, lập tức nghi hoặc hỏi, lại bộ dáng ngây ngốc khi trước.

- Đây mới là giả heo ăn thịt hổ a.

Lục Thiếu Du cảm thán một tiếng rồi nói:

- Còn có hai tháng nữa chính là thi đấu giữa các đệ tử thân truyền. Top hai mươi có thể tiến vào mật địa tu luyện. Thành tích tốt còn có thể nhận được không ít ban thưởng, con có hứng thú không?

- Đệ tử tự biết thực lực không đủ cho nên sẽ không đi để chịu mất mặt. Vẫn là cố gắng tu luyện mau chóng trở thành vũ giả chính thức thì hơn.

Niếp Phong nói.

- Sư phụ hỏi con, con có muốn đi hay không?

Lục Thiếu Du hỏi.

- Đương nhiên, chỉ tiếc đệ tử còn không phải là vũ giả, thực lực không có cách nào so sánh cùng chư vị sư huynh đệ.

Niếp Phong nói, thực lực của hắn hắn rõ ràng, sức lực của hắn tuy rằng lớn hơn một chút. Thế nhưng những sư huynh đệ kia đã rất mạnh rồi, hắn khó có thể là đối thủ.

- Con muốn là được rồi, về phần trở thành vũ giả chính thức thì sư phụ có thể giúp con.

Lục Thiếu Du mở miệng cười.

- Sư phụ, thật sao?

Nghe vậy Niếp Phong mừng rỡ không thôi, hắn có nằm mơ cũng muốn trở thành vũ giả.

- Đương nhiên là thực, sư phụ đã làm chậm của con không ít thời gian, hiện tại sư phụ sẽ trả lại cho con thời gian hai năm, cho con tu luyện thật tốt.

Lục Thiếu Du khẽ mỉm cười nói.

Một lát sau, Niếp Phong kích động theo sư phụ tiến vào Thiên Trụ giới. Mà bây giờ Lục Thiếu Du muốn đả thông kinh mạch của Niếp Phong. Tam Hoa tụ đỉnh, đây chính là thần khí tinh lẫn lộn ở cùng một khiếu huyết, tụ đỉnh là chỉ ấn đường cùng huyệt bách hội vuông góc ở trong não.

Tam Hoa tụ đỉnh chính là trạng thái thượng thừa mà tất cả các vũ giả tha thiết mơ ước, loại trạng thái này phải trải qua một quá trình rèn luyện mới có thể đạt tới. Mà đối với vũ giả mà nói, Tam Hoa tụ đỉnh, Tam hoa chính là tinh vi ngọc hoa, khí vi kim hoa, thần vi chín hoa, tinh hóa khí, luyện khí hóa thần, luyện thần hoàn hư, cuối cùng tụ chi tại đỉnh, có thể vạn kiếp bất xâm.

Tam Hoa tụ đỉnh giống như nhân đỉnh vậy. Bỏ cũ lập mới, thoát thai hoán cốt, chính là cảnh giới thánh minh. Đến cảnh giới như vậy, xương cốt thân thể tỏa sáng, quang mang bắn ra bốn phía. Loại cảnh giời này chính là trạng thái mà vũ giả tha thiết ước mơ. Chỉ là nếu muốn đạt tới trạng thái như vậy không biết phải tu luyện bao nhiêu lâu mới có thể đạt tới gần được. Muốn tới mức này, sợ rằng cho dù là Vũ Tôn cũng không có bao nhiêu người có thể đặt chân tới.

Mà bây giờ Niếp Phong lại chính là người có thể chất Tam Hoa tụ đỉnh từ nhỏ. Tam Hoa tụ đỉnh, chính là tình trạng kinh mạch toàn thân lưu loát, thế nhưng Niếp Phong lại là người bình thường, Tam Hoa của hắn thực sự đã tụ đỉnh, kinh mạch toàn thân thông suốt, cơ hồ tất cả kinh mạch đều nối tiếp với nhau, kết nối tại đỉnh. Đối với tu luyện giả mà nói, một khi đạt tới mức độ như vậy chính là đại thành. Thế nhưng Niếp Phong lại không phải là tu luyện giả, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến cho hắn không thể trở thành vũ giả, không có cách nào đả thông được huyền quan thì cho dù kinh mạch toàn thân thông suốt thế nhưng cũng có thể nói là kinh mạch toàn thân bế tắc.

Tam Hoa tụ đỉnh, Tam Hoa rơi thì chết, Tam Hoa không rơi mà có thể sống được tới bây giờ cũng đã là kỳ lạ rồi. Kinh mạch thông suốt cũng coi như bế tắc, đối với Niếp Phong mà nói, đây là chuyện nguy hiểm tới tính mạng, tới trình độ nhất định sẽ mất đi tính mạng của mình. Mà một khi đánh vỡ huyền quan, thì lại không giống như trước nữa.

Nhìn thấy Niếp Phong kinh ngạc, Lục Thiếu Du không nói gì thêm, hắn chỉ phân phó Niếp Phong khoanh chân ngồi xuống, sau đó lại giảng giải thân thể Tam Hoa tụ đỉnh của hắn. Niếp Phong cái hiểu cái không, vẻ mặt mơ hồ, tới lúc này hắn mới biết được rốt cuộc vì cái gì mình không thể trở thành vũ giả, chính là bởi vì thân thể Tam Hoa tụ đỉnh của hắn, sức lực của hắn lớn như vậy cũng là bởi vì nó.

- Niếp Phong, hiện tại sư phụ sẽ thay con đả thông kinh mạch, có thể sẽ có một ít đau đớn. Con phải chịu đựng, sư phụ sẽ dẫn lực trong cơ thể con, cho con chính thức trở thành vũ giả.

Lục Thiếu Du nói với Niếp Phong.

- Vâng, đệ tử chịu được.

Niếp Phong nghiêm mặt nói, trong mắt tràn ngập vẻ kiên nghị.

Lục Thiếu Du cũng khoanh chân ngồi xuống sau lưng Niếp Phong, thủ ấn được kết, quanh thân tràn ngập quang mang nhàn nhạt, trợ giúp Niếp Phong đả thông huyền quan. Chuyện này đối với tu vi bây giờ của Lục Thiếu Du mà nói, đã không còn bao nhiêu nguy hiểm nữa.

Mắt nhìn phần thịt nhỏ nhô lên trên đỉnh đầu của Niếp Phong, Lục Thiếu Du phân phó Niếp Phong ngưng thần tĩnh khí, một đạo quang mang từ trong tay Lục Thiếu Du đột nhiên rót vào trên phần thịt hơi nhô lên trên đỉnh đầu kia.

Sưu.

Chỉ ấn trong tay Lục Thiếu Du đánh xuống, thân hình của Niếp Phong lập tức run lên, trên cục thịt nhô lên trên đỉnh đầu lập tức có sương mù màu trắng từ trên đỉnh đầu tràn ra.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-3468)