← Ch.1487 | Ch.1489 → |
Những năm này không có cách nào trở thành vũ giả, thế nhưng năng lượng tinh khí được tích lũy trong cơ thể hắn cũng không ít. Tuy rằng bình thường không có cách nào luyện hóa số năng lượng tinh khí này, nhưng nó cũng dung nhập vào trong tứ chi bách hải của cơ thể cùng với cơ bắp. Đây cũng là nguyên nhân khiến cho thể chất của Niếp Phong không kém vũ giả là bao. Thân thể đã sớm được năng lượng tinh khí rèn giũa khiến cho thân thể hắn rắn chắc.
Mà lúc này Niếp Phong đang luyện hóa số năng lượng tinh khí trong cơ thể, số lượng này cũng không nhỏ. Lục Thiếu Du dò xét, số lượng này sợ rằng cũng đủ để Niếp Phong đột phá tới Vũ Sĩ lục, thất trọng, xem ra cũng coi như là niềm vui ngoài ý muốn. Lúc đó cũng không kém những người cùng thế hệ bao nhiêu.
Trải qua mười canh giờ sau, thân thể Niếp Phong đột nhiên run rẩy, quang mang nhàn nhạt quanh thân bắt đầu trở nên đậm đặc rồi bao phủ cơ thể hắn.
Hiện tại Niếp Phong cảm giác được đan điền nho nhỏ trong cơ thể hắn giống như một quả bong bong đang được thổi lên, bành trướng. Có một cỗ nhiệt lưu không ngừng nhảy lên.
- Ngưng thần đột phá.
Mí mắt Lục Thiếu Du nhảy lên, đương nhiên lúc này hắn biết rõ Niếp Phong đang đột phá, lúc này Niếp Phong vẫn chỉ là Vũ Khí cửu trọng, một khi đột phá sẽ chính thức được coi là vũ giả.
Niếp Phong nghe vậy lập tức ngưng thần tĩnh khí tiếp tục vận chuyển Chấn Thiên Kim Cương Quyết. Cỗ nhiệt lưu trong đan điền không ngừng tăng lên, năng lượng không biết trong cơ thể hắn hóa thành nhiệt lưu vận chuyển trong kinh mạch, rèn giũa xương cốt, cơ bắp khiến cho Niếp Phong có cảm giác thoải mái không nói nên lời. Cứ như vậy, Niếp Phong đã có cảm giác trong cơ thể mình bắt đầu có biến hóa.
Phanh.
Trong sát na, thân hình Niếp Phong lập tức run rẩy, bên trong đan điền nho nhỏ vang lên một thanh âm trầm thấp, trong ánh mắt dần dần có tinh mang ngưng tụ. Mà cũng vào lúc này một cỗ khí tức bắt đầu từ trong cơ thê hắn tràn ra. Cỗ khí tức này trước mặt Lục Thiếu Du đương nhiên không đáng nhắc tới, thế nhưng cũng khiến cho Lục Thiếu Du vui vẻ, Niếp Phong rốt cuộc cũng chính thức trở thành vũ giả.
Sáng sớm, phía chân trời bắt đầu sáng rõ, sương mù bốc lên, không khí giống như bị gột rửa, vô cùng mát mẻ, sương mù đậm đặc bao phủ rừng cây phía xa khiến cho phía xa lúc này toàn bộ đều là một mảnh trắng xóa.
Dần dần, ánh nắng ban mai xuất hiện, sương trắng tản ra. Sương mù chậm rãi tiêu tán, khi tia sáng đầu tiên từ trên mặt trời chiếu xuống sơn mạch Vụ Đô thì tại một đình viện trên sườn núi, một thiếu niên có thân ảnh gầy gò dừng việc tu luyện. Miệng chậm rãi thở ra một ngụm trọc khí dài, khí tức trên người lúc này cũng không tồi.
- Hồng Chí, tu luyện không tệ, tiến bộ cũng không ít a.
Một thanh âm truyền tới.
Thiếu niên mở con mắt ra, tinh quang nhàn nhạt chợt lóe lên rồi biến mát, mắt thấy đạo thân ảnh đang đứng trước mặt mình, hắn tức thì nhảy dựng lên nói:
- Lục đại ca, sao huynh lại tới đây?
- Ta tới thăm các ngươi một chút. Khá lắm, để Lục đại ca xem thử thực lực của đệ tới đâu rồi.
Lục Thiếu Du mỉm cười, chớp mắt đã qua ba năm. Thiếu niên nhỏ tuổi kiên nghị khi trước hiện tại đã cao lớn hơn, trưởng thành hơn. Thanh âm vừa dứt, tay phải Lục Thiếu Du lặng lẽ kết một đạo thu ấn, một chưởng lập tức đánh về phía Đoan Mộc Hồng Chí.
- Lục đại ca, vậy thì đệ đành múa rìa qua mắt thợ vậy.
Trong mắt Đoan Mộc Hồng Chí lộ ra tinh mang, hắn biết rõ Lục đại ca muốn khảo nghiệm thực lực của mình. Sau khi hít sâu một cái, ngay lúc chưởng ấn còn cách hắn năm mét thì thân hình lập tức có động tác, mũi chân điểm nhẹ mặt đất, chân khí thuộc tính phong tuôn ra. Thân hình giống như một chiếc lá rụng trước gió bay lên, trong thời gian ngắn trực tiếp tránh được một chưởng của Lục Thiếu Du.
Trong sát na này thủ ấn trong tay Đoan Mộc Hồng Chí cũng được kết, quang mang quanh thân rực rỡ, cánh tay vung lên, trong giây lát vung tay thì một đạo phong nhận tức thì bắn ra. Phong nhận cắt ngang không gian bắn về phía Lục Thiếu Du.
- Khá lắm, tốc độ không chậm.
Lục Thiếu Du mỉm cười, Đoan Mộc Hồng Chí vừa mới thi triển thân pháp, thân ảnh khẽ động, lập tức tránh được năm đạo phong nhận của Đoan Mộc Hồng Chí.
- Lục đại ca, đệ không khách khí nữa.
Lúc này thân ảnh Đoan Mộc Hồng Chí một lần nữa lóe lên, trong tay ngưng tụ một màn thủy vụ, chân khí thuộc tính thủy hội tụ tạo thành một đạo chưởng ấn mang theo kình khí hung hãn đánh về Lục Thiếu Du. Kình khí ngập trời khiến cho không khí nơi chưởng ấn đi qua rung động.
- Đến tốt.
Lục Thiếu Du mỉm cười, một đạo chương ấn cũng lập tức xuất hiện, nhẹ nhàng nghênh đón, hai chưởng ấn tức thì va chạm vào một chỗ.
Khi kình khí va chạm, Đoan Mộc Hồng Chí có cảm giác chưởng ấn của mình giống như đánh vào một khối bọt biển, căn bản không tạo ra một chút tác dụng nào. Mà thân thể của hắn lúc này cũng khó mà nhúc nhích được.
- Được rồi, xem ra mấy năm nay ngươi cũng không lười biếng.
Lục Thiếu Du thu thủ ấn lại, áp lực quanh thân Đoan Mộc Hồng Chí lập tức biến mất, ánh mắt hắn nhìn qua Lục Thiếu Du, hắn cũng biết so với vị Lục đại ca trước mắt này hắn còn kém xa nhiều lắm.
Mà vừa rồi Lục Thiếu Du cũng chi thử tốc độ cùng với công kích của Đoan Mộc Hồng Chí mà thôi. Hiện tại Đoan Mộc Hồng Chí đã là Vũ Phách tứ trọng, tuổi tác mới chỉ là mười sáu. Ban đầu ở Đoan Mộc gia, thời điểm hắn khôi phục chỉ vừa đột phá Vũ Sư, có thực lực như hiện tại tuyệt đối không kém chút nào.
Vừa rồi thử qua một lần, Đoan Mộc Hồng Chí chỉ là Vũ Phách tứ trọng thế nhưng công kích lại không giống như Vũ Phách tứ trọng. Đây là chỗ tốt của vũ giả tam hệ.
- Lục đại ca, so vói huynh, đệ còn kém xa.
Đoan Mộc Hồng Chí nói, liếc mắt nhìn thân ảnh áo xanh trước mặt, đây chính là Linh Vũ Chiến Tôn mà toàn bộ Đông Hải đều biết tới, thực lực dời non lấp biển, và đây cũng chính là mục tiêu của hắn. Trong nội tâm không ngừng thầm nói, một ngày nào đó phải đuổi kịp Lục đại ca.
- Ngươi còn trẻ, cố gắng tu luyện là được rồi, đừng vì cái trước mắt.
Lục Thiếu Du vỗ gáy Đoan Mộc Hồng Chí tuổi tác cùng tâm tính như vậy cũng không thể thiếu dẫn đạo. Dùng tâm tính cùng thiên phú của Đoan Mộc Hồng Chí mà nói, sau khi khôi phục chính là Phượng Hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh. Lúc trước trải qua trắc trở cũng coi như nhân họa đắc phúc. Bay giờ còn được sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn bồi dưỡng, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì không cần bao lâu nữa, trong nhân vật phong vân của thế hệ trẻ tuổi, Đoan Mộc Hồng Chí sẽ có một chỗ đứng trong đó.
- Đệ sẽ cố gắng, cường giả vĩnh viễn không có điểm dừng, vì Đoan Mộc gia, vì tỷ tỷ, đệ sẽ cố gắng tu luyện.
Đoan Mộc Hồng Chí kiên nghị nói, con đường cường giả đã ẩn sâu trong lòng hắn.
- Còn có mấy tháng nữa Phi Linh môn cùng Thiên Vân đảo, Nhật Sát các, Tinh Ngục các, Kiền Hiên đảo, Thánh Linh giáo và Thiên Ưng lâu sẽ phái ra các đệ tử trẻ tuổi lịch lãm, thi đấu, ngươi có hứng thú tham gia một phen hay không?
*****
Lục Thiếu Du nói, luận bàn với tất ca đệ tử bên trong các sơn môn một phen, đối với tu luyện của Đoan Mộc Hồng Chí cũng có chỗ tốt lớn.
- Lục đại ca, huynh nói thật sao? Đệ có thể tham gia à?
Đoan Mộc Hồng Chí kinh hỉ hỏi, chuyện này hắn đã sớm nghe một ít đệ tử trẻ tuổi trong môn nói qua. Có thể đọ sức cùng các đệ tử trẻ tuổi trong các sơn môn lớn, được thử xem thực lực của mình rốt cuộc đã tới đâu, đây chính là việc mà hắn nằm mơ cũng muốn.
- Đương nhiên là được. Lát nữa ta sẽ sắp xếp thay cho đệ, hai tháng sau đệ sẽ thử sức cùng đệ tử Phi Linh môn. Trước tiên cứ chuẩn bị cho tốt đi.
Lục Thiếu Du nói.
- Lục đại ca, sao huynh cũng tới đây?
Động tĩnh ngoài đình viện cũng kinh động người ở bên trong. Một đạo thân ảnh xinh đẹp nhẹ nhàng bước ra, nhìn thân ảnh mặc y phục màu xanh bên ngoài đình viện, ánh mắt người này sững sờ, mà ngay cả nhịp tim lúc này cũng đập nhanh hơn một chút.
- Y Y cô nương, ta tới thăm hai người một chút, hai người ở nơi này quen chưa?
Lục Thiếu Du nhìn nữ tử không nhiễm bụi trần trước mắt, nữ tử này thanh tú mà cao quý, tư thế linh lung kia dường như ngày càng mê người, so với lúc trước có thêm một chút vũ mị.
- Nơi này so với Đoan Mộc gia còn tốt hơn, đương nhiên chúng ta rất nhanh quen thuộc.
Đoan Mộc Y Y nói, lúc này đứng trước mặt nam tử áo xanh này nàng lại có chút nghẹn giọng. Mấy năm nay, không biết nàng đã nghĩ tới thân ảnh màu xanh này bao nhiêu lần, thế nhưng lúc này gặp mặt nàng lại không biết nên nói gì cho tốt.
- Vậy là tốt rồi, vốn lúc trước ta định trở về Đông Hải mang hai người các ngươi đi tới Cổ Vực, thế nhưng có một chút việc nên không làm theo dự định ban đầu được. Mong Y Y cô nương thứ lỗi.
Lục Thiếu Du nói, lần trước quả thực hắn không thể nào quay về đón được hai người.
- Lục đại ca nói đùa rồi, Y Y biết rõ Lục đại ca bận rộn, cũng không dám trách móc.
Đoan Mộc Y Y nói.
- Vậy thì tốt, ta còn sợ Y Y cô nương giận dỗi a.
Lục Thiếu Du nói, khóe miệng nhếch lên rồi mỉm cười.
Sau khi tiến vào đình viện trò truyện với hai người một lát, Lục Thiếu Du cùng Đoan Mộc Y Y đi tới đình viện phía hậu sơn. Hiện tại đám người mẫu thân cùng với sư phụ hắn đang ở trong đình viện. Đoan Mộc Y Y nói muốn đi gặp tiểu gia hỏa kia, cho nên cùng nhau đi tới. Còn Đoan Mộc Hồng Chí thì muốn đi tới chỗ lão tổ Đoan Mộc Khung Thiên để tu luyện.
Hai người Lục Thiếu Du, Đoan Mộc Y Y một đường đi về phía trước, cũng nói tới không ít chuyện hiện tại trên Lưu Tô đảo. Hiện tại Đoan Mộc gia đã yên bình, Thiên Vân đảo hiện tại cũng chiếu cố Lưu Tô đảo, công khai ủng hộ Lưu Tô đảo là do Đoan Mộc gia quản lý, thế nhưng đây chỉ là trên danh nghĩa mà thôi. Lưu Tô đảo vẫn thuộc về Thiên Vân đảo.
Lục Thiếu Du suy đoán, đây chính là ý tứ của Đạm Đài Tuyết Vi, lúc trước Đạm Đài Tuyết Vi đã đáp ứng qua với hắn, hiện tại còn ngồi lên chức vị đảo chủ Thiên Vân đảo, chiếu cố Đoan Mộc gia là chuyện hiển nhiên. Đối với hành động này của Đạm Đài Tuyết Vi Lục Thiếu Du cũng nhớ trong lòng.
Hai người một đường đi tới, nơi này là hậu sơn cho nên cũng không có ai nhìn thấy. Tối hôm qua Lục Thiếu Du đả thông mạch cho Niếp Phong ở trong Thiên Trụ giới. Tuy rằng bên ngoài chỉ là một đêm thế nhưng bên trong lại là mấy ngày. Lục Thiếu Du dùng mấy ngày này giảng giải kỹ càng việc tu luyện cho Niếp Phong, sau đó để hắn tu luyện trong Thiên Trụ giới.
Còn có hai tháng nữa chính là lần thi đấu của các đệ tử thân truyền trong Phi Linh môn. Trong vòng hai tháng Niếp Phong vừa mới trở thành vũ giả, dưới tình huống bình thường, muốn đi vào top hai mươi đương nhiên khó mà làm được. Cho nên cũng chi có thể để cho Niếp Phong vào trong Thiên Trụ giới tu luyện.
Một lát sau, hai người đi tới bên ngoài đình viện. Vừa mới tới đình viện, Lục Thiếu Du cùng Đoan Mộc Y Y lập tức nghe thấy tiếng quát của Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh:
- Tiểu gia hỏa, mau đưa Yêu linh đan ra đây.
Ánh mắt Lục Thiếu Du khẽ đổi, có chút hơi ngạc nhiên, không biết là ai lại dám đoạt yêu linh đan của Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh a.
- Ta không lấy. Ta nói rồi, ta không lấy.
Lúc này trong đình viện có một thân anh nhỏ nhanh chóng chạy ra, tốc độ nhìn qua cũng không chậm. Trong tay dường như còn nắm thứ gì đó, che ở trong áo.
- Ngươi còn nói không lấy? Trong tay ngươi là cái gì? Đưa cho ta xem một chút.
Thân ảnh Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh lóe lên, lập tức ngăn cản trước người tiểu gia hoa này. Tiểu gia hỏa này sao có thể chạy thoát khỏi tay Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh cơ chứ.
Nhìn thấy Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh ngăn cản trước người, ánh mắt tiểu gia hỏa này đảo liên hồi, thanh âm non nớt lập tức vang vọng:
- Bạch cô cô, lão gia hỏa này lại bắt nạt con, người nhanh tới cứu con a.
Tiếng hét của tiểu gia hỏa này không nhỏ, thanh âm cao vút, vang dội. Tiểu gia hỏa này còn chưa nói xong, lập tức một thân ảnh màu trắng, yểu điệu đã đứng trước người tiểu gia hỏa. Thân ảnh yểu điệu này mở miệng nói:
- Lão gia hỏa, ngươi lại trêu trọc nó sao? Nó còn nhỏ, ngươi đừng có hung dữ như vậy được không?
Người tới chính là Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh quát Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh vài câu, sau đó đem tiểu gia hỏa ôm vào lòng, bộ dáng dường như có chút đau lòng, nàng nói:
- Bảo Bảo không cần sợ. Có Bạch cô cô ở đây, lão gia hỏa này không dám bắt nạt con nữa đâu.
- Bạch cô cô, lão gia hỏa này hung dữ lắm, hắn thường xuyên bắt nạt Bảo Bảo, hắn là người xấu.
Tiểu gia hoa vừa thấy chỗ dựa xuất hiện tức thì khóc lớn, trong đôi mắt đen lúng liếng cố nặn ra một giọt nước mắt, khóe miệng nở nụ cười tà dị nhìn về phía Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh.
- Ta nào có bắt nạt nó a.
Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh im lặng, tiểu gia hỏa này thực sự biết giả vờ a. Mình trốn nó còn không kịp, như thế nào còn dám chọc vào nó.
- Đông lão, Oánh tỷ.
Lục Thiếu Du mỉm cười, tất cả mọi chuyện hắn đều thấy rõ cho nên không khỏi vuốt cái chóp mũi mình. Khó trách Nam thúc nói tiểu gia hỏa này vô cùng tinh ranh.
- Ngươi tới vừa lúc, tiểu gia hoa này càng lúc càng không ra sao. Linh đường vừa mới đưa tới mấy bình yêu linh đan, chỉ trong chớp mắt đã mất đi một lọ. Hiện tại đang ở trên người nó, không biết tiểu gia hỏa này cần yêu linh đan này làm gì.
Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh bất đắc dĩ nói.
- Sao vậy Bảo Bảo?
Nghe thấy tiếng cầu cứu của tiểu gia hỏa, tất cả mọi người trong đình viện đều chạy ra. Không thể nghi ngờ những người này toàn bộ đều là nữ nhân. Đây là đám người La Lan thị, Vân Hồng Lăng, Lữ Tiểu Linh, Nhan Kỳ, Bạch Toa Toa còn có Tân Hiểu Kỳ.
Tiểu Long cùng Lục Tâm Đồng, Dương Quá, Lục Tiểu Bạch, còn có tiểu thư Lưu gia Lưu Uyển cũng ở trong đó. Mọi người đi ra, Vân Hồng Lăng, Lữ Tiểu Linh nhìn thấy Lục Thiếu Du đi cùng Đoan Mộc Y Y tới, ánh mắt có chút hơi ngạc nhiên, thế nhưng cũng không biểu hiện gì ra ngoài.
← Ch. 1487 | Ch. 1489 → |