← Ch.1549 | Ch.1551 → |
Trong không trung bên ngoài sơn mạch bao la của tộc Thải Vân Yêu Tước. Rất nhiều Thải Vân Yêu Tước bay lượn trên bầu trời, đôi mắt các Thải Vân Yêu Tước cực kỳ trầm trọng. Nhìn sơ khoảng mấy ngàn con Thải Vân Yêu Tước, màu sắc sặc sỡ xoay quanh giữa không trung tựa như tầng mây bảy sắc, khí thế hừng hực bất phàm.
Phía đối diện mấy ngàn con Thải Vân Yêu Tước rậm rạp một đoàn yêu thú hình ưng, thể tích rất khổng lồ, to hơn Thải Vân Yêu Tước gấp mấy lần.
Những yêu thú hình ưng toàn thân đỏ rực như ngọn lửa bốc cháy, làm cho nhiệt độ không khí như trong lò lửa. Chúng có móng vuốt sắc bén, miệng sắt, trên đầu là lông chim rối xù thưa thớt.
Đàn Hỏa Vũ Ngốc Ưng này có khoảng hai ngàn con. Đằng trước đoàn Hỏa Vũ Ngốc Ưng là ba mươi mấy bóng người. Ba người dẫn đầu đẳng cấp bát giai, bà lão áo đỏ cũng trong số đó. Ba mươi người đứng đằng sau đều phát ra khí thế đẳng cấp thất giai.
Bà lão áo đỏ âm trầm hét to một tiếng:
- Tộc Thải Vân Yêu Tước, mau giao người ngày hôm qua ra đây, nếu không thì đừng trách tộc Hỏa Vũ Ngốc Ưng ta không khách sáo!
Thái độ của bà lão áo đỏ như không thèm để mắt đến mấy ngàn con Thải Vân Yêu Tước ngăn bên ngoài, tin chắc tộc Thải Vân Yêu Tước không dám chống lại.
Trong không trung, Vân Dao hét to:
- Hỏa Hồng, ngươi quá càn rỡ rồi!
Đông đúc trưởng lão Thải Vân Yêu Tước đáp xuống.
Các Thải Vân Yêu Tước hành lễ:
- Tham kiến tộc trưởng!
Thấy cường giả Thải Vân Yêu Tước đến, người tộc Hỏa Vũ Ngốc Ưng giảm bớt khí thế hùng hổ nhưng không hề e dè.
Bà lão áo đỏ và hai lão nhân âm độc đứng bên cạnh mắt lóe tia sáng.
Bà lão áo đỏ tiến lên trước:
- Vân Dao tộc trưởng đến thì hay, mau giao những người ngày hôm qua ra đây, không thì đừng trách tộc Hỏa Vũ Ngốc Ưng ta không khách sáo!
Ánh mắt Vân Dao tộc trưởng âm trầm nhìn bà lão áo đỏ:
- Tại sao phải giao cho các ngươi?
Bà lão áo đỏ nói:
- Những người này đã áp dụng thủ đoạn lên linh phó của tộc Hỏa Vũ Ngốc Ưng ta, không thèm để tộc Hỏa Vũ Ngốc Ưng ta vào mắt. Chẳng lẽ Vân Dao tộc trưởng muốn bảo vệ bọn họ sao?
Vân Dao lạnh lùng quát:
- Tộc Hỏa Vũ Ngốc Ưng các ngươi đã làm chuyện gì thì tự trong lòng các ngươi hiểu. Độc Long lão đệ là người ta mời đến, các ngươi đừng hòng đụng vào một sợi lông! Tộc Hỏa Vũ Ngốc Ưng các ngươi chưa có thực lực này!
Bà lão áo đỏ lạnh lùng nói:
- Nói vậy Thải Vân Yêu Tước ngươi muốn bảo vệ đám người đó sao? Thế thì đừng trách tộc Hỏa Vũ Ngốc Ưng ta không khách sáo!
Trưởng lão bát giai trung kỳ bên cạnh Vân Dao sớm không nhịn nổi nữa, tức giận quát:
- Càn rỡ! Trước mặt tộc ta ai cho phép ngươi hô to gọi nhỏ? Hỏa Hồng, ngươi muốn tìm chết sao?
Cùng với tiếng gầm, nhiều Thải Vân Yêu Tước trong tộc Thải Vân Yêu Tước đập cánh, khí thế tăng vọt. Trong không trung bắt đầu có khí thế gió mây thay đổi, đập cánh làm khí lưu rít gào, kéo theo vô số khí lưu trong không gian như vòi rồng cỡ nhỏ xoay tròn bay ra.
Các Thải Vân Yêu Tước đôi mắt hung ác, người ta tới cửa ăn hiếp, tất nhiên Thải Vân Yêu Tước không nhịn được.
Tiếng gầm làm bà lão áo đỏ giật nảy mình, ỷ vào có nhiều người nên bà mới dám ngông như vậy. Thực lực của bà lão áo đỏ chưa có tư cách tung hoành trong Thải Vân Yêu Tước.
Một lão nhân âm độc bên cạnh bà lão áo đỏ ngước mắt lên:
- Vân Long, ngươi muốn sao? Đừng lớn mồm trước mặt ta, không phục thì đánh thử xem.
Khí thế tu vi bát giai trung kỳ hừng hực, không thua gì khí thế của trưởng lão Thải Vân Yêu Tước.
Vù vù vù!
Lão nhân âm độc quát to, thế là Hỏa Vũ Ngốc Ưng thuộc tộc Hỏa Vũ Ngốc Ưng đập cánh bay lên, hơi nóng ngút trời. Trong không trung nhiệt độ lên cao đến đáng sợ.
Hai tộc thoáng chốc giương cung bạt kiếm, tùy thời sẽ đánh nhau, không khí vô cùng căng thẳng.
Ngay lúc này, phương xa vang tiếng hét to:
- Ai nói muốn đánh nhau? Đám gà lông tạp các ngươi thật là không biết sống chết!
Đột nhiên mấy luồng sáng xẹt qua, vài bóng người nhanh chóng đáp xuống trước mặt đám trưởng lão Thải Vân Yêu Tước. Là nhóm Lục Thiếu Du, Thiên Độc Yêu Long, Tiểu Long, Lục Tâm Đồng.
Lục Thiếu Du quét mắt qua hai ngàn con Hỏa Vũ Ngốc Ưng, ba mươi Hỏa Vũ Ngốc Ưng thất giai. Bà lão áo đỏ ngày hôm qua là bát giai sơ kỳ, hai Hỏa Vũ Ngốc Ưng khác đã đến bát giai trung kỳ. Lão nhân âm độc mới nói chuyện chắc ước chừng ngang ngửa với trưởng lão bát giai trung kỳ trong Thải Vân Yêu Tước, tương đương tu vi Vũ Tôn ngũ trọng.
Một con Hỏa Vũ Ngốc Ưng khác thực lực kém hơn nhiều, dường như mới đột phá bát giai trung kỳ chưa lâu, tu vi thực lực cỡ Linh Tôn, Vũ Tôn tứ trọng. Loại thực lực này không đáng lọt vào mắt Lục Thiếu Du.
Thấy đám người Lục Thiếu Du đến, bà lão áo đỏ thuộc tộc Hỏa Vũ Ngốc Ưng nhìn nhóm Lục Thiếu Du, Thiên Độc Yêu Long chằm chằm. Bà lão áo đỏ nói gì đó với hai người bát giai trung kỳ bên cạnh, đôi mắt độc ác không ngừng liếc hướng Lục Thiếu Du và Thiên Độc Yêu Long.
Vân Dao quay đầu hỏi nữ nhi:
- Hàm nhi, sao không mang Độc Long tiền bối đi?
Công chúa nhìn Lục Thiếu Du, nói:
- Nương, nhóm Độc Long tiền bối không chịu đi, bảo là muốn giúp chúng ta đối phó tộc Hỏa Vũ Ngốc Ưng.
Mới rồi công chúa bất đắc dĩ, đám người này bảo không sợ tộc Hỏa Vũ Ngốc Ưng, nàng thì lo lắng an toàn của tộc nhân nên mang cả đám đến.
Thấy Thiên Độc Yêu Long đến, vẻ mặt Vân Dao lo lắng hỏi:
- Độc Long lão đệ sao không đi?
Có lẽ hôm nay Độc Long đến càng làm rối hơn.
- Không sao, mấy con gà lông tạp này không làm gì ta được.
Thiên Độc Yêu Long nhìn hai ngàn con Hỏa Vũ Ngốc Ưng đằng trước, ánh mắt lạnh băng. Hai con Hỏa Vũ Ngốc Ưng dẫn đầu khí thế trên Thiên Độc Yêu Long, chắc cỡ bát giai trung kỳ, nhưng độ cao huyết mạch làm Thiên Độc Yêu Long không thèm để mắt hai con Hỏa Vũ Ngốc Ưng bát giai trung kỳ kia.
Vân Dao đứng cạnh Thiên Độc Yêu Long, nói:
- Độc Long lão đệ, ba người kia đều là bát giai. Hỏa Hồng ngày hôm qua là bát giai sơ kỳ. Hỏa Lam đứng bên cạnh từ trăm năm trước cũng đột phá bát giai trung kỳ. Mạnh nhất là Hỏa Dạ đột phá bát giai trung kỳ đã lâu, e rằng thực lực không dưới Vân Long trưởng lão.
Trong Hỏa Vũ Ngốc Ưng, Hỏa Dạ liếc Lục Thiếu Du một cái rồi nhìn hướng Thiên Độc Yêu Long:
- Thì ra là ngươi đụng vào linh phó Hỏa Vũ Ngốc Ưng ta, những linh phó của ngươi không tệ, có thể bồi thường cho tộc Hỏa Vũ Ngốc Ưng. Còn ngươi, theo chúng ta trở lại trong tộc chờ xử lý đi.
Hỏa Dạ xem Đám người Lục Thiếu Du là linh phó của Thiên Độc Yêu Long.
Vân Dao vung váy dài, ánh mắt âm trầm, yêu nguyên dâng lên:
- Hỏa Dạ, hôm nay ngươi thử làm gì xem, ta chống mắt chờ coi thực lực của ngươi mạnh bao nhiêu dám càn rỡ trước mặt ta?
Đến lúc này Vân Dao không thể đứng ngoài nhìn.
Lão nhân tên Hỏa Dạ dường như sớm có chuẩn bị, ánh mắt âm trầm nói với Vân Dao:
- Vân Dao tộc trưởng bảo vệ người này là cố ý chống đối Hỏa Vũ Ngốc Ưng ta phải không? Vân Dao tộc trưởng hãy nghĩ kỹ có chịu được hậu quả đó không?
*****
Hỏa Dạ hy vọng Vân Dao bảo vệ đám người này, vậy là Hỏa Vũ Ngốc Ưng có lý do đối phó tộc Thải Vân Yêu Tước.
Lục Thiếu Du nhướng mày nói:
- Vân Dao tộc trưởng, đám người này muốn đối phó chúng ta vậy thì không liên quan gì Thải Vân Yêu Tước, cứ giao cho chúng ta đi.
Đám Hỏa Vũ Ngốc Ưng dám chọc tới người hắn, không cho một bài học thì sẽ dai dẳng. Thải Vân Yêu Tước rất nghĩa khí, hơn nữa coi như Lục Thiếu Du tiện tay giải quyết rắc rối giùm tộc Thải Vân Yêu Tước.
Lục Thiếu Du không quan tâm biểu tình ngạc nhiên của Vân Dao tộc trưởng, hắn đạp mấy bước trong hư không, lạnh lùng trừng tộc nhân Hỏa Vũ Ngốc Ưng:
- Trở lại nói cho tộc trưởng của các ngươi, tốt nhất là yên ph ận chút, đừng đến chọc vào ta, không thì hắn sẽ hối hận. Bây giờ các ngươi cút được rồi!
Theo tin tức biết được thì thực lực tộc Hỏa Vũ Ngốc Ưng dù rất mạnh nhưng không đến mức khó gặm, tộc Hỏa Vũ Ngốc Ưng cứ la hét trước mặt làm Lục Thiếu Du hơi tức giận.
Lời Lục Thiếu Du nói làm yêu thú trong Thải Vân Yêu Tước, Hỏa Vũ Ngốc Ưng ngạc nhiên nhìn hắn. Chủ yếu vì bọn họ luôn cho rằng Lục Thiếu Du chỉ là linh phó. Huống chi bọn họ không cảm giác khí thế mạnh bao nhiêu từ người Lục Thiếu Du.
- Linh phó này muốn chết sao?
Bà lão áo đỏ nét mặt sa sầm, sớm gai mắt Lục Thiếu Du, giờ có cơ hội làm sao chịu bỏ qua?
Đôi mắt bà lão áo đỏ âm độc lộ nụ cười nhạt:
- Khục khục.
Yêu nguyên dâng lên, bà lão áo đỏ lặng lẽ kết thủ ấn, đột nhiên giẫm mạnh hư không. Khí thế cuồng mạnh xa xôi tuôn ra, cả không trung tụ tập năng lượng thuộc tính hỏa lại.
Răng rắc!
Cùng lúc đó, hư không dưới chân bà lão áo đỏ nứt rạn, từng khe nứt gợn sóng vòng tròn vỡ ra.
Vân Dao biến sắc mặt hét lên:
- Cẩn thận!
Vân Dao định lao ra nhưng Thiên Độc Yêu Long lắc người chặn trước mặt nàng:
- Vân Dao tộc trưởng, không sao, lúc này không liên quan gì tộc Thải Vân Yêu Tước, các người đừng xen vào.
Bà lão áo đỏ lạnh lùng nói:
- Nhân loại thấp hèn, vốn định tha cho ngươi một mạng nhưng đây là tự ngươi tìm chết.
Năng lượng nóng cháy tuôn ra từ không trung sau lưng bà lão áo đỏ, bàn tay bà ngưng tụ trảo ấn nóng rực. Giây lát sau trảo ấn vặn vẹo không gian nhanh như tia chớp ập về hướng Lục Thiếu Du.
Răng rắc!
Trảo ấn làm không gian tan vỡ, trong khoảnh khắc ngắn ngủi mang theo bóng sáng nóng cháy vọt lên cao bao bọc cả không gian chỗ Lục Thiếu Du lại. Trảo ấn xé rách sóng không gian, thế tựa sấm sét tụ tập thành cơn bão cuốn sạch mọi thứ, năng lượng nóng cháy khủng bố. Trước bao cặp mắt theo dõi, năng lượng nóng cháy chấn vỡ sóng không gian rồi đè mạnh vào không gian quanh thân Lục Thiếu Du.
- A!
Nhiều người biết là linh phó này cứu công chúa nên tăng nhiều hảo cảm với Lục Thiếu Du. Nhiều cường giả trong Thải Vân Yêu Tước thầm tội nghiệp Lục Thiếu Du, linh phó này chết chắc.
Trảo ấn đè xuống, mắt bà lão áo đỏ lộ tia cười lạnh. Linh phó này chết chắc.
Ngay khi bà lão áo đỏ nở nụ cười thì cơ mặt co rúm dị dạng. Bà lão áo đỏ phát hiện trảo ấn bị bao trong không gian ánh sáng vàng, bên trong có năng lượng to lớn đè ép, đè chặt trảo ấn khiến nó tan biến. Chỉ giây lát sau trảo ấn của bà lão áo đỏ đã nhạt nhòa hơn phân nửa.
Cùng lúc đó, bóng người áo xanh ánh mắt lạnh lùng xuất hiện trước mặt bà lão áo đỏ.
Bà lão áo đỏ hoàn toàn không biết người này làm sao xuất hiện, lặng lẽ không tiếng động. Bà lão áo đỏ không hề hay biết gì, rõ ràng đối phương còn đang trước mặt sao bỗng nhiên đã đến gần sát mình?
Giọng Lục Thiếu Du lạnh băng đầy sát khí vang lên:- Nghiệt súc, là chính ngươi muốn tìm cái chết, không thể trách ta. Chết đi!
Bàn tay phải Lục Thiếu Du nhanh như tia chớp vươn ra, tia chớp tím dâng lên trong lòng bàn tay. Khí thế mênh mông hủy diệt mạnh mẽ tuôn ra từ bàn tay Lục Thiếu Du, thế hùng hổ làm người sợ teo tim.
Giờ phút này, bà lão áo đỏ trực giác lạnh lẽo lan tràn trong lòng:
- Nguy rồi!
Với năng lượng kinh người này linh hồn của bà lão áo đỏ run rẩy. Phương xa một chút, Hỏa Dạ và Hỏa Lam lộ ánh mắt ngạc nhiên.
Nhưng hai người muốn ra tay cũng không kịp, đành hét to:
- Hỏa Hồng trưởng lão cẩn thận!
Đám người Vân Dao, Vân Long cực kỳ rung động, hết sức giật mình nhìn khí thế trên người Lục Thiếu Du.
Ầm ầm ầm!
Tiếng nổ vang điếc tai quanh quẩn trong không trung. Tia chớp khiến người run sợ của Lục Thiếu Du xé gió giáng xuống đầu bà lão áo đỏ. Bà lão áo đỏ ngước đầu trân trân nhìn tia chớp tím vàng, cảm giác tim đã ngừng đập. Lúc này bà lão áo đỏ mới biết đã chọc vào sai người rồi, linh phó trước mặt mụ quá mạnh.
Trước mắt bao người bà lão áo đỏ biến hình về bản thể, nhưng mới biến hóa một nửa thì tia chớp tím vàng đã rơi xuống người. Trong khoảnh khắc tia chớp rót vào người bà lão áo đỏ, tia điện quanh quẩn bạo phát.
Chỉ giây lát thân hình bà lão áo đỏ liền tan thành từng mảnh nhỏ trong tia chớp chạy dọc. Không gian bị thủng một lỗ sâu, các vết nứt lóe ánh sáng đen rùng rợn. Cả không gian lắc lư dữ dội trong đòn công kích cường đại.
Xung quanh, tất cả cường giả tộc Thải Vân Yêu Tước nhìn chăm chú cảnh tượng trên bầu trời đều nuốt nước bọt khan, hút ngụm khí lạnh:
- Phù.
Cường giả trong tộc Thải Vân Yêu Tước đều chứng kiến nhân loại một chiêu giết Hỏa Hồng trưởng lão của Hỏa Vũ Ngốc Ưng. Hỏa Hồng đẳng cấp bát giai sơ kỳ nhưng một chiêu bị nhân loại lật tay đánh nát vụn. Cảnh tượng này khiến tất cả Thải Vân Yêu Tước đều rung động.
- Trời ơi, Hỏa Hồng trưởng lão chết rồi!
- Bị nhân loại một chiêu đánh chết... !
Cả không gian vì cảnh tượng này mà đông lại, các cặp mắt nhìn bóng áo xanh trên bầu trời rất là giật mình. Đặc biệt cường giả như Vân Dao, Vân Long. Công chúa tộc Thải Vân Yêu Tước ngơ ngác nhìn Lục Thiếu Du, thực lực của nhân loại này hoàn toàn vượt qua hiểu biết của nàng.
Đám người Hỏa Dạ, Hỏa Lam lấy lại tinh thần, tức giận quát lớn:
- Khốn kiếp, các ngươi dám giết trưởng lão của tộc Hỏa Vũ Ngốc Ưng ta!
Yêu nguyên ngập trời phô thiên cái địa tuôn ra, không trung run rẩy liên tục.
- Gru gru gru!
Hỏa Lam, Hỏa Dạ phát ra tiếng gầm, biến hình bản thể to lớn. Bản thể khổng lồ của Hỏa Lam, Hỏa Dạ vỗ cánh dài tám trăm thước, cả người đỏ rực, lông chim đỏ xù lên như ngọn lửa cháy. Cặp mắt to chứa sát ý hung tợn trừng Lục Thiếu Du.
- Gru gru gru!
Hỏa Lam, Hỏa Dạ biến hình bản thể, ba mươi con Hỏa Vũ Ngốc Ưng thất giai phía sau cũng bay lên cao biến về bản thể. Các tiếng gầm sắc nhọn xuyên thấu không gian, uy thế to lớn, khí thế dấy lên sóng không gian cuồn cuộn.
- Gru gru gru!
Trong không trung hai ngàn con Hỏa Vũ Ngốc Ưng đập cánh bay lên, khí tức nóng cháy nhuộm không gian màu đỏ thẫm.
Tất cả Hỏa Vũ Ngốc Ưng đập cánh bay lên, tộc Thải Vân Yêu Tước cũng sẵn sàng chiến đấu. Không khí căng thẳng đến cực độ.
Lúc này Thiên Độc Yêu Long hét to:
- Gà lông tạp cũng dám kiêu ngạo trước mặt bản long?
Tiếng rồng ngâm vang vọng trong thiên địa.
← Ch. 1549 | Ch. 1551 → |