← Ch.1624 | Ch.1626 → |
- Này, lão gia hỏa, nếu như ngươi dám đánh chủ ý vào Bối nhi, sư phụ ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.
Lục Kinh Vân từ sau tảng đá đi ra. Hai tay ôm Bối Nhi vào trong ngực. Vừa rồi lão gia hỏa này bay trên không trung a. Lục Kinh Vân từ nhỏ đã tiếp xúc với cường giả cho nên chỉ cần liếc mắt là nhận ra được thực lực của lão đầu này không kém.
- Ồ?
Mắt nhìn đứa bé từ sau tảng đá lao ra, toàn thân đứa bé này vô cùng bẩn, có lẽ vừa mới bò ở trong khe hẹp dưới tảng đá lên. Tuy rằng nhìn qua vô cùng bẩn thế nhưng khó có thể che giấu được sự nhanh nhẹn, ánh mắt đen nhánh sáng ngời của đứa bé này. Tử Hiên lão tổ nhìn qua Lục Kinh Vân, sau khi kinh ngạc ồ lên một tiếng rồi lập tức chộp về phía Lục Kinh Vân.
Sưu.
Dưới cỗ khí tức vô hình trên người Tử Hiên lão tổ, Bối Nhi không khỏi run sợ. Thế nhưng nhìn thấy lão giả này chộp về phía Lục Kin Vân, đôi mắt đen lúng liếng trừng lên, thân thể giống như thiểm điện từ trên vai Lục Kinh Vân bắn ra, trực tiếp cắn về phía Tử Hiên lão tổ.
Sưu.
Nhưng mà Bối Nhi còn chưa tiếp cận tới Tử hiên lão tổ thì thân thể nho nhỏ trực tiếp bị không gian bao phủ, không thể nhúc nhích. Mà Tử Hiên lão tổ cũng nhanh chóng sờ qua người Lục Kinh Vân một lần.
- Căn cốt thanh kỳ, thể chất kinh người, hiếm thấy. Ồ? Lại là Vũ giả ngũ hệ, linh vũ song tu.
Trong nháy mắt khi kiểm tra, Tử Hiên lão tổ tức thì kinh ngạc, nghẹn họng nhìn trân trối, chẳng lẽ trong nhân loại khắp nơi đều có Vũ giả ngũ hệ, linh vũ song tu sao?
- Lão gia hỏa? Ngươi làm gì vậy? Mau thả Bối Nhi ra.
Lục Kinh Vân nhìn thấy bộ dáng của Bối Nhi, cũng không biết lão già này giở trò gì mà hét lớn một tiếng. Nắm đấm trên thân thể nho nhỏ đánh về phía Tử Hiên lão tổ. Tuy rằng không tu luyện một chút chân khí nào, thế nhưng lực đạo này không phải là thứ mà đứa bé ba tuổi bình thường có thể so sánh. Sợ rằng là đứa trẻ mười mấy tuổi chịu một quyền này của nó cũng bị đánh ngã xuống đất, sương xườn cũng gãy mấy cái.
Nhưng một quyền của Lục Kinh Vân không thể tiến tới trước mặt Tử Hiên lão tổ thì đã bị ngăn cản, không thể tiến thêm một bước. Thân thể nho nhỏ của Lục Kinh Vân cũng bị Tử Hiên lão tổ ôm lấy.
- Tiểu gia hỏa, nói cho ta biết sư phụ trong miệng ngươi vừa rồi là ai?
Tử Hiên lão tổ mỉm cười nói.
- Lão gia hỏa, ta nói cho ngươi biết, sư phụ ta chính là Linh Vũ Chiến Tôn Lục Thiếu Du. Ngươi dám đánh ta, sư phụ ta sẽ không khách khí với ngươi.
Lục Kinh Vân giãy dụa, thế nhưng lại không thể nhúc nhích.
- Hóa ra sư phụ của ngươi chính là tiểu tử Lục Thiếu Du.
Tử Hiên lão tổ mỉm cười, có chút kinh ngạc nói.
- Lão gia gia, người biết sư phụ ta sao?
Nghe ngữ khí của lão gia hỏa này, Lục Kinh Vân chớp mắt, ngữ khí lập tức biến đổi một trăm tám mươi độ.
- Không những biết còn rất quen thuộc.
Tử Hiên lão tổ khẽ mỉm cười nói.
- Lão gia gia. Nếu như người đã biết sư phụ ta thì mau thả ta cùng Bối Nhi ra.
Lục Kinh Vân biết mình không có biện pháp làm gì lão gia hỏa này cho nên chỉ có thể nghĩ biện pháp khác mà thôi.
- Được rồi.
Tử Hiên lão tổ thả Lục Kinh Vân xuống, Bối Nhi lại có thể hoạt động được bình thường.
- Sư phụ, sao người lại trở về rồi.
Lục Kinh Vân vừa được thả xuống mặt đất, lập tức nhìn về phía sau lưng Tử Hiên lão tổ rồi hét lớn.
Tử Hiên lão tổ vô thức quay đầu nhìn lại. Chủ yếu là Tử Hiên lảo tổ còn chưa quen thuộc Lục Kinh Vân cho nên không biết tên tuổi của tiểu gia hỏa này. Chuyên môn lừa dối người khác.
- Bối Nhi, chạy mau.
Ngay khi Tử Hiên lão tổ quay đầu lại, Lục Kinh Vân tức thì bỏ chạy, chạy về phía Phi Linh môn.
- Tiểu gia hỏa này...
Tử Hiên lão tổ cười khổ, hắn biết rõ ràng là Lục Thiếu Du đi về phía Huyền Vũ nhất tộc thế nhưng lại bị một tiểu hài tử ba tuổi lừa gạt, khóe miệng không khỏi nở nụ cười khổ, thế nhưng lại có chút hứng thú.
Nhìn qua Lục Kinh Vân cùng Hoàng Kim Yêu Long nhỏ đang chạy trốn, Tử Hiên lão tổ chắp tay đứng, thân ảnh lóe lên, lập tức đuổi theo Lục Kinh Vân rồi nói:
- Tiểu gia hỏa, chạy nhanh lên.
Nhìn thấy lão đầu tử này trong nháy mắt đuổi theo, Lục Kinh Vân lập tức dừng bước.
- Tiểu gia hỏa, sao không chạy nữa?
Tử Hiên lão tổ nghi hoặc hỏi.
- Trong lòng biết rõ lại còn hỏi ta sao không chạy nữa, ngươi ngốc hay là ta ngốc vậy?
Lục KInh Vân lườm Tử Hiên lão tổ.
- Cái này.
Tử Hiên lão tổ mất mặt, không ngờ hắn lại bị tiểu gia hỏa trước mắt này mắng.
Ánh mắt khẽ đảo, Lục Kinh Vân cố gắng nặn ra khuôn mặt ngây thơ nói:
- Lão gia gia, ta mới ba tuổi, lại không hiểu vũ kỹ. Ta lại không đối phó được ngươi, bằng không ta cho ngươi một khỏa đan dược, chúng ta làm bằng hữu được không?
- Ta với tiểu gia hỏa ngươi làm bằng hữu sao? Sư phụ ngươi còn phải gọi ta một tiếng sư bá a.
Tử Hiên lão tổ bất đắc dĩ cười khổ, hắn còn chưa từng gặp tiểu gia hỏa nào xảo trá như vậy.
- Sư phụ ta gọi ngươi là sư bá?
Ánh mắt Lục Kinh Vân khẽ đảo, hoài nghi nói:
- Tại sao ta chưa từng gặp ngươi? Ngươi có quan hệ với vị sư phụ nào? Hay là có quan hệ với Đoan Mộc sư tổ?
- Tiểu gia hỏa, dẫn ta vào Phi Linh môn, đến lúc đó ngươi sẽ biết rõ.
Tử Hiên lão tổ mỉm cười nói.
- Ngươi muốn vào Phi Linh môn?
Lục Kinh Vân hỏi, thầm nghĩ trong lòng, ở nơi này cũng không có ai có thể giúp hắn, đến Phi Linh môn thì không giống như trước nữa, khi đó cũng không cần sợ lão gia hỏa này. Nó lập tức duy trì bộ dáng ngây thơ, nở nụ cười vô hại rồi nói:
- Sao không nói sớm, ta sẽ dẫn đường cho ngươi.
- Tốt, ngươi dẫn đường đi.
Tử Hiên lão tổ nói.
Lục Kinh Vân đảo mắt, mang theo Tử Hiên lão tổ đi về phía Phi Linh môn. Ánh mắt nhìn về phía trước, Bối Nhi đã biến mất, trong mắt nó hiện lên sự vui vẻ.
Phía trước không xa chính là đại môn Phi Linh môn.
Tử Hiên lão tổ mỉm cười, ánh mắt lén lún quét qua chung quanh một vòng.
Sưu Sưu.
Mà ngay thời điểm này, gợn sóng trong không gian chấn động. Hai đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện, đây chính là hai người Bàn Vân cùng Bàn Hủy. Trên vai Bàn Vân chính là Bối Nhi vừa mới trốn về Phi Linh môn trước đó.
- Bàn Hủy bá bá, Bàn Vân thẩm thẩm.
Nhìn thấy hai người xuất hiện, Lục Kinh Vân lập tức chạy về phía trước.
- Kinh Vân, ngươi không sao chứ?
Bàn Vân lập tức hỏi Lục Kinh Vân, Bàn Hủy thì nhìn về phía Tử Hiên lão tổ.
- Hoàng Kim Yêu Long viễn cổ bát giai trung kỳ sao?
Ánh mắt Tử Hiên lão tổ khẽ đổi, tu vi của Bàn Vân, Bàn Hủy đều hiện rõ trong mắt hắn.
- Lão gia hỏa, còn lừa ta nói là sư bá của sư phụ ta. Ta tin ngươi mới là lạ. Ta chỉ có một sư thúc là tông chủ Vân Dương Tông, còn chưa nghe nói qua ta có sư bá.
Có Bàn Hủy cùng với Bàn Vân xuất hiện, tiểu gia hỏa lập tức trở mặt.
- Không biết các hạ là người phương nào? Tới Phi Linh môn làm gì?
*****
Bàn Hủy ôm quyền thi lễ, đánh giá Tử Hiên lão tổ. Càng đánh giá, trong lòng hắn càng run sợ, ánh mắt nghiêm trọng. Tu vi của lão giả mặc áo bào tím này tuyệt đối trên hắn. Thế nhưng dường như người này cũng không có ác ý với Bối nhi cùng Lục Kinh Vân. Có lẽ không phải tới tìm phiền toái. Bằng không Bối Nhi cũng không trốn thoát về Phi Linh môn được.
- Ta đến tìm người.
Tử Hiên lão tổ ngẩng đầu quét qua không trung, nói:
- Lão quái vật, trốn lâu như vậy cuối cùng ta cũng tìm được ngươi.
Thanh âm dương dương tự đắc quanh quẩn trên không trung.
Trong một đình viện, Nam thúc đang khoanh chân ngồi đột nhiên mở mắt, thân ảnh lóe lên rồi biến mất.
Trong chớp mắt ngắn ngủi ngoài cửa Phi Linh môn đã có một đạo thân ảnh đáp xuống trước người Bàn Hủy cùng Bàn Vân, người này chính là Nam thúc.
Nam thúc nhìn Tử Hiên lão tổ, nhìn bộ y phục màu tím, khuôn mặt quen thuộc kia, ánh mắt tức thì chuyển thành kích động, nói:
- Lão hồ ly, sao ngươi lại tới đây?
- Ta vốn định đến, thế nhưng trước khi tới đây còn bận xử lý một ít chuyện, ngươi không sao là tốt rồi. Không sao là tốt rồi.
Tử Hiên lão tổ nói.
- Quả thực biết nhau sao?
Lục Kinh Vân sững sờ? Ánh mắt khẽ đảo.
Trong tầng thứ hai Thiên Trụ giới, thời gian trôi qua như cát chảy.
Rống.
Một tiếng gầm gừ cực lớn vang vọng. Đôi mắt to lớn của Thiên Sí Tuyết Sư mở ra, khí tức tăng vọt, toàn thân tỏa ra sát khí hung hãn.
Sưu Sưu.
Một cỗ khí tức cường hãn trên người Thiên Sí Tuyết Sư tăng vọt. Thân thể khổng lồ nhanh chóng bành trướng, hai cánh chấn động mang theo tiếng xé gió. Năng lượng bàng bạc trong không trung rót vào trong cơ thể.
Trước khi chữa thương Lục Thiếu Du giao cho Thiên Sí Tuyết Sư một phần linh dịch còn lại trong linh trì. Cỗ linh dịch này Lục Thiếu Du cũng đã để dành cho Thiên Sí Tuyết Sư từ trước. bảy phần linh dịch thì Thiên Độc Yêu Long phục dụng hai phần, Lục Thiếu Du cũng không phục dụng. Bản thân hắn muốn đột phá phải nghĩ biện pháp khác.
Sau khi thương thế trên người Thiên Sí Tuyết Sư được khôi phục lập tức phục dụng linh dịch trong linh trì, thế nhưng cũng chỉ đạt tới tu vi thất giai hậu kỳ đỉnh phong mà thôi. Mà mấy tháng tu luyện vừa qua rốt cuộc cũng giúp nó một hơi đột phá tới cấp độ bát giai.
Rống Rống.
Mãi một lúc lâu sau khí tức quanh thân Thiên Sí Tuyết Sư mới bình thường trở lại. Mà khí tức trên người nó lúc này đã đặt chân tới bát giai. Nó lập tức hóa thành hình người rồi đáp xuống không trung.
- Tuyết Sư, chúc mừng ngươi.
Phi Thiên Ngô Công nói. Động tĩnh như vậy đã kinh động tới mọi người. Lúc này đám người Phi Thiên Ngô Công, Mặc Lang, Lục Tâm Đồng, Thiên Độc Yêu Long cũng đi tới.
Lục Thiếu Du cũng dừng lĩnh ngộ, trong lúc bất tri bất giác hắn đã lĩnh ngộ hơn một năm, khóe miệng nhếch lên mang theo sự vui vẻ. Thu hoạch lần này của hắn tuyệt đối không ít. Thậm chí còn thu hoạch vượt quá sự tưởng tượng của Lục Thiếu Du.
- Chủ nhân.
Khi Lục Thiếu Du lắc mình đi tới trước mặt Thiên Sí Tuyết Sư, Thiên Sí Tuyết Sư lập tức cung kính hành lễ.
- Rốt cuộc cũng đột phá. Cố gắng nắm chắc thời gian củng cố tu vi.
Lục Thiếu Du nói, Thiên Sí Tuyết Sư đột phá bát giai, tu vi biến đổi về chất, tốc độ sợ rằng càng thêm kinh khủng.
- Ca ca, Tiểu Long thế nào rồi?
Lục Tâm Đồng nói. Thời gian dài như vậy, có lẽ cũng đã sớm khôi phục.
- Ta cũng không rõ lắm, nếu ta suy đoán không sai, có lẽ hiện tại nó đang nhận được chỗ tốt.
Sau khi cân nhắc một phen Lục Thiếu Du lập tức nói. Có lẽ hiện tại Tiểu Long đang đạt được chỗ tốt gì đó, có lẽ cũng không có nguy hiểm quá mức. Nếu Tiểu Long gặp phải bất trắc gì hắn cũng sẽ biết. Bên ngoài lúc này mới trải qua một tháng, hơn phân nửa Tiểu Long đang nhận được kỳ ngộ.
- Không xong, thiếu chút nữa đã quên.
Lục Thiếu Du biến sắc. Trong Thiên Trụ giới đã trải qua một năm, Huyết Độc của Bạch Linh có lẽ đã bộc phát.
- Ca ca, sao vậy?
Lục Tâm Đồng hỏi.
- Tâm Đồng, theo ta đi gặp Bạch Linh.
Lục Thiếu Du nói xong, tâm thần khẽ động, hắn và Lục Tâm Đồng lập tức xuất hiện trong tầng thứ nhất của Thiên Trụ giới.
Một lát sau, Lục Tâm Đồng thu tay từ trên người Bạch Linh, hắc tuyến trong lòng bàn tay của Bạch Linh đã kéo gần tới năm đầu ngón tay.
- Thời gian Huyết Độc phát tác có lẽ sẽ nhanh hơn. Theo sự phỏng đoán của muội, không hơn một tháng Huyết Độc sẽ bộc phát, đến lúc đó máu trong cơ thể Bạch Linh tỷ sẽ khô héo, linh hồn cũng khô kiệt. Hiện tại đã có dấu hiệu Huyết Độc lan tràn.
Lục Tâm Đồng nói.
- Lần trước bị thương cho nên mới khiến cho Huyết Độc lan tràn nhanh hơn.
Bạch Linh khẽ mỉm cười nói:
- Không có việc gì, dù sao có một số việc luôn phải đối mặt.
- Tâm Đồng, thật sự không có biện pháp khác sao? Muội thử nghĩ lại xem?
Lục Thiếu Du sốt ruột hỏi, thời gian một tháng, cho dù là ở trong tầng thứ nhất của Thiên Trụ giới thì bên ngoài cũng chỉ có ba ngày mà thôi. Thời gian ba ngày sợ rằng Tiểu Long không có khả năng rời khỏi mật địa truyền thừa. Mà cho dù rời khỏi được thì hắn chạy về Phi Linh môn cũng khó mà kịp.
- Chỉ có một biện pháp thanh trừ Huyết Độc, thế nhưng tu vi của Bạch Linh sau này khó mà tiến bộ được. Muội cũng không nắm chắc, thậm chí còn có thể khiến cho tu vi của Bạch Linh tỷ giảm sút lớn.
Lục Tâm Đồng nói.
- Chuyện này không được.
Lục Thiếu Du lắc đầu, tu vi khó tiến thêm nữa đại biểu cho việc gì, Lục Thiếu Du hiểu rất rõ, tương đương với việc lấy mạng người khác. Huống chi còn không nắm chắc tuyệt đối, quá mạo hiểm.
- Không có việc gì, có thể bảo toàn tính mạng đã không tệ rồi.
Bạch Linh mỉm cười, trong mắt hiện lên sự ảm dảm. Tuy rằng Bạch Linh đã sớm nghĩ tới mọi chuyện, thế nhưng khi kết quả hiện lên trước mắt, cho dù là ai cũng khó có thể không quan tâm tới.
- Tâm Đồng, muội cố gắng nghĩ lại xem có biện pháp khác hay không.
Lục Thiếu Du hỏi Lục Tâm Đồng.
- Thiếu Du, ngươi đừng làm khó dễ Tâm Đồng. Huyết Độc này ngay cả Tử Hiên lão tổ cũng không có biện pháp tuyệt đối, Tâm Đồng đã cố hết sức rồi.
Bạch Linh nói.
- Ta biết rõ, thế nhưng....
Lục Thiếu Du thở dài, khẽ nói:
- Đều tại ta, nếu lúc trước ta mang nàng trở về Phi Linh môn tìm Nam thúc cùng sư phụ ta, có lẽ nàng sẽ không có việc gì. Ta sai rồi.
- Chuyện đó không liên quan tới ngươi. Tu vi không thể tinh tiến cũng không sao.
Bạch Linh nói.
- Ca ca, muội nhớ rồi, trong Thiên Độc Kinh còn có một biện pháp khác. Nhưng mà muội cũng không biết có thể thành công hay không.
Lục Tâm Đồng vẫn đang suy nghĩ biện pháp lúc này đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lục Thiếu Du cùng Bạch Linh rồi nói.
- Biện pháp gì?
Lục Thiếu Du lập tức hỏi.
- Chính là một loại phương pháp dời độc. Trong Thiên Độc Kinh có ghi chép, vốn thứ này chính là một loại phương pháp tu luyện. Muội tu luyện Thiên Độc Kinh cần phải có kịch độc không ngừng giúp đỡ, nếu như có người nguyện ý đem Huyết Độc trên người Bạch Linh tỷ chuyển vào thân thể người đó thì Bạch Linh sẽ không có việc gì nữa.
Lục Tâm Đồng nói.
← Ch. 1624 | Ch. 1626 → |