← Ch.1652 | Ch.1654 → |
- Tiểu thư, ta vô tình mạo phạm, tha cho ta một mạng có được không?
Lão giả nhanh chóng chạy trối chết, miệng cầu khẩn.
- Ta chưa nói muốn mạng của ngươi a, ta chỉ đang nhàm chán, chơi với ngươi một lát thôi mà. Sao ngươi lại chạy cơ chứ?
Nữ tử kia dịu dàng nói.
- Ồ, có yêu thú tới.
Nữ tử áo đỏ vừa nói xong, ánh mắt biến đổi, nhìn về phía trước.
- Chư vị, cứu mạng. Ta chính là Ngộ Linh Tôn giả của Nguyệt Long các. Chắc chắc ta sẽ hậu tạ.
Lão giả đang chạy trối chết lúc này cũng nhìn thấy một đầu yêu thú phi hành khổng lồ đang bay tới, miệng tức thì hét lớn cầu cứu. Người cưỡi yêu thú phi hành hơn phân nửa là nhân loại. Bên trong Linh Hoàng Nhai này gặp được nhân loại, hắn cũng không quan tâm là tốt hay là xấu, mở miệng ra lập tức cầu cứu. Dù sao giữ mạng vẫn quan trọng hơn.
- Ca ca, là người của Nguyệt Long các.
Phía trước vang lên tiếng hét lớn, ánh mắt Lục Tâm Đồng biến đổi, trong mắt hiện lên hàn ý nhàn nhạt. Đối với Nguyệt Long các này nàng cũng không có ấn tượng gì tốt cả.
Sưu.
Trong nháy mắt, Ngộ Linh Tôn giả cũng đi tới trước Thiên Sí Tuyết Sư. Khi nhìn thấy Thiên Sí Tuyết Sư khổng lồ, sắc mặt hắn lập tức có chút biến hóa, không biết là vì cảm nhận được Thiên Sí Tuyết Sư bát giai hay là nhớ tới chuyện gì đó.
- Này, ta sắp đuổi tới ngươi rồi.
Sau lưng lão giả lại vang lên thanh âm của nữ tử áo đỏ. Thanh âm thanh thúy cùng đáng yêu, thế nhưng thanh âm này rơi vào trong tai lão giả kia chính là thanh âm đòi mạng.
- Chư vị, cứu mạng.
Ngộ Linh Tôn giả lúc này cũng không quản được nhiều nữa, trực tiếp phóng về phía Thiên Sí Tuyết Sư.
- Nếu dám tiến lên một bước ngươi nhất định sẽ chết.
Một tiếng quát lạnh lẽo từ trong miệng Lục Tâm Đồng vang lên. Lúc này Thiên Sí Tuyết Sư cũng dừng lại, thân thể khổng lồ xoay quanh không trung.
Sưu.
Ngộ Linh Tôn giả quả nhiên dừng lại, thanh âm này khiến cho toàn thân hắn run lên. Hắn cũng là Tôn cấp cho nên không khó phát hiện ra, lúc này có một cỗ khí tức mạnh mẽ hơn hắn nhiều đang bao phủ trên người hắn, cho nên câu nói vừa rồi chỉ sợ không phải nói đùa.
- Này, ngươi chạy mau đi. Nếu như không trốn ta sẽ đốt ngươi thành tro bụi.
Chỉ trong chớp mắt nữ tử áo đỏ kia cũng đuổi kịp, trên người mang theo một cỗ khí tức nóng bỏng nhàn nhạt. Mái tóc màu đỏ phiêu đãng, dung nhan tuyệt mỹ, ánh mắt biến ảo. Thân thể linh lung, đôi chân thon dài khiến cho người khác nhìn qua cực kỳ hấp dẫn, động lòng người.
- Ồ!
Lục Thiếu Du nhìn nữ tử áo đỏ trên không trung, ánh mắt run lên. Nữ tử này quả thực khiến cho người ta có chút kinh diễm, thoạt nhìn mười tám mười chín tuổi. Tuổi tác nhìn như không kém Lục Tâm Đồng bao nhiêu, cả hai đều đẹp như nhau, thế nhưng phong thái của nhị nữ lại hoàn toàn khác nhau.
Nhìn nữ tử áo đỏ, dung nhan trẻ trung, khuôn mặt tuyệt mỹ, đường cong linh lung, cực kỳ hấp dẫn, còn có mái tóc màu đỏ cực kỳ đáng chú ý khiến cho Lục Thiếu Du không khỏi nhớ tới Lữ Tiểu Linh.
Nhưng mà thứ khiến cho Lục Thiếu Du kinh ngạc lúc này cũng không phải là dung nhan cùng thân hình nóng bỏng của nữ tử tóc đỏ này. Luận nóng bỏng, Lữ Tiểu Linh, Vân Hồng Lăng đều cực kỳ nóng bỏng. Luận dung nhan, Bạch Linh, Cảnh Văn, Vô Song đều tuyệt đối là người tuyệt mỹ. Nếu nói nữ tử tóc đỏ này có thứ gì đó quen thuộc thì chính là cực kỳ đáng yêu, ánh mắt giảo hoạt, có chút tương tự với Lục Tâm Đồng.
- Bát giai trung kỳ, khí tức này có chút quen thuộc a.
Ánh mắt Lục Thiếu Du khẽ đổi, khí tức của nữ tử áo đỏ kia tuy rằng đã được thu liễm, thế nhưng trong lúc vô hình có khí tức chấn động khiến cho Lục Thiếu Du có thể cảm nhận ra thực lực của nữ tử này đã tới bát giai trung kỳ. Quan trọng nhất chính là khí tức quanh thân nữ tử này khiến cho Lục Thiếu Du có một loại cảm giác quen thuộc.
Thanh âm của nữ tử áo đỏ vừa dứt, Ngộ Linh Tôn giả lập tức định tiến lên.
- Đứng lại, tiến lên một bước ngươi sẽ chết.
Lục Tâm Đồng vẫn nhìn về phía trước, ánh mắt chăm chú nhìn vào trên người nữ tử tóc đỏ. Đôi mắt dễ thương biến ảo, dường như cũng rung động vì nữ tử trước mặt. Vừa vặn tuổi tác của hai người cũng không chênh lệch lắm khiến cho trong lòng Lục Tâm Đồng có chút khó chịu.
Ngộ Linh Tôn giả nghe vậy không dám nhúc nhích nữa. Trực giác nói cho hắn biết, hai nữ tử tuyệt mỹ này hắn không thể trêu vào.
- Hừ.
Nữ tử tóc đỏ nhìn thấy Lục Tâm Đồng đối nghịch với mình, đôi mắt dễ thương lập tức nhìn về phía Lục Tâm Đồng, ánh mắt biến ảo, dường như cũng kinh ngạc vì dung nhan của đối phương. Cái miệng nhỏ nhắn chu lại, sau khi hừ nhẹ một tiếng lại nhìn Ngộ Linh Tôn giả nói:
- Nếu không tiến lên phía trước thì ngươi nhất định sẽ chết.
- Nếu như ngươi dám tiến lên nửa bước ngươi lập tức chết ngay.
Lục Tâm Đồng không cam lòng yếu thế.
- Này, nhân loại nhà ngươi có ý gì? Nhất định phải đối đầu với ta sao?
Nữ tử tóc đỏ rốt cuộc cũng không nhịn được, mắt nhìn Lục Tâm Đồng, hai tay chống eo, ánh măt có chút giận dữ.
- Ngươi có thể lùi.
Lục Tâm Đồng yêu kiều quát lên một tiếng, hoàn toàn không chịu nhượng bộ.
Chuyện này khiến cho Lục Thiếu Du cùng Tiểu Long nhìn nhau, không biết vì sau Lục Tâm Đồng lại đấu khẩu cùng nữ tử tóc đỏ kia. Còn không chịu nhượng bộ, đây dường như cũng không giống như tính cách thường ngày của Lục Tâm Đồng.
Ngược lại, ánh mắt Huyền Hạo khẽ đổi, ánh mắt có chút vui vẻ nhìn vào nữ tử tóc đỏ.
- Hừ, ngươi tránh ra cho ta thì đúng hơn.
Nữ tử tóc đỏ chống nạnh, ánh mắt chăm chú nhìn vào trên người Lục Tâm Đồng, cũng không chịu nhượng bộ.
- Vậy thì được rồi.
Ánh mắt Lục Tâm Đồng lóe lên, thân ảnh xinh đẹp chợt nhảy lên, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước Thiên Sí Tuyết Sư, thân thể lăng không đứng thẳng. Y phục trên người tung bay, lúc này nàng đã không còn là một đứa trẻ khi trước. Hiện tại đã hoàn toàn trổ mã, trở thành một nữ tử xinh đẹp, duyên dáng tựa như tiên thiên.
Lục Tâm Đồng nhìn Ngộ Linh Tôn giả nói:
- Nếu như nàng muốn giết ngươi thì ngươi cứ tới đi. Ta cam đoan nàng ta không giết được ngươi.
- Đa tạ.
Ngộ Linh Tôn giả lập tức thở dài một hơi, tuy rằng thiếu nữ này tuổi không lớn, thế nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được rõ ràng khí tức của thiếu nữ này mạnh hơn hắn. Cho nên khi thiếu nữ này mở miệng muốn bảo vệ hắn, hắn cảm kích không thôi. Thân ảnh lập tức đi tới bên người Lục Tâm Đồng.
- Này, nhà ngươi có ý gì vậy? Ta đang lấy hắn để tiêu khiển, nếu như ngươi dám nhúng tay vào, ta sẽ không khách khí với ngươi.
Nữ tử tóc đỏ hằm hằm nhìn vào Lục Tâm Đồng.
Lục Tâm Đồng liếc mắt nhìn nữ tử áo đỏ, lại nhìn Ngộ Linh Tôn giả bên người nói:
- Ngươi vừa mới nói ngươi là người của Nguyệt Long các?
- Đúng vậy, ta chính là trưởng lão Nguyệt Long các. Đa tạ tiểu thư cứu giúp, ngày khác chúng ta sẽ hậu tạ.
Ngộ Linh Tôn giả nghe Lục Tâm Đồng nói vậy, còn tưởng rằng mặt mũi của Nguyệt Long các lớn. Ngẫm lại cũng đúng, trên đại lục này ai mà không nể mặt Nguyệt Long các vài phần.
*****
- Vậy thì được.
Lục Tâm Đồng lại nhìn về phía nữ tử tóc đỏ nói:
- Ta nói sẽ không để cho nàng ta giết ngươi thì nhất định nàng ta sẽ không giết được ngươi.
- Đa tạ tiểu thư.
Ngộ Linh Tôn giả ôm quyền nói, trong lòng vui vẻ, cái mạng này xem như đã nhặt được về.
Mà khi Ngộ Linh Tôn giả nói xong, ánh mắt Lục Tâm Đồng đột nhiên biến đổi, một cỗ sát ý tràn ra:
- Bởi vì ta sẽ đích thân giết ngươi, ta ghét nhất là người của Nguyệt Long các.
Sưu Sưu.
Nói trong, ống tay áo Lục Tâm Đồng run lên, linh lực tuôn ra mang theo một cỗ khói độc. Trong tay áo, một tiếng chi chi kỳ quái đột nhiên vang lên.
- Ngươi..
Sắc mặt Ngộ Linh Tôn giả đại biến, thân ảnh muốn chạy trốn thế nhưng chung quanh lại có một cỗ lực lượng không gian bao phủ khiến cho hắn không thể nào nhúc nhích. Linh hồn cũng run rẩy, một vật dữ tợn giống như ác quỷ trực tiếp hóa thành một đạo hắc mang trong nháy mắt tiến vào trong mi tâm hắn.
- A...
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Vật dữ tợn giống như ác quỷ kia từ trong mi tâm Ngộ Linh Tôn giả chui ra.
Phanh Phanh.
Thân thể Ngộ Linh Tôn giả trực tiếp nổ tung, hồn anh bị cắn nuốt. Vật dữ tợn kia cũng trở về trong cơ thể Lục Tâm Đồng rồi biến mất không thấy. Ngay cả bản thân Ngộ Linh Tôn giả cũng không biết mình chết vì vật gì.
Lục Thiếu Du không cảm thấy có chuyện gì, tuy rằng hắn không biết người của Nguyệt Long các tới Linh Hoàng nhai làm gì, thế nhưng không ngờ lại gặp phải người này ở đây. Coi như vừa rồi Lục Tâm Đồng không ra tay đánh chết người này thì Lục Thiếu Du cũng sẽ không bỏ qua người của Nguyệt Long các. Dù sao giết một người của Nguyệt Long các cũng không có thiệt.
Một cái giơ tay nhấc chân đánh chết một Linh Tôn nhất trọng, Lục Tâm Đồng phủi tay, ánh mắt nhảy lên, nhìn nữ tử tóc đỏ phía trước rồi nói:
- Hiện tại ngươi không cần đuổi nữa. Ta cũng có thể đi.
- Nữ nhân nhân loại các ngươi thật đáng ghét. Nếu như đã giết người mà ta muốn giết thì ta sẽ giết ngươi.
Nữ tử tóc đỏ triệt để nổi giận, mái tóc đỏ run run, dường như có hỏa diễm sắp toát ra. Thân thể xinh đẹp lóe lên, linh nguyên trên người tràn ra. Thân thể giống như có hỏa diễm toát ra, không trung nóng bỏng. Bàn chân đạp mạnh hư không, thân thể lao thẳng về phía Lục Tâm Đồng.
- Hừ, thì ra là linh thú bát giai trung kỳ. Xem ta thu thập ngươi thế nào.
Lục Tâm Đồng yêu kiều quát lên một tiếng, đôi mắt xinh đẹp trầm xuống, không có một chút do dự nào, cánh tay đem một đạo khói độc ngập trời đẩy về phía nữ tử tóc đỏ kia.
Lục Tâm Đồng cũng không chủ quan, từ trên người nữ tử tóc đỏ kia nàng cũng cảm nhận được một cỗ khí tức uy áp không kém. Khí tức này đối với nàng tạo thành không ít ảnh hưởng. Mà nàng phải dựa vào hồn linh khí phòng ngự Địa cấp cho nên mới có thể chống lại được cỗ uy áp này.
- Hừ, nhìn không ra nhân loại nhà ngươi có thể dùng độc. Bất quá ta không sợ độc.
Nữ tử tóc đỏ quát lên một tiếng, thủ ấn biến hóa, một đạo hỏa diễm nóng bỏng trong tay trực tiếp bắn về phía Lục Tâm Đồng.
Sưu Sưu.
Hai cỗ năng lượng va chạm vào một chỗ, không gian run lên, dưới hỏa diễm nóng bỏng khói độc của Lục Tâm Đồng bị đốt cháy sạch sẽ. Dường như đúng là nữ tử tóc đỏ này không e ngại khói độc của Lục Tâm Đồng.
Sưu.
Khói độc tán loạn, Lục Tâm Đồng hừ lạnh một tiếng, lập tức đánh ra công kích. Thân thể uyển chuyển lóe lên, khói độc nồng đậm quanh thân lập tức hội tụ tới. Linh lực tuôn ra, một mùi gay mũi khuếch tán giữa không trung. Khói độc ngập trời trực tiếp bao phủ nữ tử tóc đỏ.
- Hừ, ta đã sớm nói không sợ độc của ngươi rồi.
Nữ tử tóc đỏ khinh thường quát lên một tiếng, thân thể hấp dẫn xoay tròn trên không trung lộ ra đường cong hoàn mỹ. Không trung trong lúc vô hình có một cỗ linh nguyên phô thiên cái địa bắt đầu khởi động, sau đó hóa thành một cỗ hỏa diễm bảo phủ không gian.
Sưu.
Dưới hỏa diễm ngập trời, một đạo chưởng nóng bỏng trực tiếp chụp về phía khói độc màu đen khổng lồ kia. Khí tức nóng bỏng trong sát na tràn ngập, trực tiếp khiến cho không gian vặn vẹo. Sau đó đốt cháy toàn bộ khói độc ngập trời của Lục Tâm Đồng.
- Hừ.
Hỏa diễm được thu lại, đôi chân thon dài của thiếu nữ tóc đỏ bước qua không trung, tay đánh ra một đạo hỏa diễm nóng bỏng bắn về phía trước. Không gian run lên, hỏa diễm trực tiếp đánh về phía Lục Tâm Đồng.
- Hừ.
Lục Tâm Đồng yêu kiều hừ lên một tiếng, y phục trên người tung bay. Một đạo quang trụ bằng linh lực từ trong tay áo bắn ra. Lập tức va chạm với hỏa diễm của nữ tử áo đỏ.
Phanh.
Năng lượng cuồng bạo khuếch tán, hỏa diễm nóng bỏng khuếch tán, cả không trung vô cùng nóng bỏng, xen lẫn một mùi gay mũi.
Khục khục.
Thân thể mềm mại của hai người Lục Tâm Đồng và nữ tử tóc đỏ lập tức lùi về phía sau. Dường như hai người này tám lạng nửa cân, cho dù là ai cũng không làm gì được đối phương.
- Thì ra là Linh Tôn ngũ trọng. Hừ.
Thân thể mềm mại của nữ tử tóc đỏ lui về phía sau, thế nhưng dường như không chịu một chút ảnh hưởng nào, lần nữa đánh về phía Lục Tâm Đồng.
Sắc mặt Lục Tâm Đồng trầm xuống, ánh mắt lóe lên, linh lực lần nữa tuôn ra. Khói độc ngập trời hội tụ, thân ảnh xinh đẹp cũng lao thẳng về phía nữ tử tóc đỏ.
Phanh Phanh Phanh.
Trên không trung, thanh âm bạo liệt cực lớn không ngừng vang vọng. Hỏa diễm nóng bỏng khuếch tán, khói độc ngập trời không tiêu tan. Khí tức nóng bỏng cùng với mùi gay mũi trực tiếp bao phủ không trung.
Lúc này ánh mắt Huyền Hạo vui vẻ nhìn về phía nhị nữ đang giao thủ, ánh mắt lóe lên, quay đầu nhìn về phía Lục Thiếu Du rồi nói:
- Thiếu Du. Thực lực của Tâm Đồng cũng không yếu, đặc biệt là độc công vô cùng quỷ dị.
- Tâm Đồng có độc thể tiên thiên, thực lực cũng coi như không kém.
Lục Thiếu Du gật đầu nói, lúc này hắn cũng không ngăn cản Lục Tâm Đồng mà để cho nàng ra tay. Là bởi vì đã lâu hắn chưa từng nhìn thấy Lục Tâm Đồng ra tay. Ở trong Thiên Trụ giới hai mươi tám năm đột phá ba trọng, tu vi Linh Tôn ngũ trọng, tăng thêm một chút con bài chưa lật trên người. Hiện tại Lục Thiếu Du cũng muốn nhìn xem rốt cuộc thực lực của tiểu nữu này đã tới bước nào rồi.
- Tâm Đồng không kém, thế nhưng độc công dường như không có bao nhiêu tác dụng với nữ tử tóc đỏ kia. Nha đầu này cũng rất mạnh.
Huyền Hạo nói, ánh mắt đánh giá nữ tử tóc đỏ.
- Nữ tử này chính là.... ?
Lục Thiếu Du nhìn qua nữ tử tóc đỏ, quay đầu nhìn về phía Huyền Hạo hỏi.
- Có lẽ ngươi cũng đã nhìn ra nha đầu kia có lẽ là người của Nhất tộc. Thiên phú có lẽ cũng là tồn tại cao cấp bên trong tộc. Chỉ là thời gian tu luyện còn không quá dài, mới chỉ có mấy trăm năm mà thôi.
Huyền Hạo nói. Mấy trăm năm đối với yêu thú, linh thú mà nói chỉ là tuổi trưởng thành mà thôi.
- Mấy trăm năm còn không dài sao.
Lục Thiếu Du mỉm cười, ngẫm lại cũng đúng. Vân Hàm kia cũng mất tám trăm năm mới trưởng thành, đối với thú tộc mà nói cũng không phải thời gian quá dài.
- Tiểu Long, thực lực của nha đầu kia con cảm thấy thế nào?
Huyền Hạo hỏi Tiểu Long.
← Ch. 1652 | Ch. 1654 → |