← Ch.1679 | Ch.1681 → |
Thân kiếm rung rung, trực tiếp rung rung trong tay Dương Quá, tựa như vật sống. Kiếm khí mạnh mẽ bàng bạc tiết ra ngoài. Trên không trung, một vòng xoáy xuất hiện, năng lượng bàng bạc trong thiên địa xoay chung quanh Chấn Thiên. Kiếm khí bàng bạc xé rách không gian. Cả không gian run lên.
Khí thế kinh người tràn ngập thiên địa, Chấn Thiên nổ vang, tạo thành tiếng kiếm minh đinh tai nhức óc quanh quẩn trên không trung khiến cho tộc nhân Thanh Long Hoàng tộc chung quanh không khỏi hoảng sợ.
– Tốt. Có ngươi giúp ta, hôm nay ta phải sợ gì cơ chứ? Cũng không thể làm nhục uy danh của sư phụ. Ha ha...
Dương Quá lăng không mà đứng, giờ phút này dường như thương thế trên người đã hoàn toàn khôi phục. Hai tay giương trường kiếm lên, mũi kiếm chỉ trời cao. Trên Chấn Thiên có uy áp cực mạnh lan tràn ra. Kim quang bắn tứ phía, giống như mặt trời nhô cao. Kiếm quang lan tràn, không gian rạn nứt.
Ầm ầm.
Một tiếng kiếm minh giống như tiếng sấm vang vọng trên không trung. Chấn thiên chấn động, năng lượng trong thiên địa bị kéo tới. Không gian phong vân biến sắc, trên mũi kiếm, năng lượng trong thiên địa xoay tròn tạo thành một cơn lốc bằng năng lượng, không gian vặn vẹo.
Một đạo quang trụ bằng năng lượng khổng lồ xuất hiện trong thiên địa. Trực tiếp xuyên thấu qua cơn lốc bằng năng lượng, trực tiếp rơi vào trên mũi kiếm của Chấn Thiên.
Ông...
Dưới cỗ năng lượng mênh mông này, trên Chấn Thiên bộc phát ra quang mang mạnh mẽ. Một cỗ khí tức mênh mông giống như thủy triều lan tràn ra. Dưới uy áp, thiên địa run rẩy, quang mang mạnh mẽ bắn lên trời. Năng lượng khổng lồ bắn ra quang mang chói mắt.
Kim quang chói mắt khiến cho không ít người nhắm mắt lại. Trong mắt mọi người lúc này Dương Quá chân đạp hư không, trường bào màu xám tung bay, toàn thân tràn ngập quang mang. Trường kiếm trong chỉ không trung. Một cỗ khí tức mênh mông từ trên mũi kiếm tràn ra. Cả không trung gió nổi mây phun, thậm chí còn mang theo tiếng kiếm minh như tiếng sấm.
– Kiếm thật mạnh, đây là linh khí gì?
– Chẳng lẽ đây là thần khí? Sợ rằng ngay cả thần khí bình thường cũng không có uy áp như vậy.
– Uy áp của kim kiếm này quá lớn, cũng không phải là thần khí bình thường.
– Không biết kiếm này là bảo vật ra sao, dường như chưa từng nghe nói qua vật này a.
Nhìn Dương Quá, mọi người khiếp sợ, cỗ uy áp này khiến cho bọn họ cũng cảm thấy uy áp, sắc mặt Long Yên và Long Bích Hàm cùng với Huyền Hạo lúc này biến hóa. Thanh kiếm rộng màu vàng này tuyệt đối không phải vật phàm.
Dưới động tĩnh bực này, hai người Long Ngộ, Long Nguyệt nhìn nhau, linh khí trong tay nhân loại này tuyệt đối không phải là vật bình thường.
Dương Quá đạp không đứngđó, nhìn không trung nói:
– Muốn làm thương tổn nàng ta thì phải qua cửa ải của ta.
Một tiếng quát vang lên, mấy đạo thân ảnh nhảy ra, khí tức tràn ngập. Một cỗ khí tức bát giai hậu kỳ tràn ra. Ba tiếng xé gió vang vọng, ba đạo thân ảnh lớt lên không trung. Đám người này đều là cường giả bất phàm trong Thanh Long Hoàng tộc.
– Quá nhi, coi chừng.
Long Yên hét lớn một tiếng. Thân ảnh xinh đẹp lập tức bay lên không trung.
– Long Yên, lần này mẫu thân cũng không thể thiên vị cho con. Dù sao hắn cũng là nhân loại.
Âm thanh vừa dứt, thân ảnh Long Nguyệt vô thanh vô tức xuất hiện. Một đạo cấm chế được đánh ra, trực tiếp vây khốn Long Yên vào bên trong. Long Yên không ngừng dãy dụa, thế nhưng cũng không có cách nào thoát ra.
– Bích Hàm, việc này con không thể nhúng tay vào.
Long Bích Hàm vừa mới có động tác thì âm thanh của Đại trưởng lão Long Nguyệt đã vang lên.
– Dù sao chỉ là Vũ Tôn thất trọng, cho dù cầm thần khí cũng là vô dụng. Bọ ngựa đấu xe, muốn chết.
Tiếng quát vừa dứt, từng đạo quang trụ từ trong cơ thể đám người kia tuôn ra. Khí tức tràn ngập, uy áp lan tràn.
Dưới ba đạo quang trụ này, không gian run rẩy như muốn nứt vỡ. Cuối cùng ba đạo quang trụ đồng thời bắn về phía Dương Quá.
Cả không gian ầm ầm run rẩy, linh nguyên phô thiên cái địa lan tràn. Năng lượng vô biên khiến cho không gian vặn vẹo, lập tức kéo tới trước người Dương Quá.
Ba đạo quang trụ bắn tới, Dương Quá kéo lê Chấn Thiên, từng đạo kiếm quyết biến hóa, tiếng kiếm minh kinh thiên động địa vang vọng trong thiên địa.
– Phá Thiên thức.
Kiếm quyết xẹt qua, Dương Quá hét lớn một tiếng. Phía trên Chấn Thiên lập tức có ngàn vạn quang mang bắn ra, hóa thành ngàn vạn kiếm quang dùng xu thế mạnh mẽ bắn về phía trước.
Ngàn vạn kiếm quang xẹt qua, cả không gian bỗng nhiên bạo liệt. Mỗi một đạo kiếm quang đều trực tiếp bổ ra một vết nứt không gian đen kịt.
Phanh Phanh.
Trong sát na, cả không gian trực tiếp bạo liệt. Kình khí khủng bố khuếch tán. Ngàn vạn kiếm quang cùng với ba đạo quang trụ bàng bạc va chạm. Trong nháy mắt không gian bị nghiền nát. Cơn lốc năng lượng khủng bố giống như cơn gió khuếch tán.
ken két.
Vô số ngọn núi ở sơn mạch phía dưới trong cơn lốc năng lượng khủng bố này bị rạn nứt rồi sụp đổ. Mặt đất rạt nứt, kình khí ngập trời trong không gian. Khi cơn lốc năng lượng khuếch tán tới một phạm vi nhất định thì lập tức ngừng lại, lặng lẽ biến mất trong thiên địa.
– Hừ.
Đồng thời, kình khí chấn động. Ba cường giả Thanh Long Hoàng tộc bị dây dưa, thân thể run lên. Trong cổ họng vang lên tiếng rên rỉ, thậm chí ngay cả khí tức đã bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Y phục trên người ba người bắt đầu có chút rách nát. Hiển nhiên trong cơn lốc khủng bố này ba người bị tổn thương không nhỏ.
Sắc mặt ba người kinh ngạc, đối phương chỉ là một nhân loại có tu vi Vũ Tôn thất trọng. Ba người bọn họ liên thủ, cho dù là nhân loại có tu vi Tôn cấp cửu trọng cũng tuyệt đối khó có thể chống lại ba người. Uy lực một kiếm vừa rồi không ngờ lại khủng bố như vậy.
Khục khục.
Thân thể Dương Quá lảo đảo lùi về phía sau. Mỗi một bước lui về phía sau, lập tức suy yếu. Dù sao tu vi của hắn cũng chỉ là Vũ Tôn thất trọng. Hắn không phải là nhị đệ, không có lực phòng ngự kinh khủng và thực lực kinh khủng kia. Tuy rằng có Chấn Thiên trong tay, thế nhưng muốn chống lại ba cường giả Thanh Long Hoàng tộc này thì vô cùng khó khăn.
– Chấn Thiên, ta làm cho ngươi mất mặt rồi.
Nhìn Chấn Thiên trong tay, Dương Quá khẽ cười khổ. Chấn Thiên ở trong tay sư phụ uy phong bực nào, thế nhưng trong tay hắn, ngay ở trận chiến đầu tiên đã bị nghẹn khuất như vậy.
Ông.
Một tiếng kiếm minh vang lên, khí tức tràn ra, giống như muốn chiến thêm một trận nữa.
– Để xem ngươi có thể chống lại mấy lần.
Tiếng quát vừa dứt, ba cường giả Thanh Long nhất tộc lần nữa bắn tới. Tốc độ ba người phá không mà tới, ba đạo linh nguyên thất luyện phá rách không trung, bắn thẳng về phía Dương Quá. Không gian chung quanh nứt vỡ từng khúc.
– Thanh Long Hoàng tộc, càng ngày càng kiêu ngạo. Thiếu chủ nhà ta, không phải là người mà các ngươi có thể đụng vào.
Ba đạo quang trụ bằng linh nguyên mang theo xu thế sấm sét đánh về phía Dương Quá. Mà ngay khi ba đạo linh nguyên sắp đánh tới trước người Dương Quá thì trong không gian đột nhiên vang lên một âm thanh lạnh lẽo.
Âm thanh vừa dứt, một đạo thân ảnh màu vàng xuyên thấu không gian xuất hiện. Đồng thời, cả không gian lập tức cứng lại, ba đạo linh nguyên xé rách không gian bắn tới vị trí cách thân ảnh màu vàng này một thước thì lập tức ngừng lại. Không thể tiến thêm nửa phân.
*****
Sưu. Sưu. Sưu.
Ba đạo quang trụ chững lại trước thân ảnh màu vàng, khí tức khủng bố khuếch tán. Không gian vặn vẹo, thế nhưng ba đạo quang trụ này lại không có cách nào tiến thêm được nữa.
Thân ảnh màu vàng này ở dưới vô số ánh mắt nhìn vào lại đột nhiên xuất hiện giống như quỷ mị. Ánh mắt lạnh lùng nhìn ba người trước mắt, người này chính là Kim Huyền từ đầu không ra tay.
Lúc này nhìn thấy thiếu chủ bị vây công, Kim Huyền đã tức giận.
– Cút xuống dưới cho ta.
Kim Huyền lạnh lùng quát một tiếng, cánh tay thon dài tùy ý vung lên. Trường bào màu vàng trên người chấn động, một đạo quang mang màu vàng nhanh như thiểm điện bắn về phía ba đạo quang trụ.
Trong nháy mắt ba người này không kịp phản ứng, lập tức cảm thấy một cỗ lực lượng mạnh mẽ đánh vào người.
Phanh. Phanh. Phanh.
Ba âm thanh vang lên. Ba cường giả Thanh Long Hoàng tộc từ trên không trung bị đánh rơi xuống đất. Hai người hung hăng bắn vào bên trong một ngọn núi. Người cuối cùng rơi xuống đất. Sơn băng địa liệt, đá vụn bắn tứ tung.
Nhìn thấy ba trưởng lão trong tộc không ngờ lại không thể địch lại một kích của đối phương. Tất cả trưởng lão Thanh Long Hoàng tộc biến sắc. Trong lòng giận dữ, đây quả thực chính là nỗi nhục của Thanh Long Hoàng tộc.
– Đáng giận.
Một ít trưởng lão, hộ pháp tính tình nóng nảy lập tức giận dữ phóng về phía trước. Thế nhưng bọn họ còn chưa ra tay công kích thì Kim Huyền đã lạnh nhạt nhìn về phía bọn họ. Cánh tay nhẹ nhàng vung lên, quang mang đáng sợ từ trong ống tay áo quét ngang chân trời. Trực tiếp đánh bay hơn chục trưởng lão đang phóng tới.
Phanh Phanh Phanh.
Một trưởng lão rơi xuống đát, mặt đất rung chuyển, sơn băng địa liệt.
– Một đám hỗn trướng. Hậu nhân Thanh Long Hoàng tộc ngày càng không ra gì.
Trường bào màu vàng trên người Kim Huyền tung bay, ngạo nghễ đứng trên bầu trời. Một cỗ năng lượng bàng bạc trong thiên địa quanh quẩn quanh thân hắn. Cả không trung lúc này chỉ có một mình hắn đứng đó. Những trưởng lão cùng với cường giả Thanh Long Hoàng tộc đang muốn lần nữa lao lên căn bản không thể tới gần không gian cách hắn trăm mét.
– Thật mạnh.
Đại trưởng lão Long Nguyệt, tộc trưởng Long Ngộ, Huyền Hạo, Long Bích Hàm, Nhị trưởng lão cùng các cường giả khác nhìn Kim Huyền, cảm nhận cỗ khí tức ngập trời kia, tất cả mọi người sợ hãi, ngoài ý muốn.
– Kim Huyền thúc.
Thân ảnh Dương Quá lóe lên, nhìn Kim Huyền trên không trung, bàn tay lau vết máu nơi khóe miệng.
– Thiếu chủ, người không sao chứ?
Kim Huyền cúi đầu, cung kính nói.
– Ta không sao.
Dương Quá lắc đầu, thân thể lùi lại phía sau.
– Các hạ là người phương nào?
Long Ngộ nhìn Kim Huyền, sắc mặt khẽ biến đổi. Thân thể nhảy ra, một cỗ khí thế theo đó lan tràn, đột nhiên va chạm với khí thế của Kim Huyền.
– Đây chính là Thanh Long Hoàng tộc, dùng tu vi của các hạ mà dám càn quấy trong Thanh Long Hoàng tộc ta. Chẳng lẽ các hạ coi Thanh Long Hoàng tộc ta không có người hay sao?
– Ngươi là tộc trưởng Thanh Long Hoàng tộc hiện tại?
Kim Huyền nhìn Long Ngộ, ánh mắt run lên, chắp tay đứng đó.
– Đúng vậy, nếu như các hạ muốn động thủ thì ta sẽ bồi tiếp các hạ mấy chiêu.
Sắc mặt Long Ngộ trầm xuống, khí thế lúc này dường như cũng không dưới Kim Huyền. Hai cỗ khí thế giằng co, không trung cuồn cuộn.
– Long Thanh là gì của ngươi?
Kim Huyền nhìn Long Ngộ rồi hỏi.
Sắc mặt Long Ngộ khẽ đổi, dường như có chút nghi hoặc nói:
– Long Thanh chính là thúc tổ của bổn tộc.
– Ài, người và vật không còn. Không ngờ trong chớp mắt Long Thanh đã có nhiều hậu bối như vậy.
Kim Huyền khẽ thở dài, thời gian ba vạn năm, bên ngoài biến hóa quá nhiều.
– Kim Huyền, con chim nhà ngươi vẫn còn sống sao? Ha ha, ta cứ tưởng ngươi đã chết rồi. Con chim già nhà ngươi, không ngờ lại còn nhớ rõ ta như vậy.
Lúc này trong không gian có một tiếng cười to vang lên. Trong âm thanh ẩn chứa sự kích động, khiến cho lỗ tai mọi người chấn động.
– Long Bằng, không ngờ ngươi lại không chết. Ta cũng tưởng rằng ngươi đã chết rồi a. Biết rõ ta tới mà cũng không đi ra. Đây là đạo đãi khách của ngươi sao?
Kim Huyền mỉm cười, cánh tay chấn động. Kim quang bắn ra, lập tức đem khí thế đang giằng co với Long Ngộ thu lại, thân thể lùi về phía sau.
– Ta có chút không tiện cho nên mới không ra mặt.
Âm thanh vang vọng trên không trung.
– Chuyện bên này ta sẽ xử lý, trước tiên để cho ta gặp mặt lão bất tử nhà ngươi.
– Thiếu chủ, ta đi trước một chuyến.
Kim Huyền dứt lời, thân ảnh hóa thành một đạo kim quang, lập tức bắn về phía trước.
Mắt nhìn thấy thân ảnh Kim Huyền biến mất, cả Thanh Long Hoàng tộc kinh ngạc. Người mặc trường bào màu vàng kia rốt cuộc là ai, không ngờ lại có chút quen biết với vị kia của bổn tộc.
Long Ngộ nhìn lên không trung, ánh mắt không khỏi biến hóa, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
Trên Thanh Long đỉnh, Lục Thiếu Duvẫn khoanh chân ngồiđó. Tiếp tục lĩnh ngộ thuộc tính Kim, trong đầu, kim đao màu vàng vẫn đang không ngừng cắn nuốt năng lượng vô hình.
Năng lượng vô hình này vốn có không ít chỗ tốt với tâm cảnh, lúc này tuy rằng Lục Thiếu Du không chiếm được bao nhiêu chỗ tốt. Thế nhưng lĩnh ngộ dưới cỗ khí tức này lại có hiệu quả không tệ. Lần lượt thất bại, lần lượt lĩnh ngộ, lần nữa khống chế thuộc tính luân hồi.
Đại hồn anh tiếp tục ở bên cạnh hấp thu chỗ tốt trên Long đỉnh, khí tức như ẩn như hiện đang chậm rãi tăng cường.
Trong Phi Linh môn, lúc này hậu sơn xanh ngát, ở trong một động phủ phía sau đình viện, thác nước ở hậu sơn bắt đầu có năng lượng thiên địa vô hình hội tụ.
Sưu.
Một lát sau, mặt đất thoáng run rẩy một chút. Trong không trung có một cỗ năng lượng khủng bố, bàng bạc trong thiên địa hội tụ. Lập tức rót vào trong hậu sơn. Một cỗ khí tức mạnh mẽ ở trong mật thất đang nhanh chóng kéo lên.
– Bắt đầu đột phá.
Thân ảnh Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh xuất hiệt, mắt nhìn về phía trước. Cảm nhận cỗ khí tức này, trong mắt nàng hiện lên sự mừng rỡ khó có thể che dấu.
Mấy đạo thân ảnh xinh đẹp cũng xuất hiện chung quanh nàng, chính là tỷ muội Diệp Mỹ, Bạch Toa Toa còn có Nhan Kỳ, Hoa Mãn Ngọc.
– Sư phụ, Đông lão muốn đột phá sao?
Cảm nhận cỗ khí tức này, Quỷ Ảnh La Sát Diệp Phi nói. Nhiều năm trôi qua, lúc này tu vi của Diệp Phi đã đạt tới Vũ Vương.
– Có lẽ sẽ nhanh thôi.
Bạch Oánh nói. Trong khi nói chuyện, một cỗ năng lượng thiên địa mênh mông giống như thủy triều liên tục, không ngừng kéo vào trong mật thất ở hậu sơn.
Trong mật thất phía sau núi lúc này có một cỗ khói độc ngập trời phóng lên trời giống như là núi lửa phun trào. Khói đen này cực kỳ nồng đậm, bên trong có một cỗ khí tức mênh mông lan tràn ra. Bên trong xen lẫn một cỗ linh hồn uy áp cực lớn, phô thiên cái địa.
Chỉ một lát sau, năng lượng bàng bạc trong thiên địa hóa thành quang mang tiêu tán trong không trung. Bầu trời lập tức khôi phục lại như cũ, tất cả trở nên yên tĩnh.
Sưu.
Một đạo thân ảnh màu đen phóng lên trời, lơ lửng trên không trung. Trên khuôn mặt tràn ngập khí tức mênh mông. Hai mắt mở ra, ánh mắt giống như ngôi sao, vô cùng chói mắt. Miệng thở ra một ngụm trọc khí dài. Bên trong trọc khí có một cỗ khói độc màu đen.
← Ch. 1679 | Ch. 1681 → |