Độc giả của web truyenkiemhiep.com.vn hay truyenkiemhiep.org lưu ý!!! Trên PC hãy đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, còn trên điện thoại hãy tải app 1.1.1.1 rồi bật Warp lên để không bị chặn.

Truyện:Linh Vũ Thiên Hạ - Chương 1699

Linh Vũ Thiên Hạ
Trọn bộ 3468 chương
Chương 1699: Bố trí cấm chế
0.00
(0 votes)


Chương (1-3468)

Siêu sale Lazada


Người hộ tống Dương Diệu tới đây còn có một nữ nhân đó là đại tỷ của Dương Diệu - Dương Mạn. Dương Mạn này càng ngày càng khiến cho người ta sôi trào, làn da trắng nõn, dung nhan cũng coi như mỹ mạo. Y phục bao quanh thân thê mề mại, kiều diễm mà thành thục, cực kỳ mê người. Đặc biệt là đôi chân dài kia, mặc dù không được nói là thon dài, thế nhưng thoạt nhìn lại giống như một con rắn, mềm mại, trắng nõn. Bờ mông cao vút, nhũ phong đầy đặn, tạo thành hấp dẫn trí mạng.

Nữ tư này tuy rằng không phải hạng người tuyệt mỹ, thế nhưng tuyệt đối cũng là nữ nhân cấp bậc vưu vật, quả thực khiến cho nam nhân không mơ tưởng không được. Tuy rằng lúc này tuổi đã hơn ba mươi, thế nhưng cũng khiến cho mấy đệ tử Lục gia bên ngoài đều vụng trộm nhìn vào bờ mông cao vút, cái eo nhỏ nhắn, không nỡ dời mắt.

Nhị nữ này tới đây chỉ đích danh muốn gặp Lục Thiếu Du. Hiện tại Dương Diệu cũng là hộ pháp của Vân Dương Tông, Lục gia đương nhiên không dám lãnh đạ, nhanh chóng báo cho Lục Thiếu Du.

Lục Thiếu Du đang chơi đùa với Lục Kinh Vân trong đình viện của hắn khi trước thì nghe tin Dương Diệu tới. Lục Thiếu Du có chút ngoài ý muốn, sau khi thu thập một phen lập tức đi ra ngoài.

- Hai vị không ở trong Vân Dương Tông, như thế nào lại tới trấn Thanh Vân.

Lục Thiếu Du bước vào đại sảnh, khóe miệng có chút vui vẻ.

- Bái kiến Lục chưởng môn.

Nhị nữ đứng đậy hành lễ. Trong mắt Dương Diệu hiện lên sự kinh ngạc. Đối phương vô thanh vô tức tới bên người nàng đã chứng minh cho thực lực cua đối phương. Thực lực của nàng hiện tại kém hắn rất xa.

- Hai vị khách khí rồi.

Lục Thiếu Du nhìn nhị nữ. Nhị nữ ngày càng thành thục, vũ mị, sợ rằng nam tử bình thường khó có thể giữ được mình.

- Nghe nói chưởng môn trở lại trấn Thanh Vân. Vừa vặn ta cũng ở trên trấn cho nên mới tới gặp một chút. Không quấy rầy Lục chưởng môn đó chứ?

Dương Diệu nhìn Lục Thiếu Du, trong đôi mắt xinh đẹp có chút cảm tình đặc biệt, trong khi nói chuyện miệng nở nụ cười yếu ớt, cực kỳ ngọt ngào.

- Đương nhiên là không. Có thể gặp hai vị đó là chuyện may mắn của ta.

Lục Thiếu Du cười nói. Nhớ ngày đó hắn cùng với Dương Diệu đồng thời vào Vân Dương Tông, kết quả hắn lại rơi vào vách núi, về sau lại xảy ra vô số chuyện sau này, cái đó gọi là thế sự vô thường.

Ba người ngồi xuống, hạ nhân Lục gia dâng điểm tâm, trà lên. Trong lúc nói chuyện phiếm Lục Thiếu Du cùng với Dương Diệu nói không ít chuyện trên Vân Dương Tông khi trước. Dương Mạn thì luôn nhìn về phía Lục Thiếu Du, khiến cho Lục Thiếu Du có chút không thoải mái.

Lục Thiếu Du cũng hỏi không ít chuyện trên Vân Dương Tông hiện tại, biết được sư phụ còn khỏe, đám người Khuất Đao Tuyệt, Lăng Phong, Long Tam hiện tại cũng không tệ. Vân Hồng Lăng vẫn còn đang bế quan. Chuyện hai tháng gần đây hai người Dương Diệu cũng không biết được. Hai người cũng định trong mấy ngày gần đây sẽ khởi hành về Vân Dương Tông.

Lục Thiếu Du cũng nhờ Dương Diệu gửi lời vấn an sư phụ Vũ Ngọc Tiền, thuận tiện nói cùng với đám người Lăng Phong, Khuất Đao Tuyệt, Long Tam một tiếng, có thời gian thì tới Phi Linh môn gặp mặt.

Nhị nữ rời khỏi, Lục Thiếu Du tiễn tới cửa lớn, nhìn bóng lưng nhị nữ đi xa thì hắn mới quay lừng rời đi. Chuyện này khiến cho không ít đệ tử Lục gia cực kỳ hâm mộ. Bên người đại thiếu gia đều là nữ tử tuyệt mỹ, không ngờ ngay cả tỷ muội Dương gia cũng tìm tới đại thiếu gia.

Trong lúc bất tri bất giác Lục Thiếu Du đã ở trong Lục gia bảy ngày. Cũng không phải Lục Thiếu Du muốn ở lại Lục gia mà là hắn biết mẫu thân muốn ở trong Lục gia cho nên hắn mới ở lại. Trong thời gian mấy ngày này Lục Thiếu Du ban ngày tu luyện cùng Lục Kinh Vân. Buổi tối tiến vào Thiên Trụ giới tiếp tục lĩnh ngộ thuộc tính kim.

Tuy rằng hắn đã lĩnh ngộ ra thuộc tính kim, thế nhưng tôi luyện cùng với dung hợp cũng cần không ít thời gian. Mà bây giờ hắn cũng chỉ mới lĩnh ngộ chút da lông mà thôi. Muốn lĩnh ngộ tới đại thành sợ rằng còn mất không ít thời gian.

Mấy ngày này chúng nữ Bạch Toa Toa, Lục Tâm Đồng vô cùng hưng phấn, đi dạo trên toàn bộ trấn Thanh Vân. Hơn phân nửa thời gian Lục Kinh Vân cũng sẽ đi theo.

Trong vài ngày này mấy chấp sự của Vân Dương Tông gần đó cũng tới Lục gia gặp Lục Thiếu Du, cả đám vô cùng cung kính.

Ngày thứ chín, tính toán thời gian hắn cũng không có cách nào ở lại Lục gia nữa. Phi Linh môn còn có chuyện phải giải quyết, cũng nên chuẩn bị tới Độc Cô gia.

Vốn Lục Thiếu Du muốn để cho mẫu thân ở lại Lục gia, trong lòng hắn cũng biết kỳ thực mẫu thân không bỏ Lục gia được, cũng muốn ở cùng một chỗ với phụ thân Lục Trung. Thế nhưng thật không ngờ mẫu thân lại càng không bỏ được Lục Kinh Vân, muốn về chiếu cố tiểu gia hỏa này.

Sáng sớm, một cơn gió mang theo hương vị mùa xuân thổi qua. Không ít cây cối trong trấn Thanh Vân như thức tỉnh khiến cho cả trấn Thanh Vân tràn ngập sinh cơ nồng đậm.

Đám người Lục Thiếu Du cưỡi Thiên Sí Tuyết Sư rời đi, mọi người trong Lục gia đưa tiễn. Mãi đến khi thân ảnh Thiên Sí Tuyết Sư biến mất đệ tử Lục gia còn chưa phục hồi lại tinh thần. Trong lòng bọn họ hiểu rõ, chỉ cần Lục Thiếu Du còn sống một ngày thì Lục gia nhất định sẽ quật khởi trên đại lục Linh Vũ.

Hoàng hôn, Lục Thiếu Du trở lại Phi Linh môn. Phía hậu sơn đã được kiến tạo một tòa cung điện khổng lồ, đều do đá tảng tạo nên. Cung điện này nhìn qua vô cùng cổ xưa, dựa theo Lục Thiếu Du phân phó, tổng cộng cung điện có chín tầng. Mỗi một tầng trong cung điện đều cần phải có tu vi nhất định thì mới có thể tiến vào. Tương ứng với Vũ Đồ cho tới Vũ Tôn.

Lục Thiếu Du cực kỳ thỏa mãn, liền chạy tới chỗ Nam thúc, sau khi hành lễ với mọi người rồi nói:

- Nam thúc, tiểu tử có một chuyện cần làm phiền tới Nam thúc.

- Ngươi không bố trí cấm chế sao?

Dường như Nam thúc chỉ cần liếc mắt cũng hiểu rõ ý đồ của Lục Thiếu Du. Nhìn cung điện tu luyện to lớn kia hắn cũng hiểu được dụng ý của Lục Thiếu Du.

Lục Thiếu Du khẽ cười nói:

- Nam thúc, con bố trí cấm chế dù sao cũng không bằng được người a.

Lục Thiếu Du cũng biết tầm quan trọng của bảo khố đối với Phi Linh môn. Hắn bố trí cũng không quá an toàn, nếu như Nam thúc bố trí cấm chế thì khác.

- Tiểu tử ngươi đừng có sai lão già ta.

Nam thúc trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du, lập tức nói:

- Nói xem, ngươi muốn bố trí cấm chế thế nào?

- Đa tạ Nam thúc.

Lục Thiếu Du đem yêu cầu đại khái nói với Nam thúc qua một lần. Bên ngoài bảo khố chính là một đạo cấm chế lớn, mà trong chín tầng bảo khố cũng cần chín tầng cầm chế. Mỗi một tầng so với trước đó còn mạnh hơn. Cũng chỉ có thực lực nhất định mới có thể đi vào bên trong.

Nghe xong Lục Thiếu Du nói, Nam thúc trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du nói:

- Tiểu tử nhà ngươi, làm vậy khác gì tra tấn ta a.

*****

Lườm Lục Thiếu Du, Nam thúc lần nữa lên tiếng:

- Cấm chế lớn như vậy, bảo khố cũng không phải là chuyện đùa. Chỉ bằng những cấm chế mà ngươi nói tuy rằng khá mạnh rồi. Bất quá ta cũng phải nghĩ một ít biện pháp để cho kiên cố thêm một chút. Lại luyện chế một ít trận pháp phòng ngự, dùng để bảo vệ bảo khố này. Cho dù là gặp nguy hiểm cũng có thể tự bạo trận pháp phòng ngự, để cho người khác không chiếm được chỗ tốt gì.

- Vậy thì vất vả cho Nam thúc rồi.

Lục Thiếu Du cảm kích nói, nhưng trong lòng thầm nghĩ, Nam thúc cũng đủ độc ác. Bố trí trận pháp phòng ngự cũng có ý định vạn bất đắc dĩ thì ngọc đá cùng tan. Thế nhưng đây cũng là ý định của hắn. Tuy rằng nói hiện tại Phi Linh môn không có mấy ai dám tới trêu chọc, nhưng ít nhiều cũng nên đề phòng một chút.

- Ta cần thời gian ba ngày bố trí cấm chế cùng với luyện chế trận pháp phòng ngự. Ba ngày sau chúng ta sẽ xuất phát đi Độc Cô gia.

Nam thúc nói.

- Ba ngày sau.

Lục Thiếu Du gật đầu nói:

- Nam thúc, cường giả Lục đại Nhân Hoàng tộc hội tụ. Lần này con cũng muốn để cho đại ca Dương Quá và Tâm Đồng đi theo mở rộng tầm mắt, không biết có tiện hay không?

Nam thúc do dự một chút rồi nói:

- Vậy thì cùng đi.

Âm thanh vừa dứt, Nam thúc đứng lên, thân ảnh đột nhiên biến mất trong phòng nhỏ, chỉ lưu lại một tiếng nói:

- Ta đi mật thất luyện chế trận pháp phòng ngự, ngươi đi chuẩn bị một chút đi. Độc Cô gia cũng không dễ động vào đâu.

Mắt thấy thân ảnh Nam thúc biến mất, Thánh Thủ Linh Tôn nhìn Lục Thiếu Du nói:

- Thiếu Du, con tìm cơ hội nhận hắn làm sư phụ đi. Hiện tại con cũng đã có tư cách nhận hắn làm sư phụ.

Lục Thiếu Du gật đầu, trong lòng hắn Nam thúc cũng đã là sư phụ từ rất lâu rồi. Kế tiếp hắn cùng với sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn trò chuyện một hồi, cũng nói tới chuyện về Nghịch Mệnh Hồn Quả. Ở trong Thanh Long Hoàng tộc Lục Thiếu Du cố ý tìm hiểu tin tức về Nghịch Mệnh Hồn Quả trong truyền thuyết. Thế nhưng trong Thanh Long Hoàng tộc cũng không có loại bảo vật như Nghịch Mệnh Hồn Quả.

Không tìm được Nghịch Mệnh Hồn Quả, Thánh Thủ Linh Tôn cũng bảo Lục Thiếu Du đừng quá sốt ruột. Tuy rằng hiện tại có cơ hội và điều kiện, nhưng có một ít chuyện chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Mọi chuyện cứ từ từ rồi sẽ nước chảy thành sông. Trong Thiên Trụ giới đột nhiên truyền ra chấn động. Lúc này Lục Thiếu Du đang ở trong phòng lĩnh ngộ, cảm nhận chấn động này hắn lập tức dừng lĩnh ngộ, rót tâm thần vào bên trong. Sau khi Mặc Lang dùng Diễn Linh Thánh Quả lúc này khí tức trên người hắn đột nhiên kéo lên, đang bắt đầu đột phá.

Thân ảnh Lục Thiếu Du lóe lên, cũng tiến vào trong Thiên Trụ giới. Thân ảnh thoáng hiện ở phía xa, Mặc Lang đã hóa thành bản thể Mặc Lân Yêu Lang xoay quanh trên không trung.

Rống.

Mặc Lang rít gào một tiếng, không gian quanh thân hắn đột nhiên gió nổi mây phun. Một cỗ lực lượng bàng bạc ngập trời lập tức hội tụ trên không trung. Năng lượng bàng bạc tới tận cùng không ngừng tràn vào trong cơ thể Mặc Lang, khí tức mạnh mẽ tới kinh người.

Sưu...

Thân thể khổng lồ của Mặc Lang lúc này giống như một vòng xoáy khổng lồ, tứ chi đứng trên không gian, hấp thu năng lượng bàng bạc này. Đồng thời thân thể hắn đã biến to ra không ít. Một cỗ khí tức khiến cho lòng người rung động từ trong cơ thể hắn tràn ra.

Trên phương diện tu vi Mặc Lang đã dừng lại ở thất giai hậu kỳ đã lâu. Chỉ là vì huyết mạch và thiếu một cơ hội cho nên không có cách nào đột phá. Sau khi phục dụng Diễn Linh Thánh Quả, chuyện đột phá đã là nước chảy thành sông.

Khí tức bàng bạc hội tụ không được bao lâu thì bắt đầu tiêu tán, khi năng lượng bàng bạc ngập trời bến mất. Lúc này khí tức của Mặc Lang cũng đột phá bình chướng, đạt tới bát giai sơ kỳ.

Một lát sau khí tức mới hơi ổn định lại, Mặc Lang mở hai mắt ra, trong mắt hiện lên sự kinh hỉ, lập tức hóa thành hình người, thân ảnh lóe lên sau đó quỳ một gối trước mặt Lục Thiếu Du nói:

- Đa tạ chủ nhân.

Trong lòng Mặc Lang biết rõ, mình có thể đột phá là vì chủ nhân ban cho. Nếu như không có chủ nhân, sợ rằng cả đời này hắn sẽ dừng lại ở thất giai hậu kỳ mà không có cách nào đột phá.

- Đứng lên đi, vừa mới đột phá nên ổn định tu vi một chút.

Lục Thiếu Du mỉm cười. Mặc Lang đột phá bát giai, thực lực tăng trưởng, Phi Linh môn lại có thêm cường giả Tôn cấp.

Ban đêm ngày thứ ba, ánh trăng chiếu rọi xuống hậu sơn Phi Linh môn. Lúc này có mấy đạo thân ảnh xuất hiện giữa không trung, đúng là Lục Thiếu Du, Nam thúc, Thánh Thủ Linh Tôn, Hắc Vũ, Thiên Địa Nhị lão, Sát Phá Quân, Hỏa Sí Tôn giả cùng với mấy người Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, Khấu Phi Yến.

Trong đại điện khổng lồ, Nam thúc đánh ra thủ ấn, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, từng đạo cấm chế được bố trí trong đại điện. Mỗi một tầng đại điện đều có cấm chế ngăn cản.

Sau khi bố trí xong tất cả, giữa không trung, trường bào trên người Nam thúc tung bay, tay kết thủ ấn, mấy đạo lưu quang lập tức từ trong tay bắn ra. Lưu quang giống như lưu tinh xẹt qua bầu trời đêm rồi rơi vào sơn mạch bốn phía đại điện.

Ầm ầm.

Đột nhiên trong không gian vang lên tiếng nổ cực lớn. Tiếng nổ vang vọng khiến cả Phi Linh môn như lay động, đại điện to lớn này càng giống như lung lay sắp đổ.

Trong sát na, chung quanh đại điện này lập tức xuất hiện từng vòng quang mang bằng năng lượng. Quang mang ngày càng chói mắt, cả không gian chung quanh lập tức xuất hiện một tầng sương mù dày đặc.

Nam thúc vẫn còn kết thủ ấn, mỗi một đạo thủ ấn được kết đều dẫn dắt theo năng lượng trong thiên địa. Mà sau khi mỗi một đạo thủ ấn được kết thì đều có một đạo lưu quang trong tay bắn ra. Sắc mặt Nam thúc cũng có chút biến hóa.

...

Cả không gian chung quanh đại điện run lên, lung lay giống như sắp sụp đổ. Lúc này có một cỗ năng lượng vô hình đang lan tràn ra. Trong không gian tràn ngập sương mù dày đặc. Sương mù bắt đầu lan tràn ra bốn phía. Diện tích càng lúc càng lớn, bên trong xen lẫn một cỗ năng lượng thiên địa nặng nề, lập tức giống như cương tráo bao phủ chung quanh.

Sưu.

Khi một đạo thủ ấn cuối cùng trong tay Nam thúc đánh tới, quang mang phóng lên trời, dẫn theo năng lượng thiên địa. Cả không gian chung quanh lập tức có một cỗ sương mù dày đặc lan tràn ra. Sương mù dày đặc quanh quẩn, bao phủ bốn phía sơn mạch, lộ ra đỉnh núi xanh ngát, ngay cả ánh trăng cũng không có cách nào chiếu vào.

Mà đại điện kia đã bị sương mù dày đặc che lấp hoàn toàn. Ngẫu nhiên có thể thấy thấp thoáng hình dáng của đại điện khiến cho hậu sơn lúc này giống như tiên cảnh.

Chúng cường giả trên không trung lúc này cũng không khó cảm nhận ra, bên trong sương mù dày đặc này còn có một cỗ khí tức sắc bén.

- Cương Vụ Mê Tuyệt Trận.

Nhìn thấy đại trận này, mấy người là người trong nghề như Thánh Thủ Linh Tôn không khỏi khiếp sợ. Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh đối với phương diện trận pháp cũng có không ít nghiên cứu thì nghẹn họng, cứng lưỡi, trận pháp này không phải là thứ mà hiện tại nàng có thể bố trí ra.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-3468)