← Ch.1849 | Ch.1851 → |
- Đây là cấm chế phi hành, ngọn núi này bị cường giả bố trí cấm chế không thể phi hành, phỏng chừng chỉ có thể đi bộ lên mà thôi.
Tử Yên truyền âm.
- Thật đúng là như thế!
Lục Thiếu Du hạ xuống chân núi, độ cao càng thấp uy áp càng nhỏ, đứng dưới đất không còn chút uy áp.
Lục Thiếu Du ngẩng đầu nhìn lên núi, có cảm giác mình càng thêm nhỏ bé, ngọn núi này quá mức khổng lồ, độ cao thậm chí không thể nhìn tới đỉnh, một cỗ khí tức sát phạt cổ xưa từ trên đỉnh núi không ngừng tràn xuống.
- Nơi này thật kỳ lạ, sao lại có nhiều khe sâu đường đá như thế.
Lúc Tử Yên rơi xuống đất, ánh mắt nhìn chăm chú vào từng đạo khe sâu đường đá trên núi, đôi mắt nhất thời biến hóa, khe sâu đường đá rậm rạp không cách nào quan sát toàn bộ, liếc mắt nhìn lên bắt đầu từ chân núi đã thấy xung quanh có vài khe sâu xuất hiện.
Lục Thiếu Du cũng nhìn theo, mỗi khe sâu đều uốn lượn theo núi đi lên, thật nhiều đường đá lại nối liền chung một chỗ, thuần túy giống như một mê cung kéo dài lên núi, cả không gian mây mù quanh quẩn, chỉ sợ một khi đi vào thậm chí không cách nào thấy rõ bốn phía.
Lục Thiếu Du nhíu mày, bên trên bố trí cấm chế phi hành, chỉ sợ người bố trí hi vọng người khác sẽ xuyên qua mê cung đi lên núi, không cần phải nói nếu không gặp nguy hiểm trong mê cung mới là việc lạ.
- Vậy thì chỉ có thể đi bộ lên mà thôi!
Chỉ một thoáng đã có không ít người biết được tình huống bên trong, đối với việc đi bộ cũng không có gì ảnh hưởng tới họ.
- Những con đường này uốn lượn khúc chiết, làm sao đi lên núi?
- Chỉ có thể dựa vào vận khí!
Không ít cường giả phát hiện cấm chế phi hành, sau thoáng do dự đều lựa chọn bước vào bên trong mê cung, thăm dò đường lên núi.
- Chúng ta đi, mọi người cẩn thận một chút!
Vô Ảnh kiếm tôn, Lục Linh Tôn giả, Lộc Linh Tôn giả, Diệt Hồn tôn giả nhìn nhau, lập tức mang theo cường giả Thiên Địa minh bắt đầu lên núi, đã tới nơi này dù là đầm rồng hang hổ cũng phải xông vào một lần.
Ngay sau đó cũng có không ít thế lực đi theo người Thiên Địa minh, điều này làm đội hình Thiên Địa minh càng lúc càng cường hãn.
Thân ảnh ba người Cực Lạc tam quỷ vô thanh vô tức xuất hiện, lập tức đi vào trong khe sâu.
- Lục chưởng môn, ngươi có phát hiện điều gì hay không?
Lục Thiếu Du đang cẩn thận đánh giá mê cung rậm rạp, trong tai truyền lại tiếng truyền âm của Tử Yên.
- Giống như có một chút.
Lục Thiếu Du nói, ngẩng đầu nhìn lên khe sâu dày đặc, trong lòng có loại cảm giác nói không nên lời.
- Ngươi còn nhớ chúng ta từng đi vào cung điện màu đỏ nhạt hay không?
Tử Yên nhìn Lục Thiếu Du hỏi.
Lục Thiếu Du nhíu mày, lập tức nhìn lên khe sâu, nói:
- Ta nhớ ra rồi, những con đường này tương tự bản đồ trong đại điện kia!
Trong đầu Lục Thiếu Du hồi tưởng lại đại điện xuất hiện Thân Thể Đế Giả, trên mặt đất có một đồ án giống như bản đồ, có dãy núi rừng cây, còn có thông đạo rậm rạp.
Mặc dù bản đồ không rõ lắm, nhưng trong mơ hồ hắn có thể so sánh với những con đường rậm rạp nơi đây, vẫn có thể nhìn ra một ít dấu vết, đồ án kia hẳn có quan hệ với khe sâu đường đá nơi đây, liếc mắt nhìn lại tựa hồ có không ít vật có thể đối chiếu, khó trách hắn quan sát nơi này mà trong lòng luôn có cảm giác quen thuộc nói không nên lời.
- Ta cũng cảm giác có tương tự, ngươi cũng cảm giác được, vậy xem ra chúng ta suy đoán không sai, bản đồ kia có quan hệ tới ngọn núi này.
Tử Yên truyền âm:
- Ta nhớ được trên bản đồ mặc dù mỗi lối đi cuối cùng đều thông lên một tòa cung điện trên đỉnh núi, nhưng trong đó có một con đường tựa hồ có chút không giống.
- Có lẽ chỉ có một con đường mới là an toàn, những đường khác đều gặp nguy hiểm?
Lục Thiếu Du càng nghĩ càng có khả năng, mỗi con đường tựa hồ có thể lên đỉnh núi, nhưng cũng chỉ có một đường mới là an toàn, liền hỏi:
- Tử Yên cô nương, ngươi còn nhớ rõ con đường kia sao?
- Hẳn còn nhớ được một chút, nhưng ta cũng không dám khẳng định, lúc ấy cũng không chú tâm, ngươi sao?
Tử Yên hỏi.
- Ta cũng nhớ được một ít, chúng ta cẩn thận ngẫm lại, hẳn có thể tìm ra con đường an toàn.
Lục Thiếu Du nói.
Từng thân ảnh đã lục tục tiến vào trong khe sâu, không ai muốn rơi về phía sau.
Cường giả Đế Đạo minh cũng không do dự bao lâu, bởi vì họ xem như đã tụt lại phía sau những người khác.
- Đại ca, khoan hãy đi lên, đi theo ta là được, để cho người của Đế Đạo minh đi theo ngươi, ngọn núi này có quỷ dị.
Nhìn thấy cường giả Đế Đạo minh đã muốn khởi hành, Lục Thiếu Du truyền âm cho Dương Quá.
Dương Quá lập tức gọi người của Đế Đạo minh dừng lại, mọi người đang nghi hoặc, Dương Quá nói ngọn núi có quỷ dị, cần phải cẩn thận một ít, bởi vì từng kiến thức qua thực lực của Dương Quá, không ai hoài nghi lời hắn nói, trong lòng họ vốn cũng cảm giác nguy hiểm, vì vậy lúc này càng thêm do dự khó quyết.
Lục Thiếu Du cùng Tử Yên đối chiếu khe sâu cùng bản đồ, lập tức lựa chọn một con đường đi lên.
- Chư vị, nếu tin được ta thì cùng đi theo ta, nhưng ta cũng nói trước, chính ta cũng không nắm chắc.
Cường giả Đế Đạo minh nghe Dương Quá nói ngọn núi này có quỷ dị, còn đang băn khoăn, Dương Quá nhìn thấy Lục Thiếu Du đã đi lên núi, lập tức theo sau.
Người Phi Linh môn đi theo Dương Quá, Thiên Địa nhị lão, Đông Vô Mệnh cùng nhóm người Sát Phá Quân cũng theo sau, Kim Lang tôn giả, Cùng Kỳ tôn giả khẽ gật đầu, nhìn thái độ của họ các sơn môn khác thoáng do dự, cuối cùng lựa chọn đi theo.
Bên trong khe sâu, bên trên xanh biếc, nơi nơi úc úc thương thương, năng lượng tràn đầy, hơn nữa còn có cỗ khí tức sát phạt tồn tại khắp xung quanh.
Lục Thiếu Du cùng Tử Yên dựa theo trí nhớ trong đầu mình dò xét, nếu lựa chọn chung một con đường thì xem như đã đúng, nếu lựa chọn không giống nhau thì có một người đã chọn sai, tới lúc đó sẽ tiếp tục cẩn thận nghiên cứu.
Đi vào trong khe sâu Lục Thiếu Du mới nhìn rõ ràng, từ nơi này nhìn ra quả nhiên như suy đoán, giữa không trung mây mù thật dày, khó thể nhìn rõ phương hướng, mà hai bên đều là vách núi đen dựng đứng.
Dương Quá đi theo Lục Thiếu Du, cường giả Đế Đạo minh khẩn trương theo hắn, khí tức sát phạt nồng đậm khiến người có thực lực thấp đều tuôn mồ hôi lạnh, mùi vị phỏng chừng khó chịu, mà cường giả siêu cấp tuyệt đối không dám khinh thường.
Cường giả Thiên Địa các không hiểu tại sao cũng đi theo phía sau Đế Đạo minh, vẫn luôn luôn đi theo xa xa.
Bên trong khe sâu rậm rạp, bên trong một con đường, có hơn mười thân ảnh nối đuôi nhau đi tới, cho dù mọi người đều thật cẩn thận nhưng vẫn có nguy hiểm xuất hiện.
Đột nhiên từng đạo lôi điện oanh kích tới, giống như sấm sét lôi đình lướt ra, chân khí hủy diệt cuồn cuộn tràn ngập bao trùm toàn bộ con đường kia.
Xuy lạp lạp!
Thanh âm lôi đình vang vọng, những nơi lôi đình đi qua, không gian lập tức vặn vẹo.
- Cẩn thận!
Có cường giả hét lớn một tiếng, nhất thời bố trí phòng ngự bao phủ nhưng đã chậm một bước.
*****
- A...
Từng tiếng kêu thảm thiết truyền tới, không ít người thực lực thấp lập tức bị lôi đình đánh thành mảnh nhỏ.
...
- Ô ô!
Thanh âm rít gào vang vọng trong một con đường, vách núi thẳng đứng như sống lại, từng khối thạch khôi lỗi đột nhiên nhảy ra, nháy mắt phát động công kích, không gian lập tức run rẩy lên.
Bên trong khe sâu lập tức truyền ra tiếng kêu thảm thiết, uy lực thạch khôi lỗi cực kỳ cường hãn, chỉ một quyền đã đem tu vi Vương Cấp đánh nát thành mảnh nhỏ.
Thật nhiều thạch khôi lỗi xuất hiện, từng thanh âm công kích vang lên đinh tai nhức óc, cả không gian nứt toác, kình phong thổi quét mang theo tiếng kêu thảm thiết không ngừng.
- Chúng ta đi lên không gặp nguy hiểm đi!
- Cẩn thận một chút hẳn không có việc gì, cho dù gặp nguy hiểm cũng phải xông vào một lần, không tìm cơ duyên thực lực chúng ta khó thể tiến bộ!
- Đáng tiếc chúng ta không chiếm được một viên đan dược chuẩn đế nào, nếu đạt được thật tốt!
- Thôi đi, ngươi cho mình là Trọng Kiếm Vô Phong Dương Quá sao, bao nhiêu đại môn đại phái đều không lấy được, nhưng thanh niên tóc dài kia lại chiếm được bốn viên, nếu hắn cho chúng ta một viên thì tốt rồi!
- Buồn cười, tại sao hắn phải cho ngươi, ngươi cho rằng đan dược chuẩn đế phẩm là củ cải sao, ta nghe cường giả đại phái nói, cái gì mà Đế Linh Tấn Thần đan, sau khi sử dụng có một phần mười cơ hội đột phá thành đế cấp đâu.
- Nếu ta thành đế cấp, ta sẽ hung hăng giẫm nát những đại môn đại phái kia, mỗi ngày đều chà đạp bọn hắn!
Mấy thân ảnh thật cẩn thận đi trong khe sâu, thấp giọng nghị luận, vì giảm nhẹ nỗi sợ hãi trong lòng, lên tiếng nói chuyện xua tan khẩn trương.
Đột nhiên không gian xung quanh chợt lóe, một cỗ hàn băng khí bao trùm, nháy mắt đóng băng cả con đường, mấy người kia còn chưa kịp phản ứng cũng đã bị băng phong hoàn toàn.
Phanh phanh!
Hàn băng nổ tung, không gian phá nát, năng lượng phong bạo khủng bố thổi quét, sau đó đột nhiên ngừng lại, lặng yên mai một không chút thanh âm, mà mấy người kia đều thi cốt vô tồn.
Trong một khe sâu, ba mươi người đi tới, chính là đoàn người Thiên Kiếm môn, Vô Ảnh kiếm tôn, Nguyên Nhược Lan đều ở bên trong, sắc mặt họ vô cùng cẩn thận.
Mọi người lo lắng đề phòng tiến tới, đột nhiên cả con đường biến thành đỏ đậm, mọi người còn chưa kịp lấy lại tinh thần lập tức nhìn thấy từng đoàn hỏa diễm đỏ rực từ vách đá cùng dưới mặt đất trống rỗng xông lên.
A!
Cơ hồ không ít cường giả Thiên Kiếm môn còn chưa kịp phản ứng đã bị hỏa diễm tràn tới, thân hình bị thiêu hủy thành tro tàn, hỏa diễm kia tuyệt đối không phải ngọn lửa bình thường.
Biến cố đột ngột làm cường giả Thiên Kiếm môn hỗn loạn, đột nhiên một tầng cương khí bao trùm, đã có cường giả bố trí thủ đoạn phòng ngự.
- Cẩn thận!
Vô Ảnh kiếm tôn, Nguyên Nhược Lan đồng thời khuếch tán chân khí, đem đệ tử Thiên Kiếm môn bảo hộ bên trong.
Lục Thiếu Du cùng Tử Yên thật cẩn thận đi tới, nơi này không thể phi hành, chỉ có thể đi bộ leo lên, nhưng phải hao tổn thời gian hơn nữa cũng hơi phiền toái.
Dọc theo đường đi hai người cũng không gặp được nguy hiểm gì khác, nhưng họ không biết lúc này đã có không ít người lâm vào trong nguy hiểm.
Hai người đi lên một ngã ba, lúc này mới có ý kiến khác nhau, Lục Thiếu Du cảm giác bên trái, mà Tử Yên lại nói bên phải, sau đó cẩn thận suy nghĩ lại vẫn cảm thấy mình không sai, cuối cùng không cách nào quyết định liền lựa chọn phương pháp dùng oẳn tù tì, ai thắng thì nghe theo người đó.
Tử Yên chiến thắng, Lục Thiếu Du cũng không do dự trực tiếp đi qua bên phải, cũng không biết có phải vận khí không tệ hay không, thật sự đã thành công, dọc theo đường đi không gặp nguy hiểm, mà cường giả Đế Đạo minh cùng Thiên Địa các đều đi theo sau.
Không biết qua bao lâu mọi người đi thẳng lên núi, thật giống như từng bước đi thẳng lên trời, ngọn núi này rất cao, mây mù che phủ không cách nào nhìn xuống dưới, hai bên vách núi thẳng đứng nên không thể nhìn được bên ngoài.
Theo từng bước đi tới, mây mù ngày càng ít, vách núi ngày càng thấp hơn, một cỗ khí tức sát phạt sắc bén càng lúc càng thêm nồng nặc.
- Chúng ta đã tới!
Tử Yên đột nhiên dừng bước, ánh mắt rung động, giờ phút này họ đã đi tới một quảng trường thật lớn, cực kỳ mở mang, trước quảng trường chính là cung điện khổng lồ họ từng nhìn thấy dưới chân núi.
Lục Thiếu Du kinh ngạc, từ dưới chân núi đã cảm thấy cung điện này thật khổng lồ, nhưng đứng gần quan sát thật sự lớn khủng khiếp, giống như xuyên thẳng trời cao, cả cung điện màu thanh hồng, có chút tương tự với đại điện hắn đã gặp, chẳng qua lớn hơn mà thôi.
Một cỗ khí tức tiêu sát xa xưa lan tràn, làm lòng người sản sinh áp lực.
- Cuối cùng đã tới, không còn cấm chế phi hành!
Lục Thiếu Du khẽ thở dài nhìn cung điện trước mắt.
Lúc này Dương Quá mang theo cường giả Đế Đạo minh đi tới quảng trường, vừa nhìn thấy cung điện sắc mặt mọi người đều kinh ngạc, mà cường giả Thiên Địa các cũng vừa đi tới.
Xuy xuy!
Ở trong khu mây mù ở một bên, lại có người xuất hiện, dáng vẻ có chút chật vật, chính là ba người Cực Lạc tam quỷ, không biết từ đâu đi ra, nhìn họ có vẻ rất chật vật.
- Cực Lạc tam quỷ!
Có người nhận ra ba người này, ánh mắt biến hóa lập tức biến thành cảnh giác.
Ánh mắt ba người đánh giá xung quanh, nhìn vào cung điện khổng lồ, theo chân khí của họ mà xem tựa hồ đường đi cũng không dễ dàng, với thực lực của họ cũng chật vật huống chi là những người khác.
Sưu sưu!
Giữa không trung lại có người xuất hiện, quần áo rách nát, vừa hiện thân ánh mắt nhìn xung quanh, cuối cùng đều nhìn thẳng tới cung điện phía trước.
- Linh Vũ giới!
Lục Thiếu Du nhìn thấy mười mấy người xuất hiện, khẽ nhíu mày, Lăng Thanh Tuyền cùng Lăng Thanh Tuyệt đều có mặt bên trong.
Bên cạnh họ còn có một lão nhân, thực lực của lão nhân kia tựa hồ cao hơn Hạc Linh tả sứ không ít.
Ánh mắt Lục Thiếu Du dừng lại trên người Lăng Thanh Tuyền, không biết tại sao tâm thần hắn chợt bất định, muốn bắt Lăng Thanh Tuyền hỏi rõ ràng nhưng hiện tại cũng biết không phải lúc, điều này làm trong lòng hắn cực kỳ khó chịu.
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của hắn, Lăng Thanh Tuyền chợt nhìn qua, bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt cũng không biến hóa, sau đó nàng lại dời mắt, chỉ có Lăng Thanh Tuyệt đang nói gì đó với lão giả, sau đó ánh mắt lão giả lập tức nhìn qua Lục Thiếu Du.
- Huyễn Hồn môn, Địa Linh Tông...
Lại có không ít thân ảnh hiện thân, ánh mắt Lục Thiếu Du chuyển qua người của Huyễn Hồn môn, hình như họ đã thiếu một nửa nhân số, còn có tổn thương không nhẹ, người còn nguyên vẹn chỉ có thực lực Tôn Cấp trở lên, dưới Tôn Cấp thì vết thương loang lổ.
Nhìn người của Thiên Địa minh chật vật cùng tràn đầy vết thương, Lục Thiếu Du lộ ý cười, hắn đã lựa chọn không sai, phỏng chừng những đại sơn môn kia cũng đã nếm không ít khổ sở, xem như tổn thất thảm trọng. Lần này tiến vào Tử Vong thâm uyên đều là căn cơ trọng yếu của các đại sơn môn, tổn thất một người cũng làm họ đau lòng không ít.
- Vạn Thú tông, Lan Lăng sơn trang, Thần Kim các, Thiên Kiếm môn...
← Ch. 1849 | Ch. 1851 → |