← Ch.1860 | Ch.1862 → |
Diệt Hồn tôn giả lạnh lẽo liếc mắt nhìn Vân Phi Hồng, người Thiên Địa minh vốn đang buồn bực, nghe nhắc Lục Thiếu Du không khỏi nghiến răng nghiến lợi, nỗi hận không thể lập tức đánh chết Lục Thiếu Du, đem Lục Thiếu Du bầm thây vạn đoạn, nhưng lại không cách nào đánh chết hắn, ngược lại luôn bị quản chế, loại cảm giác này đối với họ thật sự quá mức phẫn nộ.
- Là đồ tôn của mình còn tính là người lạ sao, có bản lĩnh các ngươi cũng tìm đồ tôn cho mình đi, chỉ sợ đám đồ tử đồ tôn phế vật của các ngươi không có khí mà tranh thôi! Oa ha ha!
Thiên Dương cười đắc ý, khuôn mặt cao hứng không thôi, hắn có được đồ tôn mạnh mẽ như thế, thật sự giúp cho hắn kiếm đủ mặt mũi.
- Vân Phi Hồng, con mẹ nó ngươi đừng hung hăng càn quấy, có bản lĩnh chúng ta đơn đả độc đấu!
Phong Vũ Tôn giả quát một tiếng, nhắc tới Lục Thiếu Du làm trong lòng hắn càng uất nghẹn, nghĩ tới Thanh Lôi Huyền Đằng, cũng do Lục Thiếu Du gây ra, hắn còn đang nghẹn một bụng lửa giận đây.
- Phong Vũ lão thất phu, lão tử sợ ngươi sao, đánh thì đánh!
Thiên Dương đứng dậy, hắn cũng không muốn đánh mất mặt mũi.
Xuy xuy!
Chân khí hai người giằng co, bắt đầu run lên, một cỗ năng lượng vô hình khuếch tán thổi quét, nháy mắt đem họ bao phủ bên trong, không gian bắt đầu nứt nẻ, đã sắp động thủ.
- Sư công, cần gì tính toán với lão thất phu kia!
Ngay lúc này một thanh âm đột nhiên truyền tới.
Xuy!
Chỉ thấy không gian trước đại điện đột nhiên dao động, một thanh ảnh nháy mắt xuất hiện.
Sưu!
- Lục Thiếu Du!
Mọi người không khỏi run lên, đó chính là Lục Thiếu Du, khi mọi người nhìn vào đôi mắt thâm thúy của hắn, phảng phất như cảm giác được có cỗ chân khí vô hình khó hiểu.
Khí tức kia thật giống như nhìn thấu tang thương thế gian vạn vật, như nhìn thấu nhân sinh trăm thái, nếm hết nhân tình ấm lạnh, cỗ khí tức này đến từ sâu trong linh hồn, tuyệt đối không phải lỗi giác.
- Ánh mắt kia, thật quỷ dị!
Trong lòng các cường giả run lên, ánh mắt kia như làm dao động tâm cảnh của bọn hắn, làm cho bọn hắn không còn chỗ nào ẩn nấp.
Lão giả tên Đạm Niệm nhìn qua Lục Thiếu Du, trong mắt chợt lóe tinh quang, hiện lên tia kinh ngạc nhưng nháy mắt liền biến mất không thấy.
Không gian đột nhiên an tĩnh lại, mà mọi người lại có chút không quá tự nhiên.
- Tiểu tử này tựa hồ lại chiếm được chỗ tốt không nhỏ a!
Ánh mắt Kim Lang tôn giả có chút chớp động, với khả năng của hắn, rõ ràng đã cảm giác được sự biến hóa của Lục Thiếu Du.
Không ít cường giả nhận thấy chân khí của Lục Thiếu Du khác hẳn lúc trước, tuyệt đối đã chiếm được chỗ tốt nên mới biến chất, hơn nữa ưu đãi nhất định thật lớn.
- Thiếu Du, ngươi không sao chứ!
Nhìn thấy đồ tôn đã đi ra, Thiên Dương tôn giả lập tức đi tới bên người hắn, cảm nhận được sự biến hóa của hắn, sau thoáng sửng sốt lập tức vui sướng kêu lên.
- Bẩm sư công, đệ tử không có việc gì, rất tốt!
Lục Thiếu Du nói, thanh âm của hắn lộ ra cảm giác tang thương xa xưa, rơi vào trong tai mọi người thanh thúy động lòng người như nước suối trong lành, lại như mây mù dày nặng miên man.
- Tiểu tử, rốt cục đã ra rồi, làm ngũ sư thúc lo lắng muốn chết!
Cùng Kỳ tôn giả đi tới, đôi mắt sáng ngời không ngừng quan sát Lục Thiếu Du.
- Tiểu tử không có việc gì, làm cho ngũ sư thúc lo lắng, tiểu tử có lỗi!
Lục Thiếu Du cười nói.
- Tiểu tử, ngay cả ta cũng nhìn không thấu khí tức của ngươi, chẳng lẽ ngươi lại có tiến bộ cực lớn hay sao?
Cùng Kỳ truyền âm, bởi vì hắn hoàn toàn không cảm giác được khí tức của Lục Thiếu Du, thậm chí còn có cảm giác khí tức của hắn thật nguy hiểm, vì vậy càng thêm rung động.
- Xem như chiếm được không ít ưu đãi.
Lục Thiếu Du truyền âm trả lời, cũng không cần dối gạt ngũ sư thúc.
Đạm Thai Tuyết Vi, Mộ Dung Lan Lan, Tử Yên đều nhìn Lục Thiếu Du, ánh mắt phức tạp, sau đó liền thu liễm.
- Thiếu Du!
Vân Tiếu Thiên, Lữ Chính Cường, Lư Khâu Mỹ Vi cũng đi tới.
- Nhạc phụ nhạc mẫu!
Lục Thiếu Du đột nhiên chuyển mắt nhìn qua Lộc Linh Tôn giả bọn họ, phát hiện bọn họ cũng đang nhìn hắn chằm chằm.
- Hừ!
Ánh mắt Lục Thiếu Du trầm xuống, khẽ hừ một tiếng, đám lão cẩu này thật sự không giáo huấn sẽ luôn tự cho mình là đúng.
Ánh mắt nhóm người Lộc Linh Tôn giả chứng kiến Lục Thiếu Du càng ngày càng lấy được nhiều ưu đãi, trong lòng vô cùng buồn bực nhưng cũng không có cách nào, sắc mặt ngày càng khó xem.
- Tiểu tử này nhất định lấy được ưu đãi thật lớn trong đại điện kia, bằng không sẽ không giống như bây giờ!
Cường giả Thiên Địa minh đã xác định Lục Thiếu Du chiếm được không ít chỗ tốt, càng suy đoán trong lòng càng thêm đố kỵ.
- Lẽ ra nên sớm đánh chết tiểu tử này!
Phong Vũ Tôn giả oán hận, nhớ ngày xưa Lục Thiếu Du còn nhỏ yếu, trong tông có người đề nghị giết chết Lục Thiếu Du, nhưng bởi vì quan hệ của Linh Thiên môn cho nên mới tạm thời buông tha cho hắn, không nghĩ tới lại có hôm nay.
Lục Thiếu Du cũng không tiếp tục để ý tới bọn họ, ánh mắt chợt biến hóa, nói:
- Chư vị, lần này vào đại điện tiểu tử chiếm được một ít ưu đãi, lần này Đế Đạo minh chúng ta cùng tới đây, tiểu tử cũng không dám độc chiếm, hiện tại chư vị phân chia đi!
- Phân bảo vật!
- Quả nhiên cần phân bảo vật!
Ánh mắt người Đế Đạo minh phát ra ánh sáng, đặc biệt là những siêu cấp cường giả, ánh mắt càng thêm sáng ngời, trực tiếp bắn ra hào quang.
Nhìn thấy phản ứng của mọi người, tâm thần Lục Thiếu Du vừa động, giới chỉ bắn ra sáu đạo lưu quang, lập tức phân chia trước mặt Linh Thiên môn, Vân Dương tông, Nhật Sát các, Thiên Vân đảo, Kiền Hiên đảo, Tinh Ngục các, bên trong sáu lưu quang đều có một khối ngọc giản, chân khí bàng bạc vỡ áp vặn vẹo không gian.
- Vũ kỹ thiên cấp!
- Linh kỹ thiên cấp!
Nhìn thấy ngọc giản, từng thanh âm khiếp sợ buột miệng hô lên, mọi người đều chấn động.
- Toàn bộ đều là vũ kỹ linh kỹ thiên cấp!
Cường giả Thiên Địa mình đều rung động, bọn họ đều nhận ra là vật gì, không nghĩ tới Lục Thiếu Du có thể xuất ra linh kỹ vũ kỹ thiên cấp.
Sưu sưu!
Chỉ nháy mắt siêu cấp cường giả sáu đại sơn môn lập tức thu ngọc giản vào trong tay.
Ánh mắt của họ vô cùng kích động, đây đều là vũ kỹ linh kỹ thiên cấp, họ đều biết rõ giá trị, tuyệt đối không kém hơn thần khí.
- Chư vị, vũ kỹ linh kỹ thiên cấp chỉ có hạn, tiểu tử thật sự không đủ phân, nhưng những bảo vật này cũng nên phân cho chư vị!
Lục Thiếu Du vừa dứt lời, trong giới chỉ lại bắn ra mười lăm đạo lưu quang, rơi vào trong đội ngũ của Thánh Linh cốc, Tiêu Diêu bang, Thiên Ưng lâu bọn họ.
Mọi người lại kinh ngạc, bên trong lưu quang phân cho mỗi phái là năm kiện linh khí địa cấp, ba sơn môn cũng không khách khí kích động thu vào trong tay.
Một ít thế lực sơn môn bên Thiên Địa minh nhìn thấy cảnh tượng này đều đố kỵ, trong lòng thầm hối hận mình đã hoàn toàn đứng sai đội hình.
Nhóm người Lộc Linh Tôn giả nhìn thấy Thiên Dương tôn giả bọn họ thu vũ kỹ linh kỹ thiên cấp vào giới chỉ, ánh mắt vừa nóng cháy vừa đố kỵ, giá trị vũ kỹ linh kỹ thiên cấp không kém thần khí, bảo họ làm sao không khó chịu cho được.
← Ch. 1860 | Ch. 1862 → |