← Ch.1907 | Ch.1909 → |
- Hải Tượng Trưởng Lão, năng lượng chấn động lớn như thế, thiên tài địa bảo kia nhất định rất bất phàm.
Một lão giả bộ dáng năm mươi tuổi, mặc trường bào màu lam nhạt, thân hình hơi mập mạp nhìn ngọn núi phía trước, ánh mắt khiếp sợ thì thào nói, năng lượng chấn động kinh khủng, để cho linh hồn hắn nhận lấy áp chế cực lớn.
- Bảo vật này gây ra chấn động lớn như thế, tuyệt đối không phải vật phàm.
Lão giả bị gọi là Hải Tượng Trưởng Lão kia, chính là một cái càng thêm mập mạp, tóc còn có chút ngốc, hết lần này tới lần khác làn da lại trắng nõn như thiếu nữ, để cho người nhìn xem, tuyệt đối thuộc về loại đã gặp qua là không quên được.
Bất quá khí tức trên người lão giả này cũng cực kì khủng bố, trong lúc mơ hồ có năng lượng chấn động rất mạnh.
- Thánh Linh Phong này, luôn luôn là Thánh Linh Cốc chiếm lấy, người Thánh Linh Cốc đã sớm đợi ở đó a.
Lão giả mặc trường bào màu lam nhạt nói.
- Thánh Linh Cốc không có gì phải sợ, ngược lại là người Vi Sinh Gia cũng đến, như thế sẽ rất khó chơi.
Hải Tượng Trưởng Lão nói.
- Hải Tượng Trưởng Lão, hiện tại Thánh Linh Cốc này gia nhập Đế Đạo Minh, nên cần cố kỵ chút ít.
Lão giả mặc trường bào màu lam nhạt hơi lo lắng, mắt tam giác híp lại, ánh mắt lập loè.
- Nếu bình thường, ngược lại là cần cố kỵ thoáng một phát, bất quá gần đây có thể không cần cố kỵ, Đế Đạo Minh này sợ là vì Thiên Địa Minh đã nhức đầu rồi, như thế nào lại quản sự tình của Thánh Linh Cốc, nói toạc ra, Thánh Linh Cốc ở trong Đế Đạo Minh cũng không có địa vị gì, cho nên không cần cố kỵ.
Hải Tượng Trưởng Lão lạnh nhạt nói.
- Ồ, người Vi Sinh Gia tộc đến ngược lại cũng không ít ah.
Tiếng nói của Hải Tượng Trưởng Lão hạ xuống, ánh mắt nhìn chăm chú về phía trước.
Trên một ngọn núi, giờ phút này cũng có trên trăm thân ảnh xuất hiện, khí tức đều cực kỳ bàng bạc, chút ít đi đầu, khí tức lại cực kỳ ẩn nấp, trong lúc vô hình để cho người cảm thấy áp lực.
- Tộc trưởng, bảo vật này hẳn là sắp thành thục a!
Trên ngọn núi, một lão giả bận tố bào nhìn ngọn núi phía trước, ánh mắt rung động nói.
- Hẳn vậy, bảo vật này lan ra năng lượng liền có thể tạo thành linh hồn uy áp, nhất định là trọng bảo.
Được gọi là tộc trưởng, chính là một Đại Hán gần năm mươi tuổi, ánh mắt nhảy lên, cực kỳ thanh tịnh, trầm giọng nói:
- Người Thánh Linh Cốc không cần cố kỵ, ngược lại là người Hải Sa môn đã đến, chúng ta phải đề phòng một ít mới được.
Trung niên Đại Hán nói.
............
Trước ngọn núi, mắt thấy khí tức lan ra càng nồng đậm, ánh mắt đảo qua thân ảnh trên hai ngọn núi bên cạnh, sắc mặt của Dạ Vị Ương càng ngưng trọng lên.
- Hồ trưởng lão, có phải Bạch Cung Phụng tự mình đáp ứng nhất định sẽ phái người đến hay không?
Dạ Vị Ương nhìn Hồ trưởng lão ở sau lưng hỏi.
- Cốc chủ, Lục Chưởng Môn đang bế quan, tin tức ngọc giản ta là tự mình giao cho Bạch Cung Phụng, Bạch Cung Phụng cũng nói nhất định sẽ phái người đến.
Hồ trưởng lão nói, ánh mắt hướng bốn phía nhìn một chút, trong nội tâm cũng cực kỳ lo lắng, mình đã trở về mấy ngày, nhưng y nguyên không có nhìn thấy cường giả Phi Linh Môn đến cứu viện.
- Phi Linh Môn đã đáp ứng, vậy hẳn là sẽ có người đến.
Hóa Linh Tôn Giả nói.
- Phi Linh Môn đã đáp ứng, cái kia tự nhiên là sẽ đến, hiện tại ta sợ là Phi Linh Môn cường giả sẽ ở trên đường chậm trễ, hoặc là sẽ muộn một bước, Vi Sinh Gia cùng Hải Sa môn cường giả này, tựa hồ đến cũng không ít.
Dạ Vị Ương khẽ thở dài.
- Hiện tại cũng chỉ có đợi, hy vọng Phi Linh Môn cường giả có thể kịp thời đuổi tới.
Giải Linh tôn giả nói.
Bên ngoài không gian Trùng Động của Ma Vân thành, bọn người Lục Thiếu Du lặng yên không một tiếng động xuất hiện, nhưng vẫn đưa tới không ít đệ tử của Thiên Vân Đảo cùng Nhật Sát Các chú ý, nhìn thấy thân ảnh của Lục Thiếu Du, đều sửng sốt một chút, dù sao bọn người Lục Thiếu Du nguyên một đám khí độ bất phàm, trai tài gái sắc, rất khó không làm cho chú ý, huống chi hiện tại có không ít người nhận thức Lục Thiếu Du.
Ra không gian Trùng Động, Thánh Linh Cốc ở vào phía nam Đông hải, từ Ma Vân thành xuất phát, ngược lại cũng có một chút khoảng cách, bất quá dùng tốc độ của Thiên Sí Tuyết Sư, ngược lại sẽ không quá lâu, tối đa không cần một ngày thời gian, cũng đủ để chạy tới.
Ra không gian Trùng Động, trên một vùng biển không người, Thiên Sí Tuyết Sư hóa thành bản thể, mọi người ngồi trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc này đi Thánh Linh Cốc, Lục Thiếu Du không lo lắng chút nào, thực lực của mình cùng đại ca Dương Quá lần nữa đã có tiến bộ, tăng thêm Kim Huyền, đội hình bực này, coi như là đụng đại môn đại phái ngăn cản, cũng có thể trực tiếp giết gà bay chó chạy.
Xa xa phía chân trời, thân ảnh khổng lồ của Thiên Sí Tuyết Sư từ trong tầng mây xuyên thẳng qua, hai cánh chấn động, kéo ra một hồi thanh âm trầm thấp.
Sau một lát, Lục Thiếu Du bắt đầu ở trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư tu luyện Địa cấp Vũ kỹ Bạo Phong Long Vũ, theo thủ ấn từng đạo kết xuất, trong tay mang theo các đường vòng cung huyền ảo.
Mà tu luyện Bạo Phong Long Vũ này, không đến nửa giờ, Lục Thiếu Du liền có thể ngưng tụ ra, thủ ấn vừa kết, chung quanh đột nhiên gió nổi mây phun, năng lượng Phong thuộc tính bàng bạc hội tụ đến, dọa đến Lục Thiếu Du lập tức buông lỏng thủ ấn.
Một màn này, để cho Kim Huyền cũng kinh ngạc, nửa canh giờ liền có thể thúc dục Địa cấp Vũ kỹ, quả thực là không cần tu luyện như thế nào là có thể thúc dục rồi.
- Lệ Quỷ, chúc mừng.
Sau một lát, đột nhiên Lục Thiếu Du nhìn Lệ Quỷ khẽ mĩm cười nói.
Lệ Quỷ đang len lén đánh giá Kim Huyền, khí tức của lão nhân áo bào màu vàng này để cho hắn cảm giác được một loại nguy hiểm, cái này để cho hắn cực kỳ rung động, hắn thật không ngờ, Phi Linh Môn bây giờ còn có cường giả như vậy.
- Nhị thiếu gia, chúc mừng ta cái gì, ta có chuyện gì vui sao?
Nghe vậy, Lệ Quỷ nghi hoặc nhìn Lục Thiếu Du hỏi.
- Âm Quỷ cùng Dương Quỷ vừa mới đột phá Vũ Tôn Cửu trọng.
Lục Thiếu Du cười nhạt một tiếng, khóe miệng cũng lộ ra vẻ cười tà, hiện tại Cực Nhạc Tam Quỷ, thực lực lần nữa tăng một cấp độ, cho dù gặp gỡ cường giả như Kim Lang Tôn Giả cùng Cùng Kỳ Tôn Giả, sợ cũng có thể dùng Tam Tinh trận trực tiếp đối kháng.
- Thật sự.
Lệ Quỷ kích động, Nhị đệ Tam đệ đột phá Vũ Tôn Cửu trọng, này cùng hắn đột phá cũng không có gì khác nhau, lập tức kích động đến hai tay nắm chặt lại với nhau, đứng dậy đối với Lục Thiếu Du hành lễ, nói:
- Cám ơn Nhị thiếu gia tài bồi.
- Ngươi lại đa lễ rồi.
Lục Thiếu Du đưa tay ý bảo Lệ Quỷ đứng dậy, lúc trước lưu lại Cực Nhạc Tam Quỷ này, cũng là bởi vì Cực Nhạc Tam Quỷ rất trọng tình nghĩa, cho dù ba người có tiếng xấu, bất quá Lục Thiếu Du cảm thấy, người có thể coi trọng thân tình, ngược lại sẽ không xấu đến nơi nào.
*****
Lục Thiếu Du thoại âm rơi xuống, tâm thần khẽ động, trong tay hiển hiện Thiên Trụ giới, không gian gợn sóng lóe lên, Dương Quỷ cùng Âm Quỷ bay ra, hai người xuất hiện, khí tức trên người đã rất bất đồng, ánh mắt long lanh, lập tức đối với Lục Thiếu Du hành lễ, nói:
- Cám ơn Nhị thiếu gia tài bồi, giúp chúng ta đột phá.
- Được rồi, đứng lên đi.
Lục Thiếu Du nói, hai người này đột phá đến Vũ Tôn Cửu trọng, khí tức cường hãn cũng không phải nhỏ tí tẹo.
Lúc này Dương Quỷ, Âm Quỷ mới đứng lên, đều cực kỳ kích động, bọn hắn bao nhiêu năm đều ngừng ngừng ở Vũ Tôn bát trọng đỉnh phong, lúc này đây đột phá, bọn hắn tự nhiên biết rõ là nguyên nhân gì.
- Cực Nhạc Tam Quỷ, hồn độc trên người các ngươi, ta cũng giúp các ngươi giải đi!
Lục Tâm Đồng đối với Cực Nhạc Tam Quỷ nói, hiện tại bố trí hồn độc cũng không có tác dụng quá lớn, ca ca cố ý muốn tài bồi ba người này, bố trí lên hồn độc, ngược lại sẽ để cho tu vi chịu ảnh hưởng.
- Cám ơn Tam tiểu thư.
Tam Quỷ nghe vậy, lần nữa kích động.
...............
Hoàng hôn, tà dương như máu, trời chiều như hoa, dãy núi bị nắng chiều che đậy, lộ ra một cổ khí tức giương cung bạt kiếm, trong sơn mạch, yêu thú sớm đã bị kinh hãi chạy tứ tán.
Trên một ngọn núi, giờ phút này có không ít thân ảnh đứng thẳng, trong lúc mơ hồ có hai phe đội ngũ đem người Thánh Linh Cốc vây quanh, ở trong hai phe đội ngũ, bên trái là một lão giả bận trường bào màu lam cùng một lão giả trắng nõn mập mạp làm đầu lĩnh, phía bên phải là một trung niên Đại Hán làm đầu lĩnh.
- Trần Trác, Vi Sinh Trường Địch, các ngươi muốn làm gì, đây chính là địa bàn của Thánh Linh Giáo ta.
Dạ Vị Ương nhìn chăm chú lão giả bận trường bào màu lam cùng trung niên Đại Hán, đôi mắt sáng cực kỳ ngưng trọng.
- Chê cười, nơi này lúc nào trở thành địa bàn của Thánh Linh Cốc, cũng không có người thừa nhận, người Thánh Linh Cốc có thể đi a.
Lão giả bận trường bào màu lam gọi là Trần Trác cười lạnh nói.
- Đúng vậy, đây cũng không phải là địa bàn của Thánh Linh Cốc, Thánh Linh Cốc có thể đi.
Trường bào của Vi Sinh Trường Địch run lên, ánh mắt rơi vào trên người Âm Dương Vương Dạ Vị Ương, nói:
- Dạ Vị Ương, nếu ngươi không đi, muốn cùng ta trở về cũng được.
- Ha ha!
Vi Sinh Trường Địch nói, để cho không ít người sau lưng hắn cười vang.
- Khá lắm Hải Sa môn cùng Vi Sinh Gia, coi Thánh Linh Cốc ta dễ khi dễ đúng không.
Ánh mắt Giải Linh tôn giả trầm xuống, linh lực run run, khí thế bàng bạc lan ra.
- Giải Linh tôn giả, ở trước mặt bản tôn, ngươi không cần phải đắc chí, thực lực của ngươi ở trước mặt bản tôn còn chưa đủ.
Hải Tượng Trường Lão tiến lên, làn da trắng nõn cùng thân hình mập mạp, để cho người muốn không nhớ cũng khó, một cổ khí thế bàng bạc lập tức áp xuống, khí tức Thất trọng Vũ Tôn, đem Giải Linh tôn giả chỉ mới Lục trọng Linh Tôn áp chế.
- Người Thánh Linh Cốc còn chưa cút, vậy đừng trách ta không khách khí, muốn tranh giành bảo vật, cái kia cũng cần xem có thực lực hay không, hiện tại Thánh Linh Cốc không có thực lực này.
Sau lưng Vi Sinh Trường Địch, một lão giả áo bào màu vàng tiến lên hai bước, khí tức Thất trọng Vũ Tôn bạo tuôn ra, đem khí tức của Giải Linh Tôn giả áp xuống.
Mắt thấy người của Vi Sinh Gia cùng Hải Sa môn hùng hổ, đồng tử bọn người Dạ Vị Ương, Hàn Ngọc Tôn Giả, Hóa Linh Tôn Giả lập tức co rụt lại, chân khí linh lực bắt đầu run run, ánh mắt cực kỳ ngưng trọng.
- Vi Sinh Gia cùng Hải Sa môn là muốn cưỡng đoạt sao?
Ánh mắt của Âm Dương Vương Dạ Vị Ương dần dần âm trầm, lạnh như băng nhìn chằm chằm vào hai phe đội hình.
- Chê cười, cái gì gọi là cưỡng đoạt, hết thảy dựa vào thực lực mà thôi, Thánh Linh Cốc ngươi không có thực lực này, liền thức thời đi thì tốt hơn.
Trần Trác cười lạnh nói.
Ánh mắt của Dạ Vị Ương trầm xuống, từ trên khí tức đến xem, Hải Sa môn Hải Tượng Trưởng Lão cùng Vi Sinh Gia tộc Vi Sinh Đốn Ngữ đều mạnh hơn Giải Linh tôn giả, lúc này rồi, cường giả của Phi Linh Môn còn chưa tới, hôm nay sợ là phải không biết tự lượng sức mình đổ máu rồi.
- Muốn cưỡng đoạt, Thánh Linh Cốc ta cũng không phải quả hồng mềm, các ngươi cũng phải trả giá thật nhiều.
Ánh mắt Dạ Vị Ương trầm xuống, quạt xếp trong tay mở ra, khí thế lan tràn, lúc này cũng chỉ có liều mạng a.
- Đã không đi, vậy cũng chỉ có thể trách các ngươi tự tìm chết.
Ánh mắt Hải Tượng Trưởng Lão nhấc lên, nhìn lão giả áo bào màu vàng nói:
- Vi Sinh Đốn Ngữ, dựa theo ước định của chúng ta, trước liên thủ đối phó Thánh Linh Cốc rồi nói sau.
- Chớ nói nhảm, trước giải quyết người Thánh Linh Cốc, chúng ta lại đọ sức, nhìn xem bảo vật kia cuối cùng là của ai.
Vi Sinh Đốn Ngữ nhàn nhạt nói.
- Hừ, bản tôn sẽ cho các ngươi trả giá thật nhiều.
Trong mắt Giải Linh tôn giả lóe lên hàn mang, bàn tay nắm chặt, linh lực lập tức bạo tuôn ra, chung quanh run rẩy.
- Giải Linh tôn giả, ngươi thật là gian ngoan mất linh, chính mình muốn chết, ta cũng không ngăn cản!
Nhìn thấy Giải Linh tôn giả muốn động thủ, Hải Tượng Trưởng Lão khẽ lắc đầu, trong mắt hiện lên một vòng cười lạnh.
Trong nháy mắt này, Hải Tượng Trưởng Lão đột nhiên đạp mạnh về phía trước, không gian trước người có chút lóe lên, lập tức xuất hiện ở trước mặt Giải Linh Tôn Giả, bàn tay huy động, một cổ kình phong Thủy thuộc tính cường hãn, mang theo khí tức áp bách, trực tiếp bao phủ Giải Linh Tôn Giả ở trong đó.
Tốc độ của Hải Tượng Trưởng Lão, rõ ràng để cho Giải Linh Tôn Giả kinh ngạc, ánh mắt lập tức trầm xuống, cắn răng nâng tay, nương theo linh hồn lực, hung hăng va chạm mà đi.
Bành!
Hai đạo chưởng ấn đụng chạm, tiếng trầm đục ầm ầm truyền ra, không gian hiển lộ khe hở đen kịt, kình phong tràn ngập, người xung quanh vội vàng lui về phía sau.
Đạp đạp!
Mà Giải Linh Tôn Giả cũng trong khoảnh khắc lảo đảo lui ra phía sau, mỗi lui ra một bước, mặt đất dưới chân liên tiếp rạn nứt ra, lui vài chục bước mới đứng vững.
- Hừ, Lục trọng Linh Tôn còn chưa đủ!
Thanh âm quát nhẹ vang lên, thoại âm của Vi Sinh Đốn Ngữ rơi xuống, hoàng mang lóe lên, thân ảnh lập tức nhảy ra, bàn chân chấn run mặt đất, một quyền ấn trực tiếp đánh tới sau lưng Giải Linh Tôn Giả.
- Hừ!
Giải Linh Tôn Giả quát lạnh một tiếng, hoảng sợ quay người, trong nháy mắt, trên người lóe ra lưu quang màu trắng chói mắt, che đậy lên một kiện linh hồn áo giáp, toàn thân tràn ngập lưu quang, cùng lúc đó, một quyền ấn bao lấy linh hỏa nóng bỏng đón chào.
Quyền ấn đụng chạm, không gian ở dưới năng lượng đáng sợ như vậy trở nên vặn vẹo, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thân ảnh hai người hoàn toàn bị thôn phệ vào bên trong.
Bành!
Theo không gian nổ tung, bộc phát ra một tiếng nổ mạnh tựa như sấm sét, không gian phong bạo xé mở, xé ra một vết nứt không gian khủng bố đen kịch, vết nứt không gian kia, để cho tất cả mọi người nhìn cũng giật mình.
Phốc phốc!
Ngay sau đó, Giải Linh Tôn Giả miệng phun máu tươi, như đạn pháo bắn ngược mà ra, hung hăng ngã ở xa xa, trực tiếp đụng nát một tảng đá lớn.
← Ch. 1907 | Ch. 1909 → |